Edit: Tiểu Dương
Đêm nay, Ninh Mặc ăn vận như một chàng hoàng tử.
Ánh đèn không ngừng chớp nhoáng trước mắt Vụ Nùng Nùng, cô và Ninh Mặc cùng đứng dưới ống kính máy quay, xung quanh như tấm nền tối đen, chỉ nghe thấy âm thanh, “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Giây phút này, Vụ Nùng Nùng có ảo giác, thời gian đã ngược chiều đưa mọi thứ về thuở trước, lần ấy Ninh Mặc cầu hôn cũng long trọng và phô trương như thế này.
Và đương nhiên Vụ Nùng Nùng sẽ không nói “Không”.
Tiếp tục huyền thoại hoàng tử và công chúa.
Các chương trình trên TV đều thảo thuận về buổi cầu hôn long trọng này trong suốt nhiều tuần.
Vì Ninh Mặc đã bao tất cả các kênh, phát sóng trực tiếp buổi biểu diễn ấy.
Cưỡng ép mọi người phải xem màn cầu hôn này, giống như cứ bảy giờ tối là mọi người chỉ có thể chọn chương trình “Tin tức thời sự” vậy.
Thú vị hơn là, ngay cả chương trình “Tin tức thời sự” ngày hôm sau cũng đưa tin về buổi lễ cầu hôn long trọng ấy.
Tin tức này cũng mang đến lợi ích thương mại không tồi.
K Mo lại một lần nữa ngồi lên ngai vàng thiên hậu, các buổi biểu diễn lại nâng tầm lên hạng A, được nhận những tour lưu diễn toàn cầu.
Ngoài đánh bóng ngôi sao ca nhạc, thì công lao của Ninh Mặc về mảng tuyên truyền đúng là che trời rợp đất.
Tất cả chàng trai cô gái đều bắt đầu bắt chước màn cầu hôn lãng mạn ấy, còn người trong cuộc thì lại rất bình tĩnh.
“Có thể theo anh về nhà gặp bố mẹ không?” Ninh Mặc hôn lên ngón áp út tay trái đang đeo nhẫn kim cương của Vụ Nùng Nùng.
Anh cũng biết Vụ Nùng Nùng có khúc mắc, thế nên vẫn luôn không nói với bố mẹ chuyện này.
Vụ Nùng Nùng mỉm cười.
“Nùng Nùng, sắc mặt em không tốt lắm.”
Thật ra Vụ Nùng Nùng rất vui mừng, cô vốn muốn có lễ cầu hôn hoành tráng như vậy, để cho mỗi người đều biết, là Ninh Mặc cầu xin quay về.
Tuy nhiên đúng là cô không thoải mái.
“Ngày mai chúng ta về được không?” Vụ Nùng Nùng chớp chớp mắt.
Ban đêm, trên ban công, cô gọi điện thoại suốt mấy tiếng đồng hồ, tránh né Ninh Mặc.
Chỉ có thể nghe được ngắt quãng, “Nhưng đầu rất đau, trong ngực cứ thấy ghê tởm buồn nôn… oh, đây không phải phản ứng mang thai, có thể kê đơn thuốc không?…”
Đối với thái độ của bố mẹ Ninh Mặc, Vụ Nùng Nùng cũng không lo lắng lắm.
Khi gặp Đỗ Nhược, bà chỉ cười, vẻ mặt tỏ ý biết ngay mà.
“Mẹ, Nùng Nùng mang thai ạ.” Ninh Mặc ôm Vụ Nùng Nùng.
Đỗ Nhược và vú Trương đều hét lên, “Thật hả?” Biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ, “Cuối cùng tôi cũng làm bà nội rồi.”
Sau khi hai người phụ nữ hét đến chói tai thì lại bắt đầu sôi nổi bàn bạc, xem phải tổ chức hôn lễ trọng thể trong thời gian sớm nhất như thế nào.
Nhưng nếu muốn tổ chức hôn lễ long trọng lung linh như trong tưởng tượng, không mất ba tháng thì hoàn toàn không thể được.
“Ừmm, cháu chưa muốn tổ chức hôn lễ đâu ạ, không thể để người ta thấy, thấy bụng to…” Vụ Nùng Nùng đã biết cách năn nỉ Ninh Mặc.
Chỉ cần không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt ngập nước kia, lấp lánh ánh nhìn cầu khẩn.
Trước đây cô chỉ biết cương quyết cãi lại, anh càng không cho phép thì càng phải làm.
“Vậy được rồi, trong khoảng một năm rữa là có thể làm cô dâu hoàn mĩ rồi.” Đỗ Nhược rất áy náy nói với Vụ Nùng Nùng, trong lòng bà đương nhiên là mong một hôn lễ tốt đẹp nhất.
Người yếu ớt thì làm gì cũng yếu ớt.
Chị gái ở nông thôn đến ngày sinh rồi mà vẫn phải ra đồng làm việc, cứ như người bình thường vậy, nhưng Vụ Nùng Nùng không giống vậy, dường như trời sinh ra là để giày vò người khác hoặc là bị giày vò.
Người ta thì chỉ nôn nghén vào sáng sớm, còn cô ngày không nôn ba lượt thì trời không tối.
Ngửi được hay nhìn thấy cái gì cũng muốn nôn.
“Nôn như thế này, lại không ăn được, sao có thể đi giảng bài được?” Ninh Mặc đứng sau vỗ lưng cho cô.
“Trời ơi, anh mau đi ra ngoài.” Vụ Nùng Nùng trở tay đẩy anh, “Lần sau em nôn không cho phép anh đến vỗ lưng.” Vụ Nùng Nùng kháng nghị mãnh liệt, cô luôn cảm thấy động tác “Nôn” này bất nhã, “Nôn ra thứ gì” thì lại càng không chịu nổi, ngay cả người bình thường cũng không chịu đựng nổi, huống hồ với người có bệnh sạch sẽ như Ninh Mặc.
Ninh Mặc còn để ý sạch sẽ gì nữa, đưa cốc nước ấm cho cô, ôm cô ngồi ổn trên sô pha rồi cau mày nói: “Sao em lại nôn ra cả máu? Có phải họng bị thương không? Gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin phép nghỉ nhé?”
Vụ Nùng Nùng vội vàng lắc đầu, “Không sao đâu, uống nhiều nước là được.” Thật không biết Ninh Mặc nghĩ thế nào mà còn đi nhìn cái đống nôn ấy, không ghê tởm à. Bây giờ đúng là phải dựa vào nước để duy trì sự sống, hai gò má cô hóp lại thấy rõ.
“…” Ninh Mặc hơi nổi giận.
“Đây là trách nhiệm.” Từ giây phút Ninh Mặc không chịu trách nhiệm đó, Vụ đại tiểu thư giống như nàng công chúa ngủ trong rừng được nụ hôn của chàng hoàng tử làm thức tỉnh, bỗng hiểu ra ý nghĩa quan trọng của trách nhiệm.
“Đi làm thôi, đi từ đây tới giảng đường gần mà, không phải người ta nói phụ nữ có thai phải đi lại nhiều à, biết đâu đi tiêu hao năng lượng lại thấy thèm ăn.” Bây giờ mắt thấy hai má cô gầy yếu, bình thường ngoài nước trắng ra thì thấy cái gì cũng ngán.
Ninh Mặc đã tuyệt vọng đến nỗi cái gì cũng muốn thử, ngay cả lời của Vụ Nùng Nùng cũng tin.
“Để anh đưa em đi.” Anh giúp Vụ Nùng Nùng mặc áo khoác.
“Không cần, chân anh dài, đi nhanh như vậy, em đi theo có áp lực.”
Ninh Mặc nhíu nhíu mày, hiểu cái cớ vụng về của Vụ Nùng Nùng, chỉ là cũng không vạch trần, nhưng ý tứ là anh lười vạch trần cái cớ của cô, tự giải quyết cho tốt.
Vụ Nùng Nùng in một nụ hôn lên má anh, “Buổi chiều về sớm một chút nhé.”
Lúc này trên mặt Ninh Mặc mới có nụ cười, hôn lên má trái rồi lại hôn lên má phải của cô, mới buông tay.
Sáng nay Vụ Nùng Nùng có hai tiết, tiết thứ hai chỉ khoảng rưỡi là ra khỏi phòng học, ngay lập tức nhìn thấy Ninh Mặc đang dựa ở cửa, trên một góc hành lang, nhìn những cô gái đang chụm đầu bán tán kia, hứng thú như trông thấy một đàn vịt con.
“Sao anh lại ở đây?” Vụ Nùng Nùng thoáng chột dạ.
Ninh Mặc quan sát cô từ đầu đến chân, không mở miệng, nhưng áp suất rất thấp, Vụ Nùng Nùng nhắm mắt theo đuôi đuổi theo sau, cúi đầu, cứ như nàng dâu mới.
Cho đến khi ngồi lên xe, Ninh Mặc mới nhéo nhéo mặt cô, “Em nghĩ sao mà đang mang thai còn đeo giày cao gót đứng dạy hai tiết!” Lúc Ninh Mặc nghiêm túc, khí thế thật sự quá đáng sợ.
Bản thân Vụ Nùng Nùng cũng chột dạ, nhưng từ nhỏ đã có thói quen, bất cứ lúc nào cũng phải gọn gàng xinh đẹp, huống chi còn là lên lớn, thế nên trước đây khi còn sống trong ánh hào quang, cho dù các paparazzi có nỗ lực ra sao cũng không thể chụp được tấm ảnh bất nhã nào của Vụ Nùng Nùng, chẳng hạn như không mặc quần mà chạy lung tung trong nhà.
Vụ Nùng Nùng lí nhí: “Mặc đồ đi làm đương nhiên phải phối với giày cao gót mà.” Đi giày cao gót mới có khí chất chứ.
Ninh Mặc “Hừ” lạnh một tiếng, đưa cốc giữ nhiệt cho Vụ Nùng Nùng. Cô chỉ có thể nhìn trời thở dài, uống hai ngụm to, coi như nuốt xuống bực bội, nhưng sau khi nuốt vào thì vị sữa lan tỏa, sau ngụm thứ hai thì lại nôn khan, vội vã cầm lấy cái túi trong tay Ninh Mặc.
Ninh Mặc “Thở dài” một tiếng, vò vò tóc.
“Không về ạ?” Vụ Nùng Nùng thấy Ninh Mặc lái xe đi ra cổng trường.
Ninh Mặc bất đắc dĩ lại nhìn Vụ Nùng Nùng bằng ánh mắt trách móc, Vụ Nùng Nùng đã biết chắc chắn là tâm tình anh không tốt rồi, chớ có chọc vào thì hơn. Trước kia khi tâm tình anh không tốt, anh luôn thay đổi cách thức giày vò, nào là quét dọn, nào là rửa bát, ngay cả hai chữ “Tình thú” cũng dùng tới, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Xe dừng lại ở khu Lanvin, tinh hoa thời trang của thành phố A, giày búp bê của thương hiệu này cực nổi tiếng.
Khi hai người dắt tay đi vào cửa hàng, mấy cô nhân viên đều nhìn đến ngây người, bình thường cho dù là cấp bậc ngôi sao nổi tiếng đến thì họ cũng không thất lễ như vậy, những người giàu sang họ cũng thấy quá nhiều.
Tuy nhiên hai vị này quả thật rất đáng chú ý. Người đàn ông mang phong thái quý tộc Anh, khuôn mặt dường như được nhà nghệ thuật bậc thầy tinh tế gọt giũa mà ra. Người phụ nữ thì xinh đẹp kinh người, ngay cả phụ nữ nhìn vào cũng không nỡ dời mắt.
Sự vật cực kỳ đẹp đẽ xuất hiện một mình đã đủ khiến cho người ta chú mắt rồi, huống hồ còn xuất hiện có đôi có cặp.
Người đẹp, ngay cả tiêu tiền cũng thật đẹp.
Ninh Mặc mới mở miệng đã chọn đến mười đôi, “Thử hết xem sao.” Cô nhân viên bên cạnh vui sướng sắp ngất, vừa bổ mắt vừa buôn bán lời tiền thì còn gì bằng.
Cô ấy nhiệt tình quá sức, đang định ngồi xuống giúp Vụ Nùng Nùng thử giày thì bỗng nghe Ninh Mặc nói: “Lại đây nào.”
Ninh Mặc bắt lấy cái chân đang muốn rụt lại của Vụ Nùng Nùng. Mặc dù mấy ngày nay cùng ăn cùng ngủ với Ninh Mặc nhưng luôn quy củ, ngủ cùng nhau còn không mập mờ như cái động tác “Giữ chân” này.
Ninh Mặc cười cười, dùng ngón tay vẽ lên lòng bàn chân cô, Vụ Nùng Nùng cười khanh khách ra tiếng, không có sức phản kháng.
Ninh Mặc đeo giày cho Vụ Nùng Nùng, đúng là hầu hạ cô như hoàng hậu, chân cô gác lên đầu gối anh, mỗi đôi giày anh đều thử độ mềm mại của da và đế, bản thân Vụ Nùng Nùng còn chưa kịp cảm giác thì anh đã biết đôi giày này thích hợp hay không.
Cô nhân viên bên cạnh nhìn Vụ Nùng Nùng đến đỏ mắt vì ghen tị.
“Được rồi, lấy những đôi này đi.” Ninh Mặc chỉ chỉ những đôi giày đủ tư cách mà anh đã kiểm nghiệm.
Vụ Nùng Nùng đang muốn đứng dậy, lại thấy Ninh Mặc ngây người nhìn chân cô, sau đó còn cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô, Vụ Nùng Nùng kinh ngạc kêu ra tiếng.
Ninh Mặc lại như không có việc gì, đeo giày cho cô.
“Đứng lên nào.”
Hai người đang chuẩn bị ra ngoài, thì lại tình cờ gặp một người quen.