“Cái gì nhiều quá nó cũng không tốt. Điều đó áp dụng cho cả việc sở hữu vật chất cũng như là các mối quan hệ giữa con người với nhau.”
Đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói.
Có thể sẽ là một việc khó khăn với việc mặc mấy bộ quần áo giản dị, cùng chiếc mũ trùm đầu một chiếc túi có thể dùng lâu dài và trên miệng thổi kèn harmonica giống như mấy nhân vật du mục trong mấy câu chuyện cổ tích trong cái xã hội hiện đại này.
Trái ngược lại, trong cái xã hội mà chúng ta có thể dễ dàng tiếp cận với đủ thể loại dữ liệu, thì sống trong một căn hộ rộng tầm bốn chiếu rưỡi với được trang trí nội thất ở mức tối thiểu, có kết nối mạng cùng với chiếc điện thoại thông minh là quá đủ để sống rồi.
Hiển nhiên thôi, bạn càng mang ít nó (vật chất), thì bạn càng trở nên linh động hơn. bạn sẽ không phải đau đầu với việc chuyển nơi ở, và việc dọn dẹp nó cũng nhàn hơn.
Và trên hết, tâm trí bạn sẽ luôn được thông thoáng.
Về mối quan hệ giữa con người nó cũng tương tự như thế.
Bạn càng có nhiều mối quan hệ, thì những gánh nặng lẫn sự ràng buộc nó sẽ giữ chân bạn nhiều hơn.
Chưa kể còn đề cập tới việc bạn bị nỗi sợ bị ghét bỏ bởi một ai đó quan trọng với mình dẫn tới việc bạn trở nên nhát gan lẫn do dự thường xuyên hơn, và rồi nảy sinh tính đố kỵ và so đo với người khác.
Nói tóm lại, những mối quan hệ giữa con người có thể ảnh hưởng tiêu cực tới khả năng đưa ra những quyết định đúng đắn của một con người.
Hơn nữa, không thể đảm bảo được rằng những mối quan hệ kiểu như thế có thể đem lại được lợi ích cho mình.
Và thực tế rằng khả năng cao là chúng sẽ không giống như bạn kỳ vọng.
Con người thì chả thể lúc nào cũng đáp ứng kỳ vọng của một người khác, và nếu mọi người đều sống vì hạnh phúc của chính mình, thì những mục tiêu mà bọn họ đã đặt ra có thể sẽ mâu thuẫn với nhau.
Mặc dù là như vậy, con người vẫn vô thức nảy sinh những kỳ vọng, và nghĩ rằng [Ồ, cái người này có thể khiến cho mình được hạnh phúc đó.] rồi kết cục là bị phản bội, tổn thương, kèm theo cả việc lãng phí thời gian của chính mình.
Suy cho cùng, con người không còn có lựa chọn nào khác ngoài sống vì chính bản thân mình, và một mình họ có thể tự khiến cho họ cảm thấy hạnh phúc.
Có câu nói như này: [Nếu muốn đi nhanh thì hãy đi một mình; còn nếu muốn đi xa thì hãy đi cùng nhau.]
Ừ thì, cá nhân tôi thì tôi muốn tới ‘nơi đó’ càng sớm càng tốt nếu có thể.
Bất kể con đường đó có xa hay là không, thì không thử sẽ không thể biết được, nhưng ít nhất thì, tôi cần phải tới nơi đó thật nhanh.
Bởi thế, tôi muốn sống càng ít dính líu tới người ta càng tốt.
“Tóm lại là như thế đó.”
Đúng với những quan niệm tôi vừa kể ra, tôi hiện đang sống trong một căn hộ nhỏ rộng khoảng bốn chiếu rưỡi.
Và tôi đang chia sẻ những suy nghĩ đó với người bạn thuở nhỏ của mình, người mà đang làm đĩa cơm cà ri ở phía bên kia bàn chân thấp gập, đó là lần thứ 11 tôi nói điều như thế với cô ấy.
“Haizzz, bất kể nghe từ cậu bao nhiêu lần. Mình đây không thể nào mà không bị cuốn hút bởi mấy lời bình của cậu về quan hệ xã hội được.”
Cô ấy chỉ khẽ thở dài, không hề có chút biểu cảm như là ấn tượng hay là tức giận gì.
“Ừ thì, đây hiểu rõ cậu mà, nhưng đó là lý do mà mấy đứa ở trường gọi Shinichi là ‘Nam sinh bí ẩn sống đơn độc’ đó.”
“Hả? Tớ đây có có cả cái biệt danh như thế luôn à? Giờ mới biết luôn.”
“Phải, đó là biệt danh bí mật dành cho cậu. Cậu xuất thân từ một gia đình giàu có, nên cậu lẽ ra nên sống một cách sung túc, nhưng thay vào đó thì cậu lại sống như một con nhà nghèo, và mặc dù cậu có năng lực học tập xuất sắc, thì cậu vẫn luôn đơn độc.”
“À thế à…? Ừ thì, khoan đã, sao Sakiho lại biết cái biệt danh bí mật mà người ta đặt cho tới ở trường vậy.”
“Biết được chuyện đó cũng bình thường thôi.”
“...Tớ thì lại nghĩ rằng cậu lẽ ra không biết được chuyện đó. Sakiho đúng là có nhiều điểm vô lý thật…”
Lý do là trường mà tôi theo học là trường nam sinh tự thục từ sơ trung cho tới tận cao trung, trong khi cô bạn thuở nhỏ đang ngồi trước mặt tôi thì lại là một đứa con gái hàng thật giá đúng, chưa kể ngoại hình cũng…ra gì phết chứ đùa.
Hiển nhiên thôi, khi mà cô ấy không có học cùng trường với tôi, nên lẽ ra cô ấy không thể biết được mấy cái tin đồn nhảm đó.
“Ừ thì, mình biết mà, cậu đã học tập chăm chỉ để săn bằng được cái học bổng và chọn sống theo kiểu nghèo đó bởi cậu muốn đạt được cái giấc mơ đó, có phải không? Và với việc sống như là một con sói đơn độc, đó là do mọi người đều sợ hãi Shinichi chả vì một lý do nào thôi.”
“Haizzz… Sakiho đúng là cái gì cũng biết thật.”
“Không phải là biết hết mọi thứ đâu. Chỉ là mình biết mấy thứ liên quan tới Shinichi thôi.”
“À, cũng phải ha…”
Cái câu cửa miệng đó là sao vậy? Nghe giống như là lấy từ một cuốn sách nổi tiếng ấy.
“Thế thì, hãy kiểm tra người bạn xã giao tối giản của chúng ta, Shinichi Hirakawa một lượt nào. Cô gái dịu dàng, xinh đẹp, Sakiho Shinagawa, người mà mỗi ngày đều nấu ăn cho cậu là một người như thế nào trong mắt cậu vậy?”
Cô ấy rướn người sát lại gần tôi hơn, với một nụ cười tinh quái.
Xinh đẹp và dịu dàng ư? Chả thể nào hiểu nổi. Ý tôi là—
“Đó chính xác là lý do mà tớ muốn nói rằng cậu không cần phải mất công phục vụ mình làm gì. Kể cả khi tớ đây không hỏi cậu, thì Sakiho vẫn tự ý làm đồ ăn cho tớ đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta giờ chả còn sống cạnh nhà nhau nữa, và tớ đây có thể tự nấu tự phục vụ cho bản thân mình được.”
“Dù cậu nói vậy, thế mà cậu vẫn ăn đồ mình làm mỗi ngày, phải không nhỉ?”
“Từ chối nhận thứ gì đó mà cậu đã mất công làm cho tớ cũng chả lợi lộc gì, và như thế cũng lãng phí miếng ăn lắm, nên bất đắc dĩ tớ mới nhận lấy nó thôi.”
“Bất đắc dĩ sao?! Trời ạ, cậu đúng là không hiểu ý người ta mà. Cậu có biết đám con trai ở lớp mình sẽ ghen tức tới mức nào nếu biết được một cô gái đáng yêu như mình tới nhà một cậu trai đang sống một mình và nấu ăn cho cậu ấy mỗi ngày không? Bọn họ sẽ làm loạn hết cả lên luôn đó!”
“Ừ thì, nếu nhìn qua một lượt thì đúng là như thế, nhưng mà…”
Tôi phải thừa nhận rằng mấy món do tay Sakiho nấu khá là ngon, và theo ý kiến của tôi, về mặt tổng quát thì có thể nói rằng cô ấy khá là đáng yêu.
Chỉ có cô ấy là người duy nhất không chịu từ bỏ tôi mặc cho cái thái độ cứng đầu của thằng này. Tôi thì chắc chắn là trân trọng điều đó thật, nhưng mà—
“Sao thế? Trông mặt cậu có vẻ chưa thấy được mãn nguyện cho lắm.”
Cái mặt như thể đang muốn nói rằng ‘Sao lúc gặp phải vấn đề thì không gọi cái bà chị này hả?’ cùng với khóe môi mỉm cười ngụ ý rằng ‘Mình đây đã nói không biết bao nhiêu lần rồi đó.’. Tôi dần bắt đầu đối mặt với thứ sự thật tàn nhẫn này.
—Phần lớn là cái sự thật tàn nhẫn đó là dành cho tôi rồi.
“Ý tớ là, Sakiho. Cậu đang theo dõi tớ, có đúng không?”
“Ừ, đúng vậy. Chuyện đó thì làm sao?”
“Cái ‘làm sao?’ đó là cách mà cậu cho là trả lời hợp lý nhất sao?”
Đúng rồi đó, cô ấy là một kẻ bám đuôi sau lưng tôi.
Mặc dù xét bao quát là một người bạn thuở nhỏ thân thiết và cũng hiểu được chuyện, nhưng những hành động của cô ấy thường khiến cho tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi vẫn nhớ như in cái chuyện vào mùa đông lúc mà còn đang học lớp 6, chuyện là có sang nhà cô ấy chơi một lúc, và khi tới phòng riêng của cô ấy thì những bức ảnh chụp hình tôi dán chi chít trên bốn bề tường phòng. Sau chuyện đó là tôi gặp sang chấn tâm lý luôn.
Hơn nữa, dù chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, có vẻ như cô ấy còn giữ một chìa khóa dự phòng mở cửa cái căn hộ mà tôi đang sống một mình.
Cho tới giờ, tôi chả bị mất cắp món đồ quý giá nào, nhưng thi thoảng cô ấy sẽ nói mấy cái câu như ‘Cậu xài cái bàn chải đó nguyên cả tháng rồi nên mình đã thay cho cậu cái mới đó.’. Khá là hãi khi nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ lấy đó đi mất khi mà tôi coi cái thùng rác nó chả có cái bàn chải nào bị vứt đi cả.
Và chuyện như thế nó cứ liên tục diễn ra; đến cả hôm nay, đến mức tôi phải nài nỉ rằng ‘Mẹ trẻ làm ơn đừng tới đây nữa giùm con cái.’
Là vậy đó, bởi thế mà sẽ tốt nhất khi mà giữ các mối quan hệ giữa con người ở mức tối giản nhất có thể.
“Nhưng mà Shinichi này, dù cậu có nói là ‘chỉ cần thiết ở mức tối thiểu’, nhưng điều đó không có nghĩa rằng là cậu không hề cần tới bất kỳ ai tương trợ, có đúng không? Kiểu như là bạn bè hay đồng nghiệp gì đó, hay là bất kỳ một mối quan hệ nào khác giữa con người…”
“Ừ, cũng phải ha. Tớ cũng nghĩ như vậy.”
Xét về mặt thực tiễn, tôi không nghĩ rằng bản thân mình có thể sống tự dựa hoàn toàn vào bản thân mãi được. Dù sao thì có khá nhiều thứ mà một mình bản thân tôi không thể làm được mà. Thực tế thì, sẽ chính xác hơn khi nói rằng có khá ít thứ mà một mình tôi có thể làm được.
Bởi thế để có thể sống và thực hiện được những mục tiêu của mình, thì việc hợp tác với những người khác là một điều mà không thể chối cãi được.
“Nhưng nó sẽ giống như kiểu hợp tác với ai đó khi mà lợi ích của hai bên nó thống nhất với nhau thôi. Giống như kiểu quan hệ theo kiểu giao ước hơn là quan hệ bình thường giữa con người.”
“Lại bắt đầu rồi đây, cái chuyện thống nhất về mặt lợi ích.”
Trước đây tôi cũng đã nói chuyện đó nhiều lầm với Sakiho rồi. Cô ấy nghe thấy vậy chỉ nhún vai nhẹ một cái, với vẻ mặt trông khá là bực bội.
“Nếu cả hai đều có quan điểm tương đồng, thì chắc là giữa hai bên có thể làm việc theo cách có thể đem lại lợi ích cho nhau chắng? Tớ cho rằng mối quan hệ kiểu như thế là cần thiết đó.”
Mặc dù tư tưởng đó là lấy từ một người khác, thì bản thân tôi lại thấy nó khá là có lý và dùng nó như là nguyên tắc sống của mình.
Đó không phải là do tôi là một kẻ bất cần đời hay gì đâu.
“Hmmm… Thế thì, quan hệ hôn nhân thì sao?”
“Hôn nhân? Sao tự nhiên nhắc tới chuyện đó vậy?”
“Ừ thì, chả phải hôn nhân cũng thuộc kiểu quan hệ giao ước hay sao? Nó có hợp với tiêu chuẩn ‘nhu cầu tối thiểu’ của cậu không?”
“Chắc là vậy…”
Tôi băn khoăn suy ngẫm một hồi và rồi nhớ lại một từ mà tôi thường hay nghe trong giấc mơ của mình.
“...Ừ thì, có vẻ như nó sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất đối với tớ đó, mấy cái chuyện về quan hệ giữa vợ chồng ấy.”
“Xấu tính qua. Sao cậu có thể nói những điều như thế trước mặt vợ tương lai của mình hả?”
Sakiho bĩu môi hậm hực với tôi.
“Tớ đây chưa hề nói mấy lời thề non hẹn biển như thế nha. Ngoài ra, tớ cho rằng cậu vẫn chưa đủ tuổi để nghĩ tới mấy cái chuyện như thế đâu.”
“Không đúng đâu. Ngày mai thì Shinichi sẽ bước sang tuổi thứ 17, có đúng không?”
“Thế thì sao? Đây vẫn còn một năm nữa trước khi đủ tuổi để kết hôn mà… Và nhân tiện thì cũng thấy khá ấn tượng về việc cậu vẫn còn nhớ sinh nhật của tớ đó.”
“Mình đã bảo rồi mà— Mấy chuyện như thế thì nó bình thường mà.”
“Không hẳn đâu… Ừ thì, tớ cho rằng biết được mấy cái chuyện đó cũng chả lạ gì mấy.”
Kể cả với cái chuyện như là ngày sinh nhật, thường sẽ là một điều tuyệt vời khi được người ta biết tới, tôi thì thấy khá là sợ khi mà Sakiho biết được chuyện đó.
Chờ đã, tôi chợt nhớ ra một điều. Cần phải làm rõ chuyện này mới được.
“Nói cho cậu biết này. Hôm sinh nhật thì tớ không muốn gì đâu. Không quà cáp, không mấy thứ vật chất, không gì hết.”
“Hả? Thật à?”
“Hỏi thừa rồi.”
Vào sinh nhật năm ngoài, lúc mà tôi đi học vê tới nhà, thì bên trong đã trải đầy những cánh hoa hồng, và giữa mớ hỗn độn đó là Sakiho đang nằm ngửa bất động trong khi người chả mặc gì ngoài bộ đồ lót trắng phau. Nhìn thấy thôi nó cũng đủ để khiến tôi bị lên cơn đau tim rồi.
Sau đó thì không tìm được bộ quần áo của cô ấy, và sau khi tôi cho cô ấy mượn bộ áo phông với quần tập và lôi cô ấy ra khỏi nhà, tôi tiếp đó còn phải đau đầu với việc dọn dẹp chỗ cánh hoa hồng rải khắp trong cái nhà này.
Chả có cảm giác ăn mừng ở đây cả; nếu phải nói thẳng ra, thì nó trông giống như là một cực hình hơn là một món quà.
Rồi tới hôm sau, hai đứa làm ăn tối với nhau như thể trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, rồi cổ bật cười và nói rằng: “Hehe, Shinichi, lúc mà cậu đang dọn dẹp thì cậu đã nghĩ về mình có đúng không?”
“Cái con này đúng là lắm chiêu thật…”- Tôi thì chỉ khẽ lầm bầm một tiếng và cố gắng nhịn nhục.
À, còn một điều nữa, cái bộ quần áo mà hôm đó cho cổ mượn thì coi như mất luôn, tôi nghĩ rằng cái người mà chịu thiệt thòi nhiều nhất chính là tôi đây rồi.
“Dù sao thì năm nay tớ đây chả muốn thứ gì đây.”
“Được rồi, cảm ơn vì đã dựng flag—”
“Đặt flag cái đầu cậu ấy…”
Và rồi hai vai tôi rũ xuống trong sự thất vọng.
“Đùa thôi. Năm nay thì mình thực sự không thể tới đây được đâu. Mình cam đoan điều đó với cậu.”
“À thế à?”
‘Trông cậu có vẻ hơi chán chường đó.”
“Không có nha. Chắc là do cậu tưởng tượng thôi.”
Ngoài ra, mẹ trẻ dừng việc nghịch má người ta cái.
“Dù sao thì, còn có một bất ngờ lớn hơn dành cho cậu đó. Mặc dù nó không phải là từ phía mình. Nó là một món quà bất ngờ dành cho cậu từ một ai đó khác cơ.”
“Một bất ngờ lớn sao…? Nhưng tớ đã nói là không cần nhận thứ gì rồi mà.”
“Hmm, thành thật mà nói thì mình đã bày tỏ sự phản đối với chuyện đó rồi. Nhưng mà, cậu biết đó, khi mà thời điểm đó đến…”
“Hả? Cậu đang nói về chuyện quái gì vậy?”
“À, ừ thì… Ý tới là, nó không hẳn là một món quà, nhưng mà…”
Đừng có mà né tránh câu hỏi của tôi nha. Sau đó Sakioho tiếp tục nói với một nụ cười khô khan.
“Nó trông giống như là một lời mời gặp mặt hơn, chắc là thế nhỉ?”