Trans: Bé Ana
===========
Công chúa Lianne. Dù chỉ là lần thứ hai được gặp, nhưng cho dù có nhìn cô ấy bao nhiêu lần đi nừa thì cô vẫn như là một sinh vật cao quý đến từ thế giới khác. Và bây giờ Claudia và nhóm của mình đã đưa cô ấy đến đây, đến thành phố này.
Và giờ thì chúng tôi đang bảo vệ cô ấy trong bữa tiệc này.
Nhiệm vụ của chúng tôi đã bắt đấu.
“Yuria, cậu có thế kích hoạt phép đó không?”
“Vâng… em đã luyện tập. Không có vấn đề gì cả.”
“Hiểu rồi. Tốt lắm.”
Tôi và chị Eira đang nói đứng cạnh nhau nói chuyện. Tuy nhiên ánh mắt của chúng tôi vẫn tập trung vào nơi đó… chỗ công chúa đang đứng. Công chúa hôm nay mặc váy, vô tư trò chuyện với người khác như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng… tâm trí tôi vẫn còn vướng bận chuyện hôm qua, khi biết được tình trạng Hội chứng Twilight của chị Eira. Cũng tệ như tôi vậy. Bất chấp tất cả các nghiên cứu về Hội chứng Twilight thì nó vẫn còn là bí ẩn. Ngoài ra, tôi cũng chẳng hề cảm thấy không khỏe – mà ngược lại còn thấy mạnh hơn mỗi khi bệnh tiến triển thêm. Nếu bảo không lo lắng gì thì sẽ là nói dối. Nhưng hiện tại thì tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là tập trung chiến đấu với Twilight.
“Được rồi. Chị quay về vị trí của mình đây.”
“Vâng”
Cứ thế, chị Eira về lại vị trí được giao từ trước.
Nhận tiện thì thứ mà chị ấy nói trước đó là [Ma thuật giao tiếp]. Nó là một công nghệ mới được giới thiệu là có khả năng truyền âm bằng ma thuật. Gần đây đã được quân đội chính thức thông qua và tất cả Exorcist đều phải học cách sử dụng nó. Nhưng cũng không đặc biệt khó khăn gì. Ngay cả học viên cũng có thể dùng nó nếu được tập luyện trước. Tôi có chút lo lắng vì năng khiếu ma thuật có phần kì lạ của mình, có thế tôi sẽ gặp khó khăn, nhưng có vẻ là lo bò trắng răng rồi.
Nhưng gần đây tôi cảm nhận được gì đó kì lạ với ma thuật của mình, theo chiều hướng tốt. Nhưng tôi không thể hoàn toàn vui vẻ được. Tôi cảm giác như trạng thái này có liên quan đến Hội chứng Twilight
Nhìn quanh một vòng thì có vẻ như chưa có gì bất thường. Tôi liên tục dùng [Ma thuật giao tiếp] bằng một vòng tròn ma thuật nhỏ nên khá khó nhận ra.
“Được rồi, có vẻ như mọi người đều đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ bảo vệ như kế hoạch. Hãy giữ cảnh giác. Có thể tối nay sẽ xảy ra gì đó.”
“Đã hiểu.” tôi đáp và nhìn lại mục tiêu. Tất cả mọi người trong đội đều mặc đồ trong khá đẹp. Thực ra mấy bộ đồ này đều do quân đội cung cấp cả.
Tất cả các quý tộc ở đây và cả công chúa nữa, đều là những người đã trải nghiệm cuộc tấn công ở [Thành phố kết giới thứ nhất]. Và giờ thì họ đều ở đây, trên môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ và vui vẻ. Nhiều người ở đây có lẽ còn mất cả người thân trong lần đó. Dù sao thì nếu những người ở đây không được như vậy thì nhân loại chẳng thể nào bước tiếp được nữa. Có lẽ họ đều biết điều đó.
Hoặc có lẽ là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều không.
“Ừm… Cậu là Julia Curtis phải không?”
“…Vâng. Tôi có giúp gì được cho tiểu thư đây?”
Một cô gái chắc khoảng tầm tuổi tôi đang đứng ngay trước mặt. Cô ấy có mái tóc nâu dài mượt và đang diện một chiếc váy màu hồng nhạt rất đẹp. Cách trang điểm khuôn mặt gợi lên vẻ đẹp trưởng thành.
Chúng tôi đã được dặn là phải lịch sự với mọi vị khách đến đây hôm nay. Eira, Claudia, Bel và đặc biệt là tôi với tư cách là Rank S, phải tạo ra cảm giác thoải mái cho mọi người, để họ có thể cảm thấy nơi này an toàn.
“Ừm… cậu có nhớ tôi không?”
“…Tôi vô cùng xin lỗi nhưng ta đã từng gặp nhau chưa?”
“Cậu đã cứu tôi ở [Thành phố kết giới thứ nhất] khi tôi không kịp thoát khỏi cuộc tấn công.”
“… Tôi e là lúc đó mình quá tập trung vào trận chiến nên không thế nhớ nổi mặt tiểu thư đây. Nhưng vẫn thật vui khi thấy tiểu thư đã an toàn.”
“Và, ừm… cậu 15 tuổi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu cũng bằng tuổi tôi… Thật tuyệt vời khi cậu đã trở thành Rank S và thậm chí còn xử lí được cuộc tấn công đó. Tôi rất… ngượng mộ cậu đấy…”
“Không. Lúc đó… tôi đã rất tuyệt vọng. Và cũng không phải là một mình tôi làm được. Rất nhiều Exorcist cũng góp công trong cuộc tấn công đó.”
“Sự khiêm tốn của cậu cũng thật tuyệt vời…”
Tôi biết là cô ấy chỉ đến đây để cảm ơn thôi. Nhưng cái khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt rực cháy khi nhìn tôi này chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi đúng không.
“Thôi nào, đừng cản trở công việc của cậu ta chứ.”
“…Mẹ.”
“Ta thành thật xin lỗi. Đứa bé này đột nhiên biến mất và ta vừa tìm thấy con bé này ở đây nói chuyện mà chẳng còn tí tự trọng nào nữa.”
“À không, không có gì đâu.”
Vì lí do nào đó mà mẹ của cô ấy trở nên khá hào hứng và đã cố gắng bây tôi và con gái bà ta, Đây chắc chắn là thứ mà chị Eira thường xuyên phải trải qua… chắc hẳn là rất mệt mỏi.
Ngay khi tôi thoát khỏi đó, cô Bel đã đến để kiểm tra tôi.
“A, Julia…. Cậu có… ổn không?”
“Xin lỗi cô Bel. Tôi quay lại làm việc ngay đây.”
“Không, ừm… chỉ là… ừm, Eira đang nhìn ch-chằm chằm… vào cậu… cả Sherry và…Sophia nữa…”
“À, ừ…hình như là vậy.”
Tôi đã nhận ra. Có vài ánh mắt đang nhìn thẳng vào tôi, và theo một ý không tốt cho lắm. Có lẽ họ đang muốn tôi tập trung vào công việc.
Sherry và Sophia cũng được giao cho công việc này. Chắc giờ hai người đang rất tức giận vì người bằng tuổi họ như tôi lại chểnh mảng công việc thế này. Tôi phài làm việc đàng hoàng thôi.
“Ừm, vậy. Tôi… đi đây…ừm, chúc may mắn!”
“Hả? À vặng. Đã rõ.”
Chúc may mắn? Để làm gì chứ?... Ah, kệ đi, mình phải tập trung vào việc. Còn nhiều việc cần phải làm mà. Tôi nghĩ vậy và lại nhìn mục tiêu lần nữa.
=========
Ana: Cũng đã quá lâu rồi nhỉ