“…Tôi thấy đây không phải chỉ còn là hơi nữa đâu, mà là quá nguy hiểm rồi đấy…”
Những 86 không được coi là con người nữa thì dù là ăn, là mặc, là chỗ ở thì cũng không thể có gì tốt lành, quân phục cấp trên phát cho các Processor đều là thứ đồ chơi đã chất đống trong kho nhiều năm đến bám bụi dày cộm, thậm chí là sắp mục nát luôn.
Thế nên mỗi một Processor đều không thể không học một loại kĩ năng. Tất nhiên, kĩ thuật tốt xấu thì tùy từng người mà khác nhau, nhưng…
“Tại sao cậu giỏi may vá thế chứ?”
“Ai biết được.”
Raiden chống cằm trên bàn phòng ăn, mặt mũi nghiêm nghị hỏi như vậy, Shin vừa khâu lại vết sứt trên vai bộ quân phục vừa trả lời.
Krena bên cạnh thì đang vung vẩy hai chân hệt như một cô bé, đợi quần áo khâu lại. Raiden nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đúng vậy, bộ quân phục Shin đang khâu lại không phải của bản thân cậu.
“Thể loại trời đất đảo điên gì đây chứ.
Krena, quần áo của mình thì phải tự mình khâu đi chứ.”
“Nhưng tớ không giỏi may quần áo.”
Krena nói thì nói vậy, thực ra không chỉ có không giỏi mà thôi, tay nghề cô kém đến nỗi người khác cũng đầu hàng.
Còn nếu hỏi có đến tận mức đó không hả? Ví dụ như, khi cô tới binh đoàn này, tay nghề kém tới mức Shin cũng không thể nhìn nổi nữa, liền giật ra giúp cô khâu lại. Tất nhiên, không phải là Shin cảm thấy ga lăng lo sợ con gái không quen may vá nếu cố quá sẽ bị kim đâm đến bị thương ở tay, chẳng qua là lo rằng chỉ khâu dính nhiều máu quá sẽ phải vứt đi một cách lãng phí.
Từ đó về sau, mỗi khi quần áo rách, cô lại nhờ Shin khâu hộ. Tất nhiên là chưa tới mức cả quần áo lót cũng nhờ kiểu đấy. Nhưng mà, đây hẳn là một cách để cô bám lấy Shin. Nếu không thì chỉ còn cách tập luyện chiến đấu trong đau khổ để được nói chuyện với Shin nhiều hơn một chút.
Nhưng trong mắt người ngoài cuộc như Raiden, cứ thế này sẽ chỉ khiến Shin cảm thấy mình có thêm một cô em gái cần chiều chuộng, chứ không coi cô là con gái.
“…Thiếu tá. Thân cũng là con gái, ngài trên phương diện này ra sao?”
Raiden chuyển đề tài về phía Lena, cô đang dồn sự chú ý về phía Shin, còn cậu thì bận rộn khâu vá.
Nhưng không biết vì sao đợi mãi không thấy cô trả lời, một bên mắt Raiden mở ra.
“Sao vậy?”
Dù bị Raiden hỏi tới nhưng Lena vẫn giữ im lặng, sau đó cô nói với vẻ băn khoăn.
“Cái chuyện… may vá đó là gì vậy?”
Trong khoảnh khắc, im lặng bao trùm.
Sau đó mọi người có mặt đều không khỏi thở dài thườn thượt.
“Tôi vẫn biết ngài là tiểu thư ăn sung mặc sướng, nhưng không ngờ lại đến mức này…”
“Oa… nói thế nào thì như vậy cũng quá mức khó tin rồi…”
“Không phải chứ, chắc thiếu tá cũng phải khâu lại cúc chứ?”
Sau đó lại là một sự im lặng.
“…Khâu… cúc? Cúc có ở trên quần áo mà?”
Coi bộ ngay cả chuyện cúc sẽ bung ra cô cũng không biết.
Hầu gái của nhà cổ đúng là đảm đang thật đấy.
“Đừng nói là xe chỉ đơn kim ngài cũng không biết nhé.”
“…Xe chỉ… đơn kim…?’
Coi bộ ngay cả cái cơ bản của may vá cô cũng không biết.
Shin chết lặng, không khỏi thở dài nặng nề, chuyện này khiến Lena hơi bối rối.
“Ha ha…” Còn Krena lại thích chí cười.
“Ít nhất chuyện đó tôi vẫn còn làm được nhé thiếu tá.”
“Ư! Chẳng lẽ đó là chuyện không làm được thì rất xấu hổ ư? Đúng là vậy sao đại úy Nouzen!”
Shin không trả lời, còn Raiden cảm thấy trong lòng cậu chắc chắn cũng đang nghĩ đến một câu như mình, cảm giác rất khó xử.
Rõ ràng là chó chê mèo nhiều lông.