Tờ mờ sáng Vân Thường đã bị Lục phu nhân lôi ra khỏi ổ chăn, hết làm mặt lại tô son đỏ, quần hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi Lục phu nhân cảm thấy vừa ý thì Vân Thường đã bị lắc lư cho đầu váng mắt hoa.
Mắt Vân Thường không thấy đường, cũng không biết Lục phu nhân biến cô thành bộ dạng gì nữa, trong lòng hơi căng thẳng. May mà tính Lục phu nhân hoạt bát, dọc đường đi miệng liến thoắng không ngớt, chờ đến nơi, tâm trạng căng thẳng của Vân Thường đã vơi đi quá nửa.
Lục phu nhân không lừa cô, người tụ họp không nhiều thật, không như tưởng tượng của cô là kiểu họp mặt ồn ào ầm ỹ. Lúc họ đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có tiếng mấy phụ nữ đang nói chuyện. Vân Thường vịn cổ tay Lục phu nhân, theo bà bước từng bước vào trong.
“Chà, rốt cuộc chị tới rồi!” Một giọng phụ nữ có vẻ đôn hậu vang lên bên tai, Lục phu nhân quay đầu giới thiệu với Vân Thường: “Đây là cô Vương, thọ tinh hôm nay.”
Vân Thường mỉm cười với hướng phát ra âm thanh, ngoan ngoãn gọi “Cô Vương, sinh nhật vui vẻ.”
“Ôi, tốt tốt! Đây là vợ Lục Diệp hả?” Người phụ nữ quan sát Vân Thường một vòng, đi tới có vẻ vui mừng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên! Đây là Vân Thường nhà tôi.” Lục phu nhân kiêu ngạo như con công, khoe khoang thấy rõ.
“Bé ngoan, nhìn rất có phúc.” Người phụ nữ chậc chậc khen ngợi, kế đó nói giọng hâm mộ “Bùi Quân nhà tôi mà dẫn được một cô vợ về thì tốt rồi.”
Hóa ra là mẹ của Bùi Quân, Vân Thường chợt hiểu. Lục Diệp từng nói qua, trong bốn người họ chỉ còn Bùi Quân chưa cưới, sắp bốn mươi tới nơi rồi, chẳng trách mẹ anh ấy sốt ruột.
“Tùy duyên đi, bằng không tôi cũng tìm không được con dâu tốt như Vân Thường nhà tôi!” Lục phu nhân dắt Vân Thường đi tới sofa ngồi xuống, không hề khách sáo kéo hơn phân nửa đồ ăn vặt trên bàn đến trước mặt, điểm danh từng món cho Vân Thường nghe, hỏi Vân Thường ăn hay không, hại Vân Thường ngượng mặt.
“Đừng khách sáo, đều là người nhà cả.” Vân Thường mới nhấp một hớp trà Long Tĩnh thấm họng thì cảm giác sofa bên cạnh mình có một người ngồi, cô len lén giật Lục phu nhân đang ăn ngon, muốn bà giới thiệu cho mình.
Trước mặt người quen, Lục phu nhân là một người thô lỗ, miệng nhồm nhoàm đồ ăn, nói chuyện ú ớ không rõ tiếng “Là…ai à, đây là mẹ Giản Viễn Đường! Con kêu cô Hà là được.” Nói rồi cắm đầu vào món pudding trái cây trước mặt, vừa ăn vừa hỏi “Chao ôi, chị Vương, tay nghề đầu bếp nhà chị tuyệt quá, ngày mai cho tôi mượn dùng đi!”
Vân Thường bị Lục phu nhân chọc suýt cười thành tiếng, lại ngại mẹ Giản Viễn Đường bên cạnh đành nhịn cười, nhịn tới đỏ mặt.
Da cô rất trắng, gần như không thấy được lỗ chân lông, gương mặt đỏ bừng này thật giống quả đào mật, tươi tắn nõn nà, chỉ nhìn không là khát nước rồi.
“Cô Hà…”
“Xem xem cô dâu nhỏ này.” Mẹ Giản Viễn Đường kéo Lục phu nhân “Nõn tới mức nhéo ra nước luôn, bao lớn rồi?”
“Hai mươi ba,” Lục phu nhân yêu thương sờ đầu Vân Thường.
“Nhỏ thật đấy!” Mẹ Bùi Quân đột nhiên xen vào “Ôi cha, Lục Diệp nhà chị trâu già gặm cỏ non mất rồi?”
Mấy người đều phì cười, Vân Thường xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Cô chẳng có kinh nghiệm ứng xử với người lớn, sợ mình sơ ý nói lỡ, đành cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn và vành tai đỏ ửng.
“Đừng ăn hiếp Vân Thường nhà tôi!” Lục phu nhân bắt đầu che chở con mình.
“Rồi rồi, bé con da mặt mỏng, không giỡn nữa.” Bà Giản cười đến đầu tóc rũ ra, quay sang hỏi: “Đúng rồi, sao chị Lý chưa tới nữa, lần này có mỗi ba người chúng ta.”
Bà Bùi trề môi: “Con dâu người ta có thai rồi, của báu đấy! Dẫn đi Hải Nam du lịch rồi.” Nói đến đây vẻ mặt lại hâm mộ “Xem người ta, cháu nội cũng có rồi.”
Mấy người phụ nữ mạnh ai nấy thổn thức một bận, Vân Thường không chen vào được, cũng không dám xen vào, sợ đề tài dời đến trên người mình lại bị trêu chọc một trận, đành ngoan ngoãn ngồi bên đóng vai bé dê con.
Đến cuối cùng còn bị khen là ngoan ngoãn xinh xắn lại hiểu chuyện. Vân Thường dở khóc dở cười, ngoài mặt thì mỉm cười chấp nhận.
Bốn phụ nữ tụ lại một chỗ, cũng chỉ là kể chuyện thường ngày. Nói là tụ họp sinh nhật, thực tế không khác gì bạn bè bình thường gặp mặt, ngược lại khiến Vân Thường thở phào. Nếu hôm nay là buổi tiệc champagne váy đầm gì đó, cô còn không biết nên ứng phó thế nào.
Bữa trưa rất phong phú. Mấy nhà đều là người miền bắc, khẩu vị không khác nhau nhiều lắm, đồ trên bàn ăn hầu như là những món miền bắc quen thuộc, có điều tài nghệ đầu bếp quả thật rất tuyệt, Vân Thường ăn nhiều hơn thường ngày những nửa chén cơm.
Ăn xong, đang uống trà, cửa phòng khách đột ngột bị đẩy ra, từ ngoài vọng vào tiếng con gái lảnh lót: “Mẹ, con về rồi nè!” Là một cô gái xấp xỉ tuổi Vân Thường, nghe giọng là biết nhất định là một người hoạt bát, tinh nghịch.
“Lại đây, Văn Văn, mấy cô con ở đây, lại đây nói chuyện với các cô nào.” Bà Bùi nói với cô gái đi vào cửa “Đúng rồi, còn có vợ anh Diệp con nữa, lại đây ra mắt chị dâu.”
Cô gái kia đang nhanh nhẹn đi lại phía này, ai ngờ nghe mẹ nói xong lập tức đứng lại, quan sát Vân Thường với ánh mắt thù địch.
Mắt Vân Thường không thấy nhưng cảm giác rất nhạy, dễ dàng phát hiện ánh nhìn rơi trên người mình, cô ngẩng đầu chào hỏi Bùi Văn Văn: “Chào cô, tôi là Vân Thường, vợ Lục Diệp.”
Dứt lời, cô gái kia hừ nặng một tiếng “Tôi biết cô, mua về bằng hai trăm ngàn chứ gì, thèm tiền tới điên rồi! Thật đúng là không lên được mặt bàn!”
Bà Bùi biến sắc, quát: “Văn Văn, nói gì thế hả!” Sắc mặt Lục phu nhân cũng rất tệ, chuyện này quả thật bà làm không ổn thỏa nhưng Vân Thường là cô gái tốt cả ngàn người mới được một, bà thật sự yêu thương Vân Thường. Bình thường ở nhà không khi nào quên nhắc thượng tướng Lục nói chuyện nhỏ tiếng chút, đừng làm Vân Thường hoảng, lý nào để người khác ăn hiếp được.
Song dù sao hôm nay cũng là sinh nhật chị em tốt của bà, tình huống như thế bà cũng không thể làm mất mặt bạn, đành liếc mắt lườm Bùi Văn Văn, ai cũng nhìn thấy sự bất mãn trong mắt bà.
Đáng tiếc Bùi Văn Văn là người không biết quan sát, nên nói là từ nhỏ tới lớn chỉ có cô ta cau mặt với người khác, không có việc người ta xụ mặt với cô ta, thành thử cũng không chú ý sắc mặt đột ngột thay đổi của người lớn, tự mình độc thoại: “Nghe nói cô còn mù nữa? Người như cô mà cũng dám xưng là vợ anh Diệp? Đúng là cười chết người!”
Bùi Văn Văn năm nay vừa lên năm thứ tư, tuổi không lớn nhưng mồm miệng thì độc hết chỗ nói.
“Anh Diệp có tổ chức hôn lễ với cô à? Thừa nhận cô rồi à? Đừng nằm mơ nữa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Văn Văn, câm miệng!” Lời này thật sự không nể mặt mũi, bà Bùi gằn giọng quát.
Lục phu nhân đã đứng dậy. Bà thong dong dùng khăn tay lau tay, nhìn Bùi Văn Văn hỏi: “Có phải Văn Văn bất mãn gì với nhà chúng tôi không? Nói cô nghe thử.”
Bùi Văn Văn không nghe ra giọng điệu lạnh lùng của Lục phu nhân, cô ta là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều, tính tình ngang ngược xưa nay, tuy không đến mức gây ra sự cố gì quá lớn nhưng cũng là kiểu mắt mọc trên đỉnh đầu, ngang ngược hống hách. Bùi Quân không thích cô em ruột này cho lắm, xưa nay luôn tránh từ xa.
“Không có, cô à, là ả đàn bà này không xứng với anh Diệp!”
Lục phu nhân nhướng mày nhìn cô ta “Vậy ai xứng?”
Đương nhiên là cháu! Câu này còn chưa thốt ra, Bùi Văn Văn bỗng chú ý đến sắc mặt lạnh tanh của Lục phu nhân, đột ngột câm miệng như bị người ta bóp cổ, nhìn Lục phu nhân lại nhìn Vân Thường vẫn dịu dàng thùy mị ngồi trên sofa, há miệng song không nói được lời nào nữa.
Bùi Văn Văn không ngu, ngược lại, cô ta rất thông minh. Sở dĩ mới vào cửa đã nói như thế không ngoài việc bị câu “Tôi là vợ Lục Diệp” của Vân Thường kích thích.
Từ trung học cô ta đã yêu thầm Lục Diệp, cảm thấy dáng vẻ mặc âu phục thẳng thớm của Lục Diệp đẹp trai ngây người. Đáng tiếc phần lớn thời gian Lục Diệp cắm rễ trong quân, cô ta gặp được anh không nhiều lần lắm, không có cách nào bám lấy anh.
Lục Diệp hơn ba mươi tuổi rồi, không có bạn gái cũng không kết hôn, cô ta cho rằng chờ mình tốt nghiệp xong là có thể yên tâm to gan theo đuổi Lục Diệp. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một Vân Thường, hoàn toàn đập nát giấc mơ thiếu nữ của cô ta.
Sao cô ta không tức cho được?
Thật ra chuyện Bùi Văn Văn có cảm tình với Lục Diệp, nhà họ Bùi ai cũng biết nhưng không để tâm, con nhóc nào chả say mê quân nhân, huống chi bản thân Lục Diệp rất được, một thân quân phục kia càng làm anh nổi bật.
Cứ tưởng một thời gian nữa Bùi Văn Văn có thể quên Lục Diệp, ai mà biết ngay lúc này lại xảy ra vấn đề.
Bà Bùi hung hăng trừng Bùi Văn Văn một cái, quay sang áy náy nhìn Lục phu nhân và Vân Thường: “Xin lỗi, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Vân Thường, cháu đừng so đo với nó nhé.” Nói rồi vẫy tay gọi Bùi Văn Văn “Còn không lại đây xin lỗi chị dâu!”
Người ta cũng đã nói cô ta còn nhỏ rồi, nếu Vân Thường còn so đo thì rõ ràng quá hẹp hòi, huống chi Vân Thường cũng không tính làm gì.
“Không sao ạ,” Sắc mặt Vân Thường không đổi “Cháu không giận em ấy đâu.”
Bà Bùi mới thở ra thì nghe con gái nhà mình tức giận hổn hển “Ai là em cô? Không biết xấu hổ! Vừa mù vừa không biết xấu hổ!”
Mặt Lục phu nhân lập tức tối sầm, lần này không buồn che giấu nữa, bà kéo Vân Thường đứng dậy khỏi sofa, chẳng thèm giữ thể diện cho bà Bùi nữa, giọng lạnh như băng “Vân Thường, theo mẹ về nhà.”
Đương nhiên bà không thể dạy dỗ con người ta trước mặt mẹ nó nhưng bảo vệ con mình thì bà vẫn làm được.
Vành mắt Vân Thường nóng lên, thái độ che chở tuyệt đối này từ sau khi mẹ cô qua đời cô không còn được hưởng thụ nữa. Cô gật đầu, nắm chặt tay Lục phu nhân, trong lòng ấm áp.
Bà Bùi tức nghẹn lại không nỡ lớn tiếng mắng cục cưng của mình, đành ra sức đưa mắt ra hiệu cho Bùi Văn Văn, đáng tiếc Bùi Văn Văn làm ngơ không thấy.
Mà lúc này, Lục phu nhân và Vân Thường đã đi nhanh ra cửa rồi. Bà Bùi nghiến răng, đẩy Bùi Văn Văn ra trước, lần đầu tiên sầm mặt với Bùi Văn Văn “Xin lỗi cô và chị dâu con ngay!”
Bùi Văn Văn bĩu môi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy gân xanh giật giật trên trán mẹ mình, không cam lòng bước lên chắn trước mặt Vân Thường: “Ê, tôi…”
“Ợ…” Dạ dày Vân Thường đột nhiên muốn nôn mửa, muốn đẩy Bùi Văn Văn chạy ra ngoài, khổ nỗi Bùi Văn Văn cứ như tảng đá, đẩy mãi không nhúc nhích.
Động tác của Vân Thường làm Bùi Văn Văn cực kỳ bất mãn, cô ta hạ mình xin lỗi ả mù này rồi, ả còn dám xô mình! Đuôi mắt liền hếch lên “Cái cô này sao thế, tôi…”
Nói chưa xong chỉ nghe ụa một tiếng, thân hình Vân Thường lung lay, không nhịn được nữa, ói hết vào người cô ta.