~Rinka POV~
“Được rồi, mẹ về nhà đây.”
“Vâng ạ… mẹ bảo trọng.”
Tôi tạm biệt Nagisa và khẽ vẫy tay chào con bé.
Mặt khác, Nagisa cũng ngượng ngùng vẫy tay tay lại theo.
Đây là cách hai chúng tôi chia tay… Sau đó tôi sẽ tới căn hộ nơi mình đang sống cùng Ryosuke.
Tôi gặp con bé vào mỗi ngày thứ bảy và chủ nhật…. Nên chúng tôi lâu nhất không gặp nhau là tầm năm ngày. Do đó lời tạm biệt này chỉ cô đơn, không đến mức buồn bã.
“Hôm nay Kazuhiko và Kaede vẫn không ở đây.”
“....Vâng, xin lỗi có mình con thôi ạ.”
“Ổn mà.”
Đôi má Nagisa đỏ bừng khi tôi nói vậy và xoa đầu con bé.
Rồi con bé dụi dụi vào tay tôi như một con mèo.
(Nhưng mình mệt quá.)
Càng ngày càng thường xuyên, Nagisa là người duy nhất có mặt khi tôi trở về nhà những ngày gần đây. Kaede đã dừng xuất hiện kể từ khi tôi nói cho con bé biết tác nhân gây bệnh của Ryosuke, và Kazuhiko-san đã vùi đầu vào công việc như thể anh ta đang cố đánh lại mặc cảm tội lỗi với Ryosuke.
Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng anh ta cần dừng việc bỏ bê con gái mình.
Tôi cần ưu tiên cuộc sống với con trai mình đang trong quá trình phục hồi, nên tôi nhờ anh ta chăm sóc chúng khi tôi vắng nhà…
Tôi thật sự chơi ngu rồi.
Anh ta vốn là một thằng cha thảm hại kề từ vụ việc của Ryosuke, nhưng giờ anh ta còn thảm hại đến không tưởng.
Thế này thì hết cơ hội ly hôn trong yên ổn rồi.
(Anh có nghĩ là giờ đã hoàn toàn bất khả thi để Ryosuke tiếp quản công ty?)
Tôi nghĩ đó là lý do tại sao anh ta chăm chỉ như vậy.
Anh ta bỏ rơi thằng bé một lần, nhưng khi biết Ryosuke bị cáo buộc sai, anh ta lại trở mặt, và trên hết, khi thằng bé bị bệnh, anh ta dừng việc về nhà đàng hoàng bởi mặc cảm tội lỗi với Ryosuke.
Anh ít nhất nên hợp tác tí đi…. Chúng là những đứa trẻ quý giá của anh, không phải à?
Anh ta đúng là hay trốn tránh trách nghiệm.
“Mẹ ơi.”
“Hm? Sao thế?”
Nagisa ngăn tôi lại trước cửa.
“Con trông nghiêm túc thế…. Có chuyện gì à?”
“Mẹ…. mẹ có thể ly hôn với cha được chứ?”
“......Ể? Ly hôn?!”
Sao con bé biết tôi chuẩn bị ly hôn?
Tôi chưa kể cho ai ngoài Ryosuke.
Không, đó là thứ ai nhìn vào cũng sẽ hiểu nếu họ biết rõ một cặp vợ chồng thông thường hòa thuận với nhau thế nào….. Tôi không nói cho Nagisa biết để con bé không phải lo lắng, nhưng có vẻ chúng tôi đã không thể diễn tròn vai một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Ryosuke sẽ rất mừng nếu tôi và Kazuhiko ly hôn, nhưng Kaede và Nagisa thì không, nên chúng tôi định tiếp tục tới khi Nagisa…. tốt nghiệp đàng hoàng đại học.
Nhưng sao con bé lại tán thành vụ ly hôn?
Tôi quyết định hỏi Nagisa.
“Sao con ổn với vụ ly hôn được?”
“....Bởi con nghĩ sẽ tốt hơn cho Onii-chan nếu tụi con chia tách càng sớm càng tốt….. Và lý do duy nhất mẹ chưa ly hôn bố là bởi chị và con ở đây phải không ạ?”
“Cái đó…”
Tôi bị nói trúng tim đen.
Tôi không nói lại con bé được.
“Con không muốn ngáng đường mẹ nữa.”
“S-Sao con lại nghĩ thế?”
“Con nghĩ nếu chúng ta tiếp tục là gia đình…. nó sẽ đơn phương khiến Onii-chan chịu rất nhiều tổn thương….. và Onee-chan có thể lại đi vào bế tắc lần nữa.”
“.....Con không nhớ anh ấy à?”
Nagisa chầm chậm lắc đầu.
“Con muốn gặp anh ấy…. và con vẫn yêu anh ấy…. Nhưng con biết Onii-chan ghét con tới nhường nào….. Để bảo vệ Onii-chan, con không được phép gặp anh ấy nữa.”
“Nagisa……”
Con bé và Kaede…. như hai cực đối lập vậy.
Ngay cả sau khi ly hôn tôi đã dự định sẽ thăm các con gái mình thường xuyên. Nhưng Nagisa…. con bé cố tách bản thân khỏi tôi và Ryosuke.
“Dù con có hối hận đến thế nào thì cũng muộn rồi…. Những gì con đã gây ra không thể được tha thứ, nên chi ít con muốn hình phạt của con là trở thành người dưng với Onii-chan yêu quý của mình —Con vẫn mơ mãi về hôm ấy…. Khi Onii-chan trở về sau khi bỏ nhà ra đi… Tất cả những lời kinh khủng con đã nói với Onii-chan, tất cả những điều kinh khủng con gây ra như việc sát trùng bản thân bằng cồn khiến anh ấy chịu đả kích rất lớn, Tất cả chúng — con đã làm tổn thương anh ấy quá nhiều rồi…. nên con muốn sự tồn tại của mình biến mất… làm ơn đi mẹ…..”
“.....Mẹ hiểu rồi…. cho mẹ thêm chút thời gian suy nghĩ về nó đã….”
Vì lợi ích của Ryosuke, tôi đáng lẽ ra nên gật đầu.
Nhưng là một người mẹ, tôi không thể.
Tôi thật sự lo lắng về việc chuyển ra ở riêng sau ly hôn. Nếu mọi thứ ở dạng ly thân, chúng tôi có thể tiếp tục sống bên nhau như gia đình…. Nhưng nếu chúng tôi ly hôn, mọi thứ lại khác — Rất có khả năng chúng tôi sẽ không thể gặp nhau được nữa vì vài lý do.
Do đó tôi định sẽ ép bản thân phải tiếp tục cuộc hôn nhân với Kazuhiko tới khi Nagisa tốt nghiệp đại học và tự lập.
Đứa trẻ này tuy không chung huyết thống, nhưng con bé vẫn là người con gái quý giá của tôi.
Không như Ryosuke hoạt bát hay Kaede mạnh mẽ, Nagisa nhút nhát và dễ bị lay động.
Đó không phải lý do chính đáng để đối xử với Ryosuke như vậy. Sự thật này sẽ bất di bất dịch.
Nhưng Nagisa thật sự đã trưởng thành hơn trong sáu tháng qua.
Giờ con bé đã có thể tự mình nấu ăn và giặt giũ, con bé không còn phàn nàn khi bị bỏ lại một mình, và cũng không khóc trước mặt người khác nữa.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là việc con bé quyết định nhập học cao trung mà Kaede và Ryosuke theo học.
Tất nhiên tôi và Kazuhiko phản đối kịch liệt.
Giờ không phải thời điểm tốt để học ngôi trường đó.
Năm nay, sĩ số học sinh sẽ không phù hợp sức chứa, và không còn dấu tích uy tín năm nào của trường.
Loại cha mẹ nào sẽ gửi con mình tới trường đó chứ?
Nhưng Nagisa không từ bỏ.
Dù cho chúng tôi có thuyết phục con bé bao nhiêu, con bé vẫn nhất quyết không thay đổi suy nghĩ, nói rằng con bé đã tự mình đưa ra quyết định…. Nên đến cuối cùng chúng tôi đành bỏ cuộc.
Nagisa vẫn luôn theo sau ai đó.
Nhưng Ryosuke đã từ bỏ con bé, Kaede biệt tăm mặt tích, cha con bé đang rối rắm, và tôi thì không thể… rời xa Ryosuke.
Bởi vậy, Nagisa bị bỏ lại một mình.
Nhưng thay vì tuyệt vọng, Nagisa trở nên mạnh mẽ hơn.
Thi thoảng con bé ôm lấy tấm hình của Ryosuke và cầu nguyện: “Xin hãy cho em sức mạnh” nhưng con bé không còn chạy trốn khỏi nghịch cảnh nữa.
Có vẻ một người bạn cùng lớp của con bé muốn gặp Ryosuke ngay khi biết thằng bé bị cáo buộc sai, hai đứa cãi nhau, và xảy ra ẩu đả.
Nhờ đó, Nagisa đã đoạn tuyệt với bạn bè mình và bị cô lập khỏi lớp, nhưng con bé không nghỉ học ngày nào cả.
Tôi nghĩ Nagisa sẽ trưởng thành hơn rất nhiều kể từ giờ.
Do đó tôi không khỏi thấy thương thay con bé.
“....Nagisa…. Nếu con tốt bụng như vậy, sao con lại đối xử với Ryosuke kinh khủng thế…..”
“......Vâng…. Bởi con thật sự ngu xuẩn….”
Nagisa đã thành tâm hối hận.
Nhưng hai đứa chúng nó không thể sống chung như đã từng bởi…. căn bệnh của Ryosuke sẽ trở nặng.
Ryosuke đã suy sụp bởi sự thờ ơ của tôi, và Kaede phát điên bởi tôi bảo con bé sự thật về tác nhân gây bệnh.
Tôi làm tổn thương hai đứa con mình sinh ra bởi thiếu sót của bản thân.
“Nagisa… Kaede dạo này thế nào rồi?”
“..... Con không biết ạ….. Chị ấy không rời khỏi phòng trừ phi để đi học…. ngay cả khi con cố gọi thì chị ấy cũng không đáp lại.”
“....Phải rồi.”
Tôi nghe được rằng con bé sẽ không tiếp tục học đại học.
Tôi không tin được vào tai mình nhưng con bé nói rằng mình sẽ sống tự lập sau khi tốt nghiệp.
….Đúng như tôi nghĩ, đó là lỗi của tôi phải không?
Bởi tôi đã nói…. Nhưng nếu tôi không nói, con sẽ lại đến…nhưng bởi tôi, Kaede..ah..
“Mẹ!?”
Tôi đắm chìm trong suy nghĩ tới mức suýt ngã khụy xuống, và Nagisa đã đỡ tôi.
Nagisa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo âu.
Nghĩ lại thì, gần đây tôi không được ngủ hẳn hoi…. Trừ những lúc làm việc tôi ở bên Ryosuke cả ngày, còn vào cuối tuần tôi về nhà kiểm tra Nagisa và Kaede. Căn hộ chúng tôi chuyển tới cách khá xa, nên không tiện di chuyển qua lại.
Tôi biết cơ thể mình không chịu được nếu cứ sống thế này,....nhưng tôi phải chịu trách nhiệm vì đã tự tay hủy hoại con trai và con gái mình.
“Mẹ ổn mà, Nagisa.”
Tôi nhẹ gỡ tay Nagisa ra.
Rồi tôi vỗ ngực và khẳng định con bé thấy tôi là người mẹ mạnh mẽ thế nào.
“Vậy giờ mẹ đi đây!”
“.....Vâng…. Cân nhắc kỹ những gì con nói trước đó nhé?”
“...... ừm.”
Rồi tôi tới bệnh viện của Ryosuke. Nhưng tôi thấy thật đau đớn khi khiến con gái mình phải lo lắng.
– – – – –
~Ryosuke POV~
Tôi hiện đang sống trong một căn hộ với mẹ. Tôi được xuất viện khoảng một một tuần trước, và hôm nay tôi sẽ nhập học trường mới.
Là trường của Usui-kun.
Tôi đã luôn mong được học chung trường với Usui-kun, nên một trong những ước mơ của tôi đã thành thật. Tôi rất mong chờ nó.
– – Tôi chuẩn bị sẵn sàng vào buổi sáng lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.
Vì Nee-san và Nagisa không ở đây, nên tôi không phải cố ý dậy từ sớm. Nhờ đó, tôi có thể chậm rãi mà chuẩn bị.
Sau khi ăn bữa sáng, tôi cầm tay nắm cửa dưới sự chứng kiến của mẹ tôi — và tất cả những gì tôi phải làm là vặn nó.
Vặn xuống và đẩy về phía trước, cánh cửa sẽ dễ dàng mở ra. Tất cả những gì tôi phải làm đi về phía trước trên đôi giày mình. Đây là đôi giày tôi vẫn thường đeo, và tôi vẫn nhớ cách bước đi. Căn hộ mới rất sạch sẽ và thoải mái, cả lối đi cũng đẹp nữa.
Tất cả những gì tôi cần làm giờ là vặn tay nắm cửa…. và tôi có thể cất bước đi đầu tiên đã mong chờ từ lâu và tiến về phía trước.
Nó thật sự dễ thế mà….
Đến cả trẻ em mẫu giáo còn làm được….
Ấy thế mà họ nói rằng có những đôi chân chẳng chịu nhúc nhích.
Đó là chân tôi.
Khó, dễ mà thế nào mới là khó.
T-Tại sao…. Mày sắp học cùng trường với Usui-kun đúng chứ? Mai đang chờ mày ở ngoài… Nên là tại sao?
– – Ryosuke đang đứng trước cửa ra vào, bàn tay cậu kẹt cứng trên khớp nắm.
Đã là lần thứ năm rồi.
Cậu bế tắc, không thể hoàn thành bước cuối.
(Tại sao… không còn những kẻ phiền phức ở ngôi trường này, và mình sẽ không phải gặp Nee-san… Mình đã rất mong được học cùng lớp với Usui-kun và Mai!)
{Ryosuke, đừng tới trường}
Trước khi tôi kịp nhận ra, Nee-san đã quỳ dưới chân tôi.
Và hiếm khi nào chị ta đưa ra lời khuyên hợp ý tôi như này.
Phải rồi…. Đừng tới đó.
“Mai, để mai làm, ngày mai.”
Tôi không làm được nữa…. Hôm nay dù có cố cỡ nào tôi cũng không di chuyển được.
{Đúng rồi đó, chắc gì họ không ở đó. Tốt nhất là đứng đi.}
Lần này Kirishima xuất hiện trước mặt tôi.
Cũng như chị tôi, cô ta níu tôi lại.
Tôi biết… Không phải không có khả năng tất cả học sinh từ trường cũ của tôi chuyển tới đó.
Tôi ở trong tình huống này bởi trước đó đã bị cuốn vào một sự kiện không tưởng nổi.
Sẽ thật kinh khủng nếu có học sinh từ trường cũ của tôi ở đó.
Tôi vẫn không nên đi thì hơn.
Nhưng tôi đã dặn lòng là mình sẽ tới trường và tận hưởng cuộc sống học đường nhộn nhịp chỉ một năm thôi…. Tôi không muốn tiếp tục thua những người đó…. tôi không muốn thua.
….Aah, rốt cuộc thì vẫn không thể, tôi không làm nổi.
Nó quá đáng sợ.
Tôi nên rút lui tại đây.
Cần gì phải lao thẳng vào cứ địa của kẻ thù.
{Em nên tới trường, đúng chứ? Cố lên. Em không đơn độc đâu.}
Chủ tịch hội học sinh, Ruiko Himekawa.
Đúng là một lời khuyên ngu xuẩn.
Chị chẳng hiểu cảm xúc của tôi tẹo nào.
Tôi đã quyết trong đầu là mình sẽ không đi rồi.
Đừng có cản đường tôi! Làm ơn, đừng bắt tôi phải nỗ lực nữa! Tôi đã làm quá nhiều rồi!
{Onii-chan.}
....Em muốn gì, Nagisa?
{Nhìn ra sau anh đi.}
Tôi quay lại theo lời Nagisa.
Mẹ tôi ở đó, một người nhỏ bé và là người tôi kính trọng hơn bất cứ ai, đứng đó, trông như đang cầu nguyện.
“......Ryosuke.”
Mẹ nhắm mắt và chắp hai tay lại.
Tôi ước mẹ có thể thúc lưng tôi, dù là bằng vũ lực thay vì cầu nguyện như thế,.... nhưng mẹ không làm vậy….. Tôi nghĩ bởi mẹ tin vào quyết định của tôi.
Tôi có lẽ đã dừng lại ở đây rất nhiều lần.
Cơ mà, mẹ vẫn luôn dõi theo tôi mà chưa một lần thúc ép.
“......Mẹ.”
…… Tôi muốn mẹ được hạnh phúc.
Tôi muốn mẹ thấy tôi có thể vui vẻ tới trường.
Tôi muốn mẹ thấy tôi đã mạnh mẽ thế nào…. Bởi trước đó giờ tất cả những gì tôi cho mẹ thấy là mình thất bại.
Tôi muốn đáp lại cảm xúc của mẹ!
….
….
Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy mạnh mẽ.
Dù tôi gục ngã bao nhiêu lần, mẹ cũng không từ bỏ tôi.
Nên… hãy cố gắng…. thêm chút nữa nào.
Mình có thể từ bỏ mọi thứ sau khi cố thêm chút nữa.
…….
…….. Được rồi!
Tôi mở cửa và bước ra khỏi nhà.
Một khi đã quyết tâm, mọi thứ dễ hơn hẳn tôi tưởng —Sau vài ngày, cuối cùng tôi đã cất được bước đi đầu tiên.
“Mẹ…..”
Rồi tôi quay đầu lại…. và gọi mẹ.
“Con đi đây ạ.”
Aah, cuối cùng tôi cũng nói ra rồi.
Tôi vẫn luôn muốn nói,.... Con đi đây ạ…. phải, nó rất khó, nhưng tôi mừng là mình đã làm được.
“.....Ừm…. đi an toàn nhé.”
Mẹ đáp lại với một nụ cười lớn.
Chân tôi vẫn còn hơi run, liệu tôi có tới được trường không đây?
Nhưng nhìn thấy nụ cười đó, tôi thầm nghĩ.
MÌnh mừng đã gom hết can đảm lại.
Tôi biết là muộn rồi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức kể từ hôm nay.
Dù không biết mình có thể đi bao xa.
Nếu tôi sợ hãi và bỏ trốn, đừng có nghĩ tôi yếu đuối đấy nhé?
Tôi sẽ cố gắng hết sức.
“—Ryosuke,”
“....Mai.”
Khi tôi vừa ra khỏi, Mai hiển nhiên vẫn đứng đó.
Dù tôi có muộn bao lâu, Mai sẽ luôn đợi tôi.
Cảm ơn hai người, Mẹ, Mai.
Lần nữa cảm ơn người rất nhiều.
“Vậy thì, chúng ta đi chứ?”
“...Ừm.”
Cô ấy trao cho tôi bàn tay ấm áp của mình để tôi nắm chặt lấy. Đôi tay ấm áp của Mai tựa như đang nhẹ ôm lấy trái tim thảm hại của tôi.
Tôi đã trễ vài ngày kể từ hôm khai giảng.
Nhưng từ hôm nay tôi sẽ cố gắng hết mình.
Không phải mai, mà từ hôm nay.
Và một ngày nào đó, tôi mong sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền từ Nee-san và những người khác…..
{Em, chúc may mắn nhé.}
{Onii-chan! Tiến lên!}
Trước cả khi tôi nhận ra, những người níu chân tôi lại đã biến mất.