♡Editor: Thiên Thanh (@DiepThienThanh)
♡Tâc giả: Văn Cửu
♡Mang truyện đi nơi khác vui lòng ghi nguồn, tôn trọng người edit ạ.
♡ Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad của @DiepThienThanh
__________
Chương
Thôn Diêm Đóa là thôn trang có quy hoạch lớn, phòng ốc từng hàng dựa gần, tuy rằng là ở đây đều là thâm sơn cốc cùng địa phương hẻo lánh. Nhưng cơ bản nhật tử () cũng tính là có tư có nhuận, bởi cách đây mấy chục dặm có một địa phương nổi danh là làm ăn tốt.
(): Trong cv để là nhật tử, mình cũng không biết là có liên quan gì đến "nhật tử" ngày sinh nhật của Hạng Loan Thành hay không nữa!?? Nên chỉ có thể giữ nguyên văn cv thôi ạ.... _ by Thiên Thanh.
Đường nhỏ còn tính là bình thản, giày vải đi trên đường có chút cộm chân, tránh đi những hòn đá nhỏ thì sẽ không bị đau.
Thời điểm hoàng hôn, trước cửa đình Tây Sơn nhiễm ánh chiều tà, có vài người phụ nữ tụ họp cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Nào là chuyện nhà, lông gà vỏ tỏi, biên lao biên cười, ngẫu nhiên lôi kéo quan hệ tốt một chút cắn lỗ tai trộm đạo giảng một ít từ nam nhân nhà mình.
Không may, Tống Thiển đang đi liền nghênh đón những lời nói hăng say của đám người đó.
"Nga? Này không phải là nha đầu Tống gia Nhị Nha? Bệnh tốt hơn không? A di đây mấy ngày trước còn nghe nói nha đầu ngươi nằm liệt giường đây." Trong đó một a di liền gợi chuyện với cô.
"Ân, khá hơn nhiều, cảm ơn a di." Tống Thiển căn bản không biết người cùng cô nói chuyện là ai, nên chỉ có thể cười hòa nhã ứng phó một chút.
Một đám phụ nữ hai mặt nhìn nhau, nghe thấy âm thanh mềm mại cùng nụ cười tươi tắn của cô đều giống như nhìn thấy quỷ!!!
Đây là Tống Thiển?
Thấy quỷ rồi a.
Dù sao các cô cũng không thể nào tin được!
Ai trong thôn này còn không biết vị nhị khuê nữ Tống gia này nhát gan sợ người lạ. Bình thường nói chuyện thanh âm đều là nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, trên đường thấy người tiếp đón không đánh một tiếng liền chạy. Cả ngày cứ cuối thấp cái đầu, người không biết còn tưởng rằng trên mặt đất có vàng a?!!!
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Cùng cô nói chuyện cũng không thể trông chờ được đáp lời, chính là không hiểu vì sao lại gợi lên chủ đề nói chuyện đần độn vô vị liên quan đến Tống gia kia?!!!
"Vậy là tốt rồi, cha ngươi gần đây còn uống rượu sao?"
"Nói bừa gì đâu. Nha đầu vừa vặn mới khỏi bệnh, đừng nhắc đến chuyện đen đủi chứ!."
"Chính là, cha của nha đầu tính tình quái dị, nếu không phải tổ tiên Tống gia có gia sản tích góp, Thành Mai của chúng ta sao có thể gả cho hắn? Còn không đã sớm cùng kia thanh niên trí thức thành thân rồi sao?"
"Nha đầu còn ở đây, nói ít chuyện lại đi"
"Này lại không phải gì bí mật, thanh niên trí thức kia xuống nông thôn mấy năm, này Thành Mai......"
Mọi người lại ríu rít mà thảo luận mở ra, vừa mở miệng chính là Tống gia những cái đó sự.
Tống Thiển nghe các nàng hàn huyên trong chốc lát, mới không có việc gì người dường như mang cười cùng các nàng nói xong lời từ biệt.
"Nha đầu này là bệnh ngu đi."
"Không hiểu được, tính tình thay đổi bất ngờ quá."
"Khẳng định là sốt đến mơ hồ."
"Liền Đổng Thành Mai kia có thể là người tốt? Hừ -"
Các cô cũng là ỷ vào Tống Thiển chỉ là một nha đầu mới lớn, nên dám ở trước mặt khua môi múa mép. Nếu là bình thường thấy Tống gia đại nhân, vẫn là khách khách khí khí cùng hòa ái chào hỏi như hàng xóm.
Tống Thiển bởi vì cha mẹ mất sớm, quá quen với chuyện nhìn sâc mặt người khác mà sống, cũng không để trong lòng.
Trên đường trừ bỏ các cô, Tống Thiển cũng không gặp được người khác.
Quẹo ở khúc cua, Tống Thiển đã đi đến nơi.
Nơi ở của Hạng Loan Thành quả thực rất dễ tìm, trong sách có viết, tại thôn Diêm Đóa căn nhà cũ nát nhất chính là nhà hắn. Huống chi, nhìn qua một loạt nơi này, cũng chỉ có một nhà giống như miêu tả!!!
Trong hiện thực Tống Thiển lớn lên ở nông thôn, gia cảnh không tốt, cũng không phải chưa từng thấy qua mấy ngôi nhà cũ kĩ. Nhưng đến khi mắt thấy nhìn đến nhà ở, vẫn là bị kinh hách đến điêu đứng!
Cũ kĩ rách nát hoàn toàn không đủ để hình dung nó! Căn nhà chỉ là vài miếng dán tường bao bọc nhìn như một cái hộp nhỏ!
Trên nóc nhà cũng chỉ phủ một tầng rơm rạ, mái ngói cũng chỉ có lác đác mấy tán lá che lấp ở mặt trên. Gặp mưa gió sương tuyết, cũng không thể chống chọi được gì a.
Tống Thiển đối () hoàn toàn không biết gì cả, thời điểm mới vừa tỉnh còn đang suy nghĩ, sinh hoạt ở nơi này cũng không phải là khó tiếp thu.
Thẳng đến vừa chân chính nhìn thấy căn nhà này mới ý thức được, cái này lại là nghèo khó, tàn khốc?!!
(): Cái này editor cũng không hiểu, ở cv tựa đề truyện cũng để , giờ trong truyện cũng để ... Nhưng editor lại không hiểu gì hết, một lát còn có , gì nữa cơ... _ by Thiên Thanh.
Tống gia cũng tính là giàu có, xung quanh có tường che, vòng ra sau cái tiểu viện tử, thôn trang cũng không có nhiều đình viện nhân gia cho lắm.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Mà toàn thôn Hạng gia là nghèo nhất, đến cái địa phương che mưa tránh gió cũng không tốt lắm.
Tống Thiển không hề nghĩ nhiều, nhấc bước chân chậm rãi đến gần cửa gỗ, sợ quấy rầy đến người nhà hắn.
Cửa không có khóa lại, chỉ là khép hờ. (Editor: Sợ là đến chốt khóa cũng không có í Thiển tỷ à...)
Xuyên thấu qua khe hở nhìn hướng vào bên trong, nóc nhà hở này hở kia bị ánh sáng xuyên vào trong nhà nhìn một cái không sót gì. Trong nhà chính chỉ có một cái bàn bị gãy chân nhỏ nửa dựa vào tường, ngoài ra không còn gì, một cái ghế dựa cũng không có.
Tống Thiển xem cẩn thận, thẳng đến cánh tay bị người ta đột nhiên giữ chặt, hoàn toàn không chú ý tới phía sau nhiều thành ra bị dọa.
"Cô tới làm gì?"
Hạng Loan Thành cũng không phải loại người có tính tình vừa gặp liền đánh nhau, đặc biệt là sáng nay còn trộm khoai lang đỏ của cô, cho nên thấy cô đứng trước cửa cũng chỉ là lại gần kéo cô ra.
Cứ việc như thế, ngữ khí vẫn là mang theo phòng bị rõ ràng.
"Tôi... Tôi đến xem cậu." Tteen đường đều đã chuẩn bị những gì cần nói, bây giờ nhìn thấy hắn trong nháy mắt quên sạch không còn một mảnh.
Hạng Loan Thành trầm mặt không lên tiếng, khuôn mặt thon gầy cùng hốc mắt hãm sâu, thâm u ảm đạm đồng tử phản chiếu thân ảnh của cô, lại không thấy bất luận tình cảm dao động phập phồng gì cả.
Hắn phảng phất không có nghe thấy lời nói của cô, đi qua người cô đến trước cửa:
"Không có việc gì lăn () xa một chút."
(): ý là cút xa í... Nhưng mình sẽ giữ nguyên từ "lăn" để mọi người không thấy phản cảm. _ by Thiên Thanh.
Hạng Loan Thành mở cửa liền phát ra âm thanh "kẽo kẹt", đẩy ra chợt lại bị đóng lại.
Bị cự tuyệt ngoài cửa, thiếu nữ có chút ảo não mà đứng ở cửa tinh tế khẽ thở dài.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Mấu chốt là, lấy hắn ở hiện tại hoàn cảnh cùng tính cách, thình lình quan tâm cũng chỉ làm hắn cảm thấy là cô có âm mưu.
Cô lại nghĩ tới một đoạn miêu tả trong tiểu thuyết...
"Dã thú trong quá trình trưởng thành luôn không ngừng chạy vội vồ lấy con mồi đe dọa đối thủ, mà hắn lại bất động thanh sắc lạnh nhạt như dự đoán được chuyện sẽ phát sinh. Không ai biết được tình huống tiếp theo, còn nội tâm hắn lại ngày một trưởng thành hơn."
Nơi nào là lạnh nhạt không quan tâm, bất quá chỉ là bảo hộ mình không bị tổn thương thôi, ngày đêm kiên trì mài giũa để trở nên kiên cố đến mức không phá vỡ nổi.
Hạng Loan Thành tiến phòng liền đem đồ ăn hôm nay đoạt được tiến cái bàn khập khiễn kia, thoả mãng ăn hết thức ăn, uống nước lạnh cho đỡ đói.
Ăn ngấu nghiến xong hết thức ăn, lại rót một chén nước ấm, chi vào nửa khối bánh bắp non, đem đến cho bà nội ăn cơm.
"Mười Bảy a, ông nội cháu sao còn không có trở về? Hắn sáng sớm liền đi ra ngoài......"
Bà nội Hạng đã không ký ức, như cũ cho rằng ông bạn già của mình còn trên đời, còn cho là có thể xuống đất làm việc. Không nghĩ tới trong nhà ông nội cùng ba Hạng đã qua đời, mà họ còn bị người trong thôn chèn ép chia cắt.
"Ân, cháu sẽ đi tìm ông ngay đây."
"Vậy cháu đi nhanh đi, bằng không trời tối."
"Vâng."
"Hôm nay không tốt, nhìn không thấy thái dương ()."
(): Lại thêm một chỗ mình không hiểu, chả lẽ vốn từ ngữ của mình ít ỏi đến đáng thương vậy sao?!! Ai hiểu được thì cmt cho mình biết nữa nhaaa! _ by Thiên Thanh
"Ân, chờ bà hết bệnh rồi, liền có thể nhìn thấy."
Hạng Loan Thành cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh hoàng hôn chiếu khắp nơi, chùm tia sáng xuyên thấu qua khe hở phía sau chui vào trong phòng. Trong nhà sáng sủa không ít, khó lắm mới được một hôm thời tiết tốt!
Cửa sổ thấy rách vài lỗ hỏng, có thể nhìn đến ngoài cửa sô rõ ràng phiêu đãng một bóng người.
Hắn trong lòng cười lạnh, thay bà nội Hạng đắp chăn lại.
Không bao lâu, bà nội Hạng liền ngủ.
Bà nội Hạng từng ngày mơ mơ màng màng, có rất ít thời khắc thanh tĩnh.
Hạng Loan Thành từ giường nhảy xuống, hắn lấy đệm chăn chăn mỏng, cuốn chiếu, mở ra nằm phủ dưới sàn rồi nằm trên đó.
Thời điểm của mùa thu, gió lùa mưa dột, hơi ẩm ướt, bà nội lại mang bệnh nặng trong người. Hắn nhìn chằm chằm nóc nhà lại phủ mỏng một tầng rơm rạ, trong lòng tính toán như thế nào tích cóp đủ tiền để mua thuốc cho bà.
Bệnh không thể kéo dài, Hạng Loan Thành nhắm mắt an dưỡng, nhớ lại bộ dạng cha và ông hắn ngày trước, thái độ liền tức giận không ít!!!
- -
Ở bên ngoài Tống Thiển đứng một lát liền xoay người rời đi, khi đi qua chỗ đám phụ nữ kia thì thấy đã tan rã đi.
Thời điểm tiến vào sân nhà, chị hai Tống Thanh đang ghé vào trên bàn làm bài tập, ánh dương chiếu vào trên thân mình của cô, tóc dài nhu thuận tết thành hai bím tóc.
Không gian xung quanh yên tĩnh, phác hoạ ra một nhân vật với bộ dạng điềm tĩnh thanh thản.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Tống Thiển nhịn không được cảm thán, quả nhiên là diện mạo của nữ chủ, càng nhìn càng mê đắm!
Tống Thanh vừa nhấc đầu liền thấy em gái cô ngây ngốc đứng ở ngạch cửa, vẻ mặt cũng ngốc nghếch, hơi ghét bỏ mở miệng:
"Ngẩn người làm gì? Ngày mai đi học, em làm xong bài tập chưa?"
Tống Thanh lúc này đang học cao nhị, cũng là tiểu cô nương duy nhất của thôn Diêm Đóa thi đậu huyện cao trung, cho nên trong thôn vô luận nhà ai giáo dục khi giáo dục con mình, đều phải nói tới một câu:
"Hướng Tống gia Đại Nhầm học hỏi, đừng suốt ngày chỉ biết ăn chơi."
Tống Thiển cùng Tống Thiên Tứ bằng tuổi, đều học ở sơ tam, cô thành tích học không tính là kém. Nhưng lão sư đều nói cô học tập sơ suất, khẳng định là thi không đậu. Nói cô phải học như người vẫn luôn có thành tích đứng nhất lớp Tống Thiên Tứ thì mới có hy vọng.
"Thất thần làm gì, còn không mau lại đây, em có phải hay không liền muốn bị bắt đi gả chồng?!"
Tống Thanh xem cô không có phản ứng, lại nhắc nhở cô một lần.
Tống Thiển nhớ tới tiểu thuyết có viết, Tống Chí Tiến đối với hai chị em cô thái độ chính là, thi đậu cao trung liền yên ổn, thi không đậu liền trở về làm ruộng, sau đó gả chồng.
Nhưng thái độ này không áo dụng lên người Tống Thiên Tứ, cha cô dù cho có phải đập nồi sắt đi bán cũng muốn cho em trai cô đọc sách. May mắn nhi tử tranh đua, thành tích vẫn luôn không tồi.
Cho nên Tống Thanh liều mạng đọc sách, tuy rằng cuối cùng chỉ so huyện trung phân số cao ba phần, nhưng đã sớm thoát khỏi vận mệnh phải gả chồng sinh con.
Nhà Thúy Quyên ở cách vách, sơ nhị không đậu đã bị người trong nhà lôi kéo gả cho thôn đầu Vương Đại Năng, hiện tại có đến hai đứa con!
Mỗi lần cô đi ngang qua nhà bọn họ, đều có thể thấy hai tiểu hài tử khóc om sòm ở ngạch cửa, nước mũi nước mắt chảy dài, Thúy Quyên lại phải ngồi xổm một bên giặt quần áo!
Tưởng tượng đến tình huống đó, Tống Thanh nhịn không được run rẩy. Cô tuyệt đối không cho phép chính mình cùng em gái liền phải sống như vậy đến cuối đời!!
Tống Thiển gật gật đầu, đến bên bàn của Tống Thanh, dọn hai cái ghế, cầm tập vở bắt đầu ghi nhớ và làm bài.
"Có cái gì sẽ không nhớ rõ hỏi chị, sang năm liền phải thi sát hạch, thi không tốt em nhất định phải chết."
Tống Thanh đem vùi đầu ở sách giáo khoa.
Tống Thanh từ trước đến nay đều là miệng dao găm, tâm đậu hủ ().
(): Câu nói "Miệng dao găm, tâm đậu hũ" thường được lấy ra để bao biện, kỳ thực đó là người không biết xem xét lại mình, nói một cách thẳng thắn, đây không phải là một loại trí tuệ cảm xúc thấp sao? Nhưng dựa vào tình huống truyện, nói nữ chủ như thế hình như không đúng lắm?!! _ by em trai Google của Thiên Thanh.
Tống Thiển "ong ong" đáp ứng, cầm lấy sách giáo khoa, nghiêm túc mà đọc từ đầu tới đuôi, đều là kiến thức sơ trung mà cô đã học qua, rất đơn giản.
Tống Thiển buông sách, sờ qua sạch sẽ như sách mới, mở ra một trang chính là một cái xinh đẹp phân ().
Đối lập nàng đệ một trăm phân (), liền có chút không đủ nhìn.
(), (): Đây chính là thứ mà ta nói ở chú thích trên kia, thật sự không hiểu những con số rồi này là gì?!! Nên không thể chú giải cho mọi người được a. _ by Thiên Thanh.
Bởi vì thỉnh vài vị thiên giả, bài tập của cô thật sự không ít không nhiều, chỉ là phải chép thơ cổ văn liền có năm sáu trang.
Tống Thiển thân thể thẳng tắp ghé vào sách vở, xem ra bộ dáng này viết chính là chuyên tâm, không nghĩ tới trong đầu cô hiện lên tất cả đều là bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên kiệt ngạo lạnh nhạt!!!
Rõ ràng là ánh mặt trời rực rỡ, mà lại tản mạn tỏa ra từng trận âm lãnh, rét buốt đâm vào khắp người cô!!!
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
_______
Đôi lời của editor: Nếu có sai sót, mong bỏ qua... Văn án đã nói vắn tắt hai lần đầu gặp gỡ của nam nữ chính, không biết khi nào sẽ đến lần gặp không từ mà biệt của hai người đây?!! Hóng thật sự a~~
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh và các vị Google nha? Ấn vào nút sao nha!!!
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh