Vẻ ưu phiền trong mắt Úc Noãn Tâm lọt vào mắt Tả Lăng Thần, anh nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, đầu ngón tay thon dài mang theo tất cả quyến luyến cùng yêu thương.
"Noãn Tâm, em đang sợ sao?" Tiếng nói dịu dàng lộ ra vẻ nam tính quyến rũ, ngay cả giọng nói có chút lưỡng lự chần chừ cũng nghe êm tai đến như vậy.
"Em…" Hàng mi dài của Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy, cong lên xinh đẹp, lời định nói lại bị nuốt xuống.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài của anh. Anh cúi thấp đầu, hơi thở lướt qua gương mặt tuyệt mỹ của nàng. "Nói cho anh biết, em đang sợ cái gì."
Sự dịu dàng của anh khiến lòng nàng muốn tan chảy. Người đàn ông này vĩnh viễn mang theo vị cao nhã, cho dù ly biệt ba năm, vẫn đối với nàng khoan dung và cố chấp như vậy.
"Không, không có gì…"
Nàng rất khổ sở, hơi cười một chút, kỳ thực nàng biết mình sợ cái gì, nhìn thấy anh, chỉ trong nháy mắt nàng sẽ nghĩ đến buổi tối ba năm trước, cho nên sự xuất hiện của anh là hạnh phúc, cũng là thống khổ.
"Cô bé ngốc, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Anh không thể không có em, Noãn Tâm…"
Bàn tay to của Tả Lăng Thần ôn nhu ôm lấy eo của nàng, quyến luyến không ngớt mà cúi người, đôi môi dịu dàng nhẹ nhàng đặt lên trán nàng… lên chóp mũi cao xinh đẹp… cuối cùng là lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ run của nàng…
Anh dùng sự dịu dàng để an ủi sự run rẩy cùng sợ hãi của nàng, ngay cả ánh mắt trước sau như một đều trầm lắng điềm đạm của anh, cũng đều bắn ra tia lửa nóng rực…
Úc Noãn Tâm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, nàng không cách nào cự tuyệt, bởi vì… anh là người đàn ông mà nàng yêu.
Đôi môi dịu dàng tiến vào, hai tay của nàng từ chống cự chuyển thành quấn lấy, khiến cho lưỡi của Tả Lăng Thần giữ lấy càng thêm sâu hơn, hòa cùng hơi thở nam tính quyến rũ, thâm nhập vào khoang miệng của nàng.
Đầu của nàng bị bàn tay to giữ lại, đôi môi mỏng dịu dàng không hề che giấu tình cảm say đắm mà anh dành cho nàng, chiếc lưỡi linh hoạt cùng nàng quấn lấy dây dưa một chỗ, khi thì nhẹ khi thì mạnh cắn lấy nàng.
Nụ hôn sau cách biệt trùng phùng khiến Úc Noãn Tâm dần lạc lối, cả người như sóng cuộn khẽ run rẩy, nàng bất giác đáp lại anh. Sự mềm mại trong lòng làm Tả Lăng Thần dần dần mê man, bàn tay đang ôm trọn eo của nàng tự nhiên mà xoa lên vùng da thịt đẫy đà, ngay cả hô hấp cũng trỏ nên gấp gáp hơn.
Úc Noãn Tâm cũng nhiệt tình đáp lại, thân thể xụi lơ như nước ở trên người anh, mặc cho anh tùy ý dần dần từ ôn nhu chuyển sang hành vi có chứa sự kích thích rõ ràng, đôi môi nam tính mải mê một đường xuống phía dưới…
"Lăng Thần…" Ngay cả trái tim của Úc Noãn Tâm cũng đang run rẩy, vì động tác của anh, thân thể càng run hơn nữa.
Tiếng kêu nhẹ nhàng bên tai làm Tả Lăng Thần càng khó tự kiềm chế, sau một khắc, anh ôm lấy cả người nàng, đẩy ngã lên giường, sau đó đặt nàng hoàn toàn trọn vẹn dưới thân, không chút nào che giấu ánh mắt khát vọng mạnh mẽ của anh, bàn tay to cởi nút buộc trên ngực nàng ra, làn môi nóng bỏng lại lần nữa lướt lên trên, ngón tay thon dài thèm khát di chuyển trên thân thể nàng…
Ý đồ của người đàn ông cực kỳ lộ rõ, Úc Noãn Tâm đương nhiên cũng cảm nhận được, thân thể mềm mại dường như lá cây trong gió không ngừng run rẩy, nàng không biết mình nên cự tuyệt hay là… đồng ý.
"Noãn Tâm… Anh yêu em, em vĩnh viễn đều là của anh, chỉ thuộc về anh…" Chóp mũi của Tả Lăng Thần lướt qua sợi tóc của nàng, ở bên tai nàng khẽ thì thầm thâm tình, nói ra đạo lý hiển nhiên bất di bất dịch đó.
Úc Noãn Tâm nhắm hai mắt lại, sự trầm mặc của nàng rốt cuộc là một loại tán thành, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đáy mắt người đàn ông chứa chan tình cảm nồng nàn, lại cúi người xuống.
Khi trong ngực cảm thấy một trận mát lạnh thì trong đầu Úc Noãn Tâm chợt hiện lên một bóng người…
Là một người đàn ông! Là một người đàn ông tràn đầy hơi thở lạnh lùng hờ hững!
Hoắc Thiên Kình!
"Không!"
Úc Noãn Tâm đẩy mạnh Tả Lăng Thần trên người và ngồi dậy, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mái tóc thật dài che khuất đi gương mặt tái nhợt của nàng…
Bây giờ nàng đã là một người đàn bà nát bươm, vì tiền đồ mà không tiếc đem thân thể dâng cho Hoắc Thiên Kình. Bất luận là ở ba năm về trước, hay là ba năm sau, thân thể của nàng đều đã nhiễm mùi của người đàn ông khác, sao nàng còn có thể mang cho Tả Lăng Thần chút gì đó đây?
Thân thể của nàng dơ bẩn, linh hồn của nàng cũng dơ bẩn… Một người đàn bà dơ bẩn như vậy, không bao giờ… xứng được ở bên với anh!
Sắc mặt Úc Noãn Tâm càng ngày càng tái nhợt, Tả Lăng Thần giật mình sửng sốt, sau một lúc lâu, thấp giọng hỏi: "Noãn Tâm, em làm sao vậy?" Nói xong, muốn dùng hai tay đem nàng ôm vào trong lòng.
Nàng né tránh đi theo phản xạ, sửa sang quần áo lộn xộn lại xong, cố nén tâm tình vô cùng hỗn loạn của mình, nói: "Lăng Thần, thời gian không còn sớm, em, em muốn nghỉ ngơi rồi…"
"Noãn Tâm…"
"Lăng Thần, đừng nói gì cả, em…" Tâm tình Úc Noãn Tâm rất loạn. "Anh đi đi, ngày hôm nay cảm ơn anh."
Tả Lăng Thần còn muốn nói gì đó, nhưng thấy thần sắc của nàng có vẻ tiều tụy, cũng không đành lòng, ôn nhu khẽ vuốt đầu nàng một chút, nói: "Được rồi, hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh tới đón em cùng đi bệnh viện."
"Lăng Thần, không cần…"
"Noãn Tâm."
Tả Lăng Thần nhẹ giọng cắt đứt lời nàng, đối mặt với đôi mắt đẹp mà anh mơ thấy ngàn lần trong mộng: "Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay, vì vậy đừng cự tuyệt anh nữa, được không? Được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi đây…" Nói xong, anh thâm tình hôn lên trán nàng, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Úc Noãn Tâm ngã ngồi ở đầu giường, nghe Tả Lăng Thần chậm rãi xuống hành lang lầu hai, tiếng bước chân trầm ổn giống như giẫm vào lòng của nàng, đau đớn không thôi. Sau một khắc, nàng bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Lăng Thần."
Ngay lúc Tả Lăng Thần xuống đến cửa lầu một, nàng gọi to tên anh. Sau đó, không cách nào tự kiềm chế mà chạy xuống lầu.
Cánh cửa rộng mở, người đàn ông giang hai cánh tay vững chắc ra ôm lấy thân thể như cánh bướm của nàng.
"Lăng Thần, xin lỗi… Em thực sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cho em thời gian, được không? Đừng trách em, xin đừng trách em…" Úc Noãn Tâm ôm chặt anh, giọng nghẹn ngào nói.
Nàng cho rằng mình có thể ung dung buông tay giống như ba năm trước, đáng tiếc… Thực sự làm không được, lòng nàng đau quá…
"Cô bé ngốc à…"
Tả Lăng Thần rất dịu dàng quay lại ôm nàng, bên môi hiện ra cười nụ cười xúc động yêu chiều. "Noãn Tâm, tuy rằng anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng, cho dù em trải qua chuyện gì, anh đều yêu em, trước sau như một! Cho nên…"
Anh dừng một chút, ôm mạnh người nàng, nhìn nàng thâm tình nói: "Phải tin tưởng anh, được không? Cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đầu, tất cả đều bắt đầu lại!"
"Làm lại từ đầu?" Đáy mắt Úc Noãn Tâm lộ vẻ xúc động, khẽ lẩm bẩm lời anh nói.
"Đúng, làm lại từ đầu!"
Tả Lăng Thần nói xong câu đó, hôn lên môi của nàng, sau một hồi triền miên, mới lộ ra nụ cười hài lòng, vỗ nhẹ một chút lên đầu nàng. "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, có điều, nếu như nhớ tiếng nói của anh, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, đối với em, anh luôn luôn không có thói quen tắt máy…"
Úc Noãn Tâm mỉm cười, tuy rằng đáy mắt có chút khổ tâm, trong lòng cũng cảm thấy hơi ngọt ngào…
Ở cổng, hai người đều chìm đắm trong thế giới riêng, chìm đắm trong lần tương phùng khó nắm bắt này.
Ai cũng không phát hiện ra, ở chỗ góc thang máy cách đó không xa, một đôi mắt đang phẫn nộ khi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, trên khuôn mặt tuấn tú hằn lên vẻ u ám, tựa như mây đen đang cuồn cuộn kéo tới, đè thấp xuống, ép cho người ta không thở nổi.
Điếu xì gà rơi trên mặt đất, sau một khắc, bị một đôi giày sang trọng giẫm nát hết!
Tả Lăng Thần đi khỏi, Úc Noãn Tâm vô lực dựa lên sô pha, đôi mắt đẹp mang theo một chút hoang mang, lại có cả sự chờ mong.
Nàng cùng anh, thực sự có thể lại lần nữa bắt đầu sao? Tất cả đều trở lại như trước sao?
Ngay khi nàng rối loạn, không biết làm sao thì chuông cửa kêu lên…
Một tiếng rồi lại một tiếng, không khó nhận ra người ấn chuông cửa cũng đầy sức chịu đựng, tay của Úc Noãn Tâm bất giác khẽ run rẩy, đứng dậy.
Là Tả Lăng Thần sao? Là anh quay lại?
Chỉ là xa nhau mới một lát, nàng mới phát hiện, thì ra nàng nhớ anh như vậy.
Gần như mang theo một chút hấp tấp, nàng tiến lên mở cửa ra.
"Lăng Thần, sao anh…"
Tiếng nói vui mừng của Úc Noãn Tâm khi nhìn thấy người đàn ông trước cửa liền biến mất. Ngay sau đó, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn, ngạc nhiên không kém gì nhìn thấy một người ngoài hành tinh.
Sao lại là hắn?
Trong lúc nhất thời, nàng giật mình ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên không biết nên nói cái gì.
"Không định mời tôi vào ngồi sao?"
Ở trước cửa, Hoắc Thiên Kình như nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, sau khi nhìn thấy niềm vui sướng trong mắt nàng tắt đi, cặp mắt đen đột nhiên trở nên sắc bén như chim ưng.
Úc Noãn Tâm lúc này mới phản ứng lại, vội vã hơi nghiêng người. "Hoắc tiên sinh, mời vào!"
Tuy rằng trong bụng nàng nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép mời hắn vào phòng.
Hoắc Thiên Kình hơi nhếch miệng, chưa nói tiếp lời nào liền bước vào phòng khách, ngồi ở trên sô pha, cặp mắt đen như mang theo dò xét nhìn người con gái đang lộ vẻ lo sợ trước mắt.
Trong không khí, lưu chuyển một loại hơi thở khiến kẻ khác hoảng sợ, một luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người đàn ông. Úc Noãn Tâm hơi mấp máy môi, muốn hỏi hắn vì sao lại đến nhà nàng, thậm chí muốn hỏi hắn sao lại biết nơi ở của nàng, nhưng lại nghĩ người đàn ông này luôn luôn khó hiểu, tính tình của hắn hay thay đổi, ai lại có thể đoán biết được đây.
Chỉ là ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, khiến toàn thân nàng sợ hãi, giống như… một con mãnh sư có thể chiếm lấy nàng bất cứ lúc nào.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng… đã đắc tội hắn sao?
Nghĩ tới đây, trái tim Úc Noãn Tâm lại đập loạn lên lần nữa, giống như là muốn nhảy ra ngoài mới thôi.
Hai tay vốn đặt ở đầu gối, giờ lại ra sức đan vào nhau.
Yên lặng, vẫn là một khoảng yên lặng kinh người.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống, đáy mắt giống như có lửa giận đang cuồn cuộn lên.
Sự yên tĩnh thật đáng sợ, làm nổi lên nguy cơ, giống như một con thú đang ẩn mình, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, đem nàng nuốt chửng vào bụng. Úc Noãn Tâm nhìn lướt qua, vừa vặn thấy hắn đang nhìn nàng, hung hăng nhìn nàng chòng chọc! Hai ngọn lửa rừng rực trong ánh mắt, tràn ngập hàm ý muốn chiếm đoạt không thể khinh thường!
Cuối cùng Úc Noãn Tâm nhịn không được, liếm môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, Hoắc tiên sinh, anh đang nghĩ cái gì?"
Đồng tử đen láy thoáng có vẻ hoảng loạn, tuy là nói chuyện với hắn, nhưng vô thức lại né tránh đối mặt với hắn. Chẳng vì sao, chỉ vì khi nhìn vào người đàn ông này, trong không khí cũng đã mang đầy vẻ căng thẳng hồi hộp.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, bất ngờ đã nhếch khóe miệng lên.
"Bây giờ mới nhớ đến đạo tiếp khách?"
Hai tay hắn khoanh trước ngực, ung dung đánh giá nàng, thưởng thức mà lại tràn ngập ác ý, làm nàng không biết làm sao, trong cặp mắt thâm sâu lộ ra vẻ khiến người khác bất an và run rẩy: "Em cùng người đàn ông vừa ra khỏi phòng có quan hệ gì?"
Úc Noãn Tâm sửng sốt, nhìn hắn hồi lâu không nói gì.
"Nếu như vừa rồi tôi không có nghe nhầm thì, em gọi hắn Lăng Thần?"
Khóe môi Hoắc Thiên Kình có ý cười càng sâu hơn, đùi phải thon dài đặt ở trên chân trái, như là thẩm tra phạm nhân, nhìn chằm chằm Úc Noãn Tâm, hỏi từng chữ từng câu: "Hắn là đại gia kế tiếp mà em muốn tìm?"
"Không phải!"
Úc Noãn Tâm nhanh chóng phủ nhận, chống lại cặp mắt tinh tường của hắn, nói: "Hoắc tiên sinh quan tâm tới việc riêng của tôi từ bao giờ vậy?"