Gần đây, mọi người trên tàu Conquest ngủ không ngon lắm.
Nguyên nhân thì lại khá là khác nhau.
Seryozha mới yêu, buổi tối cứ nghĩ về đại tá của cậu, làm sao có thể ngủ ngon được.
Chamberlain thấy Cố Trường An và Seryozha cứ tỏ vẻ một giây muốn mở cửa sổ nhìn nhau một lần, trong lòng vừa nghi ngờ vừa không muốn nghi ngờ.
Hơn nữa, du hành vũ trụ đi xa như vậy, hắn lại không giống hai người nọ yêu đương với ai, không hợp nói chuyện với Don nửa câu, lại còn cảnh giác với bạch tuộc, nên hắn suy nghĩ nhiều quá, khó ngủ.
Don cũng có tâm sự của mình.
Mà Cố Trường An thì là vì âm thanh kỳ lạ trong đầu anh đã quay trở lại.
Nó không thể miêu tả được, cực kỳ khó hiểu giống chuỗi âm thanh anh vẫn nghe thấy trước khi nói chuyện với "ảo thuật gia", nên Cố Trường An đoán là, cuộc gặp gỡ với "ảo thuật gia" là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nếu so sánh âm thanh trong đầu Cố Trường An với radio thời xưa trên Trái Đất, thì cái radio này, chẳng biết vì sao lại rất thường xuyên nhảy đến kênh có toàn tạp âm.
Một hôm, radio đi đến một chỗ mới, lại nhảy tần số.
Lúc bấy giờ, có một kênh địa phương được phát sóng, có lẽ do tần số tương tự với kênh nhiễu, đã xảy ra nhiễu xuyên âm.
Vì thế, từ tạp âm Cố Trường An nghe thấy giọng của "ảo thuật gia".
Đây là suy đoán của Cố Trường An, anh không có cách nào kiểm chứng suy đoán này, nên đành bỏ qua.
Từ lời nói của "ảo thuật gia", anh hiểu rằng những gì đã xảy ra với mình có thể khiến mình mạnh mẽ hơn, càng có thể chống lại những nguy hiểm kinh khủng hơn.
Sau đó, Cố Trường An chấp nhận sự thật này.
Việc mà Cố Trường An không thể chấp nhận được cho lắm, hay đúng hơn là, hơi xấu hổ để chấp nhận, chính là ánh mắt quá nhiệt tình của Seryozha.
Đôi mắt xanh xám xinh đẹp kia, ngày nào cũng thế, từ lúc Cố Trường An bước ra khỏi phòng ngủ đến lúc họ chúc nhau ngủ ngon, không lúc nào không chăm chú nhìn anh.
Hầu hết thời gian, ánh mắt đó vui sướng, dịu dàng, như thể toàn bộ ánh sao đã rơi vào trong đôi mắt ấy.
Nhưng đôi khi ánh mắt đó lại quét xuống gáy, xuống eo, xuống đôi chân dài, giống như một con sói đang dò xét điểm yếu của con mồi.
"Liêu Sa."
Cố Trường An rốt cuộc không chịu được nữa, lấy uy quyền của đại tá, cố gắng bình tĩnh bảo Seryozha, "Thu ánh mắt của cậu lại.
Tôi là đại tá của cậu, cậu không thể lúc nào cũng nhìn tôi như thế."
Seryozha như chó lớn đột nhiên bị chủ nhân vô cớ lấy mất đồ ăn, đáng thương cúi đầu nhìn Cố Trường An, lí nhí hỏi, "Nhìn thôi cũng không được ư?"
Đã không thể gần gũi, không thể ôm, càng không thể ăn, chỉ nhìn thôi mà cũng không được sao?
Cố Trường An suýt nữa mềm lòng.
Lúc trước, anh thấy mình hoàn toàn bất lực trước ánh mắt của Seryozha, mà anh cũng nghĩ bản thân mình che giấu rất kỹ, không bị ai phát hiện cả.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần bị Seryozha nhìn, anh liền bị Don và bạch tuộc trêu chọc, lại còn bị Chamberlain nhìn bằng ánh mắt không tán đồng.
Nói thế nào thì nói, thực ra như thế cũng không nên cho lắm.
Vì thế, Cố Trường An xoa đầu Seryozha, cứng rắn nói, "Lúc ở cùng người khác thì không được."
Seryozha quyết định ghét Don và Chamberlain.
Trước đây, đối với cậu, bọn họ chỉ là đồng đội có tên họ diện mạo không rõ ràng, nhưng bây giờ, cậu quyết định ghét họ.
Seryozha bắt lấy bàn tay Cố Trường An đang định thu lại, cọ cọ như sói, hỏi, "Nếu em làm được, anh định thưởng em cái gì?"
Sao lại còn kiếm cớ được thưởng nữa? Cố Trường An dở khóc dở cười, lại lo lắng nhỡ Seryozha đưa ra yêu cầu gì mà anh không thể đáp ứng, nhỡ cậu lại đau lòng thì khổ.
Seryozha đưa bàn tay anh đến bên khóe miệng, trân trọng chạm vào một chút, mà giọng nói trầm thấp từ tính của cậu lại xuống thấp hơn nữa, "Anh chải lông cho em, được không?"
Nếu không thể chạm vào Cố Trường An, vậy thì được Cố Trường An chạm vào cũng được.
Chỉ chải lông thôi sao?
Cố Trường An nhớ lại hình thái sói xinh đẹp của người trước mặt, cảm thấy sung sướng như được thú cưng làm nũng, có chút muốn thử, cong đôi mắt đáp ứng ngay.
Hôm nay, lúc ở phòng huấn luyện, tầm mắt của Seryozha không hề chạm tới bộ phận xấu hố nào cả, chuyển sang dính chặt vào bàn tay mịn màng của Cố Trường An.
Mỗi lần Chamberlain thấy được, hắn đều hắng giọng, kết quả hắng giọng nhiều đến mức đau cả họng.
Don tỏ vẻ người từng trải, buông tay cảm thán, "Đúng là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, như lang như hổ vậy."
Anh lại còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy từ cuối, sợ hai tên tay mơ trong tình yêu kia nghe không hiểu.
Cố Trường An bình tĩnh cười, ra lệnh, "SER, đến phòng đối chiến, chúng ta đánh một trận."
Đôi mắt Seryozha sáng lên.
Đối chiến thì có thể chạm vào Cố Trường An!
Seryozha bước vào phòng đối chiến.
Cố Trường An điều chỉnh trị số trọng lực trong phòng đối chiến, đảm bảo hai người có thể bình thường ra chiêu, đồng thời sẽ không bị thương.
Don đổi sang một chiếc máy huấn luyện tiện theo dõi, hớn hở chờ xem đối chiến của hai người.
Chamberlain muốn quan sát Cố Trường An, lập tức làm theo.
Mỗi học sinh của trường quân đội đều phải học cách đối chiến, đây là kỹ năng cơ bản quân nhân cần biết, nhưng những năm gần đây học sinh tiến vào Tiên phong doanh đều phải đập đi xây lại toàn bộ những kỹ năng này.
Cách chiến đấu được học trong trường quân sự không có tác dụng gì đối với lũ Trùng tộc mạnh mẽ ấy, nên cách chiến đấu do Tiên phong doanh nghiên cứu ra trên chiến trường mà tân binh được học chính là cách chiến đấu dùng nhược điểm của Trùng tộc để giết Trùng tộc.
Mỗi quân nhân Tiên phong doanh đều phải huấn luyện đủ nhiều để đạt đến trình độ kỹ năng trở thành ký ức cơ bắp, bởi vì chỉ như vậy mới có thể dùng cơ giáp trên chiến trường đối mặt với Trùng tộc không rơi vào thế hạ phong.
Cho nên, nếu hai quân nhân Tiên phong doanh muốn đối chiến, cần phải thực hiện những biện pháp bảo vệ nhất định.
Seryozha đã quen đánh phủ đầu, ngay khi tiếng kêu báo hiệu bắt đầu vang lên, cậu đã cử động, đè tay Cố Trường An, định gập tay Cố Trường An lại.
Chiêu này không thể nói là đang nhường, nhưng cũng là lựa chọn gây ra tổn thương thấp nhất.
Cố Trường An đã rất lâu chưa bị coi thường, nhận ra được Seryozha đang nhẹ tay với mình, lửa giận trong lòng bỗng dâng cao, anh theo đó phất tay, nhẹ nhàng xoay người nhấc chân đá vào eo Seryozha.
Bởi vì đã điều chỉnh trị số để bảo vệ, cú đá này của Cố Trường An cũng không mạnh lắm, mà anh đoán là, nhiều nhất Seryozha cũng chỉ mất mặt chút, lăn một vòng là có thể giảm được bảy, tám phần lực đá, sẽ không bị thương.
...Seryozha bay ra ngoài.
"Liêu Sa!"
Cố Trường An nhanh chóng bật màn hình AI lên, ngừng trận đấu, sau đó vội chạy đến bên cạnh Seryozha.
"Cậu có sao không?"
Seryozha cảm thấy hơi đau ở eo, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng cậu cứ quỳ rạp dưới đó, cảm thấy cả đời sẽ không ngẩng đầu lên được.
Mất mặt quá.
Cậu được gọi là Alpha giỏi nhất ở Tiên phong doanh, thế mà lại bị đại tá của mình đạp bay ra ngoài trong lúc đối chiến bật chế độ bảo vệ.
Cậu yếu như thế, chắc đại tá của cậu sẽ không bao giờ chấp nhận bị cậu đem về ổ mất.
Seryozha nghĩ vậy, càng thấy tổn thương.
Cố Trường An thấy cậu vẫn không nhúc nhích, sốt ruột, vén áo huấn luyện của cậu lên, đè tay vào chỗ bị mình đá trúng.
"Có đau không?"
Eo của cậu được đại tá chạm vào!
Seryozha suýt nữa rên lên, nhưng cậu kiềm chế lại, tỏ vẻ đáng thương trả lời, "Có một chút."
Cố Trường An xem số liệu bạch tuộc gửi tới, một tay nhấc người dưới đất lên, lo lắng trong lòng tan đi, lại không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, giống như đang hù dọa đám trẻ con ở cô nhi viện, nói, "Trẻ con nói dối mũi sẽ to ra đó."
Seryozha nghiêm túc chạm vào chiếc mũi cao của mình, "Không to ra."
Nhưng đại tá của cậu đáng yêu như vậy, cậu không thể cam đoan không có chỗ nào khác trên người mình to ra cả.
Seryozha ép bản thân mình suy nghĩ trong sáng chút, lo lắng hỏi, "Đại tá, có phải anh lại mạnh lên rồi không?"
Có bạch tuộc giúp anh che dấu biến động tình trạng cơ thể mỗi ngày, Cố Trường An tránh né không đáp, giả vờ nghi hoặc hỏi, "Lại?"
Seryozha thở dài, "Đại tá, bọn em đâu phải vừa mù vừa điếc."
Cố Trường An đương nhiên cũng biết anh không thể giấu mãi, thậm chí, là quan chỉ huy, anh cũng không nên giấu.
"Cậu không sợ..."
Cố Trường An không nói tiếp, anh cảm thấy câu hỏi này đối với một thanh niên đang yêu có vẻ không cần thiết lắm.
Không phải anh không tin Seryozha, nhưng anh cảm thấy bây giờ hỏi câu này chính là thừa nhận bản thân mình đang lo sợ.
Hóa ra anh cũng sợ bị đồng đội xa lánh, mặc dù việc bị xa lánh cũng không làm lung lay ý chí của anh được.
Cố Trường An chưa bao giờ cảm thấy thế này.
Bạch tuộc từng nhắc đến một tác giả nọ trên Trái Đất, vị ấy viết rằng, cảm xúc nguyên sơ và mãnh liệt nhất của con người chính là sợ hãi, mà nỗi sợ hãi nguyên sơ và mãnh liệt nhất lại là sợ không biết.
Anh thấy sợ, nhưng đồng thời, anh cũng đang ngày một trở thành bản thân khiến đồng đội của mình sợ hãi.
Tình huống này, bọn họ du hành vũ trụ càng lâu, sẽ càng ngày càng tệ đi.
Seryozha nắm tay Cố Trường An, kiên định nói, "Đại tá, em không sợ.
Em sẽ ở bên anh.
Sẽ luôn luôn ở bên anh."
Cậu sẽ không thề thốt những thứ hoa mỹ, cũng không định nói thế, cậu chỉ muốn nói với đại tá của mình rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cố Trường An cười nhẹ, xoa đầu cậu, thúc giục, "Đi huấn luyện thôi."
Bên ngoài khu đối chiến, Chamberlain và Don khiếp sợ nhìn hai người có vẻ vẫn chưa hề phát hiện bản thân thân thiết đến mức không thích hợp thế nào bên trong, sau đó quay mặt nhìn nhau.
Bọn họ thấy được nỗi khiếp sợ giống y hệt nhau trong mắt đối phương.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Chamberlain vì tín ngưỡng bỗng trở nên cuồng nhiệt, còn ánh mắt của Don vì lý trí trở nên bình tĩnh.
Bọn họ nhìn được đối phương đang nghĩ gì, vì thế cùng lúc dời mắt, mỗi người lại quay trở về máy huấn luyện của mình.
Cố Trường An và Seryozha cũng đi ra, hoàn thành phần huấn luyện của mình.
Bữa sáng hôm nay, Don rốt cuộc nấu được một món ngon.
Canh cà chua và bánh pizza mới ra lò.
Don như thể cuối cùng cũng tìm được về nguồn cội nước Pháp của mình, thỏa mãn dùng tục ngữ cảm thán, "Cest vie."
() Cest vie: đây là cuộc sống.
Chamberlain thành kính cảm ơn Chúa.
Cố Trường An nhận ra, từ khi rời khỏi hành tinh Death, Chamberlain có vẻ càng sùng đạo hơn, một ngày ba bữa nhất định phải cầu nguyện, có lẽ do vừa trải qua nguy hiểm sống chết.
Cố Trường An sẽ không can thiệp vào tín ngưỡng của người khác, ngược lại, anh lại còn hơi hâm mộ Chamberlain có thể quy hết những gì không biết và khó hiểu về Chúa - anh không làm được, mà cũng không định làm vậy.
Don trước giờ nhìn vậy không chịu được, liếm thìa, nhíu mày bất mãn, "Sao anh không cảm ơn tôi?"
Chamberlain có trật tự rõ ràng, lại còn bị Don khó chịu, liền dài dòng, "Cậu tìm được nguyên liệu nấu ăn quý giá, đương nhiên tôi đã cảm ơn cậu.
Đồng thời, tôi cũng muốn cảm ơn Chúa đã dẫn đường.
Cậu không tin vào tôn giáo, không tin vậy, tôi không ép cậu, nhưng cậu cũng không thể ngăn tôi cảm ơn Chúa chứ."
Don thấy hắn lắm mồm, tặc lưỡi, "Ai thèm cái cảm ơn đấy của anh."
"Thế thì ngay từ đầu đừng có gây sự," Chamberlain lịch sự lạ thường, thế nhưng lại là trong bông có kim.
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, Cố Trường An mở miệng, "Nào.
Tôi có chuyện muốn nói với các cậu."
Bàn cơm bỗng chốc yên tĩnh.
Như thể con voi trong phòng mà bọn họ đang cố tình làm lơ đột nhiên đi đến trước mặt bọn họ..