Giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai khiến Tống Thiển giật mình.
Người này sao vậy chứ, cứ thích làm thế này, nhất là gần đây, hệt như dã thú đến kỳ động vậy.
Tống Thiển dựa sát vào tường từ từ ngồi xuống, cố gắng thoát ra qua khe hở dưới cánh tay anh, nhưng cô chưa kịp chui qua đã bị anh đẩy lại vào tường.
Lúc này, Hạng Loan Thành cũng ngồi xổm trước mặt cô, chiều cao của hai người vừa khéo ngang bằng nhau, hiếm khi Tống Thiển có thể nhìn thẳng vào anh mà không cần ngước cổ lên.
Trong đêm tối, cô đứng giữa ánh trăng, nhưng bị anh đứng nơi ngược sáng đối diện che khuất nên không nhìn thấy gì, trong bóng tối chỉ có một bóng dáng cao lớn, hơn nữa khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có vài tiếng gà gáy và chó sủa văng vẳng bên tai, nhưng âm thanh này lại như tiếng pháo nổ trong lòng.
Mấy ngày bôn ba khiến Tống Thiển vốn không khỏe mạnh lắm bị cảm nhẹ. Cô muốn ho nhưng sợ đánh thức những người đang ngủ trong nhà, chỉ có thể lấy tay che miệng, nhỏ tiếng ho khù khụ, thỉnh thoảng từng tiếng một.
Advertisement
Hạng Loan Thành thấp giọng hỏi: “Em bị cảm à?”
Tống Thiển gật nhẹ đầu, nhưng sợ anh không nhìn thấy, cố ý ừ thêm một tiếng.
Cổ họng hơi ngứa, muốn ho.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Chưa, mẹ em nói cảm nhẹ không được uống thuốc.”
Hai người lớn hai mươi mấy tuổi ngồi xổm trong góc tường như những đứa trẻ. Tống Thiển không thể ngồi xổm lâu, được một lát chân đã tê cứng, đau như đâm vào dây thần kinh.
Vào thời điểm sắp bị tê liệt, cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Hạng Loan Thành, cơ thể nghiêng về phía trước, nhào vào ngực anh.
Hạng Loan Thành lập tức ôm lấy cô. Mặc dù đang là mùa đông nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cánh tay gầy gò của cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại không đeo trang sức gì cũng lạnh như băng, nhất là đầu ngón tay, không hề có chút hơi ấm nào.
Cả người Tống Thiển dựa vào người anh. Cô giãy giụa muốn đứng lên, Hạng Loan Thành lại nắm chặt hai tay cô, bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cánh tay Tống Thiển khẽ nhúc nhích, cô nói: “Nặng lắm, thả em ra đi.”“Không nặng, sau này ăn nhiều hơn một chút.”
“Ồ. Vậy anh định khi nào thì buông ra?” Tuy Tống Thiển không dùng nhiều sức nhưng kiễng chân lên thực sự rất khó chịu.
“Lập tức.” Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, mái tóc mềm mại của anh cọ vào da thịt khiến cô ngứa ngáy.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên. Tống Thiến đang định xoay cái cổ đau nhức thì anh đột nhiên tiến lại gần.
Tống Thiển theo bản năng che kín môi mình, cô cảm nhận được nụ hôn của anh rơi xuống mu bàn tay.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là, may mà mình che nhanh.
Anh không cử động, cô cũng không thả tay xuống, hai người cứ giằng co như vậy.
Hạng Loan Thành yên lặng thở dài, kéo giãn khoảng cách.
“Trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tống Thiển lập tức đứng dậy, quay đầu định rời đi, rồi lại dừng bước. Dưới ánh trăng, vóc dáng cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che khuất cơ thể cô. Cô dùng mũi giày giẫm lên giày anh, chỉ dùng chút xíu lực.
Cô nói rất khẽ: “Anh cũng về sớm đi.”
Chưa nói xong, nửa câu sau nghẹn trong cổ họng không nói ra được. Cô nhìn chằm chằm vào mũi giày của hai người, trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp: “Em… Em bị cảm.”
Tống Thiển không biết anh có nghe hiểu không, nhưng bản thân cô lại xấu hổ đến mức không dám ở cùng anh nữa. Cô nhanh chóng chạy về phòng, vừa mới đóng cửa lại thì nhìn thấy chị gái đang đứng đó.
“Sao em lại đứng ở ngoài?”
Tống Thiến bình tĩnh lại, đáp: “Em đi vệ sinh.”
Tống Thanh đã nghe thấy tiếng động cô đi ra ngoài nhưng không muốn vạch trần cô, đi rót một cốc nước rồi về phòng. Trước khi đóng cửa còn dặn dò: “Cách xa anh ta một chút, anh ta là người có lòng dạ thâm sâu. Đã nhiều năm không gặp, em có chắc mình vẫn hiểu rõ anh ta không?”
Tống Thiển không nói gì.
Ngoài sân, Hạng Loan Thành đang vui vẻ về phòng.
*
“Tôi không quan tâm. Nếu hôm nay các người không đưa tiền thì đừng hòng đuổi được tôi đi.” Giọng nói của người đàn ông to cao vang dội, ngày càng lớn tiếng hơn khiến Tống Thiển hoảng sợ trong lòng.
Vừa ăn sáng xong, đột nhiên có một người đàn ông la lối om sòm đòi tiền trước cửa. Tống Thiển rửa bát bên trong nên không nhìn thấy là ai, ra ngoài xem mới biết hóa ra là anh rể.
Không, phải gọi là anh rể cũ.
Người đàn ông nói tiếng địa phương hoàn toàn khác trước đây. Cô còn nhớ rõ lúc đó gã thích dùng tiếng phổ thông nửa vời. Bây giờ gã đã phá sản, bán xe để mua nhà, tình nhân bao nuôi ở ngoài lúc trước vừa nghe tin gã xảy ra chuyện thì lập tức bỏ đi, sợ liên lụy đến mình.
Một người đàn ông đã quen sống sung sướng mấy năm đương nhiên không muốn làm việc gì nặng nhọc. Gã vay mượn khắp nơi, bây giờ ai nhìn thấy gã cũng quay đầu bỏ đi.
Châu Đại Thành đã ngủ dưới đất mấy ngày liền, thậm chí còn không có chăn để đắp, hơn nữa còn không được ăn gì nên vừa lạnh vừa đói.
Tối qua khi đi ngang con ngõ này, gã đột nhiên trông thấy một nhóm người mặc đồ đen đứng ngoài cổng nhà họ Tống, trên tay cầm rất nhiều đồ.
Vừa nghĩ đã biết chắc chắn là có người đến nhà cầu hôn. Hai đứa con gái nhà Tống lão nhị xinh đẹp, dịu dàng, không biết khi lớn lên sẽ quyến rũ đến mức nào.
Gã động não, nảy ra một ý.
Hôm nay đến đòi tiền.
Tống Thanh và Tống Thiên Tứ đã ra ngoài, Tống Thiển và Trần Lan Lan không xử lý được. Lúc này, Tống Chí Cương cầm cái chổi tre to dùng để quét sân chạy ra, đánh vào người Châu Đại Thành.
Tuy phải đối mặt với ba người nhưng hai người phụ nữ và một ông già không làm gì được gã. Vì vậy gã không hề sợ hãi chút nào, bắt lấy cái chổi rồi đánh ngược lại.
May mà Tống Chí Cương nhanh chóng buông tay, không bị kéo qua.
Tình thế đảo ngược, hàng xóm đang xem náo nhiệt xung quanh đều rút đầu về.
Lỡ gã làm bị thương đến người vô tội thì sao? Không ai muốn trở thành người xui xẻo đó cả.
Châu Đại Thành từng làm việc ở quê, sau đó đi theo đúng người mới dần phát tài, vẫn còn đủ sức đối phó với già trẻ phụ nữ như vậy.
Trần Lan Lan đứng đằng sau vỗ nhẹ tay Tống Thiển, ý bảo cô đi ra ngoài bằng cửa nhỏ ở cuối sân rồi tìm người đến giúp.
Tống Thiển hiểu nhưng không yên tâm khi để bọn họ ở lại. Trong lúc cô do dự, một người đàn ông đột nhiên xông tới, ấn Châu Đại Thành xuống đất chỉ trong hai ba chiêu.
Hạng Loan Thành kéo ngược cánh tay gã ra sau, không cho gã có cơ hội nhúc nhích, cứ như vậy đè gã xuống.
Châu Đại Thành chưa từng gặp người này, chỉ biết trong nháy mắt mình đã bị đè xuống đất, vẫn chết không hối cải: “Mày là ai? Tao nói cho mày biết, đừng xen vào việc của người khác. Coi chừng tao gọi đám anh em đến đánh cho mày răng rơi đầy đất.”
Hạng Loan Thành không muốn nói nhảm với gã, tay đè mạnh hơn.
“Đau đau đau! Người anh em nhẹ tay một chút.”
Trái lại, Hạng Loan Thành càng dùng nhiều sức hơn, hỏi: “Còn dám đến nữa không?”
“Không đến, không đến nữa! Đại ca, tôi đi ngay đây! Anh để thằng em này đi đi.”
Người này từ trước tới giờ luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy tình huống không tốt thì lập tức đổi giọng.
Với tính khí của Hạng Loan Thành thì không thể thả gã đi dễ dàng như vậy được, nhưng người nhà họ Tống đang đứng đây, chỉ có thể uy hiếp hù dọa một chút thôi.
Hạng Loan Thành buông tay, đứng dậy phủi bụi, nói với Tống Chí Cương: “Chào chú ạ! Buổi sáng tốt lành.”
Tống Chí Cương có chút ấn tượng với tên nhóc hôm qua, cộng thêm chuyện hôm nay, ấn tượng càng thêm sâu sắc, nhất là dù Hạng Loan Thành giàu có nhưng rất thành thật trước mặt bọn họ, không hề kiêu căng ngạo mạn.
Ông ấy mỉm cười đáp: “Việc này phải cảm ơn cháu trai rồi. Ăn cơm chưa? Vào nhà chú ăn chút gì nhé?”
Châu Đại Thành khập khiễng chạy đi, trước khi ra khỏi ngõ còn quay đầu lại, liếc nhìn họ một cách hung tợn.
Cứ chờ đó.
Nếu gã không lấy ít đồ thì thật có lỗi với nỗi đau hôm nay.