Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa đông đến rất nhanh, đại khái cũng đã một tháng Tống Thiển chưa gặp lại Hạng Loan Thành.
Đầu mùa đông, thời tiết sương giá...
Thời điểm này vẫn chưa phổ cập thứ gọi là quần áo ấm, mọi người chỉ khoác thêm một lớp áo khoác mỏng bên ngoài, miệng vẫn luôn lạnh cóng run run.
Ở hiện đại với thời tiết này sẽ đồng loạt cho học sinh nghỉ học, nhưng bây giờ lại vô cùn tùy ý, mọi người cảm thấy nếu con cháu mình không thể đi học thì khỏi phải đi học, cứ như vậy kết thúc một học kỳ.
Cuối tháng sẽ có bài thi khảo sát, chỉ có ba lão sư ở lại trường chấm bài, qua đợt khai giảng tiếp theo mới phát bài thi cho học sinh.
Cho nên mỗi năm học đều trôi qua nhẹ nhàng.
Lưu lão tiên sinh kiêm hiệu trưởng trường, trên mặt luôn mang tươi cười hòa ái, nhìn về các nam sinh cuối lớp mà lắc đầu. Bọn họ chưa từng nghiêm túc nghe giảng lần nào cả!
Không biết sang năm làm thế nào mà thi đây?!
Mấy năm nay trường học trừ bỏ tiểu tử Tống gia kia, không có ai có thể hy vọng thi đậu cao trung ở huyện. Lưu lão tiên sinh tháo kính, vui mừng liếc mắt Tống Thiên Tứ.
Hơn nữa còn có người có thành tích đứng thứ hai Tề Lộ Lộ kia cũng rất có hy vọng, hai người này tương lai có thể đồng hành cùng nhau.
À còn Tống Thiển ngồi ở giữa hai người, cũng có thể hy vọng một chút.
Tống Thiên Tứ sửa sửa bài thi cho cô, nói: "Chị còn không hiểu chỗ nào không?"
“Sắp tới sẽ thi khảo sát lên cao trung, chúng ta phải nỗ lực hơn nữa, cùng nhau thi lên trường cao trung ở huyện!!”
Cậu lấy bài kiểm tra của Tống Thiển dòm ngó một chút, nhìn những chỗ sai trong bài có chút chấn động.
Sau đó mặt nhue pho tượng khép bài thi trả trở về.
Bởi vì hôm nay là ngày học cuối cùng, nên các bạn học đã sớm ra về.
Bên ngoài gió rét như dao thịt cắt qua da mặt, khi nói chuyện sẽ phả ra khí lạnh...
Trời giá rét, trên đường không có bóng người.
Con sông nhỏ trên đường nhà lúc này đang tan băng, Tống Thiển nhìn thấy có bóng người dưới lòng sông.
Đi lại gần chỉ thấy hắn đang khom lưng, "bùm" một tiếng, trên mặt sông nổi lên làn sóng nho nhỏ, một hồi sau lại yên tĩnh.
Tưởng có người bị đuối nước, Tống Thiên Tứ quăng cặp xuống chuẩn bị nhảy xuống cứu người thì thấy người kia đứng dậy, quăng con cá lên bờ, là Hạng Loan Thành!
Cá nhìn qua không nhỏ, ít nhất nửa cân, còn đang rất hăng hái vẫy đạp mình trên đất.
Hạng Loan Thành người ướt dầm dề đi lên bờ, ở dưới nước không tính là lạnh, nhưng khi lên bờ gió rét cắt qua người làm hắn thở mạnh một hơi.
Mui bàn tay có vết thường do băng cắt qua trắng bệch, làm tê mỏi thần kinh.
Hắn thong thả đi lên, chân tay run run vì lạnh, Tống Thiển vươn tay muốn đỡ hắn thì bị Tống Thiên Tứ không tình nguyện đưa tay ra ngăn cản.
Hạng Loan Thành sắc mặt trắng bệch làm lơ cậu, nghiêm trọng hắt xì một cái, bất giác co đầu rút cổ vào quần áo ướt đẫm kia.
Trời lạnh làm mài mòn sức lực chín trâu hai hổ của hắn, Tống Thiển lần nữa muốn giúp hắn bắt cá lại bị ánh mắt chết chóc của Hạng Loan Thành ngăn cản.
Không tiếng động bảo cô mau cút đi..!!
Đừng tưởng giúp đỡ vài lần thì chúng ta liền trở nên thân quen!
Hạng Loan Thành cởi áo khoác ngoài bao lại mấy con cá trên bờ.
Bên trong lộ ra cái áo màu đen mỏng tanh, có rách chỗ không, nhìn chẩng khác gì cái áo què cả!?
Quần áo ướt dính sát vào người, lộ ra thân thể gầy gò của thiếu niên.
Giống như là không có chút mỡ thịt nào?
Hắn đè lại áo khoác quay người rời đi, lưu lại vệt nước dài trên đất, bóng lưng tinh thần sa sút biến mất ở giao lộ.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Tầm nhìn dần dần mất đi Tống Thiển mới thu hồi ánh mắt.
Lại nhìn sang bên cạnh, Tống Thiên Tứ đen mặt tựa hồ chờ cô giải thích.
Giải thích nhiều hành vi quỷ dị khác thường khi nãy.
Tống Thiển ách một tiếng không nói lời nào, không biết như thế nào mở miệng. Lúc này cô vẫn không muốn nói cho người khác biết.
Đột nhiên hảo tâm giúp đỡ người khác, có khi người ta lại nghĩ thần kinh cô có vấn đề?!!
Tống Thiên Tứ nóng đầu muốn thăm dò lại bị gió lạnh thổi tắt đi.
“Về thôi.” Cậu đi được một đoạn, quay đầu nói với Tống Thiển đang bất động.
Cô nghe thấy liền chậm chạp đuổi theo.
—
Sự việc này Hạng Loan Thành cũng không nghĩ nhiều, chỉ là bà nội của hắn lại không chịu ăn cơm!
Nếp da khô khốc nhăn nheo...
Đêm qua, bà nội Hạng đột nhiên thanh tĩnh.
Muốn cùng hắn trò chuyện vài lời, cứ như là đang từ biệt cõi đời...
Bà cảm thấy cháu trai của mình mệnh thật khổ...
Mới mười lăm tuổi a, không có cha mẹ, hiện tại chính mình cũng sắp đi rồi, Hạng gia chỉ còn lại huyết mạch cuối cùng...
Mấy năm trước bà có nghĩ đến việc tìm thân thích giúp đỡ, nhưng bị bệnh tật hành hạ rốt cuộc cũng không liên lạc được với ai.
Bà nội Hạng cầm tay nhỏ của hắn, nhẹ nhàng vỗ.
Tròng mắt đục ngầu ngưng động, muốn đem bộ dạng của Hạng Loan Thành khắc sâu hơn vào tâm trí.
Khi đó Hạng Loan Thành đã biết được cái gì kêu lag hồi quang phản chiếu?! Khi cha cùng ông nội sắp lâm chung cũng có biểu hiện này, làm hắn tưởng nhầm bệnh chuyển biến tốt.
Vừa có chút hy vọng thì lại bị rơi vào vực sâu không đáy.
Cha hắn lúc đó chỉ nhìn hắn, trợn mắt thở mạnh một hơi liền qua đời.
Nghĩ gì đó, hắn cúi đầu lại gần bà nội...
Bà nội Hạng như dự đoán trước, lùi lại nhỏ giọng nói: “Thập Thất, bà muốn ăn cá, muốn ăn cá.”
Hạng gia trước kia đều dựa vào việc bất cá mà kiếm sống. Ở gần thôn có nơi có thuyền đánh cá buôn bán, Bắc Hà. Vào mùa đông họ chỉ có thể dựa vào mấy con cá, miễn cương sống qua ngày.
Khi ông nội Hạng qua đời, thì không còn ai đến Bắc Hà nữa.
Cũng không còn ăn cá.
Thiếu niên từ nhỏ đã biết bơi, may mà sông chưa kết băng nhiều, hắn liền mạng lội xuống bắt cá.
Hắn về đến nhà thì thấy bà nội vô lực tựa người trên đầu giường.
Hắn run run từng bước nhỏ đi tới mép giường, xác nhận bà còn sống mới dịch góc chăn giúp bà.
“Bà, đừng để bị làm, cháu đi làm cá cho bà liền đây.”
Bà nội ngày mới ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới nhận ra cháu trai: “Biển rộng a, Thập Thất sao lại không chăm chỉ đi học rồi? Đừng... Ham chơi.”
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
Loại tình huống này không phải lần đầu tiên, Hạng Loan Thành phản ứng cực nhanh bắt chước cha hắn nói chuyện, sau đó xách cá đi vào bếp.
Thiếu niên lưu loát xử lý cá, cho vào nồi ướp gia vị, lấy một ít đậu phụ trộm được cũng cho vào nấu canh.
Củi lửa cũng là trộm được, mấy ngày nay trời mưa làm cho ẩm ướt, thử vài lần mới bắt lửa thành công.
Cuối cùng lấy một ít rơm rạ để dẫn lửa.
Phòng nhỏ im ắng, chỉ có nồi thang thỉnh thoảng phát ra tiếng "bùm bùm" cùng âm thanh sôi sục.
Thật sự rất ấm áp!
Hạng Loan Thành đầu tóc ướt bị hong khô, hắn thuận thế đem quần áo cởi ra để bên ngọn lửa.
Vụn băng trong chốc hóa thành giọt nước, rơi vào cỏ dại không thấy tung tích.
Hắn không có tay nghề nấu ăn, không biết là cơm chín hay chưa, lộc cộc chạy đi kiểm tra mấy lần.
Cuối cùng chỉ có món canh cá kho đậu phụ là ăn được nhất!
Hạng Loan Thành nếm thử một ngụm, canh không có vị gì ấn tượng, không mặn không nhạt, thoang thoảng chút vị của cá và đậu hủ... Nghe nói canh cá kho đậu phụ tương đối có dinh dưỡng?!
Hắn mặc tốt quần áo, đem cá ra đĩa rồi dùng đũa róc hết xương cá, đem chút nước canh rưới vào thịt cá, lấy từ trong tủ ra khối bânh bắp cuối cùng... Ừm, nhìn qua cũng không quá nhạt nhẽo!
Hắn ngửi được hương vị của thịt cá, khoang họng không tự giác nuốt nuốt nước bọt... Nhưng vẫn kìm nén lại, chờ bà nội ăn xong hắn sẽ ăn lại chút ít.
Thật cẩn thận mà bứng chén, sợ rơi xuống.
Ổn định bước chân đi vào phòng nhỏ.
Một khắc kia, đèn dầu vừa tắt, bà nội Hạng cũng theo đó mà rơi xuống đất, chăn đắp phủ lên người bà cũng rơi theo..!
Xoảng!
Thiếu niên biểu tình trấn định, phải tay dọn dẹp chén dĩa sứ rơi rớt trên đất, rồi đi đến chỗ bà nội.
Hẳn là mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, trừ bỏ không có hơi thở cùng mạch đập nhảy lên, toàn bộ thân mình vẫn còn ấm áp.
Bà nộ Hạng không chịu nỗi qua mùa đông, bỏ hắn mà đi.
Một ngụm cá này cuối cùng vẫn không thể ăn!
Hạng Loan Thành thong thả đem bà nội Hạng đặt nằm xuống giường, chỉnh chu lại tóc tai cho bà, chuẩn bị nước ấm cùng quần áo mới...
Người trong thôn nói, người đi phải có thể diện thì khi ở dưới mới không bị bắt nạt.
Hắn cầm lấy khăn bông thấm ướt mềm mại, lau sạch từ đầu đến chân.
Lẳng lặng ngây người hồi lâu...
Kế tiếp chính là nhập quan hạ táng, trong nhà thật sự một chút tiền cũng không có... Cũng chả có ý định tổ chức đám tang, Hạng Loan Thành sầu não nhất chính là tiền mua quan tài.
Trong thôn kẻ lưu lạc khi qua đời không ai nhặt xác, chỉ thuận tay ném tới nghĩa địa liền xong việc.
Khi cha của hắn qua đời, bởi vì không có quan tài che đậy nên thi thể bị phơi dưới nắng mà hao mòn từng ngày.
Hắn không để bà ngoại chịu ủy khuất như vậy!
Sinh thời hưởng không được phúc, nên sau khi chết tốt xấu gì cũng phải hoàn chỉnh đầy đủ.
Cho nên quan tài nhất định phải mua, bất luận như thế nào!
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh
_______
. Canh cá kho đậu phụ:
. Món cá kho đậu hũ?
. Hình ảnh có được do seach Google, cũng không biết là đúng món hay không?!!