Trans: Hú best girl lên sàn.
Đăng nốt chap thôi, tuần sau gặp. Enjoy!
***
~Mai Nakazato POV.~
Tôi có một người bạn thuở nhỏ mà tôi rất yêu.
Tên cậu ấy là Ryosuke, và cậu ấy là người bạn quý giá của tôi.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã luôn theo đuổi cậu ấy.
Nhưng cậu ấy không chú ý tới tôi nhiều lắm. Như kiểu, giống một người bạn khác giới... Yeah đó chính xác là những gì tôi muốn nói.
Nhưng tôi ổn với điều đó.
Kể cả có là yêu đơn phương đi chăng nữa, nếu tôi thấy Ryosuke được bao quanh bởi những người chị em gái xinh đẹp và thấy cậu ấy hạnh phúc. Là quá đủ mãn nguyện rồi!
Không như người em gái Nagisa, Kaede khá là đáng sợ, và tôi khá là chậm chạp nên những người khác luôn ghét tôi... tôi cần chăm chỉ hơn!
Ryosuke và tôi đã luôn bên nhau kể từ khi hai đứa mới lọt lòng, và chúng tôi học chung mẫu giáo, tiểu học, sơ trung và giờ là cao trung.
Tôi vốn không giỏi việc sách vở, nên tôi đã chăm chỉ hơn để đậu vào cùng trường cao trung với Ryosuke! Tôi không nghĩ cậu ấy nhận ra chuyện đó.
[--Tao sẽ không tha thứ nếu mày dám bắt nạt Mai lần nữa, được chưa?]
Hồi còn học tiểu học, tôi đã bị bắt nạt một khoảng thời gian.
Lúc đó rất là đau khổ, nhưng may thay nhờ Ryosuke mà mọi chuyện kết thúc sớm.
Tôi bị chặn bởi năm cô gái đã đánh tôi, và Ryosuke đã tình cờ đi ngang qua.
Tôi đã quá sợ hãi để kể cho mọi người nghe về việc bắt nạt... Nhưng Ryosuke đã trình bày tất cả cho cha mẹ, thầy cô và cả bố mẹ bọn bắt nạt.... [note48351]
Tôi nhớ tôi có những vết bầm tím từ việc bị đánh và đám bắt nạt cũng thừa nhận, nên vụ việc trở nên nghiêm trọng hơn.
Đám bắt nạt đã bị khiển trách nghiêm khắc.
Sau đó, cả năm người bọn họ nhà tôi với đôi mắt sưng húp và xin lỗi tôi... và tôi nhớ lại họ khóc khá nhiều.
[Tớ đã làm một việc xấu.]
Khi tôi kể cho Ryosuke—
[Tại sao?]
Tôi đã bị chọc léc... điều đó khiến tôi bật cười vì nhột.
Đám bắt nạt cũng dần thay đổi thái độ và đối xử với tôi tốt hơn, mặc dù trông khá miễn cưỡng.
Tôi cũng rất biết ơn cha và mẹ.
Họ đã cúi đầu cảm ơn Ryosuke rất nhiều lần vì đã cứu tôi, con gái họ.
[Nếu sau này có gì xảy ra với Ryosuke, Mai sẽ bảo vệ cậu.]
[Một ngày nào đó bọn ta chắc chắn sẽ trả lại ân huệ này.]
Với tư cách là bạn thuở nhỏ, tôi tự hào vì họ đã nói những lời như vậy, nhưng ...cha, mẹ... khi Ryosuke qua nhà chơi, đừng quấy rầy con, được không? Con không thể chơi với cậu ấy nếu hai người cứ xen vào.
--Đó là một trong những kỷ niệm tôi có với Ryosuke.
Kể cả không có sự giúp đỡ tôi vẫn sẽ yêu cậu ấy... nhưng tình cảm của tôi đã vượt mốc với điều đó.
Tôi yêu cậu ấy nhiều đến mức tôi muốn mọi chuyện có thể diễn ra lần nữa.
-----
---Tình huống xảy ra nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Tôi đã rất sốc khi thấy Ryosuke tiều tụy đến mức trông cậu ấy sắp chết tới nơi.
Tôi biết rằng việc Ryosuke hành hung một người phụ nữ là một hiểu lầm, tôi tin tằng mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Nếu như tôi xem xét kĩ, tôi biết Ryosuke không làm chuyện đó, và quan trọng nhất, tôi có thể an tâm khi biết chị em gái của cậu ở đó.
Tôi dám chắc rằng hai người họ sẽ bảo vệ cậu ấy... nên đó không phải vị trí của tôi.
Tôi nghĩ rằng Ryosuke sẽ thấy an toàn hơn khi ở bên chị em gái của cậu ấy hơn là với tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn nhiều lần đến thăm cậu ấy, nhưng cha của Ryosuke luôn đuổi tôi đi trước cửa.
[Con không biết bác ấy không cho con vào bởi vì bác ấy lo lắng cho Ryosuke hay...?]
[Mai, bố mẹ không biết, nhưng hãy để phụ huynh bên đó tự giải quyết.]
Chúng tôi nghĩ là vậy và quay về... nhưng trên thực tế, mọi việc rất khác.
[Tớ thực sự không làm thế...]
Sau một khoảng thời gian dài, Ryosuke trông vô cùng tiều tụy.
[Tất nhiên là thế rồi! Tớ chắc chắn rằng Ryosuke sẽ chẳng bao giờ làm điều tệ như thế! Mọi người trong lớp và trong gia đình Ryosuke điên cả rồi!]
Tôi an ủi Ryosuke và đến chỗ chị cậu ấy.
Tôi không thể tin nổi... con chị đó... không tin vào Ryosuke!
Chị ta nói...
[Bọn chị có đủ bằng chứng.]
Chị nói thế, nhưng thế nào là đủ giữa lời khai của bên kia và việc Ryosuke đang đi một mình trong con hẻm lúc nửa đêm?!
Nhưng dù có nói thế nào, gia đình cậu ấy không nghe lời tôi! Ngược lại, mọi người trong lớp bắt đầu đổ lỗi và phỉ báng Ryosuke. Kể cả Kirishima-san và chủ tịch hội học sinh, những người bạn tốt của cậu ấy....!
Tại sao...? Mọi người không nhớ Ryosuke mọi người biết là ai nữa à? Mấy người thực sự nghĩ cậu ấy là loại người sẽ làm trò đó sao?
Không ai chịu lắng nghe dù cho tôi có nói thế nfao.
[Yamamoto-san.... mày thật kinh tởm!]
[Tao ước mày không xen vào việc làm ăn của người khác.]
Tình hình trở nên nghiêm trọng đến nỗi cha tôi mất kiên nhẫn và đến thằng nhà Ryosuke.
Ông cố khuyên là nên kiểm tra kỹ lại một lần nữa... Nhưng cha của Ryosuke không buồn nghe chút nào.
Bác ấy nói rằng đã khép mọi việc lại và không cần phải kiểm tra lại nữa.
Tôi không nghĩ rằng cha của Ryosuke là loại người đó.... Ông ta thậm chí không tin vào cậu ấy dù chỉ là một ít....
Bất ngờ hơn cả chị em gái của cậu cũng nghĩ như vậy.
Tôi đã tưởng rằng hai người họ sẽ về phe của Ryosuke dù chuyện gì xảy ra. Tôi không bao giờ nghĩ họ sẽ nghĩ như người cha đó....!
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ... nhưng tôi lại là người tin tưởng ba người đó và bỏ Ryosuke lại một mình......... Xin lỗi cậu Ryosuke.
--Mẹ của Ryosuke sẽ trở về từ chuyến công tác sớm thôi.
Kể cả mẹ cậu ấy không tin đi nữa... sẽ luôn có chỗ dành cho cậu ấy.
Vào lúc đó, cha và mẹ cậu ấy bắt đầu nghiêm túc thảo luận về việc tiếp tục hỗ trợ Ryosuke.
--Nhưng mẹ Ryosuke lại khác.
Bác ấy nghe theo mọi thứ cậu ấy nói và tin tưởng Ryosuke.
Mặc kệ dù cha cậu có lớn tiếng với cô ấy, mặc kệ việc chị em gái cậu có giận cô ấy thế nào, cô vẫn chọn tin tưởng cậu.
Tôi thực sự rất hạnh phúc.
Chúng tôi là những người duy nhất tin tưởng cậu ấy.
Tôi cũng hạnh phúc vì Ryosuke đã có chỗ dựa ở nhà.
Giá như lúc đó mẹ cậu cũng ở đó khi cậu bị bắt bởi cảnh sát, tương lai có thể đã khác đi rất nhiều.
Nhưng đã quá muộn vì cha Ryosuke đã tự ý khép lại vụ án.
Mẹ của Ryosuke... Rinka cảm ơn gia đình chúng tôi trong nước mắt, nói rằng bọn tôi đã ở bên Ryosuke khi cô ấy không ở đó, nhưng... chúng tôi không làm được gì lắm.
Chúng tôi chỉ tin vào cậu ấy... phải chỉ thế thôi.
[Mai... cậu muốn ra ngoài ăn tối không?]
[Nếu hôm nay cậu rảnh, cậu muốn đi chơi không?]
[Mai, trông cậu rất dễ thương hôm nay.]
Và từ đó Ryosuke trở nên rất tốt với tôi.
Tất nhiên, cậu ấy vẫn luôn rất tốt với tôi, nhưng đến bây giờ tôi tin rằng cậu ấy không còn coi tôi chỉ như một người bạn thuở nhỏ.
Bởi vì hai đứa khác giới, chúng tôi không đi chơi riêng nữa, và chúng tôi không thường gặp nhau bên ngoài lớp học kể từ khi bắt đầu lên cao trung.
Tôi có chút buồn, nhưng Ryosuke và tôi chưa từng bắt đầu một mối quan hệ, và tôi chưa từng nói mình yêu cậu ấy nhiều đến nhường nào.
Nên tôi đoán hai đứa rồi cũng sẽ lớn lên và rời xa nhau.
......
......
Nhưng... mọi chuyện đã khác.
Cậu ấy hạnh phúc khi tìm thấy tôi.
Cậu ấy mời tôi đi chơi riêng trong những kỳ nghỉ.
Cậu ấy tặng cho tôi những món quà.
Cậu thường xuyên cùng tôi thưởng thức bữa tối.
Cậu không bao giờ từ chối bất kỳ lời mời nào của tôi.
Chẳng có ngày nào mà hai đứa không gặp nhau bên ngoài trường.
Đây không phải ý định của tôi khi đứng về phía cậu ấy, nhưng tôi vẫn cực kỳ hạnh phúc....
Tất cả những người bạn tốt của tôi đều đã chuyển đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc trước sự ấm áp mà Ryosuke mang lại nên tôi không bận tâm tí nào.
Tuy nhiên, tôi mong rằng có một ngày cậu ấy sẽ được minh oan khỏi lời cáo buộc.
Em không bận tâm nếu có một ngày anh bỏ rơi em đâu.... chỉ xin anh đừng đau khổ.