86 -eightysix-

chương 2: im westen nichts neues

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Còn 129 ngày nữa là đến ngày xuất ngũ! Vinh quang chết tiệt chiếu rọi binh đoàn tiên phong (Fucking glory to Spearhead squadron)!”

Trên bức tường nhà kho chứa người máy đã bị mưa gió ăn mòn đến phai màu, có treo một tấm bảng đen tàn tạ không biết là ai nhặt được, bên trên viết con số đếm ngược to tướng bằng phấn năm màu.

Shin ngẩng đầu lên khỏi cái bảng đơn của mình, nhìn dòng chữ tràn đầy phấn khích kia. Thực ra thì, đáng ra là 119 ngày mới đúng. Vì đây là Kujo tự mình viết ra khi được chuyển tới binh đoàn, thế nên sau đó chính người này mỗi ngày lại tự đếm ngược.

Nhưng người này đã chết mười ngày trước.

Shin nhìn chăm chú tấm bảng đếm ngược đã không còn được cập nhật nữa, rồi quay lại nhìn cái bảng đơn viết ghi chép việc bảo trì. Rồi cậu lại quay qua nhìn cỗ Juggernaut đã hoàn thành bảo trì, đang nằm trong kho chứa người máy đợi lệnh.

Đôi mắt đỏ như máu của tộc đỏ, và mái tóc đen đặc như đêm đen của tộc đen. Mang trong mình màu sắc dòng máu quý tộc của hai loài tộc đỏ và tộc đen, khiến người khác nhìn vào cũng đủ hiểu cậu là một thành phần của 86, tộc có màu.

Vẻ mặt trầm tĩnh trên gương mặt điển trai trông thật không hợp với tuổi tác, khiến cậu nhìn qua rất lạnh lùng, còn cơ thể mảnh khảnh và làn da trắng trẻo, thì đúng thực là đặc điểm của riêng quý tộc đế quốc cũ. Hiện giờ đang ở tại chiến tuyến phía đông bao gồm các loại địa hình rừng rậm, thảo nguyên và hồ nước, nhưng trên người cậu lại mặc bộ quân phục ngụy trang màu vàng xám và nâu xám dành cho sa mạc, ấy là vì trang quân phục này cướp được từ trong kho hàng nước Cộng hòa vứt đi. Không có cấp trên nên không cần lo lắng bị kỉ luật vì không cài cúc cổ, trên đó có một chiếc khăn quàng màu xanh lam.

Hàng loạt âm thanh máy móc và tiếng gào thét của mọi người vang lên trong kho chứa người máy, vô cùng ầm ĩ, vì hiện đang trong lúc bảo trì máy móc. Còn tại cái sân phía trước kho chứa người máy, có người đang chơi bóng rổ theo luật hai đấu hai kì quái, có người thì đang lớn tiếng cổ vũ, cũng nghe được tiếng đàn ghi-ta hoài niệm vang lên, đánh theo một ca khúc anime xưa cũ. Ngồi bên trong khoang điều khiển đang mở, Kino phát hiện ánh mắt của Shin, liền giơ tay lên vẫy gọi.

Mặc dù sống tại chiến trường ngoài cùng, nhưng những lúc không phải chiến đấu này, các thành viên của căn cứ vẫn sinh hoạt rất thoải mái.

Thật ra thì theo báo cáo gửi cho sĩ quan quản lí, đáng ra giờ là lúc đi tuần tra tại khu vực gần chiến trường, nhưng loại công việc tuần tra hàng ngày này thì binh đoàn coi như không cần thiết, nên cũng không cắt cử ai đi làm. Một số người muốn đổi mới không khí thì tới những khu phế tích tại các thành phố gần đó để tìm kiếm vật dụng, những ai không có nhiệm vụ phân công (như nấu cơm, giặt quần áo, lau dọn, tưới tiêu và cho gà ăn) thì tự làm chuyện riêng của bản thân.

Bất chợt có tiếng giày quân sự dậm đất vang lên, càng lúc càng đến gần, cùng một tiếng hét còn to hơn cả tiếng pháo vang vọng trong kho chứa người máy.

“Shin! Shinei Nouzen! Cậu lại làm cái quái gì nữa hả!”

Kino vụt phát chạy khỏi khoanh điều khiển nhanh như một con gián, còn Shin chỉ bình tĩnh đợi chủ nhân của giọng nói kia đến.

“Bác nói gì vậy?”

“Đừng có mà giả ngu, Undertaker! Cậu thật quá là—!”

Giống như con chó canh cổng địa ngục lao tới, đó là một nhân viên bảo trì tuổi tầm 50, tóc xám đã có sợi trắng, đeo kính đen, mặc một bộ đồ lao động dính đầy dầu.

Ông là bảo trì viên trưởng Lev Audreht của Spearhead. Trong số các Processor, một người 16 tuổi như Shin đã có thể coi là hàng lớn tuổi, nhưng xét ra, Lev Audreht còn không chỉ lớn tuổi mà thôi, có thể coi ông là thế hệ trước lão luyện, vì ông chính là người sống sót trong lần chiêu quân đầu tiên chín năm trước.

“Tại sao lần nào xuất quân cậu cũng làm hỏng người máy hả!? Bộ truyền động với bộ ổn định đều tan tác rồi kia kìa. Tôi đã nói với cậu cả trăm lần rồi, chân của thứ này rất yếu, đừng có mà làm bừa cơ mà!”

“Cháu xin lỗi.”

“Cậu nghĩ xin lỗi là xong sao hả!? Tôi không muốn nghe cậu xin lỗi, tôi muốn cậu phải tiến bộ. Cậu mà còn liều lĩnh như vậy nữa sẽ có ngày chết trên chiến trường biết chưa hả!? Linh kiện thay thế hết rồi, trước khi có chuyến tiếp tế tiếp theo thì không thể sửa chữa được đâu!”

“Còn máy số hai mà.”

“Đúng! Đúng là có thật! Cũng tại có tên đội trưởng nào đó lần nào xuất quân cũng làm hỏng người máy thế nên máy dự bị có đến hai bộ! Làm bảo trì cho cậu tốn thời gian hơn người khác đến ba lần, cậu là hoàng tử từ chỗ quái quỷnào ra thế chứ!”

“Chế độ hoàng tộc của nước Cộng hòa đã hủy từ cuộc cách mạng 300 năm trước rồi.”

“Đừng mà bắt tôi đập cho cậu một trận, tên oắt này… Tính toán cái tỉ lệ phá hoại của cậu, không dự bị ba bộ máy thì không thể sửa chữa kịp được, còn theo như lần tiếp tế sắp tới và số lần xuất quân thì đúng là có ba bộ cũng không đủ rồi! Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ ngửa cổ lên trời mà cầu nguyện? Hay là đi năn nỉ đám sắt vụn đó đợi một trăm năm sau rồi hãy đến tiếp, cậu nghĩ sao hả!”

“Fido chắc hẳn là có mang người máy của Kujo về đúng không?”

Nghe thấy cậu nói vậy một cách thản nhiên, Audreht trở nên trầm mặc.

“A, người máy của Kujo đúng là có linh kiện có thể tháo ra sử dụng… Nhưng tôi không thích công việc sửa chữa giống như ăn thịt đồng loại kiểu đó. Mà, như thế cậu không thấy khó chịu sao hả? Cậu định dùng linh kiện người máy của người đã chết lắp vào người máy của cậu?”

Shin hơi nghiêng đầu, lấy bàn tay gõ nhẹ vào cỗ Juggernaut của mình, bộ giáp của Undertaker. Cũng chính là gõ vào kí hiệu cá nhân bên dưới tấm chắn gió, một kị sĩ xương không đầu vác xẻng.

Audreht cười gượng.

“Không còn là lính mới nữa… ý cậu là vậy phải không, Undertaker?”

Vị bảo trì viên có hơi khó chịu mà gật đầu, nhìn ra không gian ngoài chiếc cửa cuốn sắt, mọt vùng quê bao nga ngút ngàn trong mùa xuân.

Bên trên là bầu trời xanh thẳm quang đãng, rộng lớn đến mức như có thể nuốt hết mọi vật. Bên dưới thì máu tím của hoa thanh cúc cùng màu xanh của lá non phối hợp lại thành một bức tranh thảo nguyên tuyệt đẹp. Cũng là một ngôi mộ khổng lồ chôn vùi hàng triệu xác chết của 86.

86 không có mộ. Quốc gia này không cho phép xây mộ cho người không tồn tại, cũng nghiêm cấm thu thập hài cốt.

Lợn hình người không có quyền an nghỉ sau khi chết, cũng không được quyền đau buồn cho đồng đội mình. Đó chính là thế giới mà tổ quốc bọn họ đã tạo ra và duy trì chín năm nay.

“Nghe nói Kujo nổ tan tành rồi?”

“Ừm.”

Mìn tự động, một loại vũ khí độc ác dành cho con người, chứa thuốc nổ toàn thân, có tứ chi và cái đầu không mặt mũi, trông như một người sống khi nhìn từ xa. Lúc đó Kujo thực hiện nhiệm vụ ban đêm, đi cứu viện các binh đoàn khác, đen đủi gặp phải.

“Cũng coi như cậu ta may mắn. Chắc giờ cậu ta đã đến thế giới khác rồi nhỉ.”

“Cháu cũng nghĩ vậy.”

Dù bản thân Shin không tin chuyện thiên đường hay địa ngục, nhưng cậu tin rằng Kujo đã rời khỏi thế giới này, tới được một nơi có thể nghỉ ngơi.

Audreht mỉm cười vui vẻ, rồi nói.

“Đến cuối được ở trong một binh đoàn cùng cậu, Kujo đúng thật là may mắn… Cả mấy tên oắt này cũng thế.”

Chiếc lưới bóng rổ rách nham nhở bị bóng đâm qua, rung lên bần bật, kèm theo là tiếng reo hò vang lên. Tại cánh đồng phía sau căn cứ, truyền tới tiếng đàn ghi-ta và tiếng đồng ca vui vẻ mà bừa bãi một ca khúc anime.

Audreht hiểu được rằng, đây là cảnh tượng không thể thấy được ở những binh đoàn khác.

Xuất quân liên tục không ngừng nghỉ. Ngày nào cũng làm nhiệm vụ tuần tra đề phòng Legion tấn công. Căng thẳng và sợ hãi khiến đã cho thần kinh dần yếu đi, hơn nữa lần nào chiến đấu cũng trông thấy hàng loạt đồng đội chết mất. Trong tình huống gian khổ cùng cực phải cố hết sức mới sống được đến ngày mai đó, không ai có tâm trạng giải trí, hoặc chỉ là sống như một con người.

Nhưng, binh đoàn này tuy không dám chắc sẽ không bị tấn công, nhưng lại không cần lo lắng vấn đề bị tập kích.

“…Đám oắt con này có thể thoái mái như vậy, đều là nhờ cậu cả, Shin.”

“Nhưng mà trong việc bảo trì, người khiến tổ bảo trì vất vả gấp ba các Processor khác cũng là cháu mà nhỉ.”

Audreht bật thốt lên. Shin thấy được bên dưới chiếc kính đen có một đôi mắt chứa đựng đắng cay đang nhìn mình, đành nhún vai.

“Thằng oắt con này… Tôi mới đùa tí thôi mà cậu coi là thật sao hả.”

“Nhưng mà cháu cảm thấy có lỗi thật mà, chỉ là không thể bày tỏ bằng hành động được.”

“Tên đần. Khiến mấy đứa oắt các cậu sống sót quay về được là trách nhiệm của tổ bảo trì. Thế nên các cậu có phá mấy bộ người máy đều không sao hết, dù có mệt đến chết tôi cũng sửa được cho cậu.”

Vị bảo trì viên nói rồi, quay đầu qua chỗ khác. Coi bộ là đang xấu hổ.

“…Phải rồi, sĩ quan quản lí của mấy đứa lại thay rồi đúng không? Lần này là thể loại gì?”

Shin im lặng mất một lúc.

“…À…”

“…Thằng oắt này, phản ứng gì thế hả…”

“Mà đúng là lại thay người thật.”

Nguyên nhân do tần suất thay người rất cao, gần như đều không có ai để lại ấn tượng gì. Mà chưa kể Processor thường cũng không coi sĩ quan quản lí ra gì.

Một phần nguyên nhân là vì có một ít sĩ quan quản lí không hề chú tâm làm việc, hơn nữa, chỉ cần kẻ địch bố trí một lượng máy gây nhiễu điện nhất định là có thể khiến cho ra đa và áy truyền tin gặp sự cố, thế nên quân đội nước cộng hòa cách đó cả nghìn dặm rất ít khi chỉ huy trong lúc chiến đấu. Vậy nên, Processor cơ bản chỉ coi sĩ quan quản lí như đồ trang trí, có hay không có cũng không khác biệt.

Và rồi, sĩ quan quản lí cũng chỉ còn mỗi nhiệm vụ quản lí. Kì vọng của cấp trên đối với sĩ quan quản lí đơn giản chỉ là sử dụng vòng RAID trên cổ 86 để quản lí mọi hành động của 86, ngăn chặn ý đồ phản kháng của họ, trở thành một sự đề phòng.

Shin nhớ lại mấy lần giao tiếp cũng chưa đến mức nhiều trong tuần qua của hai bên. Miệng chợt nói.

“Công việc giấy tờ có thay đổi nhiều đây. Giờ coi bộ lần nào cũng phải bịa ra một bản báo cáo tuần tra khác mới được.”

“…Chính cậu nghĩ không ai xem, nên từ 5 năm trước đã nộp y xì một bản báo cáo chống chế cơ mà, Shin.”

Nhân tiện, không chỉ có ngày tháng và địa điểm trên báo cáo không thay đổi, nguyên nhân vì từ đó trở đi không tuần tra nữa, nên nội dung cũng rất bừa bãi. Chuyện đó tới tận nay vẫn không bị ai phát hiện, thế nên lần này khiến Shin khá là không phản ứng kịp.

“Xin hỏi có phải ngài bất cẩn gửi nhầm báo cáo cũ không?” Nhớ lại giọng nói như tiếng chuông ngân vang trách móc cậu một cách bình tĩnh đó, Shin không khỏi nhẹ thở dài. Cô ấy thánh thiện mỉm cười “Không ngờ ngài lại có thể nhầm như vậy.” Giọng nói chân thật và thân thiện đó cứ liên tục lởn vởn trong đầu cậu.

“Hôm nhậm chức, để thông báo nên có tiến hành đồng bộ luôn, còn nói mong có thể giao tiếp với chúng ta, thế nên đã hẹn một thời điểm trong ngày dùng để liên lạc. Đối với một người dân nước Cộng hòa thì đây quả là hiếm thấy.”

“Coi bộ là một tên đầu có vấn đề hả… Như thế chắc không sống yên được trong quân đội đâu. Đúng là đáng thương.”

Shin cũng nghĩ như vậy, thế nên không nói gì.

Vì có gào thét chính nghĩa và lí tưởng thì cũng không thay đổi được thế giới này.

“…Ừm.”

Bất chợt, Shin như thể nghe được tiếng gọi của ai đó, cậu quay đầu nhìn về phía thảo nguyên tràn ngập cảm giác xuân.

“Badum! Đây mới là loài lợn sống bên ngoài Grand Mur thực sự này!”

“Đùa hay lắm Haruto.”

Bên trong nhà bếp căn cứ, Seo hôm nay tự nguyện trông lửa, đang vừa ngồi vẽ giết thời gian vừa canh chừng món mứt dâu dại đã đun trong nồi khá lâu, gượng cười lên tiếng đối đáp trò đùa của cậu thiếu niên cùng binh đoàn. Cậu có mái tóc vàng và đôi mắt xanh của tộc xanh, dù tuổi tác đã tròn 16, nhưng dáng người lại khá nhỏ con.

Thả xác con lợn rừng to lớn xuống chính giữa đường đi vào sân sau, Haruto lấy tay gãi đầu như một chú hề. Thiếu niên luvis này hôm nay không có công việc phân công nào, thế nên đi tới khu rừng gần đó săn bắn.

“A— Phản ứng chán vậy. Buồn cười thế cơ mà.”

“Chẳng có gì là buồn cười hết… nhưng mà…”

Seo thả xuống cuốn sổ vẽ, xem xét chi tiết con lợn. Con lợn rừng khổng lồ trông y hệt như quái vật này hẳn là dùng Juggernaut kéo về. Nhưng một mình chiến đấu với nó thì hẳn cũng khó khăn vất vả đây.

“Đúng là ghê thật, to tổ chảng luôn.”

Haruto đắc ý nhe răng ra cười.

“Ờ ờ! Tối ăn chúng ta sẽ ăn thịt nướng! Raiden đâu? Cả Angel nữa? Tớ phải nhờ họ đổi phân công nấu bữa tối để làm cho xong bữa tối nay mới được.”

“A, đen thật, đúng hôm nay là đến lượt phân công của Shin rồi. Raiden lên ‘phố’ thu thập vật dụng rồi, Angel thì đến lượt giặt quần áo. Mấy cô gái khác cũng đi theo rồi.”

Haruto bất chợt quay qua nhìn Seo, hỏi.

“Họ đi bao lâu rồi?”

“Xem nào… khoảng chừng sau bữa sáng.”

“Giờ là sắp đến trưa nhỉ.”

“Đúng thế.”

““……””

Cho dù có phải giặt quần áo của tất cả mọi người trong căn cứ, thì sáu người cùng làm cũng không thể mất cả buổi sáng được.

Và giặt quần áo là giặt ở bờ sông, hiện đang mùa xuân, đúng thời gian ánh nắng rất nóng bức.

Haruto trở nên nhấp nhổm không yên.

“…Họ chắc chắn là đang tắm rồi. Vậy tức là, bờ sông lúc này chính là thiên đường của đàn ông!”

“Nói trước không sau này lại trách tớ, đi nhìn trộm có khi được lên thiên đường thật đó nhé, bọn họ đều mang súng cả đấy.”

Haruto nghe thế mới đơ cả người ra. Seo không khỏi thở dài, đưa chiếc muôi gỗ vào trong nồi quấy. Trông thấy đã nấu xong rồi, cậu tắt bếp đi.

Ngay lúc cậu đậy vung lên nồi, thiết bị đồng bộ giác quan bất chợt khởi động.

Lúc nhập đội, cậu đã được gắn vào sau gáy tinh thể thần kinh, cùng với một chiếc khuyên tai thẻ nhớ vốn dùng để đăng nhập vào đồng bộ giác quan nhưng sửa lại thành thiết bị liên lạc, cả hai đều phát ra nhiệt độ ảo. Cậu dùng đầu ngón tay búng nhẹ khuyên tai, chuyển qua trạng thái liên lạc.

“Khởi động… rồi sao?”

Sau khi xác nhận được đối tượng đồng bộ, đôi mắt xanh lục của Seo chìm trong băng giá. Haruto cũng giống cậu búng chiếc khuyên tai, hai người nhìn nhau một cái, rồi hỏi người vừa đồng bộ.

“Shin… có chuyện gì vậy?”

Ở một bờ sông không lớn, cũng không nhiều nước cho lắm, có một khu giặt quần áo. Sáu cô gái thuộc Spearhead đang ở đó, đang dưới nước chơi đùa.

“Kaie, làm gì vậy? Sao mà ngẩn ngơ thế, xuống đây đi.”

Trông thấy người bạn không biết vì sao mà xấu hổ trốn ở phía xa, Krena vốn đang chơi đuổi bắt thì dừng lại gọi cô. Mái tóc cô cắt ngắn, màu tóc là màu nâu đậm chỉ có ở tộc mã não, bên dưới là đôi mắt màu vàng như một con mèo của loài vàng kim.

Cô buộc chiếc áo quân phục quanh bụng, trưng ra chiếc áo ba lỗ màu tràm và những đường cong mê người bên dưới ánh mặt trời. Những đồng đội khác nơi đây cũng mặc như vậy, thế nên không có gì phải xấu hổ.

”A, vì, nghĩ đến, mặc như thế xấu hổ lắm…”

Tóc đen mắt đen, dáng người mảnh khảnh cùng làn da trắng thuần như ngà voi, đây là Kaie của tộc đen nơi viễn đông, mặc dù giọng nói khá là giống con trai, nhưng cô đúng là con gái trăm phần trăm. Chắc hẳn là cô không thích cảm giác quần áo ướt đẫm dính ở sau lưng. Nhưng mà mái tóc đuôi ngựa như một kĩ sĩ này của cô, cùng với bộ ngực nhỏ nhắn bên dưới chiếc cổ, và đôi mắt ửng đỏ… Ừm, quả là rất quyến rũ.

“Nhưng mà, thế mà được sao… có mỗi mấy người chúng ta qua đây chơi thôi mà… Oa phụt!”

Angel dùng tay hất nước tới, cô có một mái tóc dài màu xanh bạc để xõa. Dù cô không cởi chiếc áo quân phục ra, nhưng khóa kéo thì đã kéo đến tận dưới rốn. Đối với một người giữ ý như cô thì vậy đã là rất táo bạo rồi. Đúng như màu tóc, cô có dòng máu phần lớn của tộc tóc trắng, còn đôi mắt được kế thừa từ dòng máu tộc xanh thẫm của bà mình. Bên trong nước Cộng hòa cực kì coi trọng dòng máu thuần, chỉ chút ít đặc điểm của con lai này đã khiến cô bị liệt vào trong 86.

“Kaie, cậu nghiêm túc quá rồi đấy. Không sao đâu, quần áo đã giặt xong rồi mà.”

Các cô gái khác cũng nói thêm vào.

“Mà Shin đã cho phép rồi tức là có chắc chắn đấy, không sao đâu.”

“Ừm, cậu ấy nói ‘Được rồi, hôm nay coi bộ nóng đấy’, xong còn cười cơ.”

“Đội trưởng im như thóc đó mà cũng biết ý quá nhỉ.”

Nói rồi, một người bất chợt nhìn về phía Krena, mỉm cười mờ ám.

“Thôi chết rồi, xin lỗi nhé, bọn này quên khuấy đi mất. Hôm nay cậu và Shin đều không có việc gì, đáng ra phải tìm cách cho cậu được riêng tư với cậu ấy mới đúng.”

Bị tập kích bất ngờ như vậy, mặt Krena đỏ ửng lên như thể trứng tôm luộc chín.

“Làm, làm gì có chuyện đấy! Tớ, tớ có gì với cậu ta đâu chứ!”

“Cái người chẳng ai hay biết đang nghĩ gì như cậu ta thì tốt ở chỗ nào nhỉ?”

“Thế nên tớ đã nói là không có gì rồi mà!”

“Phải rồi, thế còn cậu thì thấy sao hả Kaie?”

“Cậu nói Shin ấy hả? Ừm, cũng không tồi. Ít nói, nhưng mà cũng được đó chứ.”

“Khoan khoan khoan khoan đã Kaie!”

Trông thấy Krena bất chợt cuống cuồng lên, Kaie cố nhịn cười. A, đúng là không biết che giấu gì cả.

“Được rồi, không có ai thích cậu ấy, thế thì mình ra tay nhé? Nói nhiều cũng chỉ tốn thời gian, đêm nay tớ sẽ cho cậu ta nếm mùi đột kích ban đêm truyền thống của phương đông…”

“Ka, Kaie! Chuyện chuyện đó, đúng là tới đã nói không có ý gì với cậu ta. Nhưng, nhưng mà tới thấy làm thế không hay lắm đâu! Cậu, cậu nghĩ mà xem, con gái phương đông nổi tiếng là hiền hậu nết na cơ mà, thế nên…”

Các cô gái đều nhìn chằm chằm vào bộ dạng cuống cuồng của Krena và mỉm cười mờ ám.

“““““Krena đáng yêu quá đi!”””””

Bị tấn công bất ngờ, Krena ngẩn ngơ mất một lúc mới không chịu nổi nữa, hét lên.

“Không chơi với các cậu nữa!”

“A— Đúng là đây thật rồi.”

Phía rừng cây vang lên âm thanh xào xoạc, sau đó Daiya cùng binh đoàn xuất hiện. Cơ thể cao gầy, mái tóc vàng và đôi mắt xanh của tộc xanh ngọc bích.

Nhân tiện, cậu ta là con trai.

“““““Kyaaaaaaaaaaaaaaa!”””””

“Oaaaaaaa!”

Dính trọn toàn bộ hỏa lực vũ khí sóng siêu âm có từ bẩm sinh của tộc loài mang tên con gái, cộng thêm toàn bộ những thứ có trong tay họ đều quăng tới, Daiya vội vã trốn vào trong lùm cây.

“Này! Ai đáp cả súng tới thế hả! Còn lên đạn sẵn rồi nữa, nguy hiểm lắm đáy biết không hả!?”

“““““Kyaaaaaaaaaaaaaaa!”””””

“Oaaaaaa!”

Lần thứ hai chính diện đón nhận đòn tổng tấn công, Daiya giờ đã im bặt.

Trong lúc các cô gái cuống cuồng mặc lại quần áo, Angel đi tìm hiểu có chuyện gì.

“Được rồi, cậu tới đây làm gì hả Daiya?”

“Lúc thế này đáng ra cậu phải hỏi tớ ‘Cậu không sao chứ?’ bằng giọng dễ thương chứ hả, Angel?”

“Ờ. Cậu không sao chứ, Daiya.”

“Xin, xin lỗi mà, cậu đừng nói chuyện với vẻ mặt vô cảm và giọng nói cứng đơ đó, tớ phát khóc mất…”

Kaie kéo kín khóa quân phục rồi, ngay cả cúc cổ cũng đóng, trông thấy các cô gái khác cũng đã xong rồi mới lên tiếng.

“Ừm, cậu ra được rồi đấy Daiya… Cậu tới chỗ này làm gì hả?”

“À, ừm. Thật ra thì, kể từ ngày hôm nay kẻ bần này đảm nhiệm thêm cả chức vụ liên lạc.”

Coi bộ là có người sai cậu ta tới thông báo gì đó. Krena vẫn đang trong lúc ôm chặt lấy người, che đi cơ thể nóng bỏng bên dưới chiếc áo quân phục, bĩu môi lên nói.

“Mấy chuyện này thì sử dụng đồng bộ giác quan là được cơ mà, tại sao phải tới đây làm gì?”

Daiya gãi gãi đầu nói.

“Là vì, bất chợt đồng bộ giác quan trong lúc mấy cậu đang nói chuyện, chẳng may lại đúng thời điểm bàn về chuyện yêu đương thì sẽ xấu hổ cho cả hai bên mất. Nhất là lại đúng lúc Krena nói ‘Tớ thích Shin’ thì thôi xong…”

“Cái…!”

Nghe được cậu ta sử dụng một giọng đáng yêu mà bản thân cô sẽ không bao giờ dùng, còn bắt chước cách cô nói chuyện, hai tai Krena cũng đỏ ửng lên, các cô gái xung quanh thì bắt đầu ồn ào.

“Ừm. Xét ra thì, chuyện nhìn trộm chưa tính vội, nghĩ như thế cũng đúng ấy chứ.”

“Dù như thế thì hay lắm nhưng mà Krena sẽ xấu hổ mất.”

“Mà đúng là vừa đúng lúc chúng ta nói đến chuyện đó còn gì.”

“Thế này đi. Đến lần sau Shin định liên lạc qua đồng bộ, chúng ta sẽ nói chuyện đó. Tớ muốn xem thử xem cậu ta sẽ có phản ứng ra sao.”

“Nhường cho Krena nói mới đúng chứ? Mà không, cái bộ mặt thần chết cứng đơ đó của Shin chắc chắn là không thay đổi gì đâu, chẳng vui ở đâu cả.”

“Tớ tớ tớ tớ tớ sẽ không bao giờ nói chuyện đó đâu! Mấy cậu đừng có mà nói nữa!”

““““““Krena đáng yêu quá đi!””””””

“Ưoaaaaa mấy người các cậu—!”

Nghe được mọi người (có cả Daiya) đều nói vậy, Krena không khỏi ôm đầu hét lên.

Kaie vừa cười đến rung cả vai, vừa hỏi.

“Được rồi, thế có gì thông báo vậy?”

Nghe được câu hỏi đó, Daiya liền không cười nữa.

“Đúng vậy… Shin bảo tới tới thông báo.”

Những lời này khiến vẻ mặt các cô gái đều đồng loạt cứng đơ lại.

Con người không chỉ sống bằng bánh mì.

Đây là lời của một người tự xưng chúa cứu thế vài ngàn năm trước đã nói, nhưng thật sự cũng rất đúng. Trong đời người vẫn cần thêm vái thứ gia vị như điểm tâm, cà phê, âm nhạc hay trò chơi thì mới được. Nhưng đám heo trắng nước Cộng hòa đã đưa bọn họ tới chốn địa ngục này, ngoại trừ một lượng thức ăn gia súc tối thiểu, chúng không định cho những con gia súc như bọn họ có thêm thứ gì.

Mặt khác, nhu cầu cần thiết nhất của con người là ăn uống hàng ngày.

“Này Fido, có vấn đề đây.”

Để tìm kiếm những thực phẩm dài hạn, rau củ quả mọc dại trong vườn tược nhà nào đó, hay gia súc bỏ hoang sống bờ sống bụi, hoặc một sản phẩm giải trí bị vứt lại, cả thành phố bỏ hoang này đã trở thành khu vực bọn họ thường xuyên tới tìm kiếm.

Trên quảng trường chất đầy gạch đá vụn, phó đội trưởng của binh đoàn, Raiden, đặt thực phẩm tổng hợp làm từ nhà máy tự động trực thuộc căn cứ và ổ bánh mì lấy được từ nhà kho dự phòng tai nạn của tòa chị chính xuống nền đất bê tông. Cậu có một cơ thể to lớn, mặc một bộ quân phục cũ nát. Mái tóc màu kim loại đặc trưng của tộc kim loại đen cắt đến sát chân tóc, khuôn mặt sắc bén để lộ ra vẻ hoang dã.

Bên cạnh là một người máy Scavenger giống như bạn của cậu… nó có nhiệm vụ ở cạnh Juggernaut trong lúc chiến đấu, tiếp tế đạn dược hoặc pin năng lượng. Hiện tại người máy có bộ dạng đần độn với tứ chi mọc ra bốn phía quanh cơ thể máy đó, đang ngồi trước mặt cậu, sử dụng cảm biến quang học để quan sát những thứ trước mặt.

“Thứ nào là rác thế?”

“Pi.”

Ngay lập tức, Fido vươn cánh tay máy ra, hất thứ thực phẩm tổng hợp ra xa tít tắp.

Nhìn theo cái thứ màu trắng đang bay về một phương xa, Raiden đưa ổ bánh mì còn lại trong tay vào miệng cắn. Ngay cả người máy cũng biết thực phẩm tổng hợp là rác, đám heo trắng cứ một mực cho rằng đây là đồ ăn thì vị giác rốt cuộc là ra sao chứ?

Theo đúng nguyên tắc mọi nhu cầu thiết yếu đều có thể chế tạo tại chỗ, mỗi cơ sở tập trung đều xây dựng nhà máy tự động và dây chuyền sản xuất.

Đây là một hệ thống tự động hóa đến mực không cần kích hoạt lại, từ phía bên kia bức tường cung cấp tới đồ ăn và năng lượng thông qua hệ thống cáp dưới mặt đất. Vấn đề là, thứ phế phẩm mà đám heo trắng nước Cộng hòa vẫn luôn gọi 86 là heo đó lắp đặt, thực sự chỉ đủ để thỏa mãn nhu cầu tối thiểu của cơ thể người. Hơn nữa, cái thứ tổng hợp mỗi ngày mang danh đồ ăn thì không hiểu tại sao lại không khác gì thuốc nổ dẻo. Không cần nói cũng biết, mùi vị thứ này kinh tởm ra sao.

Thế nên, để có thể ăn được thứ gì đó giống thức ăn một chút, họ phải đi tới tìm tòi trong khu phế tích đã bị càn quét từ chín năm trước thế này. Cũng may binh đoàn họ không cần làm nhiệm vụ tuần tra, thời gian và pin năng lượng tiết kiệm được có thể để sử dụng Juggernaut thay cho đi bộ.

“Được rồi Fido. Đối tượng tìm kiếm hôm nay chính là những thứ không phải rác như thế. Không cần biết đó là loại thực phẩm thế nào, lấy được bao nhiêu thì lấy hết.”

“Pi.”

Trông thấy người trông như côn đồ bên cạnh đứng dậy, Fido cũng học theo, phát ra tiếng lạch cạch mà đứng lên bằng hai chân. Một trong những nhiệm vụ được cài đặt sẵn của Scavenger vốn là thu thập mọi vật chất vô cơ về căn cứ, dù là người máy đã hỏng hay mảnh vỡ đạn pháo. Thế nên, mệnh lệnh của Raiden thành ra lại hơi khác.

Nhân tiện nói tới, Scavenger chỉ là biệt danh của chúng, bắt nguồn từ chuyện nếu như có Juggernaut hoặc Scavenger bị hư tổn trong chiến đấu, chúng sẽ tháo rỡ linh kiện từ xác những thứ này, còn khi không có chiến đấu thì chúng vẫn lảng vảng trên chiến trường tìm kiếm mảnh vỡ. Thế nên các Processor đều không quan tâm tên chính thức, gọi chúng là “Scavenger”. Tức một đồng đội đáng tin cậy không cần lo lắng về việc thiếu đạn hoặc pin năng lượng, nhưng cũng là kẻ dọn xác ăn thịt đồng đội.

Fido là một cỗ Scavenger đã đi theo Shin 5 năm rồi.

Lúc binh đoàn khi trước Shin tham gia bị tiêu diệt toàn bộ, thấy còn duy nhất Fido chưa hỏng hoàn toàn nhưng không thể hoạt động được, cậu đã kéo nó về căn cứ, từ đó thiết lập mối quan hệ.

Mặc dù nó được trang bị khả năng học tập ở mức độ tối thiểu, nhưng thật khó tin khi một cỗ máy nhặt rác lại sinh ra một loại ý thức mức độ cao như biết ơn, vậy mà từ ngày đó, nó dường như nhận định Shin là đối tượng ưu tiên nhất khi tiếp tế. Hành động báo ơn như vậy khác hoàn toàn những cỗ Scavenger vô nhân tính khác. Xét theo phiên bản thì Fido đã là phiên bản ban đầu, gia nhập chiến trường ngay từ giai đoạn sớm, có lẽ nhờ tồn tại được lâu, nên lượng thông tin học được cũng nhiều theo.

Nó đã trung thành với Shin như thế, nhưng cậu ta lại đặt cho có cái tên Fido. Y hệt như tên của chó, kiểu như Pochi hay Shiro vậy đấy… Đầu của tên ngốc này đúng là có vấn đề thật.

“Pi.”

“Ừm.”

Fido đi phía sau bất chợt dừng lại, thế nên Raiden cũng nhìn theo.

Nhìn theo phương hướng thiết bị cảm biến quang học chỉ về, trong một góc tối dưới bóng đống gạch đá vụn, có một bộ xương trắng đã phai màu, không nguyên vẹn, ngồi bên trên gốc một cây đại thụ.

“…A a.”

Hẳn vì thế mà gọi mình hả? Raiden vừa nghĩ vậy vừa đi về phía bộ xương. Bộ đồ quân phục của người này đã rách rưới hết mức, nhưng cánh tay mục rữa vẫn ôm chặt lấy khẩu súng trường gỉ sét. Bên trên cổ có đeo thẻ tên, vậy là không phải 86 rồi. Có lẽ là một trong những binh linh của nước Cộng hòa đã hi sinh 9 năm trước.

Fido bước thêm một bước, sau đó lại phát ra âm thanh “Pi”. Đây là nó đang hỏi Raiden có nên tìm kiếm gì đó không. Chính Shin đã dạy nó hành vi xấu này. Những lúc không có chiến đấu, nó vẫn ưu tiên lục tìm trong thi thể người chết trận trước. Vốn dĩ đám heo trắng kia đã thiết lập xác chết đồng loại là thứ duy nhất không thể tìm kiếm.

Raiden ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói.

“Không cần làm vậy… Để người này an táng ở đây đi.”

Cậu nhận ra loài cây này. Đây là cây hoa anh đào. Vốn dĩ sinh trưởng tại khu vực viễn đông của đại lục, vào mùa xuân hoa sẽ nở khắp cây. Vào lúc cây nở hoa năm nay, Kaie đã đề nghị mọi người trong căn cứ đi tới con đường lớn này, ngắm hàng cây hoa anh đào hai bên đường. Biển hoa màu hồng như thể tan ra giữa màn đêm đen đó, bên dưới ánh trăng chiếu xuống, thật giống như một thế giới khác.

Người linh này năm nào cũng ngẩng đầu lên ngắm ha anh đào, dựa lưng vào cây hoa anh đào mà ngủ, tại sao phải đưa người này xuống lòng đất xấu xí chứ?

Cho dù bộ xương này có là tộc tóc trắng, nhưng vẫn là hài cốt của một người từng hi sinh thân mình. Không đáng bị đối xử như lợn.

Trong lúc cậu lẩm bẩm vài câu khấn, chiếc khuyên tai bất chợt phát ra nhiệt độ ảo.

“…Mọi người đang đi tìm kiếm. Có nghe rõ không?”

“Seo hả? Có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói rõ ràng đến như thể phát ra ngay bên cạnh vang lên. Đối tượng đồng bộ là toàn bộ thành viên bên trong phế tích, thế nên Raiden đại diện trả lời.

“Dự báo có thay đổi. Chuẩn bị có mưa.”

Vẻ mặt Raiden trở nên nghiêm túc, đôi mắt cau lại. Giờ nhìn kĩ mới phát hiện ở vùng trời phía đông, bên trên khu vực Legion kiểm soát, có một thứ thoắt lên những ánh bạc đang dần lan ra. Một người có ánh mắt tinh tường như cậu mà nếu không tập trung nhìn cũng không nhận ra được điều bất thường.

Đó là Legion phiên bản bay, kích cỡ bên ngoài xấp xỉ một con bướm, có thể hấp thụ và gây nhiễu sóng điện từ cùng ánh sáng bình thường, hay chính là phiên bản dùng để gây nhiễu sóng. Mỗi lần phát động tấn công, chúng đều được phái ra trước nhằm cản trở ra đa, có thể giấu được quân chủ lực theo một cách gần như hoàn hảo, loại người máy quan trọng nhất trước khi phát động tấn công.

“Bao giờ thì đến?”

“Coi bộ là khoảng hai tiếng nữa. Hiện đang có một nhóm quân tiếp cận với nhóm quân gần chúng ta nhất, hẳn là tiếp tế. Sau khi tiếp tế xong là tấn công luôn.”

Dù rằng nói là gần nhất với họ nhưng vẫn ở ngoài cự li nhìn được bằng mắt thường, và trong lúc ra đa cũng bị gây nhiễu như thế, thế mà Seo… không, người nói ra những lời đó lại như nắm chặt quân địch trong lòng bàn tay.

“Rõ, bọn tớ sẽ về ngay. Chise, Clotho, cũng nghe thấy rồi chứ? Tập trung ở lối vào đường 12.”

“Đã rõ.”

“Lần này hình như là không có ‘Người chăn cừu’ đi cùng, bọn chúng chỉ ỷ vào số lượng đông đảo thôi. Dù chưa biết tuyến đường chúng đi là gì, nhưng chúng ta sẽ đi mai phục gần tọa độ 304, chuẩn bị một mẻ hốt gọn luôn đi.”

Raiden đang ra lệnh cho nhóm tìm kiếm, đồng thời bản thân cũng chạy tới người máy của bản thân cách đó không xa, thì nghe thấy Seo thoải mái nói thế, miệng cậu ta liền uốn cong một cách hung dữ.

“Tức là chỉ có ‘cừu’ thôi chứ gì. Thế thì khác gì đi săn vịt chứ.”

Trận chiến tiếp theo chắc chắn không thể đơn giản như câu nói, nhưng chiến đấu với đám “cừu” chỉ biết dùng một loại chiến, so với khi có “Người chăn cừu” lãnh đạo đạo thì quả thực dễ dàng gấp đôi. Nghe tin kẻ địch khó nhằn sẽ không xuất hiện, tâm trạng Raiden cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Đúng là may khi mà có Thần chết… Nghĩ đến đó, Raiden cau mày lại.

Còn người đó, trong lòng cảm thấy sao?

Vị Thần chết mắt đỏ lượn lờ khắp chiến trường tìm kiếm cái đầu bị mất của mình, cuối cùng là cảm thấy gì?

Lúc mấy người Raiden về đến căn cứ thì 18 bộ người máy khác đã sẵn sàng xuất phát. Người máy của Seo đứng gần cửa vào kho chứa nhất, cậu ta thì đang đứng trước nó, nở một nụ cười như thể một con mèo đang có âm mưu gì đó.

“Sao mà chậm thế hả Raiden? Tớ đang lo không biết có phải cậu dẫm lên mìn không đây.”

“Tớ đã đi nhanh thế rồi còn gì. Mà cũng đừng lấy chuyện mìn ra làm trò đùa.”

“A, tớ xin lỗi.”

Chính Kujo đã bị mìn biết đi nổ chết. Binh đoàn này mới được hình thành có hai tháng nhưng Kujo đã là thành viên thứ ba hi sinh.

Tỉ lệ tổn thất của Processor rất cao. Mỗi năm đều có hơn 100 nghìn người nhập ngũ, nhưng trong đó không có nổi 1000 người có thể sống hơn một năm. Nhưng thế này đã tốt hơn rất nhiều cha mẹ họ phải lấy cơ thể mình ra chiến đấu rồi. Khi đó cách thức chiến đấu duy nhất là sử dụng súng rocket kiểu cũ, hoặc là ôm thuốc nổ chạy tới Legion, có ngày tổn thất tới 50% quân số.

Nói một cách khách quan, tỉ lệ tổn thất của binh đoàn này đã là thấp đến không ngờ. Nhưng nơi đây vẫn là chiến trường ngoài cùng ác liệt nhất.

Chiến tranh sẽ đi kèm với thương vong.

Chỉ riêng cái chết, sẽ mãi mãi bình đẳng, mãi mãi bất ngờ dù là với bất cứ ai.

“Đến đủ rồi hả? Chú ý.”

Giọng nói trầm tĩnh mà to lớn này phát ra, tất cả mọi người đều nghiêm lại.

Trên bản đồ chiến khu số 1 hiện được phủ lên một tấm nhựa trong suốt, trên đó viết các thông tin quan trọng, và phía trước tấm bản đồ đó, không biết từ lúc nào đã có mặt Shin, y như ánh trắng âm thầm chiếu từ trên xuống.

Bề ngoài trắng trẻo hợp với bộ đồ ngụy trang tại sa mạc một cách bất ngờ, bên trên đeo quân hàm Đại úy biểu hiện cậu là đội trưởng. Và chiếc khăn quàng cổ xanh lam chưa từng cởi ra kia thì đúng là một trong những lí do của danh hiệu u ám của cậu.

Trông thấy chiếc khăn quàng che kín cổ đã khiến người khác có cảm giác, không biết đầu của Thần chết này có thật là gắn liền với cơ thể hay không.

“Tiếp theo tôi sẽ thông báo tình hình.”

Trong ánh mắt màu đỏ của vị đội trưởng có biệt danh Thần chết phản chiếu hình bóng các thành viên.

Cậu liệt kê toàn bộ số lượng quân địch, tuyến đường và kế hoạch tác chiến bằng một cách thức vừa ngắn gọn vừa rõ ràng, sau đó, các Processor tự lên Juggernaut của bản thân. Bọn họ đều khoảng chừng 14-15 tuổi, lớn nhất cũng chưa đến nổi 20, là những người lính trẻ khuôn mặt và dáng người vẫn còn nét ngây thơ.

Ngay khi mảnh linh kiện cuối được lắp vào khoang điều khiển, 21 cỗ máy vũ khí thức dậy từ trong giấc ngủ nông ngắn ngủi.

Vũ khí tự hành không người nhiều chân có khoang lái, M1A4 Juggernaut.

Sở hữu bốn chiếc chân dài mảnh. Hình dáng hệt như một con nhộng. Một lớp thép màu nâu trắng như thể xương cốt úa tàn bảo vệ bên ngoài, khi chiến đấu sử dụng hai khẩu súng máy hạng nặng gắn trên tay và hai chiếc móc kéo, phần pháo trên lưng thì trang bị một khẩu pháo 57 mm nòng trơn.

Nhìn tổng thể giống một con nhện đang ngẫm nghĩ, còn đôi tay và khẩu phảo giương cao lại giống hệt như cặp càng và nọc độc của bò cạp, đây là chiến hữu thân thiết nhất của 86, cũng là nơi an nghỉ cuối cùng của họ.

Bên trong thành phố bỏ hoang, phía sau nhà thờ dùng làm điểm mai phục, Shin đang ở bên trong khoang điều khiển chật chội của Juggernaut bất chợt mở ra đôi mắt đỏ rực.

Khu vực tập kích bố trí tại một con đường lớn huyết mạch, các tiểu đội của binh đoàn nằm xung quanh với tiền đề là khi bắn sẽ không bắn trùng một chỗ, tạo thành vòng vây. Nhóm xuất kích sẽ do tiểu đội một Shin và tiểu đội ba Seo đảm nhiệm, nhóm yểm trợ do tiểu đội hai Raiden và tiểu đội bốn Kaie chia ra đứng hai bên đường, nhóm mang lựu đạn là của tiểu đội năm Daiya còn nhóm bắn tỉa của tiểu đội sáu Krena thì được bố trí ở cuối đường, ẩn núp đợi lệnh.

Shin nhìn vào màn hình quang học chỉ xác định được lờ mờ số lượng và đội hình người máy địch, hai mắt nheo lại.

Khoang điều khiển của Juggernaut rất giống với máy bay tiêm kích, một loạt nút bật hai bên trái phải cần điều khiển, cộng thêm rất nhiều màn hình LCD. Điểm khác biệt duy nhất là lớp vỏ khoang điều khiển không phải làm bằng thủy tinh chống đạn, mà là một lớp giáp, thế nên không thể nhìn ra bên ngoài bằng mắt thường được. Để bù đắp chuyện này, bên trong có gắn ba tấm màn hình quang học cộng thêm một màn hình thực tế ảo thông báo thông tin bên ngoài, nhưng như vậy vẫn không thể giảm đi áp lực do sự mơ hồ và cảm giác bị khóa kín mang lại. Thế nên, vẫn hay có người gọi thứ này là “quan tài”.

Đội hình quân địch đúng như theo dự đoán trước đó, là đội hình hình thoi. Đằng trước do đội trinh sát đi, ngay sau đó là bốn binh đoàn bố trí thành bốn đỉnh hình thoi nối tiếp, đội hình tấn công điển hình nhất của binh đoàn người máy. Đội quân Legion có số lượng và chức năng hơn nhiều phe mình thường sẽ không sử dụng chiến thuật phức tạp gì, như vậy là đã đủ.

Dù cho chiến thuật có bị xem thấu cũng không vấn đề gì, vì tiếp thêm lực lượng ngày càng mạnh hơn phe địch vốn dĩ là chiến thuật hiệu quả nhất, chưa từng thay đổi từ trước tới nay.

Đúng như tên gọi Legion của đội quân này, trên chiến trường không chỉ có lực lượng gấp vài lần phe địch mà thôi, nhưng chuyện này đối với nhóm Shin thì đã như là chuyện thường ngày. Cách chiến đấu liều mạng lấy ít đánh nhiều này, nếu là những đội quân khác chắc chắn sẽ không có khả năng thắng, ngay từ lúc đầu hoạch định kế hoạch đã muốn tìm cách tránh né rồi, nhưng đây là cách chiến đấu của Juggernaut, cũng là của 86 bọn họ.

Bất chợt, sâu bên trong kí ức của Shin, hiện ra một đoạn kinh thánh ngắn có ai đó từng đọc cho cậu.

Là ai chứ?

Không nhớ nổi hình dạng và giọng nói người đó nữa rồi.

Vì đã bị giọng nói và khoảnh khắc lúc sắp chết của người đó xâm chiếm.

Chỉ còn lại những lời người đó đọc.

Et interrogabat eum…

Phía bên kia của đồng bộ giác quan, Shin dường như đang lẩm bẩm gì đó, nhỏ đến nổi suýt chút nữa nhầm thành âm thanh nhiễu. Raiden mới hạ hai chân đang vắt xuống. Cậu đang núp bên dưới đống gạch đá vụn, trên màn hình chính chỉ có bê tông xám ngắt, thứ đáng tin duy nhất là màn hình ra đa thăm dò.

Tiếng mẹ đẻ của Shin không phải tiếng của nước Cộng hòa, thế nên cậu cũng không hiểu được cậu đang nói thứ gì. Dicit ei Legio nomen mihi… Raiden không nghe tiếp được nữa, không khỏi lên tiếng cắt ngang.

“Shin, cậu đang đọc kinh thánh đó hả? Cậu làm trò này hơi ác đấy, lại còn chọn đúng đoạn đó nữa, thằng này cũng đầu hàng cậu rồi!”

“Đoạn đó nghĩa là gì vậy?”

“Chúa trời hỏi ác ma tên là gì, ác ma nói rằng chúng rất đông, nên gọi là Legion.”

Raiden không nói gì nữa. Đúng là đoạn này ác thật.

Đúng lúc đó, có người khác tham gia đồng bộ giác quan.

“Handler One gọi toàn bộ thành viên binh đoàn… Xin lỗi, tôi chậm quá.”

Giọng nói như tiếng chuông ngân khiến người khác nảy sinh thiện cảm vang lên qua thiết bị RAID. Đây là vị sĩ quan quản lí mới nhậm chức, thay thế cho sĩ quan cũ đã từ chức vì sợ Thần chết. Dựa theo giọng nói thì có lẽ người này là một thiếu nữ tầm tuổi họ.

“Quân địch đang trong lúc tiếp cận. Mọi người xin hãy chặn đánh ở tọa độ 208.”

“Undertaker gọi Handler One. Hiện tại đã phát hiện hành tung quân địch, hoàn tất việc mai phục ở tọa độ 304.”

Sau khi Shin bình tĩnh trả lời, phía bên kia thiết bị RAID dường như hít mạnh lấy một hơi.

“Nhanh quá… Quả không hổ danh Undertaker.”

Nghe thấy những lời như thể thán phục từ tận trong lòng của Handler One, Raiden thầm nhủ trong lòng “Còn cần phải nói sao”. Shin và các Processor trong binh đoàn này đều có danh hiệu cá nhân để chứng minh họ là bậc lão luyện.

Phần lớn Processor đều sử dụng “call sign” là tên của tiểu đội kết hợp với số. Chỉ có đám lão làng sống sót từ một năm trở lên tại chiến trường, vốn có tỉ lệ chỉ là 0,18%, mới được sử dụng danh hiệu khác bình thường. Bọn họ phần lớn đều sở hữu tài năng và tố chất mà những người tử trận không có, cũng như bị vận rủi đeo bám, là đám quái vật bị ma quỷ và thần chết cũng bỏ mặc.

Những người lên được đến mức đó đều giống như loài mèo có chín cái mạng, dẫm lên xác chết vài nghìn đồng đội chỉ như tốt thí, trải qua vô vàn lần đứng giữa lằn ranh sinh tử nhưng vẫn tiếp tục sinh tồn. Danh hiệu cá nhân ấy chính là danh hiệu của những Processor bình thường dành cho họ thông qua sự tôn trọng và sợ hãi. Đó là món quà duy nhất họ có thể tặng cho những anh hùng đã đạt tới tầng thứ họ không bao giờ vươn tới được, cũng là đám ma quỷ dù có đứng bên trên xác chết của kẻ địch và đồng đội vẫn chiến đấu được.

Các Processor bên trong binh đoàn Spearhead đều là những người có danh hiệu như vậy, cũng là những lão làng đã nhập ngũ 4 đến 5 năm rồi. Thế nên đối với họ, mệnh lệnh của một cô công chúa trốn trong lâu đài vốn dĩ có hay không có cũng không quan trọng.

Nhưng, bọn họ cũng có đôi chút khâm phục.

Giả sử, hiện tại mới phát hiện được hướng đi của Legion, tọa độ 208 đúng là vị trí đón đầu tốt nhất. Chắc chắn không phải quyết định của một vị tiểu thư ngây thơ mới nhận chức được một tuần có thể đưa ra được.

Tiếng báo động vang lên.

Máy đo chấn động dưới chân có phản ứng. Màn hình thực tế ảo xuất hiện, tự động phóng to hình ảnh.

Tại con đường lớn phía trước, hai bên đường chất đầy các tòa nhà bỏ hoang, nhìn chếch lên trên một chút, tại nơi cao nhất mặt trời chói lóa, ban đầu xuất hiện một bóng đen trơ trọi, sau một khoảnh khắc thì cả đường chân trời chìm trong màu sắt thép.

Tới rồi.Màn hình ra đa ngay lập tức hiện đầy điểm sáng của quân địch.

Đội quân ma quái chế tạo từ máy móc, bóng đen giống như có khả năng xâm thực dần đẩy lùi màu xám của khu phế tích, dần dần tiếp cận.

Các người máy đều cách nhau từ 50 đến 100 mét, đội hình nghiêm chỉnh. Dù là phiên bản trinh sát nhẹ nhất cũng có khối lượng hơn 10 tấn, thế mà chỉ phát ra âm thanh cử động như thể tiếng xương cọ vào nhau, và những tiếng bước chân gần như im lặng. Tiếng động của cả một đội quân người máy như tiếng lá cây xào xạc… Chúng dần lan ra.

Hình dạng của chúng quái dị đến đáng sợ.

Ba cặp chân đan xen nhau bước tới, máy cảm biến tổng hợp bên dưới cơ thể và khẩu súng 7,62 mm chống người lắp trên vai nhẹ lắc lư, đây chính là phiên bản trinh sát dùng để dẫn đường cho đại quân phía sau, dáng vẻ sắc bén như loài cá piranha.

Còn phiên bản trông như một con cá mập sáu chân, trên lưng có trang bị hàng loạt tên lửa 76 mm chống tăng, hai chi trước có hai cây đao cao tần ánh len vẻ lạnh lẽo, đó chính là phiên bản thợ săn tầm gần.

Tiếp theo là phiên bản có tám chân gánh trên mình cỗ xe tăng nặng 50 tấn, cùng một khẩu pháo 120 mm nòng trơn, chính là phiên bản tăng đang kiêu ngạo bước tới trước.

Quân đoàn người máy gây nhiễu bố trí phía bên trên che khuất ánh mặt trời, khiến cho khu vực này trở nên u ám như mây đen kéo tới. Đảm nhiệm chức vụ dòng máu và mạng lưới thần kinh của Legion, các cỗ máy nano thải ra những thứ như vảy màu bạc, chậm rãi rơi xuống như những hạt tuyết.

Phiên bản trinh sát đã đi vào phạm vi tập kích. Nhưng chúng đi lướt qua tiểu đội một đang mai phục một bên không nhận ra được. Chúng vừa dẫn đường cho đại quân đi tới, vừa đi qua toàn bộ tiểu đội một. Ngay khi phiên bản tăng đi sau cùng rốt cuộc cũng đi vào phạm vi bao vây…

Tới rồi. Con mồi đã vào lồng.

“Bắn.”

Ngay lúc Shin ra lệnh, mỗi người máy đã nhắm cho riêng mình một mục tiêu đều nhất loạt bóp cò.

Đầu tiên, tiểu đội bốn sẽ bắn hàng ngũ đi đầu, sau đó tiểu đội một phía sau sẽ bắn pháo nhắm vào hàng ngũ sau cùng. Thế là phiên bản trinh sát yếu ớt và phiên bản tăng trang bị giáp mỏng hơn đều bị bắn hạ, còn đám Legion đã tiến vào trạng thái ứng chiến thì ngay lập tức chìm trong tổng hỏa lực của số Juggernaut còn lại.

Bắn phá. Nổ tung. Mãnh vỡ kim loại tán tua, dòng máu màu bạc do máy móc nano tạo thành bắn ra tung tóe trong màn lửa đen.

Cùng lúc đó, 21 cỗ Juggernaut đã ngay lập tức rời khỏi vị trí bắn.

Một phần người máy sau khi rời khỏi nơi ẩn núp vẫn bắn tiếp, một bộ phận khác thì thay đổi vị trí qua các chướng ngại vật, bắn pháo từ đằng sau hoặc bên cạnh những Legion có ý định bắn đồng đội mình. Trong lúc đó những Juggernaut tấn công ban đầu đã tranh thủ trốn vào nơi ẩn nấp, bắt đầu lén đi tới góc chết những người máy địch khác.

Juggernaut là một người máy có khuyết điểm không thể bù đắp.

Chỉ bọc một lớp hợp kim nhôm đến súng máy hạng nặng cũng không ngăn cản được, khả năng cơ động thì chỉ hơn xe tăng đi bằng xích một chút, cũng như khẩu pháo chính kém cỏi không cách nào chiến đấu trực diện được với phiên bản tăng.

Sử dụng bốn chân để đi lại hẳn là do chưa đủ thời gian nghiên cứu hoặc khoa học kĩ thuật chưa phát triển đủ cho chức năng đi lại (càng nhiều chân thì yêu cầu phần mềm càng phức tạp), thế nên, người máy tuy chưa đến mức quá nặng, nhưng áp lực lên đất lại rất cao, khiến cho chiến đấu tại chiến trường phía đông ẩm ướt này rất dễ bị lún chân vào đất. Muốn Juggernaut được như người máy trong phim hoặc anime, có thể tùy ý di chuyển, lao đi với tốc độ cao, thậm chí còn bay được lên trên trời, chỉ là nằm mơ mà thôi. Thứ quan tài vụng về này có chức năng thấp kém đến mức quá buồn cười.

Phiên bản trinh sát với hỏa lực yếu thì thôi không nói làm gì, Juggernaut yếu như vậy nên căn bản không thể đối đầu trực diện với phiên bản thợ săn tầm gần hoặc phiên bản tăng. Chiến thuật thường được sử dụng nhất vẫn là hợp tác nhiều người máy, sử dụng địa hình và vật cản làm lá chắn, phát huy khả năng di chuyển chậm chạp lên mức tối đa, nhắm tới những chỗ có lớp giáp mỏng như bên cạnh và phía sau quân địch mà bắn. Đó chính là kinh nghiệm quý giá đúc kết được từ rất nhiều sinh mạng 86 đời trước. Sau bảy năm trời truyền lại cho đời sau và dần hoàn thiện, chiến thuật này mới chính thức hoàn thành.

Các Processor của binh đoàn Spearhead nhờ vào sự trợ giúp của chiến thật này mới có thể chiến đấu nhiều năm, tồn tại đến tận ngày nay, thế nên bọn họ quen thuộc với chiến thuật này hơn bất cứ ai hết. Trong lúc chiến đấu phối hợp giữa các tiểu đội với nhau, không cần mệnh lệnh và liên lạc, chỉ cần sự phối hợp ăn ý đã hỗ trợ được cho nhau, hoàn thành tác chiến.

Chưa kể.

Fu. Raiden không hay biết gì đã mỉm cười dữ tợn.

Bên phía chúng ta còn được Thần chết phù hộ cơ mà.

Điều khiển cỗ Juggernaut có vẽ biểu tượng bộ xương không đầu, Undertaker, dưới sự che chắn của các công trình kiến trúc đổ vỡ và gạch đá vụn, đã chạy tới trước.

Nhanh chóng né tránh đường đạn của người máy địch, còn bản thân cậu lại chuẩn xác không tha cho bất kì con mồi nào. Phiên bản trinh sát, phiên bản thợ săn tầm gần, thậm chí còn linh hoạt lẻn tới góc chết của phiên bản tăng mà tự mình giải quyết mục tiêu, hoặc dụ mục tiêu đi vào phạm vi pháo của đồng đội, sau đó tiêu diệt.

Nhiệm vụ của Shin, và cũng là cách thức chiến đấu cậu am hiểu nhất, đó là liều lĩnh xâm nhập vào hàng ngũ địch, cận chiến với kẻ địch, quấy rối không cho quân địch thiết lập đối hình.

Đôi mắt đỏ như máu phản chiếu ánh đèn màu đỏ cảnh báo kẻ địch tiếp cận vẫn chưa từng tắt nãy giờ, nhưng cậu đã không quan tâm màn hình ra đa tràn đầy điểm sáng quân địch từ lâu. Đúng như tên gọi, như một Thần chết có quyền quyết định thứ tự chết của các chiến binh, trong ánh mắt lạnh lùng đang tuyển chọn đối tượng chém giết tiếp theo, bất chợt xuất hiện sự dao động.

Thứ đó vẫn chưa ra trận hả?

Ý nghĩ vô dụng đó ngay khoảnh khắc tiếp theo bị ngọn lửa do bóp cò súng thiêu rụi sạch sẽ. Cậu tập trung ánh mắt và sức tập trung vào một người máy địch, nhân lúc bắn, ra mệnh lệnh tàn sát hữu hiệu nhất cho các người máy đồng đội tản mát khắp bên trong thành phố.

“…Tiểu đội ba. Trong lúc chiến đấu thì rút lui về phía tây nam. Tiểu đội năm giữ nguyên vị trí đợi thời cơ, sau khi tiểu đội kẻ địch đi vào trong phạm vi bắn thì tất cả người máy đồng loạt bắn hạ.”

“Daiya ‘BlackDog’ đã rõ… Angel ‘Snow Witch’, nhân lúc này thay đạn.”

“Seo ‘LaughtingFox’ cũng đã rõ. Nhớ là đừng bắn bọn tớ ấy nhé Blackdog!”

“Haruto ‘Falke’. Vị trí 270, khoảng cách 400, chúng đang định bò qua tòa nhà, ngay khi xuất hiện thì tiêu diệt.”

“Đã rõ. Kino ‘Fanfnir’ qua giúp tớ.”

Tiếng pháo liên tục vang lên từ nơi xa, khiến cho đống gạch đá vụn gần phế tích cũng phải chấn động.

Một đám thợ săn tầm gần dự định lợi dụng tính cơ động của mình, bò lên tường của nhà cao tầng rồi phát động tấn công bất ngờ từ trên xuống, ngay lúc chúng nhảy xuống đã bị hàng loạt pháo từ dưới bắn lên, nổ tung trong không trung.

Khi Shin đang quan sát xung quanh tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, cậu phát hiện hướng đi kì lạ của kẻ địch và nhanh chóng chuyển dời ánh mắt.

“Toàn bộ người máy ngừng tấn công. Tản ra!”

Mệnh lệnh rất bất ngờ nhưng tất cả ngay lập tức hành động. Không ai ngu ngốc đi hỏi có chuyện gì. Khi chiến trường gặp bất lợi, Legion sẽ cho gia nhập một phiên bản người máy khác và…

Linnnnn. Âm thanh rền vang càng lúc càng tiếp cận.

Mọi nơi trên chiến trường đều bị oanh tạc bởi đạn pháo bắn từ xa tới. Mặt đất bị đốt cháy đen thui phồng lên như bong bóng rồi nổ bung.

Đó là phiên bản Legion pháo 155 mm tự động được bố trí ở hậu phương, hay còn gọi là phiên bản pháo tầm xa viện trợ.

Máy tính hỗ trợ sau đó đã tính ngược lại đường đạn, đoán ra vị trí của nó là cách 30 km về phía đông bắc, nhưng phe mình không có vũ khí có thể tấn công ở khoảng cách xa như vậy, thế nên đó là thông tin vô dụng hết mức có thể. Nhưng mà, cậu có thể dựa theo địa hình và đội hình của người máy địch để phỏng đoán vị trí của những thiết bị chỉ đường cho đạn pháo, pháo tầm xa không thể thiếu những thiết bị quan sát đó được. Vậy nên…

“Handler One gọi toàn bộ thành viên binh đoàn. Tôi đã gửi cho mọi người dự đoán vị trí của các thiết bị quan sát. Có ba khu vực có khả năng, xin hãy tới đó xác nhận và tiêu diệt.”

Shin ngẩng đầu lên, nhìn ba điểm sáng nhấp nháy trên bản đồ điện tử, đối chiếu với vị trí người máy địch mình có được, sau đó chỉ thị mục tiêu cho tay bắn tỉa Krena đang ẩn trốn trong các tòa nhà cao tầng phía sau.

“Krena ‘Gunslinger’. Vị trí 030, khoảng cách 1200, bốn người máy địch trên nóc nhà.”

“Đã rõ. Tớ sẽ lo liệu chúng.”

“Handler One. Truyền dữ liệu thông qua tia laze có thể khiến vị trí của bọn tôi bị phát hiện. Sau này xin ra lệnh bằng miệng.”

“A! ...Tôi xin lỗi.”

“Nhóm thiết bị quan sát tiếp theo được phái ra, xin ngài tiếp tục tìm kiếm vị trí chúng.”

Bất chợt cảm nhận được đầu bên kia đồng bộ giác quan đang mỉm cười.

“Được!”

Giọng nói phấn khởi của nữ sĩ quan quản lí khiến Shin hơi cau mày lại. Nhưng đèn báo hiệu nháy liên tục cùng tiếng còi rú cảnh báo kẻ địch tiếp cận đã kéo ý thức cậu quay lại chiến trường.

Pháo bắn điên cuồng không quan tâm là địch hay là ta. Đây là chiến thuật chỉ có người máy không người thực sự mới có thể tiến hành, bên trong chiến trường ầm vang tiếng pháo, Raiden tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Theo đường đạn hai bên, đa phần vẫn là do người máy địch bắn ra. Chỉ cần trúng một viên đạn súng máy hạng nặng đang bay đầy trời kia là đủ hình thành vết thương trí mạng, còn nếu dính một phát pháo của phiên bản tăng, chắc chắn nổ tung không còn nguyên vẹn.

Cậu dựa theo chướng ngại vật đi tới một góc tối của khu phế tích, chợt nhận ra đã có người ở đó. Là Undertaker. Cậu ta dường như đã hết sạch đạn, hiện đang được Scavenger, đúng như dự đoán, là Fido đang hỗ trợ, tiếp tế đạn cho cậu ta.

“Coi bộ cũng nhiều quá nhỉ.”

“Chỉ như đi săn vịt còn gì? Thoải mái tận hưởng đi chứ.”

Nói móc kiểu này là coi bộ cậu ta đã nghe được đoạn hội thoại của bản thân và Seo khi trước.

“…Đúng là nhiều phiên bản tăng hơn dự tính thật. Nhân lúc tiếp tế này tập hợp lại vậy.”

Giọng cậu ta nói cứ thản nhiên như nói mấy lời kia như mưa rồi cứ lây ô r ache vậy. Mà, Raiden còn chưa từng thấy Shin mất bình tĩnh bao giờ thật. Cậu ta có lẽ đến lúc sắp chết vẫn thế này mất.

“Chướng ngại vật cũng chỉ có hạn, đúng là đau đầu thật. Cứ kéo dài quá thì cách thức di chuyển phe ta sẽ bị phát hiện, trước lúc đó cố diệt thêm vài người máy nữa đi.”

Sau khi cánh tay máy của Fido hoàn thành việc thay thế đạn dược, Undertaker đứng dậy.

“Phiên bản tăng cứ để tôi lo. Còn các mục tiêu khác và nhiệm vụ hỗ trợ thì do cậu chỉ hủy.”

“Đã rõ, Undertaker… Lần này về cậu lại bị bác Audreht chửi cho xem.”

Phía bên kia dường như đã mỉm cười. Sau đó Undertaker xông ra khỏi đống đổ nát.

Sử dụng tốc độ cao nhất của Juggernaut, linh hoạt di chuyển giữa các chướng ngại vật, lao về phía một tiểu đội gồm bốn người máy xe tăng. Trông thấy kiểu tập kích không còn chỉ là ngu ngốc nữa, mà không khác gì tự sát, nữ sĩ quan quản lí kêu lên một tiếng như hét.

“Undertaker! Ngài định làm gì đây…?”

Một trong các phiên bản tăng xoay nòng pháo, bắn pháo ra. Undertaker trong khoảnh khắc nhẹ tránh qua một bên, thoát được trong đường li kẽ tóc. Một phát pháo nữa bắn ra, vẫn không bắn trúng.

Bắn. Bắn. Bắn. Bắn… Hàng loạt phát pháo 120 mm đủ sức nổ tung cả thân thể người lẫn vũ khí đều bị Undertaker né hết, cũng lao nhanh tới trước. Với tính cơ động của cỗ máy này thì không thể đợi đến lúc nhìn thấy hướng pháo bắn rồi mới né. Đây là nhờ trực giác có được từ kinh nghiệm. Hình dạng một cỗ xương trắng không đầu bò trên mặt đất như trong ác mộng khiến người ta kinh sợ hiện ra.

Phiên bản tăng như thể trở nên nóng vội, lấy cả cơ thể lao tới. Sử dụng tốc độ kinh người thông qua tám cái chân chạy vụt đi, đối đầu trực diện với người máy kẻ địch.

Lao cả cơ thể làm từ sắt thép với trọng lượng khổng lồ như thế nhưng nó gần như không phát ra tiếng bước chân nào, từ trạng thái bất động rất nhanh đã gia tốc tới tốc độ cao nhất, chỉ trong nháy mắt dã tới phía trước mặt Undertaker. Chỉ có thiết bị ổn định mạnh mẽ và bộ khu động thượng đẳng mới có thể khiến khả năng hành động đạt tới cấp độ đáng sợ như vậy.

Tám chân nhún xuống, rồi nó nhảy lên. Như muốn đè chết kẻ địch. Ngay lúc đó…

Undertaker nhảy lên.

Cậu nhảy qua bên cạnh, thoát khỏi sự tấn công của phiên bản tăng, tự thay đổi hướng đi trên không trung, sau đó lúc chạm đất lại nhảy tiếp. Cậu dẫm lên các khớp nối của phiên bản tăng, nhanh chóng trèo lên trên đỉnh, hai chi trước bành ra, cúi xuống dí miệng pháo chính trên lưng vào phần giáp màu sắt thép.

Đó là nơi được trang bị giáp mỏng nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên đỉnh phía sau khẩu pháo.

Bóp cò.

Bắn ra đạn xuyên giáp tốc độ cao ở khoảng cách tối thiểu, nó lao xuyên qua lớp giáp, bắn mạnh vào trong người máy với tốc độ 8000 mét một giây do lực nổ của loại thuốc súng cao cấp.

Lúc Undertaker nhảy khỏi phiên bản tăng đang dần khuỵu ngã sau khi khói đen bốc lên, liền bị phiên bản tăng thứ hai nhắm tới. Shin nhẹ nhàng né trái phải để tránh làn mưa đạn, lao tới trước mặt đối thủ, nhắm vào một chân mà chém. Đao cao tần là vũ khí thích hợp cho người máy, nhưng phạm vi tấn công quá ngắn, ngoại trừ Shin không còn ai khác sử dụng.

Sau khi bắn một pháo pháo trên đầu phiên bản tăng thứ hai đã mất thăng bằng, Shin sử dụng cơ thể bất động của nó làm lá chắn che đi phát pháo bắn từ phiên bản tăng thứ ba. Rồi tranh thủ lúc máy cảm ứng yếu kém của phiên bản tăng mất cảm ứng sau khi nổ, nhảy lên bên trên phiên bản tăng thứ ba đang ngẩn ngơ vì mất đi vị trí địch, bắn trong khoảng cách bằng không, hạ gục kẻ địch.

“…!”

Có thể cảm thấy được vị sĩ quan quản lí phía bên kia đang không nói ra lời.

Raiden nheo mắt lại thầm nghĩ, dù là người chế tạo cái cỗ quan tài nhôm này mà trông thấy những động tác chiến đấu thần kì đó chắc cũng bị dọa đến ngất xỉu mất.

Juggernau] không được thiết kế để chiến đấu kiểu đó. Nó vốn là thứ vũ khí tự sát kém cả về hỏa lực lẫn tính cơ động, chỉ có mỗi khẩu pháo là tạm được. Chỉ với một người máy loại này mà đòi tiêu diệt phiên bản tăn, hơn nữa còn là liên tục tiêu diệt nhiều cỗ tăng như thế, vốn là chuyện không thể.

Tất nhiên, cũng phải trả giá rất lớn.

Sau khi phải gánh chịu màn chiến đấu vượt quá khả năng giới hạn, các chân của Juggernaut yếu ớt sẵn giờ đã chuẩn bị gãy đổ, đồng thời các Legion khác cũng sẽ dồn hết sức tấn công Shin để bảo vệ phiên bản tăng chủ lực. Nhờ vậy, đám bên cạnh phiên bản tăng là đối tượng tấn công của nhóm Raiden cũng trở nên dễ dàng hơn, cũng tức khiến cho trận chiến này kết húc nhanh hơn. Nhưng thực sự mà nói, Shin thế mà không hi sinh quả là một chuyện không thể tin nổi. Nhưng đừng nói là chết, quái vật này 5 năm qua vẫn sống sót bằng cách thức như vậy.

Đúng là khốn nạn. Raiden luôn nghĩ như thế.

Hai người họ đã chiến đấu cùng nhau được ba năm. Trong ba năm này, Raiden vẫn chỉ là phó đội trưởng của Shin, luôn luôn là phụ tá. Dù cậu cũng là người có danh hiệu, Raiden không thể bắt chược được cử động của Shin. Cậu chưa bao giờ sánh ngang được với Shin; chỉ có vị Thần chết không đầu này mới là thiên tài chiến đấu không thể thay thế được. Không những là người đen đủi sẽ sống sót, còn là người chỉ cần có đủ thời gian và trang bị, sẽ trở thành nhân vật chủ chốt tiêu diệt toàn bộ Legion trên chiến trường. Đúng là kiểu anh hùng sinh ra trong thời loạn.

Nhưng, Shin đã sinh nhầm lúc. Nếu là thời đại kị sĩ cổ xưa khi trước, có lẽ cậu đã trở thành nhân vật chính trong thơ ca về anh hùng được người đời sau ca tụng, hoặc có là trong thời đại chiến tranh giữa người với người, cậu ta hẳn cũng sẽ có được tiếng tăm anh hùng, vĩnh viễn lưu danh trong lịch sử.

Còn tại chiến trường ngu xuẩn này, không thể được như vậy.

Không có niềm kiêu hãnh và quyền mà một người nên có, sau khi chết cũng không có ngôi mộ để yên nghỉ, không có cả nơi để khắc lại tên và chiến công của mình. Chỉ là một thứ vũ khí dùng hỏng là vứt đi, sau khi đã bị bức ra hết giá trị lợi dụng thì lại biến thành một xác chết vô danh nằm trong góc chiến trường, đó là vận mệnh của họ. Giống như hàng triệu đồng bào đã chết trên chiến trừng này, không còn gì khác ngoài một đống xương trắng nằm dưới đất.

Đám mây do phiên bản quấy nhiễu đã tan ra, ánh mắt trời lại chiếu xuống mặt đất. Đám Legion còn lại bắt đầu rút lui dưới sự yểm trợ của pháo tầm xa. Cho dù có tổn thất bao nhiêu đồng đội cũng không bao giờ khiến đám vũ khí tự động lạnh lẽo này xuất hiện ý nghĩ báo thù, Chỉ cần tổn thất đạt tới một con số nào đó, dự đoán không thể đạt được mục tiêu, chúng sẽ quyết đoán rút lui như hiện tại.

Bên dưới ánh mặt trời, Undertaker trông có chút lờ mờ.

Giống như ánh trăng phản chiếu trên một thanh kiếm cổ, thật đẹp.

Nếu như không bị tấn công hoặc có nhiệm vụ ban đêm, khoảng thời gian vài tiếng giữa lúc ăn tối và đi ngủ là thời gian tự do.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, pha cà phê xong, Angel liền bưng ra cho mọi người và trông thấy cuộc thi bắn súng do mọi người trong căn cứ tổ chức tại chiếc sân trước nhà kho đang đến lúc gay cấn.

“A! Bắn trúng vua gấu một phát, kị sĩ thỏ hai phát. Tổng điểm của Haruto là 7!”

“Trời ạ, bắn trượt hai phát sao. Tớ bắn súng ngắn kém thật đấy~”

“A, Fido bất chợt tuyên chiến rồi! Dọn dẹp đi xem nào! Tiếp theo chúng ta sẽ xem thử khả năng của tuyển thủ Kino đến đâu!”

“Thật sao chứ… A! Không được đâu! Tiếp theo! Người tiếp theo là ai hả!?”

“Tớ ấy hả? A… Kaie Tanya xuất chiến đây!”

“Ừm, 2 điểm…”

“A a! Cả năm phát đều bắn trúng, đúng là Raiden có khác!”

“Thôi nào, thế thì có gì đâu chứ.”

“A! Mạnh miệng thật đấy. Krena, cậu lên đi! Cho cậu ta biết thế nào tay súng thần thật sự!”

“Được thôi, xem đây! Fido không cần xếp bia lên, cứ quăng lên trên là được!”

“““Ư ô ô ô ô giỏi quá!”””

“…A, hôm nay Fido ghê thật đấy. Xếp thành chồng thế này khó bắn hơn nhiều.”

“Shin, đến lượt cậu kìa.”

“Ừm.”

“…Oaaaaa! Một phát đã giải quyết hết, đúng là vẫn phá đám như vậy…”

Sử dụng các hộp không sau khi ăn làm bia ngắm, cho mọi người thi đấu với khẩu súng của mình. Seo dùng bút vẽ lên các con vật tượng trưng các số điểm khác nhau, còn Fido lo liệu các hộp không mọi người bắn đổ, xếp lại thành chồng hoặc hình kim tự tháp.

Trông thấy mọi người ầm ĩ như vậy, Angel mỉm cười.

Mọi người vừa cùng nhau ăn một bữa tối hoành tráng. Từng tảng thịt lợn rừng nướng cắt ra, kèm với nước sốt chế từ loại dâu lớn hái từ trong rừng, thêm món salad làm từ rau củ tại cánh đồng và cả món súp bơ nấu từ sữa hộp và nấm. Mấy món nay ăn trong nhà ăn thì không thoải mái cho lắm nên mọi người xếp bàn ra bên ngoài. Việc nấu nướng cũng quá bận, chỉ những người có phân công không thể làm hết được, nên cuối cùng tất cả cùng bắt tay vào làm.

Có thể cùng mọi người ăn uống, chơi đùa như vậy, thật sự rất vui.

Đám hộp rỗng bị Shin bắn ngã đổ, nhưng cậu không nhìn chúng lấy một cái, đã tới một chỗ cách khá xa chỗ mọi người náo nhiệt, một mình yên lặng đọc sách. Bất chợt, một chiếc cốc đựng cà phê được đưa ta trước mặt cậu.

“Hôm nay cậu vất vả rồi.”

Shin chỉ ngẩng đầu lên nhìn người đó thay cho lời đáp. Angel sau khi đưa bình cà phê đầy ắp cho Daiya xong, kéo ghế ra ngồi đối diện Shin.

Shin im lặng đọc cuốn sách dày cộp. Con mèo màu đen chân trắng do căn cứ nuôi đang nằm trên chân cậu thì ra sức vờn vờn trang sách, cảnh tượng trông rất buồn cười.

“Đọc hay không?”

“Cũng được.”

Nói xong, dường như chính cậu cũng thấy câu trả lời ngắn ngủn quá, nên nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp.

“Khi tôi chú ý vào chuyện gì đó, sẽ không cần nhớ đến thứ kia.”

“…Vậy sao.”

Nở một nụ cười khổ, Angel lại nói lại câu ban nãy. Vì đó là những gì họ có thể làm được, không thể san sẻ với cậu, cũng không thể hiểu được cảm giác của cậu.

“Lần nào cũng khiến cậu vất vả cả.”

Bất chợt… Thiết bị RAID nóng lên.

“Toàn bộ thành viên binh đoàn, hiện tại có rảnh hay không?”

Giọng nói của nữ sĩ quan quản lí phát ra cạnh tai họ. Trong một tuần kể từ lúc quen biết, ngay từ ngày đầu đã quyết định sẽ liên lạc ngắn sau bữa tối mỗi ngày.

“Không sao, Handler One. Cảm ơn cô hôm nay.”

Shin đại diện mọi người trả lời. Ánh mắt cậu vẫn tập trung vào cuốn sách. Nâng cao cuốn sách lên để không bị con mèo quấy rối.

Các thành viên đang chơi bời gay cấn vội vã đem súng cất vào trong ngực. Để đề phòng làm phản, mọi 86 đều bị cấm sở hữu súng. Nhưng không có ai đi kiểm tra, thế nên binh đoàn nào cũng tới các cơ sở quân sự bỏ hoang để tìm kiếm và sử dụng.

“Ừm, mọi người vất vả rồi. Undertaker… Xin hỏi có phải mọi người đang chơi gì không? Nếu tôi làm phiền mọi người thì cho tôi xin lỗi. Xin mọi người cứ tiếp tục.”

“Chỉ đang giết thời gian thôi, ngài đừng để ý.”

“Nếu như không muốn nói chuyện cùng tôi thì mọi người cứ kết thúc đồng bộ cũng được.” Ngay ngày đầu nghe thấy Lena nói vậy, mọi người liền cắt đứt đồng bộ, nhưng giờ họ lại coi như không mà thi ném dao với nhau. Shin vừa xem họ chơi vừa trả lời Lenan. Còn Raiden, Seo và Kaie hẳn muốn thưởng thức món cà phê mới pha, cầm cốc qua đây kéo ghế ngồi xuống.

“Vậy sao? Nhưng mà tôi cảm thấy mọi người đang rất vui. Phải rồi…”

Bất chợt, có cảm giác vị sĩ quan quản lí ngồi nghiêm lại, nghiêm túc nhìn tới.

“Undertaker, có vài chuyện tôi phải nói với ngài hôm nay.”

Không giống cấp trên đang chỉ trích cấp dưới, giống như lời nhắc của một lớp trưởng mẫu mực hơn. Shin không để ý gì mà nhấp một ngụm cà phê. Những lời của sĩ quan quản lí phía sau bức tường vốn dĩ không cần quan tâm.

“Gì vậy?”

“Báo cáo tuần tra chiến đấu không phải gửi nhầm đúng không… Tôi đọc rồi mới biết tất cả đều giống nhau.”

Shin nhìn lên.

“Ngài đọc hết cả rồi?”

“Phần kể từ sau khi ngài được chuyển tới binh đoàn Spearhead.”

“…Cậu lại làm chuyện đó sao hả?”

Shin mặc kệ mấy lời móc đểu của Raiden.

“Cho dù có báo lại tình hình ở tiền tuyến cho mấy người thì cũng được gì chứ? Chỉ phí công mà thôi.”

“Phân tích chiến thuật và đội hình của Legion cũng là một trong những trách nhiệm của sĩ quan quản lí bọn tôi.”

Sau khi đáp lại một câu lạnh lùng như vậy, sĩ quan quản lí hơi dịu đi mà nói.

“Tôi hiểu được, báo cáo khi trước không có ai xem nên ngài mới không nộp, đó là lỗi của phía bọn tôi, thế nên tôi không trách móc gì. Nhưng về sau mong ngài hoàn thành báo cáo, vì tôi sẽ xem cẩn thận.”

Phiền thật đấy.

Shin nghĩ thế mà trả lời.

“Tôi không biết nhiều chữ cho lắm.”

“Thế mà cậu cũng nói được hả.”

Daiya lẩm bẩm. Shin vẫn không để ý, tiếp tục tập trung đọc cuốn sách triết học dày cộp kia.

Sĩ quan quản lí không ở đây nên tất nhiên không thấy được cảnh này. Mà cô lại nghĩ, các Processor hiện tại đều bị bắt tới trại tập trung từ lúc nhỏ, đến giáo dục tiểu học cũng không được học, thế nên giọng nói có hơi xấu hổ.

“A… Xin lỗi. Nhưng có lẽ ngài nên học thử, coi như là huấn luyện. Có lẽ sẽ có ngày lại có ích.”

“Ai mà biết được chứ.”

“……”

Sĩ quan quản lí bị dao động. Seo thì khịt mũi, ra vẻ “cậu ta vẫn đọc được cơ mà”, phóng dao về phía chiếc hộp không, chuẩn xác găm vào công chúa heo, khiến cô đổ xuống dưới.

Kaie nhẹ nghiên đầu, hai tay cầm cốc cà phê, nói.

“Biết đâu được chứ, có khi lại có tác dụng gì thì sao Undertaker? Sở thích của cậu là đọc sách cơ mà… Giống như lúc này này, cậu đang cầm sách triết học đúng không? Nhìn trông ghê thật đấy.”

Phía bên kia thiết bị đồng bộ chợt im lặng đến đáng sợ.

Sau đó nghe thấy sĩ quan quản lí nói tiếp. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, có khi cô còn đang mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác uy áp đè xuống.

“Undertaker…”

“…Tôi biết rồi.”

“Cả những bản báo cáo khi trước nữa đấy. Cả báo cáo chiến đấu nữa, tất cả đều phải nộp cho tôi.”

“…Lấy ghi chép chiến đấu nộp thay được không?”

“Không được. Xin ngài hãy tự viết.”

Shin không khỏi chép miệng. Khiến cho Kaie bên cạnh đang nhìn sắc mặt cậu sợ đến đuôi ngựa cũng hơi dựng lên, vội vã chắp tay xin lỗi. Shin phủi tay tỏ ý không trách cô.

Thật tình… Sĩ quan quản lí thở dài, nhưng nhớ lại lí do người này không nộp báo cáo. Thế nên cô nhịn xuống cơn giận,nói với giọng chân thành.

“Có số liệu thì có thể phân tích và hoạch định chiến thuật rồi. Ghi chép chiến đấu của quân tinh nhuệ mọi người có giá trị hơn nhiều. Không những giảm đi tỉ lệ thương vong ở chiến trường mà cũng giúp đỡ cho mọi người được. Rất mong được mọi người hỗ trợ.”

“……”

Shin không trả lời, khiến cho sĩ quan quản lí cung trở nên im lặng khó xử. Vì cô biết rõ, Processor không tin tưởng vào sĩ quan quản lí vốn dĩ đều do các sĩ quan quản lí.

Có lẽ muốn phá vỡ bầu không khí khó xử, cô cố hết sức khiến giọng nói hào hứng hơn.

“Phải rồi, ngày tháng trên báo cáo cũng lâu lắm rồi? Đây là của một vị đời trước nào sao? Hay là sử dụng từ trước đến nay rồi?”

“A, cậu ta từ đầu đã làm thế rồi, thưa Handler One. Từ lúc tôi quen cậu ta thì cậu ta đã làm vậy.”

Raiden tham gia vào cuộc trò chuyện với giọng trêu chọc. Có thể cảm thấy sĩ quan quản lí dường như hơi ngạc nhiên.

“Werwolf và Undertaker đã quen nhau từ trước sao?”

Kaie nhún vai, trả lời.

“Đúng hơn thì phần lớn đều vậy mới đúng. Ví dụ như Daiya ‘Blackdog’ và Angel ‘Snow Witch’ kể từ lúc nhập ngũ đã luôn ở trong cùng một binh đoàn, còn Haruto ‘Falke’ và tôi đã cùng binh đoàn dược một năm. Seo ‘LaughingFox’ và Krena ‘Gunslinger’ thì gia nhập vào binh đoàn của Shin ‘Undertaker’ và Raiden ‘Werwolf’ từ năm kìa… Hình như hai người họ cũng quen nhau hai năm rồi thì phải.”

“Ba năm mới đúng.”

Raiden lên tiếng, sĩ quan quản lí thì im lặng một lúc rồi nói.

“…Xin hỏi, mọi người đã nhập ngũ bao lâu rồi…?”

“Phần lớn đều là năm thứ tư rồi. A, Undertaker lâu nhất, giờ đã là năm thứ năm rồi.”

Bất chợt, giọng của sĩ quan quản lí cao hẳn lên.

“Vậy là Undertaker chuẩn bị hoàn thành thời gian nhập ngũ rồi… sau khi xuất ngũ ngài định làm gì? Ngài có chỗ nào muốn đi hay muốn xem cái gì không?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Shin. Còn mắt cậu vẫn chỉ nhìn vào cuốn sách, trả lời bừa.

“Không biết. Tôi chưa từng nghĩ đến.”

“Vậy sao… Nhưng mà tôi thấy giờ nghĩ vẫn chưa muộn mà. Có khi lại nghĩ ra ý tưởng gì rất hay thì sẽ vui lắm đấy.”

Shin nghe thấy vậy, mỉm cười hờ hững. Con mèo nghịch ngợm chợt vểnh tai lên, nhìn cậu.

“Có lẽ vậy.”

Truyện Chữ Hay