9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

chương 121: ngoại truyện 2: thần tiên quyến lữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Hoan cùng Tống Mạch đi dạo đến Ba Lăng, đang là cuối tháng tư đầu tháng năm, phố lớn ngõ nhỏ đều đang vì đua thuyền rồng Đoan Ngọ mà sôi trào, khắp nơi có thể thấy được thuyền rồng đèn rồng, lớn nhỏ không đều, có rất nhiều là thuyền lớn dùng cho đua thuyền, có rất nhiều là đồ chơi khắc gỗ cho trẻ con chơi đùa.

Xa xa, Đường Hoan nhìn thấy một cửa hàng đèn lồng.

Nàng quay đầu hỏi Tống Mạch: "Chàng còn có thể làm đèn rồng không?"

Tống Mạch không đáp hỏi ngược lại: "Nàng muốn?" Dĩ nhiên có thể. Nói đến kỳ lạ, rõ ràng là chín giấc mộng, cảm giác lại giống như chín đời, thứ trong mộng biết, sau khi tỉnh mộng vẫn khắc ở trong đầu.

Đường Hoan cười lắc đầu, chỉ cửa hàng thuyền rồng chếch đối diện: "Ta muốn muốn chiếc thuyền rồng, lúc Đoan ngọ, chúng ta cũng đi đua đi?"

Tống Mạch vừa muốn nói chuyện, bên cạnh một hỏa kế của cửa hàng đèn lồng cười chen miệng nói: "Cô nương, nghe khẩu âm của cô không phải là người địa phương sao? Không phải là ta giội nước lạnh, hiện tại tay chèo tốt hoặc là đều bị hộ nhà giàu đoạt đi, hoặc là tự tổ đội đi đua thuyền, các ngươi không tuyển được người có bản lĩnh thật sự, cẩn thận chớ bị một số người lười biếng lừa." Hắn mới vừa đi ra ngoài treo đèn lồng, nhìn thấy ở cửa đứng một đôi nhân vật tựa như thần tiên, không nhịn được nhìn nhiều một chút, sau đó đã nghe được lời nói không phải dân trong nghề của cô nương kia.

Đường Hoan xoay qua bắt chuyện với hắn: "Vị tiểu ca này, chúng ta mới đến, đúng là không hiểu quy củ đua thuyền, chỉ muốn hỏi thăm một chút, có quy định phải bao nhiêu người chèo thuyền ư? Chỉ hai chúng ta được không?"

Hỏa kế lúc đầu còn lắng nghe, sau khi nghe tới đó đột nhiên cười lên ha hả: "Cô nương là tới nói đùa sao? Trên thuyền rồng nhiều nhất ba mươi hai người, tất cả mọi người đều thuê ba mươi hai tay chèo thuyền, ít hơn nữa thi đấu với người khác nhất định phải chịu thiệt! Hai người, cô nương cho là đây là du hồ ngắm cảnh sao? Ha ha, chẳng qua cô nương trái lại có thể cùng vị công tử này thuê chiếc thuyền ở bên cạnh quan sát thi đấu, rất nhiều tiểu thư phu nhân hộ nhà giàu cũng là làm như vậy. Được rồi, hai vị tiếp tục đi dạo đi, ta đi vào làm việc đây!" Nói xong cười đi vào.

Đường Hoan ôm cánh tay Tống Mạch làm nũng: "Thế nào, chàng cũng làm chiếc thuyền rồng cho ta, chúng ta đi tranh tài nhé?"

Tống Mạch bất đắc dĩ nhìn nhìn nàng, nắm tay nàng đi về phía trước: "Những người đó vì cuộc thi đấu này chuẩn bị một năm, chúng ta nếu không sử dụng công phu, đi rồi phải thua không thể nghi ngờ, dùng võ công, nàng vui sướng rồi, những người đó chẳng phải là mệt mỏi một năm vô ích? Nàng nếu là muốn ngồi thuyền, chúng ta đi du hồ là được rồi."

"Không muốn, ta chỉ muốn xem chàng thi đấu với bọn họ, cùng lắm thì chúng ta đến điểm cuối cứ tiếp tục đi về phía trước, không tranh cờ đích với bọn họ là được chứ gì." Đường Hoan gãi lòng bàn tay hắn, nàng thi đấu là vì tham gia náo nhiệt là vì nhìn dáng vẻ hăng hái của Tống Mạch, cũng không phải là vì danh tiếng tục vật gì.

Tống Mạch không có biện pháp từ chối nàng, đành phải chấp nhận.

Hai người thuê một tiểu viện ở, Tống Mạch mua đồ dùng để làm thuyền rồng, sau đó là không ra khỏi cửa rồi, mỗi ngày ngồi ở trong viện gõ gõ đập đập, khắc khắc vẽ vẽ, vẻ mặt chuyên chú y hệt một thợ thủ công đích thực. Đường Hoan thích ngắm dáng vẻ này của hắn, lại nhìn tòa tiểu viện sạch sẽ này một chút, dường như lại trở lại đoạn thời gian trong mộng xem hắn làm đèn kia.

Có lẽ là đợi quá nhàm chán, vừa có lẽ là muốn làm chút gì khao nam nhân của mình, nàng thay một thân áo váy nông phụ bình thường, trên đầu buộc khăn hoa nhỏ, sớm chiều đi ra ngoài mua thức ăn, trở lại tự mình làm cho hắn. Chạng vạng hai người ngồi ở trong sân ăn cơm, nàng kể với hắn những chuyện vụn vặt của phụ nhân gặp phải lúc đi mua thức ăn, hắn lẳng lặng nghe, mặt mày như vẽ trong nắng chiều, nhìn nàng ánh mắt lấp lánh, thần thái phấn chấn.

Ra cửa đi dạo một vòng, sau khi trở về, Đường Hoan ôm gối ngồi ở trên giường, nhìn Tống Mạch lau chùi ở bên dười, chờ hắn lên, nàng nhào lên trên lưng hắn xoa bả vai cho hắn: "Tướng công, nhìn chàng làm việc khổ cực như vậy, ta đấm bóp lưng cho chàng nhé, thư giãn gân cốt."

Tống Mạch thoải mái mà ừ hừ, hài lòng: "Nương tử hiền lành như thế, vi phu một chút cũng không cảm thấy khổ."

"Phải không? Vậy chàng có thể bảo đảm đoạt giải nhất không?" Đường Hoan mong đợi hỏi, nắm đấm nhỏ bé ở trên lưng hắn nện qua lại.

"Cái này. . . . . ." Tống Mạch trầm tư một lát, "Bên này cao thủ tập trung, vi phu cũng không nói chính xác được. . . . . ."

"Hừ, nếu không nói chính xác được, vậy ta không xoa bóp cho chàng nữa!" Đường Hoan tức giận nhéo hắn một cái, lật mình xuống, kéo chăn qua che kín đầu. Tống Mạch muốn vào, nàng chèn cả bốn góc chăn ở phía dưới không để cho hắn vào, nam nhân ôm đống chăn vội cuống quít cầu xin tha thứ: "Nương tử xin thương xót, vi phu cả ngày này toàn dựa vào nghĩ tới buổi tối có thể gần gũi với nương tử. Lòng nhiệt tình mới tiếp tục kiên trì được, nương tử nếu là không cho ta, ngày mai ta sẽ không làm nữa!"

"Không cho, trừ phi chàng thề có thể đoạt giải nhất, nếu không sau này cũng đừng mơ chạm vào ta!" Đường Hoan ở trong chăn buồn buồn nói.

"Được được được, ta thề, giải đua thuyền năm nay nhất định đoạt giải nhất cho nương tử xem!"

Đường Hoan lập tức vén chăn lên, mắt cười nhẹ nhàng nhìn hắn: "Tướng công thật là lợi hại!" Gương mặt hồng hồng, kiều diễm quyến rũ.

Tống Mạch không nói hai lời nhào tới, thò tay liền kéo áo ngực đỏ tươi của nàng ném sang một bên, vùi đầu ăn một miếng to.

Tướng công quá lợi hại, tiếng kêu hừ hừ a a của tiểu nương tử kéo dài đến gần nửa đêm mới dần dần ngừng lại. Ngày thứ hai sắc trời mời vừa hừng sáng, nam nhân thần thanh khí sảng đã thức dậy tiếp tục làm việc rồi, mà nương tử nũng nịu của hắn ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, đi ra ngoài mua thức ăn, gương mặt hồng nhuận phong tình quyến rũ người, dẫn đến vô số người đi đường dừng chân ngắm nhìn.

Đảo mắt đã đến Đoan ngọ, bên hồ Động Đình gần trăm chiếc thuyền rồng đỗ song song, đám tay chèo ăn mặc đủ màu khác nhau hồng quang đầy mặt (chỉ tinh thần phơi phới), chỉ chờ ba tiếng trống vang sẽ đánh trống xuất phát ngay. Duy nhất không giống với năm trước là, lúc này ánh mắt của đám dân chúng trên bờ đều quăng đến trên một chiếc thuyền rồng phong thái hiên ngang bên cạnh. Thuyền rồng kia làm quả thật đẹp, nhưng hấp dẫn mọi người không phải là thuyền, mà là một đôi nam nữ áo trắng trên thuyền. Nam nhân hai tay bắt sau lưng đứng ở mũi thuyền, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn dật, mà nữ nhân ngồi ở dưới chân hắn, trong ngực ôm một cái trống đỏ cỡ quả dưa hấu, một tay chống cằm chống ở trên trống, ngửa đầu nói cùng nam nhân cái gì đó, lúm đồng tiền như hoa.

Hồ Động Đình (chữ Hán: 洞庭湖; bính âm: Dòngtíng hú; Wade-Giles: Tung-t'ing Hu) là một hồ lớn, nông ở phía Đông Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Đây là hồ điều hòa của sông Dương Tử (hay Trường Giang). Kích thước của hồ phụ thuộc vào mùa, nhưng về tổng thể nó là một trong số bốn hồ nước ngọt có diện tích bề mặt lớn nhất tại Trung Quốc, cùng các hồ như Bà Dương, Hô Luân và Thái Hồ. Tên của hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam được đặt căn cứ theo vị trí của 2 tỉnh này so với hồ. Hồ Bắc nghĩa là phía bắc hồ và Hồ Nam nghĩa là phía nam hồ.

Rốt cuộc da mặt Tống Mạch không có dày như Đường Hoan, thủy chung đưa lưng về phía mọi người, chờ tiếng trống bắt đầu thi đấu vừa vang lên, liền vận chuyển nội lực thúc thuyền xuất phát.

Thuyền rồng không chèo mà chuyển động, thế đi như cầu vồng, nhóm tay chèo trên thuyền rồng bên cạnh kinh hãi quên cả động tác, thấy vậy dân chúng bên bờ rối rít hô to thần tiên hạ phàm.

Đường Hoan ngửa đầu nhìn Tống Mạch, đầu mang ngọc quan dung nhan tuấn lãng, áo bào màu trắng theo gió phe phẩy bay phất phới, chỗ nào còn là hán tử thô tục nói lời không đứng đắn trên người nàng tối hôm qua?

Nhưng nàng cứ thích Tống Mạch như vậy, bất kể hắn ở trước mặt người khác là cái dạng gì, ở bên cạnh nàng, hắn không e dè mà làm bậy cùng nàng. Nàng thích sự nghiêm trang vào ban ngày của hắn, càng thích sự hạ lưu vô sỉ của hắn vào buổi tối, Tống Mạch như vậy, là chỉ thuộc về riêng nàng, là đối xử tốt nhất của hắn với nàng, là biểu hiện chân chân chính chính tiếp nhận hái hoa tặc là nàng đây của hắn.

"Tống Mạch, kế tiếp chúng ta nên đi đâu? Chàng. . . . . . kỳ quái, bên kia có chiếc thuyền rồng đuổi theo tới rồi!" Đường Hoan bỗng đứng lên, kinh ngạc nói.

Tống Mạch quay đầu nhìn, phát hiện trên thuyền kia mặc dù ngồi đầy tay chèo, nhưng bọn họ không có người nào chèo thuyền, tất cả đều ngơ ngác mà nhìn vị lão giả tóc trắng đứng ở phía trước kia. Tống Mạch nhìn sang , lão giả kia như có cảm giác, quay đầu nhìn, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười một cái, đưa tay chỉ cờ đích phía trước.

"Chàng biết ông ấy?" Đường Hoan không thấy rõ tướng mạo của đối phương, thấy sắc mặt Tống Mạch khó coi, thấp giọng hỏi.

"Yên tâm, không phải là kẻ thù, ngồi vững vào." Tống Mạch giải thích đơn giản, ngay sau đó không nói thêm nữa, toàn lực ứng phó.

Nhưng là, phía sau chiếc thuyền kia vẫn là đuổi kịp, mắt thấy sắp vượt lên trước rồi.

Vẻ mặt Đường Hoan đại biến, trên đời này, thậm chí có người võ công còn lợi hại hơn Tống Mạch? Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của lão giả bởi vì khoảng cách đến gần mà dần dần rõ ràng, lại liên tưởng lời nói của Tống Mạch, bừng tỉnh đại ngộ.

Đó là lão trang chủ Ẩn Trang, lão cha của Tống Mạch hắn!

Chẳng qua là, Tống Mạch mới hai mươi lăm tuổi, sao cha hắn thoạt nhìn có năm sáu chục rồi? Muộn như thế mới sinh nhi tử?

"Tống Mạch, chàng đánh thắng được cha chàng không?" Đường Hoan ngược lại không có sự khẩn trương khi sắp gặp cha mẹ chồng, nàng là gả cho Tống Mạch, cũng không phải là lão đầu tử, ông ấy nhìn nàng không thuận mắt cũng không sao, mà lấy tính tình của Tống Mạch, căn bản sẽ không bị lão đầu tử thao túng. Lại nói, nếu là Tống Mạch bởi vì câu nói đầu tiên của lão đầu tử mà do dự, nàng một đao thiến hắn!

"Không đánh một trận làm sao mà biết, chờ ta trở lại." Tống Mạch cười nhìn nàng một cái, tung người bay về phía cờ đích, chân đạp mặt hồ uyển chuyển nhẹ nhàng.

"Ha ha, tiểu tử con vậy mà sử dụng lừa gạt!" Bên kia lão giả phát ra một tiếng cười to, đột nhiên xoay người một cước đá vào trên thuyền phía dưới, thuyền kia tựa như lúc đến cấp tốc lui về, vừa vặn dừng ở bến đỗ lúc trước, cùng đám thuyền rồng tụ hợp một chỗ, đồng loạt quan sát hai thế ngoại cao nhân đạp nước mà bay phía trước. Trong nháy mắt hai người đã giao thủ bốn năm hiệp, mắt thấy người trẻ sắp chạm vào cờ đích rồi, đột nhiên người già tung một cước, mà khi người già muốn ra tay cướp đoạt, trường kiếm kia của người trẻ đâm một phát liền bức ông ta phải thối lui.

Một trận này, đã kéo dài gần nửa canh giờ, Đường Hoan cũng chậm rãi từ từ thúc thuyền tới rồi, bất đắc dĩ gọi bọn họ: "Này, hai người muốn đánh nhau, có thể đổi chỗ khác hay không? Những người đó còn muốn đua thuyền đấy!"

Vừa dứt lời, lão giả chợt bỏ qua Tống Mạch bay về phía nàng bên này, giành trước Tống Mạch một bước vững vàng dừng ở trên thuyền, chăm chú nhìn nàng đánh giá, "Ừm, tiểu cô nương trông không tệ, lá gan cũng lớn, thấy công công nhà mình cũng không sợ, không tệ. Đến đây, nói cho ta nghe một chút, con là làm thế nào biến tiểu tử lầm lì kia thành bộ dạng dạng da mặt dày bây giờ này?" Đường đường trang chủ Ẩn Trang cùng một đám dân chúng bình thường đua thuyền, người da mặt không dày có thể làm ra được?

"Phụ thân, " Tống Mạch kéo Đường Hoan ra sau, mặt lạnh nhìn lão đầu tử, "Được rồi, người cha đã gặp, có thể đi rồi."

"Có ai nói chuyện với cha ruột như con không?" Lão giả phẫn nộ, mở miệng mắng hắn: "Hôm nay nếu không phải vợ của con ở chỗ này, ta nhất định đá con vào trong nước cho cá ăn!"

Đường Hoan nghe không nhịn được ló đầu ra nhìn ông: "Lão trang chủ, người đá đi, không cần phải để ý đến con, chính con muốn thấy hắn rơi vào trong nước đấy!"

"A Hoan!" Tống Mạch cau mày nhìn nàng.

"Ha ha, xem xem, ngay cả vợ của con cũng thấy con không vừa mắt. Aiz, thôi, ta cũng không quấy rầy vợ chồng son các con nữa." Lão giả ngoắc ngoắc Đường Hoan: "Tới đây gọi một tiếng phụ thân, ta có thứ tốt cho con, cho xong ta đi luôn."

"Thứ tốt gì ạ, người cho con trước, con xác định là thứ tốt mới gọi người." Đường Hoan giãy khỏi tay Tống Mạch đi qua, cò kè mặc cả.

Lão giả cười đến không khép miệng lại được, từ trong ngực lấy ra một cái vòng tay ánh vàng lập lòe lóa mắt: "Đó, chính là cái này. Trước kia đồ gia truyền của Tống gia chúng ta là những võ công tuyệt thế kia, sau đó ta và bà bà con cảm thấy bí tịch võ công quá tục, bèn đặc biệt xuống núi tìm người làm cái này. Con hãy nhận lấy, tương lai cháu trai của ta cưới vợ rồi, con lại truyền nó cho vợ nó." Vừa nói vươn tay đưa cho nàng, "Mau, gọi ta một tiếng phụ thân, gọi xong ta đi ngay."

Đường Hoan trợn mắt hốc mồm, hồi lâu mới nói: "Phụ thân, con gọi người một tiếng, xin ngươi cầm đồ gia truyền nhà chúng ta đi được không?" Vòng ngọc cũng được mà, nhìn còn lịch sự tao nhã, nào có một cái vòng tay hoàn toàn bằng vàng như vậy? Nàng nhớ được Tống gia là chủ nhân của Ẩn trang, không phải là nhà thổ tài chủ mà!

"Ha ha, ta mặc kệ, con đã gọi rồi, vòng tay này đã là của con rồi!" Lão giả nhét vòng tay vào trong tay nàng, cười híp mắt nhìn nàng: "Nha đầu tốt, sớm sinh cháu trai cho ta, đến lúc đó ta nhất định trở lại uống tiệc đầy tháng của nó, lúc đó ta cần phải tận mắt nhìn, có một thằng con lầm lì đã đủ rồi, ta cũng không muốn thêm một thằng cháu lầm lì nữa! Được rồi, các con tiếp tục chơi đi, ta đi đây!" Nói xong tung người rời đi, tay áo dài ngược gió phấp phới, thoáng như nhạn bay về chốn cũ.

f11f3a292df5e0fe828cc62d5f6034a85edf7201

Đường Hoan đưa mắt nhìn lão nhân đi xa, nhìn nhìn vòng tay, đeo ở trên cổ tay, đưa đến trước mắt Tống Mạch, hỏi hắn: "Đẹp không?"

"Đẹp." Tống Mạch cười ôm nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng cắn tai nàng: "Đồ gia truyền cho con dâu cũng có rồi lúc nào sinh con trai cho ta?"

"Xí, cái gì gọi là sinh cho chàng? Sinh ra, đó cũng là con ta." Đường Hoan dựa vào hắn, nhỏ giọng mắng một câu, từ từ cũng cười.

Hai tháng sau, kẻ thù lớn nhất của Đường Hoan chưa tới, Tống Mạch tự mình bắt mạch cho nàng, cười đến không khép miệng lại được: "A Hoan, rốt cuộc con của nàng tới rồi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đột nhiên có chút thấp thỏm, sợ mọi người không thích ngoại truyện như vậy. . . . . .

Truyện Chữ Hay