Cuộc gọi tới với tôi quá đột ngột.
“Chú đang đùa phải không ạ……..Tại sao chứ?”
Sau khi nhận được cuộc gọi, tôi chạy mãi, chạy tiếp mà chẳng nghĩ tới gì khác.
Tôi đang tới bệnh viện.
Nhưng đó không phải bệnh viện tôi thường tới.
Đây là lần đầu tôi tới bệnh viện này.
Tôi chạy dọc hành lang, chạy như một thằng điên.
“......m-mẹ……tại sao chứ……!”
Tôi nhận được cuộc gọi báo rằng mẹ tôi bị ngất ở chỗ làm.
Khoảng thời gian vui vẻ bên Mai trên đường về nhà, bị vụn nát trong phút chốc, và cảm giác như máu đang bị rút dần khỏi cơ thể tôi.
Tôi không có cảm giác đang sống nữa.
Tất nhiên, tôi vẫn còn sống, chỉ là cảm giác thôi.
Mẹ tôi đáng ra không nên ngất xỉu như vậy. Tôi không thật sự quan tâm chuyện gì đã xảy ra với mẹ, nhưng thật vô lý khi người tốt bụng như mẹ lại ngã bệnh!
Tôi tiếp tục chạy không ngừng nghỉ.
“......Chờ chút đã,.....Ryosu….ke,.....”
Mai cố gọi cậu từ phía sau.
Mai —người rất kém mặt thể chất, không thể bắt kịp với Ryosuke.
Cơ mà, lần này, ngay cả Ryosuke cũng không có thời gian để tâm chuyện đó.
Khát vọng “gặp mẹ mình” của Ryosuke đã che mờ mắt cậu.
Đó là lần đầu tiên kể từ vụ cáo buộc sai mà giọng nói của Mai không thể chạm tới cậu, Mai tiếp tục đuổi theo Ryosuke, nhưng cuối cùng vẫn bị mất dấu.
– – – – –
Tôi tới được bệnh viện tầm một tiếng sau cuộc điện thoại.
Bệnh viện đó rất lớn, nhưng quầy lễ tân được đặt tại vị trí rất bắt mắt.
Tôi tới đó trước.
“M-Mẹ tôi đâu rồi?!!!”
“--- Dạ!?”
Tiếng hét lớn khiến mọi người đều quay ra nhìn tôi.
Nhưng nó không quan trọng.
Tôi phải gặp mẹ mình càng sớm càng tốt.
Tôi theo bác sĩ tới phòng bệnh mẹ tôi.
“ — Xin lỗi vì khiến con phải lo lắng nhé.”
Khi tôi tới thăm, mẹ đang dậy khỏi giường và dịu dàng trấn an tôi.
“....Ơn trời.”
Mẹ tỉnh dậy rồi.
Mẹ nói với tôi bằng tông giọng dịu dàng như mọi khi.
Mẹ vẫn như mọi khi.
Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhẹ nhõm từ sâu tận đáy lòng.
Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ cậu, một lý do để Ryosuke Yamamoto sống tiếp sẽ mất đi.
Nếu chuyện đó xảy ra, giá trị sống của Ryosuke Yamamoto sẽ sụt giảm đáng kể.
“.............Ah!”
Nhẹ nhõm rồi tôi mới nhận ra cơ thể mình đầy mồ hôi.
Nghĩ lại thì tôi đã chạy đến đây…….Dù có đang vội, tôi đáng ra vẫn có thể bắt taxi.
Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng.
Bác sĩ bảo tôi rằng tốt nhất nên để mẹ nghỉ ngơi một lúc và tôi nhẹ rời khỏi phòng bệnh.
Đây là lần đầu tiên tôi tới thăm bệnh mẹ, và nói thật, tôi rất lo lắng.
Chắc chắn là tôi thích vị trí bọn tôi ngược lại hơn, tôi không muốn thấy một người tôi quan tâm phải ngã bệnh và nhập viện.
………
Không biết liệu mẹ tôi cũng cảm thấy như này khi tới thăm tôi không.
Mình thật sự là một thằng con thảm hại….Không chút lòng hiếu thảo.
Tôi không tin được, suốt bấy lâu nay tôi vẫn luôn hành hạ mẹ tôi….thật kinh tởm.
“Làm việc quá sức…..?”
Bác sĩ cho tôi biết nguyên nhân mẹ tôi ngất xỉu.
“Đúng,......, chú nghĩ là mẹ cháu đã cố gắng quá sức.”
Tôi ngồi nghe trong yên lặng. Mẹ đã đổ bệnh vì cố gắng làm việc quá sức.
Bác sĩ cũng bảo tôi để mẹ nghỉ ở nhà một thời gian sau khi được xuất viện.
……..Làm việc quá sức?
……..Thiếu ngủ?
……..Mẹ đã cố ép bản thân phải làm việc?
Đó là lỗi của mình, đúng không?
Chắc chắn là vậy rồi……..Bơi đường từ nhà tới chỗ làm rất xa, mẹ còn phải đưa tôi tới bệnh viện thường xuyên…
Aah, là lỗi của mình……mình là kẻ khiến mẹ bị ngất lịm……tất cả là lỗi của mình.
Là tại mình bắt mẹ phải chuyển đi, và nếu tôi khỏe mạnh, mẹ đã không phải đi bệnh viện.
Tôi đang kéo theo mẹ xuống, và bản thân tôi là gánh nặng quá mức chịu đựng của mẹ.
Tôi còn tệ hơn cả một thằng bất hiếu.
Đừng có làm phiền với những người mày yêu!
Tôi vẫn luôn dặn lòng như vậy!
Tôi nhắc đi nhắc lại bản thân!
Và ấy vậy tôi vẫn ở đây, lãng phí cuộc sống của mình!
Mẹ đau khổ đến mức bị ngã bệnh!
Và ấy vậy tôi muốn tới trường và được hạnh phúc?
“Mày bị sao thế…nhưng—”
Nếu chỉ mơ về hạnh phúc một chút thì sẽ ổn cả thôi.
Liệu có vậy cũng là sai lầm?
—Tôi ngồi xuống cái ghế dài trong sân và không làm gì cả. Mẹ tôi sẽ không thể…..hạnh phúc nếu tôi vẫn sống.
Điều tiếp theo tôi biết, mọi thứ xung quanh tôi là màn đêm đen.
Đã gần tới lúc tôi buộc phải rời đi.
Tôi chạy đi mà không cả kiểm tra tình trạng mẹ tôi và ngồi đây, chẳng làm gì hết.
Tôi ghét cay ghét đắng bản thân. Tôi dám cá là chỉ việc tôi còn tồn tại thôi đủ khiến mọi người tôi quan tâm phải chịu tổn thương.
Thà rằng mình chết luôn đi.
Nhưng….tôi vẫn cố sống tiếp.
Tôi thậm chí còn chẳng có gan để chết…….Tôi có thể bước những bước đầu tiên tới trường, mà lại chẳng thể bước một bước để chết.
“ —Ryosuke, chị nhớ em nhiều lắm.”
“.................Ể?”
Tôi bị ai đó gọi và tôi nhìn lên.
Nee-san đang đứng đó.
Nee-san luôn xuất hiện khi tôi yếu đuối nhất.
Tôi biết chị ta chắc chắn sẽ tới mà.
…nhưng—
— —Có gì đó….khác với mọi khi.
“Chị cũng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Chị không nghĩ rằng chúng mình tách ra sẽ có ích gì—và chị chắc rằng Ryosuke sẽ ở đây, nên chị đã….chạy vội tới bệnh viện?”
“.............Hả?”
Tôi không nhớ chị ta có thể nói lưu loát như vậy.
Và vị trí của chị ta cũng thật kỳ lạ,...không phải ở dưới chân tôi mà đứng ngay trước mặt.
Và sự hiện diện của chị ta không giống với mọi khi…..Nee-san có khí chất thật kinh khủng.
Tôi mới gặp chị ta trước cửa nhà một tuần trước, nhưng lần đó không thể sánh với hiện tại.
Chị ta trông như thể một con người tới mức khiến tôi tự hỏi Nee-san là người như nào trong sáu tháng qua.
“Chị thật sự nhớ em lắm….---Nhìn nè, hôm nay chị còn mặc đẹp hơn mọi khi.”
Nee-san sát lại gần hơn và gần hơn.
Tôi sợ, sợ lắm….sợ Nee-san hôm nay, dẫu chị ta không bám lấy chân tôi nhưng chị ta vẫn là thứ khủng khiếp nhất tôi từng gặp. Có gì trong tôi đang phát báo động nguy hiểm, ‘tránh xa Nee-san’.
Nhưng tôi không thể trốn thoát được.
Toàn cơ thể tôi đông cứng tại chỗ.
Báo động kia chỉ còn là vô nghĩa.
Và sao tôi có thể đánh lại loại quái vật này chứ?
“......Ryosuke.”
Và rồi, chị tay dùng hai tay giữ lấy mặt tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào mặt chị ta. Gương mặt Nee-san ngay sát phía trước!
Không chút cảnh cáo, chị ta làm một chuyện vô cùng kinh khủng.
Mồ hôi chảy ra trên trán tôi vì căng thẳng tới tột độ,.......,bị Nee-san lau đi bằng đầu ngón tay chị ta.
Cứu con với mẹ ơi,......,Ah, chị ta ở trong bệnh viện.
Mai ………..Ah, tôi đã bỏ cô ấy lại.
Không còn ai bảo vệ tôi……
Sao mà tôi thoát khỏi con quỷ này đây?
– –Liệu mọi người sẽ tha thứ nếu con chết chứ?
“Tha cho tôi đi,...., được rồi tôi sẽ chết, tôi sẽ chết mà, tránh xa tôi ra đi!”
“Không,..... Chị đã chịu đựng quá lâu rồi….Và sao em phải chết chứ? Từ giờ trở đi, em sẽ sống với chị nghen? Chị sẽ không để em phải ngã gục như mẹ đâu…và chị sẽ mãi bảo vệ em.”
{Thế thì mau lên và chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết đi !!}
“Chị không cần phải nhai đi nhai lại chữ “chết” đâu, tôi biết rồi! Nên bảo tay chị ra! Tôi sẽ dũng cảm hơn và chết đi được chưa?”
“Ra là vậy, em đang gặp ảo giác,......., Ryosuke tội nghiệp…Nhưng không được gặp em hàng tháng trời chị cũng buồn lắm.”
{Ra vậy, em đang ảo giác, em điên rồi, em có thể mau mau và đi chết đi được không?!}
“Tôi không gặp ảo giác…..Tôi chẳng biết tí gì về cái đó!”
“Em cứ yên tâm, dù khỏe mạnh hay ốm đau, em vẫn là em trai yêu quý của chị. Và chị biết gặp chị sẽ khiến triệu chứng của em trở nặng. Nhưng cứ yên tâm, chị sẽ luôn ở bên em dù căn bệnh có trở nặng tới nhường nào—Kể cả em có chết đi chị cũng sẽ không buông tay em đâu nghen?”
{Tại em mà mẹ mới phải nhập viện…Do đó em nên mau đi chết
chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết đi….À, cơ mà dù em có chết đi chị cũng sẽ không buông tay em đâu nghen?}
“............................................................................................................................................................................................aaa”
Có vẻ chết đi không phải ý tưởng hay.
Mình xong rồi….Mình thật sự không còn cách nào nữa……Mình xong thật rồi.
Chị ta thậm chí không phép tôi ra đi yên ổn.
Dẫu tôi có chết đi, chị ta sẽ đeo bám theo tôi xuống địa ngục.
Ngay cả nỗi sợ cũng có giới hạn nhất định.
…
Vậy tôi nên làm gì giờ?
Sao mà tôi thoát được đây?
Hãy thực hiện tất cả mọi cách…..
Nee-san….
Tôi sẽ không thua ở đây đâu……….
……………………..
……………..Không, dừng lại.
Không cần làm thêm gì nữa đâu.
Tốt nhất là đừng nghĩ thêm gì nữa.
Dẫu cho tôi có bỏ chạy, chị ta sẽ lại tìm thấy tôi sớm thôi, như hôm nay vậy.
Vậy thà không nghĩ gì nữa.
Đúng rồi, nỗ lực đến mấy rồi cũng vứt đi mà thôi.
………………….Tôi đã cố hết sức.
………………….Có lẽ tôi đã cố hết sức.
…………………..Dù có phải chết nhưng tôi vẫn đã cố.
…………………...Nhưng chẳng được đền đáp.
……………………Suy cho cùng vẫn là vậy.
…………………….Có rất nhiều người nỗ lực nhưng không được đền đáp.
…………………….Tôi không phải người duy nhất chọn cách bỏ cuộc.
Th3 Th1 Ch! V!3c Tµ b0 L@ Đcc? Thế thì việc từ bỏ là được?
Đ@Y Se L@ No! T0! DưπG Ch4π V4 Tµ Booo. Đây sẽ là nơi tôi dừng chân và từ bỏ.
………………….
………………….
{Mày………..là………ung thư……..}
{Ryosuke, em đang sợ chết đi, em thật thảm hại quá à…..thế thì biến mất luôn đi.}
{Onii-chan…….xin anh………hãy cố hết sức………}
{Mày………………………………}
{Đừng có nghe theo con nhóc mè nheo đó, cứ việc khép kín trái tim lại đi hỡi Ryosuke đáng yêu của chị ơi.}
{Onii-chan……………………….}
{Em gái Ryosuke, mày phiền phức quá, đừng nghe nó Ryosuke, cậu không phải cố hết sức đâu.} (Kirishima?)
{..................................................}
{Từ bỏ đi, Ryosuke.}
{..............................................}
{TỪ BỎ ĐI. RYOSUKE.}
………………
Vậy ra là vậy.
Tôi sẽ từ bỏ.
Từ bỏ rất quan trọng.
Và tôi nghĩ mình đã kiên trì quá lâu rồi.
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, tôi sẽ không còn là chính mình nữa.
[Cảm ơn mọi người……….vì tất cả……….và tạm biệt.]
Đến cuối cùng, tôi thua, thua cả Nee-san….lẫn chính bản thân tôi.
“ —Tránh xa Ryosuke ra!!!”
“........Guu?!”
Mai chạy vội tới hiện trường và đẩy Kaede bằng tất cả sức lực của mình.
Ngay cả chút sức lực yếu đuối của Mai cũng có tác dụng khi Kaede mất cảnh giác, và chị ta ngã nhào ra đất.
“.................”
Cơ mà, Mai đã tới quá muộn.
Ryosuke thậm chí không nhìn vào Mai.
Đôi mắt cậu nhìn thẳng về trước, nhưng đôi mắt ấy luôn hướng về phía xa xăm. Cậu thậm chí không nhìn thấy Mai yêu quý của mình.
Những gì Bác sĩ Takamiya sợ nhất đã thật sự xảy ra.
Ryosuke đã rời khỏi thế giới thực và hoàn toàn tới “thế giới khác”.
“.....Ryosuke……Đây không thể là thật………”
Đã có rất nhiều cách thoát được tình cảnh này
Nếu cậu không quá hoảng loạn khi nhận được cuộc gọi báo tin và tới bệnh viện cùng Mai, cậu đã không bị bỏ lại một mình với Kaede.
Lý do Mai tới quá trễ là bởi Ryosuke không nói cho Mai biết Rinka ở bệnh viện nào.
Nếu cậu nói cho Mai biết địa chỉ bệnh viện, cô đã không tới trễ đến thế.
Mọi thứ như thể một kịch bản được đích tay Chúa Trời soạn ra chỉ để khiến Ryosuke phải khổ sở. Cùng như lần Kirishima tới khoa tâm thần của bác sĩ Takiyama, vận mệnh về một tương lai tăm tối đeo bám cho cậu tới cùng.
“................Ryosuke……..em…….em ở ngay trước mặt anh……….nè?”
“.....................................”
Mai không rời mắt khỏi Ryosuke—người mà giờ chỉ như một con búp bê hỏng.
Cậu không có chút phản ứng.
Cậu gần như là một cái xác không hồn.
Ryosuke không thể nào quay về được nữa.
“.........Ryosuke…….., ra là vậy……….”
Kaede—người vừa bị Mai đẩy ngã ra đất và chị ta vẫn nằm đó, nở ra một nụ cười ma mị khi chứng kiến Ryosuke đã hoàn toàn vỡ vụn.
Rồi chị ta chầm chầm tiến tới và ôm chầm lấy Ryosuke.
Tất nhiên, thường thì cậu sẽ cự tuyệt nếu có ai làm vậy với cậu.
Nhưng hiện tại Ryosuke vẫn không chút phản ứng.
Trước điều này Kaede vô cùng hạnh phúc. Chị ta hạnh phúc và cảm thấy đáng sống khi cuối cùng chị ta có thể chạm vào cậu mà không bị chối bỏ.
Sau vụ cáo buộc sai, Kaede xa lánh Ryosuke và bảo mọi người cũng nên làm vậy. Chị ta có ý định biến cậu hoàn toàn phụ thuộc vào chị ta khi Ryosuke cảm thấy cô đơn nhất.
Kế hoạch điên rồ này đã bị hủy hoại bởi tình yêu của Mai, nhưng giờ Kaede đã có được Ryosuke theo một cách hoàn toàn khác.
Thay vì biến cậu hoàn toàn phụ thuộc và mình, Kaede biến Ryosuke thành của riêng mình chị ta bằng cách phá hủy cậu hoàn toàn. Sự điên khùng của Kaede cũng cùng cũng đuổi kịp theo Ryosuke—người vẫn luôn chạy trốn chị ta suốt một quãng thời gian dài.
Dẫu Kaede không xuất hiện ở đây hiện tại, thì chỉ trong vài tháng tới chị ta sẽ thuê thám tử và lần theo dấu vết của Ryosuke…..chắc chắn là vậy.
Cuộc hội ngộ này chỉ là vấn đề thời gian.
Tương lai đen tối của cậu được ấn định ngay khi bị chị cậu tìm thấy.
“Ryosuke,........, cùng về nhà thôi,........., chị vẫn còn đang tiết kiệm, nên hiện tại chị chưa mua cho em những món đồ xa xỉ được,......nhưng từ nay trở đi, hai chị em mình sẽ mãi mãi bên nhau…..”
“................”
Bị Kaede kéo đi, Ryosuke chầm chậm đứng dậy khỏi ghế.
Cậu không thể hiện chút dấu hiệu phản kháng.
Cậu đã chính xác trở thành hình mẫu cậu em trai ngoan ngoãn của Kaede.
“Đ-Đợi! Đừng cướp Ryosuke đi khỏi tôi…….!”
Trái ngược với một Ryosuke vô hồn, Mai đang tuyệt vọng chống cự.
“Nghĩ lại thì, vẫn còn vài thứ chưa xử lý.”
“...........Ể? AUGH!!”
Lần này Kaede đẩy Mai ra.
Cú đó không hẳn là để trả thù cho ban nãy, mà vì ghen tị với Mai—người đã được ở bên Ryosuke,..... chỉ là một cú đánh lên trút giận lên Mai.
Kaede—người thường tham gia các hoạt động thể thao và giỏi vận động, khỏe hơn Mai rất nhiều.
“....Đau quá….”
Mai bị một lực mạnh đập xuống sàn.
Dù vẫn còn quằn quại trong cơn đau….Mai mau chóng đứng dậy. Mai sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ryosuke của mình bị cướp đi đâu.
“...........”
Ngay cả trong tình huống này, Ryosuke vẫn bất động.
Cậu đứng đó rất lâu mà không tới giúp Mai, dẫu cho cô đang bị thương.
“.......................”
………..
Mai……
Mình phải giúp cô ấy….
Ah, nhưng mình không thể….cử động……
Dù thế nào đi chăng nữa, cơ thể tôi không chịu cử động…….
Tôi nghĩ tôi có thể làm gì đó cho người tôi yêu…….
Nhưng tôi đoán là không thể rồi, đời nào nhân từ như thế.
Tôi nghĩ Mai sẽ hạnh phúc hơn nếu cô ấy rời xa tôi.
Đừng làm phiền cái kẻ bị tâm thần phiền toái này,....... xin em hãy sống thật tự do.
Anh xin lỗi, anh không giúp em chống lại Nee-san được.
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đứng sau và nhìn.
“ —Cút ngay! Mai Nakazato!”
“K-Không làm thế được!”
“Chậc….Tao muốn về nhà nhanh cho bớt rắc rối…Nếu Ryosuke không bị cáo buộc sai, thằng bé sẽ chẳng bao giờ nhìn mày đâu, đồ thảm hại!”
“...T-Tôi biết!! Nhưng—”
“Mày không thể đánh lại tao! Mày không đủ thông minh, mày cũng không đẹp như tao, mày u ám, mày không thể nêu lên ý kiến cá nhân, và mày quá nhút nhát…..mày không xứng với Ryosuke!” (POV: I’m stronger, I’m smarter, I’m better… I Am BETTER.)
“...........C-Cái đó—”
“Mày định nói là tình yêu mày dành cho Ryosuke nhiều hơn ai hết? Sao lại thế được? Mày làm được gì cho thằng bé đâu. Mày thừa biết là mày không thể làm gì hơn cho Ryosuke khi mà giờ đây trái tim thằng bé đã vỡ vụn.”
“.............”
Chị cứ nói gì thì nói……………
Mai cần giúp càng sớm càng tốt.
Ai đó sẽ giúp Mai…..
Ai đó đi ngang qua đây……..
………..
………..
{Không, mày phải giúp cô ấy.}
Tao không thể. Tao thậm chí còn chẳng thể cử động.
{Cố hết sức đi.}
Tao đã cố lắm rồi!
Tao đã đứng dậy lần nữa và lần nữa và lần nữa, và tao vẫn chẳng làm được gì!
{Một lần cuối}
Tao đã sử dụng thứ đó rối.
Khi tôi mở cánh cửa, tôi đã sử dụng cái một lần cuối này. Do đó chẳng còn lần cuối nào nữa. Bởi vì tôi đã dùng hết rồi….tôi thật sự không thể nữa.
{Mày không thể đứng lên vì bản thân thêm lần nữa sao?}
À phải rồi, cái đó chắc chắn là không.
Việc đứng lên vì bản thân dù có nỗ lực đến đâu cũng là không đủ.
{Dù mày không thể đứng lên vì bản thân, mày có thể đứng lên vì Mai bao nhiêu lần tùy thích.}
…………………………Không……nhưng…….
{Không nhưng nhị gì hết}
………….B-Bởi vì.
{Không chối cãi.}
Mày phiền phức quá.
Đừng có cư xử như mày là “tao”!
Đáng ra “tôi” phải hiểu tôi hơn bất cứ ai chứ?! Tôi không thể làm thế này nữa?! Nãy giờ tôi muốn giúp Mai nhưng tôi chỉ là không thể cử động được!!!
{Vậy thì tao đoán giờ là lúc tao phải từ bỏ mày.}
Đừng nói như thế……Làm ơn.
Tôi rũ bỏ cuộc trò chuyện điên rồ với “tôi” và lắng nghe Mai và Nee-san.
Tôi muốn thoát ra khỏi “tôi’” bằng mọi giá,.........bởi “tôi” phiền lắm.
“ — — Đừng có nói nhảm nữa”
“Hmm? Mày tức vì tao nói mày biết sự thật?”
“......Ý chị là gì khi nói Ryosuke đã tan vỡ?”
“Đó là sự thật—Nhưng đừng lo. Tao sẽ chăm sóc thằng bé tới tận cùng.”
“...chế giễu.”
“Gì?”
“Đừng—
—ĐỪNG CÓ CHẾ GIỄU NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT NỮA!!!!”
Mai khóc và hét lớn.
Những lời yêu thương tha thiết của Mai vang lên quanh cô.
Kaede kiểm tra xung quanh.
Chị ta sợ sẽ có người phát hiện ra họ mất.
“....Shh, nhỡ ai nhìn thấy thì sao!”
“Sao chị lại lo người khác nghĩ gì đến vậy? Chị có thể len lén lút lút sau lưng! Chị mới là kẻ ngu ngốc nhất!”
“M-Mày vừa nói cái del gì cơ!!!”
Chị ta bỏ cánh tay đang nắm lấy Ryosuke ra và tới chỗ Mai.
Rồi, hệt như trước đây, chị ta nắm lấy cổ áo Mai.
“........Guku……!”
“Trước đó tao bị mẹ ngăn lại thôi……..Lần này thì đừng có mơ. Hôm nay không có chuyện mày được yên thân đâu!”
— —Kaede giơ tay lên chuẩn bị vả vào mặt Mai.
– – – – –
“ĐỪNG CÓ CHẾ GIỄU NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT NỮA!!!”
……Tiếng hét của Mai thấm cả vào lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi hạnh phúc tới mức có thể khóc ngay. Tôi đã bị đánh gục tới mức không thể cử động, và tôi không thể giúp Mai…. Dẫu vậy cô ấy vẫn rất yêu tôi.
Bỏ mặc Mai như vậy,..........mình đang chạy trốn khỏi chuyện này sao?
{Thế thì sao đâu?}
Không,không, không đời nào.
“tôi” đã nói đúng, tôi sẽ không đứng lên vì bản thân lần nào nữa,......., nhưng nếu là vì Mai, thì tôi có thể đứng lên bao nhiêu lần cũng được.
{Thế thì phần còn lại giao cho mày đấy.}
………………………..
………………………..
………………………..
………………………...Đã rõ.
Và chút lý trí về con người thật trong tao. Tao mừng vì mày vẫn ở đây.
…………………………..
…………………………..
…………………………… Được rồi, một lần cuối.
Không, không, vì Mai tôi sẵn lòng đứng lên nhiều lần nữa, tôi sẽ không bao giờ sử dụng từ “cuối” nữa.
Tôi sẽ đáp lại ân huệ này cho Mai.
Nếu suy nghĩ như vậy, tôi có thể đứng lên được.
Tôi yêu Mai bằng cả trái tim.
Ngoài ra, hãy suy nghĩ thật bình tĩnh.
Người phụ nữ đó có gì đáng sợ….chị ta là một kẻ điên thôi nhỉ?
…………
……..Đúng rồi, chính là thế.
Giờ tôi thấy rõ rồi.
Tiếng hét của Mai đã đưa ‘tôi’ trở lại.
Thế mà tôi luôn nghĩ sức mạnh của tình yêu là trò đùa…..Xin lỗi, từ sau tôi không thế nữa. Nhìn Mai tuyệt vọng chiến đấu vì tôi giúp tôi có thêm hy vọng và quyết tâm.
Trước mặt tôi là người con gái yêu tôi.
Người con gái yêu tôi rất nhiều.
Và không chỉ có mỗi Mai, mà cả mẹ tôi, Usui-kun, cha mẹ Mai…
Chú Kotaro,......., và,......
—Bác sĩ Takamiya, giám đốc bệnh viện.
Himekawa-senpai—người đã bảo vệ Mai khỏi bạo lực.
Nagisa—người đã cố gắng làm hòa với tôi mặc cho tôi luôn lạnh lùng chối bỏ con bé.
……….Sao mà tôi có thể nói rằng mình đơn đọc, rằng mình không thể đứng lên, rằng mình không thể tin bất cứ ai nữa, nhất là khi xung quanh rất nhiều người vẫn luôn bảo vệ tôi?
Thế thì chẳng khác nào sự báng bổ với những người thật sự phải khổ sở trong cô độc.
Nghĩ đi.
Và hãy nhớ.
……Mình chỉ đang ảo giác, nên mọi thứ quanh chị mình mới kinh khủng như vậy.
…… Và mình đã bị cái ảo giác đó chi phối.
Đâu mới là hình ảnh tôi nên khắc cốt ghi tâm?
Đừng có chế giễu người tôi yêu nhất…..hãy nhìn vào người con gái nói câu ấy.
Tôi có thể nói đi nói lại câu nói ấy bao nhiêu cũng được,........ tôi thật sự vui lắm.
Nhưng mày biết không, Ryosuke Yamamoto,......đừng có chỉ đứng đó và nhìn người con gái mày yêu nhất bị đánh.
Và Nee-san…….Không, Kaede Nee-san.
Chị đã lợi dụng lúc tôi không thể phản kháng và làm gì với tôi tùy thích……..
Nhưng tôi sẽ không bao giờ trốn chạy khỏi chị nữa.
Tôi đã gom đủ dũng cảm để đứng lên chống lại chị…….và Mai đã cho tôi thấy một quyết tâm mạnh mẽ không thể bị đẩy lùi.
Đừng lo, tôi đang rất bình tĩnh. Tôi có thể mặt đối mặt với Kaede nee-san bằng chính ý chí của mình, không phải nhìn chị ta bò dưới chân tôi.
Trên hết, tôi không cho phép bản thân nhu nhược khi Mai gặp khó khăn!
“............A…….”
Tôi tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê và ngay lập tức lao tới vị trí hai người họ đang đứng.
Ngay khoảnh khắc khắc chị ta chuẩn bị đánh Mai,........Tôi nắm lấy cánh tay Kaede nee-san đang giơ lên.
“Chị sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra.”
Tôi không thể để Mai thấy bộ mặt thảm hại của tôi thêm nữa.