Chấn La thành,
Trong một tửu lâu nổi tiếng, hàng ngàn đám đông đang bàn luận xôn xao...
"Này ngươi nghe gì chưa, nhà phủ thượng thư bị mất trộm một dây chuyền quý."
"Hừ, lão thượng thư bình thường lạm dụng chức quyền, từng chèn ép nhiều nhà tán gia bại sản, đã vậy còn tham ô."
"Chưa hết, ta nghe nói lão quan phủ hôm bữa xử oan cho nhà cô nương đầu làng, bị giết rồi."
"Không lẽ là vị Đạo Nhân làm"
"Ta nghe nói, cả hai vụ đều khắc chữ Đạo trên tường nhà, chắc chắn là ngài."
"Thời đại này, vua thì đam mê tửu sắc, bỏ bê triều chính, dân ta thật may mắn vì có vị Đạo Nhân này."
"Đùng rồi, ngài Đạo Nhân cướp của người nghèo, chia cho người giàu, thật là khâm phục. Đã vậy thân thủ còn bất phàm, triều đình truy giết mà chưa bao giờ tìm ra hắn..."
Cuộc nghị luận cứ triền miên không dứt, nhân vật chính của chủ đề này không ai khác chính là vị Đạo Nhân ấy.
Hắn bào tím, ngũ quan tinh tế, yên lặng an tĩnh ngẫm rượu thưởng trà. Đúng, hắn chính là người tâm điểm mọi người đang nghị luận. Cứ mỗi năm, hễ đến ngày mười lăm tháng chạp, hắn sẽ ghé tới tửu lâu này, ngồi từ sáng sớm tới tận tối khuya.
...
năm trước.
"Công chúa, ngoài trời tuyết rồi." Một tỳ nữ mặt mày thanh tú chạy hớt hải từ ngoài vào, nàng ta là Án Mai, đã hầu hạ vị công chúa này từ lúc nàng mới tuổi, thoáng chốc không ngờ đã năm.
Vị công chúa này chính là Đạo Uất Hương, hiệu là Ngạn Cơ, nàng có một mái tóc dài mềm mại cùng đôi mắt cánh cung, tỏa ra một khí chất kì lạ, vô cùng thanh tao lại vô cùng bí ẩn.
Ngạn Cơ sống trong nhung lụa từ nhỏ, nên nàng có một làn da trắng trẻo cùng ngữ khí êm dịu: "Ta nhớ phụ hoàng nói lúc ta tròn tuổi, người sẽ có lễ vật đặc biệt tặng ta." Nàng rất tò mò, không biết phụ hoàng sẽ tặng gì cho nàng.
Án Mai chải tóc cho Ngạn Cơ bật cười: "Công chúa, hẳn là sẽ bất ngờ cho người a."
Từ xa xa, một tiếng bước chân mạnh mẽ dứt khoát tiến tới.
"Công chúa, đến giờ người phải tập võ tiếp rồi..." Người vừa lên tiếng chính là Đô Úy đại nhân, người mang đậm chất hương vị sa trường, thân thủ ông rất bất phàm, luận về uy vũ có thể xưng dưới một người mà trên vạn người. Bên cạnh đó, vị Đô Úy này chính là thầy dạy võ cho Ngạn Cơ - Đạo Uất Hương công chúa.
Ngạn Cơ bĩu môi, uất ức lên tiếng: "Hôm nay là sinh thần ta, người còn muốn ta học?"
Vị Đô Úy ngơ người, hắn quên mất, thôi bất quá nghỉ một ngày không sao. Đối với hắn, vị công chúa như nữ nhi hắn vậy, nhìn nàng trưởng thành hàng ngày, thoáng chốc không ngờ đã trở thành một nữ tử mĩ mạo vậy.
Nhưng điều này đồng nghĩa đại nạn của nàng càng cận kề. Chắc hôm nay Hoàng Thượng sẽ nói nàng tất cả...
"Thần không biết, xin công chúa thứ tội. Hay là giờ thần cùng người nhập điện."
"Hảo, ta thích, giờ chúng ta đi..."
...
"Ngạn Cơ, con cũng biết bộ tộc ta luôn có một truyền thuyết về vương triều này." Vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng lúc này dáng vẻ vô cùng cưng nịnh, ôn tồn nhìn nàng công chúa trước mặt. Hắn ta quả thật ưa thích nhất là đứa con gái này a.
Ngạn Cơ vô cùng khó hiểu, đây là bí mật hoàng tộc, trước đây dù nàng gặng hỏi thế nào, phụ hoàng cũng nhất quyết không nói mà. Nàng nhẹ nhàng gật đầu trông chờ những lời tiếp theo của phụ hoàng nàng.
"Ngày con sinh ra Diêm Vương tinh chiếu mạng, điều này có nghĩa lời nguyền gia tộc sẽ ám theo con... "
"Thứ nhất người bị trúng lời nguyền khi tuổi trở đi, vĩnh viễn không được trở về hoàng cung. Thứ hai là ước định lấy được người của hoàng tộc Trấn quốc để áp chế lời nguyền cùng giúp vương triều ta hưng thịnh, nếu không trước tuổi con sẽ chết..."
Ngập ngừng đôi chút, Hoàng Đế đau lòng tiếp tục nói: "Điều này có nghĩa là khi con tuổi, để tránh gây ra tai ương cho vương triều, ta buộc phải để con xuất cung, sống ẩn dật..."
Ngạn Cơ mặt không thay đổi biểu cảm, nàng nhìn chằm chằm vào hoàng đế: "Sau đó con trở về đi hòa thân để giúp vương triều hưng thịnh". Nàng không kìm được suy nghĩ, không lẽ đây là lễ vật đặc biệt mà phụ hoàng tặng nàng?
Nhìn nữ nhi của mình, Hoàng Đế thật lòng không biết phải nói như thế nào, hắn ta rất rối, nếu không phải hắn là quốc vương một nước, nắm trong tay sinh mệnh ngàn vạn bách tính, hắn sẽ không để con gái mình chịu khổ...
Ngạn Cơ cũng hiểu được đạo lý này, bất quá nhung lụa nàng tuy thích nhưng không đến mức không dứt được. Huống hồ nàng có thể nhân cơ hội này chu du tứ hải. Nghĩ nửa ngày nàng lên tiếng: "Vậy con xuất cung là được rồi."
Hoàng Đế thở dài, ôm nữ nhi vào lòng, chua xót nói: "Con yên tâm, lúc con vừa đươc tuổi, ta sẽ gả con cho hoàng tộc Trấn quốc, lúc đó lời nguyền sẽ được xóa bỏ..."
Đêm hôm đó không nói không rằng, Ngạn Cơ bỏ mặc mọi thứ, không từ biệt Đô Úy đại nhân hay đánh thức tỳ nữ thân cận, nàng lẳng lặng cầm theo ngân lượng cùng những trang phục nàng thích nhất, rời đi.
...
Nơi nàng lựa chọn chính là một nơi xa xa ngoài Chấn La thành, nàng muốn thử cảm giác làm một người nông dân bần hàn, một tiều phu đốn củi đói rách, hay cả là một vị lang y nghèo khổ. Luận về y thuật thì nàng dám chắc dưới một người trên vạn người, y thuật của nàng rất cao minh, đến thái y trong vương triều Đạo Uất cũng nể phục cơ mà.
Ngạn Cơ sống một cuộc sống nhàn nhã, nàng không gặp bất cứ khó khăn nào để thích nghi với cuộc sống mới, hàng ngày lên núi hái thuốc tối về nhóm lửa nấu ăn. Lâu lâu phải khẳng khái thốt lên: "Ai mà tiêu diêu được bằng ta."
Nàng thích cuộc sống này, thật thư thái a. Cứ nghĩ cuộc sống nàng sẽ như vậy mãi cho đến khi tuổi, cưới một tên trong hoàng tộc Trấn quốc, phá giải lời nguyền.
...
Như mọi lần, Ngạn Cơ lại lên núi hái thuốc để đem về chế dược.
Nơi xa xa, một cậu bé tầm tuổi bẩn thỉu đen đúa, khắp người chi chít vết thương, hơi thở cậu vô cùng yếu ớt, có lẽ đã đến thời khắc cuối đời rồi, cậu nhìn xung quanh một lần cuối, ánh mắt đầy phẫn nộ, không cam lòng...
"Ô, sao lại có một tên nhóc nằm đây." Một giọng nói thiếu nữ vô cùng giảo hoạt cất lên....
Cậu nhìn vị cô nương ấy, nheo mắt cố gắng nhìn rõ bộ dáng nàng....
Họa chăng ánh mặt trời chói lóa, đã làm che khuất khuôn mặt nàng, bộ dáng nàng thoạt nhìn trạc tuối, một thân ảnh lụa tím rất giản dị, tỏa ra một khí chất thanh nhã.
Vị thiếu nữ ấy nhìn cậu đầy suy xét, tiếp tục nói:"Có muốn sống không?"
Đã một chân bước vào quỷ môn quan, cậu không suy nghĩ quá nhiều, miệng ráng phát ra âm thanh:"C...ó" rồi mê man.
Trong vô thức, cậu nghe vị thiếu nữ nói: "Hảo, ta tên là Đạo Uất Hương, từ nay người là đệ tử đầu tiên của ta."
....
Lần đầu tiên cậu mở mắt ra khắp nơi tối đen như mực...
"Hừ, tiểu tử, giờ mới tỉnh à." Giọng nói trong trẻo đầy khiêu khích của một cô nương vang lên, tuy đầy xa lạ nhưng cậu nhớ rõ, đây chính là giọng nói trước khi bất tỉnh cậu nghe được.
Cậu muốn nói đa tạ nhưng mãi mà không phát ra âm thanh...
"Ngươi hiện giờ vừa mù lại vừa câm, đừng trách ta, độc ngươi quá nặng, để đè nén chất độc ta buộc phải làm vậy, bất quá ngươi đừng quá lo lắng, ta đang chế ra thuốc giải, mười năm không sai biệt lắm ngươi lại có thể khôi phục bình thường."
"Bất quá ta phải nói với ngươi điều này, tay trái của ngươi giờ đã bị phế, ta vô năng, mắt ngươi ta cũng chỉ chữa được mắt phải mà thôi"
Vậy giờ cậu không khác gì một phế nhân sao? mặt cậu trùng xuống đầy bất lực...
Như hiểu rõ suy nghĩ của tiểu oa nhi trước mặt, Đạo Uất Hương vỗ vai an ủi: "Ta sẽ cố gắng chế giải dược nhanh hơn, ngươi đừng lo lắng, bất quá giọng ngươi còn khôi phục được, chột một mắt, mất một tay thôi mà, quan trọng là còn sống. Trước khi ngươi gặp chuyện có biết chữ không?"
Cậu bé nhẹ nhàng gật đầu
Đạo Uất Hương thấy vậy vui mừng lên tiếng: "Tốt, đệ tử của ta phải như vậy, té từ vách núi cao như vậy, ngươi lại mang độc nặng, người bình thường là chết ngay tức khắc rồi, không ngờ ngươi sống được hẳn ngày..."
Thật ra ngay từ lúc đầu, từ lúc tiểu tử này rơi xuống, nàng đã thấy rồi, bất quá nàng thấy hắn không sống được nữa, nên lờ đi. Không ngờ ngày sau lên núi hái thuốc, vẫn thấy còn sống, thế nên nàng mới rộng lượng thu nhặt đệ tử. Nàng là một kẻ vô tâm, từ tiểu oa nhi đến người già, không có tiền nàng sẽ không cứu chữa. Trừ khi tấm lòng lương thiện đột nhiên nổi dậy, không thì thôi. Nhưng đại đa số, tấm lòng thiện lương nổi dậy hơi nhiều.
Cậu bé gương mặt vô cảm, không khỏi suy nghĩ: Sống thì được gì, sống như phế nhân chi bằng chết đi còn hơn...
"Mắt mù thế này, e là ta muốn dạy ngươi võ hay dược cũng khó." Nàng ngập ngừng nói.
Vừa nghe thấy nàng vừa biết võ, vừa biết y thuật, cậu ngay lập tức chới với, tìm kiếm cánh tay kéo kéo nàng, mặt tỏ ý muốn học.
"Hảo, ta dạy ngươi, ngươi tiếp thu được bao nhiêu là dựa vào tư chất của ngươi." Đạo Uất Hương khẳng khái lên tiếng, đứa nhỏ này, thật thú vị, nhàn rỗi lấy y là tiêu khiển cũng tốt. Nàng muốn coi hắn mù như vậy, tiếp thu được đến đâu.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?" Đạo Uất Hương tò mò nhìn tiểu tử trước mắt.
Cậu bé mặc kệ cả ngươi đang đau nhói, lấy tay vẽ lên không trung chữ: "Trì Nhân Thiên"
Từ sau hôm đó, cậu nhóc an tĩnh dưỡng thương một tháng, vết thương ngoài da đã lành hẳn, thật khâm phục vị tỷ tỷ này, y thuật quả cao minh. Mấy vị thái y trong hoàng thất của cậu chưa chắc hơn được nàng. Bất quá cậu chưa bao ngờ lơi lỏng cảnh giác với vị cô nương này, không ai tự nhiên tốt với mình không lý do, đạo lý này cậu chưa từng quên.
...
"Ai, thật không ngờ khả năng tiếp thu của ngươi còn hơn ta năm đó, ta thật tò mò, ngươi mà không mù thì còn phi thường như thế nào." Đạo Uất Hương phẫn nộ lên tiếng, phụng phịu đầy ghen tỵ với thiếu niên trước mặt.
Cậu bé ra dấu tay chỉ chỏ lên xuống, ý cậu muốn nói là nhờ công dạy dỗ của sư phụ.
Thấy vậy mặt Đạo Uất Hương giãn ra không ít, đầy kiêu ngạo cười lớn: "Đương nhiên, vi sư ngươi mà còn phải nghi ngờ sao."
Không biết từ lúc nào, trong bất giác, mọi cảnh giác của cậu trên người sư phụ đều buông lỏng, sư phụ như một phần thế giới của cậu vậy.
...
"Ai da, tên tiểu tử này, ngươi thật là....! Ta dạy võ công cho ngươi để ngươi đi giết người sao? Ngươi năm nay bao nhiêu, mới tuổi, mắt thì mù, tay thì què mà còn hư hỏng vậy rồi, ngươi thật làm vi sư thất vọng."
Đạo Uất Hương rất phẫn nộ, đóng sập cửa lại, nếu không phải hôm nay nàng vào thành dạo phố cùng Án Mai - tỳ nữ thân cận, thấy dân chúng nhộn nhịp bu lại, nói một tên nhóc vừa mới giết người bị bắt lại, tò mò ra coi. Thì đã không cứu kịp tên đồ nhi này rồi. Thật là bất cẩn cùng nóng vội mà.
Cậu bé dơ tay tán loạn ra vẻ "Sư phụ, đồ nhi xin lỗi, người đừng giận." mặt cậu tỏ ra đáng thương cùng tội nghiệp, đứng ngoài cửa phòng quỳ cả đêm, vừa khóc vừa dập đầu xin lỗi... Thật ra cậu không cần phải làm vậy, sống chết của cậu cậu không cần người khác quan tâm. Bất quá thì vị sư phụ này, cậu nghĩ trong lòng rằng, cậu còn cần nàng, lợi dụng nàng chữa trị cho cậu...
Đạo Uất Hương trong lòng khó chịu, nhưng lại mềm lòng nhìn tiểu oa nhi quỳ cả đêm, trán lấm tấm máu. Thở dài mở cửa nói: "Ta đã nói ngươi rồi, muốn hạ sát ai thì nhất kích tất sát, sau đó phủi tay như người vô tội.
Ai da.... Lần này không gặp được ta ngươi gặp nguy rồi." Nói xong nàng dìu cậu bé đứng lên. Bế cậu về phòng bôi thuốc.
Ngắm nhìn gương mặt yếu ớt trong lòng, Đạo Uất Hương thở dài. Thật là không ngờ mà, một công chúa cao cao tại thượng như nàng, không ngờ lại không dứt được ánh mắt trên một tên tiểu tử đen đúa, đã chột lại còn câm, mà còn nhỏ hơn nàng nữa chứ.
...
tháng sau
"Tiểu tử, uống rượu với vi sư." Đầy ưu sầu Đạo Uất Hương mang bình rượu lớn đạp cửa phòng. Một cậu bé tuổi mặt mày ngái ngủ leo ra khỏi chăn bông đầy ấm áp, tiến về phía giọng nói kia.
Ra dấu tay, cậu hỏi vi sư có chuyện gì vậy.
"Thật đau lòng, ta kể ngươi nghe, ta bây giờ đã rồi, mãi mới hơi vừa mắt được một tên, thế mà. Ai... Thôi không nói nữa, uống rượu thôi."
Cậu bé lần đầu đơ người, như sét đánh ngang tai, đầy hoảng loạn, cậu lắc đầu liên tục, nắm chặt tay Đạo Uất Hương, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm, cậu không muốn, thật sự không muốn sư phụ cậu thích người nào hết.
"Ôi tiểu tử, ngươi như vậy là đồ nhi không ngoan, ta cũng là người, sau cũng phải xuất giá, ngươi muốn vậy khác gì kêu ta lẻ loi tới già sao, haha." Không quan tâm cậu bé nghĩ gì, Đạo Uất Hương cầm bình rượu ực ực uống.
Cậu bé khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn nàng.
....
"Tiểu tử, ngươi mới bao nhiêu? mới tuổi mà giờ đánh bất phân thắng đại với vi sư rồi, thật hổ thẹn hổ thẹn." Tên tiểu tử năm đó Đạo Uất Hương thu nhận, mới qua năm mà đã bằng nàng rồi, thật đáng sơ a. Mà sao càng ngày hắn càng tuấn mĩ thế, bắt đầu dậy thì có khác nha.
Làn da đen trước kia nhờ nàng bao bọc bao nhiêu năm cuối cùng trắng như sữa, có khi còn trắng trẻo mịn màng hơn nàng ấy chứ, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thăm thẳm, đã thế sống mũi lại cao và thẳng, mặc áo bào tím bắt chước giống nàng, trông thật thật thoát tục mà. Tiểu tử này không tệ, chữa trị cho hắn xong rồi đuổi xuống núi kiếm thê tử thôi. Nghĩ đến đây, nàng thật không cam tâm, nuôi heo cho lớn, cuối cùng bị người khác mổ thịt mà.
Trì Nhân Thiên làm điệu bộ ý nói tại vi sư lười biếng chỉ đi tìm nam tử mà không chịu tập luyện chăm chỉ. Cậu thật sự rất bực, sư phụ nhiều lần bỏ hắn lại đi xuống núi, tìm nam nhân để cho nàng lập thất, cậu cũng là nam nhân mà, sao sư phụ không nghĩ là tìm cậu....
"Ý ngươi là sao, vi sư muốn gì ngươi há có thể cản, huống hồ ta thiếu nam nhân hay không liên quan gì đến ngươi?" Nàng đầy tức giận lên tiếng.
Trì Nhân Thiên biết nàng đã hiểu sai ý, vội lên chỉ chỏ giải thích: Đồ nhi muốn sư phụ ở lại đây với ta, sư phụ mà đi theo người khác bỏ lại ta, ta rất cô đơn...
Nàng nháy mắt hiểu ý hắn, một dòng nước ấm nóng lan tỏa khắp người, đúng là không uổng công nuôi nấng, có tình có nghĩa: "Bất quá ta với ngươi không thể bên nhau cả đời, ngay khi thuốc giải hoàn thành, ta sẽ để ngươi đi."
Đầu Trì Nhân Thiên nổ ong ong, nàng vừa nói gì, nàng muốn hắn đi sao, nàng không cần hắn nữa sao, một tia đau đớn lan tỏa khắp trái tim hắn, trong vô thức mặt hắn cắt không còn một vết máu... Rõ ràng hắn nên vui ấy chứ, đúng rồi, hắn nên vui, ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng nàng chữa trị thôi. Thoáng hài lòng với suy nghĩ ấy, hắn bỏ mặc trái tim đang rối bời.
Nàng tiếp tục lên tiếng: "Bộ tộc của ta mỗi người chỉ sống được đến tuổi, ta nay đã rồi, không thể sống quá năm..." giọng nàng thoáng chốc trùng xuống, định mệnh này từ trước tới nay chưa từng thay đổi....
....
năm nữa thấm thoát trôi qua
Đạo Uất Hương lúc này đã tuổi.
"Tiểu tử, vi sư có người chủ động mang sính lễ tới rồi, bất quá ta còn vướng bận ngươi, nên ta kêu hắn ta chờ ta thêm năm nữa, khi ngươi được tuổi, độc dược giải xong, mắt ngươi hết mù, miệng ngươi hết câm, lúc đó ngươi cao bay xa chạy, ta có thể yên lòng mà thành thân." Đạo Uất Hương nhẹ nhàng xen lẫn oán trách nói. Cách đây một tháng, phụ hoàng nói nàng là đã sắp xếp hôn lễ cho nàng với hoàng tộc Trấn quốc rồi, kêu nàng có thể xuống núi tiến hành hôn lễ lập tức.
Nhưng nàng còn vướng bận tiểu đồ đệ nàng, nên nàng kêu phụ hoàng lùi lại thêm một năm. Lúc nàng tuổi sẽ thành thân. Đáng lẽ ra nàng thành thân sớm được một năm rồi. Hừ.
Cậu bé ngày trước Đạo Uất Hương cứu đã không còn dáng vẻ tiểu oa nhi ngày xưa, nay đã là thiếu niên anh tuấn. Gương mặt thiếu niên ấy không biểu cảm, cười nhạt nhìn Đạo Uất Hương.
A, cái tên này, ta vì hắn mà chậm trễ hôn lễ một năm, mà hắn không những không cảm kích còn trưng bộ dạng đó với ta?
Đạo Uất Hương tức giận toan lấy kiếm đánh cho tên tiểu tử trước mặt một trận.
Nhưng nàng lại quên mất, vốn dĩ bây giờ nàng đã không còn là đối thủ của hắn nữa rồi, hắn nay đã tuổi rồi, không còn là tiểu tử tuổi năm đó để mặc nàng bắt nạt.
Rất nhanh chóng, Trì Nhân Thiên áp chế nàng, đè nàng xuống mặt đất, nhìn nàng bằng một ánh mắt kì lạ.
Đạo Uất Hương thấy tư thế có vẻ không đúng lắm, vội vàng đẩy Trì Nhân Thiên ra.
Nhưng hắn nào để nàng có cơ hội, mặt hung hăng nhào xuống, hung hăng cắn xé môi nàng, nụ hôn nồng nàn đầy mãnh liệt bỗng chốc đánh bay toàn bộ lý trí của Đạo Uất Hương...
Đạo Uất Hương cứ như đám chìm trong đấy, nụ hôn luyến lưu có, chua xót có, nồng đậm có, mạnh mẽ có... Bao nhiêu tư vị dồn đọng lại, chàng thiếu niên ấy đã chờ thời khắc này cả bao nhiêu năm rồi.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên ấy mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ thắm của Đạo Uất Hương, nàng như tỉnh khỏi cơn mê, vô cùng hoảng loạn, tên đồ đệ của nàng bị gì vậy?
Nàng mau chóng đẩy chàng thiếu niên ra, quát: "Hỗn xược, ngươi thực muốn chết?"
Chàng thiếu niên ánh mắt kiên định, môi mấp máy.... tuy không phát ra tiếng nhưng nàng hiểu, hắn nói hắn muốn nàng....
"Hừ, ngươi còn nhớ ta là sư phụ của ngươi không?" Đạo Uất Hương quát lớn
Trì Nhân Thiên sắc mặt không thay đổi, tiếp tục biểu đạt: Ta mặc kệ, ta muốn nàng chỉ là của ta mà thôi, ta muốn là nam nhân duy nhất của nàng.
"A, đồ nhi à, ngươi thật to gan...." Nàng ngập ngừng rồi tiếp tục nói: "Bất quá ta thích."
...
"Ngạn Cơ, con nói gì?" Hoàng Đế giật mình trước lời vị nữ tử trước mặt vừa nói.
Đạo Uất Hương công chúa - Ngạn Cơ nhìn phụ hoàng của mình, nàng lặp lại lời vừa nói: "Con sẽ không đi hòa thân, lời tiên tri hay lời nguyền con không quan tâm, dù tuổi chết con cũng sẽ không lấy người trong hoàng tộc Trấn quốc."
Hoàng Đế mặt mũi lúc này rất nhăn nhó, phẫn nộ quát Ngạn Cơ: "Hỗn xược, không lẽ con muốn vương triều bị đe dọa vì con sao?"
Ngân Cơ không phục nói lại: "Thà chết con không đi hòa thân, con không muốn vì phá giải lời nguyền phải đánh mất một đời con. Còn về vương triều Đạo Uất hưng thịnh hay không, dựa trên tay phụ hoàng, không phải trên lời tiên đoán". Nói xong nàng ngoảnh mặt rời đi, mặc kệ mọi người xung quanh.
Một nam tử bên ngoài nghe hết mọi chuyện, không kìm lòng được bước vào, hắn ta là Trấn Nhất - hoàng tử Trấn quốc, người đáng ra là phu quân tương lai của Ngạn Cơ.
"Nàng nghĩ thử xem, ngày hôm nay nàng mà bước ra khỏi đây, ta sẽ kêu phụ hoàng ta là Trấn vương, khởi binh chinh phạt Đạo Uất quốc của nàng..."
"Trấn Nhất, chúng ta từ nhỏ như thanh mai trúc mã, ngươi hiểu tính cách ta, ta ghét nhất bị ép buộc..." Ngạn Cơ tức giận nhìn Trấn Nhất.
Trấn Nhất nghe như không nghe, ánh mắt lộ rõ một tia xảo trá: "Được thôi, ta sẵn sàng không những không chinh phạt Đạo Uất quốc, đã thế còn giao hảo, cùng giúp nàng xóa bỏ lời nguyền tuổi, để nàng ở mãi bên tên tiểu tử kia. Nhưng với một điều kiện, nàng phải từ bỏ một thứ..."
Làm gì có thứ gì từ trên trời rơi xuống như thế chứ.
Ngạn Cơ nghi hoặc cùng cảnh giác hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Trấn Nhất cười cười, mặt đầy gian xảo nói: "Những ký ức cũ..."
Đoàng đoàng
Đầu Ngạn Cơ hàng ngàn kí ức đột nhiên tràn về...
"Triệu Thiên Mạc, chàng là chàng trai tuấn mĩ nhất ta từng gặp."
"Dân nữ tên là Ngạn Cơ. Thê tử sau này của Thiên Mạc ca."
"Nàng là người sau này Triệu Thiên Mạc dùng trọn đời ta sẽ bảo vệ."
Thái Bạch: "Ngạn Cơ tỷ, có tỷ và Triệu ca ở đây, chúng ta dù xông vào tử lộ cũng không sợ."
Hỷ Hiên: "Muội từ ngày sư phụ nhặt về, ngày hạnh phúc nhất là được ở bên mọi người, sáng cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, đêm thì cùng nhau đàm đúm đốt lửa ăn mừng, những ngày thế này, thật là không thể quên."
Nhạc Khúc: "Lần đầu gặp, ta cũng không ngờ đồng đội ta lại là ngươi đấy Triệu Thiên Mạc, mặt mày tuấn tú nhưng cái tính khí thì...Ai, thôi không kể còn hơn."
Sở Thanh cười méo cả mồm, ôm bụng không nhịn được nữa mở miệng trêu trọc: "Thiên Mạc ca với Ngạn Cơ tỷ thì chỉ có thể làm culi hầu hạ chúng ta thôi. Ban đầu nhận nhiệm vụ, ta cứ nghĩ chuyến này thôi xong rồi, thế mà vẫn sống được tới bây giờ."
"Thái Bạch, Hỷ Hiên, Nhạc Khúc, Sở Thanh, mọi người tỉnh dậy đi. Đừng bỏ ta mà..."
AAAAAAAAAAA
Ngạn Cơ hét lớn, một đống ký ức dồn lại trong đầu, bao nhiêu kí ức ngủ sâu như thức giấc trở lại, bất tri bất giác nàng ôm đầu, phút chốc không thể chấp nhận được sự thật.
Một tiếng nói ma mị của Trấn Nhất lại vang lên: "Nàng có đồng ý trao đổi không?"
Mãi đến canh giờ, Ngạn Cơ mới bình tĩnh trở lại, nàng nhìn mọi người trong đại điện...
Rồi chốc nàng cười lớn...
Từng giọt nước mắt rơi ra...
Nàng nhào người ôm vị Đô Úy đại nhân...
Đây chẳng phải là nghĩa phụ đã mất của nàng sao? Không ngờ nàng lại gặp được lại vị nghĩa phụ này.
Không kìm được lòng, nàng nấc thành tiếng: "Đô úy, người là ảo ảnh phải không, ta nhớ ra rồi, người có gương mặt của nghĩa phụ đã mất của ta..."
Lại nhìn sang tỳ nữ thân cận Án Mai của nàng: "Ngươi cũng là giả phải không, Hỷ Hiên thật sự đã chết rồi..."
Tất cả mọi người trong điện đều im bặt, mang một nỗi buồn da diết...
Trấn Nhất lên tiếng phá tan không gian tang thương: "Đây là hiện thực của mọi người trong đây, ở nơi đây, ngươi có người yêu ngươi, người thân ngươi, hơn hết sinh mệnh mọi người đều bất tận. Chỉ cần ngươi không muốn họ chết, ngàn đời họ đều không chết..."
Ngạn Cơ khinh bỉ, nhìn chằm chằm Trấn Nhất: "Ngươi thật ra là Mộc Trấn sư huynh phải không, có lẽ trong ảo cảnh ngươi là thật nhất nhỉ, liệu có thể nói cho ta nghe đươc không... tại sao huynh lại phản bội?"
Trấn Nhất đăm chiêu nhớ lại điều gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Ngạn Cơ, lên tiếng: "Bời vì Di Hạ nàng ta dám...." Trấn Nhất nói gì đó, nhưng nàng lại không nghe được bất cứ lời nào. Sau này nàng mới hiểu, những lời này nàng không được phép nghe.
"Bây giờ đến lúc nàng lựa chọn rồi Ngạn Cơ, ở lại nơi đây, nàng có mọi thứ, có Trì Nhân Thiên yêu nàng, có thể làm sống lại những đồng đội nàng đã mất, cũng có thể trả thù Ác Bá yêu tộc" Trấn Nhất lên tiếng hối thúc.
Như để tăng thêm cao trào, từ bên ngoài một nam nhân ngũ quan tinh tế, mặc bào tím xuất hiện, chàng ta là Trì Nhân Thiên, người nàng yêu nơi đây....
Trì Nhân Thiên chậm rãi bước tới nơi Ngạn Cơ đứng, mắt của chàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ nhìn cảnh vật mờ mờ được mà thôi.
Hai người im lặng đối diện với nhau, vừa muốn nói điều gì đó, lại không biết nói gì. Trì Nhân Thiên nhìn nàng truyền âm: "Nàng đi đi, đừng ở lại đây", nhưng tay chân lại ra dấu là: "Nàng đừng đi, ở lại với ta."
Thật ra khi Trì Nhân Thiên kêu nàng đi đi, là đã vi phạm quy tắc ảo cảnh nơi đây, dẫu biết thế hắn vẫn không muốn níu kéo Đạo Uất Hương ở lại, nàng không thuộc về nơi đây. Dù cho trong ảnh cảnh này hắn có chết, nhưng đổi lại mạng sống của nàng, hắn không hề hối tiếc...
Nam nhân này có gương mặt giống y đúc Triệu Thiên Mạc, rõ ràng ngoài kia chàng đang hấp hối, không ngờ trong ảo mộng này chàng lại khỏe mạnh được như vậy...
Nơi đây có mọi thứ nàng cần, có người nàng yêu, có một tên Trì Nhân Thiên yêu nàng, có thân nhân của nàng, tuy là mộng mà lại thực như thế này.... Nàng thực muốn ở lại nơi đây.
Đưa tay chạm tới gương mặt Trì Nhân Thiên, Ngạn Cơ lên tiếng: "Chàng thực là ảo cảnh sao... Sao lại chân thực thế này."
Không gian rơi vào an tĩnh, chỉ còn tiếng hối thúc lựa chọn của Trấn Nhất vang vọng...
Sau một hồi suy nghĩ Ngạn Cơ hạ quyết định: "Ta muốn thoát khỏi ảo mộng."
Ầm ầm ầm
Khung cảnh sập xuống, Ngạn Cơ bị một lực lượng mạnh mẽ kéo ra, trước khi biến khỏi ảo cảnh, nàng thấy Án Mai, Trấn Nhất, Đô Úy, Hoàng Đế, hay Trì Nhân Thiên đều rơi nước mắt...
Ngạn Cơ trở lại một nơi tối tăm mang tên Địa Ngục trấn, đứng trên bậc thang thứ của Khảo thang.
...
Trước mặt ta là một cái gương to lớn, hóa ra nãy giờ ta tự mình vẽ khung cảnh, trầm mê trong đó: "Chàng thực là ảo ảnh sao Triệu Thiên Mạc, Trì Nhân Thiên?"
Một tiếng cười lớn quen thuộc vang lên, vị Thiên tiền bối đạp hư khói xuất hiện: "Khá lắm khá lắm, mới hai năm rưỡi đã vượt được khảo nghiệm, haha."
Ta hiện giờ tuy vượt qua khảo nghiệm, nhưng thật không có tâm trạng, thắc mắc ta hỏi: "Ngài có thể nói cho ta biết được không, những việc trong mơ ta là thật hay giả?"
Vị Thiên tiên bối úp úp mở mở lên tiếng:
"Ảo ảo thực thực, thực thực ảo ảo, đối với những người trong ảo cảnh, đó là hiện thực của họ, nhưng với những người trong hiện thực, họ là ảo cảnh."
"Hư hư thực thực, ngươi không thấy cảm giác quen thuộc sao, có khi nó là thực vì mọi thứ trong ảo cảnh được dựng trên sự thực về một việc gì đó, nhưng có khi lại là ảo vì cái tên của nó là ảo cảnh."
"Thật giả giả thật, đỉnh cao của sự giả dối là có thật dối. Ngươi sau này sẽ biết nó thật hay giả."
"Mộng ảo, ảo mông, liệu mấy ai tỉnh táo bước khỏi ranh giới thực ảo, có những người biết ảo vẫn muốn trầm luân, có những ngươi lại thà bất hạnh nhưng vẫn muốn sống trong sự tàn khốc."
Ta âm trầm nghiền ngẫm lời vị Thiên tiền bối trước mặt nói, ngoại trừ người đã chết, vậy ý ngài không phải là Triệu Thiên Mạc thật sự có tình cảm nam nữ với ta sao?
Vị Thiên tiền bối nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng bật ra một câu: "Có lẽ ngươi sẽ hiểu những gì ta nói trong năm tới..."
Hắn đương nhiên là biết rất nhiều truyện.... có lẽ cô nương ấy sẽ gặp lại tình cảnh này trong một kiếp nào đó.
...
Ta nhắm mắt lại, tưởng nhớ đoạn ký ức này một lần nữa, ta sợ nó như một giấc mộng, sau khi tỉnh giấc sẽ quên mất tất cả...
"Ngươi tên gì?" Ta nhìn tiểu tử yếu ớt trước mặt hỏi
Công chúa người mau lại đây, hắn ta giết người rồi.
Công chúa không xong rồi, hắn bị giải lên quan phủ chuẩn bị bị phán tử hình rồi.
Công chúa, hắn vượt ngục rồi, nghe nói giết cả tri phủ đại nhân, người tốt nhất không nên dính dáng đến con người này.
Thì ra hắn là do người cứu, công chúa người thật tài nha. Án Mai ngô nghê khen ta, hai ngón tay cái đưa lên, nở nụ cười rạng rỡ dành tặng ta.
"Trấn Nhất, ngươi là giả phải không, huynh thật ra Mộc Trấn sư huynh, liệu có thể nói cho ta nghe đươc không, tại sao huynh lại phản bội?"
"Bời vì..."
"Án Mai, ngươi cũng là giả phải không, Hỷ Hiên thật sự đã chết rồi..."
Bùm
...
năm sau (spoil kiếp thứ - Sư đồ luyến)
"Người không sợ ta sao?" Đó là câu nói đầu tiên thanh niên đối diện nói với ta
"Ta sẽ không sợ..." Ta thẳng thắn trả lời
...