“Zenos, cậu chẳng làm được gì cả. Chúng tôi không cần cậu nữa”
Tại khách sạn anh thuê, Zenos được đội trưởng Aston gọi ra và đột ngột được bảo vậy. Các thành viên khác đứng sau lưng Aston cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
Đội của Zenos là nhóm các mạo hiểm gia đã đánh bại nhiều quái vật lớn. Phần thưởng nhận được từ Guild cũng nhiều lên, và lượng tiền tài trợ từ các quý tộc cũng tăng lên khi nghe đến danh tiếng của họ
Thực tế, căn phòng của Aston có nhiều nội thất sang trọng, sàn được trải một tấm thảm lông đỏ.
Tuy vậy, số tiền lại không có phần của Zenos. Bời vì Zenos chỉ là một người sống ở khu ổ chuột có mặt trong đội.
Vương Quốc Hazel rộng lớn nằm tại trung tâm của lục địa phân có tầng lớp quý tộc, công dân và hoàng gia nằm ở phía trên và những người nghèo nằm dưới đáy. Căn phòng Zenos thuê luôn đơn sơ, có lẽ là do tàn dư của sự phân biệt đối xử.
Dù là vậy, Zenos được Aston nhận vào đội, luôn mài dũa kỹ năng bản thân.
“Không phải là tôi không làm được gì, Aston. Ít nhiều gì thì tôi đang giúp được mọi người”
“Hả, cho dù cậu không có chứng nhận của Healer”
Aston cười khỉnh.
Tại vương quốc Hazel, mọi công dân đều có thể nhận được chứng nhận danh hiệu như một mạo hiểm giả. Tất nhiên dân nghèo không được hưởng chế độ này. Tất nhiên, Zenos không được nhập học vào viện đào tạo, Ma thuật chữa trị là do Zenos tự học…
“Cho dù chúng tôi không có ma thuật chữa trị của cậu, chẳng có đối thủ nào có thể làm gây thương tích khi chúng tôi đã mạnh lên.”
“Đó là nhờ tôi…”
Nhờ anh đã dùng ma thuật chữa trị ngay lập tức khi đồng đội bị thương. Thêm nữa, ma thuật phòng vệ, ma thuật tự động phục hồi và ma thuật tăng cường khả năng cũng được sử dụng cùng lúc. Vì thế mà cơ thể họ rất khó bị gây thương tích ngay từ đầu.
Aston nhún vai.
“Đừng làm căng lên thế. Cậu không biết là do không có chứng nhận, nhưng vòng ma pháp và chú thuật cần thiết để kích hoạt ma thuật chữa trị. Tôi không phải là một vị thánh nên tôi không thể kích hoạt ma thuật ngay khi bị thương. Lí do mà chúng tôi không bị thương là do chúng tôi mạnh mẽ nhờ vào ma thuật phòng thủ của Gyle. Cậu chẳng làm gì cho chúng tôi cả.”
Pháp sư Gyle, đứng sau Aston, nở nụ cười đắc thắng.
“…”
Zenos chẳng phản bác lại nữa.
Aston là ân nhân của Zenos.
“Chúng tôi đang không có trị liệu sự, cậu gia nhập vào nhóm của tôi đi” – Zenos gia nhập đội vì một lần Aston đi qua khu ổ chuột và đã nói với Zenos như vậy.
Hơn nữa, Zenos không phải là một trị liệu sư được đạo tạo bài bản nên có lẽ anh là người đã sai.
Aston cười lớn, “Và, cậu cũng hiểu mà, Zenos. Từ giờ chúng tôi sẽ có liên hệ với Hoàng gia và giới quý tộc. Trong đội có một thành viên đến từ khu ổ chuột như cậu sẽ tạo ra ấn tượng xấu.”
“… Nhưng cậu vẫn xem tôi là một đồng đội chứ?”
Các thành viên của đội cười nhạo. Aston ôm bụng cười, nói
“Đồ ngốc, cậu ta không nhận ra. Chúng tôi chỉ cần cậu làm việc chăm chỉ. Cậu đến từ khu ổ chuột nên cậu sẽ nhận phần nhỏ hơn, không phàn nàn gì khi chúng tôi bỏ mặc cậu và lương tâm của tôi không bị tổn hại nếu biến cậu thành mồi nhử khi gặp nguy hiểm. Ah, chúng tôi đã mạnh hơn nên không còn lo đến gặp nguy hiểm nữa.”
“…”
Zenos cảm giác như mọi thứ đang vỡ tan thành từng mảnh. Là một cô nhi, anh đã sống lang thang trên đường phố khu ổ chuột. Vì thế anh rất vui mừng khi được nhận vào một Đội nhóm. Anh hạnh phúc khi anh đã có một nơi mình thuộc về.
Anh hết sức nỗ lực để làm việc, cố gắng giúp đỡ mọi người. Nhưng nơi đó ngay từ đầu đã không có chỗ cho anh.
“… Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi sẽ rời khỏi Đội.”
Anh bị ép rời khỏi Đội. Các thành viên khác chỉ coi anh là một kẻ nghèo hèn, không biết rằng ai đã hỗ trợ cả đội từ trước đến nay.
Họ sẽ hối hận vì quyết định này.