“…Shin.”
Lớp giáp bên ngoài phiên bản tăng hạng nặng hơi nhô lên, từ đó hiện ra hàng loạt cánh tay.
Màu bạc của máy nano thể lỏng. Ngón tay rất dài, trông như cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, và những thứ dài gấp vài lần cánh tay loài người này hiện đang mọc ra với tốc độ không tưởng. Vô số tay trái và tay phải mọc ra liên tục như thể đang tìm kiếm gì đó.
Tất cả cánh tay đều vươn về phía Undertaker, phát ra tiếng gào như thể sấm sét.
“Shinnnnnnnn!”
Dù là đang đặt mức độ đồng bộ là thấp nhất, âm thanh khổng lồ kia vẫn rung chuyển nội tạng người nghe. Tiếng kêu gào thê lương đến mức đóng băng cả máu, ngay cả người quen thuộc với âm thanh này nhất là Raiden mà cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Angel thì chịu không nổi, hét lên rồi che tai đi.
Riêng mình Shin là trông có vẻ chỉ như ai đó gọi tên mình, điều khiển người máy Undertaker quay mặt đối diện với kẻ địch.
“…Shin?”
“Mọi người chạy trước đi. Raiden, quyền chỉ huy tạm giao cho cậu.”
Giọng nói lạnh lùng đến mức khiến cho Raiden như nhìn thấy được ánh mắt trợn trừng không buông tha của Shin nhìn về phía phiên bản tăng hạng nặng.
“Chỉ cần vào được sâu bên trong rừng, chú ý hướng di chuyển của phiên bản trinh sát là co thể thoát được sự truy đuổi của chúng. Đừng khai chiến, tập trung tiến về phía trước mà thôi.”
“Cậu thì sao!”
“Tôi tiêu diệt anh ấy xong rồi sẽ đi gặp mọi người. Nếu không xử lí anh ấy thì không thể tiến về trước được, tôi cũng không muốn đi… Hơn nữa coi bộ anh ấy cũng không muốn thả cho tôi chạy đâu.”
Nghe thấy những lời tự lẩm bẩm cuối cùng của Shin, một cơn lạnh chợt chạy sóng lưng Raiden.
Tên này vừa rồi…
Mới cười sao.
A, không còn thuốc chữa nữa.
Không thể quay đầu được nữa. Mong muốn của cậu vẫn luôn ở đây. Cậu ta vẫn luôn bị trói buộc, bị chiếc đầu đã mất từ lâu, chiếc đầu đã tìm kiếm nhiều năm nay, chiếc đầu của anh trai bị cướp mất trước khi chết trói buộc, vẫn chưa từng được giải thoát… Có lẽ, là từ khoảnh khắc cậu bị anh trai bóp cổ chết sao?
Cho dù hiểu mọi chuyện, Raiden vẫn gầm lên.
“Đừng có đùa nữa. Ai thèm nghe lệnh cậu hả!”
Ai muốn nghe theo mệnh lệnh bỏ lại đồng đội để chạy trốn kiểu đó chứ?
“—”
“Nếu cậu nói cậu muốn một mình đánh với tên kia thì tớ cũng không ý kiến gì… Nhưng còn mấy tên khác thì để bọn này lo. Cậu lo mà nhanh lên đấy.”
Raiden vừa nói vừa cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Định chiến đấu một mình… sao?
Đáng ra chỉ cần nói một tiếng giúp đỡ, nói một câu chúng ta cùng nhau chiến đấu, mọi người sẽ đồng ý cơ mà, tại sao tên ngóc này vẫn luôn như vậy… đã đến lúc khẩn cấp này rồi vẫn ngốc hết thuốc chữa chứ.
Im lặng mất một lúc, Shin nhẹ thở dài.
“…Ngu thế cơ chứ.”
“Cậu cũng thế còn gì… Đừng có mà chết đấy.”
Lần này thì Shin thật sự không trả lời nữa.
Tiếng bắn của pháo tầm xa trở thành tiếng báo hiệu khai chiến. Đối mặt với mưa đạn bắn đến như mưa bão, bốn người máy ngay lập tức nhảy ra khắp bốn phía.
Còn bốn chiếc chân nhện mang trên mình Thần chết, lao tới tấn công với tốc độ bóp chết con mồi.
Phiên bản tăng hạng nặng bắt đầu thực hiện chiến thuật.
Ra lệnh cho phiên bản trinh sát bài bố khắp xung quanh đợi lệnh. Do các máy cảm ứng của các Legion khác phiên bản trinh sát đều không quá tốt, thế nên khi hi sinh hỏa lực của phiên bản trinh sát, thông qua cách truyền tin cho nhau, chúng có được hệ thống thu thập thông tin từ các máy cảm ứng nhạy bén tổ hợp. Cứ thế này, phiên bản trinh sát sắp xếp khắp xung quanh trở thành tai mắt của phiên bản tăng hạng nặng. Đúng lúc đó, hai phiên bản trinh sát phía trước đã phát hiện ra cỗ Juggernaut đang dần tiếp cận, chuyển thông tin về cho phiên bản tăng hạng nặng, rồi dựa trên hình ảnh quang học do máy cảm ứng của bản thân nhận được, điều chỉnh góc độ pháo.
Tiếng pháo.
Khẩu pháo chính 155 mm mạnh hơn nhiều pháo xe tăng, đạt mới mức độ trọng pháo gầm rống, phát đạn xuyên giáp cao tốc vượt qua cả tốc độ âm thanh, bắn vào vị trí của Undertaker một khoảnh khắc trước, găm thẳng vào trong đất.
Bắn lại. Undertaker cũng bắn pháo, nhưng mục tiêu không phải là phiên bản tăng hạng nặng mà là phiên bản trinh sát xung quanh. Trước tiên bắn nổ một cỗ, sau đó lợi dụng quán tính khi né tránh đá hỏng cỗ thứ hai, sau đó mới bắn một phát về phía phiên bản tăng hạng nặng. Phát đạn khói nổ giữa không trung, khiến cho máy cảm ứng quang học của phiên bản tăng hạng nặng tê liệt mất một lúc, Undertaker nhân cơ hội này chui vào góc chết tạo ra do phá hủy hai phiên bản trinh sát vừa nãy.
Vũ khí chính của Juggernaut là khẩu pháo 57 mm, so với vũ khí của người máy địch thì quá yếu ớt. Cho dù có bắn từ góc độ nào cũng không thể xuyên phá được lớp giáp kiên cố của phiên bản tăng hạng nặng. Chỉ có một chỗ có thể tấn công được, muốn tiếp cận đến vị trí có thể tấn công, trước tiên phải phá hủy tai mắt bố trí bên ngoài để bù đắp những góc chết của cơ thể khổng lồ của nó, khiến cho nó xuất hiện sơ hở, mới có thể nhân cơ hội xâm nhập.
Làn gió mạnh cuốn đi khói, cơ thể khổng lồ của phiên bản tăng hạng nặng lao ra, hướng súng máy hạng nặng về phía kẻ địch có thể đột kích, bắn ra một loạt đạn. Undertaker nhảy qua một bên né tránh, xuất hiện sau lớp khói.
Nòng pháo có nhiệt độ cao đến mức khiến cho không khí vặn vẹo nhắm về phía cơ thể không đầu. Undertaker sử dụng các động tác né tránh nhanh đến chóng mặt kết hợp khả năng dự đoán phương hướng người mặt địch bắn như thần, mà lao về phía phiên bản tăng hạng nặng.
Đội hình Legion rất rõ ràng là đang kéo dãn khoảng cách giữa Undertaker và bốn người máy khác, cũng dự định tách rời cả bốn người máy, tiêu diệt từng phần.
Rất nhiều phiên bản tăng và phiên bản thợ săn cận chiến hợp tác, phát động hỏa lực tổng hợp vào một mục tiêu đơn lẻ. Cho dù quân địch có muốn trốn vào trong các vật chắn cũng bị các phiên bản trinh sát trên chiến trường phát hiện. Những chỗ có thể là đường lui đều đang dần bị phiên bản pháo chống tăng cần thận bao vậy, lại còn lợi dụng những phát pháo của phiên bản pháo tầm xa mà hạn chế phạm vi di động của quân địch. Cho dù các Legion đến gần quân địch đều bị tiêu diệt, đằng sau vẫn có vô cùng vô tận viện quân đi tới tấn công.
Legion bình thường sẽ không sử dụng chiến thuật chặt chẽ như vậy, đây nhất định là do người chăn cừu. Có khi phiên bản tăng hạng nặng người chăn cừu hiện đang lãnh đạo toàn thể.
Bên trong làn mưa pháo và nhát chém không hồi kết, Raiden quay qua liếc một cái về phía Shin. Đằng sau đám Legion đang lao tới như đàn kiến to khỏe là một vùng đất trống. Phiên bản tăng hạng nặng và Undertaker hiện đang ở chỗ đó trình diễn màn so đấu đơn độc.
Cảnh tượng đó trong như một trò chơi.
Người bình thường sẽ không ai muốn nghĩ tới chuyện chiến đấu một mình với phiên bản tăng hạng nặng. Chỉ riêng việc đối chọi mà không rơi vào thế bị động đã có thể coi như là kì tích. Dù là hỏa lực, lớp giáp hay khả năng di chuyển thì Juggernaut đều không bằng kẻ địch.
Đáng ra không có bất kì phần thắng nào. Nhưng vì là Shin, chỉ cậu mới có cách gắng gượng chiến đấu…. Không, dù là Shin thì cũng gặp khó khăn vô cùng. Phiên bản tăng hạng nặng không quan tâm gì đến định nghĩa về người máy, không thèm di chuyển, cứ đứng yên một chỗ chiến đấu. Còn Undertaker thì ngược lại, như thể khiêu vũ trên dây, tỉ mỉ, liều mạng thực hiện những động tác né tránh khó đến vô cùng, chỉ nhìn thôi đã khiến người xem đau ruột.
Đơn giản là một bên bị bên kia đánh đến tối tăm mặt múi, cứ thế này liệu cố được bao lâu?
Có khi nào bọn này còn chết trước cậu ta ư?
Ý nghĩ rầu rĩ bất chợt hiện ra trong đầu. Cậu cũng không còn nhớ mình đã xử lí bao nhiêu Legion nữa, chỉ là cảm giác như làm gì cũng không hết được. Cảm giác mệt mỏi và chán nản cứ thế chồng chất khiến cho những người chiến đấu lão luyện như họ cũng bị gọt đi từng chút sức lực.
“Thay đạn! Tớ cần yểm hộ!”
Seo thở hồng hộc, gào lên, trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi.
Fido một thân một mình lao qua làn pháo, tiếp tế cho từng người máy một, giờ nó đã tháo rời một trong sáu thùng hàng phía sau vì đạn dược trong đó đã dùng hết. Trong trận chiến này, chỉ đánh tới hiện tại mà đã dùng hết hai phần mười lượng đạn dùng cho cả tháng.
Đến khi dùng hết đạn cũng là lúc bọn này chết hả.
Raiden chợt nghĩ đến chuyện đó và mỉm cười. Thế thì tốt quá còn gì, sống như thế mà đi đến cuối cùng.
Đúng lúc đó, có thêm một người tham gia vào đồng bộ.
“…Trung úy Shuga! Cho tôi mượn mắt trái của ngài một chút!”
Bên mặt trái chợt trở nên khá tối, sau đó liền trở lại như ban đầu. Giọng nói vừa rồi lại hét tiếp.
“Đã bắn! Chuẩn bị có sóng xung kích!”
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời đều nhuộm một màu trắng.
Một ánh chớp không tiếng động. Sau đó mới có tiếng nổ rền vang. Đội quân phiên bản gây nhiễu điện từ bố trí trên không trung chỉ trong khoảnh khắc đã bị ngọn lửa quét sạch, nếu không thì cũng bị sóng xung kích nghiền nát mà rơi xuống.
Đây là loại đạn có chứa nhiên liệu cháy. Đám mây màu bạc bị phá thủng một lỗ lớn, bầu trời xanh hiện ra, ngay sau đó lại bị hàng loạt tên lửa bắn tới bao trùm lên một màu đen.
Tên lửa bắn tới tọa độ chính xác trên không trung thì ngòi nổ được kích hoạt, lớp vỏ ngoài tách ra. Hàng trăm đầu đạn chứa trong đó xác định được mục tiêu thông qua ra đa thì bắt đầu phóng đi giữa trời, loại đầu đạn nổ siêu cao tốc với tốc độ khi phóng đạt tới mức từ 2500 tới 3000 m/s bắn thẳng vào quân địch.
Cơn mưa sắt thép xuyên phá lớp giáp yếu ớt phía bên trên, khiến cho nửa trước của đội quân Legion thứ hai rơi vào im lặng.
Sau đó lại có đợt thứ hai tới. Cơn mưa sắt thép một lần nữa giáng xuống đất, tiêu diệt toàn bộ quân lực còn sót lại của đội quân thứ hai.
Dù là Raiden, Seo, Krena hay Angel, trong giây phút này đều không nói nổi lên lời.
Tuy chưa từng được chứng kiến nhưng bọn họ biết đây là cái gì. Chính là pháo đối kháng. Đứng thành hàng như rừng phía sau tiền tuyến mà Juggernaut bảo vệ, nhưng chỉ là vật trang trí chưa từng có tác dụng gì.
Người đã khởi động thứ này…
Thích can dự vào chuyện người khác đến mức liên lạc với những người đã đi trên con đường không thể quay đầu như họ, chỉ có thể là một người.
“Là ngài sao… Thiếu tá Millize!”
Raiden nghe lại được câu trả lời. Một giọng nói như thể chuông ngân. Giọng nói giống như đã hạ quyết tâm, không thể nén chịu lửa giận trong lòng nữa.
“Đúng vậy, là tôi đây. Xin lỗi vì đến muộn, mọi người trong binh đoàn.”†
“…Tôi đã nói là không muốn nhìn mặt cậu rồi cơ mà, Lena?”
Cứ lo rằng Arnett sẽ không mở cửa, không ngờ cô lại ra cổng lớn rất đúng hẹn.
“Đúng là cậu đã nói vậy, Arnett. Nhưng tớ không nhớ là có đồng ý chuyện đó.”
Một đêm mưa lất phất. Lena đứng ở chỗ phân chia ánh đèn trong nhà và màn đêm đen, dường như không có cả thời gian soi gương, khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác trông không khác gì hồn ma. Bộ quân phục cô mặc nhăn hết lại, mái tóc bạc chỉ chải qua vài cái, khuôn mặt không trang điểm gì.
Chỉ có đôi mắt kiên định màu trắng bạc là phát ra ánh sáng lạ thường.
“Tớ cần cậu giúp tớ cài đặt đồng bộ thị giác và chỉnh sửa thiết bị đồng bộ.”
Ánh mắt của Arnett như một con thú hoang bị thương, rú lên.
“Tôi sẽ không giúp gì cậu. Chuyện này không liên quan gì tới tôi.”
“Cậu sẽ phải giúp tớ. Tớ sẽ bắt cậu làm vậy bằng mọi giá.”
Lena mỉm cười khiêu khích.
Chắc là vẻ mặt mình lúc này vừa độc ác vừa xấu xí lắm đây. Trong đầu cô hiện ra suy nghĩ đó.
“Người bạn thuở nhỏ mà cậu mặc kệ cho chết…”
Lena mỉm cười lạnh lùng. Giống như ác ma, cũng như một vị thần chết.
“Cậu ta tên là Shin đúng không?”
Vẻ mặt Arnett ngay lập tức thay đổi.
“…Tại sao…!”
Thấy vẻ mặt tái nhợt chưa từng có này của cô, Lena nghĩ thầm, coi bộ là không sai rồi.
Thực ra khi nãy chỉ là định thử xem sao. Nhưng trong lòng cô vốn cũng đã đoán được. Shin dù gì vẫn là số 86 rất ít bên trong khu số 1, chưa kể lại cùng tuổi với Lena và Arnett, còn có một người anh hơn mình nhiều tuổi.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là Shin có khả năng đặc biệt nghe được âm thanh hồn ma. So với khả năng nghe được tiếng lòng người thân của bạn thuở nhỏ của Arnett, ngoại trừ việc khác đối tượng hướng tới ra thì có lẽ về mặt phân loại, đây là khả năng tương tự nhau.
Đã có nhiều điều kiện phù hợp như vậy, không phải cùng một người mới là không thể.
“Cậu tại sao lại biết được tên cậu ấy…! Chẳng lẽ…!”
“Đúng thế. Cậu ấy ở bên trong binh đoàn của tớ. Đội trưởng binh đoàn Spearhead, danh hiệu cá nhân Undertaker. Cậu ấy… chính là Shin.”
Arnett không những có được có hội cứu cậu, mà còn từ bỏ nó đến hai lần.
Ngực của Lena bị Arnett tóm chặt lấy. Đối mặt với hành động cuống cuồng của cô, Lena không phản ứng gì, lông mày cũng không cau lại dù chỉ một lần.
“Đó là Shin nói cho cậu sao hả? Cậu, cậu ấy có còn sống hay không! Có phải… vẫn còn căm thù tôi không?”
“Cậu biết thì làm được gì chứ? Không liên quan gì đến cậu cơ mà?”
Lena hất tay cô ra, lùi về sau một bước. Arnett đuổi theo Lena, bước ra cơn mưa, nhưng chỉ thấy được nụ cười lạnh như băng không thể lay động của cô.
Thực ra, Lena không nghe được Shin nói bất kì chuyện gì liên quan đến Arnett. Cậu có lẽ… đã không còn nhớ nữa. Ngay cả kí ức về Ray và cha mẹ cũng đã bị ngọn lửa chiến tranh và tiếng ai thán của hồn ma xóa đi rồi, Shin dù không nhớ được người bạn thuở nhỏ này cũng hiển nhiên thôi.
Nhưng bản thân Lena cũng không biết chuyện đó đối với Arnett là cứu rỗi hay là nguyền rủa nữa.
“Nếu như không phải không liên quan đến cậu, vậy thì cậu phải giúp tớ. Cậu quyết định đi… Không nhanh lên, gà sẽ gáy đấy.”
Trước khi gà gáy, hãy chối bỏ ngươi quen ta ba lần. Hình như có một quyển sách nói như vậy.
Đứng im mất một lúc, Arnett mỉm cười. Trong nụ cười có nước mắt, nhưng cũng mang theo vẻ nhẹ lòng.
“…Ác ma.”
“Đúng thế, đại úy kĩ thuật Penrose. Tớ là ác ma, cậu cũng vậy.”
†
Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, Lena không đau buồn hay bị sự thật làm cho sụp đổ, chẳng qua là cô thực sự không có thời gian để đồng bộ với binh đoàn Spearhead.
Cài đặt và chỉnh sửa đồng bộ thị giác. Tìm kiếm mật mã kích hoạt toàn bộ pháo đối kháng xung quanh chiến trường. Trong khoảng thời gian này cô cố hết sức tìm kiếm những cách thức để giúp đỡ họ.
“...Đến tận một nửa không bắn được sao…?!”
Nhìn thấy kết quả báo về, Lena không khỏi rên lên. 30% số pháo đối kháng không có phản ứng, các phát đạn pháo bắn ra cũng có đến 30% không nổ mà rơi xuống đất. Mặc dù có một ít Legion đen đủi bị tên lửa nặng hơn trăm kg đè bẹp, nhưng so với khả năng vốn có của nó thì không khác gì con số không.
Đây hẳn phải quy cho việc bảo dưỡng không ra gì. Bộ giáp dùng để bảo vệ bản thân mà lại khiến nó gỉ chỉ vì lười biếng, đúng là ngu si.
Cô nhập cùng tọa độ đó vào các khẩu pháo đối kháng còn lại. Thấy được đội quân địch bị chọn làm mục tiêu đã bị tiêu diệt toàn bộ trong lượt tấn công, Lena mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tự do khó khăn lắm mới có được. Shin khi đó đã nói vậy đúng không.
Mặc dù Lena không công nhận thứ đó là tự do, nhưng cô không có khả năng hủy bỏ nhiệm vụ trinh sát, cũng không thể cho họ có được tự do thực sự. Cho dù là thế, ít nhất cũng phải loại bỏ giúp họ trở ngại trên con đường họ đã chọn, càng nhiều càng tốt. Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm được cho họ.
Đây là tự do họ khó khăn lắm mới có được.
Làm sao mà mới ngày đầu tiên, ngay tại chỗ họ bắt đầu bước đi đã phải kết thúc được?
Giọng nói chuông bạc đáp lời từ đầu bên kia khiến Raiden không khỏi gào lên. Sau khi đội quân thứ hai bị tiêu diệt, đội quân thứ ba phán đoán không nên tiến lên, còn mấy người Raiden thì đã dần đánh bại được đội quân thứ nhất vốn không còn viện trợ.
“Ngài đúng là đồ ngốc! Ngài vừa làm gì thế hả!”
“Chẳng qua là đồng bộ với thị giác của ngài, xác định phương hướng sau đó phát động pháo đối kháng thôi mà. A, để không khiến ngài mất tập trung trong lúc đồng bộ mắt trái thì tôi đã nhắm mắt trái lại rồi, ngài đừng lo.”
Nghe được câu trả lời thản nhiên của cô, Raiden lại càng lo lắng hơn, lại gào lên lần nữa. Gì mà “thôi mà” chứ? Chuyện không có đơn giản thế đâu!
“Chẳng lẽ ngài không biết đồng bộ thị giác sẽ khiến sĩ quan quản lí mù sao! Cả pháo đối kháng nữa, làm sao ngài có được quyền bắn chứ! Mà lúc này ngài xuất hiện ở đây cũng là trái lệnh rồi cơ mà!”
Đồng bộ thị giác không chỉ khiến hai bên trở nên hỗn loạn, đồng thời, lượng thông tin cũng rất nhiều. Sử liên tục sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn, tình huống xấu nhất còn có thể bị mù, thế nên trong lúc quản lí sẽ không sử dụng chức năng này. Nhiệm vụ lầ này đã cấm không có hỗ trợ, vậy mà lại còn sử dụng vũ khí không được phép để cứu viện. Vì một binh đoàn sắp chết mà chịu rủi ro như thế thực sự là không đáng!
Khi đó, Lena gào lên trả lời. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng Lena gào.
“Thế thì sao hả! Có mù hay không thì để sau hãy tính, còn chuyện tôi tự ý sử dụng pháo đối kháng, làm trái mệnh lệnh, cùng lắm thì cũng chỉ giảm lương giáng chức mà thôi, không chết được!”
Tiếng gào phát ra từ nội tâm này khiến Raiden không biết trả lời ra sao, thế nên không nói được câu nào. Lena vì quá kích động nên thở hồng hộc, sau đó giọng nói trở nên liều lĩnh, nói tiếp.
“Đằng nào thì quân đội với chính phủ cũng không quan tâm đúng sai. Thế thì tại sao tôi phải quan tâm chứ? Cho dù có bị chửi mắng thì sao… Thế nên, thà cứ mặc kệ hết mà làm còn hơn. Cho phép ấy hả, có hay không có, không quan trọng.”
Ban đầu trong giọng nói nặng nề đó mang theo vẻ khổ sở, nhưng rồi liền kiêu ngạo hừ một tiếng.
Cảm xúc nôn nóng của Raiden dịu xuống, nhẹ cười khổ.
“…Ngài đúng là đồ ngốc thật.”
“Tôi không có làm chuyện này vì mọi người. Chẳng qua là nếu để cho nhiều Legion như thế phá được hàng tuyến đầu, nước Cộng hòa sẽ gặp nguy hiểm. Tôi còn chưa muốn chết đâu, thế nên chỉ còn cách chọn chiến đấu.”
Giọng nói trong tréo đó ngân cao lên, rồi bật cười. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cảm thấy được Lena đang cười.
“Khi nào đội quân thứ ba hành động, bên phía tôi sẽ bắn pháp. Còn đội quân thứ nhất thì bắn pháo có thể đạn lạc vào mọi người, thế nên không thể giúp đỡ được gì. Xin lỗi, mọi người phải tự mình tìm cách giải quyết rồi.”
“A, yên tâm đi. Chuyện này đối với chúng tôi là chuyện thường ngày ấy mà.”
“…Đại úy Nouzen đâu rồi?”
Nghe được câu hỏi này, Raiden khó xử nheo mắt lại. Dù đồng bộ vẫn đang kết nối, nhưng Shin không thấy trả lời, cũng không thấy chú ý đến bên này, chỉ cảm nhận được một luồng chiến ý lạnh lùng dữ tợn truyền qua.
“Cậu ấy đang chiến đấu một mình với anh trai… Đó là mục đích của Shin. Cậu ấy không nghe được bọn tôi nói nữa rồi.”
Nghe được tiếng rống rung trời của anh trai, Shin điều khiển Juggernaut tìm kiếm cơ hội phản công.
Chiến đấu trong tình thế không được phép có bất kì sai lầm nào, bộ não tập trung đến cực hạn khiến cho Shin chỉ biết đến cảnh tượng trước mắt, tiếng rống của kẻ địch và tiếng pháo, ngoài ra thì không biết gì nữa. Kể cả dòng chảy thời gian.
Nhìn thấy họng pháo đổi hướng nhắm vào mình, Undertaker đang định dẫm chân xuống lao đi chợt dừng lại trượt đi, né phát pháo trong đường tơ kẽ tóc. Pháo phụ nằm phía phải của pháo chính, thế nên chỉ cần liên tục bám vào phía bên trái, kẻ địch chỉ có thể sử dụng pháo chính và súng máy quay vòng được bên trên khẩu pháo để tấn công…
Đúng lúc đó, pháo phụ bắn ra.
Phát đạn pháo xẹt qua chân phải, pháo chính ngay lúc đó nhắm vào Shin. Người máy Undertaker đang trong lúc trượt nên không thể né được.
Tiếng pháo nổ. Bắn xuống đất để lấy phản lực, Undertaker nhờ đó thoát chết trong gang tấc, nhưng phiên bản tăng sau lưng cậu thì nổ tung vì đạn lạc. Phiên bản tăng hạng nặng phải nhờ vào trọng lượng khổng lồ cùng những chiếc chân kiên cố mới chịu được phản lực ác liệt do bắn liền hai phát mang lại, nhưng vào lúc nó bắn xong, tám chân của nó cũng phải cắm chặt xuống đất.
Tranh thủ cơ hội trong nháy mắt đó, Undertaker lao vào phạm vi tấn công quen thuộc nhất với mình.
Cậu giương khẩu pháo chính đã chỉnh cao lên từ trước, nhắm vào vùng đằng sau phía trên khẩu pháo. Đó là phần giáp mỏng nhất mà cậu thấy được, bên trong lớp giáp gần như không có chỗ nào để phàn nàn của phiên bản tăng hạng nặng, chỗ duy nhất có thể sử dụng khẩu pháo chính cổ lỗ của Juggernaut bắn xuyên được.
Bắn. Phát đạn xuyên giáp trí mạng bắn đi theo đường vòng cung.
Nhưng mà, một cánh tay mọc ra từ khẩu pháo hất đi phát đạn.
“…!?”
Cảnh tượng như thể ác mộng khiến Shin trợn tròn mắt. Mặc dù cánh tay ngăn cản phát pháo đã vỡ vụn, nhưng cánh tay thể lỏng đó, ngay sau đó lại mọc lên một bàn tay đầy đủ từ cổ tay, ngón tay vẫn múa may liên tục như thể không sao.
Shin cảm nhận được phiên bản tăng hạng nặng dồn chú ý về phía mình, theo phản xạ nhảy về sau, súng máy cũng liền quét tới mặt đất chỗ vừa đứng. Cơn mưa đạn tiêp theo đến lần thứ hai, lần thứ ba, khiến cho Shin một mạch lùi về sau né tránh, lại đi ra khỏi phạm vi tấn công. Còn phiên bản tăng hạng nặng chỉ cần sử dụng loại súng máy hạng nặng có sức công phá yếu nhất cũng bắt Juggernaut phải lui lại được, thì một bên thải mái quay mặt lại về phía này.
Chỉ là những phát bắt để kiềm chế đối thủ mà bản thân đã phải liều mạng né tránh, còn chỗ duy nhất có thể tấn công được lại bị kẻ địch đề phòng cẩn thận.
Trong lúc cả người rùng mình, khóe miệng cậu lại nhếch lên.
Một phiên bản thợ săn cận chiến nhận thấy cơ hội, rời khỏi đội hình lao về phía Shin, nhưng bị phiên bản tăng hạng nặng không thương xót bắn bay đi. Đây rõ ràng là thị uy không cho phép kẻ khác có hành động quấy rồi, khiến cho sự vui vẻ của Shin lại càng đậm hơn.
Tiếng gọi không ngừng của anh ấy trước khi chết. Cứ liên tục nói lỗi của mày, mày phải chết để trả giá.
Cho dù có giết cũng là phải tự mình ra tay… Coi bộ dù chết rồi anh ấy cũng không muốn từ bỏ mong ước này.
…Thực ra em cũng thế đấy, anh trai.
Cuối cùng bản thân là linh hồn của Shourei Nouzen, hay chỉ là Legion mô phỏng lại bộ não chưa thối rữa của Ray trước khi chết trên tuyết? Đối với Ray hiện tại, chuyện này không quan trọng. Anh chỉ cần biết rằng, sau khi chết lại có thêm một cơ hội nữa, vậy là được rồi.
Anh nghe thấy được âm thanh của Shin, thế nên biết cậu đã tới chiến trường.
Nhưng mà âm thanh của Shin lại cực kì nhỏ bé, không chú ý nghe là ngay lập tức bị âm thanh khổng lồ phát ra từ xác chết thê thảm của nước Cộng hòa át mất. Hơn nữa nước Cộng hòa dù đưa Shin tới chiến trường nhưng vẫn quản lí cậu như là vật sở hữu, khiến Ray khó mà phát hiện được âm thanh của Shin.
Mỗi lần được bố trí tới chiến trường mới, anh lại tìm kiếm thông qua ánh mắt của phiên bản trinh sát. Vì bản thân là Legion nên Ray không thể làm trái được mệnh lệnh ban tới, bắt buộc phải lấy thân phận chỉ huy mà ngồi im tại chỗ sâu nhất trong chiến trường, nhưng Ray chưa từng từ bỏ, chỉ cần Shin tới gần một chút là anh đi gặp cậu được. Gặp lại cậu, xin lỗi, nếu như được tha thứ, tiếp theo sẽ…
Rồi đến một ngày, thông qua ánh mắt của một Legion đã hỏng hóc đến mức không thể cử động được nữa, cuối cùng cũng tìm ra cậu.
Đó là một đêm mưa sao băng. Khoảng cách hai bên khá là xa, phải phóng to lên hết cớ mới có thể nhìn thấy lại khuôn mặt đó.
Cậu đã lớn. Hiện đang nói chuyện với một thiếu niên tộc sắt đen có vẻ là bạn bè, Ray rất muốn nghe thấy tiếng của Shin, thế nên chuyển hướng thiết bị cảm ứng âm thanh tới nơi đó. Em ấy đã khàn giọng rồi chứ? Thế nào cũng được, dù sao cũng muốn nghe thử.
Hai người nhìn lên bầu trời đầy sao. Lưng tựa vào lớp giáp của Juggernaut đang nằm trên đất, cảnh tượng đó trông như hình vẽ trong sách báo trẻ con.
“Anh trai cậu vẫn còn ư?”
“Ừm. Anh ấy vẫn luôn gọi tôi. Thế nên tôi không đi không được.”
Nói mình ấy hả? Em ấy tới tìm mình hả?
Cơ thể máy móc cũng không khỏi run lên. Mặc dù Shin tới chiến trường khiến anh rất khổ sở, nhưng lúc biết cậu tới để tìm bản thân, anh vui tới mức không thể kiềm chế bản thân.
“Nhưng mà, cậu đã tìm được anh trai mình, còn an táng anh ấy rồi mà? Như thế đã đủ rồi chứ?”
Ô. Lại còn an táng xác chết mình rồi sao, em đúng là tốt thật đấy Shin.
“…Anh trai sẽ không vì thế mà tha thứ cho tôi đâu.”
Choáng váng.
Làm sao mà lại nói như vậy? Em không tha thứ anh thì thôi, làm sao lại là anh tha thứ được?
Ray như muốn phát điên. Muốn gặp em ấy quá, phải nói cho em ấy chuyện không phải như vậy.
Lúc đó, rất nhanh đã có máy bay vận tải của nước Cộng hòa tới đưa Shin đi, thế nên âm thanh nhỏ bé của em trai lại lần nữa biến mất trong các âm thanh khác. Sau đó Ray cố hết sức tìm kiếm, lần nào phát hiện được cậu cũng muốn đưa cậu đi. Nhưng Ray không thể nào rời khỏi khu vực sâu trong chiến trường, cũng đã sử dụng hết Legion anh có thể ra lệnh.
Shin vẫn luôn chiến đấu.
Không biết ngày nào sẽ lặng lẽ chết đi tại một góc chiến trường. Kể cả vậy vẫn thản nhiên chiến đấu.
Em ấy đáng ra không cần phải làm chuyện đó.
Không cần phải chiến đấu vì đám lợn kinh tởm kia. Nếu như em ấy chỉ có thể sống ở chỗ đó, vậy thì mình phải đưa em ấy tới đây. Cơ thể yếu đuối như của loài người không có cũng chẳng sao, ở trong cơ thể thế này muốn làm gì cũng được. Thế nên, lần này mình nhất định phải bảo vệ em ấy cho thật tốt, mãi mãi ở bên êm ấy, cho tới vĩnh hằng.
Hôm nay, đám lợn kia cuối cùng cũng bỏ bàn tay bẩn thỉu của chúng ra khỏi người Shin rồi. Âm thanh vừa phát hiện được dù rất dễ nhầm, lại còn bé tí, nhưng lần này đã phát hiện thật rồi.
Khi Ray biết được Shin hành quân thẳng tới sâu bên trong chiến trường, là chỗ của mình, anh tự mình ra đón cậu. Cuối cùng cũng có thể đón cậu về đây.
Lúc này Shin đang ở ngay trước mắt. Ở bên trong con nhện khó coi kia, khiến anh thèm khát lắm rồi, gào lên, về phía người em trai quí giá kia.
Sức phòng thủ của con nhện này sao yếu thế chứ, thế nên anh định cẩn thận dùng tay để bắt được cậu. Bởi vì Shin liên tục chạy, thế nên rất khó mà khống chế được sức mạnh, đành tìm cách phá hủy chân trước vậy.
Cuối cùng cũng gặp được rồi. Cuối cùng cũng có thể đưa em ấy quay về rồi.
Sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh sẽ luôn bảo vệ em. Thế nên tới đây đi nào… Shin.
Phiên bản tăng hạng nặng chỉ tấn công về phía chân, chỉ sử dụng đạn xuyên giáp mà không dùng tên lửa. Là do không thể khống chế được các mảnh vỡ của tên lửa cao tốc, với cả lớp giáp yếu ớt của Juggernaut cũng không thể chịu nổi sống xung kích do tên lửa 155 mm nổ ở khoảng cách gần gây ra.
Anh ấy muốn dày vò mình đến chết hả? Không… Chẳng qua là không muốn dùng súng đạn để xử lí mình thôi. Đám cánh tay nhiều vô cùng kia trông giống hệt tay anh ấy dùng để bóp cổ mình đêm đó.
Anh nghĩ anh còn làm được lại chuyện đó nữa sao?
Shin nhìn về phía màn hình quang học, tìm kiếm nơi có thể thực hiện đòn đánh đó. Cậu giả vờ rút lui về sau, Ray liền từng bước từng bước đi tới.
Shin vừa hơi chếch hướng đi vừa liên tục lùi lại, trông thấy khẩu pháo không còn kiên nhẫn quay qua, nhắm vào chân mình. Nó khóa mục tiêu, chuẩn bị bắn. Chính là lúc này…
Đã đến vị trí dự tính. Mắc câu rồi.
Ngay khoảnh khắc trước khi nòng pháo nổi lửa, Shin bắn ra móc câu, nhắm vào một thân cây lớn bên trái phía sau phiên bản tăng hạng nặng, sau đó cuốn mạnh dây, khiến cho người máy vụt lên như thể bay được, rồi cậu đạp lên một số thân cây lấy đà, chỉ trong nháy mắt đã lao tới bên trên phiên bản tăng hạng nặng.
Khẩu pháo của phiên bản tăng hạng nặng chủ yếu nhắm tới các loại vũ khí trên mặt đất, mặc dù có thể xoay 360 độ, nhưng với góc độ trên không… góc độ xoay lên thì lại bị hạn chế nhiều. Khẩu pháo không cách nhắm thẳng lên trên được, nhất là đang trong lúc nó nhắm bắn xuống bên dưới, lại càng không thể đối phó được phát bắn từ trên bắn xuống.
Cậu tách rời dây giữa không trung, điều chỉnh vị trí tiếp đất. Cậu hạ thẳng xuống chỗ tiếp nối lớp giáp của phiên bản tặng hạng nặng, đứng ngay đằng sau nó. Cơ thể khổng lồ của nó giờ lại trở thành vật ngăn cản khẩu súng máy hạng nặng, Shin nhân lúc đó giương cây đao cao tần trang bị trên cánh tay máy, đâm thẳng vào lớp giáp phía sau vốn mỏng hơn so với đằng trước.
Tia lửa bắn ra. Lớp giáp nặng nề cứ thế bị chặt ra như bùn. Rồi từ lỗ hổng vừa đâm thủng trên pháo chính.
Bất chợt, có hai cánh tay màu bạc từ trong lỗ đó chui ra, tóm chặt lấy cánh tay người máy.
“Cái…”
Giống như đêm đó trong nhà thờ.
Bị ném đi, ngã xuống đất. Ý thức của Shin biến mất.
Cảm thấy đồng bộ của Shin chấm dứt, Raiden mở lớn hai mắt. Lúc này, hầu hết Legion xung quanh đều đã xử lí xong, Fido cũng đã tháo rời thùng hàng thứ hai. Còn đám Legion phía sau đang do dự chưa muốn bỏ cuộc cũng đã bị Lena không chút thương sót sử dụng tên lửa tấn công, hiện đang lui lại. Đúng lúc đó.
“…Shin?”
Raiden liên tục thử kết nối lại đồng bộ, nhưng vẫn không thể kết nối được. Cậu quay đầu nhìn, mới phát hiện có một cỗ Juggernaut đang nằm trên đất trông rất tàn tạ, ngay chính diện phiên bản tăng hạng nặng, như thể vừa bị hất tung ra, nằm yên không nhúc nhích.
Đồng bộ giác quan kết nối ý thức giữa các bên, thế nên nếu có bên nào không còn ý thức thì sẽ bị cắt đứt. Có thể là đang ngủ, có thể hôn mê… cũng có thể là đã chết.
Phiên bản tăng hạng nặng nhàn nhã đi tới, không biết vì sao lại không bắn pháo. Nhưng từ người nó tản ra một cảm giác mờ ám, khiến Raiden cảm thấy không thể để nó tới gần Shin được.
Chuyển qua vô tuyến điện vậy, thứ này vẫn còn dùng được, coi bộ là khoang điều khiển của Shin không quá hỏng hóc.
“Shin! Dậy ngay đi, thằng ngốc kia!”
Undertaker vẫn không có phản ứng.
Để cẩn thận không hủy hoại phía bên trong, Ray đã khá là nhẹ tay, nhưng cánh tay người máy yếu ớt của Juggernaut lại đơn giản bị bẻ gãy, khiến cho khó khăn lắm mới tóm được Shin lại bị mình hất bay ra xa.
Thấy cậu không còn cử động được nữa, cũng coi như mục tiêu đã đạt được. Có lẽ là ngất đi rồi, có khi còn bị thương nữa, nhưng mấy chuyện đó đợi sau này xin lỗi vậy.
Ray ép xuống cảm xúc kích động, chậm rãi đi tới. Đã đợi lâu như vậy rồi, có kích động thế này cũng là đúng thôi.
Cuối cùng cũng có thể đưa em ấy về, lại được ở cùng em ấy. Thế nên, trước tiên phải khiến cơ thể con người yếu ớt này…
Thấy điểm sáng của phiên bản tăng hạng nặng càng lúc càng tới gần Undertaker, Lena không kiềm chế được cắn chặt môi. Mặc dù mấy người Raiden đã lao tới, nhưng với trang bị của họ vốn dĩ không thể làm gì nó. Nếu cứ thế này, không chỉ có Shin, thậm chí đến mấy người Raiden cũng…
Vị máu lan tràn trong miệng.
Khi đó, Ray đã nói anh muốn trở về. Mặc dù không hiểu được người em trai kia đối với anh quan trọng ra sao, nhưng Lena có thể nghe ra cảm xúc của anh. Một người yêu quý em trai mình như Ray làm sao giờ lại muốn giết chết Shin chứ?
Dù biết phải ngăn anh lại, nhưng Lena không có cách nào. Đúng là cô vẫn còn sử dụng được pháo, nhưng không có cách nào chỉ tiêu diệt mục tiêu phiên bản tăng hạng nặng mà không ảnh hưởng gì đến Shin.
Dù là tên lửa hay pháo bắn thì uy lực đều rất mạnh. Lớp giáp của Juggernaut thì rất yếu, nếu như bắn vào phiên bản tăng hạng nặng, các mảnh đạn bắn tung ra chắc chắn sẽ tác động đến Shin.
Không có… không có cách nào thật sao?
Nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên đi… Đúng lúc đó, một kí ức chợt hiện lên trong đầu khiến Lena trợn trừng mắt.
“Thiếu úy Cucumila. Báo cho tôi tọa độ của phiên bản tăng hạng nặng, càng chính xác càng tốt.”
Nghe thấy những lời Lena nói, Krena như giật cả mình. Cô là súng bắn tỉa, thế nên cho dù không nói ra cô cũng hiểu được Lena định làm gì.
“Chuyện định hướng giao cho ngài. Ngài cứ nhắm thẳng vào Ray đi.”
“Khoan, khoan đã! Cô định…!”
Rồi Seo cũng xen vào, như một quả bom chỉ cần bấm là phát nổ. Angel đang rất lo lắng cũng lên tiếng.
“Chẳng lẽ cô dự định dùng pháo sao! Đùa sao chứ, Shin vẫn đang ở cạnh kia kìa!”
“Dù có nổ ở xa một chút thì Juggernaut cũng không chịu được đâu! Khoảng cách gần đến như vậy, Shin chắc chắn sẽ bị liên lụy!”
“Tôi đã nghĩ ra một cách. Mặc dù chắc cũng chỉ tạo ra một chút sơ hở thôi… Nhưng hãy tin tôi, tôi cũng không muốn khiến đại úy hi sinh!”
Giọng nói của Lena đầy vẻ chân thành, đồng thời cũng cảm nhận được cô đang rất nỗ lực.
Krena không nói thêm gì mà chỉ gật đầu.
Ngay lúc chạy tới được nơi này, Raiden liền khai hỏa, rồi Seo và Angel đến sau cũng bắn theo. Nhưng đạn pháo cứ thế bị lớp giáp ngăn chặn, nó vẫn cứ thế tiếp cận về phía Shin. Còn mấy người Raiden thì vừa tiến tới, vừa dùng súng máy bắn hạ toàn bộ phiên bản trinh sát xung quanh sau đó lại bắn về phía Ray.
Nhưng những phát đạn pháo nếu không phải bị lớp giáp chặn lại thì cũng bị những cánh tay hất ra, thế nên phiên bản tăng hạng nặng vẫn không hề ngừng lại. Khốn nạn. Đúng là anh nào em ấy. Ai nấy đều coi mọi thứ xung là côn trùng hoặc đồ vật mà làm ngơ hết.
Đạn pháo nỏ phía trước thiết bị cảm ứng quang học, mảnh đạn làm một khẩu súng máy hư hỏng.
Phiên bản hạng nặng lúc đó mới lần đầu tiên chú ý về phía bên này.
Raiden nhìn thấy khẩu súng máy còn lại không chịu nổi nữa mà nhắm về phía này, liền điều khiển người máy né qua một bên, nghìn cân treo sợi tóc, làn đạn sượt qua lớp giáp lao đi.
Seo và Angel nhân cơ hội đó tiếp cận được nó, bắn móc câu ra quấn vào nòng pháo và một chân, sau đó hai người máy dùng bốn chân ghì người xuống. Nhưng Juggernaut chỉ nặng bằng một phần mười phiên bản tăng hạng nặng, cho dù có hai người máy hợp sức cũng chỉ khiến nó chịu thêm một chút gánh nặng. Raiden chuyển qua dùng loại đạn nổ gần, bắn hỏng khẩu súng máy còn lại, sau đó cũng bắn móc câu, khi đó mới khiến cho bước chân của phiên bản tăng hạng nặng chậm lại một chút.
Bất chợt cảm nhận được sát khí khác hẳn khi nãy. Ngay lúc Raiden tách dây ra, phiên bản tăng hạng nặng đã hất lên nòng pháo và chiếc chân đang bị trói. Snow Witch không kịp tách rời dây bị hất lên không trung, sau đó đập mạnh vào LaughtingFox, cả hai cùng lao ra xa.
“Angel! Seo!”
“Ư… Tớ không sao.”
“Tớ cũng thế. Xin lỗi, Seo.”
“Đừng để ý… Raiden! Nó chuẩn bị bắn pháo!”
“…!”
Chỉ không chú ý một giây mà cậu đã bị nhắm trúng, không kịp né tránh. Ngay khi Raiden chuẩn bị bị bắn trúng, phiên bản tăng hạng nặng bất chợt mất thăng bằng, đạn pháo xẹt qua cơ thể Wereworf bắn về phía sau. Đây là Krena bắn lén. Cô bắn liên tục phá tan chiếc chân trụ phía trước của phiên bản tăng hạng nặng.
“Raiden, cậu không sao chứ!”
“Không sao, may là có cậu! Nhưng cậu nhanh chóng rời đi đi. Nếu cậu bị xử lí là không có ai cho tên này một cú đấm đâu được đâu… Thiếu tá, vẫn chưa tới sao?”
Giọng nói của Lena cũng rất căng thẳng.
“Đã bắn rồi. Khoảng cách tới mục tiêu còn… 3000! Thiếu úy Cucumila!”
“Tôi sẽ định vị. Bắt đầu tiến hành dẫn đường. Khoảng cách tới mục tiêu còn… 5 giây… 3, 2…”
Gunslinger bắn ra tia laser dẫn đường không thể thấy bằng mắt thường. Nhắm thẳng vào phiên bản tăng hạng nặng đang đứng bên Undertaker.
Khả năng tìm địch của phiên bản tăng hạng nặng không tốt.
Dù là người máy chỉ huy như Ray cũng không có gì khác biệt, phải thông qua các phiên bản trinh sát đi cùng và mạng lưới trao đổi trong đội quân mới bù lấp được điểm yếu này. Nhưng giờ phiên bản trinh sát đi cùng đã bị tiêu diệt hết, quân đội thì sau khi giao mệnh lệnh đầu tiên liền mặc kệ, hiện tại chúng đã lui về sau vì tổn thất quá nhiều. Đối với Ray thì mục tiêu ưu tiên số một là đưa Shin về, mọi chuyện khác đều không quan trọng, thế nên anh không quan tâm.
Bởi vậy, trong lúc quan trọng nhất anh đã phản ứng chậm.
Ngay lúc cánh tay anh nắm được khoang điều khiển, định giật nó ra, tiếng cảnh báo bị tên lửa khóa vị trí mới vang lên.
Ngay lập tức giương thiết bị cảm ứng quang học lên, một quả tên lửa khổng lồ đã đến rất gần. Một con giòi khổng lồ to như một đứa trẻ con, đang mở ra đôi cánh điều chỉnh góc độ, lao thẳng xuống lớp giáp bên trên với góc 45 độ.
Một phát tên lửa xuyên giáp 155 mm.
Cảm giác phẫn nộ bốc lên từ tận đáy lòng.
Đó là một quả tên lửa siêu mạnh mà cả Ray có trúng cũng không chịu nổi. Còn trong khoảng cách gần thế này, Shin một trăm phần trăm là bị liên đới.
Thứ rác rưởi nước Cộng hòa, đã lợi dụng em ấy đến mức này, giờ lại còn muốn dùng em ấy làm mồi nhử, đem giết cùng mình sao!
Không có thời gian đưa Shin trốn theo rồi. Thế nên, Ray khiến cho bốn chân trên nửa thân trước đạp mạnh xuống đất một cái, làm cơ thể bật lên như con ngựa đang hí. Anh dự tính dùng phần giáp chắc chắn nhất của mình đối đầu với tên lửa. Các cánh tay hình thành từ máy nano cũng được phát huy ra số lượng nhiều nhất. Nếu như phần giáp phía bên trên không chịu được, vậy thì phần giáp đằng trước thì sao? Anh định dùng cơ thể chặn lại vụ nổ và sóng xung kích… Bằng mọi giá phải bảo vệ được Shin đang được mình che chở phía sau!
Ngay khoảnh khắc tên lửa sắp trúng mục tiêu.
Bất chợt, anh nhớ lại bầu trời đêm đầy sao này mình đã từng nhìn thấy, giống như có vô số tinh linh đang thì thầm.
Một cô gái có mái tóc và đôi mắt bạc trắng, cùng tuổi với Shin, hình như mình đã từng gặp, đang đứng bên dưới bầu trời đó, nói.
“Anh đã nói phải bảo vệ cậu ấy cơ mà.”
Đúng thế, đúng là như thế. Tôi phải bảo vệ Shin cho thật tốt. Đó là người em trai tôi yêu quí nhất.
Cô gái lại nói.
“Thế nhưng anh còn muốn giết cậu ấy lần nữa ư?”
------------------------------!
Juggernaut không còn cử động nữa. Shin nỏ bé cũng không còn cử động nữa.
Tôi…
Lại lần nữa.
Bắn trúng.
Sau khi bắn trúng mục tiêu, ngòi nổ… đã không kích hoạt.
Không nổ.
Phát tên lửa dẫn đường chứa thuốc nổ không thể xuyên phá được lớp giáp chắc chắn phía trước của phiên bản tăng hạng nặng chỉ với khối lượng và tốc độ của nó. Tên lửa vô tác dụng, ngòi lửa không kích hoạt, thế nên thuốc nổ không nổ.
Nhưng, với tốc độ siêu tốc nhanh hơn cả tốc độ âm thanh cùng với khối lượng hơn nhiều tên lửa bình thường, lượng động năng to lớn hình thành đã khiến mọi chỗ trong cơ thể Ray sau khi hứng chịu trực diện đều bị tác động.
“Trúng rồi.”
Lena nhìn thấy trên ra đa, điểm sáng của tên lửa đè lên phiên bản tăng hạng nặng sau đó biến mất.
Không nổ. Chuyện này là đương nhiên. Ngay lúc Lena bắn cũng đã cài đặt không kích hoạt ngòi nổ.
Khi trước, cô từng nghe cha nói.
Lớp giáp của xe tăng có thể ngăn chặn được đạn pháo. Nhưng như vậy không có nghĩa là nó không hề hấn gì.
Cho dù có ngăn cản được đạn pháo, động năng trên đó cũng chuyển hóa thành lực tác động, đánh vào xe tăng. Từng đó lực đủ để khiến linh kiện xe tăng bung ra, binh lính bên trong ngã xuống, nếu lớp giáp mà được lắp bằng đinh ốc thì đinh ốc cũng bị bắn ra, có khi còn trở thành đạn mà gây tổn thương binh lính bên trong.
Dùng đòn này lên phiên bản tăng hạng nặng cũng có thể tạo ra một chút phá hủy. Trong số những loại vũ khí Lena hiện có, để có thể tấn công phiên bản tăng hạng nặng mà không ảnh hưởng đến Shin thì chỉ còn cách này.
Nhưng kể cả thế thì cũng chỉ có thể tạo ra một vài giây thảnh thơi, phải tiến hành bước tiếp theo. Liệu còn ai có thể đây…
Bất chợt cô nhận ra.
Người vừa đồng bộ.
Vẫn đang liên tục thử kết nối đồng bộ với Shin trong lúc chiến đấu, cuối cùng đã tự kết nối được. Raiden không khỏi hét lên.
“Shin!”
Phản ứng rất chậm chạp, coi bộ là ý thức vẫn chưa tỉnh táo toàn bộ. Thế nên cậu hét thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Raiden vẫn hét tiếp.
“Dậy ngay đi thằng kia! Này! Shin!”
“Đại úy Nouzen! Ngài nghe thấy tôi nói không, đại úy Nouzen! Xin ngài hãy tỉnh lại!”
Nghe thấy mọi người liên tục gào thét, Lena cũng hét lên theo. Nhanh tỉnh lại đi, rời khỏi đó nhanh đi, nhanh chóng đi xử lí phiên bản tăng hạng nặng đó. Nhưng cô gọi không phải vì những lí dó ngay trước mắt đây.
Lena hiểu rõ. Cô đã nhận ra từ lâu. Thế nên, cô chắc chắn sẽ thành công, và cũng bắt buộc phải thành công.
Đêm đó, Shin nói phải giết anh trai mình với giọng nói đau đớn.
Shin thực chất không hề muốn chiến đấu với anh trai mình, nhưng vẫn khăng khăng giữ lấy lí do phải đối đầu với Ray.
“Ngài muốn an táng anh trai mình cơ mà! …Shin!”
Đôi mắt đỏ như máu dường như hơi mở ra.
Nó đạp tan mặt đất phía sau để dung hòa lực tác động. Cơ thể săt thép liên tục vang lên tiếng rền rĩ, lực xung kích lan tới cả khu vực hệ thống khiến cho Shin choáng váng trong nhất thời.
Nhưng bản năng của người máy chiến đấu khiến Ray liên tiếp bắn pháo. Côn trùng xung quanh chắc cũng chạy đi hết.
Hệ thống xử lí và thiết bị cảm ứng hồi phục.
Sau đó, ray nhìn thấy.
Đằng sau lưng mình, Undertaker đã đứng dậy từ lúc nào không hay, nòng pháo nhắm về phía này.
Khi ngất đi, hình như có cái gì chém sượt qua trán. Do máu chảy xuống nên mắt trái không mở được. Cơ thể cũng như của người lạ, rất khó cử động. Não bộ hoảng hốt, cực kì khó bình tĩnh suy nghĩ.
Màn hình phụ đã hỏng, trong khoảng điều khiển trở nên tối tăm. Shin dùng tay trái ấn mạnh lên cái đầu vẫn còn mơ màng, cả người dựa vào vách ngăn bên trong, tay vươn ra nắm lấy cần điều khiển, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình chính.
Hình như bản thân được ai đó gọi dậy, nhưng tác động của việc ngất đi giờ vẫn còn rất lớn, đang mơ màng không biết có chuyện gì diễn ra. Không biết tại sao còn sống, không biết tình hình hiện tại.
Shin chỉ biết được, bản thân và người máy Undertaker vẫn còn chưa chết.
Và người anh trai vẫn luôn mong có thể tự mình an táng, lại đang ở trước mắt.
Cơ thể không nghe lời, nhưng ít ra vẫn có thể nắm lấy cần điều khiển, sờ vào cò súng.
Như thế là đủ rồi.
“…Shin.”
Âm thanh hồn ma vang lên. Âm thanh của người anh trai đã chết từ lâu. Giống hệt như âm thanh lần cuối cậu nghe được, của một người chết đơn độc trên chiến trường, một người đến cuối vẫn không tha thứ cho em trai mình.
Lần đầu tiên cậu nghe được âm thanh này bên trong tiếng la hét của hồn ma, cậu đã quyết định phải tìm anh trai, tự tay tiễn anh ấy đi xa.
“Shin.”
Cậu bất chợt cắn chặt răng. Con người vốn đã chết từ lúc bảy tuổi vì ngạt thở, dường như vẫn đang khóc nhè ở nơi đáy lòng. Khóc rằng tất cả là do mình, đáng ra nên chết vào lúc ấy đi mới đúng. Âm thanh của anh trai cũng đang chửi mắng, nói rằng giờ chết đi vẫn chưa muộn. Anh ấy sẽ không bao giờ cho mình được quên… Chuyện anh ấy mãi mãi không tha thứ cho mình.
Nhưng bản thân đã không còn là con nít nữa, không ngây thơ đến mức cho anh ấy giết mình thêm lần nữa.
Từ đó đến nay đã trôi qua bao năm rồi, trong khoảng thời gian này, cậu tiếp xúc với rất nhiều chuyện, rồi suy nghĩ, và đã nghĩ thông rồi.
Lần đó khi anh ấy bóp cổ mình, không phải lỗi của mình.
Cái chết của cha mẹ và cái chết của anh ấy, hay toàn bộ những người khác, đều không phải tội lỗi của mình.
Đó đơn giản chỉ là anh ấy trút giận lên mình mà thôi. Khi đó cảm xúc của anh ấy mất kiểm soát, vì mình yếu hơn anh ấy, thế nên trở thành nơi để trút giận, chỉ vậy mà thôi.
Thực ra mình không phải chịu trách nhiệm gì hết.
“Shin.”
Âm thanh của hồn mà lại một lần nữa vang lên.
Với tiếng la hét chưa từng ngừng lại của Legion, thực ra Shin không sợ. Ngược lại còn cảm thấy đồng cảm. Vì bọn chúng chỉ đang mượn lấy tiếng nói của người đã chết, sử dụng loại ngôn ngữ người máy mà không ai có thể hiểu này rên rỉ khát vọng được quay về của mình.
Những người đã chết của những quốc gia đã diệt vong kia, mất đi cơ thể, đáng ra sau khi chết phải tới được địa ngục nhưng lại không thể, ai oán khóc lóc không muốn chết. Tiếng nói trước khi chết của họ đã bị đội quân hồn ma mang tên Legion mượn lấy để rên rỉ về khát vọng được quay về của mình.
Shin không thể nào mặc kệ anh trai bị giữ lại bên trong hồn ma kiểu đó, một mình trốn đi.
Chiếc đầu của anh trai chết rồi vẫn bị đưa đi mất, giam cầm bên trong thứ người máy như hồn ma, liên tục gào thét gọi mình. Shin đã thề phải tìm lại đầu của anh trai, chiến đấu trực diện với anh ấy, sau khi tiêu diệt anh thì an táng cho anh.
Vì mục tiêu đó, Shin mới gia nhập chiến trường. Vì mục tiêu đó, cậu mới chiến đấu liên tục 5 năm đằng đẵng.
Không có trách nhiệm phải gánh chịu, không có tội lỗi phải trả giá.
Nhưng cậu hiểu được một đạo lí.
Tội lỗi mà khi cuối anh trai đã chất lên mình, hồn ma của anh trai đến khi chết vẫn gào thét tên mình…
Cậu vẫn phải châm dứt tất cả, rồi mới bước tiếp được.
Đã khóa mục tiêu. Nòng pháo nhắm thẳng vào chính giữa lớp giáp sắt thép trước mặt, lỗ thủng bản thân đâm ra.
“…Tạm biệt anh.”
Shin bóp cò.
Thông qua thiết bị cảm ứng quang học, Ray thấy được cảnh tượng này.
Anh có thể cảm nhận được Shin bóp cò. Nòng pháo phun ra lửa.
Khoảnh khắc đó, không biết vì sao, anh lại thấy được nó.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ như máy đang nhìn mình, cùng sự mạnh mẽ, quyết tâm và ý chí trong đó.
Một khuôn mặt xa lạ, một vẻ mặt xa lạ.
Thế cũng đúng thôi.
Vì Ray đã chết từ 5 năm trước. Vì anh chết rồi, thế nên từ đó tới nay vẫn không thay đổi gì, ở nguyên tại chỗ.
Còn Shin thì vẫn sống, thế nên vẫn luôn thay đổi, cũng có thể đi tới bất cứ đâu.
Người em trai non nớt mình từng thề sẽ bảo vệ cho dù có chuyện gì đi nữa, không còn nữa rồi.
Rồi sẽ đến một ngày, Shin già hơn Ray. Chuyện này khiến anh rất vui, nhưng cũng cô đơn.
A, phải rồi.
Có một câu phải nói, đến cuối vẫn phải nói cho em ấy.
Có câu này phải nói cho em ấy nhưng cuối cùng chưa có cơ hội để nói. Trong đếm tuyết rơi đó, trong khu phế tích đó, Ray đã mong rằng ít nhất có thể nói với Shin một câu trước khi chết, và đã nói ra trước khi chết đi.
Giống như lúc đó, Ray vươn hai tay ra. Từ trong vết chém vươn ra.
Shin.
Ánh sáng lóe lên.
Khoanh điều khiển suýt nữa bị giật ra hơi biến dạng, xuất hiện một vết rách, cánh tay máy nano thể lỏng chui vào từ chỗ đó.
Từ lúc bóp cò đến lúc pháo bắn trúng mục tiêu thực chất không đến một giây. Trong khoảng thời gian kéo dài như vô tận đó, Shin nhìn thấy một đôi bàn tay chậm rãi vươn tới. Một đôi bàn tay mở to, như thể đang tìm kiếm gì đó. Đúng là đôi bàn tay to lớn của anh trai như trong kí ức.
Thấy cảnh tượng này giống với buổi tối hôm đó, Shin theo phản xạ định đứng dậy. Cậu dùng ý chí bắt ép cơ thể cứng ngắt phải nghe theo lệnh, không cho phép quay mặt ra chỗ khác.
Đằng kia là người anh trai chuẩn bị nổ tung trong giấy tiếp theo. Người anh trai cậu đã tìm suốt 5 năm. Thực ra thì, đó chỉ là tàn dư ý thức của Ray trước khi chết, nhưng Shin vẫn muốn nhớ kĩ cảnh tượng này.
Không căm hận, không thù ghét, không phải muốn gánh chịu gì, chỉ là muốn lưu vào trong trí nhớ.
Cánh tay chạm lên cổ, vòng lấy cổ qua lớp khăn quàng, cứ nghĩ đôi tay đó chuẩn bị bóp chết mình, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng, đau đớn sờ lên vết sẹo đáng sợ do bản thân tạo ra.
“…Anh xin lỗi.”
Ư? Shin trợn tròn mắt, cảm thấy dòng thời gian lại trở về bình thường.
Phát đạn nổ rất chuẩn xác bắn trúng mục tiêu. Luồng kim loại siêu nóng, siêu tốc độ do phát pháo sinh ra mãnh liệt phun vào qua khe hở, sau đó một giây, toàn bộ cơ thể khổng lồ của phiên bản tăng hạng nặng bắt đầu phun ra lửa màu đỏ đậm.
Cánh tay của anh trai buông mình ra, chỉ trong khoảnh khắc đã rờ khỏi khe hở trên khoang điều khiển, chủ động quay về ngọn lửa rừng rực cháy.
“Anh…”
Đã ngay lập tức đưa tay theo nhưng không kịp. Chỉ đành nhìn theo cánh tay anh trai trở về với ngọn lửa, tan rã trong đó. Đưa tay tới cũng chỉ bắt được lại cảnh tượng như mơ này, mọi thứ thật mơ hồ.
“…A…”
Khoảnh khắc đó, Shin vẫn chưa biết thứ chảy ra từ mắt mình, lăn xuống dưới, cuối cùng là thứ gì. Vì từ sau khi Ray khiến cậu chết một lần, cậu cũng không khóc nữa.
Cậu không biết vì sao mình đau buồn, thậm chí còn không biết cảm xúc đang cuộn trào lên trong lòng chính là đau buồn.
Mặc cho nước mắt tuôn trào, có muốn cũng không ngăn được.
“…Thiếu tá ngài chấm dứt đồng bộ đi… Cậu ấy lúc này chắc không muốn bị người khác nghe được đâu.”
“Được rồi.”
Sau khi đợi một thời gian ngắn, nghe được Raiden nói “Được rồi đấy”, Lena mới lại khởi động lại đồng bộ giác quan. Đợi đến khi mọi người khác đều đã kết nối, Raiden mới đại diện mọi người hỏi.
“Tâm trạng ổn định rồi chứ?”
“Ừm.”
Tiếng Shin trả lời có hơi khàn, nhưng dường như không còn khóc nữa, lấy lại được sự bình tĩnh mọi khi, hơn nữa còn có cảm giác như đã trút được gánh nặng. Raiden bật cười.
“Cuối cùng đã có thể lưu giữ tên của anh cậu rồi ha?”
Dù không có tiếng gì, nhưng Shin thực sự đã cười sau khi nghe thấy câu này.
“Đúng thế.”
Sau đó Shin chú ý về phái bên này.
“…Thiếu tá.”
“Tôi đây. Đừng nói gì cả, tôi là sĩ quan quản lí của binh đoàn Spearhead mà.”
Dù không có ai nhờ, nhưng Lena cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chứng kiến tất cả.
“……”
“Chuyện đã xong rồi. Vất vả cho ngài, Undertaker. Cả mọi người nữa.”
Nghe thấy Lena cố tình gọi bằng danh hiệu, Shin dường như nở một nụ cười khổ.
“Ừm. Ngài cũng vất vả rồi, Handler One.”
Xong. Raiden thốt lên. Hình như cậu đang vươn vai bên trong khoang điều khiển chật chội, sau đó mới nói tiếp.
Lena ngạc nhiên, trợn tròn mắt. Vừa rồi.
Vừa rồi năm người họ hình như đã đồng ý chuyện gì đó. Ngoại trừ Lena ra thì những người khác đều đã bàn bạc xong.
Chuyện gì đây chứ? Vừa rồi, hình như mọi người đã quyết định một chuyện gì đó…
“Fido. Thu dọn thùng hàng xong chưa?”
Sau đó có một khoảng thời gian im lặng, hình như đợi ai đó trả lời. Fido? A, là cỗ Scavenger đi theo đây mà.
“Chuyện canh gác và sửa chữa thì để sau khi tìm được chỗ ngủ rồi tính đi… Mới ngày đầu tiên đã dùng nhiều đạn như vậy, đúng là mất nhiều thật đấy.”
“A, thế là tốt lắm rồi mà? Đã xử lí nhiều quân địch đến thế.”
“Cậu nói cũng có lí… Vậy thì…”
Đầu bên kia vang lên tiếng máy móc của thứ gì đó nặng nề hoạt động. Năm người họ đều điều khiển các cỗ Juggernaut đang trong trạng thái chờ, khiến chúng đứng dậy.
“Đi thôi… Tạm biệt nhé thiếu tá. Chúc ngài mạnh khỏe.”
Nghe được lời tạm biệt rất bình thường này, Lena mất một lúc vẫn không trả lời.
Chiến đấu đã kết thúc.
Quân địch đã rút lui, không có ai hi sinh. Mọi người trở về căn cứ thôi, như mọi khi.
“Ể?”
Trong lúc Lena còn đang ngạc nhiên, bọn họ đã lên đường. Mấy cỗ Juggernaut sau trận chiến vừa rồi gánh chịu rất nhiều hỏng hóc, bước đi kẽo kẹt, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện như thể học sinh đang đi học.
“Phải rồi, chúng ta cứ đi về phía trước thế sao? Khi nãy có một đống bom chưa nổ đấy.”
“Ừm… Coi bộ giống bãi mìn nhỉ, cứ thế này mà đi thì đúng là rờn rợn thật. Shin, xung quanh có con đường vòng nào không?”
“Trong vùng này sẽ không gặp lại Legion đâu, đi đường nào cũng được… bom không nổ?”
“Chuyện đó chúng ta vừa đi vừa nói đi. Mà này Shin, khi nãy cậu không để ý gì xung quanh thật sao hả…”
Bọn họ tiếp tục bước đi. Tiến về phía đông. Hướng về khu vực Legion khống chế, chiến trường không một bóng người.
Đúng thế. Bọn họ…
Sẽ không còn quay về nữa.
“Khoan…”
Lena cảm thấy nóng vội như thể lửa cháy, đồng thời một linh cảm khiến cô cảm thấy mất mát như thể băng giá, khiến cô nói.
“Khoan đã. Xin hãy đợi đã…!”
Cảm thấy hình như mấy người Shin quay đầu lại, đợi xem Lena sẽ giữ họ lại như thế nào, nhưng cô không biết tiếp theo nên nói gì. Vì, người đã đuổi họ đi và cũng là người ra lệnh cho họ phải chết, là người ở phe của cô. Chuyện đã đến mức này, cho dù là xin lỗi hay hối hận thì cũng không có ý nghĩa gì đối với họ, thế nên cô cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Dù thế, cô vẫn vô thức nói.
“Đừng bỏ tôi lại một mình.”
Mất một lúc sau Lena mới hiểu được mình vừa nói gì, đứng trân ra một chỗ. Nói gì không nói lại nói đừng để tôi lại một mình? Đã trơ trẽn lại còn không hiểu nổi nghĩa là gì.
Mặt khác, mấy người Shin nghe thấy câu này thì mỉm cười hiền hòa.
Giờ Lena mới nhận ra, bọn họ lần đầu tiên mỉm cười chân thành với cô.
Một nụ cười hiền hậu hòa lẫn vẻ khó xử. Giống như khi anh chị lớn bắt đầu học tiểu học, có cô em gái liên tục ăn vạ đòi đi cùng, dáng vẻ sẽ là như vậy.
“A! Cảm giác này thích thật đấy.”
Raiden bật cười. Như thể một con thú hoang mạnh mẽ và kiêu ngạo, rong ruổi khắp núi rừng chỉ bằng sức mạnh của mình và đồng bọn.
“Đúng thế! Chúng ta đây không phải bị đuổi, mà là tự muốn đi. Muốn đi đến đâu thì đi.”
Sự chú ý của họ chuyển hướng từ Lena về phía con đường phía trước. Ánh mắt và ý nghĩ mọi người đều một lần nữa bay tới tương lai phía trước.
Lena ngừng thở.
Cảm xúc bọn họ truyền tới thông qua đồng bộ, không phải cam chịu, không phải thản nhiên.
Nếu phải lấy ví dụ, giống như lần đầu tiên thấy được biển xanh lấp lánh bên dưới bầu trời mênh mông.
Như những đứa trẻ được đưa tới một cánh đồng bao la bát ngát, thuần một màu xanh, được cho phép thoải mái chơi đùa.
Cảm giác hưng phấn và vui vẻ thuần khiết không thể kiềm chế được nữa. Như thể đã đợi rất lâu rồi, không tài nào đợi thêm nữa.
A.
Thế này thì mình làm sao ngăn họ lại được? Cho dù có nói gì cũng không thể ngăn cản bước chân của họ.
Đối với bọn họ, đây là tự do.
Lena giờ đã hiểu được, dù chỉ con đường bước đi để lựa chọn nơi chết, thứ tự do đó, vậy mà cao thượng đến thế, quý giá đến thế.
Nhận thấy Lena im lặng chấp nhận lần từ biệt này, bọn họ lại cất bước. Khi cuối, Shin cảm thấy Lena dù đã hiểu nhưng tâm tình vẫn khó mà chấp nhận được, nở một nụ cười khổ với cô.
Đây là lần đầu tiên Lena cảm nhận được cậu cười an lành đến vậy.
Không âu lo, không một chút mông lung.
“Chúng tôi đi trước đây, thiếu tá.”
Đồng bộ sau đó chấm dứt.
Năm điểm sáng biến mất. Rời khỏi phạm vi quản lí, đôi tượng đồng bộ giác quan cũng biến mất.
Cứ như vậy, không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Nước mắt trào dâng, liên tục tràn ra khỏi mắt, không thể ngăn được âm thanh nức nở dâng lên trong họng.
Lena gục đầu lên bàn điều khiển mà khóc .
†
Bên trên bức tường gỗ của căn cứ tồi tàn có ve một lá cờ năm màu, các màu sắc được bố trí ngược với cờ thật.
Không phải ngược chiều trái phải, mà ngược chiều trên dưới. Hẳn là lá cờ đại diện cho chuyên chế, kì thị, ghét bỏ, bất nghĩa và thấp kém.
Cạnh đó còn có một hình vẽ bậy thánh nữ Magnolia đang mỉm cười thánh thiện. Nhưng thứ bà giương lên không phải thanh kiếm chặt đứt áp bức bóc lột mà lại là xiềng xích và gông cùm. Bên dưới chân cung không giẫm lên xiềng xích tượng trưng cho chế độ chuyên chế, mà là hàng triệu người bị gọi là lợn.
Đây là nước Cộng hòa trong mắt bọn họ.
Lena đưa ngón tay lành lặn của mình tới, sờ sờ hình vẽ bên trên bức tường gỗ hỏng hóc khắp nơi. Bức tranh coi bộ đã có từ rất lâu. Có khi là bắt nguồn từ khi tòa căn cứ này được xây dựng, do nhóm 86 đầu tiên được bố trí tới.
Vốn dĩ đã chết từ lâu rồi. Nước Cộng hòa mà biết bao người dân nước cộng hòa vẫn tin tưởng và tự hào, tính cả Lena, đã chết từ nhiều năm trước rồi.
Chính là mấy người Lena đã tự tay xé rách, dẫm đạp, không tiếc thương gì mặc kệ nó.
Cô nhắm lại hai mắt, nhẹ thở ra. Trong đầu nhớ đến thiếu niên có thể nghe được âm thanh của nước Cộng hòa, không còn ở đây nữa.
Sau chuyện lần đó, cấp trên thông báo cho Lena, trước khi bên trên quyết định xử phạt cô ra sao thì cô phải thật cẩn thận. Lena mặc kệ, tự mình lên máy bay vận tải đi tới căn cứ binh đoàn Spearhead, chuyến bay này cũng đang tập hợp một nhóm binh lính từ các chiến khu khác đưa đến để hành quyết. Lena phải đe dọa một binh lính trông khá là yếu đuối mới có thể lên được.
“…Cô là thiếu tá Millize đúng không?”
Lena quay đầu lại nhìn, hóa ra là một bảo trì viên tuổi tầm 50. Ông là trung úy Lev Audreht, trưởng bộ phận bảo dưỡng của căn cứ.
“Tôi đã nghe được chuyện về cô từ đám oắt con kia, không ngờ cô lại tự mình tới nơi này. Coi bộ cô cũng nhiều chuyện quá nhỉ.”
Ông nói với giọng khàn khàn, sau đó đánh cằm chỉ về phía sau căn cứ.
“Mặc dù mấy đứa đó đã thu dọn căn phòng mình rồi, nhưng chưa hẳn đã không để lại gì. Đám oắt con mới tới phải thêm một lúc nữa mới đi vào đây được, trong khoảng thời gian ngắn đó, cô có thể đi xem thử.”
“Cảm ơn ngài. Thật xin lỗi, tự nhiên lại làm phiền ngài trong lúc bận rộn thế này.”
“Không có gì. Tôi đã ở đây tiễn đưa rất nhiều nhóm oắt con, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy tộc tóc trắng đến viếng.”
Lena bất chợt nhìn lên khuôn mặt rám nắng, nhìn trông rất uy nghiêm.
“…Trung úy Audreht, ngài là…”
Mái tóc không phải là màu đỏ xen lẫn tóc bạc, mà là mái tóc trắng đã bị nhuộm quá nhiều màu.
“Tộc tóc trắng… đúng không?”
“……”
Rất lâu sau, Audreht bỏ kính đen xuống. Đôi mắt bên dưới có màu bạc như thể tuyết.
“Vợ tôi là tộc vàng kim, con gái lớn lên giống bà ấy. Tôi không thể đứng im nhìn hai người họ bị đưa đi được, thế nên đã nhuộm tóc. Tôi tình nguyện nhập ngũ, mong lấy lại quyền công dân cho hai người họ, nhưng mà… Thấy tôi thế này cũng hiểu rồi đúng không. Trong lúc tôi ngu si liều mạng làm việc… Hai người họ đã lần lượt bị đưa tới chiến trường, không còn quay về nữa.”
Ông thở dài thườn thượt, gãi đầu xoành xoạch.
“…Shin có nói với cô khả năng đặc biệt của cậu ta không?”
“Dạ vâng.”
“Tên đó cũng khá là nổi tiếng ở chiến trường phía đông đấy… Thế nên lúc cậu ta được bố trí tới đây, tôi có lén hỏi rằng, có Legion nào đang tìm kiếm tên khốn không bảo vệ được vợ con mình hay không.”
“……”
“Nếu như mà có, tôi định sẽ đi xem thử, cho nó giết tôi. Cuối cùng tên đó lại nói là không có, không nghe được bất kì Legion gào thét tên tôi. Nghe được cậu ta nói thế… Tôi cảm thấy mình bớt ăn năn đi nhiều. Vợ và con gái dù đã chết nhưng ít nhất không bị giam giữ tại chiến trường. Đến khi tôi qua đó, chắc chắn có thể gặp được họ.”
Bảo trì viên nhẹ nhàng mỉm cười. Đó là một nụ cười cô đơn, lại cũng như nhẹ nhõm.
Nhưng khi ông nhìn về phương đông, nhìn về chiến trường bao la kia, khuông mặt chỉ còn lại vẻ đơn độc.
“Trước khi đi thực hiện nhiệm vụ trinh sát đặc biệt, tôi luôn nói chuyện mình là tộc tóc trắng cho mấy đứa oắt con. Tôi sẽ nói, có căm hận bọn tôi cũng được, nếu giết tôi đi mà thoái mái hơn thì cứ giết… Nhưng từ đó tới nay không có ai giết cả. Lần này cũng thế. Đến cuối, tôi lại sống.”
Như thể ông đang nói mình lại bị bỏ lại.
Vợ con đã đi trước… Cả rất nhiều đứa trẻ được ông bảo trì người máy ở đây cũng vậy.
Ông đeo kính lên, giống như muốn giấu đi một thứ gì đó hiện ra từ trong lòng, chợt nói với vẻ mất kiên nhẫn, “Cô còn đứng đây làm gì nữa?”
“Tôi đã nói không có thời gian cơ mà… đi đi.”
“Vâng… rất cảm ơn ngài.”
Sau khi cúi đầu cảm ơn Audreht, Lena nhanh chóng đi qua người ông, đi vào bên trong căn cứ.
Căn cứ này như thể xây dựng từ phế liệu, rặt một màu xám và nâu, trông rất thô thiển xấu xí.
Bụi bặm sau nhiều năm đóng cặn giờ không thể lau chùi được nữa, hành lang trắng bởn, từng tảng tường bong ra trông rất tàn tạ, các tấm ván gỗ bung ra, bước lên kêu cọt kẹt.
Nhà ăn và nhà bếp như thể chưa từng được lau chùi sạch sẽ, dính đầy tro than và dầu mỡ không biết từ bao giờ.
Nhà tắm thì giống hệt phòng khí độc trong một bộ phim tài liệu Lena từng xem, tối tăm mù mờ. Trong góc còn đang có thứ gì đó đen nhánh bò bò.
Ở nơi này không có máy giặt hay máy hút bụi. Chỉ là một cây chổi và cái hót, cùng với một số thùng và tấm ván gỗ. Đây là tất cả các công cụ vệ sinh mà họ có.
Không có chút nào của một cuộc sống văn minh hiện đại. Cứ nghĩ tới đây là cuộc sống người dân của một quốc gia tự hào vì nền văn minh và nhân đạo, lại thấy xấu hổ.
Tầng hai hình như là phòng của các Processor. Lena dẫm lên cầu thang phát ra tiếng cọt kẹt, bước lên.
Chỉ riêng chiếc giường đệm lò xo kiểu cũ và tủ quần áo đã chiếm gần hết không gian mỗi phòng, bọn chúng cũng đã phai màu vì bụi bặm và nắng gió nhiều năm. Bất kì chỗ nào cũng đã được dọn đi, thế nên không cảm thấy sự hiện diện của vị khách trọ khi trước. Chỉ còn chiếc chăn và gối đã được giặt giũ sạch sẽ chờ đợi vị khách trọ tiếp theo.
Phía trong cùng là một căn phòng rộng nhất, căn phòng của đội trưởng. Lena mở cánh cửa hơi hỏng hóc ra.
Trong đó cũng có chiếc giường đệm lò xo nhỏ bé và tủ quần áo, ngoài ra còn có một chiếc bàn và một không gian tương đối rộng so với các căn phòng khác. Bên trên chồng chất một đống thứ.
Có một chiếc đàn ghita cũ, bộ bài và board game, cả mấy dụng cụ dùng khi làm việc.
Có một cuốn sổ vẽ, nhưng bên trong không có bức vẽ nào, chỉ là giấy trắng.
Len và kim đan đều có để trong để trong lồng, nhưng không thấy có nổi một tấm khăn đan.
Trên giá sách đóng đơ giản từ mấy tấm ván, nhét kín giấy tờ, chất đầy các loại sách, nhưng chủ đề và tác giả đều rất ngẫu nhiên, khó mà nhận ra sở thích của người đọc.
Hẳn là để lại cho nhóm binh đoàn tiếp theo nếu có cần dùng đến, thế nên không thu dọn. Còn, những thứ cần thiết phải làm bằng tấm lòng thì đã thu dọn sạch, vì họ hiểu, mấy thứ đó có để lại cũng vô ích.
Dường như nghe được tiếng cười của họ.
Tiếng cười của những chàng trai cô gái đã biết vào lúc cuối cùng sẽ không thể lưu lại bất kì dấu vết gì, nhưng trước khi ngày đó đến, vẫn cố gắng sống sót từng ngày.
Không chịu thua tuyệt vọng.
Không bị hận thù vấy bẩn nguyên tắc.
Bên trong tình thế khó khăn không thể giữ lại danh dự, thế mà vẫn phô lên sự tự hào về cuộc đời mình.
Lena đi về phía giá sách bên trong, cô trông thấy con mèo đen có các bàn chân màu trắng, đần độn đứng nguyên một chỗ, như thể đang không hiểu mấy người kia đi đâu rồi. Bất chợt, binh lính bên ngoài hình như đã chụp hình xong, tập hợp các Processor lại, không biết định làm gì.
Nhìn căn phòng này, chắc cũng không cần hi vọng tìm được gì rồi. Nhưng do tò mò cô vẫn cầm sách lên xem thử, cô chọn một cuốn sách có tên tác giả khá là quen, ngẫu nhiên mở ra một trang.
Thế rồi, có mấy thứ gì đó từ trong sách rơi ra,
“A…”
Nhặt lên xem thử, hóa ra là vài tờ giấy. Phía trên cùng là một bức hình chụp nhiều người phía trước một tòa nhà.
Phía đằng trước nơi đó có lá cờ năm màu đảo lộn. Là tòa căn cứ này. Bên trong là những bảo trì viên vẫn còn mặc quần áo lao động, và chừng hơn hai mười chàng trai cô gái tuổi tầm 15, 16, già nhất cũng không ngoài 20.
“…!”
Không cần nói cô cũng đoán được họ chính là những thành viên của binh đoàn Spearhead đến tận ngày hôm qua. Shin, Raiden, Seo, Krena, Angel, cả những người khác đã không còn trên đời này nữa. Hẳn đây là ảnh chụp vào ngày họ gặp nhau.
Cỡ ánh chụp dùng cho hồ sơ khá nhỏ, phải chụp đủ 24 Processor cùng với nhóm bảo trì viên khiến cho mọi người ai cũng vừa nhỏ vừa mờ. Không biết vì sao còn có cả một cỗ Scavenger trong hình nữa, nó chắc là Fido rồi.
Đây là lần đầu tiên Lena tự mắt nhìn thấy bề ngoài bọn họ, nhưng trong bức hình lờ mờ này, khó mà nhìn ra được một ai, nhưng có một chuyện chắc chắn, các thành viên binh đoàn đang đứng loạn hết lên không có hàng lối gì kia, tất cả đều đang mỉm cười hiền hòa.
Bên dưới là một tờ giấy nhắn. nét chữ khoáng đạt của một người con trai.
“Nếu ngài đã đến tận đây tìm mấy thứ này, thế thì ngài đúng là ngốc thật mà.”
Cô nín thở.
Là Raiden. Dù không viết người nhận, nhưng hình như là cho Lena.
Nếu ngài đã đến tận đây tìm mấy thứ này, thế thì ngài đúng là ngốc thật mà.
Ngài cũng thế còn gì. Chỉ là có thể tôi sẽ đến mà thôi, vậy mà vẫn để lại mấy thứ này.
Trang tiếp theo là những cái tên được viết loạn. Không cần nghĩ cũng biết được, đây là để cô nhận ra vị trí đứng mỗi người trong bức ảnh.
“Tôi viết tên hộ cô rồi đấy. Nếu không cô nhìn hình lại khóc lóc bảo không nhận ra ai thì khổ.”
Seo.
“Nhờ cô nuôi hộ con mèo. Đã giả vờ làm người tốt thì cũng làm cho chót chớ.”
Krena.
“Bọn tôi vẫn chưa đặt tên cho nó. Nhờ thiếu tá nghĩ cho nó cái tên đáng yêu vào nhé.”
Angel.
Cánh tay cầm mấy tờ giấy không khỏi run lên. Cảm xúc trào dâng trong lòng quặn thắt trái tim.
Tin nhắn mọi người để lại cho mình. Là do mình chỉ biết trốn đằng sau nhìn mọi người hi sinh mạng sống, không thể cứu được ai, nhưng vẫn luôn nói ra mấy lời lí tưởng sáo rỗng.
Trang giấy cuối là do Shin viết. Một dòng chữ viết đúng kiểu chữ ngay ngắn hợp với phong cách điềm tĩnh của cậu.
“Nếu có một ngày, thiếu tá đi tới nơi cuối cùng bọn tôi đến, có thể tặng bọn tôi một đóa hoa chứ.”
Những lời rất rõ ràng, nhưng ẩn chứa ngụ ý.
Kiên trì đi đến điểm cuối của mạng sống, đó là tự do của Shin, của bọn họ. Còn Lena, có một ngày phải đến được nơi cuối họ đến.
Lena hiểu, bản thân có thể bước đi tiếp.
Không chịu thua tuyệt vọng. Không bị hận thù vấy bẩn nguyên tắc. Kiên trì đi tới điểm cuối của mạng sống.
Đúng thế, đến cuối bọn họ vẫn tin cô có thể làm được.
Nước mắt trào dâng, lăn thành một vệt trên mặt. Cảm nhận được trong nước mắt có chứa đựng một cảm xúc ấm áp, khiến cô dù đang đau khổ, môi vẫn nở nụ cười.
Nước Cộng hòa sẽ có ngày bị diệt vong. Shin đã từng nói như thế. Thứ lạnh lẽo đã quên đi cách tự bảo vệ mình, sẽ có ngày nếm chịu mùi vị thua trận.
Đối với quốc gia này, có lẽ đó đã là tương lai không thể tránh khỏi. Có khi, ngay ngày ai sẽ xảy ra.
Cho dù là thế, cô vẫn phải nỗ lực chiến đấu đến giấy phút cuối cùng. Không từ bỏ hi vọng, cố gắng sống sót, nỗ lực đến tận lúc chết. Giống như bọn họ, giữ vững nguyên tắc của bản thân, chết trong tự hào.
Chiến đấu. Tận đến điểm cuối của mạng sống này, vận mệnh này.