Về phần tiêu đề thì Imouto nghĩa là em gái nuôi.
***
Tôi thức giấc giữa đêm với cơn khát rạo rực nơi cổ họng.
Điều hoà đang bật, nhưng vì đang là mùa hè, nên tôi vẫn cảm thấy khát.
Tôi rời khỏi phòng và tới máy bán hàng tự động.
Hành lang rất tối và dễ gây ám ảnh, nhưng vẫn tới đích mà không gặp vấn đề gì cả.
Tôi đút đồng 500 yên vào máy bán nước.
Nhưng ngay khi vừa cho tiền vào, tôi nhận ra mình không thực sự khát đến thế. Có vẻ là do tôi hoàn toàn tưởng tượng ra.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nhấn nút đổi trả để lấy lại tiền.
Tôi làm lại mãi như vậy khoảng năm lần nữa trước khi quay về phòng.
--Tôi bước xuống hành lang mờ mịt.
Tôi rất mệt hôm nay. Quay lại phòng và nghỉ thôi. Hay có lẽ tôi nên đi ngủ..... Nhưng mình đâu ngủ được, biết làm gì đây?
-- Tôi bước xuống hành lang mờ mịt.
Tôi nên tin tưởng ai đây..... Mai, mẹ tôi, Usui-kun, gia đình Mai....... Hay còn chú Kotaro? Ít nhất tôi tin tưởng chú hơn bác sĩ Takamiya.
Tôi đã từng tin tưởng người đó, và tôi khá chắc hắn đã phản bội tôi bởi vì Nee-san xuất hiện ngay sau khi tôi kể hắn nghe kế hoạch trả thù. Từ mai tôi phải cẩn thận không nói thừa thãi.
--Tôi bước qua phòng tôi.
À mà, hành lang có hơi nóng..... Tôi nghĩ điều hoà trong hành lang hoạt động không ổn lắm. Chà, dù gì nơi này cũng khá rộng mà.
--Tôi đang chầm chậm chạy dọc theo nơi hành lang mờ mịt.
Tôi không nhớ bệnh viện này.... đáng sợ đến thế. Tôi bắt đầu thấy ớn lạnh...Không nó nóng và ngột ngạt, nhưng nó lạnh.....Tôi còn chẳng biết nhiệt độ cơ thể của mình giờ ra sao nữa.
--Tôi đang chầm chậm chạy dọc theo nơi hành lang mờ mịt.
Người y tá ban nãy đang đi theo sau lưng tôi. Tôi cúi đầu chào và chị mỉm cười đáp lại. Chị là một người tốt,......., nhưng sau vụ bác sĩ Takamiya, tôi vẫn còn chút hoài nghi.
--Tôi bước qua phòng tôi.
................... ..................... ............................ .......................... ................. .......................... Tôi không sao tới được nơi muốn đến.
--Tôi quay lại con đường vừa đi.
Tôi thậm chí còn chẳng biết nơi mình muốn đi ngay từ đầu nữa........., tôi sẽ chỉ từ bỏ và quay về phòng. Quay về giường chỉ ổn khi chẳng còn nơi nào khác để đi.
--Tôi dừng lại trước cửa phòng mình.
“...............”
Tôi cứ ngỡ rằng trước giờ tôi đã thẳng tiến mãi trên con đường đời.
Nhưng tôi luôn chịu cảnh vấp ngã phải thứ gì đó.
Chẳng có đường êm đẹp nào trước mắt tôi cả.
Tôi ghen tỵ với tất cả mọi người.
Tôi ghen tỵ với tất cả những ai có thể dễ dàng đương đầu với khó khăn dù là nhỏ nhất, và cả những ai có thể chọn từ bỏ khi chịu đau đớn.
Nhưng tôi chẳng có cái nào hết.
Khi tôi thất bại, tôi bị đá không thương tiếc thẳng vào lưng, và kể cả nếu có một lối thoát, nó rồi cũng bị chặn lại như ngày hôm nay. Nó khó lắm, thực sự đau lắm,...., nhưng nếu đó là định mệnh của tôi, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác mà phải chịu đựng nó.
--Tôi khát khô họng sau khi chạy quá nhiều.
Tôi có mua chút nước ép ở máy bán hàng tự động và quay về phòng, với lòng căm hận vị Chúa đã khiến tôi phải trải qua điều này.
-----
{Chào buổi sáng.... Onii-chan}
“..................”
Rồi tôi thấy em gái tôi đang ngồi trên giường.
Không, chẳng có gì quá bất ngờ...... Tôi đã mất cảnh giác vì con bé không dính dáng theo Nee-san, thói quen của Nagisa.
......hmmm.
....... Nhưng kể cả vậy, tôi nên làm gì để trả thù em gái đây nào?
Em gái tôi không khoẻ lắm. Không hẳn là mối nguy lớn như Nee-san....Tôi có thể dễ dàng khiến con bé rơi vào tuyệt vọng.
Ấy vậy mà tôi dường như chẳng nghĩ ra cách nào thực hiện cả.
Bởi vì Nagisa không quá khích, khát khao trả thù trong tôi không trỗi dậy được.
Dù gì, Nagisa cũng không bị tôi ghét nhiều lắm.
Nếu như tôi muốn thực hiện cuộc trả thù lớn, con bé phải dính dáng với tôi nhiều hơn nữa....Ah, nhưng nếu Nagisa làm những thứ như Nee-san, tôi dám chắc con bé
phải thức trắng nhiều đêm hơn thế này nhiều.
Khi ngẫm lại, cảm ơn em.... Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho con bé.
Tôi chầm chậm tới cạnh chỗ em gái.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
{....Anh tệ thật đấy}
“Vì gì?”
Em mới là kẻ tồi tệ.
Em đã khiến anh chịu đựng rất nhiều.....Em phắn mẹ đi.
Nhưng mặc dù tôi tới cạnh con bé với thứ cảm xúc phẫn nộ, Nagisa vẫn không làm bất cứ điều gì có cho là nhỏ nhất chỉ nhìn tôi với gương mặt như sắp vỡ oà trong nước mắt.
{Viết một lá thư như thế... Anh thật tệ làm sao...}
“Lá thứ? Cái mà anh bỏ lại trong giày đấy á?”
{Chính nó}
“Theo những gì anh nhớ, anh chỉ viết có từ ‘bất khả thi’? Có gì tệ ở đó... anh không hiểu?”
{Thật chứ?}
“Haa?”
{Onii-chan, có thật là anh viết từ “bất khả thi” không? Chẳng phải nó là một từ khác? Ví dụ như là từ “—--“?}
“Em vừa nói gì cơ?”
Tôi không nghe rõ con bé nói gì lắm.... Em gái tôi đã thấy gì khi tôi viết từ ‘bất khả thi’ trên lá thư?
Hay tôi thực sự..... đã viết từ hoàn toàn khác trong lá thư?
Và em gái tôi đã đáp lại thế nào?
Có thật là “Chúng ta nói chuyện hôm nay được không?” “Thế còn hôm nay?”
....Liệu tôi có viết gì hơn?
{Anh không nhớ sao Onii-chan?}
Có nhớ.......
Nhưng vì lý do gì đó tôi cảm thấy như mình không nhớ ra nổi..... Nhưng tôi phải nhớ...... Nhưng....!
Tôi đã trong cơn đau đớn.
Em gái tôi nhìn tôi buồn sầu như vậy.
{Onii-chan,..... xin anh đừng quên đi trái tim nhân hậu của mình.}
“Đừng có nhìn anh như thế! Cứ như anh làm tổn thương em!”
{Onii-chan..... Đừng quên những người tin tưởng anh!}
“Anh chưa quên! Anh Chưa Quên! Nhưng anh không biết phải làm gì cả!”
Tôi muốn trùm chăn lên và chạy trốn.....
Nhưng Nagisa đang ngồi trên giường mất rồi.....
Tôi chẳng có được sáng kiến nào cả, nên tôi chỉ đành gục xuống ngay tại chỗ.
“Ryosuke.”
Ngay tại khoảnh khắc, thứ gì đó ấm áp ôm lấy tôi từ sau lưng,.....,và tôi quay lại để thấy nguồn cơn hơi ấm đó.
“...Ryosuke.....Em xin lỗi, em tới trễ.”
Khoảnh khắc gặp được người ấy, cơn đau quặn thắt dày vò mãi trong lồng ngực, bắt đầu nguôi dần đi.
“Thật đấy à?”
Giờ thăm hỏi hôm nay đã qua rồi,..... tại sao?
Không, tôi không quan tâm những tiểu tiết ấy,..... Mai ở bên tôi,....chẳng phải đó mới là những gì quan trọng?
“..........Mai?”
“.....Vâng,..... Em đã rất lo lắng cho anh nên em tới đây... Ryosuke, xin anh đừng chịu đau khổ một mình... ... Ryosuke, người quan trọng với em nhất và là người em yêu nhất trên thế gian này,...Anh biết không, em sẽ luôn đứng về phía anh...?” (What a chad)
Như Nagisa ban nãy, cô ấy trông như sắp khóc oà tới nơi rồi.
Cô ấy mang trên mình gương mặt hiền từ tựa nắng ấm ban mai.... người trao tặng tôi sự quan tâm sâu sắc nhất...... Cô ấy là người quan trọng nhất và cũng là người tôi yêu nhất trên đời.....
Aah, thực sự,..... thứ gì đó trong tôi vừa được gột rửa.
Với Mai hỗ trợ từ phía sau, tôi cảm thấy những rối rắm trong đầu tôi tiêu tan dần đi. Tôi không thể diễn tả bằng lời sao cho đủ về những câu từ cô nói đã cứu vớt cuộc sống tôi đến nhường nào đâu.
“....ah....nó đau lắm....Mai này..... Khá lạ khi hỏi điều này... Nhưng chỉ trong hôm nay thôi em ngủ cùng anh được không?”
“Trong khi ôm anh?”
“......vâng.”
“Fufu...Được thôi~”
Nói rồi, Mai lên giường nằm xuống rồi ôm lấy tôi trong vòng tay cô ngủ.
Mai thậm chí hiền từ chấp nhận một yêu cầu đáng xấu hổ như vậy. Lúc nào cũng thế..... Mai lúc nào cũng thật nhân hậu.
Và trước khi tôi kịp nhận ra thì Nagisa cũng đã biến mất.
Đúng hơn là, còn chẳng có dấu hiệu nào của việc Nagisa xuất hiện trên giường –nhưng tôi không quan tâm điều đó nữa.
Được Mai ngủ cạnh....thế đã là quá đủ với tôi rồi.
Liệu đây có thật là Mai....
Hay chỉ là tôi đang mơ.....
Dù là gì đi nữa, tôi chắc chắn rằng cô ấy đang trao cho tôi một mảnh bình yên trong tâm hồn.
“.....Mai.”
“Sao vậy?”
“.....Cảm ơn vì luôn ở bên anh.”
“.....Anh không cần khách sáo.....hehehe.”
Tôi tựa người vào ngực Mai nghỉ ngơi.
Và từ từ, mí mắt tôi khép lại và chìm dần vào một giấc dài trong vòng tay Mai.
-----
~Mai POV~
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Ryosuke trong khi cậu đã say giấc trong ngực tôi.
Tôi mừng lại mình đã chạy vội tới bên cậu.... Tôi không nghĩ rằng cậu ấy có thể yếu mềm như vậy.
“Nhưng mình không ngờ Kaede-san lại tới.”
Dì Rinka đã hối hận rất nhiều vì dì ấy không kể tác nhân gây bệnh của Ryosuke để Kaede không phải chịu tổn thương.
Kaede dù sao cũng là cô con gái quan trọng với Rinka, và dì ấy thừa nhận rằng thật sai lầm khi giấu kín mọi thông tin để chị ấy không phải chịu tổn thương nhất có thể.
Thay vào đó, dì ấy luôn mang theo những thứ liên quan để bệnh viện bên mình để Kaede không tìm ra, và dì ấy thậm chí còn không để chị bám theo.... Dì cũng có bảo bố Ryosuke cũng phải cẩn thận.
Nhưng lần này bố Ryosuke lại quá bận bịu với công việc rồi quên cất đi tấm danh thiếp.... Tôi nghĩ chú ấy cũng thật quá bất cẩn.
“Mình nghĩ mình sẵn sàng kể cho Kaede-san về tất cả mọi việc rồi. Mình sẵn sàng bảo Kaede-san rằng tác nhân gây bệnh của Ryosuke chính là Kaede-san.”
Tôi không biết Kaede-san sẽ phản ứng thế nào.
Điều duy nhất tôi biết là tôi đã bị bắt nạt rất nhiều từ nhỏ,....., nhưng miễn sao chị ấy không lại gần Ryosuke,...., giờ đó là tất cả những gì đáng bận tâm.
“Tại sao chỉ có mỗi mình Ryosuke phải khổ sở.... Anh ấy chẳng làm gì sai.... Mặc dù anh ấy bị cáo buộc sai chỉ vì cố giúp đỡ một người phụ nữ...”
Thật quá vô lý.
Lần đó, Ryosuke lang thang trong con hẻm nhỏ để kiếm tìm một móc khoá Kaede tặng cậu. Cậu cứ đi tìm nó mãi, quay lại con đường cậu đã đi ngày trong ngày hôm ấy,......, bởi cậu biết nếu cậu đánh mất nó, chị cậu sẽ rất buồn.
Nhưng Kaede-san lại tổn thương Ryosuke nhiều hơn bất cứ ai khác,.......!
Em vẫn chưa thể tha thứ cho chị, Kaede-san.
Tôi sẽ không bao giờ để chị ta lại gần Ryosuke, và tôi sẽ dành những ngày hạnh phúc ở bên cậu ấy. Em xin lỗi nhưng phải nói, nhưng đây là màn trả thù tốt nhất em có thể thực hiện.
“Ryosuke.....”
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy và trông cậu trông thật hạnh phúc.
Mình cũng sẽ ngủ như vậy.... Mình sẽ là người đầu tiên được gặp Ryosuke ngay khi thức giấc....ehehe.... Mình mong Ryosuke cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ giống như Ryosuke.