A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

chương 23: từ giờ, và mãi về sau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Vậy à. Nếu cháu thấy vui, thế là tốt rồi."

"Cảm ơn bà, cháu sẽ lại về thăm sớm thôi."

Có lẽ vì đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, nên cuộc trò chuyện với bà tôi có phần sôi nổi hơn mọi ngày. Bà và ông luôn lo lắng cho tôi, và khi tôi gọi điện sau một thời gian dài, ông dường như rất xúc động.

"Thế nhé, Touya, nhớ gọi cho bà nữa nhé."

"Vâng ạ. Hẹn gặp lại bà."

Cuộc gọi kết thúc, và tôi mỉm cười mãn nguyện.

"Phù, nước nóng thật tuyệt."

"Chào mừng trở lại, Aria...!?"

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Aria, tôi lập tức quay mặt đi.

Đứng ở lối vào phòng khách, Aria chỉ mặc quần lót, không áo ngực, chiếc khăn quấn quanh cổ là thứ duy nhất che đậy phần cơ thể nhạy cảm của cô.

"Mặc đồ thế này trong nhà người khác sao...!" Tôi không thể phàn nàn, chỉ có thể ngắm nhìn như thể trước mắt là một bữa tiệc thịnh soạn.

"Em vui vì được anh nhìn mãi không rời mắt♪"

"Anh sẽ nhìn nữa! Nhìn tới khi nào mắt anh cháy thì thôi!"

"Ufufu, mỗi khi cảm nhận ánh mắt của anh, em lại thấy thật hạnh phúc."

Thật… nghịch ngợm.

Lý do tại sao Aria lại đến vào giờ khuya như vậy là bởi mối quan hệ giữa chúng tôi đã phát triển, và cô ấy bắt đầu đến thăm nhà tôi thường xuyên hơn.

Sena và Ria cũng thường xuyên ghé qua, và số lần họ ngủ lại cũng tăng dần… nhưng có điều gì đặc biệt dẫn đến việc này không nhỉ?

"Có chuyện gì vậy?"

Với một động tác tự nhiên, Aria ngồi xuống cạnh tôi.

Có vẻ như không chỉ tóc cô ấy đã khô hoàn toàn nhờ phép thuật, mà cô ấy còn đang mặc một bộ váy ngủ mỏng xuyên thấu.

"Gần đây Sena và Ria dường như thân thiết hơn hẳn phải không?"

"Đúng vậy."

"Có lẽ có điều gì đó đã xảy ra... anh vẫn chưa quen lắm, nhưng nếu họ đã yêu cầu như vậy, anh nghĩ mình cần sẵn sàng để chấp nhận, hay điều gì đó tương tự."

"Ồ, cuối cùng anh cũng cảm thấy như vậy sao? Sena và Ria sẽ rất vui mừng."

"…Còn Aria thì sao? Em ổn có điều này chứ?"

"Chỉ cần em vẫn là người quan trọng nhất đối với anh, thì sao cũng được hết."

Cũng đúng... tôi cũng chả cần phải liên tiếng xác nhận điều đó nữa.

(…Đây cũng là một sự thay đổi.)

Tôi muốn giúp đỡ những cô gái vì họ là phù thủy nên có sự sống dài hơn bình thường... Không rõ từ khi nào tôi bắt đầu nghĩ vậy – có lẽ từ giấc mơ đó… Ngày mà tôi đã “vui vẻ” bên Aria, Sena và Ria suốt đêm, tôi cảm thấy mọi thứ đã thay đổi.

Tôi bắt đầu quan tâm không chỉ đến Aria, mà còn với cả Sena và Ria.

"em biết không, từ ngày em cho anh xem giấc mơ đó, cảm xúc của anh dường như đã thay đổi... Tất nhiên, anh cũng hiểu phần nào cảm giác khi có cả ba người cùng lúc."

"Em rất vui khi nghe điều đó. Là một phù thủy, việc có một mối tình bình thường là gần như không thể, và Sena và Ria chắc chắn cũng không thể... Em muốn anh trân trọng hạnh phúc của tình yêu và những khoảng thời gian bên người mà em yêu thương."

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình không còn đường thoát nữa.

Tôi chưa bao giờ có ý định chạy trốn, cũng không muốn rời bỏ... Dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng vì giấc mơ đó quá chân thật, chúng tôi đã trao nhau những cảm xúc và lời nói nồng nàn. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã nói hết những gì mình nghĩ với cả ba người.

"Con hạnh phúc lắm, bố ơi!"

"Em cũng vậy, Touya-kun!"

...Giấc mơ đó đã thay đổi mọi thứ với tôi.

Thường thì mấy chuyện như này không

thể xảy ra được đâu, nhưng vì là mơ, tôi có thể làm những điều mình thích... Và khi nghĩ lại, có lẽ tôi đã lo lắng quá mức, nhưng dù sao, sự thật là giấc mơ đó đã mang đến một sự thay đổi trong tôi.

"Anh không làm điều này vì ai khác, mà vì đây là điều mà anh thật sự muốn làm. Nhưng... đúng là nó không bình thường, nên anh hơi bối rối."

"Thế không sao cả mà? Cứ nghĩ là mình bị phù thủy quyến rũ đi."

"Thay vì không nghĩ ngợi gì chỉ vì em là phù thủy, sẽ hay hơn nếu nói rằng chính em là người mà anh muốn trân trọng."

"...Touya!!"

Aria ôm chặt lấy tôi, và tôi cũng đáp lại cái ôm ấy.

Thành thật mà nói, tôi muốn nói rằng Aria là người quan trọng nhất, nhưng tôi không muốn phân cấp xếp hạng gì cả... Tuy nhiên, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Aria vẫn sẽ luôn là số một, và với tôi, không ai có thể sánh bằng cô ấy về mặt tình cảm.

"Nhưng... có vẻ như chuyện này sẽ còn kéo dài."

"Đúng vậy... Dù anh sẽ lão hóa như thường, nhưng anh sẽ sống lâu hơn người bình thường đấy."

"Sống lâu sao..."

"Em không muốn nói rằng chúng ta sẽ chết cùng nhau như phù thủy. Nhưng khi anh mất , chúng em sẽ cùng ra đi– hãy tha thứ cho em."

Khi tôi chết, họ cũng sẽ như vậy... Ngay cả khi họ nói với tôi như vậy, tôi cũng không cảm nhận được đó là thực... Điều duy nhất tôi nghĩ đến là điều này có chút nặng nề.

"...Điều đó quá sức."

"Những cảm xúc mạnh mẽ của một người phụ nữ là điều tuyệt vời nhất. Cảm giác sẽ không bao giờ phản bội anh… anh yêu em, đúng không?"

"Anh yêu em."

Tôi thực sự thích kiểu tình yêu mãnh liệt này.

Dù có thể nói rằng đó là số phận kéo dài từ kiếp trước, nhưng với tôi, sự tái ngộ với người tuyệt vời này, người đã mang lại cho tôi tình yêu tuyệt vời và nụ cười rạng rỡ nhất, là điều mang lại niềm vui to lớn này... Tôi phải đáp lại tình cảm ấy.

Đó như là cách tôi đáp lại tình yêu vô tận mà Aria và những người khác dành cho tôi.

"À, Touya này."

"Gì vậy?"

"À thì... là về cái giấc mơ hôm qua á."

"Ừ?"

"Cái đó là thật hết đó?"

"……Thật?"

Thật... ý cô ấy là sao?

Chắc mặt tôi bây giờ sốc lắm ha... chắc chắn rồi còn gì nữa!

Nhìn qua mắt của Aria-san thôi là tôi đủ biết rồi

"C-cái gì đây...?!"

"Đó không chỉ là một giấc mơ, nó chỉ là được làm giả lại thôi. Vì vậy, không chỉ anh đã quan hệ với cả ba chúng em, mà anh còn để lại hạt giống của mình trong chúng em rồi, hiểu hong?" [note63354]

"..."

"Từ giờ, hãy chằm sóc lẫn nhau nhé? Chồng em ơi?"

Tốc độ của sự việc này, hay đúng hơn là cách mọi chuyện tiến triển, chắc chắn là do phù thủy.

Tiếp nối từ kiếp trước, cuộc đời của cô ấy với tư cách là một phù thủy... cô ấy không biết nó sẽ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn: nó chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Không chỉ Aria trong vòng tay tôi, mà cả Sena và Ria nữa... Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ sống cùng nhau như thế nào, và khi nghĩ về quãng thời gian dài phía trước, tôi cảm thấy vừa háo hức vừa lo sợ.

Điều duy nhất tôi có thể nhìn ra được là kiểu gì tôi cũng sẽ mê mệt cái cảm giác lo sợ này cho xem.

"Thấy chưa, giờ thì anh chạy đâu được đây? À không, ngay từ ban đầy anh đã không có ý định chạy rồi, đúng không?"

Tôi chỉ có thể gật đầu trước những lời ấy.

Tôi đã bị phù thủy giam cầm từ kiếp trước... nhưng đó là điều tôi mong muốn, điều mà tôi muốn có thể cứ thế mãi tiếp diễn.

[Lời bạt]

Cảm ơn vì đã đọc!

Truyện Chữ Hay