Chương 25 Tìm Da
Tôi im lặng và nhìn xung quanh. Khuôn mặt của Trần Diệc Phàm trở nên cứng ngắt, anh ho một tiếng để che giấu sự bối rối, rồi thì thầm với những người bên cạnh.
Tôi đẩy nhẹ Vũ Giang, "Này, tối nay ảnh rảnh giúp tôi chút việc nhé?
Vũ Giang gật đầu. "Từ, để chuyện này xong đi." anh nói. Nhìn những người đối diện, anh thì thầm: "Có tin mật rằng, dạo đây có nhiều chuyện kì lạ ở ngôi nhà ma nên khiến khá nhiều người từ chối mua nó. Giờ đây họ chả cần bán được giá nữa, họ chỉ cần có một người mua nó để ngăn chặn tin đồn."
Vâng, nghe thì nó có vẻ rất là béo bở. Dù sao, ngôi nhà ma cũng là một tòa biệt thự nguy nga. Nếu tôi mua nó, nói một cách không ngoa thì tôi cũng gần như là một tỷ phú.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, Trần Diệc Phàm và những người khác đã đưa ra quyết định. Anh hắng giọng và nói: "Chà, tòa nhà cổ này là một địa điểm văn hóa, và nơi đây thật sự rất đáng giá. Và chi phí sữa chữa chắc chắn rất cao, vì vậy sau khi cân nhắc, chúng tôi sẽ bán nó với giá là 5 vạn, với điều kiện là phải có người dọn vào ở ngay sau khi mua. "
Có vẻ đây là một món hời lớn cho các doanh nhân ngồi đây, nhưng khi họ liếc mắt trao đổi, thì tất cả đã từ chối. Còn tôi thì tôi cảm thấy không có sự khác biệt gì giữa năm vạn hay năm mươi vạn hết. Bởi vì, tôi hoàn toàn không có tiền.
Khuôn mặt Trần Diệc Phàm dần trở nên khó coi, nhưng anh ta chả thể nói gì. Cuối cùng, việc đấu thầu ngôi nhà ma bị hoãn lại.
Vũ Giang nói với tôi: "Ổn rồi. Tôi sợ có tên điên nào đó sẽ mua ngôi nhà ma. Ok, tôi sẽ mời anh ăn tí gì."
Mặc dù tôi không hiểu sao Vũ Giang muốn tôi mua căn nhà ấy, nhưng tôi lại khá thích cách đối xử của anh ta mỗi khi nhờ tôi việc gì. Thế là, tôi và anh ta lại ăn mì.
Tôi ăn xong thì vẫn còn sớm chán. Tôi nói với Vũ Giang về việc của Xảo Linh Đăng, và anh ta đồng ý giúp tôi. Sau đó, chúng tôi tản bộ từ từ đến căn nhà ma.
Ngôi nhà ma vẫn âm u như thường lệ, nhưng tôi đã quá quen với nó rồi. Tôi cảm thấy Vũ Giang như rất có hứng thú với nơi này. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ta và con ma nữ lần trước nhỉ?
Chẳng có gì xảy ra khi chúng tôi bước vào cả. Sảnh sáng không xuất hiện, và mọi thứ xung quanh vẫn là một đống bụi bẩn và đổ nát.
Vũ Giang đề nghị tìm kiếm trên tầng hai, và thậm chí là gõ cả vào những bức tường xem có phòng nào sau đấy không. Cuối cùng, chúng tôi chẳng thể tìm thấy gì hết, nhưng không biết có phải do tưởng tượng hay không, mà tôi cảm giác như có ai đang theo dõi mình. Lẽ nào Xảo Linh Đăng đang giám sát tôi?
Tôi rùng mình một cái, cảm giác sợ hãi và mệt mỏi bỗng nhiên bao trùm lấy tôi. Sau khi Vũ Giang rời đi vì một cuộc điện thoại, tôi trượt theo bức tường sảnh chính ngồi xuống. Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên sáng lên. Tôi giơ tay, nhìn đồng hồ. Vẫn chưa tới 11:00 giờ, vậy tại sao Fan House lại mở cửa?
Tôi ngước lên và giật mình. Một nhóm ma nữ vây quanh tôi, tôi chẳng dám ngước nhìn họ. Tuy họ không để hình dạng kì quái hay đáng sợ, nhưng quả thật tôi vẫn rất rất rất sợ.
Tôi nhìn xung quanh và gượng cười, "Ừm, tôi có thể giúp gì cho các cô?"
Đột nhiên, một giọng nói chói tai vang lên. Tôi không thể hiểu những gì họ đang nói. Bỗng nhiên, các cô gái im lặng, dường như họ cảm nhận được điều tôi nghĩ. Sau đó, từng giọng nói ngọt ngào đầy phàn nàn của các cô gái vang lên.
Người đầu tiên là Lulu với mặt lạnh lùng, "Chuyện gì vậy? Sao cậu và một tên khốn lạ mặt nào đó lục lọi nhà chúng tôi?"
Tôi sững sờ một lúc. Chợt như hiểu ra, tôi vội vàng mỉm cười, "Ah, xin lỗi, xin lỗi, tôi đang tìm da cho Xảo Linh Đăng."
Một con ma nữ mà tôi ít tiếp xúc nói, "Chúng tôi sẽ ăn thịt cậu nếu đây là một lời nói dối. Và bộ da nó không ở đây đâu."
Tôi lại sững sờ, "Không phải ở đây? Vậy nó ở đâu thế?"
Một con ma khác nói xen vào, "Làm sao chúng ta biết?"
Giọng nói của Xảo Linh Đăng vang lên từ phía sau "Các chị đã giúp em tìm khắp Fan House rồi, nó không ở đây đâu."
Tôi dường như muốn ngất đi. Em ấy đã không nói việc này trước đó! Vũ Giang và tôi thật sự đã cực lực tìm nó, nhưng tôi có cảm giác nó ở đâu đó trong Fan House thôi. Nếu không, chắc tôi sẽ để bọn họ ăn thịt tôi? Vì thế giới này thật sự thật sự rất rất lớn!
Nhìn xung quanh đầy những gương mặt phẫn nộ, tôi tỏ vẻ hối lỗi, "Các cô, tôi xin lỗi... tôi thật sự sai rồi... xin các cô tha thứ cho tôi."
Các cô gái tỏ vẻ hài lòng rằng tôi đã học được bài học của mình. Chị Hứa nói: "Được rồi, được rồi, đủ rồi. Chuẩn bị mở cửa này. Cậu lại đây với tôi. Sau một hồi, chị nói thêm, "Cả Xảo Linh Đăng nữa."
Tôi không ngờ chị Hứa lại đáng sợ như thế. Thấy các cô gái có vẻ tản ra, tôi vội vàng bước đến chỗ chị Hứa với một nụ cười.
Chị Hứa gật đầu và sau đó nói với tôi và Xảo Linh Đăng ngô nghê kia cách để tìm da của em ấy. Xảo Linh Đăng và tôi lúng túng nhìn nhau, bởi vì nó đơn giản đến mức kinh ngạc - Nếu Xảo Linh Đăng truyền cảm tính về da của em ấy cho tôi bằng cách hôn, thì tôi sẽ có thể cảm nhận làn da trong một phạm vi nhất định và sẽ không phải mất thời gian đi tìm nữa.
Nhưng, Xảo Linh Đăng chỉ mới 15 tuổi . Nhìn đôi mắt long lanh đầy mong muốn kia của em ấy thì tôi lại cảm giác khó xử. Được rồi, dù gì cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà. Nhưng có một câu hỏi là - tại sao xung quanh tôi lại có nhiều người hóng hớt vậy?
Yến Như cầm tay Xảo Linh Đăng, "Em hãy nhớ, hãy điều khiển hơi thở của mình khi thổi vào miệng của anh ta, nếu nhiều quá, anh ta chắc chắn sẽ nghẻo đấy."
Yến Như kéo một người bạn cùng làm mẫu. Môi họ chạm nhau, tay cô xuyên vào trong cơ thể cô gái kia, Yến Như đang dạy chúng tôi về cách thức thực hiện “Hơi thở âm linh”. Và Xảo Linh Đăng có vẻ học rất nghiêm túc.
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác mặt mình nóng lên. Cách thức này làm tôi cảm thấy mình như là kẻ ấu dâm. Tôi thật sự phải chú ý hơn với Xảo Linh Đăng.
"Trông anh có vẻ rất thích điều này?
Tôi bất giác gật đầu, rồi lắc đầu và quay lại. Lulu nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tôi nhanh chóng phủ nhận nó, "Hả? Lulu, cô nói gì vậy? Tôi chỉ giúp Xảo Linh Đăng mà thôi."
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thở dốc. Tôi vội vàng quay lại và tay của Yến Như đang xoa nắn ngực của cô gái kia, ngay lập tức cô gái kia đẩy Yến Như ra.
Tôi giả vờ không tán thành, "Yến Như, cô vừa làm gì vậy? Đừng làm hư Xảo Linh Đăng nhé." Nói xong, tôi lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
Lulu cười khẩy, "Việc này sẽ đáng tin hơn nếu anh không chảy máu mũi."