Trans: Con trai cũng yan được cơ đấy.
***
Tuy vướng phải một chút rắc rối khi ở tủ giày, nhưng may thay tôi được về nhà một cách yên ổn.
Mặc dù họp uỷ ban chỉ diễn ra mỗi tuần một lần nhưng thiếu Mai đường về nhà chán hơn hắn... và nếu thiếu cô ấy cuộc sống của tôi thậm chí sẽ còn chán hơn.
“Mình đang quá phụ thuộc vào cô ấy.”
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ghẻ lạnh Mai, hay... Tôi đang nói dối, phải không? Làm sao mà tôi có thể sống thiếu Mai được cơ chứ?
--Tôi không có kế hoạch gì ở nhà, nên trước mắt hãy cứ vào phòng và chơi điện thoại hoặc gì đó.
Tôi chắc chắn sẽ không nói “Con về rồi.” và vào nhà... Thì, mẹ tôi có lẽ vẫn chưa về nên sẽ chẳng có lời hồi đáp lại.
“..........”
Nagisa đang đứng trong cửa trước.
Con bé khoanh tay lại như thể muốn nói điều gì đó, nhưng sự hiện diện của con bé khiến tôi khá khó chịu.
Cách tôi nhìn một cái xác chết nằm vẹn đường –khá khó chịu giống cách tôi nhìn em gái mình. Và đó chắc chắn đó không phải lý do đáng để tôi về nhà.
“...... Anh về muộn.”
“......”
Eo ôi, con bé đang nói chuyện với tôi một cách bình thường.
Tôi vừa bảo hội trưởng hội học sinh, “Cút xuống địa ngục đi,” nhưng cô ta không thực sự xuống địa ngục đâu nhỉ?
Tôi thực sự thấy khá chịu vì chẳng có gì để nói với Nagisa.... Nói chung, tại sao con bé lại đứng trước cửa?
Với lại con bé thậm chí còn chưa thay đồng phục, và trông như đang chờ đợi ai đó.... chắc là con chị chết tiệt....
“A-anh biết đấy.”
Con bé vừa nói vừa lấy tay nghịch tóc.
Tôi nhớ điệu bộ đó..... Đó là thói quen con bé thường làm khi mỗi khi khó diễn đạt điều muốn nói.
Tôi luôn nhắc nhớ con bé mỗi khi làm vậy, nhưng chắc chắc không phải trong hoàn cảnh này.
Tôi bỏ qua con bé và hướng về phòng.
“Đ-đợi!”
“........”
Nagisa nắm lấy cánh tay níu giữ tôi lại.
Tôi nhìn xuống cánh tay đang bị giữ lại, mặc dù con bé đang làm biểu cảm khá nghiêm túc.
“.......”
Nagisa đã từng khử trùng tay con bé sau khi chạm vào tôi.
Tôi luôn tự hỏi tại sao con bé lại làm điều kinh khủng như vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu.
Bàn tay của Nagisa thực sự rất kinh tởm.
Nếu con bé cũng cảm thấy như tôi lúc này, thì tôi có thể hiểu tại sao Nagisa lại làm vậy –Yeah, tôi cũng sẽ khử trùng nó sau.
“..... Anh không có gì để nói sao?”
Không hề.
“Tại sao anh lại không nói gì hết?”
Vì tôi không có gì để nói, nên tôi sẽ giữ im lặng.
Tôi luôn lao thẳng đến phòng mình sau khi về nhà bởi không muốn gặp bất cứ ai trong bọn chúng. Lần này tôi cũng nên chạy, nhưng... phòng của tôi ở trên lầu.
Cầu thang dẫn lên lại ở ngay phía sau Nagisa.
(Tôi không muốn đến gần để đi qua.)
Tôi bỏ cuộc và đế phòng khách.
Đó là bởi tôi không muốn đến quá gần Nagisa.
Đối phó với chủ tịch hội học sinh đã quá mệt rồi, làm ơn đừng nói chuyện với tôi nữa.
“N-này! Đợi một chút!”
“.....!”
(Đừng bám theo tôi nữa.)
Tôi chạy thẳng xuống bếp và sử dụng chai cồn ở đó khử trùng bàn tay bị Nagisa chạm vào.
“...Ah...kuuu.”
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thở gấp của Nagisa.
Thấy tôi im lặng chẳng hé nửa lời, cô em gái kế mở miệng với vẻ mặt có phần nức nở.
“T-tệ quá.... Onii-chan.... mặc dù hôm nay là sinh nhật em.....”
Sinh nhật? Thì sao, hôm nay bị nguyền rủa à?
Ý tôi là cô cũng đã làm y hệt, đừng có bảo tôi là cô quên rồi?
“.....Cô làm thế trước.”
“....Eh?”
“Khử trùng ấy.”
“Ah, cái đó.... đã rất lâu rồi.”
“Ah, tôi hiểu rồi.”
“Đ-đợi đã Onii-chan. N-nói chuyện đi—“
“Đừng có gọi tôi là Onii-chan nữa.”
“....H-haa? Nhưng anh là Onii-chan của em mà!?”
“Cô đừng có.... giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô còn chẳng xứng đáng gọi tôi một tiếng Onii-chan nữa. Thật lòng tôi không quan tâm điều đó đâu, nhưng cô cứ hơi tí lại khùng lên, nên tôi chỉ cảnh báo một lần thôi.... đừng đối xử như thể tôi còn là anh trai cô nữa.”
“Đ-đợi—“
“Có ý kiến gì không?”
“Như em—“
“Ý kiến?”
“.....Kuu!”
“........”
“Ugh..... gusu.....”
Gương mặt Nagisa, cái mà đã lâu tôi không thấy, đang ướt đẫm nước mắt.
Tuy nhiên trông con bé vẫn thật xấu xí.
Tôi còn chẳng hiểu tại sao con bé lại khóc.... nhưng nhìn gương mặt nức nở của con bé tôi, chẳng thấy buồn chút nào đâu.
Tôi không hiểu tại sao con bé lại bỗng nhiên cố trở nên thân thiết với tôi, và tiếp tục trò chuyện thế này chỉ khiến tôi thêm phần không thoải mái.
[Tôi không cần loại anh trai như anh!]
Con bé cũng từng nói thế với tôi.
Không chỉ một mà rất nhiều lần.
Đó là lý do tôi không còn là Onii-chan của con bé nữa, vậy giờ thì sao?
Tôi không quan tâm con bé đến mức thực sự quên mất hôm nay là sinh nhật con bé.
......
......
Không ổn, không đời nào tôi còn lưu luyến với con bé.
Quan hệ anh em giữa chúng tôi có lẽ thực sự trở nên tệ hơn bao giờ hết....
“Ưư.... Onii-chan....”
Tôi bước qua người em gái đang bắt đầu khóc vào hướng thẳng về phòng.
Khoảng một tiếng sau, tôi cảm thấy cần giải quyết nỗi buồn nên tôi đóng cuốn manga đang đọc dở và hướng đến phòng vệ sinh.
“Hmm?”
Rồi tôi nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa.
“Chúng tôi sẽ ra ngoài ăn.”
“.........Rồi.”
Đó là cuộc trò chuyện giữa bố và mẹ tôi.
Ông ta luôn lạnh nhạt với tôi, nhưng gần đây ông ta cũng bắt đầu đối xử với mẹ tôi y hệt.
Ông ta không thích sự thật là mẹ và tôi luôn ăn cùng nhau, và càng không thích việc mọi chuyện không theo ý lão.
Một kẻ điên mất kiểm soát.
Kể cả Kaede và Nagisa là những đứa trẻ mất não đi nữa thì ông vẫn là người lớn phải không?
“Vậy thì chúc vui vẻ nhé, Kaede và Nagisa.”
“......”
“......”
Những đứa con gái đó rời khỏi nhà với gã cha của tôi chỉ tập trung bấm điện thoại mà chẳng buồn ngoải lại nhìn mẹ tôi lấy một lần.
Nhưng Nagisa trông như đang tuyệt vọng hơn là cố ý phớt lờ mẹ.
Đôi mắt đó đỏ lên và sưng húp –Tôi đoán con bé đã khóc trong giận dỗi vì tôi đã chế giễu con bé trước đó.
“Haa~..... Mẹ không quan tâm đến cái người đó nữa, nhưng mẹ không thích bị Kaede và Nagisa ghẻ lạnh.....”
Mẹ tôi, người bị bỏ lại, trông khá buồn.
Với tư cách là một người mẹ, đó là lẽ thường tình khi lo nghĩ cho con cái.... Bởi vì mẹ rất nhân hậu, không như người bố nào đó đã dễ dàng bỏ rơi tôi.
--Tôi thấy tội lỗi với mẹ, thậm chí còn hơn thế nữa.
“Mẹ... con xin lỗi.”
Tôi mình mình đã khiến bà đã vướng phải khá nhiều rắc rối để bảo vệ tôi.
Nhưng tôi lại không thể bảo bà cứ bỏ tôi lại một mình, bởi tất cả những gì tôi có là mẹ tôi và Mai và gia đình cô ấy nữa....
“.....! Ryosuke! Ổn thôi! Đi ăn tối nào! Đừng lo, mẹ sẽ cố hết sức!”
Mẹ tôi thật chu đáo và tốt bụng.
Tôi sẽ giết những kẻ nào dám làm tổn thương mẹ tôi, và bất cứ ai ở trường dám cô lập Mai, một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ giết chúng.
________________________
~Kaede POV~
Tôi đang đến thăm em trai tôi, Ryosuke, trong chính phòng thằng bé.
Tuy nhiên tôi vẫn không thích cái thái độ đó tí nào.
“Em đang cố làm gì?”
“........”
“Lại cái trò im lặng?”
Thằng bé này.... có nhận ra mình đã làm trò gì không?
Nagisa đã cố gắng hết sức với tới thằng bé, nhưng Ryosuke quay lưng lại đầy phũ phàng.
Tôi không cho phép điều đó xảy ra trong hôm nay!
“Chị đã nghe kể chi tiết rồi! Em có vẻ đã cố tình khử trùng tay mình khi Nagisa chạm vào!? Em có phân biệt được đúng sai nữa không đấy?”
“Haha, chị đã nghe chi tiết?”
“....có gì đáng để cười lắm sao?”
“Không hẳn? Chẳng phải con bé chỉ đang cố làm mọi thứ dễ dàng hơn cho chị?”
“.....!”
Ryosuke! Đừng có đối xử như thể chị là một con ngốc....! Chị tưởng nếu chỉ cảnh cáo, em sẽ hối lỗi, nhưng chị không nghĩ em sẽ biến chính chị gái mình thành trò cười....!
Tôi đã không thể nói chuyện chút nào với thằng bé gần đây. Đã lâu lắm rồi chị mới được nghe giọng em, quả thật rất bất ngờ...
“Đủ rồi! Bản chất của em là một tên tội phạm! Lý do duy nhất em chưa vào tù là bởi bên kia đã chấp nhận thoả hiệp! Và lý do duy nhất em vẫn sống bình thương là bởi cha cho phép em ở lại nhà! Đừng có tưởng bở chỉ bởi mẹ đứng ở phía em!”
Tuyệt! Cuối cùng tôi cũng nói được!
Giờ thì em sẽ hiểu được bản chất tình hình hiện tại phải không? Chỉ vì được được mẹ bảo vệ một cách ngu ngốc, mà suốt một năm qua em vẫn chưa chịu xin lỗi.
Chị đã khiển trách em rất nhiều, hẳn phần nào trong em sẽ thấy hối hận.
“Chị nói xong chưa? Nếu rồi, thì phắn lẹ được không? Tôi đã có một trận chiến cấp siêu khó với Mai và phiền lắm đấy.”
Phiền.... Chị gái đang nói chuyện với em đấy!
“Kuu! Em không chịu rời mắt khỏi điện thoại vì em đang chơi game?! Chị đã nói với em bao nhiều lần đừng chơi với con bé đó nữa! Con bé ngu ngốc đó chỉ vào được trường cao trung này vì—“
“Tao sẽ giết mày nếu nói thêm lời nào nữa.”
“.....Cái!?”
Ryosuke lườm tôi với ánh mắt tôi chưa từng thấy trước đấy, như thể thằng bé sẵn sàng đâm tôi tới chết.
Đã rất lâu rồi tôi mới thấy mặt thằng bé... nhưng tôi không nhớ Ryosuke có đôi mắt như vậy.
Tôi đã rất sợ...! Tôi không biết Ryosuke có thể như vậy... Tại sao em lại giận chị như vậy chỉ vì nói xấu con đàn bà đó?
Làm ơn đừng nhìn chị như vậy.... Chị chỉ muốn em nhận ra lỗi lầm và thay đổi suy nghĩ.
“Kuu!”
Tôi nhận ra rằng bản thân chẳng biết từ lúc nào đã chạy khỏi phòng Ryosuke.
Tôi quay lại và nhìn thằng bé qua cánh cửa mở và thấy thằng bé vẫn đang chơi điện thoại chẳng đoái hoài gì tới tôi.
Như thể muốn nói thằng bé chẳng hứng thú gì với tôi... và điều đó khiến tôi rất bực.
“...Tại sao... Tại sao.”
Tôi quay về phòng và nằm bò lên giường.
Những lời lẽ mà Ryosuke đã nói với tôi lúc
trước vướng lại trong tâm trí tôi không sao quên được.
[Tao sẽ giết mày nếu nói thêm lời nào nữa.]
--Mình yêu thằng bé.
Tất cả những thù hận Ryosuke chỉ là mặt trái của tình yêu tôi dành cho thằng bé.... Nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ nói những điều kinh khủng như vậy với thằng bé và cố bắt ép thằng bé suy nghĩ về những gì mình gây ra.
Chưa hết... thằng bé đe doạ sẽ giết tôi chỉ vì nói xấu Mai Nakazoto?
Thật không thể tin được.
Tôi đã sợ đến mức chẳng thể nói lại bất cứ điều gì, và tôi căm hận bản thân không kém.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ thằng bé đã có ý định giết tôi..... Tôi phải làm gì bây giờ? [note48425]