Cuối tháng năm, nhiệt độ mùa hạ dần dần ấm lên, ngày cũng dài hơn. Tan học muộn, vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về nhà, mặt trời vẫn còn lơ lửng trên bầu trời đằng Tây.
Hoàng hôn đốt cháy nửa bầu trời, ánh chiều tà khuất sau những bóng cây. Mây tụ thành từng dải trắng tinh mềm mại trên bầu trời đỏ tía.
Tống Thiển nắm chặt quai cặp trong tay, sau một hồi rẽ trái rẽ phải, dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ cùng Tống Thiên Tứ.
“Suỵt.”
“Hôm qua em thấy nó ở chỗ này, không biết hôm nay có còn ở đó nữa không.” Cậu áp ngón trỏ lên môi, khẽ bảo cô đi theo mình.
Tống Thiển gật đầu.
Hai người rón rén đi vào sâu bên trong, không dám phát ra tiếng động nào, sợ làm nó sợ hãi.
“Meo ~” Một tiếng mèo kêu rất nhỏ và yếu ớt, mèo con nằm co ro trên đống cỏ khô trong góc.
Tống Thiên Tứ gạt đống cỏ khô qua một bên, lấy cái khăn buổi sáng đã cất vào túi ra, nhẹ nhàng quấn quanh nó để ủ ấm.
Advertisement
Trông khoảng một tháng tuổi, nhưng vẫn chưa lớn bằng lòng bàn tay của Tống Thiên Tứ. Không biết nó bị bỏ ở đây mấy ngày rồi, liên tục kêu đói.
“Về nhà lấy sữa cho nó uống đi.” Cậu cẩn thận bế con mèo lên, chuẩn bị về nhà.
“Mèo con vẫn còn bé quá, chưa thể uống sữa được, không tiêu hóa được sẽ bị tiêu chảy.” Tống Thiển nhớ hàng xóm có nuôi một con mèo trắng, sau khi sinh con không đủ sữa, người chủ đã cho mèo con uống… sữa bò, kết quả tất cả đều chết hết vì bị tiêu chảy.
Mèo mẹ đi khắp nơi tìm con vào ban ngày, ban đêm thì kêu khóc, chuyện này đã diễn ra suốt nhiều ngày.
Tống Thiên Tứ nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi, lập tức hỏi: “Vậy nó ăn cái gì?”
“Sữa dê, nhưng chúng ta không có.”
“Vậy phải làm sao?” Tống Thiên Tứ không biết rằng nuôi mèo còn phải chú ý những điều này.
“Không biết nữa. Con chó cái nhà dì Trương bên cạnh vừa mới sinh, không biết nó có uống được sữa của chó không?”
“Liều một phen đi. Nếu mặc kệ nó ở đây, chắc chắn không sống nổi qua ngày mai. Cứ mang nó về thử xem.”
Thế là hai người lập tức ôm mèo đến gõ cửa nhà dì Trương nhờ vả và được cho vào nhà ngay.
Chó mẹ đang cho con bú, ngay cả khi không phải con mình, bản năng làm mẹ sẽ khiến nó không làm hại mèo con.
Mèo con theo bản năng đến gần mùi sữa thơm, mút từng chút một, có thể thấy nó rất dùng sức.
Ăn uống no đủ, cuối cũng chịu thả ti của chó mẹ ra.
Chớp mắt nó đã ngủ thiếp đi, còn chưa liếm sạch vết sữa quanh miệng.
Lúc này Tống Thiển mới để ý đây là một con mèo vàng có đốm báo, đang cuộn tròn cái đuôi ngáy nhè nhẹ.
Khi ôm mèo con về nhà, người lớn không nói gì. Nuôi chó mèo là chuyện rất thường thấy ở nông thôn.
Tống Thiên Tứ hào hứng cả ngày, cậu làm một cái ổ nhỏ cho mèo con trước khi đi ngủ.
“Chị, đặt tên cho nó đi.” Hai người ngồi xổm cạnh ổ ngắm nhìn mèo con đang ngủ say, Tống Thiên Tứ thấp giọng nói với cô.
“Để chị nghĩ một chút.”
“Vậy gọi là Hai Mươi đi. Hôm nay là thứ tư, ngày 20, chị cảm thấy khá ổn.”
Hình như mèo con nghe được lời cô nói, mở mắt ra, thay đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Tống Thiên Tứ cười lớn như một thằng ngốc: “Sao tao lại thấy mày già như vậy thế?”“Hai Mươi, Hai Mươi, mày có nhà mới rồi.”
Tống Thiển thấy cậu đúng là bị con mèo này thay đổi, đáng yêu hơn hẳn, bình thường không thích việc may vá, nhưng hôm nay bắt tay vào làm lại rất thuận lợi.
Mặt trăng dần lên cao, khuất sau những ngọn cây, chiếu ánh sáng bàng bạc xuống đất.
Sau một giấc ngủ dài, mèo con mở to đôi mắt ngơ ngác long lanh.
“Meo ~”
“Meo ~”
Đêm rất dài.
*
Sáng sớm hôm sau, Tống Thiển thấy Tống Thiên Tứ đeo cặp ngồi bên cạnh ổ mèo chơi với mèo con.
“Đến giờ đi học rồi, đi thôi đi thôi. Khi nào về lại nhìn tiếp.”
Cậu miễn cưỡng quay đầu rời đi, vẻ mặt không tình nguyện.
Tống Thiển không ngờ một con mèo lại có ảnh hưởng lớn như vậy với chàng trai cao 1m8. Chiều hôm đó, cô ôm con mèo đến tiệm may dạo một vòng.
Khi cô ôm con mèo xuất hiện trước cửa, Hạng Loan Thành đang cúi đầu, một mình đứng trước bàn làm việc, vẽ những đường không có chủ đích.
Trong ánh sáng mơ hồ, không thể nhìn rõ sắc mặt của anh, chỉ cảm thấy mọi thứ bây giờ thật nhàn nhã tự tại.
Cô ôm mèo con trên tay, thả nhẹ bước chân đi đến một chỗ cách xa anh, ngồi xuống.
Đợi được khoảng nửa tiếng, cô cảm thấy hơi mệt, quyết định chợp mắt một lúc.
Mèo con giãy giụa kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi vòng tay cô, loạng choạng đi tới giỏ len cạnh cửa.
Lúc này Hạng Loan Thành mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy cô dùng tay phải chống má, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Anh bước đến chỗ cô, bật cười thành tiếng.
Còn tưởng mấy ngày nữa cô vẫn không đến, kết quả cô đã ngồi đây ngủ rồi.
Anh cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, một mùi hương thoang thoảng truyền vào mũi. Con vật nhỏ lông vàng bốn chân trong tầm mắt đang đẩy giỏ len, cố gắng chui vào trong đó.
Vì sức yếu nên cái giỏ không hề nhúc nhích, còn nó lại nằm đó mệt mỏi thở hổn hển.
Con vật nhỏ kiệt sức không chịu thua, bàn chân nhỏ cào cào cái giỏ.
Trong lúc va chạm, quai giỏ bị ngã, các cuộn len rơi ra, lăn đầy đất.
Tống Thiển giật mình tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, khi nhìn lên thì thấy anh đang ngồi bên cạnh, cô dụi mắt, ngơ ngác nói với anh: “Xin chào.”
Sự bối rối nhanh chóng được che giấu tốt, Hạng Loan Thành ừ một tiếng, hỏi cô, “Con mèo này do cậu mang tới à?”
Vừa nhắc tới nó, Tống Thiển lập tức tỉnh ngủ, vừa định cúi đầu ôm nó lại không thấy bóng dáng nó đâu.
Cô vội vàng đứng dậy gọi nó: “Hai Mươi, Hai Mươi.”
Ở bên kia, Hai Mươi đang vui vẻ chơi với mấy cuộn len, nó bị đống len quấn quanh, không thể thoát ra được.
Khi Tống Thiển bế nó lên, nó đã bị quấn chặt trong đống len rồi, run run người, móng vuốt nhỏ khua loạn, nhưng chỉ khiến đống len càng rối hơn.
Không dễ gì mới giải thoát được Hai Mươi, Tống Thiển ngồi sang một bên vuốt lông nó.
Lúc này Châu sư phụ từ phía sau đi ra, nhìn thấy căn phòng đã trở nên lộn xộn.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy Thập Thất?”
Từ trước đến nay Châu sư phụ luôn thích mọi thứ gọn gàng sạch sẽ, mỗi đồ vật đều có vị trí riêng của mình, bây giờ nhìn thấy căn phòng bừa bộn như vậy thì không chịu nổi.
“Cháu xin lỗi. Đây là lỗi của cháu, không phải do Thập Thất đâu ạ.”
Ông chủ vốn luôn dễ nói chuyện, lúc này lại rất nghiêm nghị, không nghe Tống Thiển giải thích, nói thẳng: “Nếu không dọn dẹp xong thì tối nay không được ăn cơm.”
Nói xong, ông tức giận quay lưng đi.
Tống Thiển không ngờ lại gây ra họa lớn như vậy, thế mà con mèo này lại không biết gì, vẫn bám vào quần của cô, tò mò kêu meo meo.
Cô ngay lập tức ngồi xuống, bắt đầu quấn lại len, áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp.”
Hạng Loan Thành cũng ngồi xuống, nhận ra tâm trạng buồn bã của cô, anh chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu tới đây làm gì?”
“Sáng qua nhặt được một con mèo con đem về nuôi, muốn cho cậu xem.”
“Rất dễ thương.”
“Ừm.”
Tống Thiển rất hiếm khi yên tĩnh trước mặt anh, bình thường cô đều nói rất nhiều, nhưng hôm nay anh lại cố ý bắt chuyện với cô.
“Đặt tên chưa?”
“Hai Mươi.”
“Tại sao lại gọi là Hai Mươi?”
“Hôm qua là ngày 20.”
“Vậy cậu biết vì sao tôi lại tên là Thập Thất không?”
“ Hỏi thừa, bởi vì cậu sinh ngày 17.”
“Ừm.”
Gỡ chỗ bị rối, quấn lại thành cuộn, vô cùng bận rộn.
Tống Thiển đứng lên, bởi vì tê chân gây mất thăng bằng nên ngả về phía trước. Cô vô thức bám lấy cánh tay anh, ngã về phía anh một cách mất kiểm soát.
Sự tiếp xúc đột ngột này khiến Hạng Loan Thành cứng đờ người, sống lưng nóng rực, toàn bộ cơ thể đều cảm nhận được nhiệt độ trong ngực.
Anh khẽ cúi đầu, ngửi mùi hương thoang thoảng trước mặt, càng chắc chắn hương thơm lúc nãy ngửi thấy tỏa ra từ mái tóc của cô, giống như mùi của loài hoa không biết tên nào đó, hương thơm dịu của bóng cây giữa mùa hè nóng nực.
Không kiểm soát được sự căng thẳng, anh xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào ống quần.
Tống Thiển không ngờ mình lại ngã thẳng vào lòng anh như vậy, vành tai đỏ bừng, bản thân cô cũng rất ngạc nhiên, giọng nói nhẹ nhàng vô thức bật thốt ra.
“Chờ… Chờ một chút, chân tôi tê quá.”
Hạng Loan Thành chậm rãi giơ hai tay buông thõng lên, đỡ lấy cánh tay của cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng khàn khàn: “Tôi đỡ cậu.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Cơn đau chạy dọc dây thần kinh, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Mèo con không hề sợ hãi, đứng cạnh chân Hạng Loan Thành, dường như tò mò vì sao hai người lúc gần lúc xa, chớp chớp đôi mắt to nhìn bọn họ.
“Đáng yêu quá.”
Tâm trạng tồi tệ của Tống Thiển cũng đi rất nhanh.
“Ừm.”
Hạng Loan Thành không nhìn ra được vật nhỏ này có gì đáng yêu, đi còn chưa vững mà quậy phá như thế.
Trước đây khi cùng sư phụ giao quần áo đến mấy nhà giàu có, các phu nhân thường ôm chó mèo nói chuyện phiếm, ra vẻ giàu có.
Hơn nữa, những con vật đó rất hung dữ, hễ gặp người là cắn chặt không chịu nhả ra, một khi chủ nhân ôm con vật khác thì dữ tợn sủa ầm ĩ.
Hạng Loan Thành không nói lời nào, túm gáy nó nhấc lên, bốn mắt nhìn nhau. Mèo con huơ huơ bốn cái chân ngắn ngủn, sau đó nhìn Tống Thiển bằng ánh mắt đáng thương.
Tống Thiển giành lại nó, vỗ về vuốt lông nó, thì thầm với nó: “Đừng sợ đừng sợ. Anh ấy không phải người xấu đâu, chỉ trêu em thôi.”
“Cậu làm gì vậy? Mèo con còn rất nhỏ, không thể dọa nó như thế.”
Cô gái nhỏ kìm nén bực bội, hai má ửng đỏ trách anh, không hề có uy nghiêm mà giống như đang làm nũng hơn.
Mèo con dường như nghe hiểu lời cô nói.
“Meo meo ~”
“Nhìn đi, nó cũng đồng ý.”
Cô gái nhỏ càng nói càng có lý, nghiêm túc nói với anh, những con vật nhỏ cần được chăm sóc, những người yếu thế cần được bảo vệ.
Hạng Loan Thành nghe xong thì tán thành gật đầu, đồng thời nói đúng vậy.
Bảo vệ động vật? Bảo vệ kẻ yếu?
Trong lòng anh không khỏi muốn cười, trước đây anh còn không có cơm ăn, giành ăn với cả chó, trộm được gà không kịp vặt lông mà nướng ăn ngay.
Bay trên trời, chạy trên đất, bơi trong nước, phàm là thứ có thể bắt được, anh đều đã nếm qua.
Nhưng anh không nói gì, chỉ ủng hộ tấm lòng lương thiện của cô.
Nhưng bây giờ anh không còn đói như trước nữa, con vật nhỏ này mềm mại yếu ớt, vô tình trông giống cô gái nhỏ.
Nhất là khi gọi tên nó, từng tiếng từng tiếng khiến lòng người ngứa ngáy.
Quấy nhiễu đến mức khiến anh bất giác muốn chạm vào nó một chút.
Điên rồi.
Nhưng anh vẫn chỉ nhìn cô và nó.
Có thiếu niên sống trong bóng tối, mỗi hơi thở, lời nói đều u ám tối tăm.
Có cô gái lớn lên trong ánh sáng, mang trái tim lương thiện đối xử tử tế với muôn loài.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Hai Mươi: Meo ~
Tống Thiển: Đáng yêu!
Thập Thất: Ồ ~
Tống Thiển: Ừm? Tôi biết cậu à?