Trans: Damn tôi phải bật bài loli ice cream song repeat để dịch cái chap chít tiệt này.
***
“Ta thật sự xin lỗi... vì tất cả những gì mình đã gây ra.”
“......”
Khi vừa về nhà, bố đã đến trước cửa và cúi đầu trước tôi. Nó chân thành, như thể ông đang nói lời xin lỗi.
Tại sao không phải là mẹ đến chào đón tôi? Nhưng cũng đành tôi, dù sao tôi cũng bảo mẹ rằng mình sẽ đi chơi với Mai hôm nay.
Mẹ nói rằng bà sẽ về trước bữa tối,...., nhưng vẫn thật khó khăn khi ở trong cái nhà này mà thiếu mẹ.
Người mà tôi từng coi là bố tiếp tục với vẻ thần bí trên gương mặt.
“Liệu ta có thể làm gì.... để bù đắp cho lỗi lầm gây ra....?”
“.......”
Xem lời xin lỗi được kịch bản sẵn của mấy người nổi tiếng mà tôi không chút hứng thú còn cảm động hơn thế này nhiều.
Lời xin lỗi bố dành cho tôi chẳng có gì ngoài sự hời hợt.
“Ông nói mình sẽ làm mọi thứ hả~? Thế thì ông dám rời khỏi công ty không?”
“T-Ta không thể làm vậy được ......!”
“Hả? Tại sao không? Tôi tưởng ông nói rằng mình sẽ làm mọi thứ có thể. Rời khỏi công ty rất dễ mà phải không?”
“Không... nhưng bỗng dưng từ chức thì....”
“Không nhất thiết phải là bây giờ. Ông có thể lấy chút thời gian ổn định mọi thứ.”
“.... Nhưng đó không phải cách hay để trang trải cuộc sống.”
Cái? Sau tất cả, vẫn thật nông cạn, nhỉ?
Ông là một người cha ‘tuyệt vời’.
Sự chân thành ông dành cho con trai mình thật ‘tuyệt vời’.
Cách ông lật lọng thật ‘tuyệt vời’.
Cách chúng tôi sống cuộc sống của mình cũng thật ‘tuyệt vời’.
[Ít nhất hãy để ta suy nghĩ một chút.]
Đó ít nhất là những gì tôi muốn nghe từ ông.
Tôi hiểu tại sao ông không thể từ bỏ công việc một cách dễ dàng... nên tôi muốn ông nghĩ về nó, dù chỉ là một chút.
Và đừng có xin lỗi dễ dàng như vậy.
“Phải rồi.... tại sao con không tiếp quản công ty của bố?”
“........Ah?”
“Đó cũng là cách ta có thể từ bỏ công ty! Ta biết là đã muộn tới một năm, nhưng ta sẵn sàng dạy cho con cách vận hành một công ty, con sẽ có khả năng tiếp quản công ty! Và khi Ryosuke trở thành chủ tịch chính thức, ta cũng sẽ rời khỏi công ty!”
“..........”
“Con nói là ta có thể có chút thời gian ổn định lại! Ta muốn dành thời gian đó dạy con cách tiếp quản! Ta chắc chắn sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu! Ngay khi con đến tuổi 25 là có thể tự lực cánh sinh rồi!”
“.............”
“Tất nhiên, ta sẽ không can thiệp bằng bất cứ cách nào! Ta chắc rằng Ryosuke cũng muốn trở thành chủ tịch! Đó là lý do ta giao lại ghế chủ tịch cho Ryosuke –Đây là cách tốt nhất để ta có thể chuộc lỗi!”
Đây chắc hẳn là lời xin lỗi chân thành từ ông.
Với Kazuhiko Yamamoto, người đã lên kế hoạch giữ ghế chủ tịch cho đến khi nghỉ hưu, công ty là báu vật. Nên ông nghĩ rằng nếu ông từ bỏ cái đó, Ryosuke sẽ tha thứ cho ông một chút.
[Ta chắc rằng Ryosuke cũng muốn trở thành chủ tịch!]
Câu nói đó là một sai lầm.
Đó chắc chắn không phải điều nên nói từ người cha, sau khi vụ cáo buộc sai xảy ra, đã lấy lại toàn bộ toàn bộ tài liệu về công ty đã giao cho Ryosuke và đốt chúng.
“.............Tôi hiểu rồi.”
Tuy nhiên những lời của Kazuhiko đã chắc chắn đã thay đổi suy nghĩ của Ryosuke. Quyết tâm chuộc lỗi của ông với tư cách là một người cha đã được truyền đạt tới con trai mình.
......
......
Tuy nhiên, tư cách làm cha của ông thậm chí đã vượt xa số âm. Ông nghĩ rằng mình đã rơi đến giới hạn, nhưng ông vẫn tiếp tục vượt qua đáy.
Nghĩ đến việc mình có quan hệ huyết thống với ông đã khiến Ryosuke điên đến mức không chịu được.
Đã có một thời gian cậu theo dõi bóng lưng cha mình và ngưỡng mộ ông vì một tay gây dựng lên một công ty lớn như vậy.
Nhưng đó đã là lâu lắm rồi. Ryosuke sớm chẳng có hứng thú gì tới bố mình hay công ty nữa. Kazuhiko đã không nhận ra một điều đơn giản như vậy.
“Tôi hiểu rồi, thưa bố.”
“........Con hiểu ư?!”
Gương mặt ông lại một lần nữa sốc tới mức biến hoá hệt như lần ông nói chuyện với Rinka trong xe.
Ông nhìn nhận câu “hiểu” của Ryosuke vừa rồi là một lời khẳng định. Đối với Ryosuke cậu chỉ thấy điều đó thật lố bịch.
“Vâng, CONNN, CONNNNNN hiểu rất rõ.”
Tôi đã sẵn sàng cho điều này.
Tôi định trả thù người đàn ông này, nhưng tôi định giữ nó trong giới hạn nhà mình.
Mẹ sẽ giận nếu tôi đi quá xa, và đó là tất cả những gì tôi phải chịu..... Nhưng tôi sẽ không tử tế như vậy nữa.
Tôi sẽ biến cuộc sống của ông thành địa ngục.
Tôi sẽ xin lỗi mẹ nếu bà giận tôi.
Nhưng để làm vậy, trước mắt tôi cần đủ mạnh mẽ để hổ trợ mẹ và đáp ứng nhu cầu sống.
.....Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn chưa có loại khả năng đó.
Tôi cần tiết kiệm dần... Tôi sẽ cần nhiều thời gian hơn để trả thù bố mình, tôi sẽ khiến ông tuyệt vọng tới cùng cực.
Thứ mà.... bố tôi trân quý nhất.... không phải gia đình, mà là chính công ty mà ông gây dựng lên.
Ông là người đã bịt miệng chính con trai mình để bảo vệ công ty và giữ vững chỗ trong công ty bằng cách bỏ rơi tôi.
Điều ông ghét nhất là đánh mắt công ty.
Nếu là vậy, cậu đã có câu trả lời cho mình.
“Tôi sẽ tiếp quản công ty.”
“Ôi.... Ry-Ryosuke.... Cảm ơn con rất nhiều... Ta sẽ không phạm sai lầm nữa...! Cảm ơn con đã cho ta cơ hội thứ hai.....!
Ông khóc trong khi liên tục lặp lại sự biết ơn của mình.
Không nghi ngờ gì nữa đây ông đã ăn năn chân thành –Tuy nhiên, nó không lay động tâm trí Ryosuke tí nào.
Nhưng cậu nghĩ rằng có thể sử dụng cảm giác tội lỗi của ông làm lợi thế.
Kể từ bây giờ, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Ryosuke tin chắc rằng bố mình sẽ không bao giờ chống lại cậu nữa.
-----
“Ryosuke..... chị thật sự xin lỗi!”
“..........”
Lần này, đên lượt chị gái cúi đầu.
...Thật sự đấy, bọn họ ai cũng phải cúi ngay khi tôi vừa mở cửa à?
Đúng là có nhiều người muốn xin lỗi trước.
Nhưng trong trường hợp của tôi, nó hoàn toàn phản tác dụng, và đây không phải điều có thể mau chóng được giải quyết bằng cách xin lỗi cho xong.
Ngay khoảnh khắc họ xin lỗi, mọi chuyện xong rồi. Ngay khi họ làm vậy, tôi sẽ mất đi mong muốn tha thứ cho họ --Chà tôi cũng không tha thứ nếu họ không xin lỗi.
Ngay khi lời xin lỗi được nói ra, thù hận từ 100% sẽ nhảy lên 150%.
Nếu vậy thì chủ tịch hội học sinh có khá hơn phần nào?
Sự thù hận sẽ không biến mất, nhưng nó sẽ không lớn thêm.
Cô ta đã làm khá tốt... tôi thấy khá bực mình nghĩ nghĩ về điều đó, nên tôi sẽ đáng giá hội trưởng hội học sinh tầm 120%.
“Ryosuke.... nói gì đó đi....”
“.....Aah.”
Tôi quên béng mất sự hiện diện của chị ta.
Nhưng biết sao đươch... tôi tưởng cô ta còn không tồn tại cơ.
Tôi nhìn vào gương mặt chị tôi lần nữa.
“... Ryosuke.”
Tôi có thể làm gì với ánh nhìn đeo bám đó không?
Nó còn hơn cả tởm.
Tôi không nói lại được gì cả.
Tôi nghe đồn rằng con người ta sẽ cứng lại khi có chuyện bất ngờ xảy ra, và có vẻ điều đó là đúng. Trái tim tôi không chịu được sự tấn công kịch liệt từ bố và chị gái.
Chị ta lợi dụng sự im lặng của tôi và tiếp tục nói, nhưng những lời tiếp theo của chị ta vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng.
“Chị đã nói rất nhiều điều kinh khủng... và đúng là chị đã không thể ngăn cản Nagisa hay Ruiko.”
“...Hmmm? Tại sao lại nhắc đến họ?”
“Khi bọn họ nói những điều kinh khủng với em... Chị đã không ngăn được.”
Mây đen ngày càng bủa vây một cách đáng ngờ.
Chị ta đang cố nói cái quái gì vậy?
Không đời nào... phải không?
Đến mức này rồi, hỏi chị ta thôi... có gì đó không đúng.
“... Ý chị là hai người đó xấu?”
“À.... Nagisa đã dễ dàng bị ảnh hưởng, nhưng Ruiko thì không. Con bé đã chủ động trong việc bêu xấu em.... và thật tệ khi chị bị kéo theo... nhưng chị không chống lại được Ruiko, chủ tịch hội học sinh.”
Thật sự đấy, cái con người này.
Chị ta đang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chủ tịch hội học sinh. Và còn nêu tên em gái tôi.
Ban đầu, mọi thứ chỉ như chị ta đang bao biện cho bản thân, nhưng khi nhắc đến Nagisa, chị ta cố đánh lạc hướng sự hận thù của tôi sang con bé.
Không, chị ta sẵn là một con người kinh tởm.
Chị là người đã thao túng chủ tịch hội học sinh. Chẳng phải chị đã lợi dụng cô ta để đá em ra khỏi hội học sinh?
Tôi không quan tâm dù có là thật hay không, và tôi cũng chả ưng gì chủ tịch hội học sinh, nên tôi sẽ không bảo vệ cô ta đâu.
Nhưng không chỉ tôi, giờ chị đang phản bội chủ tịch hội học sinh, bạn tốt của chị....?
“Tất cả những gì chị làm chỉ là một đòn roi yêu thương dành cho em! Chị không như Ruiko! Chị muốn em hiẻu điều đó!”
Tất cả những gì tôi thấy trước mắt là một con quái vật không biết sợ.
Tôi làm em trai của chị ta hơn mười năm rồi mà không nhận ra con người thật sự của chị ta.
“Chị yêu em hơn bất cứ ai, là thật đấy! Chị sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi cảm xúc này nữa! Chị sẽ làm mọi thứ em nói... nên làm ơn hãy tha thứ cho chị.”
Nói rồi chị ta níu chân tôi lại.
Tôi cố hết sức để hất ra, nhưng nó giữ lấy tôi bằng một lực khủng khiếp và không chịu buông ra.
Tôi không biết tại sao chị ta lại làm như vậy, nhưng hôm nay có gì đó sai sai.... Có gì đó đang thúc ép chị ta.
“Dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai chị sẽ tin tưởng em tuyệt đối! Chị cũng sẽ không ghen tị với con đàn bà khác! Chị chỉ muốn em ở bên chị! Nên làm ơn, làm ơn! Cho chị một cơ hội cuối! Chị không thể sống thiếu em thêm nữa!”
Tôi nhìn chằm chằm vào sinh vật không biết tới sợ hãi ở dưới chân, nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chị ta mỉm cười hạnh phúc.
Tôi không nghĩ chị ta còn là con người điềm tĩnh của một năm trước, nhưng chị ta có tâm thần tới mức này....?
Không, không phải.
Tôi nghĩ chị ta theo bản năng biết rằng... bản thân sẽ chẳng thể được tôi tha thứ nếu nói lời xin lỗi nửa vời. Chị tôi thông minh một cách bất thường ở khoản đó.
Vậy tại sao chị ta lại không nhận ra cáo buộc sai....?
Câu trả lời rất đơn giản.
Tôi vừa nhận ra.
Chị ta ảo tưởng về cảnh tôi tấn công một người phụ nữ xa lạ, bởi vậy chị ta đã ghen tị --Nói cách khác, chị coi tôi là một tên tội phạm chỉ vì những ảo tưởng ganh ghét và đố kị.
Chỉ có loại phụ nữ như vậy không hiểu được cảm xúc người khác.
Nếu chị ta hiểu cảm giác của tôi, chị đã nhận ra lý do tại tôi không chịu xin lỗi ngay từ ban đầu.
Người phụ nữ này không thể hiểu cảm xúc của người khác.
Thật thảm hại... Tôi không ngờ chị ta là loại người này kể cả trong quá khứ, và cả mọi người xung quanh chị ta nữa, vẫn đang bị lừa dối.
“...Chị thật sự sẽ nghe theo mọi điều tôi nói phải không?”
“Aah! Chắc chắn! Tin chị đi!”
“Thế thì bẻ ngón áp út bên tay phải của chị ngay bây giờ... chị làm được không?”
“Tất nhiên rồi... sẽ đau đấy.”
Nói rồi, Kaede không ngần ngại giẫm lên tay phải chị ta cố định nó trên sàn... và dùng tay còn lại kéo thật mạnh ngón tay áp út-!!
--Snap.
Một âm thanh khô khốc vang vọng khắp hành lang.
Ngay sau đó, Kaede rên rỉ trong nước mắt.
“Ahhhhh.... thật sự đau quá.... Ưư.... Nó đau quá.... đau.... Ryosuke!.... Đau chết đi được....”
“............”
--Tất nhiên, Ryosuke không hề có ý như vậy. Cậu tưởng chị cũng sẽ từ chối như cha cậu. Tuy nhiên, không chút do dự, chị ta hy sinh chính ngón áp út của mình.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này Ryosuke có chút căng thẳng.
Chị gái cậu khác hoàn toàn với bố cậu.
“Nó đau...., nhưng chị mừng nếu là vì Ryosuke....”
Tôi không lường trước việc chị ta có thể điên tới cỡ này.
Nếu như chị đang hạnh phúc với cơn đau đó, chị thật sự đang làm khó trong việc tôi trả thù.
Nếu như không nỗ lực có thể, tôi sẽ lại kết thúc thành con người như ngày trước mất.
“...guh.... Ryosuke nè, c-chị đến bệnh viện được không...?”
“Chị muốn làm gì thì làm?”
--Chị gái vẫn là một kẻ khó nhằn.
Tôi phải thừa nhận điều đó.
Tôi đoán sau tất cả mình không thể thắng một cách nửa vời được, bởi chị ta là một con quái vật thực sự.
Tôi có lẽ đã có chút chủ quan.
Tôi đáng lẽ không nên bảo chị tôi bẽ gãy xương, dù là đang đùa. Chị gái tôi trông có vẻ nhẹ nhõm khi nhận được lệnh.
Cũng có vẻ tôi đã lỡ cho chị tôi một sơ hở.
Nếu tôi không cẩn thận với lời nói
của mình tôi có thể lỡ bảo chị ta tự mình về chầu trời mất.
-Vậy tôi nên làm gì để trả thù người này đây?
Ngó lơ chị ta chắc sẽ không có tác dụng.
Nếu như tôi giữ im lặng, chị ta sẽ lấn tới và liên tục nói... đáng buồn thay, chúng tôi lại là chị em ruột nên tôi có thể hiểu điều đó.
Tốt nhất là đừng dùng tới bạo lực.
Cách chị ta hài lòng như hiện tại... Chị ta là một kẻ lập dị thích thú với nhưng yêu cầu của... tôi, kể cả là ‘nỗi đau’.
Hmmm.....
Nếu là vậy.......
Tất nhiên~........
...........
...........
Ah, tôi vừa nghĩ ra một cái hay.
“... chị gái..... chị thật sự xin lỗi phải không?”
“Oh, tất nhiên rồi!”
Chị gật đầu lia lịa, nước mắt không ngừng tuôn chảy xuống gương mặt bởi nỗi đau phải chịu từ cái xương gãy, nước mãi và nước dãi cũng không ngừng chảy. Ryosuke cũng chưa từng thấy Kaede như vậy trước đây, nhưng cậu cười thầm trong lòng trước tình huống đầy ô nhục này.
“..... Có lẽ em nên tin tưởng chị gái vậy?”
“Eh,...., em tha thứ cho chị vì đã bẻ ngón tay?!”
“Vâng, bởi nó trông khá đau và em mừng khi thấy chị đi xa như vậy vì em.”
“...Ryosuke!.... Cảm ơn em rất nhiều! Chị hạnh phúc quá! Hãy ở bên nhau như ngày xưa nào!”
Chị ta cố ôm lấy tôi, nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Chị tôi trông không hài lòng, nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục chủ đề đang dang dở.
“Nhưng em có một yêu cầu.”
“Bất cứ điều gì em muốn! Tiếp theo là gì, ngón trỏ?”
“Không,....”
“Thế còn ngón cái?”
“Không, không phải mấy cái xương khớp được chứ?”
Tôi thực sự muốn giết chị ta.
“Vậy thì là gì?”
“Chẳng phải mọi người sẽ thấy kỳ lạ nếu chúng ta đột nhiên làm lành?”
“Chị không quan tâm?”
Chị ta luôn ngốc thế này sao?
Nào bình tĩnh nào. Phải chịu đựng.
“Em thì có đấy... Nếu chị muốn nói chuyện với em như đã từng, thì chỉ được phép khi chúng ta ở một mình.”
“...C-Chúng ta vừa làm lành.”
“Và nếu chị không thích thế thì sẽ không được tha thứ.”
“N-Nhưng...”
“Ôi, Chúa tôi, chị phiền vừa thôi! Cứ làm như tôi vừa bảo! Chị muốn nói chuyện với tôi như ngày trước! Thì phải kiềm chế tới khi em cho phép.
“....À ừm, c-chị hiểu rồi.”
Kaede hoảng hốt vội vàng gật đầu khi nghe tiếng thét. Cô cảm nhận được rằng sẽ thật tệ nếu chọc giận thằng bé thêm.
Thấy chị gái mình đã ngoan ngoãn vâng lời, Ryosuke gật đầu hài lòng, ‘ừ, ừ.’
“Quyết định vậy đi.”
“Aah! Chị yêu em Ryosuke! Chị thực sự có thể nói chuyện với em khi chúng ta ở một mình phải không?”
“...phải.”
Ryosuke gật đầu tán thành với một nụ cười.
(Mình hiểu rồi.... khá là dễ... một ngón tay là cái giá quá hời để nhận được sự tha thứ từ thằng bé....)
Ở thời điểm hiện tại, cô ấy đã được ‘tha thứ’,...... Kaede nhảy cẫng lên trong vui sướng.
Tuy là cả một quá trình dài, nhưng cô ấy đã thành công đánh lừa em gái kể và Ruiko cùng những người khác như kế hoạch ban đầu... quên đi cả cơn đau từ cái xương gãy.
(Cái con chị này tởm thật.)
Người chị gái mà Ryosuke từng ngưỡng mộ đã không còn tồn tại.
Mặc dù đã từng tôn trọng chị rất nhiều, nhưng giờ cậu thấy thật xấu hổ khi cả hai có cùng quan hệ huyết thống.
Để tự vệ cô ta sẵn sàng bán đứng em gái và gài bẫy bạn bè.
Dù cho có căng mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng chỉ nghĩ về chị gái mình như một con quái vật xấu xí không hơn không kém.
“Ryosuke... chị sẽ gặp lại em sau.”
“...em đoán vậy.”
Cách trả thù người này đã được quyết định.
Tôi sẽ khiến chị ta nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn rộng lòng tha thứ, khiến chị ta dựa dẫm vào tôi nhiều nhất có thể, và rồi cuối cùng vứt bỏ chị ta...
Nhưng để làm được điều đó, chúng tôi phải thân với nhau hơn.
Điều này thực sự rất khó, nhưng tôi sẽ làm quen dần.
Bố tôi người nói sẽ để tôi tiếp quản công ty, và chị gái tôi người liên tục lải nhải và làm những hành động kinh tởm... Tôi muốn trả thù hai con người này nhiều hơn ai hết... Đó là lý do tại sao....
-Tôi mong chúng ta có thể thân thiết với nhau như một gia đình trong một khoảng thời gian ngắn, được chứ?
[Trả thù.]
Nói thì dễ, nhưng viết ra tiếng kanji thì khó. [note48717]
Nhưng khó hơn cả là cách thực hiện nó.... nó luôn kẹt trong tâm trí bạn trước cả khi nhận ra.
Có một tiền bối khó tính.
Bực bội khi bị cha mẹ chỉ trích.
Phục vụ tỏ thái độ xấu.
Đánh nhau với bạn bè.
Mọi người không nghĩ đến việc trả thù cho những việc tầm thường như vậy. Kể cả nếu có giận ai ở một thời điểm nào đó, rồi cũng sẽ có một lúc bạn quên đi theo dòng chảy của thời gian. Mọi thứ sẽ tệ hơn nhiều nếu đối phương là một thành viên trong nhà.
Nhưng Ryosuke lại đang định thực hiện điều đó với chính gia đình mình.
Đây không phải một quyết định nhất thời... cậu hẳn đã phải trải qua sự tuyệt vọng không thể đong đếm.
Cậu chìm sâu trong bóng tối sâu thẳm và lặng lẽ... trong chính nỗi oán hận.
Kaede không phải người duy nhất biến chất. Ryosuke đã vượt xa khái niệm biến chất như vậy khi nghĩ đến việc trả thù chính gia đình mình.
Tuy vậy, lý do duy nhất cậu còn giữ được lý trí tỉnh táo là bởi xung quanh còn những người tin vào cậu.
“........”
Quay lại phòng mình, Ryosuke mở danh bạ trong điện thoại lên và nhìn chăm chú vào tên của tất cả những người cậu yêu quý.