[Nakamura Hiyori, ngày 21 tháng 7]
Tôi tưởng mình đã sẵn sàng cho mọi chuyện rồi.
Nhưng khi đọc tin nhắn từ Shun-kun sau bao ngày, tôi đã hoàn toàn bàng hoàng, rồi không cầm được nước mắt.
"Tớ có chuyện muốn nói. Ngày mốt chúng ta gặp nhau được không?"
Chỉ có một lý do duy nhất để cậu ấy nhắn tin như vậy trong thời gian chúng tôi đang giữ khoảng cách: Cậu ấy muốn nói lời chia tay rõ ràng với tôi.
Việc Shun-kun không để mọi chuyện mơ hồ tự nhiên tan biến chứng tỏ cậu ấy là người chân thành. Ngay cả với một cô gái bị đồn là lẳng lơ như tôi, cậu ấy vẫn trân trọng từ đầu đến cuối.
Vì thế mà tôi càng thích cậu ấy hơn so với lúc mới gặp.
Trong lúc lau nước mắt, tôi không thể ngăn được cảm giác ghen tị với cô gái sắp được Shun-kun quan tâm, yêu thương.
Tôi muốn người mãi ở bên cạnh Shun-kun là mình. Nhưng giờ thì không còn được nói lời ích kỷ như thế nữa rồi.
Dù bị ai nói gì, ghét bỏ đến mức nào, chỉ cần Shun-kun vẫn thích và ở bên tôi là đủ. Tôi đã sẵn sàng trao trọn tình cảm và cả thân xác cho cậu ấy.
Nhưng cảm xúc này sẽ vĩnh viễn bị niêm phong trong lòng.
Vì cuối cùng tôi vẫn không thể nói được điều đó với cậu ấy.
Tôi sợ Shun-kun thất vọng về mình, nên cuối cùng vẫn không thổ lộ được mình còn trinh.
Và vì không phủ nhận tin đồn, khi chuyện ấy cận kề thành hiện thực, tôi đã làm nguội cảm xúc của cậu ấy.
Vậy thì tối thiểu, tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ này một cách xứng đáng với danh tiếng của mình, không để cậu ấy thêm khó xử nữa.
Bao lâu nay, tôi vẫn giữ vững hình tượng. Tôi không thể yếu đuối tại đây được.
"Được thôi. Gặp ở công viên gần chung cư nhé?"
Tôi trả lời, rồi lục tủ quần áo tìm bộ đồ mà mình cảm thấy dễ thương nhất. Cả đồ lót cũng vậy. Sau đó chọn đôi khuyên tai yêu thích từ hộp trang sức.
Có thể lần gặp này sẽ là lần cuối cùng. Tôi muốn để lại trong ký ức Shun-kun hình ảnh bản thân xinh đẹp nhất có thể.
Nước mắt rơi lã chã trên bộ đồ.
Không được, hôm đó tôi tuyệt đối không được khóc. Như thế sẽ chỉ khiến Shun-kun thêm phiền lòng thôi.
...Nhưng lúc này thì mình chưa kiềm chế được.
Tôi đẩy tất cả nỗ lực kiềm chế cảm xúc sang một bên rồi khóc thật to.
––––––––––––––––––––––
[Nakamura Hiyori, ngày 23 tháng 7]
Cuối cùng, Thứ Bảy đã đến.
Shun-kun có ca làm thêm tới 16 giờ, và dù tôi đến điểm hẹn sớm 15 phút, nhưng cậu ấy đã đến còn sớm hơn tôi, đang ngồi đợi trên ghế đá và lướt điện thoại. Thấy bóng lưng đẹp đẽ ấy, tôi nghĩ thật nên thơ, nhìn từ xa như bức tranh vậy.
...Đây không phải lúc nhìn đắm đuối!
Tôi vội chạy lại và chắp hai tay:
"Xin lỗi Shun-kun. Cậu chờ lâu chưa?"
"Đã tới giờ hẹn đâu. Tại tớ tới sớm thôi. Cơ mà, chiều rồi mà trời còn nóng ghê. Hay là ta kiếm quán nước nào đó ngồi nhé?"
Nghĩ rằng đây có thể là lần cuối được nói chuyện như thế này, tôi phải cố gắng lắm mới không bật khóc.
Tôi nhấm nháp từng lời Shun-kun nói, khắc ghi vào tâm trí từng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy. Sau đó gượng cười:
"Không sao đâu, ngồi đây được rồi."
Nếu khóc mếu trong quán, sẽ làm phiền không chỉ Shun-kun mà còn những khách xung quanh. Ở ngoài trời vẫn tốt hơn.
"Xin lỗi vì gọi cậu ra đột ngột thế này. Tớ muốn gặp cậu và nói trực tiếp một điều quan trọng."
Tim tôi đập thình thịch. Phần then chốt đây rồi. Mối quan hệ của chúng tôi sắp chấm dứt.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Cố lên nào, môi ơi. Đừng để cậu ấy phải làm việc nặng nề này.
Tôi đã quyết sẽ kết thúc một cách xứng đáng với danh tiếng của mình, không để Shun-kun phải khó xử. Tôi cố nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười tươi rói:
"H-hẳn là cặp với nhỏ bị đồn lung tung như mình làm cậu khó chịu lắm đúng không? Thế mà mình vẫn chưa thể chiều chuộng cậu hồi vào kh-khách sạn tình yêu... Ahaha, mình đúng là một cô bạn gái đáng thất vọng nhỉ! Cho nên... cho nên..."
Ôi, cho nên mới nói tôi thật vô dụng. Đã tự nhủ bản thân sẽ đề cập chuyện chia tay để giảm gánh nặng cho Shun-kun, nhưng cuối cùng lại trốn tránh để xoa dịu chính mình. Tôi đúng là đứa con gái xấu xa, chỉ biết chui rút trong lớp vỏ bọc an toàn, thật sự không xứng đáng để làm bạn gái của Shun-kun.
Có gì đó âm ấm đang dâng trào. Không được, tôi không muốn khiến Shun-kun thêm phiền lòng. Tôi đã thề sẽ không khóc mà. Nhưng nếu tiếp tục nói, chắc chắn những giọt nước mắt sẽ tràn khỏi khóe mi.
"Đừng nói thế. Tớ chẳng quan tâm đến mấy tin đồn về Hiyori-chan đâu."
Shun-kun nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tớ có điều muốn nói với Hiyori-chan từ lâu... Có thể sẽ làm cậu sốc, nhưng mong cậu hãy lắng nghe."
“Ưm... Mình đang nghe đây.”
Dù muốn mặt quay đi, song tôi vẫn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp quyến rũ của Shun-kun. Đôi môi cậu ấy hé mở:
"Thực ra... tớ là trai tân."
Trong tình huống này, lời thốt ra từ miệng Shun-kun quá bất ngờ, quá không xứng với hình tượng cậu ấy trong tôi. Tôi mất một lúc mới hiểu ý nghĩa của nó.
"...Hả?"
Tôi vô thức hỏi lại, còn Shun-kun thì nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt vẫn đầy vẻ nghiêm túc.
Tức là không phải đùa...? Vậy, chẳng lẽ từ đầu đến giờ, chúng tôi đã liên tục giả vờ như nhau?
Ký ức về hai đứa hiện lên trong tâm trí theo thứ tự thời gian khiến tôi thêm hoang mang.
Bình tĩnh nào, Hiyori. Trước hết, cứ nghe cậu ấy nói tiếp đã.
––––––––––––––––––––––
[Kaburagi Shun, ngày 23 tháng 7]
"Thực ra... tớ là trai tân."
Sau câu tuyên bố quan trọng nhất đời, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Dù đã chuẩn bị trước, nhưng đây quả thật là lần thú nhận căng thẳng nhất tôi từng trải qua. Để Hiyori-chan khỏi nhận ra đôi bàn tay run rẩy của mình, tôi vội nắm chặt tay lại và giấu đi.
Hiyori-chan kinh ngạc, trố mắt nhìn tôi. Có vẻ não cô ấy đang hoạt động hết công suất để xử lý thông tin.
Cũng phải thôi. Bạn trai vốn bị đồn là lăng nhăng, giờ bảo là trai tân thì sao mà tin nổi kia chứ.
"...Hả? T-tức là...?"
Hiyori-chan nghiêng đầu đầy bối rối. Nếu cô ấy bảo “Thật ra mình là trinh nữ” thì tôi cũng sẽ nghi ngờ là đùa thôi.
"Đúng vậy, mặc dù có tin đồn tớ là kẻ lẳng lơ, nhưng thực tế thì tớ chưa quan hệ tình dục với cô gái nào cả. Và Hiyori-chan là người đầu tiên hôn tớ."
“V... vậy ư...”
"Tớ đã không thể tiết lộ được điều đó. Kể từ lúc vào cấp ba, gia nhập nhóm hướng ngoại, nghe các bạn kể chuyện tình cảm rồi bị gán mác là lăng nhăng, tớ không còn can đảm thú nhận mình là trai tân nữa. Rồi cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn giả bộ mạnh mẽ, giấu diếm sự thật."
Việc thú nhận như thế này có thể sẽ khiến Hiyori-chan xa lánh, ghét bỏ tôi. Nhưng tôi không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, không muốn nói dối cô ấy thêm điều gì nữa.
Tôi hít thở thật sâu, tiết lộ thêm một bí mật nữa mà bấy lâu nay mình đã giấu kín:
"Còn một điều nữa tớ muốn nói. Từ lúc gặp cậu vào ngày thi tuyển sinh, tớ đã thầm thương trộm nhớ cậu. Hơn một năm ròng rã đơn phương, lòng tớ vui sướng khôn xiết khi được cặp với cậu. Nhưng vì sợ bị coi là tên nhàm chán nên tớ đã giả vờ mạnh mẽ. Tớ sợ nếu công khai tình cảm sẽ bị cậu cười nhạo, nên chẳng bao giờ dám thành thật thổ lộ."
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy.
"Lần trước tớ chỉ dám tỏ tình một cách nhẹ nhàng thôi... nhưng thật ra, tớ rất rất rất thích Hiyori-chan!"
Sau khi nói ra những lời đơn giản ấy, toàn thân tôi nhẹ tênh, cảm giác như được giải phóng, niềm vui lan tỏa khắp cơ thể.
Chậc, giá mà tôi nói sớm hơn thì tốt biết mấy.
Nếu như cô ấy chấp nhận tình cảm của tôi và chúng tôi có thể lại sánh bước bên nhau, từ giờ tôi có thể hết mình truyền đạt thiện ý, không cần phải ngần ngại nữa.
Có rất nhiều điều tôi muốn làm với Hiyori-chan. Nhưng tất cả tùy thuộc vào câu trả lời của cô ấy.
Đôi mắt to tròn của Hiyori-chan khẽ lay động. Cô ấy đang nghĩ gì sau hai lời thú nhận đột ngột vừa rồi nhỉ?
"Shun-kun... M-mình..."
"Khoan đã. Tớ còn muốn nói thêm đôi điều."
Tôi nghĩ mình không nên cố thấu hiểu cảm xúc của cô ấy lúc này.
Hãy cứ tiếp tục cuộc trò chuyện như một thằng trai tân, không bận tâm suy nghĩ gì nhiều về phía cô ấy cả.
"Bấy lâu nay tớ luôn bị dư luận và tin đồn sai lệch cuốn theo. Nhưng giờ đây tớ đã quyết không bận tâm nữa. Tớ không phải là một thằng lăng nhăng, và cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm tình trường. Nhưng, tớ thực lòng muốn yêu thương và trân trọng cậu hết mực."
Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Đôi mắt đẹp long lanh của Hiyori-chan chỉ nhìn về phía tôi.
"Có lẽ với cậu, tớ không xứng đáng. Tớ biết vẫn còn rất nhiều người con trai khác tốt hơn, lịch lãm và tinh tế hơn, có thể mang lại niềm vui cho cậu như anh chàng đi cùng cậu hôm ấy. Nhưng nếu nói về tình cảm dành cho cậu, tớ tuyệt đối không thua kém ai."
Tôi biết mình đang nói những điều trẻ con làm sao, nhưng vẫn kiên định bộc bạch:
"Chỉ vì muốn giữ thể diện, duy trì hình ảnh sai lệch trong mắt mọi người mà tớ đã phải sống dưới lớp vỏ dối trá. Nhưng... với cậu, dù có bị coi thường, tớ vẫn muốn thật lòng bộc bạch và cố gắng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình để được cậu chấp nhận. Cho nên..."
Tôi căng thẳng, hít một hơi sâu rồi nhìn vào đôi mắt của người con gái tôi yêu và nói lời chân thành:
"Từ nay về sau, mong cậu hãy mãi ở bên cạnh tớ."
Khác hẳn so với lần tỏ tình đầu rất thản nhiên, lần này tôi nói cứng nhắc và vụng về hơn nhiều. Nhưng tôi đã đổ hết tâm tư vào đó, sẵn sàng chịu đựng mười năm đơn phương nếu bị từ chối. Dù có một chiều, ít nhất tôi cũng đã thổ lộ với cô ấy.
Liệu Hiyori-chan có chấp nhận tiếng lòng tôi vừa bộc bạch?
Thời gian tưởng chừng như kéo dài vô tận bị cắt đứt bởi giọng nói của Hiyori-chan:
"M-mình muốn nói một chuyện, mong Shun đừng sốc... Và cũng đừng xa lánh mình..."
"Tớ sẽ không sốc và không xa lánh cậu đâu, hứa đấy."
Tôi định dù Hiyori-chan nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ mở lòng đón nhận. Thế nhưng...
"Th-thực ra mình... cũng chưa có kinh nghiệm... T-tức là... mình còn trinh."
Tôi thật áy náy vì đã phá lời hứa sẽ không bất ngờ, nhưng giữ bình tĩnh là điều bất khả thi.
Cơ thể tôi cứng đơ như Hiyori-chan lúc nãy. Đây chắc hẳn là cảm giác như máy vi tính khi bị treo.
"X-xin lỗi. Mình đã giấu mãi vì sợ Shun-kun ghét bỏ hoặc thấy phiền phức... B-buồn cười nhỉ? Một đứa chỉ cần nắm tay đã đỏ mặt như mình mà được đồn là lẳng lơ. Mình cứ tưởng Shun-kun đã biết và giả vờ không nhận ra... nhưng hóa ra không phải vậy?"
Tôi lập tức lắc đầu:
"Ừ thì... có lúc tớ cảm giác cậu thật trong trắng, chứ không đến nỗi như tin đồn. Nhưng vì tớ cũng khá bối rối nên... D-dù sao đi nữa, tớ vẫn rất thích cậu!"
Số lượng bạn tình không quan trọng. Điều tôi quan tâm là Hiyori-chan mà tôi đã được chứng kiến.
Cơ mà, có bao nhiêu cơ hội mà lại không xác nhận sớm, tiếc ghê. Nêu tôi tò mò hơn thì đâu đến nỗi hiểu lầm ngớ ngẩn thế này.
“Ưm... cám ơn cậu.”
Hiyori-chan nắm lấy tay tôi. Cảm giác ấm áp quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể, truyền đến tôi niềm hạnh phúc.
"...Dù có những tin đồn kì lạ, mình rất vui vì luôn được cậu trân trọng. Tuy mình vẫn còn non nớt, nhưng nhờ cậu mà mình đã có mối tình đầu đẹp đẽ..."
Nghe cụm từ "mối tình đầu", tôi chớp mắt. Hiyori-chan mỉm cười dịu dàng:
"Lúc nãy cậu nói đã thích mình ngay từ hôm thi tuyển sinh phải không? ...Mình cũng vậy, từ hồi ấy cho đến giờ, mình vẫn luôn thích cậu... Tình yêu đơn phương đã được đáp lại, mình thực sự cảm thấy may mắn lắm..."
Tôi chưa từng cảm nhận được hạnh phúc nào viên mãn đến thế này.
Tôi như đang lơ lửng giữa mây trời, nhờ bàn tay nắm chặt của Hiyori-chan mà tôi mới có thể đứng vững trên mặt đất.
Cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi, không chút ngượng ngùng, tuyên bố rõ ràng:
"Mình thích cậu, thích lắm luôn, đến nỗi chỉ muốn trao lần đầu cho cậu. Mình không thể nghĩ đến ai ngoài cậu cả."
"Hiyori-chan..."
Sau hơn một năm yêu đơn phương và gần ba tháng che giấu thật tâm, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thổ lộ tiếng lòng với nhau.
Đây có lẽ chính là bản năng của con người.
Khi đã lột bỏ lớp vỏ giả dối, chúng tôi không còn kiềm chế được nữa, tự động đưa mặt lại gần nhau. Răng va vào răng, một nụ hôn vụng về.
Hai đứa nhìn nhau rồi bật cười.
"Nụ hôn tệ thật đấy. Trời lại nóng nực, mồ hôi nhễ nhại, chẳng lãng mạn chút nào."
"Hì hì, công nhận. Nhưng mình vẫn thích nụ hôn vừa rồi."
Khác xa với hình tượng cặp đôi giàu kinh nghiệm, nhưng đó là nụ hôn hạnh phúc giữa hai tâm hồn đã thấu hiểu nhau.
Chẳng biết tự lúc nào, trời đã bắt đầu nhá nhem, đèn đường đã bật. Công viên vắng vẻ chỉ còn hai đứa như lạc vào một thế giới khác, kì ảo và huyền bí.
Tôi vẫn chưa muốn về.
Hiyori-chan có vẻ cũng tương tự, nên tựa đầu vào vai tôi, nói khẽ:
"Hôm nay... cha mẹ mình hẹn hò... nên sẽ về muộn..."
Trái tim tôi như vừa bị thúc mạnh một cú.
Tôi không đần độn đến mức không hiểu ý cô ấy, cũng chẳng đủ tỉnh táo để giả vờ không hiểu. Tôi nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi lại:
“Y-ý cậu là...”
"Mình... muốn ở bên cậu thêm chút nữa..."
Mong muốn thẳng thắn của người con gái mình yêu khiến trái tim con trai trở nên điên cuồng.
Tôi nắm chặt tay Hiyori-chan, cố gắng kìm nén dục vọng đang dâng trào.
Cô ấy đã mạnh dạn vượt qua nỗi xấu hổ để bộc lộ tâm tư.
Nhưng lời mời chính thức phải đến từ con trai như tôi.
“Vậy... về nhà cậu nhé?”
── Còn 1 tiếng nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy ──
☆
Vì từng nhiều lần đưa Hiyori-chan về nên tôi biết rõ đường đi lẫn ngoại quan khu chung cư cô ấy ở, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bước vào bên trong.
"Con về rồi đây... À quên, nhà đâu có ai..."
Tiếng cửa đóng lại vang lên. Không một tiếng hồi đáp, hi vọng và hồi hộp trong lòng tôi dâng cao.
Em dẫn tôi đi dọc hành lang, rồi dừng lại trước một cánh cửa và ngập ngừng:
"Xin lỗi, vì không lường trước được tình huống này nên phòng mình hơi bừa... Mời vào."
Sau khi cánh cửa mở ra, tôi bước vào căn phòng mà bao lần mình đã ao ước được ghé thăm - phòng ngủ của người con gái tôi yêu. Cô ấy nói là bừa bộn, nhưng thực ra rất ngăn nắp, đồ đạc trang nhã với gam màu trắng đen tạo nên sự trưởng thành mà ngoại hình của cô ấy không hề để lộ.
"Ngăn nắp quá chừng. Phòng của Gakuto thì kinh khủng lắm, nghe đồn người bị dị ứng mũi mà vào thì sẽ chảy nước mũi và hắt hơi không ngừng luôn đấy."
"Ahaha, thế à? Thế cậu ấy có dọn dẹp phòng khi con gái tới chơi không?"
"Nghe nói là dọn như điên ấy. Nhưng lười quá thì đi khách sạn tình yêu luôn. Cậu ta túng tiền thường xuyên cũng vì vậy đấy... A!"
Chùm ảnh treo trên tủ và xung quanh tường thu hút ánh nhìn của tôi.
"Đây là ảnh đại hội thể thao năm ngoái à? Hiyori-chan và Saki-san đều hăng hái ghê!"
"Các sự kiện như thế này ai mà chẳng hăng hái chứ? Hồi ấy bọn mình đã đặt mục tiêu năm nhất chiến thắng để tạo nên lịch sử chưa từng có đấy!
Nhớ lại vui ghê!"
Toàn là những bức ảnh ấm áp khắc họa phần nào tính cách vui vẻ và khả năng kết bạn tuyệt vời của Hiyori-chan. Tươi cười, làm trò, không gian và biểu cảm đa dạng, nhưng có một điểm chung là tất cả Hiyori-chan trong đó đều dễ thương.
"Ư... Mấy tấm hồi cấp hai của mình thì xấu xí kinh khủng luôn! Cậu đừng nhìn nhiều quá có được không, mình xấu hổ lắm!"
"Theo tớ, ngay cả ở thời điểm đó, cậu cũng rất dễ thương..."
Bỗng tôi sững người trước một bức ảnh.
Tại sở thú, trước mặt con kền kền khổng lồ, Hiyori-chan non nớt hơn bây giờ cùng một anh chàng giơ tay chữ V. Chính gã đeo khẩu trang đen bí ẩn thân mật bên cạnh Hiyori-chan ở Shibuya hôm tôi ra ngoài mua quà sinh nhật cho cô ấy.
Ký ức khó chịu ùa về, cổ họng tôi bỗng khô khốc.
Nhưng tôi đã quyết định tin tưởng cô ấy rồi.
"Người này... bạn của cậu à? Tớ có thấy anh ta đi cùng cậu mấy hôm trước..."
Tôi cố tỏ ra bình thường, chỉ vào gã đẹp trai trong ảnh.
"Anh ấy à? Là anh trai của mình đấy. Ngày xưa ai cũng bảo hai đứa giống nhau như đúc, còn bây giờ thì không đến nỗi. Anh ấy đang sống một mình, thỉnh thoảng mới về. Gần đây nhất là cùng mình đi dạo Shibuya. Chắc Shun gặp ở Shibuya đúng không?"
Câu trả lời dễ dàng làm tôi sửng sốt và ngây người ra.
"Ừ-ừm. Ủa, anh chàng đẹp trai đeo khuyên tai to này là anh trai cậu à?"
"Phải. Mình không nghĩ anh ấy đẹp trai, còn khuyên tai thì hôm đó chắc có đeo thật. À, bức này gần đây hơn nên chắc dễ nhận ra hơn."
Trong tấm ảnh Hiyori-chan chỉ, anh chàng đẹp trai kia đang cùng cha mẹ cô ấy dùng bữa.
Nét mũi, hình dạng đôi môi giống hệt Hiyori-chan nổi bật hơn so với lần tôi gặp ở Shibuya, khi khuôn mặt anh ta bị che phần lớn bởi lớp khẩu trang.
Toàn thân tôi như mất hết sức lực. Tôi muốn ngồi phịch xuống sàn vì cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn xấu hổ về sự nông nổi của mình. Kiềm chế bản thân, tôi đứng yên trong khi Hiyori-chan nhìn tôi lo lắng, hỏi:
"...Hôm trước, Shun-kun đã nhắc đến người con trai đi cùng mình... có phải cậu đã thấy mình bên anh trai rồi tưởng mình ngoại tình không...?"
"Ừm... Xin lỗi... Tại thấy hai người đeo túi xách cùng thương hiệu nên tớ cứ tưởng..."
Nói ra thì tôi thấy mình thật ngốc, suy diễn lung tung. Tôi nên xem xét khả năng cô ấy có anh trai trước chứ.
"Thiệt tình, làm mình lo chết đi được! Nếu bị hiểu lầm và ghét bỏ trong khi bản thân chẳng hiểu gì thì suốt đời mình sẽ không hồi phục nổi đâu!"
"Thật sự xin lỗi! Tại tớ ngốc nên đã khiến cậu phải lo lắng vô ích... Tớ phải làm gì để cậu tha thứ đây?"
Hiyori-chan đánh bộp bộp vào ngực tôi rồi đột ngột ôm chặt lấy, khiến tôi cảm thấy đau đớn vì hối hận.
"Thôi được rồi... mình tha cho đấy. Nhờ sự hiểu lầm của cậu mà bây giờ chúng ta mới có thể thẳng thắn với nhau. Nhưng mà..."
Tôi nghe tiếng tim cô ấy đập rộn rã qua lớp áo.
"...Mình chỉ thích một mình cậu thôi. Mong cậu tin tưởng mình nhiều hơn."
Tôi luôn tự hỏi bọn lăng nhăng làm thế nào để dụ dỗ, thuyết phục các cô gái lên giường. Chắc chắn là họ có những kỹ thuật riêng.
Nhưng tôi thì hoàn toàn không biết gì cả. Thô lỗ và vụng về, tôi đè Hiyori-chan xuống giường.
Đôi mắt ướt át của cô ấy nhìn tôi. Không biết bây giờ mặt tôi trông thế nào nữa. Tim đập thình thịch, tôi run rẩy và căng thẳng.
Từ từ, tôi áp môi mình lên môi cô ấy, rồi đan lưỡi vào nhau, hòa quyện thành một.
"Ưm... a..."
Tiếng rên rỉ ngọt ngào bật ra từ đôi môi cô ấy. Tay tôi run run cởi từng lớp vải che thân, làn da trắng ngần hiện ra trước mắt khiến tôi choáng ngợp.
"Ng-ngượng quá..."
"Xin lỗi... Nhưng tớ không thể rời mắt được..."
Tôi bị hút ánh mắt vào cô gái đang nằm ngửa trước mặt, bất giác nghĩ cơ thể cô ấy thật đẹp.
Mặc dù vẫn chưa cởi hết trang phục, nhưng làn da trắng nõn và đôi chân thon dài nhìn từ khoảng cách gần khiến tôi như nghẹt thở.
Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mâu thuẫn giữa huyền bí không dám chạm vào và dục vọng muốn vấy bẩn cô ấy bằng chính đôi tay mình.
Cả mái tóc rối do cô ấy nằm ngửa trên giường, lẫn bộ ngực được bao bọc trong áo lót, tất cả đều rất thiêng liêng. Nếu diễn tả theo cách trần tục thì trông chúng thật gợi tình.
"Sh-Shun-kun..."
Chỉ nghe giọng nói quyến rũ gọi tên mình thôi cũng khiến nhịp tim tôi tăng nhanh.
“Cậu... chỉ nhìn thôi sao...?”
Mong muốn tiếp tục nhìn và mong muốn làm một nháy ngay đã chiến đấu trong tôi nãy giờ, nhưng câu nói vừa rồi đã phá vỡ thế cân bằng.
Khi môi chúng tôi chạm nhau, khoái cảm chạy khắp cơ thể. Tâm trí vốn thường nghĩ đến cô ấy, giờ đây tràn ngập hình bóng cô ấy, không một kẽ hở.
Tôi đang rất hưng phấn. Đến lúc cởi áo lót rồi nhỉ? Tôi muốn sờ ngực cô ấy, thứ dường như vừa vặn với lòng bàn tay mà bấy lâu nay tôi chỉ có thể chạm trong tưởng tượng.
Trong tầm tay là bộ ngực trắng nõn được bao bọc trong chiếc áo ngực đen tuyền. Hoang mang trước hiện thực phi thực tế, tôi nuốt nước bọt.
“Chỉ có mình mình thì xấu hổ quá...”
Cô ấy đỏ má, nhìn tôi và lẩm bẩm.
Tôi không rõ cô ấy đang xấu hổ về chuyện gì... Vụ cô ấy bán khỏa thân nằm ngửa trên giường chăng? Nhưng tình dục đòi hỏi đàn ông phải nắm thế chủ động kia mà... A! Ý cô ấy là tôi cũng phải cởi đồ sao?
Tôi nghĩ mình đã có câu trả lời đúng, nhưng lại cứng người.
Cởi đồ bây giờ á? Nhưng tôi vẫn chưa làm cho cô ấy cảm nhận được gì, cởi ra chẳng phải sẽ rất kỳ sao? Thậm chí cởi đi nữa, thì cởi bao nhiêu? Chỉ cởi áo? Hay cởi tất cả?
Nếu tôi là thằng đã quen với việc quan hệ tình dục, có lẽ cơ thể tôi sẽ cử động một cách tự nhiên, khéo léo và tự chủ.
Khổ nỗi, tôi là thằng trai tân sắp có trải nghiệm đầu tiên với một cô gái. Nội thời điểm cởi quần áo đã là vấn đề nan giải, đầu óc tôi nhanh chóng tràn ngập dấu chấm hỏi.
Liệu tôi có thể hoàn thành trải nghiệm đầu tiên của mình một cách suôn sẻ không?
Tôi hơi lo lắng trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Còn cô ấy thì đang nhìn tôi với đôi mắt to, trong bộ đồ lót.
Rối trí ghê. Bước tiếp theo như thế nào đây?
Chỉ chất chứa kiến thức suông mà không có kinh nghiệm, não tôi trở nên tê liệt, toàn thân cứng đơ.
Hiyori-chan áp lòng bàn tay lên má tôi, dịu dàng nói:
"Shun-kun căng thẳng lắm phải không...? Mình... cũng đang rất căng thẳng đây..."
Đôi bàn tay cô ấy khẽ run rẩy.
"Lần đầu của cả hai mà, không khéo cũng không sao. Dù thành công hay thất bại, nó cũng sẽ trở thành kỉ niệm của chúng ta... Đây là lời tự nhủ lúc mình sắp làm điều gì đó đấy."
Nhìn nụ cười của Hiyori-chan, tôi muốn tự tát mình một cái.
Cô ấy là con gái, chắc chắn lo lắng và hồi hộp gấp trăm lần tôi. Thế mà tôi còn phải để cô ấy động viên, thật xấu hổ làm sao. Đúng là thằng phế thải mà!
Kệ, cứ yêu cô ấy bằng trái tim chân thành thôi.
"Tớ sẽ cởi hết..."
Ánh mắt tôi mê muội nhìn chiếc áo ngực ren đen quyến rũ. Tuy trông quá trưởng thành so với phong cách của cô ấy, nhưng vẫn kích thích biết bao.
Khi tay tôi chạm vào nó, Hiyori-chan ngượng ngùng:
"Cái này... là cái mà mình và chị Chiharu đã chọn đấy... Shun-kun có thích không...?"
"Ưm, rất thích. Dễ thương lắm. Cậu chọn vì tớ khiến tớ càng hạnh phúc hơn... Nhưng, vẫn phải cởi ra thôi..."
Nói rồi tôi luồn tay ra sau lưng cô ấy, tháo móc áo. Tuy trong buổi karaoke lần trước, tôi đã có kinh nghiệm tháo móc áo ngực, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động cởi nó ra. Kinh nghiệm ba tháng trước, bây giờ đã có dịp áp dụng, lòng tôi bùi ngùi xúc động.
Sau khi tháo xong, lớp vải che chắn kín đáo trở nên lỏng lẻo, thoáng hiện ra đôi gò bồng đảo mà tôi sắp được chiêm ngưỡng. Nuốt nước bọt vì háo hức, tôi từ từ lột lớp áo ngực... và ngất ngây trước vẻ đẹp đặc thù của con gái lần đầu tận mắt chứng kiến.
Dù đã quyết sẽ đáp ứng nguyện vọng của Hiyori-chan bằng cả tấm chân tình, nhưng giờ đây, trước làn da thánh thiện tinh khiết ấy, tôi lại chùn bước vì yêu thương cô ấy quá đỗi.
Lỡ làm cô ấy đau và khóc thì tính sao đây?
Tôi không đủ tự tin. Sợ làm tổn thương cô ấy.
Thấy tôi lại bất động, Hiyori-chan hỏi:
"Shun-kun... hôm thi tuyển sinh, lúc kính gọng kính của cậu bị gãy, cậu còn nhớ mình đã nói gì không...?"
“Ờm... vì cậu thi vào cùng trường nên sẽ dẫn tớ đi... phải không?”
Sao cô ấy hỏi việc đó lúc này nhỉ?
Thấy tôi ngơ ngác, Hiyori-chan mỉm cười hiền hậu:
“Chắc cậu đang lo lắng lắm, nhưng mình sẽ ở bên cạnh cậu. Đừng rời xa mình nhé! Nên cậu yên tâm đi. Dù có thế nào, mình cũng sẽ không rời xa cậu đâu.”
Từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, từ khi chính thức bước vào cấp ba, từ khi bắt đầu mối quan hệ, tôi luôn lo lắng, cứ nghĩ rằng nếu cho mọi người thấy con người thật của mình thì họ sẽ rời bỏ tôi.
Giờ thì tôi đã đeo kính áp tròng, tầm nhìn luôn rõ ràng, sẽ không còn bị lạc đường nữa.
Nhưng tôi vẫn không muốn rời xa Hiyori-chan.
Chạm và được chạm, quan hệ giữa chúng tôi đang thân mật nhất từ trước đến giờ.
Tôi hôm đó nói với tôi bây giờ rằng “mày thật đúng đắn khi đã thích Hiyori-chan”.
“...Cái đồ đáng yêu này!”
Sau câu chửi yêu, bản năng dục vọng trong tôi càng dâng trào mạnh mẽ.
Khi tôi sờ vào cặp đồi mềm mại đến khó tin là thuộc về thế giới này, hơi thở của cô ấy - ban đầu còn cười khúc khích - dần trở nên dồn dập. Lúc tôi mân mê nhũ hoa đã cương cứng, tiếng rên ngọt ngào trước giờ chưa từng nghe thoát ra từ miệng cô ấy.
"...Cảm giác thế nào?"
“Vừa nhột... lại vừa sướng...”
Tôi nắm lấy cánh tay Hiyori-chan đang che mặt vì xấu hổ, nhìn vào đôi mắt long lanh và hôn cô ấy.
Dù có chút lúng túng đặc trưng của trai tân, tôi không thể giấu được cảm xúc muốn chiếm trọn thể xác của cô ấy.
Tôi hôn, thổ lộ tình cảm bằng lời nói, chạm vào cơ thể trắng nõn của cô ấy bằng ngón tay và môi nhiều lần, dốc hết tâm tư để yêu thương cô ấy.
Hiyori-chan thở càng lúc càng dốc. Ham muốn của tôi đã chạm tới giới hạn.
Đến lúc làm chuyện ấy rồi. Cả tôi và Hiyori-chan đều cảm nhận được điều đó.
Chúng tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Niềm vui được hợp làm một với cô ấy dường như đang thúc đẩy tôi.
Sau khi tôi đeo bao cao su, tôi trao cho cô ấy nụ hôn sâu để kích thích cảm xúc, rồi nhẹ nhàng rút môi về.
"...Được chứ?"
“Ưm...! À mà... Shun-kun nè... mình nhờ một việc được không?”
“V-việc gì?”
"...N-nếu được thì... trong lúc làm... cậu hãy gọi tên mình... được không?"
Tôi đã hoàn toàn mất hết lý trí, đưa tay từ từ mở đôi chân Hiyori-chan ra, di chuyển hông một cách vụng về... và hòa làm một với cô ấy.
Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, tôi phải cố gắng hết sức để chịu đựng khoái cảm không thể diễn tả thành lời. Tôi nghĩ nếu nhớ mãi cảm giác này thì cuộc đời mình sẽ thay đổi.
Nhưng Hiyori-chan thì nhăn mặt vì đau đớn.
Tình dục là việc của hai người. Chỉ mình tôi thấy sướng thì không được.
Nếu cô ấy đau đớn đến vậy, hôm nay tôi không cần phải cố làm đến cùng. Mặc dù tôi quyết định đáp ứng nguyện vọng của cô Hiyori-chan, nhưng nếu điều đó gây ra gánh nặng cho cô ấy thì lại là vấn đề khác.
Ngay khi tôi quyết định dừng lại, cô ấy ôm lấy cổ tôi và thì thầm bên tai:
"Đừng dừng lại... Mình ổn mà..."
Hiyori-chan ắt đang phải chịu đựng cơn đau mà tôi không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn cố gắng hết sức để lần đầu của chúng tôi thành công. Làm sao tôi có thể không tin tưởng quyết tâm của cô ấy, người yêu của mình chứ.
“Được rồi... Tớ nhích đây...”
Tôi vừa quan sát vẻ mặt của Hiromi-chan khẽ gật đầu, vừa nhích hông từ từ. Qua cảm giác khít rịt ở nơi chúng tôi nối kết với nhau và tiếng rên của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cơn đau cô ấy đang chịu. Trước sự cố gắng hết mình của Hiyori-chan để đón nhận tôi, tình cảm dành cho cô ấy trào dâng trong tôi.
“Yêu cậu, Hiyori-chan...”
Tình cảm ấy đã vượt quá sức chứa trong tôi, nên tuôn ra ngoài qua bờ môi.
"Á...!"
Khoảnh khắc đó, bên trong cô ấy giãn ra, nhũn nhặn hơn. Có lẽ lời nói của tôi mang đến khoái cảm cho cô ấy. Thế nên tôi không ngừng thỏ thẻ bên tai cô ấy trong lúc nhích hông.
Những phản ứng đáng yêu của Hiyori-chan càng khiến tôi thêm hưng phấn. Bản thân không còn chút dằn vặt, tôi chỉ còn có thể đắm chìm trong trò đẩy đưa với cô ấy.
"Hiyori-chan..."
"A...! Ưm...!"
Nghe giọng rên rỉ của cô ấy sau khi được gọi tên, tôi biết cô ấy đang rất sung sướng.
"Hiyori-chan..."
"Ưm... A..."
Tiếng rên ngọt ngào cứ đẩy sự hưng phấn của tôi tăng dần.
"Hiyori..."
Khi gọi tên trống không, tôi nghe thấy tiếng rên quyến rũ nhất của cô ấy từ nãy đến giờ, nhận thức được mình sắp đạt đến giới hạn.
"Tớ sắp... không chịu được nữa rồi..."
Tôi nói và nắm chặt bàn tay Hiyori-chan. Cô ấy cũng siết tay tôi lại.
“Hôn mình đi...!”
Khỏi trả lời, tôi khóa môi cô ấy ngay và luôn. Quá đáng yêu, tôi không thể kiềm chế thêm được nữa.
Đỉnh cao của tình cảm dành cho Hiyori-chan cũng chính là thời điểm tôi hoàn thành trải nghiệm đầu đời.
☆
Trong căn phòng điều hòa se lạnh, chúng tôi ôm nhau trong tấm chăn mỏng, thư thái tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
"Hiyori-chan vẫn ổn chứ? Còn cử động được không?"
"Ưm... mình muốn nằm thế này thêm chút nữa... vì nhiều lý do..."
Tôi vuốt tóc Hiyori-chan, cảm thông vì cô ấy đã cố chịu đau đến phút cuối mà không kêu ca. Thật may mắn khi đối tượng trải nghiệm lần đầu của tôi là cô gái tử tế như thế.
"Shun-kun ơi..."
"Hửm? Sao nào?"
Hiyori-chan ôm tôi trong trạng thái khỏa thân, ngẩng đầu lên cười:
“Yêu cậu nhiều.”
Tình dục phải khỏa thân, và tất cả cảm xúc đều cần được phơi bày.
Cho nên, tôi thổ lộ với cô ấy bằng tất cả tấm chân tình:
"Tớ cũng yêu Hiyori-chan nhiều."
Tôi muốn trân trọng cô ấy hơn nữa. Bởi vì tình dục mới chỉ là khởi đầu, không phải đích đến.
Những suy nghĩ non nớt cứ lởn vởn trong đầu tôi, thằng mới vừa "tốt nghiệp" không lâu.
─── 20 phút sau lần đầu làm chuyện ấy ───
Hiệp mới của chúng tôi bắt đầu.