Phòng họp tại tổng tư lệnh sư đoàn người máy số 177. Trong một căn phòng rộng như một sân khấu cỡ nhỏ, duy nhất một màn hình lớn phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến cho bộ dạng toàn bộ các sĩ quan chỉ huy trong sư đoàn càng lúc càng trầm trọng hơn.
Do sự quấy nhiễu điện từ mọi thời tiết của phiên bản quấy nhiễu điện từ, từ khu vực giao tranh cho đến khu vực [Legion] chiếm đóng đều không thể theo dõi được, liên bang không có cách nào xử lí. Nhưng quân đội liên bang không vô dụng đến mức từ bỏ việc thu thập thông tin quân địch. Dù chỉ có một chút thông tin lẻ tẻ, cũng có thể từ đó lần ra một chút dấu vết.
Lượng thông tin truyền về. Tín hiệu người máy địch phát ra bị quân ta thu được, số lượng và hướng di chuyển của chúng. Cộng thêm báo cáo do đội trinh sát mạo hiểm đi vào khu vực giao tranh truyền về.
“---Dựa trên những phân tích bên trên, kết quả phân tích tổng hợp cho rằng có khả năng rất lớn trong những ngày gần đây [Legion] đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công quy mô lớn.”
Vị thiếu tướng là sĩ quan tư lệnh của sư đoàn 177 đang ngồi trên chiếc ghế da trong phòng họp, nghe báo cáo như vậy xong liền tức tối.
“Đúng là không nằm ngoài dự kiến. Chẳng lẽ--- thời điểm đó đã đến rồi sao.”
Quân địch đã dự tính phá tan hàng phòng thủ quân ta từ lâu, có hình thành một cuộc tấn công quy mô lớn cũng không gây bất ngờ.
Trong bóng tối đã trở lại với tĩnh lặng, một bóng người cao gầy đứng dậy.
Đó là một nữ sĩ quan trẻ tuổi. Mái tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt màu tím, đôi môi đánh son đỏ nhã nhặn.
Trong quân liên bang hiện tại, các sĩ quan quản lí liên tục hi sinh nên thường bổ nhiệm người cùng binh đoàn thay thế, nhưng một huy trương trung tá lấp lánh như thứ đang gắn trên cổ áo cô vẫn là một thứ rất khó có được với cái tuổi của cô. Tay trái đeo băng bộ phận nghiên cứu, trước ngực gắn huy chương phi hành viên.
“Có chuyện gì vậy trung tá Wenzel?”
“Thưa thiếu tướng. Để đối phó với cuộc tấn công quy mô lớn, toàn bộ binh đoàn của sư đoàn 177 sẽ tổ hợp lại. Tôi mong có thể được có lại quyền chỉ huy binh đoàn của mình.”
Nói vậy rồi, hội trường phát ra những tiếng bàn tán không mấy vui vẻ.
Thấy cô gái xinh đẹp này không để ý gì đến sự bàn tán, lại còn mỉm cười, thiếu tướng thở dài.
“[Reginleif] vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Chưa thể biết có thể sử dụng riêng được hay không, tốt nhất vẫn tiếp tục sử dụng kết hợp cùng với [Vanargand] như trước đi.”
“Xin phép tôi được nói thẳng thưa ngài. Tổng chiến công của binh đoàn Nordlicht không chỉ đứng đầu sư đoàn 177, mà còn là cả quân đoàn số 8. Chiến công nhiều đến vậy còn không đủ chứng minh có thể sử dụng làm binh đoàn riêng ư?”
“Tổn thất cũng rất lớn còn gì… Ngay trận chiến đầu tiên đã hi sinh đến một nửa người máy trong binh đoàn, điều này làm cho khó có ai tin tưởng được.”
“Ngài hãy coi đó như quá trình sàng lọc. Nhờ vào những dữ liệu thu được, tổn thất sau này đã trở nên rất thấp,”
Nói vậy xong, trong hội trường chợt có người cắt ngang lời cô.
“Rõ ràng là dựa hết vào kinh nghiệm mấy cậu 86 mà cô nói hay nhỉ… Thứ con buôn tử thần chỉ mong có ngày đoạt lại vinh quang cũ, lại còn đưa những đứa trẻ đáng thương đó quay lại chiến trường.”
Nghe được tiếng mỉa mai hàm ý chút phẫn nộ đó, vẻ mặt cô gái cứng đơ lại mất một lúc.
Đôi mắt ánh lên vẻ khó xử, cố kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng, cô nói tiếp.
“---XM2 [Reginleif] do tôi nghiên cứu có khả năng cơ động vượt qua [Legion], chỉ cần kết hợp cùng chiến thuật tốt, khả năng chiến đấu không thua kém ai… Đối mặt với cuộc tấn công quy mô lớn của [Legion] có số lượng vượt trội bên ta, chỉ với chiến thuật số đông như hiện tại sẽ không thể kháng cự được. Đã nên sử dụng chiến thuật mới lấy một ít quân tinh nhuệ đối đầu với lực lượng địch.”
Nói vậy rồi, cô gái điềm nhiên mỉm cười.
Đôi mắt màu tím xinh đẹp nhìn thẳng vào thiếu tướng.
Thiếu tướng cũng đang nhìn về phía cô thì hai mắt cau lại.
Suy nghĩ của một người nhỏ tuổi chỉ tầm tuổi sinh viên trường quân đội thế này, cho dù không nói ra ông cũng hiểu rõ.
Nhanh nhanh đồng ý đi đồ con bọ!--- Chắc đang chửi thầm mình đây mà, thứ nhện cái này.
“Thưa ngài thiếu tướng, xin ngài hãy suy xét lại cách sử dụng chính xác [Reginleif] binh đoàn Nordlicht vì sự an nguy của liên bang và nhân dân.”
†
[Legion] phát động tấn công hàng tuyến phòng thủ thứ hai, bị liên bang phản công, đêm qua đã rút lui.
“---Quân địch rút lui là may rồi, nhưng ít ra cũng xem đối xử với chúng ta tốt hơn chút chứ… Vừa nhận được yêu cầu hỗ trợ đã phái chúng ta đi hết các nơi, lúc không có việc thì bảo chúng ta đến nhà kho người máy với cả kho vật tư chờ, nghĩ chúng ta là chó chắc?”
“Yêu cầu cứu viện là phát ra đột ngột, nói chung các căn cứ cũng không có thời gian bố trí chúng ta.”
Căn cứ hiện tại đã cấp quyền cho họ sử dụng một phần nhà kho người máy dự bị tại FOB số 13 làm chỗ trú tạm thời. Raiden ngồi trên chiếc giường xếp bằng vải gai bên cạnh cỗ [Juggernaut] đang trong trạng thái tắt, bực tức càu nhàu. Shin ngồi bên cạnh thì chỉ thản nhiên trả lời như vậy.
Giờ làm việc của quân đội bắt đầu từ rất sớm. Giờ đã có thể nghe thấy được âm thanh bắt đầu công việc của các nhân viên trong căn cứ này bên ngoài kho chứa người máy, cả tiếng xộn xạo do cả nghìn người thức giấc, chỉ có mấy người họ không thuộc về căn cứ này, không có việc gì để làm.
Căn cứ của binh đoàn Nordlicht nguyên gốc là đằng sau bộ tư lệnh sư đoàn, nhưng họ gánh vác trách nhiệm cơ động phòng thủ, không có căn cứ riêng ở trên chiến tuyến đầu, thế nên cách thức đóng quân cũng tương đối khác những binh đoàn khác.
Chi tiết mà nói, căn cứ nào yêu cầu cứu trợ sẽ phải chịu trách nhiệm với quân nhu và chỗ trú của họ, trước khi nhận được yêu cầu cứu trợ tiếp theo sẽ lấy căn cứ hiện tại làm chỗ trú. Do yêu cầu cứu trợ không yêu cầu cả binh đoàn mà chỉ yêu cầu tiểu đoàn, thế nên các thành viên trong binh đoàn họ lúc nào cũng bị phân bố rải rác trên khắp các căn cứ. Từ khi họ được bố trí đến binh đoàn này cho đến giờ vẫn là sống như vậy.
Cũng may sau mỗi lần chiến đấu, các căn cứ đều thường phải tạm tiếp nhận một số quân đội không thuộc biên chế mình, thế nên những đồ sinh hoạt cơ bản nhất như giường chiếu chăn gối hay đồ ăn thức uống đều không thiếu.
Thực ra trong chỗ phòng ở của căn cứ này vẫn còn phòng trống, được ưu tiên dành cho thành viên nữ là Frederica.
“Cấp trên cũng chỉ nghĩ [Reginleif] là vũ khí tạm dùng cho thí nghiệm, thế nên không có ý định sắp xếp đàng hoàng. Mà cũng vốn dĩ là bận không có thời gian.”
“Hôm qua hi sinh nhiều thật… Chắc bọn chúng cũng chuẩn bị đến theo đúng lời cậu dự đoán rồi đấy.”
Theo ánh mắt Raiden liếc nhìn mình, Shin nhún vai.
Sau khi Shin đưa anh trai đến thế giới khác, khả năng đặc biệt anh ấy tặng cậu vẫn không biến mất. Nhờ khả năng đặc biệt, cậu có thể biết được số lượng và hướng di chuyển của đội quân hồn ma.
Chuẩn bị đến rồi--- tình hình không đơn giản như lời Raiden nói.
“Không phải chuẩn bị mà là chúng lúc nào cũng có thể đến… Chúng đã giữ vững trạng thái này từ lâu rồi.”
Tiếng ầm ĩ buổi sáng bị lấn át hoàn toàn bởi tiếng lẩm bẩm của hồn ma phát ra từ một nơi xa.
“---Binh đoàn chúng ta có hai người hi sinh, Fabio và Beata thuộc tiểu đoàn hai. Bọn họ vốn dĩ không chết, nhưng trong vòng vây của phiên bản thợ săn cận chiến có bạn của họ, họ chạy đi cứu viện thành ra…”
Sàn nhà khu phòng ở phát ra từng tiếng giày va chạm.
Binh đoàn Nordlicht không có căn cứ ở chiến tuyến ngoài, cũng không có văn phòng riêng cho binh đoàn trưởng và binh đoàn phó. Thế nên chuyện báo cáo lí ra thực hiện trong văn phòng giờ lại tiến hành trong lúc đi, Bernault đi sau Shin vừa đi vừa báo cáo.
“Bởi vậy nên giờ binh đoàn chúng ta không còn đủ hai mươi người nữa. Dù đã yêu cầu bổ sung lên trên, nhưng quân đội người máy chính quy giờ cũng đang tổn thất rất lớn, chắc chúng ta cũng sẽ không có được danh ngạch. Nói thẳng, chúng ta cũng chỉ là đơn vị đánh thuê đến từ bộ phận nghiên cứu, không thuộc chính quy… Mà chị gái kia cũng là quái nhân không được chào đón ở cả quân đội lẫn bộ phận nghiên cứu."
Grethe Wenzel, sĩ quan chỉ huy binh đoàn thí nghiệm số 1028.
Đã từng gặp lúc nhận chức nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp với nhau.
“Ngay từ lúc xây dựng [Juggernaut] cũng đã chịu đủ loại chỉ trích rồi.”
“Mới chỉ thí nghiệm đã khiến mười người nhập viện, khác gì thứ ăn thịt người điều khiển chứ. Chị gái kia là con gái gia tộc sản xuất kĩ thuật quân sự thế nên linh kiện thay thế và người máy dự bị không cần lo thiếu, thế mà lại bị đồn thổi rất khó nghe, gì mà [con buôn tử thần bắt mua hàng].”
Nghe Bernault nói với vẻ bất mãn, Shin trả lời rất bình tĩnh.
“Tôi đã quen với chuyện không được bổ sung quân số và quân nhu rồi. Có được linh kiện bổ sung cho người máy là đủ.”
“Thiếu úy đã nói vậy nhiều nên tôi cũng hiểu, nhưng đó chỉ là chế độ sai lầm của nước cộng hòa thôi. Xin đừng lấy tiêu chuẩn thiếu sót của 86 các ngài mà nói tốt cho chuyện này như vậy.”
Tuy nói như vậy, sau khi Bernault biết Shin là 86 thì thái độ đã thay đổi, đã chấp nhận số phận.
Binh đoàn Nordlicht ban đầu có quy mô đại đội, do một thượng úy chính quy làm binh đoàn trưởng.
Nhưng do khả năng lãnh đạo kém cỏi của vị thượng úy, trận chiến đầu của binh đoàn đã khiến rất nhiều thành viên hi sinh, bao gồm cả thượng úy đó. Shin khi đó chỉ là binh đoàn phó liền được phong làm sĩ quan chỉ huy, Bernault đã nghĩ bản thân quá mức đen đủi. Một tân binh mới đi ra từ trường quân đội sao có thể gánh vác trách nhiệm sĩ quan chỉ huy được.
Nhưng anh đã nhầm.
Chỉ là---
“...Nếu thiếu úy tới quân đội bộ binh mặc giáp chắc hẳn sẽ được ủng hộ hơn nhiều. Tại sao lại tới bộ phận vừa mệt mỏi vừa không được coi trọng này?”
“Chỗ này thoải mái với tôi hơn. Hệ thống chỉ huy và chiến đấu của quân chính quy cứng nhắc quá, không thoải mái.”
Chiến đấu với tư cách [người máy không người] của nước cộng hòa, cũng không có sĩ quan chỉ huy ra lệnh--- không tính người cuối cùng kia--- thế nên không có quy định lúc chiến đấu gì. Thường vẫn tự hành động theo trách nhiệm cá nhân và phán đoán tình hình, thế nên Shin không thể quen được cách làm việc của quân chính quy, phải xin lệnh cấp trên rồi làm theo hiệu lệnh.
Bernault phì lưỡi.
“Một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu mà cũng dám nói quân đội chính quy gò bó cơ đấy… Đối với bọn tôi, miễn là sĩ quan chỉ huy không vô dụng hại chết mọi người đã tốt lắm rồi. Kể cả đó có là một tên nhóc lạnh lùng, ngu ngốc liều mạng lao lên đội ngũ địch trước tiên, một thứ thần chết chỉ đồng bộ thôi đã đủ khiến người phát điên.”
Mặc dù Bernault chỉ trích như vậy nhưng Shin chỉ coi gió thoảng qua tai.
Bất chợt, một chiếc xe tải không nóc cuốn lên từng đám bụi mù mịt chạy tới trên con đường đất, thu hút ánh mắt hai người.
Trên thùng xe chất đầy các túi đựng xác màu đen trông như những bao tải đựng đẫu đỗ hoặc khoai tây thu hoạch. Đó là xác những quân lính hi sinh trong trận chiến hôm qua.
Chắc Eugene cũng được đưa về rồi. Shin chợt nghĩ.
Thiếu niên cùng lứa từng nói muốn chiến đấu vì người thân.
---Nếu thế, tại sao lại…
Shin biết Eugene muốn hỏi gì… Nhưng nếu lúc đó cậu ấy hỏi hết cả câu, bản thân sẽ phải trả lời sao đây?
“Thiếu úy… thiếu úy? Ngài có đang nghe không vậy?”
Sực hoàn hồn, thấy được vẻ mặt nghi ngờ của Bernault.
“A… tôi xin lỗi.”
“A, tôi biết tầm tuổi mấy người các ngài nên ngủ đủ giấc, đã chiến đấu đêm liền mấy ngày thế này chắc cũng mệt lắm rồi… Nhưng như vị này thì có hơi quá.”
Bernault nhìn về phía trước, đứng lại không nói lên lời.
Shin đi đằng trước nhìn thử, hiểu ra ngay.
Hẳn đã mấy ngày không ngủ đủ giấc, Frederica mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bời, chân không đi dép, tay kéo gấu bông mệt mỏi đi tới.
Mặc dù thế này sai quy tắc của quân đội liên bang, nhưng một Bernault thuộc đội ngũ quân thuộc địa đã không còn coi quy tắc là gì sau khi trở thành quân đánh thuê, và một Shin từng bị đối xử như người máy không người nên chưa từng tuân thủ quy tắc, cả hai đều không quan tâm chuyện đó.
Tuy nói là thế, chiếc áo sơ mi dùng thay cho áo ngủ đó không đóng ba nút áo, để hở một vai và phần ngực bên dưới. Dù vẫn là một đứa bé mười tuổi không có gì để nhìn nhưng như thế vẫn là không được.“Frederica, cô mặc quần áo cho cẩn thận vào rồi hãy đi ra, không thì quay về ngủ tiếp đi.”
“A. Kiriya, chải tóc hộ với.”
Shin thở dài.
“Frederica.”
Đôi mắt đỏ nhấp nháy, rồi ngớ ngẩn nhìn lên phía trên.
“Shin đấy à… Xin lỗi, tôi nhầm người…”
Dù cô bé trả lời như thế nhưng vẫn mơ màng đi tiếp. Shin đành phải nắm lấy cổ áo cô bé, không cho đi bừa nữa.
Đúng lúc này thì Angel xuất hiện, để cô ấy lo liệu đi.
“Angel, xin lỗi nhưng có việc cho cậu đây.”
“Sao thế?... A, Frederica? Làm sao mà ăn mặc thế này! Seo! Nhanh nhanh đi lấy quân phục của Frederica cho tớ!”
“Ể? Sao lại là tớ chứ? Thôi rồi, tớ đi.”
Seo đúng lúc đi ngang quá, thế là phải đi tới phòng Frederica.
Bernault nhìn theo cô bé rời đi, nói tiếp.
“Lúc nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ… A, đúng rồi. Lại có [quà] gửi đến đấy. Tổng bộ quân đội vừa báo xong.”
“Quà? ...A…”
Nghĩ ra xong, Shin không khỏi thở dài.
Quà đang nói tới, là thư và quà tặng do những [người dân tốt bụng] gửi tặng… trong nửa năm qua họ được liên bang bảo hộ.
Dù họ đã không còn là trẻ con nữa những vẫn có người gửi búp bê hoặc sách tranh đến. Còn cả mấy lá thư thể hiện sự đồng cảm sâu sắc. Nhằm cho các 86 có được cuộc sống một người dân liên bang bình thường, Ernst đã giấu hết thông tin cá nhân của họ. Thế nên mà trong suy nghĩ của người dân liên bang, hình tượng của họ đã dần biến thành [những đứa trẻ đáng thương yếu đuối bị nước cộng hòa tàn bạo áp bức].
Shin không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, hay chuyện mình trở thành đối tượng cho người khác tự tiện thể hiện lòng tốt và thương cảm, nhưng nếu gửi đến thật khiến họ phải xem thì mệt lắm, có đọc cũng không thấy vui gì.
“Cứ giải quyết như mọi khi đi… tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rồi còn gì, phải đọc hết thì mệt lắm, sau này cứ xử lí luôn đi cho tiện.”
“Thật ra tổng bộ cũng nghĩ như thế, có ghi chép hay kiểm tra cũng rất phiền phức, mà các ngài cũng không thích trở thành người bị thương hại. Chỉ là, có một số người nói đây là ăn chặn và vô trách nhiệm, thế nên vẫn phải báo cáo với thiếu úy trước.”
Shin quay lại nhìn. Người lính có tuổi đời gấp đôi cậu nhún vai nói.
“Chỉ là hình thức thôi, thiếu úy. Quân đội dù gì cũng là tổ chức do con người hình thành. Loài người vừa vô lí vừa không năng suất, thế nên trong quân đội cũng sẽ có những thủ tục vừa vô lí vừa không năng suất như thế.”
Nhưng xét điểm này thì nước cộng hòa cũng như vậy.
Shin nhớ lại cái người có giọng nói như tiếng chuông bạc suốt ngày nhắc nhở cậu phải viết báo cáo chiến đấu, đi tuần tra cũng phải viết báo cáo, ban đầu cảm giác rất phiền phức… Nhưng cậu bị tiếng nói thô lỗ của Bernault cắt ngang.
“Báo cáo kết thúc thưa binh đoàn trưởng. Xin ngài kí tên trên báo cáo.”
Shin không khỏi thở dài.
“...Này.”
Trong bữa sáng, bộ dáng Seo trông rất không vui.
“Tôi đã giúp cô cầm quần áo đến, sau đó lại bị chửi [Ai cho phép tự tiện mở của hả đồ bất lịch sự!] thế có quá đáng không hả? Ném gấu bông thì cũng thôi, lại còn đánh người nữa hả?”
Đó là chuyện diễn ra sau khi bị Angel kêu đi lấy áo.
Seo chấp nhận số mình đen đủi, đã trêu Frederica từ nãy đến giờ như vậy, Angel chứng kiến hết mọi chuyện thì chỉ cười thầm, Raiden và Krena không cười, chỉ biết đơ ra nhìn, còn Shin vẫn lạnh nhạt như mọi khi.
Mặc dù cùng ở trong binh đoàn Nordlicht nhưng mỗi người đều bị sắp xếp vào những tiểu đoàn khác nhau, thế nên rất lâu rồi năm người không ở chung như này. Dẫu sao, họ đảm nhận việc phòng ngự cơ động, luôn phải đi khắp nơi khi nhận được yêu cầu cứu trợ và hành quân khẩn cấp.
Một binh đoàn sử dụng vũ khí thử nghiệm chưa từng có công trạng, vừa gia nhập chiến trường, đã phải cấp tốc viện trợ khắp nơi như vậy, có thể thấy chiến sự ở chiến trường phía tây căng thẳng ra sao.
Frederica cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng.
“Trời ạ Fredericia ơi là Frederica, tôi đã giúp cô cài cúc áo sao cô còn cởi ra chứ hả?”
“Có mộng du thì cũng tém tém lại chứ. Mệt như thế thì về ngủ tiếp đi.”
“Ồn ào quá đây! Mấy người phiền thế hả!”
Câu nói quan tâm của Seo vừa nói ra đã bị mắng lại ngay.
“Mà trong phòng có thiếu nữ đang thay quần áo, không gõ cửa đã tự tiện xông vào thì ai sai hả! Chị cũng thấy thế đúng không Krena?”
“Tôi có gõ cửa nhé. Nhưng mà làm gì có thiếu nữ nào?”
“Mà sao quần áo chưa cầm đến đã cởi ra hết thế chứ?”
“Mà xét đến cùng, vấn đề lớn nhất ở đây là ăn mặc hở hang đi lang thang như thế là không được đâu nhé Frederica.”
“Ai, ai ăn mặc hở hang đi lang thang chứ hả! Anh nghe ai kể chứ! Lúc đó anh có ở đó đâu hả Raiden!”
Chuyện đó dĩ nhiên là…
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Shin, nhưng cậu không để ý.
Frederica nằm rụp ra bàn.
“...Cái đồ xấu xa…”
“Cứ đòi hành quân theo, thế mà đến quần áo mặc cũng không xong, nói năng thì hàm hồ, thà quay về tổng bộ chờ còn hơn--- tôi chỉ nói như thế thôi.”
Frederica bĩu môi lên, ngẩng đầu dậy Shin với vẻ tức tối, nhưng đôi mắt có màu giống của cô bé lại nhìn ra chỗ khác, nói tiếp.
“Linh vật không cần tuân thủ quân luật như lính, không có nghĩa vụ phải ra trận cùng. Dù không dám nói là sẽ không cần nhờ gì, nhưng bọn tôi không dám chắc cô sẽ không bị liên lụy, thế nên cô về chờ đi, bọn tôi cũng nhẹ nhõm hơn.”
“Chuyện đó không được… Tôi đến đây để chứng kiến khoảnh khắc đó.”
Raiden cười mỉa, nói.
“Nếu đã nói thế thì từ mai nhớ chú ý vào, đừng có hở hang đi lung tung thế nữa.”
“Cấm nói lại chuyện đó!”
Khuôn mặt Frederica lại đỏ bừng, không khỏi gào lên.
Cứ trêu cô bé nữa thì tội nghiệp quá, thế nên năm người thay đổi chủ đề.
“Thôi rồi. Hôm nay chúng ta vẫn đi giúp thu dọn chiến trường hả.”
Cho dù đã kết thúc chiến đấu, quân sĩ tuyến đầu vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Hàng phòng thủ cần sửa chữa hoặc xây dựng lại, thu nhặt xác người máy địch hoặc người máy quân ta, cả xác các đồng đội nữa.
Dù đã đẩy lùi quân địch nhưng sư đoàn người máy số 177 cũng gánh chịu thiệt hại thảm khốc. Giờ chắc chắn là đang thiếu người.
“Không biết là đi thu dọn hay đi tuần tra nữa… Trận chiến hôm qua khiến quân đội người máy thiệt hại nhiều lắm, có khi phải đi tuần tra đấy.”
“Dù biết trong quân đội chính quy thì không lấy cớ [vô ích nên không làm] được rồi, cơ mà đã biết vô ích mà vẫn phải đi làm thì đúng là mệt thật.”
“Phải ha Angel?”
“Đúng thế…”
Frederica đóng lại cuốn sổ ghi chép có in hình nhân vật hoạt hình đáng yêu cái bộp, ra vẻ thở dài.
“Bị người khác sai tới sai lui như vậy mà mấy người đã quen rồi à.”
Cô bé thờ ơ nói vậy trước ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Nói trắng ra, trách nhiệm của linh vật cũng chỉ là [ở trong biên chế binh đoàn], nhưng Frederica lại được phái tới bộ nghiên cứu trong lúc mấy người Shin nhập học trường quân đội, sau này lại xung phong đảm nhận công việc liên lạc với ban nghiên cứu sáng chế và sĩ quan chỉ huy.
“Hôm nay Grethe có gọi báo, chúng ta chuẩn bị trở lại căn cứ của chúng ta.”
Căn cứ tổng bộ sư đoàn số 177 sử dụng căn cứ không quân của đế quốc cũ, có kho bãi lớn để chứa người máy và làm khu vực bảo trì sửa chữa, cộng thêm đường băng dành cho máy bay vận tải hiện chỉ dùng trong nước. Một nhà kho trong đó, cộng thêm kí túc xá và khu quản lí gần đấy đã được mượn làm căn cứ cho binh đoàn thí nghiệm số 1028.
“---Trước tiên, xin cảm ơn mọi người vì đã vất vả đi cứu viện trong suốt thời gian qua.”
Bên trong một căn phòng có cửa thông dưới sàn, có thể nhìn rõ mọi chuyện trong kho chứa tầng dưới, sĩ quan chỉ huy của binh đoàn thí nghiệm số 1028--- trung tá Grethe Wenzel hé đôi môi hồng ra nói.
Trong này có các nhân viên bảo trì sửa chữa, các processor làm tiểu đoàn trưởng trong binh đoàn, cộng thêm cả binh đoàn trưởng, cũng chính là năm 86. Nhìn lướt qua mấy vị tiểu đoàn trưởng khiến cho tuổi tác trung bình trong căn phòng thấp đi rất nhiều này, Grethe cười gượng, nói.
“So với lúc nhận chức thì chức vụ thay đổi nhiều thật… Coi bộ đúng là 86 mấy cậu và lính đánh thuê hợp với [Reginleif] hơn.”
Cô nhìn qua phía bên cửa sổ cách âm, ở đó đang có không đủ hai mươi [tác phẩm] đã rất lâu không quay lại căn cứ, đang được bảo dưỡng và sửa chữa.
Người máy phiên bản cơ động cao đầu tiên do liên bang chế tạo, [Reginleif].
Tăng cường khả năng di chuyển, thiết kế dựa trên ý định [tăng khả năng cơ động lên mức quân địch không bắn trúng], có thể nói là thành quả kết hợp giữa khái niệm và lí tưởng của cô.
Khẩu pháo 120 mm của phiên bản tăng có sức công phá rất lớn, nếu [Vanargand] bị bắn trúng, ngoại trừ mặt trước chân pháo ra thì không có chỗ nào không bị phá. Nếu thế thì thà bỏ luôn lớp giáp, dùng thiết kế đề cao khả năng né tránh, có khi lại tăng cường khả năng sống sót của người điều khiển hơn.
Một tháng trước, trước khi được phái ra chiến trường sau khi kết thúc huấn luyện, cảnh tượng một đại đội 50 cỗ [Reginleif] đứng xếp hàng trong nhà kho trông hoành tráng biết bao.
Thế mà giờ lại trống rỗng. Phần lớn là thùng đựng đạn 88 mm, cùng với xác người máy kéo về chưa biết xử lí ra sao để thành chồng trước chiếc cửa cuốn sắt, trông khá hoang vu.
Số người máy giờ đã không còn nổi một nửa, và các đoàn trưởng thì mới chỉ là các thiếu niên thiếu nữ mười năm mười sáu tuổi.
Kể cả thế thì thí nghiệm vẫn chưa thể kết thúc… vẫn còn chưa có kết quả.
“Trước khi thông báo cho mọi người lệnh cấp trên, tôi có tin vui này muốn nói trước. Vài ngày trước đã xác nhận được, hợp chủng quốc Roa Graecia và liên minh Wald của chúng ta vẫn tồn tại. Đội tuần tra đã bắt được liên lạc vô tuyến của họ.”
Quốc gia thứ nhất là nước láng giềng phía bắc của nước cộng hòa và liên bang (khi ấy còn là đế quốc), quốc gia cuối cùng theo chế độ quân chủ chuyên chế trên đại lục, còn quốc gia thứ hai là một quốc gia quân sự trung lập, láng giềng phía nam của hai nước trên. Đó là chuyện trước khi chiến tranh với [Legion].
Do bị quấy nhiễu điện từ, khi trước các bên còn không thể xác nhận sự tồn tại của nhau chứ đừng nói đến liên lạc, nhưng giờ đã xác nhận được nghĩa là ít nhất hai quốc gia này vẫn còn.
“Họ có vẻ như cũng tìm cách xây dựng hàng phòng thủ, hình thành khu an toàn. Hợp chủng quốc đã dần đẩy lùi quân địch theo hướng nam rồi, sắp có thể nối lại được con đường giao thông, khi đó hai nước sẽ có thể phối hợp chiến đấu… Nhưng còn các quốc gia láng giềng khác, cả nước cộng hòa San Magnolia, vẫn chưa nhận được tín hiệu vô tuyến…”
Grethe im lặng một lúc nhìn mọi người, Seo không thích thú gì lấy tay chống hai má, Krena nằm gục xuống bàn nhưng vẫn cố nhìn lên cho có lệ. Thấy thế cô cười khổ.
Họ không hề coi nước cộng hòa là quốc gia của mình, cũng không lấy chuyện mình bị hãm hại ra để mỉa mai, đúng thật là không quan tâm. Coi bộ họ tổn thương rất lớn, Grethe nghĩ thầm.
Shin và Raiden thì coi bộ rất tập trung nghe, nhưng hình như chuyện bọn họ để ý không giống như cô nghĩ thì phải--- một ai đó sao? Còn Angel cũng liên tục nhìn hai người họ, coi bộ cũng để ý đến chuyện giống họ.
Trưởng bộ phận bảo trì sửa chữa có mái tóc đỏ xen tóc trắng búi tó mới nói.
“Trung tá. Thế chẳng lẽ lệnh cấp trên không phải tin tốt gì?”
Nghe được câu hỏi có vẻ mỉa mai này, cô gật đầu trả lời.
“Buồn là đúng thế… Theo như dự đoán, [Legion] chuẩn bị tổng tấn công trong thời gian tới.”
Con người thường duy nhất trong phòng họp, trưởng bộ phận nghiên cứu nghe thế mà ngạc nhiên đến thở mạnh.
Đồng thời, các tiểu đoàn trưởng tự nhiên như thể thay đổi tính cách.
Nếu phải lấy ví dụ, thì giống như một đàn chó săn đang nhàm chán nằm ngủ, bất chợt nghe thấy tiếng kèn đi săn, liền ngẩng đầu dậy.
“Dựa trên dự đoán này, cánh quân phía tây sẽ được bổ sung lực chiến, đồng thời tiến hành cải tổ. Binh đoàn thí nghiệm 1028 của chúng ta cũng được bố trí làm quân đội người máy chính quy, thuộc FOB số 15. Binh đoàn đầu nhập vào đại đội 141 do tôi trực tiếp chỉ huy… Về sau sẽ không cần đi cứu viện trên quy mô tiểu đoàn như trước đây nữa. Từ nay trở đi đã có thể tập trung toàn bộ thành viên, thể hiện sức mạnh của cả binh đoàn. [Reginleif] và binh đoàn Nordlicht của chúng ta cuối cùng cũng được phô bày khả năng thực… Có ai có câu hỏi gì không?”
“---Lực lượng quân địch ra sao?”
Không biết Shin đã biết trước chuyện cải tổ và chuyển đổi chức năng hay vốn dĩ không quan tâm gì chuyện đó, cậu thờ ơ hỏi, Grethe mỉm cười, trả lời.
“Theo dự đoán thì quy mô ở mức quân đội hiện tại của chúng ta đối phó được. Quân tăng cường chỉ là để cho chắc… Mà tôi nhớ không nhầm thì cậu đã từng báo cáo lên chuyện này đúng không thiếu úy Nouzen.”
Raiden nghe thế mới liếc mắt nhìn Shin.
Ánh mắt liếc sang đó bị Shin mặc kệ, Grethe nhìn ra hành động đó nhưng không biết chuyển ẩn bên trong, đành giả vờ không nhận thấy.
“Phân tích của cậu dựa trên quan điểm sĩ quan chỉ huy ngoài chiến trường nên có chỗ đáng tin cậy, cậu cũng từng làm thủ lĩnh binh đoàn quân tinh nhuệ nhất của nước cộng hòa nên ý kiến đưa ra sẽ được suy xét. Nhưng chỉ dựa vào thông tin một khu vực do sư đoàn phụ trách mà dự đoán chiến lược quân địch trên toàn chiến trường phía tây thì có chút quá liều lĩnh thì phải?”
Shin chắc cũng đoán sẽ bị tra khảo như vậy, cậu không nghĩ ngợi gì trả lời.
“Khu vực sư đoàn số 177 phụ trách là trường hợp đặc biệt tại chiến trường phía tây, từ nơi đó có thể suy đoán chiến lược tổng thể… Trong các trận chiến trước tôi cảm thấy được [Legion] đang dần rút lui. Nhưng đó không phải do bị đánh lui.”
Không phải do bị quân liên bang đẩy lùi.
Có thể là đang làm mồi nhử dụ quân ta.
Grethe không còn cười nữa.
“Cảng mở rộng phạm vi thì hàng tuyến càng mỏng. Ba tháng trước đã đẩy lùi được quân địch rất xa, thế nên cả hàng phòng thủ lẫn căn cứ quân sự đều đang xây dựng lại… Tôi thấy tình hình trước mặt không lạc quan cho lắm.”
“...Con mắt rất tinh ý. Nhưng cậu ngây thơ một chút thì sẽ dễ thương hơn đấy.”
Thử đùa một câu, chỉ là Shin đến lông mày cũng không nhúc nhích, Grethe nhẹ thở dài.
“Cậu nói đúng, thiếu úy. Tổng bộ cũng biết vấn đề trong đó. Nhưng cho dù có duy trì hàng tuyến khi trước thì liên bang cũng không chịu được chi phí. Kể cả án binh bất động, [Legion] cũng không thể tự mất đi. Thế nên dù chỉ một tấc đất cũng được, chúng ta phải liên tục tiến tới, cho đến khi tiêu diệt hoàn toàn [Legion].”
“......”
“Còn nữa--- giả sử [Legion] đúng thật là muốn dụ quân ta mắc câu rồi tổng tấn công, thì quân số địch do thiếu úy dự đoán đã vượt qua quá nhiều con số do phòng phân tích dự đoán.”
Không chỉ vậy, con số đó còn lớn hơn cả con số lớn nhất có thể đạt tới mà liên bang tính toán dựa trên số lượng và khả năng sinh sản của phiên bản nhà máy tự động. Theo con số Shin dự tính, cho dù có thêm cả binh đoàn tăng thiết giáp thì chiến trường phía tây vẫn ở trong tình thế hiểm nghèo.
Nếu không phải vì lượng kiến thức dày dặn không chỉ dựa trên kinh nghiệm là có, mà cô thấy được trong báo cáo của một thiếu niên ít nói như cậu, Grethe đã định cách chắc cậu lâu rồi--- điều đó đã thể hiện báo cáo này vô lí ra sao.
Cũng có thể đây là tật xấu do chiến đấu lâu dài ở nước cộng hòa--- phải chiến đấu với [Legion] trong tình huống vô cùng tàn khốc, thiếu thốn khí tài, thế nên cậu quá mức cảnh giác đối với sức mạnh quân địch.
Lại nghĩ đến việc cậu sẵn sàng mặc kệ quân luật và chiến lược khi phán đoán cần làm vậy (nhờ vào công trạng lớn nên Grethe vẫn còn bảo vệ cậu được)... Quả thật vết thương nước cộng hòa gây ra cho cậu rất nặng.
“Nói chung cậu không cần lo lắng như thế… Liên bang khác với nước cộng hòa, bọn tôi sẽ không bao giờ mặc kệ mối nguy hiểm trước mặt. Bọn tôi đã cố hết sức thu thập và phân tích thông tin rồi, đã chuẩn bị đầy đủ. Nhất là, liên bang sẽ không bao giờ bỏ rơi những đồng đội đã chiến đấu hết mình vì cả cộng đồng.”
Không phải như chiến trường nước cộng hòa, không nhà không cửa không tổ quốc.
Không có thông tin lẫn hỗ trợ, quân mình cùng quân địch cứ phải đánh nhau trong tình thế đơn độc.
“......”
Shin không bị thuyết phục, cũng không tức tối gì, đôi mắt màu đỏ máu chỉ đơn giản cúi xuống, rồi nhắm lại.
Grethe thấy thế mà mỉm cười.
Coi bộ sự chân thành của họ vẫn chưa có được lòng tin của cậu.
“Nhân dịp này cũng có đồng đội mới muốn gia nhập binh đoàn. Mọi người trong binh đoàn xin đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu thành viên mới cho mọi người.”
Đi thôi. Nghe Grethe nói vậy, Shin đi sau tiếng giày cao gót đập sàn nhà giòn giã của Grethe, đi qua hành lang chính của căn cứ. Còn vị trưởng bộ phận bảo trì sửa chữa cậu vẫn hay liên lạc, và cả vị trưởng bộ phận nghiên cứu ít nói nhưng nói ra câu nào đều chuẩn câu đấy, đi ra khỏi phòng họp thì tách khỏi nhóm bọn họ, chỉ còn lại các 86 đi theo Grethe.
“Cậu có suy nghĩ gì về [Reginleif], thiếu úy?--- So với quan tài sắt của các cậu thì như thế nào?”
Grethe bất chợt quay lại nhìn Shin, mỉm cười thắc mắc.
“Thật ra lúc đó tôi cũng có mặt trong khu chăm sóc các cậu. Nhưng vì đề phòng gián điệp và bệnh dịch nên không được nói chuyện trực tiếp cùng mọi người… Cơ mà người máy đồng đội của cậu vẫn còn đặt bên trong phòng nghiên cứu của tôi đấy. Có muốn qua xem không?”
“...Không.”
Người máy cậu sử dụng thường xuyên hỏng đến không thể sửa chữa, thế nên dùng không được bao lâu Shin đã phải thay người máy mới, người máy đó thực ra cũng chưa dùng được lâu, chỉ là một trong các người máy dự bị của cậu. Nhưng nếu bảo không có cảm tình thì không phải, chỉ là chỉ vì muốn nhìn mà lại đi quấy rầy người máy đó--- quấy rầy giấc ngủ an lành chỉ có được sau khi hi sinh, cảm giác giống như phá rối sự yên nghỉ của người chết, thế nên không cần làm thế.
“...Chuyện đánh giá sẽ được gửi lên cùng với kết quả kiểm tra đồng bộ giác quan thưa ngài.”
Binh đoàn thí nghiệm 1028 là binh đoàn chuyên dụng để thí nghiệm tính thực dụng của [Reginleif] và đồng bộ giác quan. Bên cạnh đánh giá cá nhân, để xác định ảnh hưởng đến cơ thể người nên sẽ tiến hành kiểm tra định kì.
“Tôi biết rồi. Thế nên tôi mới muốn hỏi suy nghĩ của các cậu--- Suy nghĩ thật lòng của một người đã từng điều khiển người máy cùng kiểu của nước cộng hòa.”
Shin thở dài.
“Cỗ [Juggernaut] đó---”
Grethe cau mày lại.
“[Reginleif] mới đúng.”
“[Juggernaut].”
“Đã nói là [Reginleif] rồi cơ mà.”
“[Juggernaut].”
“...Thôi được, cậu nói tiếp đi.”
Thấy Grethe bất đắc dĩ lắc đầu, Raiden đi phía sau không dám cười, hắng giọng cố chịu đựng.
Shin không để ý, nói tiếp.
“Là một loại quan tài sắt cao cấp hơn chút so với [Juggernaut] của nước cộng hòa.”
Grethe im lặng hơn mười giây.
Từ vẻ mặt cô có thể thấy được cô bị tổn thương rất nặng.
“...Thật ư?”
“Ể? Cô ấy không biết sao?”
“Nói trắng ra thì thứ đó là thứ ăn thịt người điều khiển.”
Krena và Seo vén bàn tán, Grethe do đang tổn thương nên chắc hẳn không nghe thấy.
Đó là thứ vũ khí phát minh nhằm sánh ngang với [Legion] trên mặt cơ động, không hề quan tâm đến mặt an toàn. Thế nên trong giai đoạn thử nghiệm cũng đã khiến người điều khiển nào cũng không chịu nổi phải từ bỏ. Đến khi được bố trí vào quân đội cũng là có rất nhiều processor chính quy thiệt mạng, như thể bị [Reginleif] ăn thịt.
Mấy người Shin và Raiden có thể chịu được là vì họ là 86. Từ trong giai đoạn đang phát triển chỉ tầm 11 12 tuổi, họ đã bắt đầu khiển cỗ [Juggernaut] của nước cộng hòa, vốn được thiết kế không hề quan tâm đến sức chịu đựng của người điều khiển, thế nên đã phát triển được cơ thể có khả năng thích nghi với áp lực.
“Chuyện này… đúng là choáng thật. Cho… cho dù có nói nó yếu kém hay khó dùng… nhưng không thế… mà lại đem đi so sánh với thứ người máy khiến người ta có cảm giác kẻ sáng chế bị điên kiểu đó…”
Dù cô nói thẳng thừng như thế trước mặt mọi người, nhưng đây là sự thật. nên Shin cũng mặc kệ.
“...Các cậu có thể sử dụng thứ sắt vụn đó chiến đấu tại nước cộng hòa lâu đến vậy ư!”
“Thì cũng chỉ dùng được mỗi thứ đó thôi.”
“A, đúng thật…”
Grethe lẩm bẩm, chắc đang chửi rủa nước cộng hòa hoặc nơi sản xuất ra [Juggernaut].
“...Tôi thấy người máy này không đến nỗi tệ. Mặc dù rất kén người điều khiển, nhưng tốc độ nhanh lại cũng có thể phanh tốt, hành động rất linh hoạt. Thực ra mà nói, [Vanargand] cũng là quan tài sắt, như người máy này còn dễ dùng hơn.”
Các 86 đã quen với lớp giáp và bố trí của [Juggernaut] nước cộng hòa, không bao giờ ỷ lại sự an toàn của mình vào lớp giáp bên ngoài. Khách quan mà nói, đối với bọn họ, cỗ [Vanargand] vì lớp giáp dày nên di chuyển chậm, so ra còn kém hơn cỗ [Reginleif] mạnh ở tính cơ động, có thể tránh né đòn tấn công của quân địch.
“Thế ư… Nhưng sao tôi cảm thấy mấy lời vừa rồi không giống lời khen gì cả.”
“...Đúng thật là Shin đâu có khen…”
Angel xen ngang, Grethe giả vờ như không nghe thấy.
Thở dài thườn thượt một tiếng, Grethe nói.
“Nếu thế sao các cậu còn tự nguyện làm processor?”
“Nghe đồn chính trung tá cho bọn tôi vào danh sách dự bị tuyển chọn làm processor mà.”
“Tôi chỉ định để các cậu thí nghiệm thôi, ai ngờ các cậu lại xin gia nhập binh đoàn thực chiến chứ. Đúng thật kinh nghiệm và kĩ năng của các cậu giúp ích rất nhiều… Nhưng tôi vẫn luôn phản đối chuyện trẻ vị thành niên ra chiến trường, nhất là các cậu là 86, càng không nên phải ra chiến trường.”
Thấy Shin nhìn mình, Grethe nhún vai nói.
“Tôi cũng từng là người điều khiển thử nghiệm, vào mười năm trước khi trận chiến với [Legion] bắt đầu nổ ra. Cũng đúng tầm tuổi cậu bây giờ… Lúc đó tôi là sĩ quan không quân dự bị, nhưng bầu trời thì đã bị [Legion] cướp đi mất.”
Phiên bản pháo phòng không bắn pháo, phiên quấy nhiễu điện từ gây rối loạn, dù là nước cộng hòa hay liên bang thì quyền khống chế bầu trời trên khu vực giao chiến đều thuộc về [Legion].
“Các đồng đội cũng là quân dự bị khi đó như tôi cũng tham gia làm người điều khiển thử nghiệm… Có rất nhiều người đã hi sinh. Bị quân địch vây bắt do điều khiển cỗ [Vanargand] chậm chạp, đần độn. Từ đó tôi vẫn luôn nghĩ làm sao có một loại người máy nhanh hơn. Đó là lí do khiến tôi chế tạo [Reginleif].”
Grethe cúi đầu xuống, lạc vào trong hồi ức, sau đó lại ngẩng đầu lên mỉm cười.
“...Cảm ơn cậu đã nói thật, thiếu úy. Cả mọi người nữa… Sau khi sửa chữa lại sẽ xin nhiều ý kiến thật lòng của mọi người hơn nữa, cho tôi được cảm ơn trước.”
Họ bước qua cửa chính của căn cứ, bước trên con đường vừa được rải nhựa lại, đi đến cuối đường thì đặt chân tới một cánh đồng cỏ xanh mướt tràn đầy không khí mùa hè.
Con đường bị cỏ dại che lấp khiến chọ chú ý.
Họ vẫn nhớ tám tuyến đường ray nằm cạnh nhau này.
Nơi này là---
“Lúc mấy người đi đến, chỗ này vẫn bị [Legion] kiểm soát.”
Grethe quay lại mỉm cười nói với họ. Đôi môi đỏ mỉm cười kiêu hãnh.
“Trong nửa năm qua chúng tôi đã lấy lại được.”
A. Có tiếng thở hắt ra, vang tới tai cô.
Trên thảo nguyên ngướt xanh màu lá, từng nụ hoa trắng trổ bông, năm người máy nước cộng hòa--- Bốn cỗ [Juggernaut] và một cỗ [Scavenger] yên lặng nằm trong các quan tài thủy tinh chưa từng thấy bao giờ.
“Chúng tôi tìm thấy chúng khi đẩy lui quân địch. Cũng biết thế này có thể khiến các cậu không vui, nhưng bọn tôi vẫn tìm hiểu thử. Nhờ đó cũng làm ra tấm bia khắc tên này… Các cậu không cần lo, những tấm thẻ khắc tên sau được ghi chép lại, đã được trả về nguyên vị trí của chúng.”
Giải thích xong, Grethe đứng bên cạnh căn phòng thủy tinh, vươn tay chạm lên tấm bia đá. Shin đã từng đến nghĩa địa công của quốc gia, thế nên cũng tương đối quen với kiểu dáng bia kỉ niệm của liên bang.
“Tôi không biết nước cộng hòa đối xử ra sao đối với các liệt sĩ hi sinh, nhưng trong mắt mọi người dân liên bang, bất kì người lính nào cũng xứng đáng với danh hiệu anh hùng cứu quốc. Thế nên tên mỗi liệt sĩ hi sinh đều được khắc trên bia kỉ niệm tại nghĩa địa công của quốc gia… Các đồng đội của các cậu cũng vậy, nhưng bọn họ là yên nghỉ tại chỗ các cậu đi tới, thế nên bọn tôi để họ được ở đây, biến nơi này thành hình dạng hiện tại.”
“......”
Trong lòng có chút cảm giác không hài lòng.
Vì dù là bất cứ ai trong họ, từ đó tới này đều chưa từng nghĩ sẽ được biến thành bia kỉ niệm thế này, tồn tại mãi với thế gian.
Chỉ mong sau khi chết, những người quen biết mình đừng quên mình vội, thế là đủ.
---Có thể nhờ cậy thiếu tá cũng không quên bọn tôi không?
Những lời cậu nói trong bầu trời đêm rọi ánh pháo hoa đó, thật sự là mong ước của cậu, cũng chỉ vậy mà thôi.
“...Thiếu úy?”
“Không có gì.”
Shin nhẹ lắc đầu. Coi bộ người liên bang suy nghĩ khác họ trong vấn đề này, nhưng thôi cũng không mong gì người liên bang hiểu được… Người dân liên bang đã thể hiện sự đồng cảm bằng cách của họ rồi, dù gì cũng nên biết ơn.
Người dân liên bang không coi những tấm kim loại đó là rác mà vứt đi--- một thứ vốn dĩ là ngôi mộ khắc tên các đồng đội của họ, tương đương với sự tồn tại của các đồng đội, hoặc lấy đi làm tư liệu, cũng rất đáng biết ơn.
Nhưng coi bộ nhiệm vụ lần này sẽ kéo dài lâu đây. Shin nhìn xác Fido nằm trong quan tài thủy tinh, thầm nghĩ.
Nhiệm vụ đến tận lúc hóa thành hư vô này, giao cho cậu.
[Legion] cũng có người máy chuyên thu nhặt xác người máy--- phiên bản vận chuyển thu hồi. Thế nên Shin cứ nghĩ nhiệm vụ của Fido sẽ kết thúc khi bị chúng nuốt trọn, hoặc là bị mưa gió mài mòn. Lúc đó đã là sau khi bọn họ gặp nạn chết đi rồi… Shin khi đó nghĩ thế.
Bất chợt, từng tiếng bước chân quen thuộc đi tới, đến bên cạnh cậu thì ngừng.
Tiếng bốn chân bước đi ầm ĩ đến phát tức.
Quay lại, một cỗ [Scavenger] khổng lồ đang đứng yên một chỗ.
Cơ thể vuông vắn, bên dưới là bốn chiếc chân ngắn cùng hai cánh tay máy. Thiết kế vụng về, phiên bản quá mức lỗi thời, đi khắp chiến khu nước cộng hòa cũng không không tìm nổi.
Sau đó lại có tiếng giày quân dụng dẫm lên đất vang tới. Raiden né qua một bên tránh đi bóng người suýt va vào mình, mới biết đó là Frederica.
“Này này! Kể cả có vội cũng đừng bỏ tôi lại một mình chứ!”
Frederica khụy người xuống lấy tay chống gối, thở hổn hển nói. Krena bên cạnh vội vã gỡ lá cây, cánh hoa và một thứ ấu trùng có màu sắc sặc sỡ dính trên tóc hoặc quân phục cô bé xuống.
“Phải rồi Frederica, cô vừa đi đâu thế?”
Ban nãy cũng tham dự cuộc họp, không để ý một lúc đã không thấy đâu nữa.
“Là, là do người này… vì… Grethe và nhân viên bộ nghiên cứu nói với tôi muốn cho mọi người bất ngờ.”
“Bất ngờ?”
“Thế cô chạy từ phòng nghiên cứu đến đây à? Ổn không thế, có không thở nổi mà chết không?”
“Nãy giờ… tôi ngồi trên người tên này, nhưng nó vừa thấy Shin tự nhiên lao vội đến, hất văng cả tôi ra.”
“Bình tĩnh thở đã Frederica, xong hãy nói.”
“...Được rồi, đây là thứ gì vậy?”
Frederica nghỉ một lúc điều chỉnh nhịp thở, sau đó tự mãn ưỡn cao ngực, nói.
“Hỏi đúng lắm Raiden. Đây chính là---”
“---Fido?”
Shin ngắt lời Frederica, đúng hơn là cậu không hề để ý đến cuộc nói chuyện của họ, nhẹ nói, thấy vậy Raiden tỏ vẻ đầu hàng.
“Này, vật nuôi nào cậu cũng lấy tên Fido thế sao hả?”
“Không phải thế…”
Frederica nói, vẻ mặt khá là vui vẻ.
“Anh nhìn ra rồi hả. Đúng thế, đây chính là Fido đã đi theo mọi người tới đây.”
“”””Hả?””””
Im lặng mất một lúc.
Cả bốn người đồng thanh nói.
Shin ngẩng đầu lên nhìn cơ thể cao to của Fido, hai mắt mở lớn, đứng bất động không di dịch, rất hiếm khi thấy cậu như vậy.
“Khi tìm hiểu những tấm mộ bia kia, có kiểm tra thử cả thứ này. Dù giao diện bị phá hỏng, nhưng kết cấu trung tâm không sao, thế nên mới có thể khôi phục lại như thế này. Phải rồi, đã năng cấp lên mức cao nhất thứ này có thể điều khiển được, thế nên cũng có hi vọng sẽ giúp ích được trong chiến đấu về sau.”
Hình dạng thô kệch thế này là do trưởng bộ phận nghiên cứu đùa nghịch đấy. Frederica nói thêm.
Người máy này ở lại đây cùng các người máy thân quen và di vật các đồng đội của họ, tức là nó có ý nghĩa đặc biệt đối với các 86. Nếu thế thì hẳn giữ lại hình dáng nguyên gốc sẽ khiến họ vui hơn. Đó là suy nghĩ của trưởng bộ phận nghiên cứu.
“Thực ra nó cũng nghĩ bản thân đã [chết rồi]. Sau khi được chuyển vào người máy mới không thể khởi động được. Nó tỉnh dậy được---”
Frederica chợt cười khổ, nói.
“Do nghe thấy tên của anh đấy Shin… Coi bộ nó rất quý anh.”
Không biết có ai nghe được chút ghen tị trong lời nói của cô bé hay không.
Nhưng chắc chắn một điều là Shin không nhận ra điều đó. Đúng hơn, cậu giờ không nghe được ai nói gì nữa.
Fido đi từ tốn tới bên cạnh Shin đang đứng yên. Đứng cách cậu một khoảng có thể vươn tay chạm vào.
“...Pi.”
Thấy máy cảm ứng quang học dè dặt chiếu vào bản thân, Shin nhẹ thở dài.
“Mệnh lệnh là đóng quân ở đó đến lúc biến mất chứ hả? Nhiệm vụ đó giờ tính sao đây?”
“Pi…”
Nghe thấy vậy, Fido ngay lập tức trở nên rầu rĩ (cảm thấy vậy do hành động của nó và máy cảm ứng), khiến Shin không khỏi bật cười.
Trên cơ thể kim loại lạnh lẽo đã không còn những vết sẹo cũ.
“Nhưng mà… gặp lại được cậu là tốt rồi.”
“Pi!”
Người máy nhặt rác như thể cũng có cảm giác cảm động, máy cảm ứng quang học nhấp nháy liên hồi cứ như một đôi mắt đang khóc tu tu.
“Pi…!”
Chắc là định nhào tới ôm hoặc xà vào trong lòng như con người hay làm, cơ thể khổng lồ nặng hơn 10 tấn lao tới.
Shin đã dự đoán sẵn, nhanh chóng né đi.
Fido không khống chế được bản thân nên cứ thế lao đi, cuốn theo một lớp cỏ, sau đó đâm mạnh vào xác một phiên bản tăng còn sót lại. Nơi này phát ra một tiếng “Coong---” chát chúa như thể tiếng chuông, khiến mọi người kinh hãi.
Nhìn chăm chăm Fido đã im lìm, Seo nói.
“Oa a, vụ này quen quá đi.”
“Này, mấy người ít ra cũng lo lắng một tí đi chứ.”
Chỉ có Frederica là hoảng hốt.
“Cũng có đâm hỏng Fido được đâu.”
“Ý tôi nói là Shin! Khi nãy mà không né được là ăn đủ rồi!”
“Shin hình như biết được Fido định làm gì hay sao ấy.”
Không biết đây là sự thấu hiểu sau 5 năm ở chung, hay là do Fido học cách sống của cậu nữa, Shin không biết, cũng không muốn biết.
Biết ngay sẽ thế này mà. Trông thấy bộ dạng ủ rũ của Fido như muốn nói vậy, nụ cười của Shin càng tươi hơn.
Grethe đứng im nhìn mọi chuyện diễn ra chợt mỉm cười.
Tốt quá rồi.
“...Cậu cuối cùng đã cười rồi, thiếu úy.”†
Các processor của binh đoàn Nordlicht có căn cứ tại tổng tư lệnh sư đoàn 177 đều quay về căn phòng cá nhân trong kí túc xá binh đoàn.
Nhưng nói là như vậy, từ lúc họ được bố trí vào binh đoàn, phải thực hiện nhiệm vụ cứu viện thế nên vẫn luôn nay đây mai đó ngoài các căn cứ tiền tuyến, lâu lắm rồi không được trở về. Các căn phòng đều chật hẹp, giản dị, không có dấu vết có người sống ở đây. Shin ngồi trong phòng cầm một cuốn sách triết học đang đọc dở, nhưng thực chất đang không vào đầu, thì có tiếng gõ cửa phát ra, cậu ngẩng đầu lên.
Hiện đang là lúc sau bữa tối, trước giờ đi ngủ, thời gian tự do của mỗi người. Nhà kho người máy cách khá xa nơi đây nên tiếng ầm ĩ không vang tới được, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn dưới nhà ăn, chuyện này thì dù là liên bang hay khu 86 đều giống nhau.
Mở cửa ra thì thấy Frederica.
Không biết sao cô bé trông có vẻ sợ hãi, sau đó mới thở dài, nói.
“...Anh bỏ cái tật xấu đi không phát ra tiếng được không hả…! Kiểu này chắc tôi đau tim mất!”
Kể cả cô bé nói thế…
Muốn sửa cũng có sửa được đâu chứ. Shin thầm nghĩ với vẻ không có ý gì muốn thay đổi. Tất nhiên Frederica không biết chuyện này.
“Phải rồi, anh đi giày quân dụng mà sao lại không phát ra tiếng được…? Đến cả sàn nhà cũng không phát ra tiếng luôn.”
“Cũng không phải là tôi cố ý kiềm tiếng lại.”
Chuyện này khi trước Daiya, Kaie và Kino cũng từng cằn nhằn rồi, bảo Shin cứ đột ngột xuất hiện sau lưng thế đáng sợ không khác gì tử thần, mong cậu đừng làm vậy nữa.
Shin đứng trước cửa phòng kí túc, chợt nhích người qua ý bảo Frederica đi vào, thế nên cô bé đi vào. Cô bé ngồi lên chiếc giường cứng đơ, nhìn một vòng căn phòng giản dị đến tĩnh mịch này, không khác gì nhà tù, khuôn mặt trở nên khó chịu.
“Chán chết… ít ra cũng dán ảnh hoặc treo tranh lên chứ, hay bày mấy quyển sách anh thích chẳng hạn, trông thế này lạnh lẽo quá.”
“Chỗ này cũng chỉ để ngủ mà thôi. Bày nhiều đồ đến lúc dọn lại mệt.”
Xét đến cùng, thực ra cậu cũng không thích đọc sách, chẳng qua để đánh lạc hướng đầu mình trong lúc nghĩ ngợi chuyện khác. Hay chính ra, là cậu muốn được một chút yên bình giữa tiếng ai oán liên miên của hồn ma.
Khi trước lúc còn ở binh đoàn Spearhead cậu có một giá sách, nhưng đó chẳng qua là vì lấy sách từ thư viện thành phố chết về thì rắc rối quá, thế nên đành làm vậy.
Đã được liên bang bảo hộ gần một năm nhưng hứng thú và sở thích của Shin vẫn chỉ có như thế.
Frederica như thể hiểu được, cau mày lại.
“Chỗ này không chỉ dùng để ngủ mà thôi, đây là nơi anh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Kể cả chỉ là căn cứ tạm thời cũng là như vậy… Trống trải thế này không được.”
Nếu còn ở khu 86 hoặc là binh đoàn Spearhead thì có lẽ làm thế là đúng. Frederica thầm thở dài. 86 ở quốc gia đó không bao giờ biết được sau mỗi lần xuất quân bản thân còn có thể trở về hay không.
“Như phòng Eugene có để rất nhiều ảnh..”
“Cô đi dọn hộ cậu ấy rồi?”
“Đang thiếu người nên tôi đi hỗ trợ một tay, thu dọn di vật… Trong đó đều là ảnh của em gái anh ấy, không có ảnh cha mẹ, thế nên đó chắc là người thân duy nhất của anh ấy.”
“......”
Không biết em gái Eugene có hình anh trai không nhỉ? Shin đau lòng nghĩ.
Cô bé đó cậu mới chỉ gặp được một làn ở thư viện thủ đô, nhỏ hơn Eugene rất nhiều.
Shin cũng tầm tuổi đó mất đi cha mẹ và anh trai, nhưng trong chiến tranh tàn khốc đã dần mài mòn từng chút một trí nhớ về người thân.
Eugene chiến đấu là để em gái có được hạnh phúc, đến tận lúc chết vẫn nhớ về em ấy, giờ mà bị em gái quên đi… Chuyện đó khiến cậu thương xót.
“...Hôm đó cô không hỏi tên cậu ấy thì tốt biết mấy.”
Khả năng đặc biệt của Frederica chỉ có thể sử dụng với những người có quen biết. Sau khi nói chuyện, biết được tên họ, [đôi mắt] cô bé sẽ thấy được quá khứ và hiện tại của người đó.
Nếu sáng hôm đó cô bé không nói chuyện với Eugene thì đã không phải nhìn thấy cảnh cậu chết đi.
“Anh không được nghĩ về những người bạn đã mất như thế. Tôi cũng thế. Kể cả có ngày kẻ sống người chết… thì quen nhau vẫn hơn là không quen, ít ra còn có thể nhớ về người kia.”
Shin chớp mắt.
“Nếu không cần thiết thì vẫn không nên đi làm quen với người chết.”
Đó là những lời nói thật của Shin, một người đã phải xa cách gia đình, biến thành processor, lang thang khắp các chiến trường, một lần lại một lần chứng kiến binh đoàn của mình bị giết hết, liên tục nhìn đồng đội ra đi.
Cậu chưa bao giờ hối hận trước lời hứa của cậu với binh đoàn và các đồng đội đầu tiên.
Cũng chưa bao giờ hối hận việc đưa theo những đồng đội đã hi sinh từng chiến đấu cùng mình từ trước đến nay.
Kể cả đã quyết tâm đến thế, khi đồng đội hi sinh vẫn không thể không có cảm giác gì… Thế nên Shin nghĩ cô bé đã gánh vác trách nhiệm về vị kị sĩ kia, thì cũng không cần chịu đựng đau đớn gì thêm nữa.
Frederica bất mãn.
“Chuyện của anh chắc… Đồ tử thần lắm chuyện.”
“Thế cô gặp tôi có chuyện gì?”
Không thể nào chỉ đến để ngắm phòng cậu.
Frederica sững sờ, hẳn là nhớ ra, ánh mắt trở nên mông lung.
“Ưm, chuyện này, thật ra là…”
Ánh mắt cô bé lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Shin, ấp úng nói.
“...Chuyện ban sáng… Xin lỗi, khi đó…”
A, Shin thản nhiên gật đầu. Hóa ra là chuyện lúc sáng à.
Kiriya.
Giờ mới nhớ ra đến tên của vị kị sĩ của Frederica cũng không biết.
“Tôi giống anh ta đến thế ư?”
“Không đến mức giống y như nhau, nhưng dáng người khá tương tự. Anh chỉ có một nửa dòng máu nhưng cũng coi như là cùng huyết thống.”
Shin ngạc nhiên nhìn Frederica, cô bé mỉm cười như thể một đứa trẻ vừa bày trò quậy phá thành công.
“Kị sĩ của tôi là Kiriya Nouzen, cùng họ Nouzen với anh… Anh không biết được gia phả nhà mình sao?”
“Ừm.”
Cậu chưa từng nghe cha mình kể cho, cũng có thể là đã nghe nhưng quên mất.
“Dù không được nghe kể nhưng đó vẫn là cội nguồn của anh, ít ra cũng tìm hiểu thử đi chứ… Nouzen là dòng tộc chiến đấu thuộc tộc đêm đen khởi nguồn từ thời kì ban đầu của đế quốc. Huyết thống họ được trời ban cho khả năng chiến đấu rất mạnh, thế nên đời nào cũng có người giữ vị trí hộ vệ hoàng đế… Quý tộc của tộc Nouzen trong quá khứ từng là vua chúa, sở hữu nhiều loại năng lực đặc biệt, dòng giống lưu từ tận thời cổ đại đến bây giờ. Để giữ gìn năng lực đặc biệt nên nghiêm cấm lai tạp dòng máu… Shin, có lẽ đây chính là lí do cha mẹ anh chuyển tới nước cộng hòa sinh sống.”
Nghe vậy, Shin vẫn không cảm thấy gì.
Cho dù là dòng tộc ở liên bang hay lí do hai người di chuyển tới nước cộng hòa thì cậu đều không nhớ được--- không.
---Tất cả do mày.
Ngẫm nghĩ thử thôi là cảnh tượng đó lại hiện ra. Cho dù cậu hiểu cậu không hề có lỗi.
---Mẹ chết rồi, giờ tao cũng chuẩn bị phải chết, đều là do mày cả.
Frederica đang hồi tưởng quá khứ, không nhận ra bộ dạng cứng đơ, im lặng của Shin.
“Kiriya cũng không phải con cháu dòng chính của tộc Nouzen, thế nên huyết thống không gần với anh cho lắm. Tuổi tác hơn anh tầm bốn tuổi… Lần cuối tôi gặp được anh ấy là lúc anh ấy bằng tuổi anh.”
Không lâu sau khi cách mạng nhân dân nổ ra, Frederica bị đưa ra khỏi cung điện hoàng đế, cô bé hiểu mình đã bị phe phái chuyên chế và quân đội của chúng giam lỏng tại một thành phố biên giới--- Rozen Fort. Thành phố này lưu truyền từ thời kì đầu của đế quốc, trong giai đoạn chống quân xâm lược nơi đây chưa từng thua trận, trên tường thành bị máu nhuộm đỏ như từng đóa hoa tường vi nở rộ, là hàng tuyến phòng thủ cuối cùng của đế quốc cũ.
Trong thành phố chỉ có người lớn đó, chỉ có Kiriya hơn cô tầm 10 tuổi là có thể chơi cùng cô.
Chải tóc hộ cô. Hái hoa trong vườn cho cô. Cho dù có là yêu cầu vô lí ra sao anh cũng không ngại khó ngại khổ hoàn thành.
Kể ra trong ánh mắt hoài niệm, Frederica chợt bật cười.
“Anh ấy nghiêm túc lắm, không biết linh hoạt gì cả, nói theo kiểu Raiden thì là đồ cứng đầu… Nếu anh mà gặp được anh ấy thì hai người kiểu gì cũng đánh nhau cho xem.”
Bị Frederica trêu như vậy, Shin bất mãn.
Cậu không biết vị kị sĩ chưa từng gặp kia là người ra sao, nhưng dựa theo những lời vừa rồi thì chắc là không sai.
“Đúng là không phải kiểu người tôi dễ giao tiếp.”
“Tôi còn tưởng tượng ra được cảnh đó sẽ ra sao cơ. Khi nói chuyện với người khác không được đọc sách, phải tuân thủ quân lệnh, còn anh thì làm trái lại hết, anh ấy mà thấy kiểu gì cũng tức điên lên… nhớ khi đó thật đấy.”
Frederica nhẹ mỉm cười, hẳn là đang nghĩ đến chuyện tưởng tượng cuộc nói chuyện của hai con người có cùng dòng máu nhưng chưa từng gặp nhau, đến khuôn mặt nhau ra sao cũng không biết, là một chuyện hoang đường ra sao. Sau đó, cô bé rũ mắt xuống.
“Anh ấy đã từng nói với tôi một lần. Anh ấy nói anh ấy… muốn gặp được người thân ở nước cộng hòa.”
---Mặc dù tộc trưởng đã thể hiện sẽ không tha thứ cho vị thiếu gia bỏ trốn.
---Nhưng anh nghĩ tộc trưởng chắc nhớ ngài ấy lắm. Nghe đồn khi cháu trai sinh ra, tộc trưởng đã lén gửi đi một cuốn sách tranh giống cuốn cho anh. Cả thư từ thiếu gia gửi đến cũng được tộc trưởng gìn giữ cẩn thận.
Sau khi kể ra những chuyện đó, Kiriya trông thì mỉm cười nhưng hai tay lại run rẩy.
Trong cách mạng, thủ đô phát sinh xung đột, người nhà Kiriya toàn bộ đều chết hết, cả những người bạn giai cấp quý tộc của anh.
Còn hầu tước Nouzen, do có mối quan hệ không tốt với phe phái chuyên chế và cha của Kiriya, thế nên đã lựa chọn về phe nhân dân, phản bội chính quyền từ lâu, sau khi liên bang thành lập cũng giữ nguyên được địa và và dòng dõi của gia tộc, nhưng bản thân Frederica biết, chuyện này còn do một phần là Ernst bảo vệ. Chỉ là thành phố đang bị nhân dân bao vây, Kiriya không biết được chuyện này.
---Anh muốn đi gặp họ. Sau khi gặp sẽ nói với họ mình là người thân của họ.
---Cô đơn một mình thế này… Không có ai bên cạnh, khổ lắm.
“......”
Shin không thể hiểu được chuyện đó.
Cậu không còn người thân, đến cả kí ức cũng mơ hồ, thế nên không có quê hương, nhưng cậu không thấy đó là bất hiếu.
Không có ai, không có thứ gì có thể dựa dẫm, chỉ có bản thân mình. Là 86, những năm qua cậu đều sống như vậy, cậu không thể hiểu được chuyện phải có những điều bên ngoài mới có thể định nghĩa bản thân.
“Tại sao anh ta biến thành [Legion].”
Frederica im lặng mất một lúc.
“...Hàng tuyến Rozen Fort khi đó cũng rất kịch liệt. Liên bang cho rằng bắt được tôi là có thể ngăn chặn [Legion].”
Khi đó quan tể tướng và tướng quân có quyền điều khiển [Legion], sai xử [Legion] tới bảo vệ thành phố. Nhưng [Legion] được thiết kế nguyên gốc để hủy diệt quân lực địch, đàn áp cứ điểm đối phương, không bao giờ bắt giữ tù binh hay phân biệt được quân đội và dân thường, cũng không chấp hành được những mệnh lệnh quá phức tạp. Một số chuyện cần đến quân cận vệ xuất chinh mới làm được, mà [Legion] chiến đấu cùng loài người thuộc về hành động cấm, thế nên có rất nhiều quân cận vệ chết trong cách mạng.
Kiriya là kị sĩ cận vệ trẻ nhất, lại là kị sĩ của Frederica, nên ngày nào cũng phải tham gia trận chiến với liên bang.
Dòng máu được tương truyền là mạnh nhất đế quốc đúng thật là không hổ danh--- anh giết được rất nhiều người lính quân đội liên bang.
“Trong chiến tranh--- Kiriya đã đánh mất bản thân.”
Cách mạng khiến anh không còn người thân, quê hương dưỡng dục mình rơi vào tay quân thù. Đội cận vệ chiến đấu cùng đều hi sinh--- có lẽ Kiriya đã đánh mất rất nhiều thứ.
Anh chỉ muốn bảo vệ Frederica, nhưng biểu hiện của anh giống như ham thích chiến đấu. Cô đã chứng kiến rất nhiều lần anh mỉm cười đáp lại cô khi đứng cạnh một người máy đẫm máu quân đội liên bang.
Nụ cười của anh rất thản nhiên, nhẹ nhõm.
---Kính thưa công chúa.
“Tôi rất sợ… khi anh ấy như thế.”
Thế nên Frederica chạy ra khỏi tòa thành.
Sau khi trốn không được lâu, cô bé bị quân liên bang bắt được.
Khi đó đúng lúc Ernst đi tới nơi này đốc thúc chiến sự, cũng coi như trong bất hạnh có may mắn. Nhờ thế mà cô bé giữ được tính mạng, sử dụng chiếc áo choàng hoàng đế giả mạo việc cô treo cổ tự tử, minh chứng cho cái chết của hoàng đế.
Kiriya đã chứng kiến chuyện đó.
Hỏi thăm những người quen biết và năng lực của hiện tại, Frederic biết được chuyện Kiriya đã chứng kiến hết.
Không lâu sau, thành phố bị công phá, quân liên bang rút về cứ điểm. Còn thiếu niên mới tầm 16 kia, cho dù đã cố hết sức đi cứu công chúa của mình, sát hại vô số quân địch, cuối cùng chỉ thấy một chiếc áo choàng hoàng đế dính máu của chính binh sĩ đã bắt được Frederica.
Khả năng của Frederica không cho cô bé biết khi đó Kiriya nghĩ gì.
Nhưng có một phiên bản vận chuyển thu hồi đang lởn vởn gần đó, định tìm kiếm mọi thứ có thể dùng vào chiến tranh trên chiến trường.
Khác với [Scavenger] của nước cộng hòa, phiên bản vận chuyển thu hồi không bị cấm thu nhặt xác người chết.
Chúng cũng học được về chuyện cấu tạo của não con người rất có ích cho thiết bị xử lí.
Trông thấy con côn trùng trăm chân to lớn bằng sắt tiếp cận, ý định lấy đi [chiến lợi phẩm] giá trị cao… Kiriya đứng nguyên chỗ không chạy trốn.
“Chính tôi đã khiến Kiriya biến thành quái vật.”
Shin không biết Frederica nhìn thấy Kiriya trong hình dáng gì hiện nay, đồng bộ giác quan của liên bang chỉ đồng bộ được thính giác.
Nhưng Shin có thể cảm ứng được tiếng gào thét rợn người do phiên bản pháo tầm xa truyền tới trong hai lần đụng độ.
Đáng sợ đến mức Shin cũng hiểu được tại sao Frederica lại gọi kị sĩ từng bảo vệ mình là quái vật.
“Anh đã nói [Legion] chuẩn bị xâm lăng nơi đây… Kiriya chắc cũng sẽ xuất hiện. Khi đó…”
“Tôi hiểu rồi.”
Thấy cô bé không biết xấu hổ dặn dò, Shin đành cười gượng đáp lời.
Nhưng câu trả lời này lại khiến Frederica cười khổ.
“Hiểu cái gì chứ… Ý là khi đó nếu gặp nguy hiểm thì nhớ rút lui đừng có liều lĩnh.”
Frederica thấp hơn cậu nhiều, nhìn thẳng lên Shin.
“Anh đã quên rồi sao?--- Con người bất kì lúc nào cũng có thể chết, cho dù có hi vọng vào tương lai ra sao đi nữa.”
Giống như Eugene hi sinh hôm qua.
“...Anh vừa nói rồi đấy. Đừng dây vào người chết--- đừng làm quen với người chết, tôi cũng không muốn. Nếu vì cứu Kiriya mà hi sinh anh hay mấy người Raiden thì có ích gì chứ? Mọi người vẫn còn tương lai, tôi không thể cướp đi tương lai của mọi người.”
Tương lai.
“---Tương lai sao…”
Thấy phản ứng của Shin, Frederica ngạc nhiên, nói với bộ dạng lo lắng.
“Anh đúng là không nghĩ đến sao hả, thật tình… Nói thế này có hơi không phải, nhưng anh học hỏi từ Eugene đi. Nghĩ kế hoạch cho lần nghĩ sau, xem muốn đi đâu, mục đích muốn đạt tới. Nghĩ thử xem cũng được… phải nghĩ thử đấy nhé.”
---Sau khi xuất ngũ.
Bất chợt, như nghe thấy một giọng nói như tiếng chuông bạc.
Sau khi Kujo chết không lâu. Khi đó vẫn còn chưa biết tên nhau, cũng không có ý định biết.
---Ngài có chuyện gì muốn làm không? Nơi nào muốn thử đi đến, muốn thử chứng kiến thứ gì?
Lúc đó là nghĩ người kia lắm chuyện đến mức phiền phức. Đến tận lúc này, câu trả lời của cậu vẫn là [Tôi chưa từng nghĩ đến].
Nhưng nếu bản thân lại đi hỏi câu đó, cô ấy sẽ trả lời ra sao?
Tò mò hơn nữa, giữa nước cộng hòa đã từ bỏ chiến đấu đó, cô ấy suy nghĩ ra sao mà lại chọn làm sĩ quan quản lí, tham gia chiến tranh---?
Tại chiến trường, ban đêm đến rất sớm.
Chiến tranh thực chất cũng chỉ là một quái vật liên tục nuốt đi tài nguyên và nhân lực, bất kể ngày đêm. Đến cả ban hậu cần của liên bang cũng không có năng lượng dư thừa, mà thắp sáng giữa chiến trường thì đến và biến bản thân thanh bia ngắm. Thế nên dù là khu 86 hay chiến trường miền tây liên bang, ngoại trừ một số xếp đặt ở mức độ hạn chế nhất bên ngoài thì còn đâu việc thắp sáng bị quản lí.
“Shin, cậu biết Frederica đi đâu không?... Ưm.”
Lúc chuẩn bị đi ngủ, nghe Krena nói Frederica vẫn chưa quay lại nên Raiden đi tìm cô bé, cậu gõ cửa xong mở cửa phòng Shin ra, liền đứng chết trân.
Trong căn phòng chỉ đặt một giường một bàn đã chật kín không khác gì nhà tù, trên chiếc giường nhỏ bé, Shin ngồi chống cằm đầu gối như lúc còn ở kí túc xá cũ, không biết nghĩ gì. Còn Frederica bên cạnh thì ôm chặt cậu, ngủ mê mệt.
“Ra và ở đây sao. Cô bé thích anh trai này quá nhỉ.”
“..Chẳng qua thấy tôi giống người quen cũ thôi.”
Shin có hơi khựng lại rồi mới nói là do cảm thấy bị coi là anh trai thì không quen cho lắm. À mà cậu ta gọi anh mình là gì nhỉ? Raiden không có anh chị em, không biết gọi họ ra sao, thế nên tương đối tò mò.
“A, vị kị sĩ đó hả… Nhưng cậu cũng thế còn gì? Coi bộ cũng đồng tình.”
Có lẽ tình cảm của bản thân đối với các 86 khác… và đối với sĩ quan quản lí cuối cùng kia có hơi khác nhau.
Shin suy nghĩ một lúc.
“Ưm… có lẽ là thế… Cô bé giống với tôi khi trước.”
“Vậy sao?”
Nhìn đôi mắt màu đỏ đang nhìn mình, Raiden gõ gõ lên cổ mình. Mặc dù hiện đang bị quân phục che đi mất.
Kị sĩ của Frederica không để lại [thứ đó] trên người cô bé.
Còn người anh trai để lại [thứ đó] trên người cậu thì hẳn đã biến mất khỏi thế gian rồi.
Raiden kích hoạt đồng bộ giác quan, báo với Krena, sau khi nhận được lời đáp thì ngắt kết nối. Không lâu sau thì Krena đi tới, vừa cằn nhằn [Cô lại làm cái gì thế hả!] vừa vác cô bé lên vai như vác hàng hóa, vội vã đi mất.
Nhìn bóng dáng hai người đi mất, Raiden không hỏi gì đã kéo ghế ra ngồi.
Thiết bị đồng bộ của Shin đang đặt trên bàn, hẳn ban nãy Frederica dựa vào cậu mà ngủ nên không vươn tay lấy được.
“...Cậu báo cáo với cấp trên ư?”
Khi vừa mới đến liên bang đã nhắc nhở Shin không nói ra chuyện đó.
“Chỉ là nói những chuyện có thể nói thôi. Với tình hình hiện tại thì quân lực càng nhiều càng tốt.”
“Tớ đã bảo cậu đừng làm thế cơ mà? Nếu không tự mình nghe thì sẽ không ai tin được… Đây là do chính cậu nói ra còn gì? Mà kể cả họ có tin thì cũng không biết sau đó ra sao. Chỉ cần đồng bộ giác quan trong lúc chiến đấu là chứng minh được… Nhưng hậu quả thế nào chắc cậu vẫn nhớ chứ hả tử thần?”
Khi còn ở nước cộng hòa, trừ sĩ quan quản lí cuối cùng ra, bất kì ai đồng bộ giác quan với Shin, nghe được tiếng kêu la của hồn ma thì cũng không dám đồng bộ lần nữa. Một thứ thần chết đáng sợ mọi người chỉ có thể tránh xa.
Mặc dù các processor 86 có thể chịu được, nhưng đó là do họ ngày nào cũng thấy đồng đội chết thảm dưới tay quân địch, đã nghe quá nhiều tiếng la hét lúc lâm chung. Với cả nếu không đồng bộ giác quan thì cũng không được vị tử thần có thể lắng nghe tiếng [Legion] để khống chế toàn chiến trường, phù hộ bản thân.
Có kha khá người vì thế mà ghét Shin.
Vì biết Shin từng bị đối xử như thế nên Raiden mới bi quan đến vậy về chuyện người dân liên bang đối xử với khả năng đặc biệt nghe được tiếng toàn bộ [Legion].
Cho dù liên tục có người điều khiển không chịu nổi nhưng vẫn sử dụng [Juggernaut]. Không biết bản chất của đồng bộ giác quan đã sẵn sàng sử dụng vào thực chiến thay vì thử nghiệm lâu dài. Liên bang cũng có sự tàn khốc như vậy.
“Người liên bang không thánh thiện như họ nghĩ đâu, mà 86 chúng ta chung quy vẫn không được ngang hàng với người dân liên bang… Có lẽ cuối cùng ở đâu rồi cũng giống nhau.”
Dù thương hại hay khinh thường thì cũng đều là một kiểu biến người khác thành hạ đẳng. Tự tiện thương hại người khác tức là không muốn thấu hiểu người bị hại. Những người vẫn giả vờ tốt bụng đó không biết bao giờ sẽ lộ ra sự độc ác giấu dưới đáy lòng.
Nếu bị coi như quái vật.
Nếu quái vật đó bị cho rằng có ích---
“Không chỉ [Legion] mới dám moi óc người ra. Cậu thích làm chuột bạch thì kệ cậu, nhưng tớ không muốn vì thế lại biến thành con tin. Đừng có làm chuyện điên khùng gì cả.”
Tất nhiên đây không phải những lời thật lòng của Raiden.
Nhưng đúng thật, thay vì xử lí Shin thì lấy Raiden làm con tin sẽ dễ khống chế cậu hơn.
Shin từ từ nhắm mắt lại, thở dài.
“...Xin lỗi.”
“Điều cậu nói thì cũng đã nói rồi, còn làm được gì chứ… Chuyện tin hay không thì kệ liên bang đi.”
Đất nước này vẫn tương đối tốt. Nếu được cũng muốn đất nước này tồn tại.
Nhưng cậu và các đồng đội không có nghĩa vụ hi sinh bản thân để bảo vệ họ. Nói trắng ra là như thế.
Nhưng mà… Raiden híp mắt lại.
Shin không phải người sẵn sàng lựa chọn một việc tàn khốc như vậy.
“Cậu ổn chứ?”
“---Tức là sao?”
“Tức là cậu có nghĩ linh tinh cái gì không… Cậu có nghĩ đến những lời Ernst từng nói?”
Shin im lặng một lúc lâu.
“Frederica cũng muốn tôi nghĩ thử… Nhưng tôi không muốn nghĩ, và cũng không cần nghĩ.”
Nếu không cùng chết với anh trai thì cũng là chết trong nhiệm vụ trinh sát đặc biệt. Vốn dĩ bản thân chỉ có một trong hai lựa chọn này.
Hiện tại bản thân có thể ở đây đã là một chuyện không tưởng.
Chứ đừng nói tới tương lai xa hơn nữa.
“Cậu thì sao?’
Nghe Shin hỏi thế, Raiden nhún vai nói.
“Ưm, đợi đến lúc đó rồi tính đi. Tớ không thể đến nghĩ mong ước tương lai, mà tớ cũng không nghĩ chiến tranh sẽ kết thúc được. Mà tìm công việc nuôi sống bản thân… chắc không khó hơn chiến đấu với [Legion] được đâu.”
Mặc dù Raiden chưa từng nghĩ thử, nhưng đối với cậu đây không phải chuyện khó.
Không muốn chết thế nên cố mà sống. Đến khi sống được, sẽ tính làm sao cho cuộc sống thoải mái hơn. Cho dù có là chiến trường khu 86 hay một tương lai sau khi chiến tranh kết thúc chưa biết tới, thật ra cũng không khác nhau cho lắm. Cách nghĩ đó thực chất không mâu thuẫn gì với quan niệm cố hết sức sống sót cho đến giây phút cuối cùng của các 86.
Nhưng mà---
Nhìn đôi mắt đỏ rũ xuống như thể trầm tư, Raiden thầm nghĩ.
Vết sẹo mập mờ đằng sau cổ áo quân phục, giống như vết chém đầu do anh trai cậu gây ra.
Giống như lời nguyền--- cho dù đã kết liễu hồn ma anh trai vẫn bám chặt lấy Shin.
Khác với Raiden, đối với cậu, có lẽ phải có một số thứ khác biệt mới có thể cho cậu ví do sống.
Một thứ chống đỡ, phản kháng lời nguyền.
Bất chợt, một thứ nằm lăn lóc lọt vào trong mắt Raiden.
Trong góc giường đặt một cuốn sách triết học ngu ngốc, dùng một tờ giấy viết chữ thay cho bìa kẹp sách.
Nếu vẫn đang ở binh đoàn Spearhead, chiến khu đầu nước cộng hòa, giờ đang là lúc đồng bộ giác quan với vị sĩ quan quản lí cuối cùng kia.
Hiện tại cậu đang nghĩ gì chứ?
Hay đang đợi điều gì?
“...Không biết thiếu tá giờ sao rồi nhỉ.”
Shin quay qua, nhún vai một cái.
Đúng là không chịu thật lòng gì cả. Raiden thở dài.