71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

chương 42: không có thiên thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thật ra Chamberlain cũng chẳng rõ vì sao Don tự dưng lại nổi giận.

Sáng hôm đó lúc tỉnh lại, bầu không khí giữa hai người vẫn còn rất lãng mạn.

Bọn họ cứ giống như mấy đứa hâm dở mới yêu, cứ nói toàn những câu tán tỉnh vớ vẩn với nhau.

Chẳng biết ai tự dưng lại nhắc đến "thiên thần".

Chamberlain thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi làm thế nào bọn họ lại nhắc đến cái sự sáng tạo thần thoại được văn học ngụy tạo quá mức này; rốt cuộc thì, hắn đã bị đôi mắt tím tuyệt đẹp của bạn trai làm say lòng ngay từ giây đầu tiên tỉnh dậy.

Chamberlain, dưới tiếng quát ghét bỏ của Don, vừa nghiêm túc cắt hành, vừa cố gắng nghĩ lại.

Hắn chỉ có thể nhớ rằng, dường như hắn đã khách quan nói rằng thực tế các thiên sứ vốn phải vô hình trong Kinh thánh lại ngày càng trở nên đẹp hơn trong các bức tranh và tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, mà cái này thể hiện sự tôn sùng quá mức đối với vẻ bề ngoài, cơ bản là chống lại ý muốn của Chúa.

Bọn họ cần phải hiểu rằng, con người là tạo vật được Chúa ưu ái nhất, và Chúa đã tạo ra bọn họ theo hình ảnh của Người.

Các thiên thần có vẻ vượt trội hơn con người về mọi mặt, nhưng mà, Chúa đã nói rõ rằng, sau Ngày phán xét, chỉ có con người mới có thể chia sẻ vinh quang với Chúa, đến lúc đó, thiên thần sẽ không tồn tại nữa.

Nên là, nhân loại lẽ ra không nên quá mức tôn sùng thiên thần, càng không nên thể hiện lòng tham sắc đẹp thông qua thứ tạo vật linh thiêng này.

Chamberlain âm thầm gật đầu, cảm thấy mình cũng chẳng nói gì sai cả.

Nhưng Don tức.

"Tuy rằng tôi không tin Chúa của anh, nhưng thiên thần xinh đẹp thế này tôi vẫn thích, mà anh cứ một hai phải nói rằng bọn chúng không tồn tại, làm tôi mất hết cả hứng," cái kiểu logic này, Chamberlain chẳng thể hiểu nổi.

Don tiện tay ném con dao làm bếp sắc bén, con dao liền cắm chắc vào mặt bếp.

Anh tỏ vẻ ghét bỏ, ra lệnh, "Hành tây?"

Loài người ABO có năm giác quan nhạy bén hơn con người, ảnh hưởng của hành tây cũng lớn hơn.

Chamberlain đã bị hành tây làm chảy nước mắt, không tự chủ nháy đôi mắt xanh, ngoan ngoãn dùng dao đẩy hành tây đã cắt xong qua.

Nhân lúc Chamberlain không chú ý, Don nháy mắt với Cố Trường An.

Tuy rằng chẳng rõ giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái này có vẻ không giống thực sự cãi nhau lắm, nên Cố Trường An cũng chẳng thèm theo đuổi vấn đề làm gì cho mệt.

Anh cười lại, đi vào nhà ăn đợi bữa sáng.

Rõ ràng cậu theo đuổi đại tá trước, thế mà chẳng hiểu sao lại bị hai tên này qua mặt, Seryozha đã hóa thành cây chanh.

Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm đại tá cho đỡ thèm.

Don thật ra cũng chẳng thèm để ý thiên thần có tồn tại hay không, chỉ là anh thích xem dáng vẻ buồn bực của Chamberlain nên cứ giận thế cho vui, chứ thực ra tâm trạng anh tốt lắm, chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ làm bữa sáng chút nào.

Canh đã nấu xong, Don buồn cười nhìn Chamberlain rối rắm, lại gần hôn hắn một cái.

Chamberlain lập tức vứt luôn khỏi đầu vấn đề hắn mãi chẳng nghĩ ra.

Đầu bếp vui vẻ thì bữa sáng cũng ngon lành.

Bọn họ từ từ thưởng thức bữa sáng trên nền nhạc nhẹ nhàng, tiếng dao cắt và tiếng thìa dĩa leng keng vui tai tạo nên một bầu không khí an bình.

Kết hợp với hương đồ ăn ấm áp, khung cảnh này đẹp cứ như mơ vậy.

Cứ như thể hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, bọn họ chẳng trải qua những ảo cảnh đau khổ đó, chẳng nhìn thấy Eve, cũng chẳng thấy tận mắt đại tá hủy diệt hành tinh số .

Nhưng mà, lúc bọn họ tiến vào phòng điều khiển để tổng kết nhiệm vụ tìm kiếm ở hành tinh số , bọn họ không thể không đối mặt với hiện thực.

Cố Trường An khách quan tổng kết tất cả những gì xảy ra hôm qua, ba người còn lại thỉnh thoảng tóm tắt những chuyện đã xảy ra với họ.

Khi nhắc đến Eve, Cố Trường An nói đơn giản về mối quan hệ giữa mình và Eve, sau đó lấy quả cầu thủy tinh kia ra.

Don đoán, "Có lẽ những giây phút cuối Trái Đất đã xảy ra một thảm họa không thể tưởng tượng nổi, con người khó có thể sống sót, vì vậy bọn họ bắt đầu kết hợp gene người với gene động vật để cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đại tá, những xác chết nửa người nửa thú mà anh nhìn thấy, đại khái là nửa người nửa con gì?"

Suy đoán này sáng nay Cố Trường An đã thảo luận qua với Seryozha, vì thế anh đáp rất nhanh, "Có khả năng này.

Những xác chết đó có rất nhiều loại, đều là những loài động vật mạnh mẽ, nhận ra được hết cũng hơi khó.

Ví dụ, có một xác chết có cánh diều hâu, không có tay, hai chân là chân chim; lại có xác chết trừ hai chân đều giống vượn."

"Không thể phát huy tối đa ưu điểm của sự kết hợp, tức là công nghệ chỉnh sửa gene này ở thời điểm đó vẫn còn rất non nớt."

Chamberlain suy luận như vậy.

Seryozha lạnh lùng nói, "Chúng ta, Trùng tộc."

Nếu công nghệ cải tạo gene lúc đó vẫn non nớt, thế thì nhân loại ABO và Trùng tộc liệu có phải là tác phẩm của công nghệ cải tạo gene phát triển ư?

Suy đoán vẫn luôn chôn sâu trong lòng bỗng nhiên có bằng chứng, Don và Chamberlain đều tái mặt đi.

Chamberlain thở dài, "Kẻ địch lớn nhất của nhân loại chúng ta trước giờ vẫn luôn là chính chúng ta."

Không có ai phản bác lời hắn nói cả.

Sau một khoảng lặng, Cố Trường An nói tiếp, "Giả sử công nghệ chỉnh sửa gene đã xuất hiện để cho phép con người tồn tại.

Vậy thì, công nghệ này phát triển khi nào, điều gì đã xảy ra sau đó khiến chúng ta mất đi ký ức hơn một nghìn năm, và Trùng tộc đã đóng vai trò gì trong việc này?"

Don hừ lạnh một cái, theo trực giác nói, "Chúng ta bị mất ký ức, Trùng tộc thì không.

Tôi thề trước Chúa của Chamberlain, lũ Trùng tộc chắc chắn liên quan đến nó, không chừng lại còn chính là thủ phạm!"

Chamberlain rất chi là bất đắc dĩ.

Seryozha không thèm để ý đến bọn họ.

Cố Trường An chẳng tán đồng cũng chẳng phản bác, thay vào đó nhắc lại, "Eve đã nói, bà đến Trái đất năm sau Công nguyên, không tìm được tung tích loài người, nên là, theo lý thuyết thì loài người ABO không tồn tại lúc đó, hoặc có tồn tại thì cũng đã bị cải tạo gene, nên Eve không thể cảm nhận được.

Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều có thể xác định một thứ - những con người may mắn còn tồn tại vào lúc đó đều đã rời khỏi Trái Đất."

"Thế hệ đầu tiên của loài người Loại Địa Cầu có ký ức bị mắc kẹt ở đầu thế kỷ , trình độ khoa học kỹ thuật cũng dừng lại ở đầu thế kỷ .

Vì vậy, chúng ta vẫn chưa bao giờ hiểu được bằng cách nào chúng ta đã rời Trái đất và đến Loại Địa Cầu.

Nếu chúng ta có thể thực sự xác định loài người đúng là đã bị mất năm ký ức, vậy thì rất có thể trình độ khoa học kỹ thuật của thế kỷ cũng đã đủ để loài người chủ động rời khỏi Trái Đất."

Anh nói rất có lý, khiến Don cảm khái, "Thật muốn đến Trái Đất nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì quá."

Vào đầu thế kỷ , hiểu biết của nhân loại về vũ trụ còn quá ít, tất cả đều dựa vào chính loài người đã thức dậy trên Loại Địa Cầu.

Ngay cả khi sử dụng công nghệ được cung cấp bởi Trùng tộc, bọn họ vẫn không thể xác định được tọa độ của Trái đất.

Mắt Chamberlain lạnh đi.

Hắn nói, "Đại tá, có khả năng nào khoa học kỹ thuật Trùng tộc cung cấp cho chúng ta chỉ đơn giản là khoa học kỹ thuật của loài người ở Trái đất thế kỷ không? Làm ăn thế này cũng quá có lời rồi!"

"Cái này cũng không phải không có khả năng, nhưng chúng ta cũng chẳng có chứng cứ.

Tạm thời bây giờ thì Trùng tộc vẫn đang cung cấp viện trợ khoa học kỹ thuật cần thiết cho loài người Loại Địa Cầu."

Cố Trường An trả lời rất bình tĩnh.

Đã được giúp mà còn nghi ngờ đối phương thì cũng không nên lắm.

Nhưng mà, lòng tham không đáy từ trước đến giờ của Trùng tộc cùng với đủ loại dấu hiệu khả nghi khiến người ta không thể không nghi ngờ bọn chúng.

Phòng điều khiển lại rơi vào im lặng.

"Đi huấn luyện đi."

Cố Trường An nhẹ nhàng ra lệnh, trong trường hợp này, suy nghĩ quá độ cũng không tốt, tốt hơn là nên dùng huấn luyện để làm đầu óc trống rỗng.

"Dựa theo kế hoạch, chúng ta dự kiến sẽ khởi hành đến hành tinh số sau giờ trưa.

Căn cứ vào tính toán của bạch tuộc tiên sinh, đây sẽ là một hành trình dài, tổng thời gian là ngày, sau ngày sẽ tiến vào một điểm nhảy lớn.

Mọi người hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt."

"Hiện tại, tôi muốn trò chuyện với bạch tuộc tiên sinh.

Có việc gì tôi sẽ lập tức nói rõ với mọi người."

"Rõ!"

Bạch tuộc vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Ba thượng tá hiểu rõ lo lắng của đại tá, vì vậy đều rời khỏi phòng điều khiển đi đến khu huấn luyện.

Cố Trường An chờ một lúc rồi mới đến bên màn hình, nhẹ nhàng gọi, "Bạch tuộc tiên sinh?"

Không có tiếng đáp lại.

Cố Trường An ngồi xuống bên bàn điều khiển.

Màn hình ở đây đã hóa thành cửa sổ, trước mắt anh là vũ trụ mênh mang trải dài cùng vô số sao trời lấp lánh, mà cách đó không xa lẽ ra nên có hành tinh số được đánh dấu trên nhiệm vụ...!

Cố Trường An bỗng nhiên cảm thấy mình đang ngồi đây nhìn giống y hệt sói trắng ngoan ngoãn ngồi bên giường mình, không khỏi cong khóe môi.

Một lúc lâu sau, bạch tuộc mới do dự thò đầu lên từ đáy màn hình.

Cố Trường An cười với nó một cái.

Một nửa trong suốt màu xanh như thạch của nó vặn vẹo.

Nó thử gọi, "A Cố."

Nó vẫn dùng biệt danh lúc trước đặt cho Cố Trường An.

Cố Trường An đã nghĩ, nếu bạch tuộc tiên sinh khôi phục lại tính cách của thượng tướng Friedrich, thế thì anh nên đối xử với nó như cách anh từng đối xử với thượng tướng Friedrich.

Nhưng mà, khả năng này quá khó xảy ra - linh hồn đã bị chuyển hóa thành một thứ khác, làm sao có thể dễ dàng hồi phục như vậy được?

Mà biểu hiện của bạch tuộc bây giờ cũng đã cho anh một đáp án.

Cố Trường An cũng không thất vọng.

Anh tôn trọng vị thượng tướng đã dâng lên linh hồn của mình, mà anh cũng lo rằng bạch tuộc sẽ không chấp nhận nổi sự thật này.

Cố Trường An dịu dàng đáp, "Bạch tuộc tiên sinh, chào buổi sáng."

Bạch tuộc nhảy lên màn hình, nhìn thoáng qua cứ như đang xoay một vòng giữa vũ trụ mênh mang.

Nó chọc chọc hai xúc tu trước người như lo lắng, đôi mắt bối rối nhìn anh, gọi một tiếng, "A Cố."

Nó nói như thể bắt đầu kể chuyện, nhưng có vẻ như bạch tuộc lại chìm vào hồi ức - mặt nó hiện ra vẻ vui sướng, sau đó cũng không nói tiếp.

Cố Trường An kiên nhẫn chờ, không giục.

Sau một lúc lâu, bạch tuộc mới tiếp tục nói, "Mặc dù Eve đã nói ta chính là vị Friedrich kia, ta cũng chẳng có chút ký ức nào cả.

Nhưng mà, lúc nhìn ảnh của hắn, ta nghĩ rất lâu, cảm thấy như có một giọng nói bé xíu bên trong ta nói với ta rằng hắn rất yêu ta, mà ta cũng rất yêu hắn, ta rất tự hào về hắn."

Bạch tuộc kiêu ngạo nhìn anh, vẻ mặt rất chi công khai khẳng định chủ quyền.

Cố Trường An bỗng nhớ tới tác phong ngoài lạnh trong nóng độc ác của thượng tướng Friedrich.

"Hắn là của ta.

Ta không nhớ rõ gì hết, nhưng ta vẫn có thể tìm được ảnh của hắn, sau đó lại yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên."

Nó lại lâm vào hồi ức.

Khi nó mở miệng trở lại, giọng nó không còn xúc động như vậy nữa mà đã bình tĩnh hơn, hai mắt lại chẳng thể hiện cảm xúc gì - cứ như động vật máu lạnh thật sự.

"Nhưng mà, ta cũng không còn là ta lúc đó nữa.

Ta bây giờ được tạo thành từ quá nhiều thứ, nên đối với ta, một nhân loại cũng quá nhỏ bé.

Mặc dù ta yêu hắn, thế nhưng, cái tình yêu này khác xa tình yêu của nhân loại."

Bạch tuộc giơ một xúc tu lên chạm vào ngực như thể đang chạm vào trái tim lúc trước của mình.

"Nhận ra được điều này khiến ta mơ hồ thấy đau khổ.

Nhưng chỉ là mơ hồ mà thôi.

Bản chất của ta vốn đã không phải là nhân loại."

Đôi mắt vô cảm kia nhìn thẳng vào Cố Trường An, "A Cố, ta từng hy vọng ngươi có thể nhanh chóng thấy được thật nhiều, nhanh chóng trở thành siêu nhân loại...!Ta hối hận rồi.

Ngươi phải cẩn thận."

Cố Trường An ngẩn ra.

Tình yêu có thể khiến một người chiếm một phần rất lớn trong cuộc đời của người khác.

Mà một đời người lại chính là lịch sử của người đó.

Một người có thể chiếm bao nhiêu phần trăm trong lịch sử của một quốc gia? Có chăng cũng chỉ là vài nét bút, quan trọng thì viết nên một câu chuyện, mà không thì cũng chỉ là một câu một chữ khái quát chúng sinh.

Thế một người có thể chiếm bao nhiêu phần trăm trong lịch sử Trái Đất?

Có thể chiếm bao nhiêu phần trăm trong lịch sử Hệ Mặt Trời?

...!

Nếu dung lượng não của một sinh vật có độ lớn tương đương lịch sử của một hệ hành tinh, vậy thì, một người, trong cuộc sống của sinh vật đó, có thể chiếm bao nhiêu phần?

Vậy sinh vật đó liệu có thể nảy sinh tình cảm với người đó không?

Cố Trường An suy nghĩ một lát, bỗng nhận ra vấn đề này có thể tham khảo đáp án từ những tình huống khác.

Mặc dù không phải là tình yêu, nhưng giống với việc chăm sóc vật nuôi, "tình yêu" của Eve dành cho con người, và việc bà nuôi nấng anh và Địch thượng tướng, đều là những tình cảm không thể phủ nhận.

Cho dù anh có không đồng ý với cách hành xử của Eve thế nào, thật ra anh đều không nên đối xử với bà như vậy.

"Cảm ơn ngươi," Cố Trường An duỗi tay chạm vào xúc tu của bạch tuộc, "Bạch tuộc tiên sinh."

Bạch tuộc vui lên, lại ôm ảnh của Kha Mạch vào ngực, khoe với anh, "Kha Mạch của ta đứng nhất trong cuộc chiến chống lại Trùng tộc đó!"

Cố Trường An cười, "Ta cũng nhớ rõ chiến dịch kia, quả thật là một chiến dịch được triển khai rất đẹp..."

Dưới ánh mắt lấp lánh của bạch tuộc, Cố Trường An chậm rãi kể cho nó nghe về chiến dịch kinh điển đó.

["Hồi ký của đại tá Don", trích đoạn hai.]

[Từ hoạt động tìm kiếm bí mật mà bây giờ không còn là bí mật đó, ta đã tổng kết được một số kinh nghiệm cuộc sống: càng là người nghiêm trang thì càng có khả năng giả đứng đắn.

Ví dụ như ai đó mặt lạnh như núi băng, thật ra đêm nào cũng hóa sói ăn vạ người thương của mình.

Hoặc là, có ai đó khác trông cấm dục như linh mục...!chậc, thôi không nói nữa.]

Tiên phong doanh đại thắng trở về.

Nhưng mà trên diễn đàn Starnet, đề tài đang hot nhất hiện nay lại không phải Tiên phong doanh.

Đúng hơn, đề tài hot sùng sục này là về giáo sư di truyền học Omega - Kitano Hikari, người vừa bị nghị sĩ William Murdoch đẩy lên sân khấu.

Anh không chỉ phát hiện ra giới hạn van di truyền của loài người ABO mà còn nghiên cứu giải pháp và công bố miễn phí tất cả các kết quả nghiên cứu, sau đó lại mời các chuyên gia các bên cùng thảo luận, nhằm tháo gỡ hạn chế về van di truyền của loài người ABO sớm nhất có thể.

Mà cái thường xuyên được nhắc đến bên cạnh thành quả nghiên cứu của anh chính là ngoại hình không chút tì vết của anh.

Vì thế, đi liền với tên anh chính là những từ đại loại như "Thần", "thiên sứ", "niềm hi vọng của nhân loại", "ánh mặt trời của Loại Địa Cầu".

Kitano Hikari đã định sẵn sẽ đi vào biên niên sử của nhân loại.

Khi anh kết thúc bài giảng, đám đông dưới đài vẫn vỗ tay nhiệt liệt.

Trong phòng khách ở hậu trường, William Murdoch, vừa rồi còn tỏ vẻ rụt rè, liền quỳ xuống chân Kitano Hikari, hôn lên tay anh như một tín đồ, thành kính gọi anh hai tiếng "Sensei".

Note nhỏ của Editor: Hikari trong tên của Kitano Hikari có nghĩa là ánh sáng:D nên là mọi người mới gọi anh ta là "ánh sáng của nhân loại", hoặc do tác giả cố tình viết thế để đắp nặn hình tượng cho nhân vật..

Truyện Chữ Hay