___________________________________
Bà nội Hạng cuối cùng khi ra đi cũng được an táng đầy đủ, đợi mọi người thắp nhang xong cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Truyền thống khi làm hậu sự ở thôn, trước khi chôn phải để quan tài người mất trong nhà một ngày.
Toàn bộ quá trình Hạng Loan Thành đều đứng thẫn thờ bên quan tài, còn có người hảo tâm chạy lại khóc hùa hai ba tiếng.
Đến họ hàng thân thích của Hạng gia vẫn không hề xuất hiện, có khi đac quên mất nhà hắn rồi không chừng?!!
Khi kết thúc tuyết rơi dày thêm trời lạnh hơn...
Trên đường khiêng quan tài tuyết vẫn chưa tan hẵn, đường trơn trượt khó đi, không cẩn thận liền té.
Đi tuốt đàng trước đầu Hạng Loan Thành mặc áo tang, thân thể vốn là suy yếu, hơn nữa hai ngày này lăn lộn, đã gầy cởi hình người.
Tống Thiển đi theo đám đông đưa tiễn, nhìn thiếu niên chỉ mười mấy tuổi phía trước mà cứ như hàng chục tuổi...
Mặt hồ cũng đã đóng băng bóng loáng, đoàn người thông thả đưa tiễn, không khóc om sòm, không cười vui, một đường an tĩnh.
Lại đụng độ phải đám người đưa tiễn ở thôn bên cạnh, đám người kia khóc lóc như mất của tám đời, cả hai đoàn người đều tiến vào nghĩa địa.
Đem giấy tiền đưa vào ngọn lửa hừng hực kia, đoàn người xếp hàng chuẩn bị cúng bái.
Hạng Loan Thành chờ phần lớn mọi người đã rời đi, mới đi đến hạ dập đầu lạy ba bốn cái.
Thời điểm đứng dậy, trán bị dính chút bùn đất cùng tuyết trắng.
Tống Thiển lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, muốn tới gần nhưng không dám, giữ khoảng cách chạy theo hắn, lại thấy Hạng Loan Thành đi về phía mộ của ba Hạng cách đó không xa.
Lại lần nữa dập đầu, nghiêm túc mà trịnh trọng.
Cô muốn an ủi hắn nhưng không biết phải mở miệng như nào!?
Hạng Loan Thành sớm đã không còn là đứa con nít dễ dụ, Tống Thiển cho hắn đồ tốt hắn có thể nhận, nhưng vẫn chịu cho cô tiếp cận hắn!!
Tiểu tử ngốc nghếch!!
Thiếu niên thu thập chuẩn bị rời đi, không vì đau khổ mà nán lại hồi lâu.
Hai bà ngày không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cơ thể không chịu nỗi! Hắn còn chưa đi xa Tống Thiển đã thấy hắn đột nhiên ngã quỵ xuống..!
Tống Thiển nôn nóng tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị hất ra.
Cô không có cách nào, chỉ có thể mềm mại khuyên dỗ: “Thập Thất, đừng nháo! Tôi đưa cậu về nhà.”
Hắn liếm liếm môi khô khốc, lạnh mắt nhìn cô: “Cô rốt cuộc tại sao muốn quấn lấy tôi?”
Cô bịa một lý do, ôn nhu mở miệng: “Tôi muốn làm bạn với cậu nên giúp cậu thôi.”
Tức cười.
Hạng Loan Thành trong lòng trào phúng.
Tống Thiển không để ý tới hắn lạnh nhạt, tiếp tục nói: “Cậu đã ba ngày không ăn rồi, tiếp tục nhịn thì thân thể sẽ sinh bệnh đó.”
Hạng Loan Thành quay đầu không nhìn cô, gồng mình đứng lên.
Đầu gối hắn bị thương, khập khiễng đi về nhà.
Tống Thiển chỉ có thể chậm rì rì đi theo sau, không dám lại gần.
Thời điểm hắn về đến nhà đã hơn giờ trưa, Tống Thiển muốn mang đồ ăn cho hắn nên cơm trưa chỉ ăn một ít...
Chờ cha mẹ Tống đi đánh mạt chược cô liền ra khỏi nhà.
Trên đường nghe thấy có một hội bà tám đang bàn tán sôi nổi, cô nghe loáng thoáng là đang nói về Hạng Loan Thành và Triệu quả phụ?!
Cô cố gắng nhớ lại tình tiết tiểu thuyết, giai đoạn đầu chỉ có vài nét bút nói về Hạng Loan Thành, cốt truyện của hắn chủ yếu là về sau mới xuất hiện.
Mà đều là tình tiết hắn khi dễ người khác, làm gì có ai khi dễ hắn?!!
Tống Thiển nhanh chân đi đến Hạng gia, thấy một đám người còn đông hơn so với mấy ngày trước.
Người lớn trẻ con đều có đủ, bên tai là tiếng chửi rủa, tiếng cười giỡn vang lên không ngớt.
Vừa đến cửa thì thấy Triệu quả phụ ẻo lã tựa mình bên giường khóc sướt mướt, đôi vai phiếm hồng lồ lộ ra bên ngoài..!!
!!!!
Triệu quả phụ dùng khăn tay che mặt, giọng nói nhu nhược: “Tôi chỉ muốn đến đây xem tiểu tử này thế nào, nghĩ đến người thân hắn vừa mới mất muốn an ủi, không nghĩ tới....”
Nói được một nửa lại òa khóc lên.
Người mù cũng có thể nhìn ra được ả muốn nói gì tiếp theo, chính là hảo tâm muốn an ủi lại bị tiểu tử Hạng gia kia vũ nhục ấy mà..!!!
Tự biên tự diễn một vở kịch, thậm chí nam chính còn chưa nói một câu thoại nào hết....
Tống Thiển nhìn ả tự mình độc thoại cũng muốn xấu hổ thay!!
Người trong thôn đều biết ả ta thuộc dạng người gì!? Nhất định là đã coi trọng Hạng Loan Thành rồi, cũng không muốn nhận con gì đó, mà là muốn nhận chồng thì đúng hơn!!
Bất quá cho dù Hạng Loan Thành không sai đi nữa, nhìn bờ vai của ả cũng có không ít nam nhân háo sắc đứng ra thay ả lý lẽ...
Coi như tiểu tử hơn mười tuổi kia đang phát dục, lỡ động chạm một chút thì liền phụ trách, không việc gì to tát.
Mấy người nữ nhân trong lòng cười lạnh, ả ta muốn chiếm tiện nghi của tiểu tử này có!
Không ít người bàn ra tán vào, cuối cùng muốn định đoạt hôn sự này.
Cô nhi hơn mười tuổi × Quả phụ ngoài tuổi
Mặc kệ đám người này, Tống Thiển gấp gáp muốn đi xem Hạng Loan Thành.
Mà một bên mưu kế sắp thực hiện được, Triệu quả phụ cong môi cười nhạt.
Quản việc tiểu tử kia bị vu oan hãm hại làm cái chi?!! Mục đích thành công là được!
Ở đây nhiều người vậy, tiểu tử kia muốn thanh minh cũng không xong.
Mà lúc này nhân vật chính Hạng Loan Thành đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nhà hắn không có gì quý giá, chỉ có vài món đồ của bà nội Hạng, hắn muốn đem theo.
Không tìm được chỗ ở mới, căn nhà này lại bị người ta thúc giục kêu giao ra, hắn buộc phải dọn đồ rời khỏi.
Hạng Loan Thành vô cùng nề nếp lau dọn sạch sẽ bàn ghế trong phòng, chuyện bên ngoài hắn ứ thèm quan tâm.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Ngay cả Tống Thiển tới gần cũng không phát giác ra...
Cô còn đang lo lắng cho hắn bị khi dễ, nháy mất liền tiêu tán hết!
Cũng phải, Hạng Loan Thành sau này sẽ hùng hổ cùng nam chủ tranh giành nữ chủ cơ mà?! Sao có thể bị cái thôn nhỉ này ràng buộc được chứ?!!
“Thập Thất à, cậu không ra ngoài xem tình hình sao?” Tống Thiển nhẹ nhàng lên tiếng, sợ quấy rầy đến hắn nhưng không mở miệng lại không được.
Hạng Loan Thành đang đắm chìm ở thế giới của chính mình không phản ứng lại cô, chờ cuối cùng thu dọn xong mới nhấc chân đi ra ngoài.
Hắn đỡ tường lanh mặt nhìn Triệu quả phụ.
“Thời điểm tôi trở về bà đã thoát y nằm sẵn trên giường rồi, không nhớ sao?” Hắn cũng không khách khí, nói xong cười nhạo một tiếng.
“Dù sao tôi cũng chỉ là đứa con nít hơn mười tuổi, có thể làm gì bà ấy đây thưa các vị đang có mặt ở đây?”
Lại mở miệng đánh vài mặt đám đông hóng hớt kia, cường điệu chính mình vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Thiếu niên lạnh cười xem phản ứng của mọi người.
Bản lĩnh của Triệu quả phụ trong lòng ai cũng đều rõ ràng, lúc trước ả còn muốn gả cho con trai thôn trưởng! Thôn trưởng coi trọng mặt mũi sai có thể đồng ý gả con trai cưng cho ả được?!!
Nếu có gả cũng sẽ gã cho một người phụ nữ trong ngoài đều phải sạch sẽ!
Có không ít âm thanh nghị luận, người bên ngoài đối với ả chỉ chỉ trỏ trỏ.
Triệu quả phụ nhận thấy tình hình không đúng, kéo tay áo khóc lóc: “Cậu làm mà không dám nhận, còn dám vu không cho tôi?”
Vì để tăng thêm tính chân thật, ả "thành thật" nhỏ xuống hai giọt nước mắt: “Mệnh tôi thật khổ a! Mười sáu tuổi đã phải gả cho Triệu gia, mười tám tuổi chồng qua đời, bây giờ còn bị một thằng nhóc vu khống nữa!?”
“Tôi thà như vậy mà chết đi, xuống âm phủ có khi may mắn gặp lại Triệu ca a.” Nói nói ả liền hướng đến tường bên cạnh muốn đập đầu, nhưng bị một nam nhân chắn ngang.
Im lặng ra hiệu cho ả diễn nhiệt tình hơn nữa, chỉ cần định đoạt hôn sự liền xong!
Tống Thiển nhìn bọn họ giao lưu rốt cuộc cũng hiểu ra phần nào! Nam nhân kia là phó thôn trưởng của thôn bên cạnh, trong nhà có vợ có con mà lại đi gian díu với Triệu quả phụ a?!!
Triệu quả phụ ở trong thôn nháo nhào đi gây sự nhiều năm, mỗi lần câu đầu tiên thốt ra đều liên quan đến người chồng đã khuất Triệu Cương kia...
Triệu gia mấy đời đều học y, danh tiếng nổi danh vạn dặm khắp mấy thôn. Đáng tiếc, Triệu Cương mười tám tuổi đột nhiên mang không sống nổi, không có ai nối dỗi sản nghiệp của Triệu gia nữa.
Cho dù là như thế nhưng mọi người vẫn luôn xem trọng mặt mũi Triệu gia. Triệu Cương trước đi mất đã nhờ vả những người nợ ân tình Triệu gia hãy chiếu cố vợ anh cho tốt.
Cho nên Triệu quả phụ có thể ở thôn Diêm Đóa nháo nhiều năm như vậy mà vẫn không bị đuổi đi trừ bỏ có nam nhân thiên vị, phần lớn mọi người đều tôn trọng mặt mũi của Triệu Cương mà bỏ qua cho ả.
Lại nói nữ nhân có ba chiêu trò chí mạng...
Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ!
Một người Triệu quả phụ hầu như hội tủ đủ ba chiêu trò quái gỡ này.
Mọi người một điều nhịn chín điều lành, mắt nhắm mắt mở mà làm lơ ả, dù sao hao tâm phí sức vào một người lẳng lơ vô lại như thế thật không đáng!!
Suy nghĩ của đám đông lại biến đổi, có người lên tiếng chất vấn: “Cô nói tiểu tử Hạng gia này khi dễ cô, có người chứng kiến không?”
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Triệu quả phụ đương nhiên không có, tròng mắt vừa chuyển, lại khóc lớn hơn: “Nhà này lại không ai, tiểu tử này vừa trở về liền đối với tôi, ô ~ ô ~ ô, còn đem tôi đánh hôn mê, tôi vừa tỉnh liền thấy……”
“Bà nói bậy!” Không chờ ả nói xong, đằng sau Hạng Loan Thành đã vang lên tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ.
Ngữ khí trầm thấp mà kiên định.
______
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tống Thiển: Bà nói bậy!
Thập Thất: Không sai, bà nói bậy!
Vẫn là Thập Thất: Nếu đổi đối tượng là ai kia, khả năng chuyện này có thể xảy ra!
______
Mèo Tai Cụp: Mọi người có biết hố nào hay hay, chưa ai edit thì đề cử cho Mèo với!!! Mèo muốn đặt gạch để khi quay lại Wattpad sẽ lấp hố, nếu không đến lúc đó lại không có hố nào thì ôi thôi... ~