Ngoài phòng, Tống Thanh lấy khăn lông đưa cho Hạng Loan Thành lau tóc và quần áo, căng thẳng hỏi: “Sếp Tưởng hôm nay tới đây… là có chuyện gì vậy?”
Cô ấy chưa từng chính thức gặp mặt Hạng Loan Thành, chỉ nhìn thấy anh trong các cuộc họp định kỳ.
Tuổi còn trẻ đã tiếp nhận Tưởng thị, sát phạt quyết đoán, không hề thua lão Tưởng tổng chút nào, ngay cả các thành viên hội đồng quản trị muốn gây khó dễ cũng bị người của anh trị cho ngoan ngoãn.
Tống Thanh liên tục thăng chức, nghe được rất nhiều lời đồn về anh, thật giả khó phân, riêng chuyện thủ đoạn độc ác tàn nhẫn thì chắc chắn không sai.
Cô ấy thật sự không biết có chuyện gì đáng để anh phải đội tuyết đến đây.
Hạng Loan Thành không khách khí ngồi xuống chỗ Tống Thiển vừa mới ngồi, cầm quyển sách cô vừa đọc lên lật hai trang rồi mới liếc nhìn người đối diện: “Cô thật sự không biết tôi?”
Tống Thanh cảm thấy khó hiểu.
Hạng Loan Thành gõ nhẹ ngón tay lên bàn, từng tiếng gõ thẳng vào lòng Tống Thanh. Thấy cô ấy không có phản ứng, một lúc lâu sau anh mới nói thêm: “Thôn Diêm Đóa.”
Advertisement
Tống Thanh càng mơ hồ hơn, nói tên quê của cô ấy làm gì.
Hạng Loan Thành khinh thường cười: “Tên nghèo không biết tốt xấu của nhà họ Hạng chính là tôi.”
Tống Thanh sửng sốt, trong trí nhớ dường như có chút ấn tượng. Có một khoảng thời gian em gái cô ấy ngày nào cũng đi theo thằng nhóc kia, lo cậu ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đã bị thương vẫn còn muốn đi chăm sóc cậu ta.
Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu ta đã trở thành người thừa kế Tưởng thị.
Hóa ra lời đồn anh là cháu ngoại bị thất lạc bên ngoài nhiều năm của ông cụ Tưởng là thật.
Cô ấy cố nhớ lại dáng vẻ của mẹ anh, chỉ nhớ mang máng đó là một người phụ nữ có làn da rất trắng, đáng tiếc nhiều năm khom lưng làm việc, thấy ai cũng đều cúi đầu không dám nhìn, càng không dám nói lời nào.
Hạng Loan Thành liếc mắt một cái đã nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì, cầm ly nước Tống Thiển đã uống lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Chính là người đàn bà ngu ngốc đó, vậy mà lại là con gái của Tưởng Trung Đường.” Hạng Loan Thành tùy ý nói, không hề xem ông ngoại hay mẹ là người thân, trong miệng anh chẳng qua chỉ là một cách gọi khác.
Tống Thanh đứng bên cạnh, ngạc nhiên khi nghe lời anh nói, lại không dám lên tiếng.
Không tôn trọng thì không tôn trọng, cũng không liên quan đến mình.“Vậy cô còn nhớ rõ lá thư năm đó…”
Không đợi Hạng Loan Thành nói xong, Tống Thiển đã thấp thỏm bất an từ bên trong đi ra, trong lòng thật sự không yên tâm khi để một mình chị gái ở chung với Hạng Loan Thành.
Anh vẫn là Thập Thất, nhưng cũng là Hạng Loan Thành, cô không hề nghi ngờ chuyện này.
Cô xách ấm nước đi đến, rót nước vào ly, không nhận ra đây là cái ly mà mình đã uống.
Hạng Loan Thành mỉm cười, nói với cô: “Cảm ơn A Thiển.”
Như tắm mình trong gió xuân, người đàn ông vừa mới nghiêm mặt lập tức biến mất tăm. Tống Thanh bên cạnh không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng là đàn ông, vậy mà còn trở mặt nhanh hơn phụ nữ.
Hạng Loan Thành cúi đầu uống nước, khóe mắt khẽ liếc cô ấy một cái, cảnh cáo cô ấy đừng nói lung tung.
Tống Thanh cảm nhận được ánh mắt của anh, đứng thẳng lưng, mặt không hề lộ ra biểu cảm gì.
Không rõ hai người nói gì, Tống Thiển đứng bên cạnh Tống Thanh, khẽ huých tay vào Tống Thanh, hỏi: “Chị, anh ấy tới tìm chị à?”
Hiện giờ hai chị em đều cho rằng đối phương không biết anh là ai.
Tống Thanh lấy tay che miệng, thấp giọng đáp: “Còn nhớ tên nhóc nhà họ Hạng trước đây không? Mọi người đều nói anh ta có mạng cứng, có thể khắc chết người khác. Chính là anh ta.”
Tống Thiển biết chị cô không thích Hạng Loan Thành, từ trước đây đã không thích, giả vờ như lần đầu tiên nghe thấy chuyện này: “Là anh ta á?”
Tống Thanh thành thật gật đầu, còn nói: “Đúng là không ngờ được. Chị nhớ rõ trước đây có một khoảng thời gian ngày nào em cũng đi theo anh ta.”
Hôm nay đã khác, thân phận của anh thay đổi, từ một thằng nhóc bị người người ghét bỏ trở thành ngôi sao mới của giới kinh doanh không ai dám gây sự.
Bao nhiêu người vội vàng đến nịnh bợ cũng không nhìn thấy được mặt anh.
Hạng Loan Thành đương nhiên nghe được tiếng hai người nói chuyện, xì xà xì xào, anh tiếp tục uống trà.
Nước lọc không mùi không vị nhưng vào trong miệng lại hơi ngọt.
Tống Thiển và Tống Thanh lúng túng đứng đó.
Tống Thiển ho khan hai tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Thập Thất, không, Tưởng tổng…”
Sáng nay Hạng Loan Thành đến trường tìm cô, đứng dưới lầu chờ tới tận trưa cũng không thấy bóng dáng cô đâu, mãi mới thấy cô từ trên phòng đi xuống, trước khi đi còn nói sẽ không về ký túc xá.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ về nhà chị cô.
Lý Du Nhiên đã tới đó vài lần, nói cho anh biết địa chỉ, anh lập tức chạy tới.
Lúc tới dưới lầu còn bắt gặp Tưởng Hoài Nam không có ý tốt nở nụ cười khiêu khích: “Cô gái nhỏ không tệ lắm, khó trách lại nhớ thương lâu như vậy.”
Trong nháy mắt, anh nghe được tiếng anh ta cười nhạo như muốn nói, nhìn đi, phàm là người thì đều có nhược điểm, tao bắt được nhược điểm của mày rồi.
Tim Hạng Loan Thành đập thình thịch, không quan tâm đến anh ta, vội vàng đi lên, nhìn thấy Tống Thanh mở cửa thì khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước giờ.
Mãi đến khi Tống Thiển ló đầu ra sau lưng cô ấy, mọi suy nghĩ trong đầu anh đều tan biến, á khẩu không trả lời được nên chỉ có thể ngồi uống nước.
Nói cái gì?
Hạng Loan Thành không nghĩ ra được, nhưng vẻ mặt của hai chị em như muốn hỏi anh tới đây làm gì.
Anh cũng không biết, chỉ muốn gặp cô thôi.
Gần đây nỗi nhớ ngày càng khắc sâu, sắp không khống chế được nữa. Bao nhiêu lần anh bừng tỉnh giữa đêm, cảm giác trống rỗng mất mát ép anh không thở nổi.
Trước đây không thể gặp cô, chỉ xem ảnh chụp và nhật ký đã thỏa mãn. Có lẽ do anh quá tham lam.
Gần đây gặp được người thật, càng nhớ nhung nhiều hơn. Nỗi nhớ như dây leo dài không ngừng sinh trưởng xâm nhập vào xương cốt, chiếm cứ đại não.
Hôm nay tuyết rơi, anh nhớ tới bảy năm trước nên hoãn lại mọi kế hoạch, đến tìm cô.
“Tuyết rơi nên tới thăm em một chút, xem em có lạnh không.” Hạng Loan Thành cầm ly nước, ngón tay vuốt ve thân ly.
Đây là lý do kỳ lạ gì vậy?
Tống Thanh thật sự không hiểu nổi, trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán đáng sợ nhưng bị cô ấy phủ nhận ngay lập tức.
Trong công ty có biết bao nhiêu đồng nghiệp nữ xinh đẹp, khí chất muốn leo lên, làm dâu nhà giàu.
Em gái cô ấy quả thực rất dễ nhìn, luôn có người công khai hoặc âm thầm theo đuổi, nhưng lần nào Thiên Tứ cũng ngăn cản, cô ấy cũng không đồng ý để em gái mình hẹn hò sớm.
Trong lúc Tống Thanh đang suy tư, Tống Thiển mỉm cười nhìn anh: “Không lạnh. Sau này anh cũng phải mặc dày một chút. Tuyết lớn như vậy nếu để bị nhiễm lạnh rồi cảm mạo thì không tốt.”
Nụ cười hồn nhiên để lộ hàm răng trắng tinh.
Tống Thanh thật sự bó tay.
Em gái, đây là người thừa kế của Tưởng thị, không còn là tên nhóc đáng thương trước đây nữa đâu!
Hạng Loan Thành nhìn Tống Thiển cười với mình, trong lòng lập tức mềm nhũn. Mấy năm trước anh đọc được trong sách chuyện hoàng đế cổ đại phóng hỏa hí chư hầu chỉ để đổi lấy nụ cười của Bao Tự*.
Phóng hỏa hí chư hầu
Lúc ấy anh nghĩ mình tuyệt đối sẽ không làm vậy vì Bao Tự.
Nhưng hôm nay anh đã biết, nếu vì Tống Thiển, có lẽ anh cũng sẽ trở thành hôn quân.
Bất kể đoạn đường này gió tuyết thế nào.
Tống Thanh nhìn Hạng Loan Thành đột nhiên cong khóe miệng, trong lòng bực bội.
Hai người này chắc chắn không thể nào chỉ vô tình gặp nhau một lần ở đài truyền hình được.
Nhưng bây giờ anh là ông chủ lớn nhất của mình, cô ấy chỉ có thể cung kính đứng một bên, định chờ sau khi anh rời đi sẽ hỏi em gái mình.
Tống Thiển không biết Tống Thanh nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cảm thấy anh ở đây quá lâu thì không tốt, muốn anh sớm rời đi.
Tiếng đập cửa lần nữa vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.