Lý Du Nhiên giơ ngón cái với cô.
Không cần giữ mặt mũi cho những kẻ bỉ ổi. Làm tốt lắm!
Tống Thiển tinh nghịch mỉm cười, không chú ý đến người đàn ông trung niên đang đứng cạnh Lý Du Nhiên.
Sau một hồi ồn ào, không ít người than thở rời đi.
Đã nói rồi mà, sao có thể viết hay như thế, hóa ra là sao chép, thậm chí một chữ cũng không đổi.
Thật không biết xấu hổ.
Mọi người thì thầm bàn tán, tiếng xì xào đầy bên tai, Tả Duệ mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn đợi mọi người đi hết để có cơ hội nói chuyện riêng với Tống Thiển.
Sắp được phát học bổng, cậu ta cũng đã nộp đơn xin ở lại trường để học nghiên cứu sinh, tuy hi vọng mong manh nhưng cậu ta vẫn muốn thử.
Vì vậy chuyện này không thể truyền ra ngoài, cho dù đã có rất nhiều người biết.
Bản thảo bài viết đã được gửi đi, nhà trường vì danh tiếng, có lẽ sẽ che giấu giúp cậu ta.
Chỉ cần thuyết phục được Tống Thiển, mọi chuyện rất dễ giải quyết.
Trong đầu cậu ta chỉ mải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, không hề cảm thấy hành động của mình có gì không đúng.
Mọi người trong lớp đã rời đi gần hết.
Tống Thiển cầm bài viết được đăng đi xuống dưới bục, đập mạnh lên cái bàn trước mặt Tả Duệ.
“Tôi yêu cầu cậu phải xin lỗi!”
“Xin lỗi.”
Lời nói vừa miễn cưỡng vừa qua loa.
Tống Thiển chỉ đứng nhìn cậu ta, không nói gì. Tả Duệ cúi đầu cắn móng tay, sắp xếp lại từ ngữ để diễn đạt suy nghĩ của mình.
“Cô yên tâm, tôi sẽ chia cho cô một nửa tiền học bổng, không, toàn bộ đều cho cô, chỉ cần cô không nói với nhà trường.”
Lý Du Nhiên từ ngoài đi vào, nghe thấy lời cậu ta nói thì cảm thấy người này thật hết thuốc chữa.Tống Thiển cũng không muốn nhiều lời với cậu ta. Ban đầu trên đường đi, cô nghĩ chỉ cần cậu ta xin lỗi với thái độ thành khẩn thì cô sẽ tặng bài viết này cho cậu ta.
Không ngờ phản ứng đầu tiên của cậu ta lại là học bổng. Nói nhiều cũng vô ích, Tống Thiển không muốn nói thêm gì nữa, thật lãng phí thời gian.
Cô cầm tờ giấy rời đi. Tả Duệ thấy cô không đồng ý thì tưởng rằng cô chê ít tiền, thế là vội vàng ngăn cản cô, gấp gáp nói: “Nếu không đủ thì tôi có thể đưa thêm. Cô nói bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu. Ngàn vạn lần đừng báo lên phòng giáo vụ.”
Tống Thiển còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, câu nói này ngược lại đã nhắc nhở cô.
“Lần trước tôi và Thiển Thiển đã thức trắng mấy đêm liền để tính toán từng số liệu một. Cậu không nói lời nào đã lấy báo cáo kết quả đi nộp, một mình độc chiếm công sức của bọn tôi.” Lý Du Nhiên nói đến chuyện này, càng nói càng tức.
“Lần này nếu không phải tôi cực kỳ ấn tượng với bài viết của Thiển Thiển thì chắc chắn lại bị cậu chiếm làm của riêng. Cậu cảm thấy chúng tôi là loại người có thể dùng tiền để mua chuộc à?”
Tống Thiển giật nhẹ tay áo Lý Du Nhiên, lắc đầu, người như vậy sẽ không biết hối cải đâu.
Cô quay người rời đi, để lại một câu: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đến phòng giáo vụ tố cáo cậu.”
Vừa ra đến cửa đã thấy Lâm Kiến Chi đứng bên ngoài từ lâu. Tống Thiển từng nhìn thấy vị giáo sư uyên bác này từ xa ở lễ khai giảng hồi năm nhất.
Nghe nói ông thường xuyên đi khắp nơi trên cả nước để giao lưu, diễn thuyết, viết báo cáo, gần đây mới quay về trường.
Tống Thiển lễ phép chào hỏi: “Chào thầy ạ.”
Lý Du Nhiên cũng vội cúi đầu chào hỏi.
Lâm Kiến Chi đẩy gọng kính, quan sát cô kỹ càng một lúc rồi mới hỏi: “Bài viết về năm 2020 do em viết sao?”
Tống Thiển để chiếc ô ra sau lưng, gật đầu đáp: “Vâng ạ. Em viết trong lúc buồn chán hồi năm hai, không ngờ sẽ bị người khác lấy mất.”
Cô nói xong, Lâm Kiến Chi nhìn nam sinh sau lưng cô, lại quay lại nhìn cô, nở nụ cười hiền lành: “Viết rất tốt, người trẻ tuổi chính là dám nghĩ dám làm.”
“Đúng rồi, sao em lại tưởng tượng ra được những thứ đó và viễn cảnh như vậy?”
Tống Thiển hơi ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Em nghĩ linh tinh thôi ạ.”
Lâm Kiến Chi còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên không nói lên lời. Một người có thể tự tin diễn thuyết trôi chảy trước mặt bao nhiêu người lúc này lại không thể nghĩ ra được gì.
Hôm nay Tống Thiển có việc nên mới về trường, buổi chiều còn phải đến đài truyền hình. Cô nói rõ với ông mình đang cần đi tìm giảng viên hướng dẫn để nhờ sửa lại luận văn.
Lâm Kiến Chi đương nhiên không tiện giữ cô ở lại nữa, mỉm cười để hai người rời đi. Nhìn hai bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, ông quay sang, nghiêm mặt nói với Tả Duệ: “Đơn xin ở lại làm nghiên cứu sinh của cậu trước đó sẽ không được phê duyệt.”
“Thầy ơi….”
Lâm Kiến Chi không đợi cậu ta nói xong đã nhanh chóng rời đi.
*
Sau khi xác định thời gian phản biện, Tống Thiển vội vàng quay lại đài truyền hình.
Vừa bước vào phòng làm việc cô đã cảm thấy bầu không khí khác thường. Đồng nghiệp vốn đang ồn ào tán gẫu vội vàng quay lại chỗ ngồi của mình, thẳng lưng, nghiêm túc xem tài liệu trên bàn làm việc.
Y hệt học sinh lúc có đoàn thanh tra về trường kiểm tra vậy.
Tống Thiển không dám nói nhiều, rón rén đi đến chỗ của mình rồi hỏi Tạ Tiểu Tuyết chuyện gì đã xảy ra.
“Thì là chuyện tối qua đấy. Tưởng tổng nhà cậu chỉ đứng yên một chỗ thôi, mấy vị lãnh đạo trong đài đã vội vàng đến nịnh bợ rồi, càng không cần nói đến chuyện mời đi ăn.”
“Bây giờ tất cả mọi người trong đài đều biết quan hệ giữa cậu với Tưởng tổng, cho dù không thể làm thân với cậu thì cũng không đắc tội được.”
Tạ Tiểu Tuyết nói rõ ràng mạch lạc, Tống Thiển bắt được trọng tâm: “Tớ với anh ấy có quan hệ gì? Đắc tội tớ gì chứ?”
Tạ Tiểu Tuyết nở nụ cười “tớ hiểu mà”: “Không cần phải ngại đâu, ai cũng biết hai người có quan hệ thân thiết mà. Đúng rồi, hôm nay Huệ Dĩnh bị sa thải rồi đấy.”
“Buổi sáng tớ thấy cô ta cầm đồ đạc ủ rũ rời đi.”
Tống Thiển nhận ra đây mới là nguyên nhân thật sự khiến mọi người cư xử kỳ lạ như vậy hôm nay.
Tống Thiển xua tay giải thích với cô nàng: “Bọn tớ thật sự chỉ quen biết từ nhỏ mà thôi. Trước đây tớ giúp đỡ anh ấy khá nhiều việc, có thể là lương tâm trỗi dậy, bây giờ đến báo đáp mà thôi.”
“Báo đáp?” Một giọng nói lành lạnh từ sau lưng vang lên khiến cô giật mình.
Tống Thiển đang nghiêm túc giải thích nên không chú ý đến việc Tạ Tiểu Tuyết liên tục nháy mắt với mình.
Cô đưa lưng về phía cửa phòng làm việc. Từ khi Tưởng Loan Thành bước vào, Tạ Tiểu Tuyết đã chú ý, vừa định đứng dậy thì bị anh đưa tay ra hiệu ngăn lại.
Tống Thiển nghe thấy tiếng động thì vội đứng lên, gọi một tiếng Tưởng tổng. Tất cả mọi người cũng đồng loạt đứng dậy.
Bọn họ là đài truyền hình địa phương, bây giờ Tưởng thị là nhà đầu tư lớn nhất, chính là đại gia nên đương nhiên phải tôn trọng rồi, nếu không sẽ không giữ được bát cơm.
Tưởng Loan Thành bày ra khí thế như mọi khi, bảo mọi người ngồi xuống rồi kéo ghế ngồi bên cạnh Tống Thiển.
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Sau khi ngồi xuống, Tống Thiển bắt đầu sắp xếp tài liệu trên bàn, ép buộc bản thân không để ý đến ánh mắt kia nhưng công việc trên tay càng lúc càng lộn xộn.
Người này không có việc gì để làm sao?
Không phải sếp tổng của đài truyền hình đều bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm ư? Lẽ nào đây chỉ là chuyện trong tiểu thuyết?
Tổng giám đốc rất rảnh rỗi sao?
Cô đâu biết mấy ngày trước, mỗi ngày anh đều tăng ca đến 1, 2 giờ sáng để có thời gian đến gặp cô.
Đợi mọi thứ tạm ổn định, anh mới dám xuất hiện trước mặt cô.
Tống Thiển vừa nói móc trong lòng vừa len lén liếc nhìn anh, ngay khi chạm phải ánh mắt của anh thì lập tức cụp mắt xuống.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô kéo anh chạy ra ngoài hành lang.
“Sao anh lại đến nữa? Anh không bận à?”
“Anh đến để báo đáp.”
“Nghiêm túc chút đi.”
“Thật sự là báo đáp. Lấy thân báo đáp, em có muốn không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập – mặt dày – Thất lộ ra hàm răng trắng đều: Lấy thân báo đáp, em có muốn không?
Tống Thiển (mặt ): Anh có thể chọn báo đáp bằng cách kiếp sau làm trâu làm ngựa cho em được không? Nếu không thì ném tiền cho em cũng được. Em rất tầm thường.