Chương 17 Chuyển Nhà
Sáng hôm sau, tôi đi đến đường Cao Sơn. Tôi quyết định sẽ đối mặt với mọi thứ, thế nên tôi không muốn lãng phí chút thời gian nào cả. Thật không may là, cửa hàng liệm gần ngôi nhà ma vẫn chỉ là một đống đổ nát; không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy nó đã từng là cửa hàng liệm trước đây. Tôi bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, sau đó vẫy một chiếc taxi và đi đến phố tang lễ.
Đó là một con đường cũ, chưa phát triển, nơi người ta thường biết đến như là một phố chuyên bán đồ tang lễ. Những gia đình ở đây sẽ đặt hai chiếc ghế dài và một tấm biển trước cổng để kinh doanh, một số sẽ bán đồ thủ công như đồ chơi nhỏ. Tất nhiên, hầu hết là bán đồ tang lễ, do đó người dân địa phương thường gọi nó là phố tang lễ.
Chiếc taxi dừng ở góc phố; vì con đường quá hẹp nên xe không thể đi tiếp. Con đường nhỏ hẹp bị phủ kín bởi những người bán hàng ở hai bên và ngay cả khi xe có thể chen vào, thì sẽ thực sự có tí khó khăn cho việc đi ra.
Tôi trả tiền taxi, xuôi theo dòng người xuống phố. Hôm nay là ngày họp chợ, vì có rất nhiều người đã đến từ các làng và thị trấn xung quanh. Nó thật sự rất đông và hai bên đường đóng đầy những tấm ván để trưng bày các loại hàng hóa như xương hổ và các loại thuốc dân gian khác. Ngay cả nhiều quầy hàng tang lễ vắng vẻ, nay cũng trở nên đông đúc.
Tôi đi thẳng đến cửa hàng tang lễ lớn nhất ở giữa đường. Tôi đã từng đến cửa hàng này trước đây, nhưng đó là một vài năm trước. Có lẽ gần đây nó đã được sửa sang lại; Nó sạch hơn rất nhiều so với các cửa hàng khác. Có rất nhiều người bên trong, một trong số họ mặc đồ tang và khóc nức nở.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ đến vào một lúc khác nếu tôi biết nó sẽ đông như thế này. Tuy nhiên, tôi không thể rời đi cũng như tôi không muốn quay lại đây lần nào nữa, vì vậy tôi đi thẳng đến quầy tiếp tân. Sau hàng tá lời xin lỗi cho qua, thì cuối cùng tôi cũng đến được quầy.
Anh chàng trong bán hàng đã nhìn thấy tôi và nói: "Thành thật xin lỗi, hôm nay khách đông quá."
Tôi gật đầu, rồi cầm lấy một thỏi giấy vàng mà ngắm ngía. Chất lượng của các thỏi giấy vàng trong cửa hàng này không tệ. Mặc dù không được làm cẩn thận như cửa hàng liệm bên cạnh ngôi nhà ma, nhưng nó vẫn tốt hơn một vài cửa hàng và quầy hàng khác mà tôi đã đi qua. So với các thỏi tốt khác trong đám tang, chúng dường như tốt hơn hẳn. Hy vọng những con ma đó sẽ thỏa mãn với thứ này.
Tôi xin một cái túi và bắt đầu bỏ tiền giấy và thỏi giấy vàng vào trong. Tôi cảm thấy mình cần phải mua nhiều hơn trước để thể hiện sự chân thành và chắn chắn của tôi với những con ma. Hy vọng ‘Bọn Họ’ sẽ để tôi yên...
Khi tôi chuẩn bị tính tiền và rời đi, một người đàn ông mặc sườn xám nam dường như là chủ cửa hàng, nhìn vào những thứ trong túi của tôi và đưa cho tôi một tấm danh thiếp. "Đây là danh thiếp của tôi, cậu trai trẻ. Hãy gọi cho tôi khi cần nhé ."
Tôi không cầm ngay, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào ông ta. Thông thường, các chủ cửa hàng tang lễ chỉ chào khách hàng vì "KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG ĐẾ", nhưng việc này thật đáng sợ khi chủ cửa hàng đưa cho bạn một tấm danh thiếp và bảo hãy gọi cho họ khi cần. Đó là cách chào hỏi tồi tệ, như thể ông ta đang mong chờ cái chết từ mọi người.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, ông ta vỗ nhẹ trán, "À, đừng bận tâm về điều này, chỉ là, tôi thấy cậu có tí gì đó hơi khác thường , vì vậy tôi chỉ... "
Trước khi ông ta nói xong, một người đàn ông bước từ phía sau quầy ra. Hai người có vẻ rất giống nhau, nhưng chỉ khác là người đàn ông vừa mới bước ra mặc thường phục. Người đàn ông mặc thường phục nhanh chóng kéo người đàn ông mặc sườn xám ra phía sau và nói:"Xin lỗi, cậu trai. Đây là anh trai tôi; đừng để ý quá nhiều những lời anh ta nói. Nào, qua đây tôi sẽ tính tiền cho cậu . "
Người đàn ông này thật dịu dàng, mặc dù đây chỉ là phép lịch sự khi kinh doanh. Tôi đặt túi lên bàn và ông ta bấm vài nút trên máy tính của mình. "Cậu trai, nó hết 376 nhân dân tệ. Và tôi sẽ giảm còn 360 thôi."
Tôi gật đầu, trả tiền, cầm lấy túi, và nhìn người đàn ông mặc sườn xám lần cuối, sau đó hòa mình vào đám đông trở ra.
Tôi không thể bắt một chiếc taxi để về; Việc mua đồ hóa vàng đã tốn của tôi hơn ba trăm nhân dân tệ, mà tôi thì đang thất nghiệp. Mặc dù tôi đã có khoảng tiết kiệm riêng cho mình trong vài năm qua, nhưng nó chỉ khoảng mười nghìn nhân dân tệ. Lúc này đây, tôi chỉ có khả năng chi trả cho một căn phòng nhỏ ở đâu đó trong con hẻm nhỏ. Chắc tôi phải nghĩ cách tiết kiệm rồi. May mắn thay, phố tang lễ không xa nơi tôi sống là mấy; nó chỉ cách 20 phút đi bộ.
Tôi bước chầm chậm về nhà. Tôi đã mua khá nhiều đồ hóa vàng; điều đó đồng nghĩa với việc điều kiện thứ nhất đã xong. Còn điều kiện thứ hai, thì tôi không biết phải làm sao với nó. Làm sao để tìm được da cho một con ma?
Mối quan tâm thực sự của tôi là về việc sống trong ngôi nhà ma. Mẹ tôi sẽ đến nhà tôi ít nhất một lần một tuần để giúp tôi dọn dẹp. Nếu bà không thấy tôi ở nhà, chắc chắn bà sẽ nghi ngờ.
Khi về đến nhà, tôi vẫn chưa nghĩ ra một ý tưởng nào cho việc này, vì vậy tôi quyết định không nghĩ đến nó nữa.
Cất túi đồ vào trong tủ, tôi vội vàng bật máy tính. Chắc chắn, có một tin nhắn từ Hiểu Như đang đợi tôi trên WeChat. Nó được gửi cách đây vài giờ trước.
Rujia Buddha: Xin chào?
Rujia Buddha: Rõ chán, tôi đang phải kiểm tra ở bệnh viện lần nữa này.
Rujia Buddha: Họ biết tôi đến ngôi nhà ma và bây giờ tôi bị cấm túc.
Rujia Buddha: Tôi bị mất điện thoại. Và tôi chỉ có thể nhắn tin với anh bằng điện thoại của em trai tôi. Tôi sẽ liên lạc với anh sau.
Sau khi đọc tin nhắn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Thành thật mà nói, tôi và cô ấy chỉ biết nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy như mình đã biết cô ấy từ rất lâu vậy.
Tôi gửi một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của cô ấy, nhưng không có phản hồi. Chắc cô ấy đã trả lại điện thoại cho em mình.
Ngồi trước máy tính, tôi không biết phải làm gì nữa. Rồi tôi nghe tiếng mở cửa. Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhưng trước khi tôi có thể đến cửa, mẹ tôi đã bước vào và mang theo một túi thức ăn. Khi thấy tôi, bà nói to: "Hôm nay con không đi làm à? Nào, đến đây và phụ mẹ đi này."
Tôi nhanh chóng bước đến và cầm lấy cái túi, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Mẹ thường sẽ đến vào thứ bảy hoặc chủ nhật. Và bà sẽ không đến vào những ngày thường vì bà còn phải chăm sóc Tuyết Nhi.
Mẹ buông thõng đôi bàn tay xuống một cách nặng nề, "Hửm, mẹ không được chào đón ở đây à? Lần trước mẹ tới đây, mẹ đã thấy tủ lạnh con trống không. Nên mẹ đến mang cho con một ít thức ăn và ngừng ngay việc suốt ngày ăn mì đi!" Bà cau mày khi nhìn thấy cốc mì ăn liền trong thùng rác.
Tôi nhún vai, vội vã xách túi thức ăn vào bếp. Tôi nghĩ là tôi sẽ nói cho mẹ về việc tôi sẽ không có ở nhà trong thời gian sắp tới. Nhưng còn việc đến ngôi nhà ma thì không.
Khi tôi trở vào phòng, thì mẹ đang ngồi bên mép giường. "Hôm nay con không đi làm à?"
Một ý nghĩ chợt hiện lên, "Con sẽ có một chuyến công tác, và công ty cho con hai ngày để chuẩn bị."
Mẹ nhíu mày, "Sẽ mất bao lâu?"
Tôi buột miệng, "một tháng."
Mẹ nói: "Sao lâu vậy? Để làm gì thế?
"Đây thực sự không phải là một chuyến công tác. Đó là một khóa đào tạo của công ty." Tôi nói thêm.
Mẹ gật đầu. "Còn lương thì sao?"
À, tiền lương, tôi ngẩn người một lúc, rồi vội vàng trả lời: "Như thường lệ."
Mẹ chỉ gật đầu, "Tốt quá. Tháng tới, Tuyết Nhi sẽ học nhảy, và nó tốn tận 1000 nhân dân tệ. Sao con không nói với mẹ sớm hơn? Mẹ đã mua rất nhiều thức ăn..."
Hơn 1000 nhân dân tệ sao, đắt quá, nhưng mà tôi vẫn trả được. Tôi nhanh chóng quay lại bếp và mang theo túi đồ ăn đưa lại cho mẹ. Mẹ chỉ càu nhàu, và tay thì không ngừng giúp tôi gấp quần áo, sau đó bà đi về.
Bây giờ tôi đã có lý do cho sự vắng mặt của mình và tôi phải giải quyết mọi vấn đề chỉ trong một tháng.