Buổi tối.
Biệt thự của Hoắc gia đèn đuốc sáng trưng, quần áo xa hoa, yến tiệc linh đình.
Khu nhà cao cấp rộng lớn dưới ánh đèn lấp lánh có vẻ tưng bừng náo nhiệt, giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, chiếc cổng lớn xa hoa từ từ mở ra, trên tất cả cây cối trong biệt thự đều treo đầy đèn màu nhấp nháy như đom đóm, cả biệt thự chìm trong màu tím nhạt của ánh đèn huỳnh quang.
Hai bãi đỗ xe to lớn ở tầng trệt và tầng hầm đều đã chật kín, mỗi chiếc đều là xe thể thao sang trọng, lúc này xe công vụ không thể thể hiện đẳng cấp thân phận, mà tối nay trong Ngự thự cũng đột nhiên gia tăng cận vệ.
Tiệc đính hôn của Hoắc Thiên Kình và Phương Nhan được tổ chức long trọng, những người tới tham gia đều không phú thì quý, khách tới đều là trong giới thương nhân, chính trị hoặc là hoàng tộc, cho nên có thể coi đây cũng là một dịp tốt để kết giao, các cô gái nhà quyền quý đều cố gắng trang điểm sao cho xinh đẹp diễm lệ, xem thử có tìm được rể quý hay không. Có điều, Hoắc gia ngăn cản giới truyền thông, toàn bộ tiệc đính hôn đều không cho phép một phóng viên nào tham dự.
Chính giữa biệt thự, vốn là một lối đi nay được rải đầy hàng vạn cánh hoa hồng đỏ rực, tạo thành một chiếc thảm hoa hồng đỏ thật đài, trong hoa viên lại cố ý mời ban nhạc tới biểu diễn những bản nhạc êm ái lãng mạn.
Giữa biệt thự, tất cả pháo hoa trong nháy mắt đều được phóng lên, đầu tiên là dùng pháo hoa tầm thấp và pháo hoa dạng chùm tia, làm cho trong biệt thự hiện ra vẻ đẹp kỳ lạ, ở đằng xa lại dùng pháo hoa tầm cao, trên bầu trời đêm yên tĩnh hiện ra sự biến ảo vô cùng, những hình hoa đầy màu sắc xuất hiện, màn đêm trầm lặng trở nên đầy màu sắc rực rỡ chói lọi.
Tiếng dương cầm như nước cùng với tiếng nhạc giao hưởng vang lên khiến bữa tiệc đính hôn trở nên vô cùng lãng mạn, tiếng nhạc du dương hòa với tiếng pháo hoa rơi xuống, giờ phút này, toàn bộ Hoắc gia giống như thiên đường, tràn ngập ấm áp và lãng mạn.
"Những người có tiền các anh thật là xa xỉ, chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi mà cũng ồn ào huyên náo như vậy." Lúc Úc Noãn Tâm và Tả Lăng Thần đi vào biệt thự, nàng hoàn toàn bị những thứ trước mắt làm chấn kinh, không khỏi cảm thán như vậy.
Tả Lăng Thần cười: "Ngốc ạ, tuy nói đây là một bữa tiệc đính hôn, trên thực tế đây lại là một nơi để người ta kết giao, em cho là những người này thực sự chỉ đến tham gia bữa tiệc thôi sao, bọn họ chỉ là muốn tìm kiếm cơ hội làm ăn lớn mà thôi."
"Cho nên mới nói sinh ra trong nhà giàu có chưa chắc là một chuyện tốt, lấy chuyện kết hôn này mà nói, thực chất chính là một cuộc hôn nhân thương mại, vì lợi ích mà kết hợp với nhau, thật sự là đáng thương." Úc Noãn Tâm nhẹ giọng nói.
Tả Lăng Thần cười ôn nhu, cúi người xuống nói khẽ vào tai nàng: "Mặc dù đó là một chuyện thật không thể chối cãi, nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ như anh đây, không phải là tìm được tình yêu chân chính của mình rồi sao?"
"Miệng lưỡi trơn tuột…" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn tâm đột nhiên đỏ lên, đôi bàn tay trắng nõn như phấn đánh nhẹ lên người anh.
"Như vậy tâm trạng của em sẽ thả lỏng được một chút." Tả Lăng Thần ôm vai nàng, trong tiếng cười rõ ràng mang theo sự chăm sóc.
Lòng của Úc Noãn Tâm trở nên ấm áp, không muốn xa rời mà càng kề sát anh hơn.
Ngoại hình hai người đều quá xuất sắc dẫn đến sự chú ý của đông đảo ánh nhìn.
"Lăng Thần, Noãn Tâm, hai người tới rồi à."
Lúc hai người vừa vào tới phòng khách, Phương Nhan – nữ nhân vật chính của hôm nay liền nhìn thấy bọn họ, vui vẻ đi về phía hai người.
Phương Nhan hôm nay đặc biệt quyến rũ, bộ váy dạ tiệc xa hoa do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Versace đích thân thiết kế làm lộ ra vẻ dịu dàng nữ tính cùng khí chất thanh cao, hoa văn chạm rỗng gợi cảm khiến cho chiếc eo lưng nhỏ nhắn càng thêm mảnh mai, những chiếc tua dưới váy phất phơ sống động, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Màu xanh lam tươi đẹp phối hợp với chiếc đai lưng được chạm rỗng tỉ mỉ, một bộ vòng tay và hoa tai ngọc bích, chiếc nơ hình con bướm trên vai càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, chiếc váy dạ tiệc có đai lưng đan chéo bằng lụa the[6]màu trắng, trên mặt váy lụa the màu lam là những đường trang trí bằng chỉ bạc lóe sáng, càng tôn lên vẻ phong tình lãng mạn thanh nhã.
"Tiểu Nhan, hôm nay cô thật xinh đẹp." Úc Noãn Tâm kéo tay Phương Nhan, khen ngợi từ đáy lòng.
Tuy rằng nàng cùng Phương Nhan tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng khí chất xinh đẹp nho nhã trên người Phương Nhan khiến nàng không cần phòng bị, tuy cô xuất thân danh môn nhưng không hề có chút tính khí của đại tiểu thư, ôn nhu lễ độ, đó cũng chính là nguyên nhân Úc Noãn Tâm có thể gần gũi với cô.
Vả lại đối với Phương Nhan, Úc Noãn Tâm trước sau vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Phương Nhan cười đỏ mặt: "Tôi thấy tối nay cô là người đẹp nhất mới đúng, cô xem, cô vừa tới, đã thu hút hết ánh mắt của mọi đàn ông trong này."
Úc Noãn Tâm xấu hổ nhếch miệng cười: "Tiểu Nhan, cô đang đùa với tôi sao, hôm nay cô mới là nhân vật chính, sao tôi dám giành nổi bật với cô."
Nàng rất thích màu trắng, vì vậy tối nay chọn đầm dạ tiệc cũng là màu này.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy dài chấm đất màu trắng có đính những hạt ngọc trai sáng bóng, kiểu dáng hở vai lộ ra khí chất ngọt ngào mềm mại, trang trí những nếp xếp và dải lụa làm cho kiểu dáng và màu sắc đơn giản này có cảm giác thêm cao quý, váy lụa màu trắng phiêu dật phối hợp với ngọc trai càng thêm yêu kiều chói mắt, tràn ngập khí chất mộng ảo của tiên nữ, không cần thêm bất cứ đồ trang sức gì, cũng đã đủ thỏa mãn ánh mắt của mọi người rồi.
Úc Noãn Tâm thiên sinh lệ chất, chỉ là một bộ lễ phục thiết kế đơn giản đã có thể làm cho nàng trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
"Lăng Thần, anh cần phải nhanh lên một chút cưới Noãn Tâm về nhà nha, một cô gái xinh đẹp như vậy đàn ông đều sẽ không bỏ qua." Phương Nhan nói đùa.
Tả Lăng Thần nhẽ nhàng ôm lấy Úc Noãn Tâm, hết sức nhu tình nhìn nàng nói: "Đương nhiên rồi."
Phương Nhan nhìn một màn ân ái của bọn họ, đôi mắt đen đang mỉm dần dần nổi lên một tia phức tạp, cô mở miệng nói: "Lăng Thần, thật sự cảm ơn anh và Noãn Tâm đã tới tham gia tiệc đính hôn của em và Thiên Kình, em thực sự mong muốn anh và Thiên Kình có thể có được một ngày hòa bình chung sống."
Tả Lăng Thần nghe xong, ánh mắt trở nên ảm đạm một chút, lập tức cười nhẹ: "Chỉ hy vọng như thế. Hôm nay là ngày vui của em, thấy em vui vẻ anh cũng rất yên tâm, anh thấy ba mẹ em hôm nay cũng rất vui vẻ."
Anh ta nhìn về phía cách đó không xa, ba mẹ của Phương Nhan đang cùng mẹ của Hoắc Thiên Kình trò chuyện rất vui vẻ.
"Đúng vậy…" Phương Nhan nhìn ba mẹ mình ở bên kia, mỉm cười nói: "Bọn họ đã mong đợi ngày hôm nay rất lâu rồi."
Úc Noãn Tâm cũng nhìn sang, hai nhà trò chuyện vui vẻ làm cho lòng nàng nổi lên một cảm giác mơ hồ khó hiểu, đó là một loại cảm giác như là hơi đau đớn, có lẽ nhà danh tiếng như Phương Nhan mới có thể xứng với Hoắc Thiên Kình.
Nàng lại đưa mắt nhìn Lăng Thần và Phương Nhan, không hiểu vì sao, vừa nghe thấy hai người họ nói chuyện, nàng luôn cảm thấy có chút khác thường, trong mắt của Phương Nhan và Tả Lăng Thần dường như mang theo một chút gì đó làm nàng khó hiểu, đến tột cùng là cái gì… Nàng thật sự không hiểu.
Rốt cuộc Hoắc gia có bao nhiêu bí mật? Rốt cuộc Tả gia có bao nhiêu bí mật? Kể cả Phương Nhan có phải là một bí mật hay không cũng khiến nàng không cách nào đoán được?
Đang suy nghĩ, ánh mắt của nàng đụng phải một bóng dáng cao lớn lừng lững, dáng người cao to ở giữa đám đông mọi người vô cùng thu hút sự chú ý, kể cả khí thế vương giả trên người cũng là không ai có thể sánh được.
Là Hoắc Thiên Kình!
Một bộ tây trang tối màu tinh tế vây quanh dáng vóc cao lớn của hắn, đường nét vô cùng đẹp đẽ giống như là điêu khắc, mỗi đường nét đều lộ ra vẻ tao nhã và cao quý không gì sánh được, cặp mắt sâu thẳm sắc bén, tà mị mê hoặc, phảng phát giống như có một loại ma lực khiến cho hồn xiêu phách lạc.
Khí thế cao quý khiến cho người ta không dám coi thường ấy phát ra từ mọi cử chỉ nhỏ nhất của hắn, cả người hắn tỏa ra khí chất nguy hiểm kì lạ làm cho người ta khó có thể kháng cự lại.
Đôi môi vốn lạnh lẽo của hắn nở một nụ cười nhàn nhạt rồi đi về phía bọn họ, đi qua đâu cũng thu hút những ánh mắt hâm mộ dõi theo của đám nhà giàu.
Dưới ánh đèn thủy tinh, cặp mắt đen của hắn lộ ra vẻ cao quý, tựa như đế vương cao cao tại thượng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào, lại không thể dời mắt đi, đôi mắt thâm trầm như biển không cách nào nhìn thấu được, thâm sâu khiến lòng người khiếp đảm không nguôi.
Hắn chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt…
Trong lòng Úc Noãn Tâm đột nhiên cứng đờ, nhất thời ngẩn cả người, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng cẩn thận.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng và ánh mắt của Hoắc Thiên Kình chạm vào nhau, không hẹn mà gặp…
Một người hoảng loạn thất thố…
Một người thâm trầm kín đáo…
Một gợn sóng như vô tình nhẹ nhàng lướt qua trên mặt hồ, nhưng trong lòng cả hai đều lưu lại một chút vết tích rung động…
Khi Hoắc Thiên Kình từng bước đến gần nàng, nàng cảm nhận được một khí thế bức người kéo đến, trong đầu đột nhiên hiện ra những lời hắn nói với nàng trong xe đêm đó…
Trong lòng căng thẳng!
"Đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?"
Hắn tiến lên, làm như ôn nhu ôm lấy chiếc eo thon của Phương Nhan, nhưng ánh mắt lại không chút che giấu nhìn đối diện vào Úc Noãn Tâm, nàng giống như tiên nữ làm ánh mắt của hắn đột nhiên tối sầm lại…
"Bọn em đang nói hôm nay đúng thật là một ngày lành, mọi người có vẻ đều rất vui!"
Tả Lăng Thần dễ dàng phát hiện ra ánh mắt tham lam của Hoắc Thiên Kình, lập tức ôm lấy Úc Noãn Tâm vào lòng, khóe môi lộ ra khí chất quý tộc không kém gì Hoắc Thiên Kình.
Bên môi Hoắc Thiên Kình lộ ra một tia chế giễu, dường như không để ý đến lời nói và cử chỉ phòng bị của Tả Lăng Thần, bàn tay to đưa về phía trước mặt Úc Noãn Tâm, với một tư thế không cho phép cự tuyệt.
"Úc tiểu thư, ngày hôm nay rất hân hạnh đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Phương Nhan, thực sự là rất vinh hạnh!"
Nhìn bàn tay đang hướng về trước mặt mình, to lớn mạnh mẽ, Úc Noãn Tâm khẽ giật mình, chần chừ một chút, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của hắn, một lát sau, mới giơ bàn tay nhỏ bé lên, đặt lên tay hắn.
Hoắc Thiên Kình cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bao lấy hoàn toàn bá đạo, đột nhiên nắm chặt, sau đó buông ra.
Bên môi nở ra một ý cười gần như không thể nhận ra: "Lễ đính hôn có Úc tiểu thư tham dự nhất định sẽ thêm rạng rỡ không ít, chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Lời nói trầm trầm thốt ra khiến cho người ta không thể hiểu thấu đáo được ý tứ trong đó.
Đôi mày của Tả Lăng Thần vô thức chau lại, gương mặt xinh đẹp của Phương Nhan lại hơi lộ vẻ xấu hổ.
Còn trong lòng Úc Noãn Tâm liền có chút lăn tăn bất an…
Dần dần, lan ra toàn thân…
"Lăng Thần, đây là cháu dâu mà lần trước cháu mang về sao?"
Lúc bầu không khí giữa bốn người có vẻ căng thẳng thì một giọng nói hiền lành vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Là Hoắc lão phu nhân, bà ngồi trên xe lăn, một người hầu đang từ từ đẩy bà về phía trước, quần áo phục sức trên người rất lộng lẫy quý phái, hiển nhiên là để phù hợp với bầu không khí vui mừng của ngày hôm nay, nhưng mắt lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm bên cạnh hắn.
Hoắc lão phu nhân?
Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy muộn phiền, nhìn ánh mắt bất mãn đang hướng về phía mình, sao nàng lại không hiểu rõ ý tứ trong đó.
"Bà ngoại, thân thể của bà vẫn khỏe mạnh như vậy!"
Tả Lăng Thần lễ phép tiến lên, gương mặt anh tuấn tươi cười: "Không sai, nàng là cháu dâu của bà, gọi là Úc Noãn Tâm, Noãn Tâm, mau qua chào bà ngoại."
Dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc nãi nãi, Úc Noãn Tâm thấp thỏm bất an tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, chào bà…"
Bên môi Hoắc Thiên Kình nở một nụ cười nhạt không dễ phát hiện…
Hoắc lão phu nhân chăm chú nhìn nàng, không nói một câu, trong ánh mắt hiền lành hiện lên một chút nghi hoặc, bà đem tầm mắt hồ nghi nhìn hết Hoắc Thiên Kình sang Tả Lăng Thần, sau cùng rơi vào trên mặt Úc Noãn Tâm.
Một lúc sau, bà mới mở miệng, thay đổi vẻ hờ hững vừa rồi, kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, giả vờ vui vẻ nói: "A, thì ra cháu chính là cô gái mà cháu ngoại ta luôn miệng nhắc tới, tốt lắm tốt lắm, bà ngoại rất thích cháu, Lăng Thần…" Bà quay đầu nhìn về phía Tả Lăng Thần, hỏi: "Cô gái xinh đẹp như vậy mợ cháu đã thấy chưa?"
"Mợ đã thấy rồi ạ." Tả Lăng Thần nhẹ giọng nói.
"Ừ."
Hoắc lão phụ nhân ý vị sâu xa liếc nhìn bốn người bọn họ, lập tức cười nói: "Là Noãn Tâm phải không? Bà rất thích cháu, tối nay cháu ở lại bên cạnh bà được không?"
"Cháu…" Úc Noãn Tâm cắn môi, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía Tả Lăng Thần.
"Nếu bà ngoại thích em, vậy em ở lại với bà đi." Tả Lăng Thần tiến lên, nhẹ nhàng nói với nàng.
Úc Noãn Tâm gật đầu.
Hoắc lão phu nhân cười cười, "Noãn Tâm à, đẩy bà đến khu nghỉ ngơi bên kia đi thôi, nơi như này thích hợp cho đàn ông bọn họ giao thiệp, mau để cho bọn họ đi thôi".
Úc Noãn Tâm biết rõ Hoắc lão phu nhân nhất định đầy mình nghi hoặc, lại lần nữa gật đầu.
Ở khu nghỉ ngơi, đám người hầu mặc quần áo màu trắng, tay cầm khay, xuyên qua đám người đủ màu sắc, đám thân sĩ và đám thục nữ nhìn thấy Hoắc lão phu nhân thì trên mặt đều lộ ra vẻ cung kính.
Úc Noãn Tâm cầm một chén thuốc bổ đến trước mắt Hoắc lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Chén này là đồ uống làm từ quả việt quất, rất có lợi cho thân thể của bà."
Hoắc lão phu nhân gật đầu tiếp nhận đồ uống, nhưng lại đặt ở một bên, nhẹ giọng nói: "Noãn Tâm à, cháu ngồi xuống".
Úc Noãn Tâm âm thầm thở dài một hơi, nghe lời ngồi xuống ghế sô pha trước mặt.
"Noãn Tâm, bà vẫn còn thói quen nghe cháu gọi bà nội." Không còn thấy vẻ tươi cười vừa rồi của Hoắc lão phu nhân nữa, trên mặt chỉ là nghiêm túc và u buồn, "Bà cứ nghĩ cháu sẽ trở thành cháu dâu của bà, không ngờ cháu lại muốn trở thành cháu dâu đằng ngoại của bà."
"Hoắc lão phu nhân, xin lỗi… bà thực sự hiểu lầm cháu rồi, ngay từ đầu cháu đã không có gì với Hoắc tiên sinh…" Úc Noãn Tâm thản nhiên nói, nhưng lòng lại hơi so lại.
Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, thở dài một hơi, "Noãn Tâm à, bà sống đến cái tuổi này, từng gặp nhiều người còn trẻ hơn các cháu rồi, đứa nhỏ Thiên kình này nếu không có ý tứ gì đối với cháu, đánh chết nó cũng sẽ không đưa cháu về biệt thự đâu. Phải biết rằng một người đàn ông đồng ý thừa nhận lòng mình là một chuyện rất khó khăn, tính cách của Thiên kình là như vậy, chôn hết tất cả tình cảm ở trong lòng, dần dần thời gian dài, nó ngược lại cũng trở nên không biết chính bản thân rốt cuộc muốn cái gì nữa."
"Hoắc lão phu nhân, hôm nay là lễ đính hôn của Hoắc tiên sinh và Phương Nhan, cháu nghĩ Hoắc tiên sinh đã tìm được điều bản thân muốn, Phương Nhan là người phụ nữ có thể làm cho anh ấy ấm áp, bọn họ rất xứng đôi". Giọng nói của Úc Noãn Tâm mềm nhẹ như lụa, ngay cả bên môi cũng nở nụ cười như ẩn như hiện.
Hoắc lão phu nhân nhìn nàng, nhíu mày nghi hoặc.
"Theo ý bà, Phương Nhan cũng không phải là người phụ nữ thích hợp với Thiên Kình, Thiên Kình cũng không yêu con bé!"
Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, sửng sốt, lập tức cười cười. "Bà lo lắng quá rồi, nếu chỉ đơn thuần là đám hỏi thương mại, Hoắc tiên sinh hoàn toàn không cần tiến hành tiệc đính hôn này, nói vậy ở trong lòng Hoắc tiên sinh vẫn rất quan tâm tới Phương Nhan".
"Con bé ngốc, cháu xem được chẳng qua chỉ là mặt bề ngoài, đứa nhỏ Thiên Kình này, bà đã nhìn thấy nó từ nhỏ đến lớn, rất hiểu rõ tính tình của nó".
Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Kỳ thực các cháu vừa mới bước vào biệt thự thì ta đã chú ý tới rồi, Thiên Kình tuy rằng bỉnh thản không biến sắc mà chuyện trò vui vẻ với người quen của nó, nhưng ánh mắt thì lại vô ý luôn luôn dõi theo cháu, bà biết, cháu đã thật sự chiếm vị trí ở trong lòng nó rồi.
Ngón tay Úc Noãn Tâm vô thức run rẩy, kể cả trái tim kia cũng vô thức nhảy nhót, trở nên đập rất mạnh.
"Hoắc lão phu nhân, Hoắc tiên sinh anh ta… sẽ không thích cháu đâu, bà không nên suy đoán". Giọng nói của nàng có chút yếu ớt.
"Suy đoán đúng hay không, có lẽ thời gian có thể chứng minh tất cả, bà chỉ là lo lắng, căn cứ vào tính cách của Thiên Kình, nó sẽ không dễ dàng buông tay, đến lúc đó chỉ sợ làm Phương Nhan uất ức. Tuy rằng bà không thích nó lắm, nhưng dù sao con nhỏ cũng rất yêu Thiên Kình… Haiz!" Hoắc lão phu nhân bất đắc dĩ đành khẽ than dài, "Ngày hôm này quả thực làm bà già này đây khó xử, một người là Thiên Kình, một người là Lăng Thần, đều là những đứa cháu mà bà yêu thương, nhưng Noãn Tâm cháu thì chỉ có một!"
"Hoắc lão phu nhân…"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng kéo bà qua, dịu dàng nói. "Cháu biết bà yêu mến cháu, gả cho Lăng Thần là tâm nguyện lớn nhất của cháu, tuy không thể trở thành cháu dâu bà, nhưng coi như là người một nhà à, sau này cháu sẽ thường xuyên tới thăm bà…"
Chỉ cần là lúc Hoắc Thiên Kinh không quay về Ngự thự, trong lòng nàng yên lặng bổ sung thêm một câu.
"Được, Noãn Tâm, nếu đây là lựa chọn của cháu, ta cũng không thể nói được gì nữa nữa, chỉ là…" Trên trán Hoắc lão phu nhân có một tia nghi hoặc. "Lẽ nào, cháu nhìn Thiên Kình, một chút cảm giác cũng không có?"
Dường như trong nháy mắt Noãn Tâm liền bất động, kinh ngạc nhìn Hoắc lão phu nhân, một lúc lâu sau, mới cười yếu ớt. "Hoắc lão phu nhân, người cháu yêu chính là Lăng Thần…"
Hoắc lão phu nhân sau khi nghe vậy, gật đầu đành chịu. "Bà hiểu rồi… Chỉ mong thật là như vậy."
"Hoắc lão phu nhân, sự việc thực sự không phức tạp như bà tưởng tượng vậy đâu, lúc trước Hoắc tiên sinh mang cháu về Ngự thự chỉ là để cháu đánh đàn cho bà nghe, sự thực chính là đơn giản như vậy." Úc Noãn Tâm đứng dậy đi tới bên cạnh Hoắc lão phu nhân, ai ngờ, bởi vì đột nhiên đứng dậy, người hầu đi qua không có chú ý, hai người bỗng nhiên va vào nhau.
"Rầm!" Kèm theo một tiếng vang chói tai, đáp lại là tiếng khay rượu trên tay người hầu rơi xuống đất, đều khiến cho mọi người chú ý.
"Ôi ôi, xin lỗi, Úc tiểu thư, tôi không phải cố ý…" Người hầu thấy váy Úc Noãn Tâm bị rượu đó làm dơ, sợ đến toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.
Một màn hoảng loạn khiến Tả Lăng Thần và Phương Nhan đều tiến đến, tự nhiên cũng đưa tới sự chú ý của Hoắc Thiên Kình cách đó không xa.
"Noãn Tâm!" Tả Lăng Thần kéo nàng qua, khẩn trương hỏi thăm: "Có bị thương hay không?"
"Noãn Tâm, trời ạ, váy của cô bẩn rồi". Phương Nhan thấp giọng kêu lên kinh ngạc, lập tức nhìn về phía người hầu bên cạnh. "Sao anh lại làm vậy?"
Tính tình dịu dàng thường ngày dường như đã đột nhiên phát sinh chuyển biến, khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ra, Phương Nhan quyền uy như vậy, đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
"Tôi, tôi thực sự không nhìn thấy, Úc tiểu thư, cô ấy đột nhiên đứng dậy"
"Ý của anh là nói Úc tiểu thư chủ động đụng vào anh? Loại trốn tránh trách nhiệm này thực sự là đáng chết…!
"Tôi…"
"Được rồi, được rồi…"
"Được rồi, được rồi…" Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng kéo Phương Nhan qua, cười cười. "Tôi cũng chưa hề bị thương, chỉ là váy bị bẩn, hơn nữa quả thực không trách được anh ta, là tôi đột nhiên đứng dậy đúng lúc anh ta đi qua mà thôi".
"Được rồi, Phương Nhan!" Hoắc lão phu nhân uy nghiêm mở miệng: "Không phải tối hôm qua cháu đã chuẩn bị sẵn sàng một bộ đầm dạ tiệc sao, cho Noãn Tâm mượn thay đi, không nên làm to chuyện nữa, để cho người ngoài nhìn vào thì ra cái gì!"
Trên mặt Phương Nhan đỏ một mảng trắng một mảng, cô biết đây là Hoắc lão phu nhân đang đả kích uy tín làm Hoắc gia thiếu phu nhân của cô.
Tả Lăng Thần tiến lên giảng hòa, nói với người hầu: "Được rồi anh đi xuống đi".
"Vâng, xin lỗi Úc tiểu thư". Người hầu lại xin lỗi lần nữa.
"Úc Noãn Tâm, anh với em đi thay quần áo". Tả Lăng Thần nhẹ giọng nói, "Phương Nhan, đầm dạ hội của em để ở đâu?
"A, Lăng Thần, hay là để em đưa cô ấy đi, Trần Đổng vẫn còn đang chờ anh mà, anh đi nói chuyện đi". Phương Nhan vội vàng nói.
Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, cười nhẹ, "Chỉ là thay bộ quần áo mà thôi, cũng không phải chuyện đại sự gì, tự em đi là được rồi, Lăng Thần anh đi đi, tiểu Nhan, hôm nay cô là nữ chính, làm sao có thể bỏ đi được, yên tâm, tôi có thể một mình được".
Phương Nhan vẫn chưa đi khỏi, nghe vậy xong, nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Vậy được rồi, đầm dạ hội của tôi để ở trong phòng ngủ cuối cùng ở góc hành lang tầng bốn, cô trực tiếp đi tới thay là được rồi".
Úc Noãn Tâm gật đầu.
"Hoắc lão phu nhân, tôi đi đây". Nàng nhẹ nhàng nói.
Hoắc lão phu nhân mỉm cười gật đầu.
Tất cả đều khôi phục lại bình thường, kể cả Hoắc Thiên Kình ở đằng xa vẫn để ý tới bên này cũng tiếp tục chuyện trò vui vẻ cùng khách, nhưng cặp mắt lộ ra vẻ tức giận kia thì nhìn không thấu hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì…
Đối với Úc Noãn Tâm mà nói, muốn tìm đến căn phòng Phương Nhan nói, cũng không có gì khó khăn, dù sao nàng đã từng ở chỗ này, khi làm bạn với Hoắc lão phu nhân, hàng ngày nàng đều đi tới đi lui ở khu biệt thự này.
Tầng bốn đại đa số là phòng dành cho khách, còn có cả phòng tập thể thao rộng đến nghìn thước. Chuyển sang hành lang dài, tiếng nói cười vui vẻ dưới lầu gần như đã không còn nghe thấy nữa, khu biệt thự này luôn cách âm rất hiệu quả, chỉ còn lại thấp thoáng tiếng nhạc lưu chuyển.
Đẩy cánh cửa phòng cuối cùng ra, mùi hương thoang thoảng bên trong gian phòng thổi đến trước mặt, là mùi hoa…
Đây là phòng dành cho khách theo kiểu dãy[7], đi qua phòng khách được thiết kế cầu kỳ, mới là gian phòng ngủ thư thái, bộ váy dạ hội mà Phương Nhan đã chuẩn bị sẵn sằng đã lẳng lặng nằm ở trên giường, thực ra ngoài một bộ đó, còn có vài món đồ đều đang treo ở trong tủ quần áo mở rộng bên cạnh.
Chắc chắn cô ấy đã làm rất nhiều việc để chuẩn bị cho buổi tiệc đính hôn tối nay.
Úc Noãn Tâm cầm lấy bộ váy dạ hội màu tím nhạt, cũng đều là do tay người danh tiếng thiết kế.
Bộ váy này vô cùng cuốn hút, thiết kế theo kiểu bó sát kết hợp với vạt váy dài nhẹ nhàng và mỏng bằng lụa the, phối hợp với vạt váy màu hồng tím nhạt tràn ngập khí chất cổ điển là cổ chữ V khoét sâu một cách gợi cảm, khiến người ta không dời mắt đi được.
Chắc là cái này!
Khép cửa phòng trong lại.
Ngón tay dò ra đằng sau nhẹ nhàng giật dây buộc của bộ váy ra, chậm rãi cởi ra, thân thể mềm mại của nàng lộ ra dưới ánh đèn nhu hòa…
Trong gương, cặp mắt Úc Noãn Tâm vừa đen vừa to, ngây thơ như dòng nước xuân trong trẻo, quyến rũ mà đa tình, còn chiếc mũi ngọc của nàng thì nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Trong nét đẹp dịu dàng lộ ra vẻ thanh tú, đôi môi đỏ mọng của nàng tươi tắn xinh đẹp, đường cong gò má mềm mượt mà thanh tú.
Ánh đèn chiếu xuống dọc theo thân hình như thiên nga của nàng, bờ vai tròn trịa mà thon gầy mang vẻ yêu kiều mà nhu nhược, bộ ngực cao ngất đầy đặn và săn chắc cùng với những đường cong nữ tính hoàn mỹ, đẹp đến khiến người ta không khỏi trong đầu chỉ nghĩ đến…
Nàng cúi người cầm lấy bộ váy màu tím nhạt…
"Thân hình đẹp như thế, nếu bị bộ váy che mất thì thực là đáng tiếc…" Giọng nói đàn ông trầm thấp lờ mờ mang theo ý châm chọc đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cả người Úc Noãn Tâm run lên, ngước mắt nhìn, sau một khắc, đôi mắt đẹp không khỏi đột nhiên trừng lớn, nhất thời ngây ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đang xuất hiện trong gương cùng nàng.
Trong gương, ánh mắt thâm sâu sắc bén của Hoắc Thiên Kình nhìn thẳng vào khuôn mặt trở nên trắng bệch của nàng, bất giác khiến người ta cảm thấy như bị bức bách.
Bên môi hắn chậm rãi cong lên tà ác…
Úc Noãn Tâm chợt phản ứng lại, cầm y phục lên che khuất thân thể đang phơi bày của mình.
"Anh tới phòng này để làm gì? Đi ra ngoài!"
Ánh mắt sắc bén của hắn hầu như xuyên thấu lòng nàng, kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng đối với cặp mắt như chim ưng kia của hắn, thân thể nàng cũng cứng ngắc tràn ngập sự cảnh giác.
"Sao vậy? Sợ rồi sao?"
Hoắc Thiên Kình vẫn cười, bước từng bước một lại gần nàng, mỗi bước càng tới gần hơn, Úc Noãn Tâm lại càng cảm nhận được sự nguy hiểm nghẹt thở khiến người ta hoảng sợ không chịu nổi…
Mùi long đản hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người hắn dần dần bao phủ lấy nàng, thẳng đến khi nàng không còn có thể chạy trốn đi đâu được!
Thân thể cao to của hắn hoàn toàn vây hãm nàng ở trước gương, hắn cúi người xuống, khiến nàng nhìn rõ trong đáy mắt thâm trầm của hắn lộ ra vẻ nguy hiểm như có như không…
"Tiểu yêu tinh, em đang ở trong biệt thự của tôi, đây là ám chỉ gì với tôi, hả?" Hơi thở tiếng nói trầm trầm của hắn quét qua bên môi nàng, khiến toàn thân nàng nổi da gà…
"Tôi, tôi không có!" Úc Noãn Tâm cực kỳ sợ hãi, nhất là ánh mắt của hắn, tựa như một con dã thú vừa mới sổng chuồng, tràn ngập vẻ muốn nuốt chửng và kỳ dị kinh hãi mà nàng quen thuộc…
"Váy của tôi bị bẩn, chỉ là bắt đầu thay váy mà thôi." Nàng nuốt một chút nước bọt một cách khó khăn, tựa như một con vật nhỏ đề phòng mà nhìn hắn.
"Vậy sao?"
Hoắc Thiên Kình như là rất có hứng thú nghe nàng nói, nhíu mày, ngón tay thon dài khẽ kéo bộ váy nàng đang nắm chặt trong tay, miệng cong lên nói: "Tôi tới giúp em thay đồ…"
Hắn cười với vẻ vô cùng thoải mái, ngay cả ngữ khí cũng không còn lạnh lùng như trước, trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng là…
Úc Noãn Tâm biết, ngữ khí hắn càng nhẹ, thái độ càng bình thản, thì thể hiện nguy hiểm chất chứa nơi đáy mắt hắn càng lớn hơn…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, ngay cả đầu ngón tay cũng đều trở nên hơi lạnh, cố kìm nén sự sợ hãi trong đáy lòng này, nàng mở miệng run run nói: "Không, không cần, Hoắc tiên sinh, hôm nay là tiệc đính hôn của anh, Phương Nhan nhất định đang tìm anh, anh… anh mau đi ra đi."
Lúc này nàng thực sự rất mâu thuẫn, dù mong muốn có người đi qua phòng này cứu nàng ra ngoài, nhưng lại không hy vọng để người ta nhìn thấy một cảnh kinh khủng như vậy.
Cảnh này, nếu lọt vào mắt Lăng Thần hoặc Phương Nhan, nàng thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Làm sao bây giờ?
Nỗi lo sợ không che giấu được của Úc Noãn Tâm rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Kình, hắn đưa tay, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt vô cùng tái nhợt của nàng, vừa như một loại quyến luyến, vừa như một loại chiếm hữu.
"Chậc chậc, cưng à, sao em run vậy?" Thân thể hắn áp vào gần nàng nàng, nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người khác ngạt thở.
Úc Noãn Tâm gắng sức lắc đầu, trừng to mắt nhìn thẳng vào hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Như thể bị dáng vẻ tái nhợt vô lực của nàng chọc nở nụ cười, Hoắc Thiên Kình ngược lại buông nàng ra, quay người ngồi ở bên giường, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt.
"Qua đây!" Giọng nói trầm thấp lộ ra quyền uy tối cao.
Kẻ đần độn mới ngoan ngoãn nghe theo lời hắn!
Úc Noãn Tâm không nói một lời, kéo váy chạy thẳng tới trước cửa phòng ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay đấm cửa.
"Cạch" Một tiếng!
Cánh cửa trong nháy mắt đã khóa lại, đánh tan toàn bộ hy vọng của nàng …
Chân Úc Noãn Tâm mềm nhũn, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thẳng vào cặp mắt đen mỉm cười của Hoắc Thiên Kình, trên tay hắn chẳng biết từ bao giờ đã có một chiếc điều khiển từ xa, chắc là chiếc điều khiển từ xa đã đóng cửa lại.
Sau một khắc, hắn ném chiếc điều khiền từ xa xuống giường, cười lạnh một tiếng, từng bước từng bước đi đến bên người phụ nữ đang run rẩy trước cánh cửa.
"Mở cửa, thả tôi ra ngoài!"
Úc Noãn Tâm sắp bị tiếng bước chân trầm ổn phía sau bức phát điên, nàng gần như mất hết lý trí ra sức kéo cửa, đập cửa, nhưng ngoài bàn tay bị đau ra thì chẳng có gì xoay chuyển…
Vòng eo mảnh khảnh bị hai cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy.
"Noãn của tôi… Vô dụng thôi, em có gọi khản cổ thì người bên ngoài cũng chẳng nghe thấy đâu…" Hoắc Thiên Kình từ phía sau ôm lấy nàng, lưng nàng tiếp xúc với bờ ngực đàn ông rắn chắc, đột nhiên trở nên cứng ngắc…
Các ngón tay gắt gao kéo cánh cửa của Úc Noãn Tâm trở nên trắng nhợt, thậm chí run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt không tha, mãi đến khi bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé của nàng, với một lực vừa phải đưa từng ngón tay nàng vào trong lòng bàn tay.
"Cần gì phải sợ như vậy? Thân thể của em đã sớm thuộc về tôi, tôi muốn chơi đùa như thế nào, ở nơi nào em đều không thể cự tuyệt, không phải sao?" Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ bên tai nàng, giọng nói trầm thấp như lời tuyên án của tử thần.
"Đồ khốn! Cầm thú!" Úc Noãn Tâm rốt cuộc không nhịn được mắng to, đột nhiên xoay người cố sức đấm vào vòm ngực như vách sắt của hắn.
"Hoắc Thiên Kình, anh là đồ điên! Tôi không muốn ở cùng người điên, thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài!"
Hoắc Thiên Kình ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, nhưng bởi những cú đấm như mưa của nàng đánh lên người mình, mà sau đó bàn tay to liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngữ khí như là thương tiếc. "Noãn, xem tay em đều đỏ hết lên rồi này, đau không?
Úc Noãn Tâm tuyệt vọng nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, mắt đã mờ mịt màn nước mắt, nàng mệt mỏi cầu xin:
"Hoắc tiên sinh… Cầu xin anh buông tha tôi, xin anh hãy thả tôi đi…"
Nàng rất sợ hãi, vì sao cơn ác mộng này lại một lần nữa tái diễn?
Lăng Thần… Lăng Thần của nàng ở ngay dưới lầu kia, nhưng lại giống như ba năm trước, không cách nào cứu vớt được nàng.
Dáng vẻ đau khổ của nàng rơi vào mắt Hoắc Thiên Kình, hắn không giận còn cười, nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng gần như đã kề sát bờ môi nàng
"Muốn đi ra ngoài? Được thôi, tôi hỏi em, có cùng Tả Lăng Thần hủy hôn hay không?"
Úc Noãn Tâm mở to hai mắt, nàng liều mạng lắc đầu, "Tôi, tôi sẽ không rời xa anh ấy, tôi muốn gả cho anh ấy!"
"Thực là đáng tiếc…"
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, "Tôi thực sự rất muốn thả em ra, thế nhưng em lại buộc tôi phải dùng hạ sách, không còn cách nào khác…"
Úc Noãn Tâm nghẹt thở, hàm răng cũng run lên, khi nàng còn chưa có phản ứng, cả người nàng đã bị hắn kéo đi, ngay sau đó, nàng mất thăng bằng bị quẳng xuống giường.
Nỗi đau từ đáy lòng lan ra khắp cơ thể, khiến lòng nàng càng thêm đau nhức, hoảng loạn đứng dậy, nhưng phát hiện ra Hoắc Thiên Kình đã đứng bên giường, sợ hãi đến mức liên tục lùi ra đằng sau.
Hoắc Thiên Kình từ trên cao nhìn xuống nàng, nhếch miệng cười lạnh…
Ánh mắt săn mồi hạ xuống dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Cánh tay ngọc mềm mại trắng như tuyết… Hai bàn tay búp măng nhỏ bé trắng muốt với mười ngón thon dài mềm mại… dịu dàng nắm chặt lấy eo, tạo nên một mỹ cảm vô cùng yêu kiều mềm mại… Bụng dưới trơn phẳng săn chắc, một đôi đùi ngọc thẳng, cân xứng và thon dài, đẹp tựa như Dao trì tiên tử.
Khiến kẻ khác phấn khích nhất chính là da thịt như tuyết như ngọc phơi bày trước mắt Hoắc Thiên Kình, trắng trong nõn nà như dương chi bạch ngọc, mềm mại mịn màng như lụa trắng, khiến đàn ông không thể kiềm chế mà nổi lên ý nghĩ muốn phạm tội trong đầu, hận không thể lập tức ân ái cùng cô gái tuyệt sắc phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị này…
Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dần dần biến đổi, trở nên nguy hiểm, trở nên tham lam, trở nên tràn ngập dã tính nguyên thủy nhất…
"Hoắc tiên sinh…Trong lòng tôi đã coi anh là ân nhân, anh cũng từng nói anh không thích ép buộc phụ nữ… Van cầu anh, buông tha tôi đi…" Úc Noãn Tâm thấy hắn tháo cà-vạt, sau đó là áo sơ-mi trên người, hô hấp trở nên gấp gáp…
"Tôi quả thực không thích ép buộc phụ nữ…"
Hoắc Thiên Kình cởi khuy áo, lộ ra cơ ngực to lớn rắn chắc, khi nhìnthấy trong mắt nàng ánh lên hi vọng, tàn nhẫn nói: "Đáng tiếc… Em là người phụ nữ khiến tôi một lần nữa phá lệ, tôi đã cho em cơ hội, là em không biết quý trọng, đừng trách tôi…"
Vừa nói, thân thể hắn như con báo đen tiến sát tới gần nàng, cố ý giày vò ý chí của nàng.
Không sai, hắn có thể ép buộc nàng lần đầu, thì đương nhiên cũng có thể ép buộc nàng lần thứ hai! Ba năm trước đây hắn có thể làm như vậy, thì ba năm sau hắn cũng có thể làm như thế!
Úc Noãn Tâm không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm được nữa…
Trái tim, trong nháy mắt bị sự tuyệt vọng bao phủ…
Nỗi sợ hãi ba năm trước một lần nữa xuất hiện…
Thân thể to lớn của Hoắc Thiên Kình hoàn toàn bao phủ cơ thể bé nhỏ của nàng, nàng run rẩy, giống như cái đêm của ba năm trước đây, hơi lạnh lẽo trên người nam nhân này và trên người nam nhân đêm đó không ngừng trùng hợp, lòng nàng không ngừng quặn đau…
Cánh tay nam nhân rắn chắc vòng qua bên hông mảnh khảnh của nàng, hơi thở nguy hiểm quẩn quanh vành tai trắng nõn của nàng.
Nàng không khỏi cứng ngắc lưng, cảm giác run rẩy từ sống lưng xông lên tới đỉnh đầu.
"Hoắc tiên sinh… Đừng làm như vậy, hôm nay, hôm nay là lễ đính hôn của anh… Cầu xin anh…" Cả người Úc Noãn Tâm run lên, đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ van xin: "Chúng ta không thể như vậy…"
Nàng không hể một lần nữa có lỗi với Lăng Thần, có lỗi với Phương Nhan.
"Cơ hội cuối cùng của em đã không còn, Noãn của tôi… Tôi sẽ không bỏ qua em." Cặp mắt lạnh lẽo dữ dội của Hoắc Thiên Kình trong nháy mắt mang theo vẻ khát máu, tràn ngập vẻ nguy hiểm của dã thú săn mồi…
Ánh đèn mờ ảo, cơ thể Úc Noãn Tâm hoàn toàn phơi bày trong không khí, nơi đẫy đà của nàng trần trụi không chút che giấu trong đáy mắt thâm u của hắn.
Nụ hoa hồng nhạt run rẩy, dường như muốn người ta nếm lấy, hắn đột nhiên cười, cúi đầu xuống, cố sức dùng phương thức dằn vặt nhất, chiếm lấy nơi thơm ngọt đẫy đà của nàng.
"Đừng…" Toàn thân Úc Noãn Tâm run rẩy, nhưng không còn cách nào ngăn cản được lực đạo cuồng bạo của hắn, chỉ có thể để hắn tùy ý gặm cắn da thịt của mình.
"Noãn… Thân thể của em là một tay tôi chăm sóc dạy bảo, bởi thế chỉ có tôi là hiểu rõ nhất ham muốn của em… Em căn bản là cần tôi…" Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mê hoặc tràn ngập bên tai nàng, hắn một lần nữa xâm nhập nơi đầy đặn mẫn cảm của nàng, tùy ý khiêu khích cơn sóng tình triều của nàng.
"Không…" Hơi thở của Úc Noãn Tâm càng lúc càng trở nên khó khăn, nàng thở hổn hển, càng lúc càng trở nên yếu ớt vô lực.
Hoắc Thiên Kình đúng là cao thủ tình trường, Úc Noãn Tâm ngây ngô như vậy làm sao có thể chống lại được. Hơn nữa đối với những chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng, Hoắc Thiên Kình đều rất quen thuộc, dần dần, cơ thể của Úc Noãn Tâm càng lúc càng nóng, cảm giác tê dại trong cơ thể từ từ ăn mòn lý trí trong đầu nàng.
Không, nàng không thể như vậy.
"Lăng Thần… Cứu em…"
Khi đôi môi nóng cháy của Hoắc Thiên Kình di một đường xuống dưới, tham lam hút lấy mật nước trong hoa viên bí mật của nàng thì, thân thể của nàng hoàn toàn phát run, cái loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng gần như mất hết lý trí, yếu ớt mà xin cứu giúp…
"Ở dưới thân tôi mà gọi tên một người đàn ông khác không tốt chút nào…"
Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu, ngón tay thon dài tàn nhẫn được thay thể bởi lưỡi của hắn, xâm chiếm hoa viên mẫn cảm của nàng, khi nàng kinh hô và thở dốc, cặp mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, ánh mắt khiến người khác sợ hãi, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.
"Noãn, vô dụng… Em nhất định bị tôi chiếm đoạt, trong tim Tả Lăng Thần chỉ có sự nghiệp, còn đang cùng mấy nhà quản lý xí nghiệp bàn chuyện hợp tác, em còn cho là hắn có thể nghĩ tới em sao? Thực là người con gái đáng thương…"
"Không…" Nàng run rẩy nhắm mắt lại, hàng mi dài, như cánh bướm mỏng manh lay động trong gió.
"Chỉ có điều…"
Hoắc Thiên Kình chuyển đề tài, khóe môi tràn ngập sự châm chọc nhếch lên, ngón tay thon dài thong thả mà tàn nhẫn chiếm lấy nơi yêu kiều của nàng, khiến nàng một trận run rẩy:
"Tôi thực sự khâm phục tinh thần Liễu Hạ Huệ của hắn, ôm người ngọc trong lòng mà tâm không loạn, đối mặt với tiểu yêu tinh như em mà có thể chịu đựng được lâu như vậy…" Hắn bỗng dưng cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng, sau đó, dùng một giọng điệu gian tà đến cực điểm, chậm rãi nói nhỏ: "Người phụ nữ hắn gìn giữ lâu như vậy, kết quả lại chắp tay dâng cho tôi hưởng thụ? Noãn, hắn không biết ở trên giường em phóng đãng đến nhường nào đi?"
"Anh… vô sỉ…"
Cảm giác trong cơ thể dần dần thôn tính ý chí của nàng, khiến nàng cắn chặt răng, đôi mắt dẹp căm phẫn nhìn hắn. "Loại người không yêu mà ép buộc người khác như anh thì có tư cách gì mà đánh giá người khác? Anh chỉ là một thằng điên chỉ nghĩ tới bản thân mình mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác, anh chỉ là kẻ ma quỷ mà thôi!"
"Chậc chậc."
Hắn nghe vậy xong, không giận mà còn cười, hoàn toàn đè nàng xuống, ngón tay dài tà ác chậm rãi rời khỏi, nhưng vẫn giữ chặt cặp mông xinh xắn của nàng. "Tôi là ma quỷ, cũng là thằng điên… Nhưng em đã được định trước là người đàn bà của kẻ ma quỷ này, tôi, chỉ cần chiếm được người của em là đủ rồi."
Cơ thể của Úc Noãn Tâm bỗng dưng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt càng trở nên tái nhợt hơn.
Nàng không nên chọc giận hắn! Sau khi làm hắn tức giận chỉ càng khiến chính nàng chịu thương tổn…
"Hoắc, Hoắc tiên sinh… Van xin anh, ngài ép buộc như vậy cũng không thể nói là có được lạc thú gì…" Sợ hãi, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, những giọt nước mắt như ngọc trai không ngừng lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
"Noãn của tôi…Sao lại không có lạc thú được? Da thịt mịn màng của em làm tôi hưng phấn, đường cong mê người sẽ làm tôi hưng phấn, kể cả nỗi sợ hãi bối rối của em cũng sẽ khiến tôi phấn khích. À… được rồi, ngàn vạn lần không nên khóc, bởi vì…"
Ngón tay của Hoắc Thiên Kình tà ác di chuyển trên toàn thân nàng, phối hợp cùng những lời ma quỷ, vừa nói vừa đưa một tay ra kéo khóa phéc-mơ-tuya trên quần.
"Dáng vẻ khóc lóc của em sẽ càng làm tôi hưng phấn, tôi sẽ càng muốn chiếm đoạt em!"
Sau khi nói xong, hắn nhấc thắt lưng, đâm vào cơ thể nàng.
Cơ thể Úc Noãn Tâm như bị sét đánh, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc…
Cơn ác mộng của ba năm trước lại một lần nữa tái diễn, nhưng lúc này nàng hoàn toàn thanh tỉnh, nàng gắt gao cắn chặt môi, đôi mắt đen tuyệt vọng cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt…
Sau một hồi hoan ái…
Cơ thể Úc Noãn Tâm cuộn lại như con tôm nhỏ ở trên giường, da thịt vốn trong suốt hiện lên dấu vết từng bị đàn ông giày vò, hai chân co lại, bộ ngực đẫy đà phập phồng lên xuống có chút gấp gáp, không khó nhận ra là nàng vừa trải qua một trận ân ái kịch liệt thế nào…
Hoắc Thiên Kình chậm rãi mặc quần áo vào, mỗi hành động đều toát lên vẻ tao nhã cùng tà mị. Chiếc áo sơ mi màu đen chỉ tùy tiện cài lại hai khuy, hơi lộ ra vòm ngực to lớn rắn chắc, trong bóng đêm càng có vẻ gợi cảm động lòng người.