Chủ nhân đã mất rồi.
Ngài đã bị sát hại
Bởi chính hai thằng người làm đó
Tại sao lại không nói với chủ nhân lúc mình còn thấy ác cảm cơ chứ?
Lỗi em. Là lỗi của em. Tất cả là lỗi của em.
Hãy tha thứ cho em.
Em đã tóm được chúng, băm vằm chúng, rồi trộn chúng với thức ăn cho heo.
Dẫu vậy, em không còn nhận được lời khen từ chủ nhân nữa.
Ngài đã không còn có thể cười được nữa。
Chủ nhân à.
Em yêu ngài, yêu ngài nhiều lắm ấy.
Nếu em có thể nói được vậy thì tốt biết mấy.
Giá như em làm thế sớm hơn, có lẽ đã thay đổi được
gì đó rồi.
Giờ nhìn lại, sao cuốn sổ này lại trống trải đến thế chứ?
Giá như mình viết kín hơn chút thì tốt biết mấy.
Từng câu nói, từng hành động, từng biểu cảm của chủ nhân, giá như trước đó mình đã ghi lại hết tất cả thì tốt biết mấy.
…Mùa xuân rồi sẽ đến. Hãy để tới lúc ấy hẵng lấp đầy trang trống này nào.