Raiden gặp Thần chết lần đầu vào nửa năm sau khi nhập ngũ, khi được chuyển tới binh đoàn mới.
Chuyện đó diễn ra hai hôm sau khi người bạn cuối cùng trong số những người bạn cũ bị phân bố đến những binh đoàn khác nhau, chết.
Trước khi nhập ngũ, cậu vẫn được người khác giấu đi bên trong 85 khu.
Che giấu cho cậu là một người phụ nữ già tộc tóc trắng mở trường nội trú tư nhân.
Bà che giấu đi những học sinh 86 và những đứa trẻ 86 xung quanh bên trong ký túc xá của trường.
Rồi đến năm thứ năm, có ai đó tố cáo chuyện đó, khiến cho quân lính tới bắt đi 86. Nhưng bà không từ bỏ, cố hết sức lấy lương tâm và chính nghĩa để thuyết phục bọn họ, cuối cùng chỉ nhận lại tiếng cười nhạo và mắng chửi.
Chất cả đám trẻ con trên xe tải chở gia súc, đám quân lính không thấy dằn vặt gì, cứ thế bỏ đi. Khi xe tải rời đi, bà lão chạy theo sau gào lớn.
Bà chưa từng nói bất kì lời lẽ vô văn hóa nào. Bà có tính cách nghiêm khắc và giản dị, lần nào nghe thấy mấy đứa nhóc Raiden nói ra những từ ngữ đó vì tò mò hay vì thích thú đều sẽ giận dữ vô cùng.
Khi đó, bà kích động đến nỗi mặt co rúm lại, nước mắt giàn dụa, gào lớn.
“Xuống địa ngục hết đi, quân rác rưởi!”
Cảnh bà hét lớn, sau đó nằm sấp xuống đường mà khóc, đối với Raiden giờ vẫn chỉ như ngày hôm qua.
Raiden khá là khó chịu. Vì vị đội trưởng có danh hiệu Thần chết, tuổi tác bằng cậu này lại có cách làm việc tùy tiện đến không tin nổi.
Chưa từng phái binh đoàn đi tuần tra, một mình một người tới mò mẫm trong khu phế tích có thể bị Legion mai phục, lại còn ra đa không có phản ứng gì cũng ra lệnh xuất quân được. Mặc dù lần nào người này cũng rất chính xác, nhưng trong mắt Raiden thì những hành động đó không khác gì tự sát.
Cậu rất tức giận.
Những người bạn nhập ngũ cùng cậu tuy đã chết hết, nhưng bọn họ đến tận lúc cuối vẫn chiến đấu hết sức mình. Cả người phụ nữ già kia nữa. Dù có thể bị bắn chết vẫn liều mạng bảo vệ đám người Raiden.
Còn người này thì trái ngược. Cho dù là người khác chết, hay bản thân chết đi, cũng không để tâm.
Nhẫn nhịn cuối cùng cũng có giới hạn, tầm nửa tháng sau khi gia nhập binh đoàn, cậu cãi lại chuyện đội trưởng liên tục kêu ngừng việc tuần tra.
Dù vẫn còn chút tỉnh táo, đã tính tới cơ thể hai bên hơn kém nhau ra sau mà kiềm tay lại, nhưng khi đó vẫn đánh bay một Shin có vóc dáng nhỏ nhắn. Raiden rống lên “Đừng có mà đùa với tao!” về phía người đang lăn lông lốc trên mặt đất bụi bặm, nhưng đôi mắt màu đỏ vẫn không có chút lung lay nào, vô cùng bình tĩnh nhìn lại cậu.
“…Tôi xin lỗi vì không giải thích cho cậu.”
Người đó vừa phun ra máu trong miệng vừa đứng dậy. Hành động rất nhẹ nhàng, coi bộ không gây ra thương tổn như cậu nghĩ.
“Nhưng đó là kinh nghiệm trong quá khứ tôi rút ra được, nếu không nghe thấy thì sẽ không có ai tin tôi. Thế nên tôi không muốn lãng phí thời gian.”
“A? Mày đang nói cái quái gì thế hả?”
“Qua một trận chiến là có cơ hội nói cho cậu. Với vả…”
Nói rồi, Shin đấm mạnh một cú vào mặt Raiden.
Cú đấm cứng rắn do cơ thể nhỏ bé của Shin đấm ra rất mạnh. Cơ thể di chuyển và lực đấm ra không có chút lãng phí nào nên Raiden cứ thế ngã xuống, đầu hơi choáng váng.
“Tôi nếu bị đánh sẽ đánh lại. Tôi không nương tay đâu, nếu cậu thấy như thế cũng được thì tới đây đánh một trận.”
Raiden nghĩ cậu ta tưởng mình là ai chứ, thế là dốc sức đánh.
Đến cuối, Raiden thua. Đó còn là chiến thắng một chiều. Một Shin sống lâu hơn một năm trên chiến trường so với Raiden, cũng giỏi hơn về chiến đấu và sử dụng vũ lực.
Đúng là một tên khốn nạn có chút tài… Sau khi đánh nhau, ấn tượng của cậu về Shin đã có thay đổi. “Cậu nghĩ đây là manga sao chứ? Xấu hổ quá đi”, năm sau Seo tới nghe về chuyện đó đã nói như vậy. Đến cả người trong chuyện là Shin cũng thấy mỉm cười, không biết tên khốn này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu nữa.
“Cậu nhớ phải giải thích cho tôi đấy.” Hai ngày sau khi đánh nhau, Raiden nói như vậy bằng chiếc miệng đầy vết thương.
Rồi trong lần chiến đấu kế tiếp, cậu nghe được rất nhiều tiếng kêu gào thảm thiết của hồn ma.
Vì sao không cần tuần tra… Vì sao Shin lại bình tĩnh không hợp tuổi như vậy? Trong trận chiến đó, Raiden như có được câu trả lời.
†
Doanh trại của binh đoàn Spearhead sau khi tắt đèn liền trở nên yên tĩnh. Còn Raiden đang nằm lăn lộn trên giường không tài nào ngủ nổi, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nên đứng dậy.
Nhìn vào căn phòng ngủ bên cạnh đang không đóng cửa, cậu trông thấy Shin đứng bên trong căn phòng tối tăm, phía đằng trước cửa sổ được ánh trăng chiếu thành màu xanh dương.
“Khi nãy cậu nói chuyện với ai sao?”
Raiden nhớ lại, hình như nghe được tiếng Shin nói chuyện trong phòng tắm và phòng thay đồ ở lầu dưới.
Shin nhìn về phía Raiden, gật đầu rồi nói “Đúng thế”. Vẻ bình tĩnh già dặn, và tính cách lạnh lùng không bao giờ bị lung lay, khiến cho đôi mắt màu đỏ nhìn chăm chăm vào Raiden hiện ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.
“Thiếu tá đó. Khi nãy đồng bộ với tôi, nói chuyện một lúc.”
“…A, cô ấy chủ động liên lạc sao. Cô tiểu thư đó mạnh mẽ không ngờ ấy nhỉ.”
Raiden cảm thấy khá là khâm phục. Vì những sĩ quan quản lí nào nghe được thứ đó đều sẽ không muốn đồng bộ với Shin nữa.
Phía bên trên cổ áo giờ không có gì che đi, lộ ra hết. Ánh mắt Raiden không khỏi khựng lại bên trên vết sẹo màu đỏ kia.
Vết sẹo đáng sợ như vết chém đầu này, Shin đã từng giải thích cho Raiden nguồn gốc của nó. Cậu cũng biết vì thế Shin mới có khả năng đặc biệt nghe được âm thanh hồn ma.
Một đêm tĩnh lặng. Đối với Raiden là như vậy.
Nhưng đối với Shin… Đối với người đồng đội có khả năng nghe được âm thanh hồn ma thì đêm nay chắc hẳn vẫn ngập chìm tiếng ai oán và gào thét không ai ngờ nổi.
Lúc nào cũng phải nghe tiếng động đó thì làm sao có thể giữ được cảm xúc con người. Phá hủy, bỏ đi cảm xúc bản thân, cuối cùng sẽ là Thần chết lạnh lùng cứng rắn đến cùng cực.
Thần chết nhìn Raiden. Bằng đôi mắt đỏ, đôi mắt màu máu như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.
Raiden hiểu trái tim cậu không ở đây, mà bị trói buộc bởi chiếc đầu cậu vẫn tìm kiếm đang ở một nơi xa trên chiến trường.
“Tôi đi ngủ đây. Có gì mai nói.”
“…Ừ, xin lỗi.”
Raiden cố sức đóng lại cánh cửa có chút trục trặc, sau khi nghe thấy tiếng bước chân cậu đã về lại căn phòng bên cạnh, vang lên tiếng đệm lò xo kẽo kẹt. Shin vẫn đứng trong ánh trăng xanh lam chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, nhìn chăm chú về phía bên kia chiến trường.
Tập trung lại để lắng nghe, cậu có thể nghe được vô số tiếng thì thầm hồn ma nhiều như sao trời, tràn ngập trong đêm tối. Rên rỉ, kêu la, ai oán, gào thét, và những tiếng máy móc nói chuyện không hiểu được. Bỏ qua nhưng âm thanh đó, tập trung vào một âm thanh nằm tại một nơi vô cùng xa xôi.
Lần cuối cùng nghe được tiếng nói đó nói chuyện với mình như một con người, là tám năm trước.
Nhưng những lời giống hệt khi đó.
Đêm nào cũng vậy, chỉ cần nghe được tiếng nói đó cậu sẽ nhớ lại, nó không cho cậu quên.
Bóng đen phủ trên cơ thể.
Sức mạnh và sức nặng muốn xé tan, đập vụn cổ cậu.
Sự khổ sở khi không thở được, và tiếng hét giận dữ chói tai của anh còn hơn cả nỗi khổ thân xác.
Sin. Là tội lỗi. Đó là tên mày. Mày thấy có hợp hay không?
Đều là lỗi của mày. Tất cả là lỗi của mày.
Tiếng nói đó, đang gọi lấy cậu từ nơi xa kia. Từ khi người đó chết đi vào năm năm trước ở một góc chiến truyến phía đông, đã liên tục gọi lấy cậu.
Vươn tay ra chạm vào miếng kính lạnh giá, dù biết kẻ đó không nghe được, nhưng Shin vẫn thì thầm.
“Em sắp có thể đi tìm anh rồi… anh trai.”