Lúc đến con phố nhỏ, không ít quán ăn bán đồ ăn sáng đã dọn hàng, mấy quán cơm trưa cũng bắt đầu rao hàng kéo khách.
Quen đường quen nẻo đến tiệm hoành thánh mới phát hiện hôm nay cửa tiệm đóng cửa.
Bây giờ đã hơn 10 giờ, con phố nhỏ đông đúc, Hai Mươi Mốt bị mùi thức ăn thơm nức mũi hấp dẫn, liên tục kêu meo meo.
Tiền lương thực tập mỗi tháng của Tống Thiển đủ để cô nuôi sống chính mình, nhờ có học bổng nên cô cũng có dư ít tiền, tiện tay mua thêm một phần thức ăn không nêm gia vị.
Tự mình ăn một miếng, nhân tiện đút cho mèo một muỗng, mặc kệ Hạng Loan Thành bên cạnh.
“Anh biết không, có nhiều lúc em cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là giả.” Tống Thiển bỏ viên thịt cuối cùng vào miệng, co tay lên, dùng tay áo lau miệng.
Ồn ào náo động trước mắt bỗng trở nên nghiêm túc.
Hai Mươi Mốt kêu đến vui vẻ, hai người dừng trước một quán nướng, bởi vì vẫn chưa tới giờ cơm trưa nên trong tiệm cũng không quá đông người.
Advertisement
Hạng Loan Thành dựa theo sở thích của cô gọi vài món, lúc ăn xong mới hơn mười một giờ.
Trên đường về, Tống Thiển không nhịn được mà phàn nàn với anh, từ khi gặp lại đến giờ, lần nào cũng gặp nhau ở quán cơm.
Trước đây cô mang thức ăn cho anh, bây giờ thì ngược lại, anh đi một quãng đường xa đến tìm cô cùng ăn cơm.
Hạng Loan Thành cười ngây ngô, nếu không cũng không có lý do gì để gặp cô.
Vừa về đến ký túc xá, Tống Thiển còn chưa kịp tạm biệt Hạng Loan Thành đã nhìn thấy Tề Lộ Lộ ngồi trên bậc thang.
Năm đó có tất cả ba người thi đậu vào trường cấp ba Diêm Đóa, tuy không tính là nhiều, nhưng đã hơn hẳn những năm trước.
Có thể thi đậu vốn đã không dễ dàng, chưa kể có không ít nhà cảm thấy có học cấp ba cũng không đậu nổi đại học, chẳng bằng ở nhà học nghề hoặc đi làm kiếm tiền.
Cho nên trong huyện chỉ có nhiều nhất bốn lớp, ba người bọn họ chọn ban tự nhiên, học cùng một lớp, Tống Thiển và Tề Lộ Lộ là bạn cùng bàn suốt ba năm.Sau đó mỗi người một nguyện vọng, trời nam biển bắc, một năm chỉ gặp mặt vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, bình thường cũng rất ít liên lạc, nhưng không vì vậy mà tình bạn giữa hai người phai nhạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Lộ Lộ, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, nhưng cùng với đó còn có cả bất an. Lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái cô gái dịu dàng này vùi đầu vào đầu gối, cả người u ám.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Thiển đã nhận ra cô ấy. Quen biết ba năm, năm cuối cùng cô ấy kiên định nói với cô: “Chúng ta cùng vượt qua kỳ thi nhé.”
Tống Thiển tiến lại gần, gọi thử một câu: “Lộ Lộ?”
Tề Lộ Lộ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ửng, quầng thâm mắt đen thui, trông tiều tụy đi không ít.
“A Thiển.”
Cổ họng Tề Lộ Lộ khô khốc, cô ấy khàn khàn mở miệng, như người lữ hành đi trên sa mạc lâu ngày gặp được nguồn nước, ánh mắt lập tức phát sáng.
Tống Thiển đỡ cô ấy dậy, phất tay ra sau, ý bảo Hạng Loan Thành về trước, cô phải chăm sóc Lộ Lộ.
Hạng Loan Thành gật đầu, nhường lại không gian cho hai cô gái.
Anh chưa từng gặp Tề Lộ Lộ, nhưng đã nhìn thấy tên cô ấy xuất hiện rất nhiều lần trong kết quả điều tra.
Tống Thiển đưa Tề Lộ Lộ về ký túc xá, đêm đó hai người tạm ngủ chung một giường.
Cô ấy nói mình lén trốn đến đây.
Cha cô ấy muốn gả cô ấy cho một người đàn ông ở thôn bên kia sườn núi.
Cũng không thể nói là gả, chính xác hơn là bán.
Giống Tống Thiển, gia đình Tề Lộ Lộ vô cùng trọng nam khinh nữ, tiền học cấp ba năm đó đều do mẹ cô ấy may quần áo cho người ta tích góp từng chút một.
Mẹ cô ấy nói, con gái đi học không dễ dàng. Năm đó bởi vì phải giúp người lớn trong nhà làm việc, chưa bao giờ được đi học, cho nên một chữ bà cũng không biết.
Vì vậy, nếu con gái bà chịu học thì dù phải đập nồi bán sắt bà cũng sẽ tạo điều kiện cho con gái đi học.
Tống Thiển biết cô ấy có một người em trai nhỏ hơn sáu tuổi không thích học hành, bây giờ chắc cũng đã mười sáu, mười bảy rồi.
Không học hành không nghề nghiệp, ở nông thôn đương nhiên phải kết hôn, nhưng lại không có tiền sính lễ…
Cha Tề đánh chủ ý lên con gái, sinh viên có cái rắm dùng, lớn tuổi thì không gả đi được nữa, đúng lúc trong thôn có bà mối nói mình quen biết một người có ý định kết hôn, còn có không ít sính lễ, chỉ là hơi lớn tuổi một chút, đã ngoài bốn mươi.
Cô ấy đang đi học thì bị cha ép quay về, vừa về đến nhà đã bị nhốt lại, mẹ cô ấy cũng không giúp được.
Khó khăn lắm mới trốn thoát được, toàn bộ tiền trên người đều dùng để mua một vé xe lửa tới Bình Kinh, đi suốt đêm mới tới.
Bởi vì ở trong ký túc xá, Tề Lộ Lộ nói gì những người khác đều nghe được, Lý Du Nhiên hoàn toàn không nhịn được: “Vậy mà gọi là chỉ hơi lớn tuổi một chút? Tuổi này còn có thể làm cha chúng ta đấy.”
Tề Lộ Lộ im lặng, Tống Thiển không nói lời nào, chỉ có Lý Du Nhiên lên tiếng bênh vực kẻ yếu.
Tống Thiển biết, trong phòng này ngoại trừ cô, ba người còn lại đều đến từ thành phố lớn, bọn họ sẽ không biết cuộc sống của người nghèo khổ khó khăn đến mức nào.
Đêm đó, Tề Lộ Lộ không nói chuyện nữa, Tống Thiển mở mắt là có thể thấy cô ấy khóc nức nở ướt hết gối.
Hôm sau vừa rời giường, Tống Thiển lấy hết tiền tiết kiệm để dành bấy lâu nay trong giỏ ra đưa cho cô ấy.
Tống Thiển nắm chặt tay Tề Lộ Lộ, nói với cô ấy, Tống Thanh thuê một phòng ở Bắc Kinh, bởi vì cô và Tống Thiên Tứ thường xuyên không về ở nên còn một căn phòng khác để trống.
Vào đó ở, trốn một thời gian trước đã.
Tống Thanh nhận được tin tức, lập tức tới đón cô ấy ngay ngày hôm đó.
Tống Thiển cũng đi cùng. Tống Thiên Tứ đang thực tập, Tống Thanh cũng gọi cậu đến cùng ăn cơm trưa.
Trên bàn cơm, Tống Thanh thông báo mình đang tranh chức quản lý ở Tưởng thị.
Theo cốt truyện của tiểu thuyết, khi Tống Thanh thăng chức cũng chính là lúc gặp được người thừa kế của nhà họ Tưởng, hay còn có thể nói là nam chính, Tưởng Hoài Nam.
Nhưng cô không nói gì, cùng hai người khác nâng ly chúc mừng. Thập Thất không phải Hạng Loan Thành, chỉ cần cuối cùng ngăn cản Tống Thiên Tứ thì cậu sẽ không chết.
Cô không dám chắc, thậm chí không thể tin được đây là thế giới được miêu tả trong một cuốn tiểu thuyết, mỗi một bông hoa, một cái cây, một ngọn cỏ ở đây đều chỉ là thứ do ngòi bút của tác giả tạo ra.
Nó chân thật lại giả dối, tươi đẹp lại tàn nhẫn.
Cô đang thẫn thờ thì Tống Thanh gọi cô.
Đến khi cô tỉnh táo lại, thấy ba người còn lại đều đang nhìn mình chằm chằm, Tống Thiển nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tống Thiên Tứ: “Chị cả nói năm nay có thể sẽ không về nhà ăn Tết mà ở lại tăng ca. Bọn em đang định tới lúc đó sẽ đón mẹ đến đây cùng ăn Tết.”
Tống Thiển đương nhiên đồng ý.
Nhà bác cả đã lắp điện thoại bàn, lúc gọi về nhà, Đổng Thành Mai không chút do dự lập tức từ chối, bất kể ba người bọn họ khuyên như thế nào đều nhất quyết không đồng ý.
Cuối cùng, đầu bên kia lộn xộn hồi lâu rồi mới nghe thấy tiếng Đổng Thành Mai lần nữa: “Ôi chao, người nhà họ Tề ở thôn bên cạnh luôn chạy tới nhà chúng ta hỏi con gái nhà họ có ở đây không đấy.”
“Rốt cuộc là ai vậy? Đã không cho vào còn muốn vào. May mà có bác cả ở nhà, nếu không nhà chúng ta biết phải làm sao.”
Tống Thiển pha trò, cười gượng nói: “Tề Lộ Lộ sao? Con và cô ấy đã lâu không liên lạc với nhau rồi.”
Đổng Thành Mai thở dài: “Không biết làm cha kiểu gì nữa. Mẹ nghe nói một sinh viên đang tốt đẹp lại bị ép về nhà gả chồng.”
Tâm trạng Tề Lộ Lộ vốn đã không tốt, cuối cùng không kiềm chế được nữa, òa khóc.
Tống Thiển lấy lý do sắp hết tiền điện thoại, lần sau nói tiếp rồi vội vàng gác máy.
Tề Lộ Lộ cố đè nén tiếng khóc, tiếng nấc khe khẽ đầy tuyệt vọng.