Trans by Ana_chan
Edit by Leon
Đây là bản được edit và chỉnh sửa vài chỗ cho đúng với raw
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
*****
Tôi cứ lang thang vô định trong rừng.
Bây giờ ngay cả việc bản thân có thể tự trở về [Thành phố kết giới] tôi cũng không nhận thức được. Trong đầu chỉ còn cái khát vọng sống mong manh giúp tôi bước tiếp.
“Úi”
Chắc tôi là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất đặt chân đến nơi này trong suốt 150 năm qua, ở sâu trong [Twilight].
Bây giờ tôi còn chẳng phân biệt nổi phương hướng, tiếp tục tiến bước trong vô vọng. Càng tiến sâu vào [Twilight], càng thấy xung quanh tối đen.
“Hự”
Tôi rên rỉ, cơ thể gần như không xê dịch nổi nên tôi quyết định kiếm chỗ nghỉ chân.
Bỗng nghĩ mình có thể bỏ mạng lại đây. Không, là CHẮC CHẮN mới phải.
“Á”
Cảm giác như tôi đang ngã, không, rơi từ vách đá mới đúng. Cơ thể tiếp tục lăn...nhưng đã mất khả năng cảm nhận đau đớn. Vậy cũng tốt... cứ thế này ít ra tôi sẽ có một cái chết nhẹ nhàng.
Tôi nghĩ chết cũng chỉ như ta ngủ một giấc rồi không bao giờ dậy nữa. Nó giống như... ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.
*****
“Mình...đang ở đâu...”
Tôi tỉnh dậy ở ven bờ sông. Rõ ràng tôi nhớ mình dã rơi xuống một con sông và bị cuốn đi. Sau đó may sao bám được vào một khúc gỗ nổi đang trôi, dòng nước xiết không ngừng tàn nhẫn hóa lạnh cơ thể tôi. Thế nhưng tôi vẫn sống.
Tôi liệu có thể sống sót nếu để mặc bản thân trong tình trạng này, bèn cố gắng bò lên bờ và nằm lăn ra trên bãi sỏi. Tôi lượm những khúc củi gần đó để nhóm lửa. Ở thế giới này, ma thuật phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú của người sử dụng. May thay, tôi nghĩ rằng mình khá tốt khoản này. Tôi có thể dùng thành thạo cả 4 thuộc tính chính, nên bắt đầu vắt kiệt sức để nhóm lửa.
Ngọn lửa ấm áp làm cơ thể của tôi -đang ướt nhẹp và sắp chết cóng- gần như hồi sinh lại.
Và khóe mắt cay xòe, tôi òa lên khóc.
Tôi còn sống, vẫn còn sống. Trong thế giới [Twilight], nơi mà không ai có thể sống sót dù chỉ 1 ngày. Có thể một ngày đã qua, bằng cách nào đó, tôi vẫn còn sống.
Tôi vẫn bám víu cuộc sống này.
Tôi đã nghĩ mình không hề sợ chết. Nhưng khi nhớ lại, cái ý nghĩ sẽ ai đó tới cứu tôi, cái sự nhẹ nhõm vì cả tin, tôi đã bật khóc.
Tại sao điều này xảy ra với tôi? Tôi chỉ muốn giúp đỡ mọi người giống như bố tôi. Nhưng tôi không muốn trở thành con tốt dùng một lần của người khác. Tôi đã không thể trở thành một Exorcist vì bị Dan vứt bỏ. Có vẻ như mớ cảm xúc đen tối này đang muốn chiếm lấy lí trí của tôi.
Nhưng bây giờ chẳng còn thời gian đâu mà suy nghĩ tới mấy chuyện đó. Quan trọng làm sao để tôi có thể sống sót trong tình cảnh này?
“Chói quá...”
Nhìn lên trời, tôi thấy sắc đỏ của [Twilight] bao trùm cả bầu trời. Khi tôi còn ở thành phố, tôi đã nghĩ mình không bao giờ có thể mơ thấy cảnh tượng này. Trong thế giới không có khái niệm ban đêm hay ban ngày này, chỉ có hoàng hôn và bóng đêm. Hiện tại của thế giới này là nơi những con quỷ cai trị.
“Mình phải tạo ra nhiều lửa hơn nữa.”
Tại Hoc viện, chúng tôi cũng được dạy cách sống sót trong [Twilight], mặc dù đó chỉ là một lớp lí thuyết , và bọn tôi chưa hề có cơ hội thực hành, mà đúng hơn là không thể có. Nhưng vì tôi là một học viên yếu kém đủ đường, nên tôi cũng cố gắng lắng nghe bài học đó phòng trường hợp bất trắc xảy ra.
Mà nó đã xảy ra thật, và cũng may là tôi còn nhớ vài thứ.
Đầu tiên, “Lửa” là quan trọng
nhất. Con người bình thường không thể thiếu thức ăn trong 2 tuần, còn nước uống là 3 ngày. Nhưng hiện tại tôi đang ở ngay sát dòng sông, nên không phải lo về vấn đề nước sạch nữa. Nhưng nguy hiểm nhất là bị lũ quỷ tấn công, nhưng tôi được dạy là lũ quỷ lại rất sợ lửa, nên chỉ cần có lửa là không
phải lo về vấn đề này.
Vì vậy tôi dùng phép khiến lửa cháy to hơn.
“Khụ...”
Bàn tay tôi bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm vì ho ra máu, có vẻ do nội tạng đã bị tổn thương trong trận chiến, hay do nhiễm phải một căn bệnh nào đó nhỉ? Tôi thiếu kiến thức về thế giới [Twilight], mà đúng hơn, cả nhân loại cũng có biết gì về nó đâu. Làm gì có ai đi sâu như tôi, kể cả những kẻ tiến sâu như Dan cũng rất hiếm.
“Ugh”
Tôi ngã quỵ và chìm vào hôn mê một lần nữa
*******
Đau. Cơn đau lại đánh thức tôi. Tôi bất giác nhìn qua tay phải, nguồn gốc phát của cơn đau dữ dội. Và thấy một thứ đỏ xen đen bao trùm cành tay đáng thương của tôi.
“Thứ gì đây?”
Tôi không biết chuyện gì mới xảy ra mà cũng chẳng quan trọng. Ở đây làm gì có bác sĩ, cũng chẳng có bất cứ ai.
Nếu tôi chết tại đây, nghĩa là cuộc đời tôi tận mạt rồi ư? Ý nghĩ đó khiến tôi vực dậy, bắt đầu quan sát xung quanh, có vẻ không có con quỷ nào gần đây. Có vẻ gần bờ sông nơi đây khá an toàn. Với việc không có gì trong bụng, lấy nước lấp đầy bụng làm biện pháp tạm thời, nhưng cơn đói mãi không chịu dịu xuống.
“Mình phải đi tiếp.”
Mặc cho vẫn chưa định thần lại, tôi cứ tiếp tục bước đi nhìn về phía trước kiên định.
"Đó là..."
Sau khi băng qua khu rừng, cuối cùng tôi cũng gặp vài con [Bạch lang]. Có vẻ khu rừng này là lãnh địa của chúng. Tôi nghĩ mình có thể dư sức đánh bại chúng, nhưng lại không thể nào chống lại cơn đói đang gào thét.
Tôi tìm thấy một cây gỗ nhỏ ở gần bờ sông, dùng chính nó làm điểm dẫn ma thuật. Nếu nói về ma thuật, thì tôi chắc rằng mình có thể dụng mọi loại ma thuật, mỗi tội chẳng thể xài cái nào cho ra hồn cả. Mà thật ra là có, [Ma pháp Ảo ảnh] là sở trường của tôi. [Phantom] là phép tôi thường dùng để đánh lừa các đội khác, khiến thế giới cảm nhận được những thứ không tồn tại, nhưng rốt cuộc nó không phải phép gây sát thương, mà nếu gây sát thương lên đối thủ thì hiệu quả sẽ mất. Nên suy cho cùng, phép này vô dụng, nhất là trong [Twilight]. Mà đó cũng là lí do tôi đứng chót bảng trong Học viện.
Nhưng trong thời khắc thập tử nhất sinh này, tôi lại đột nhiên cảm thấy phép thuật của tôi có sự thay đổi. Nếu tôi xem cây gậy này là một thanh kiếm, áp dụng [Ma pháp Ảo ảnh] lên nó và đánh lừa thế giới. [Ma pháp Ảo ảnh] có thể tạo ra những thứ không tồn tại, và bắt chúng phải tồn tại. Thông thường, ảo ảnh khi bị phát hiện, sẽ mất đi hiệu quả vốn có. Nhưng tôi không phải chỉ đơn giản dùng [Ma pháp Ảo ảnh].
Tạo ra một [Ảo ảnh], rồi sửa đổi nó với thế giới.
“...Được rồi”
Thoạt nhìn, đây chỉ là một cây gỗ bình thường, không hơn không kém. Nhưng với phép thuật của tôi, nay đã biến thành một thanh kiếm cực kì sắc bén. Không ai có thể thấy nó kể cả tôi, nhưng nó vẫn tồn tại.“Guhaaaaaaa….”
Tôi vừa la làng vừa nhảy ra khỏi bụi cây, có vẻ lũ [Bạch lang] đã phát hiện ra. Bọn chúng bắt đầu tấn công với tốc độ kinh khủng. Nếu là tôi của khi trước, chắc giờ đã chết khiếp. Nhưng bây giờ... tôi mà sợ mấy thứ cỏn con này thì sao mà tồn tại trong [Twilight].
Thanh kiếm vô hình của tôi xuyên qua cổ con sói ngọt xớt. Ngay lúc đó, thứ giống hình xăm đang lan rộng trên tay tôi chớp ánh đỏ, nhưng giờ tôi không quan tâm.
Tôi hét to để lấy thêm dũng khí, hạ gục từng con [Bạch lang] chỉ với một nhát chém. Thời khắc này chính là thời khắc tân Julia được sinh ra.
Và đó cũng là khởi đầu cho cuộc sống lâu dài của tôi tại [Twilight].