368 Hoàng Diệu

quyển 2 chương 14: yến chi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hằng ngồi dưới đất nhìn Mai đang ngồi tựa lưng trên giường vừa khóc vừa cười kia mà cô bắt đầu cảm thấy có một cái gì đó rờn rợn. Mai ngồi đó đầu bị bẻ nghiêng nhìn chằm chằm vào Hằng với con mắt đên tuyền không có lòng trắng kia mà nói giọng the thé:

- Nhà ngươi muốn tìm đến Morgana sao?

Nói dứt câu bỗng chốc toàn thân bé Mai khi không như bị ai nhấc lên cao, cô bé trôi bồng bềnh trên không trung. Bé Mai lơ lửng người tiến lại phía Hằng, Hằng vừa đứng dậy còn chưa kịp quay đầu chạy thì bé Mai vung một cánh tay lên, Hằng bị một lực hất mạnh vào cửa đến độ văng cả cừa phòng mà bay ra ngoài hành lang. Qua cú đập người đau điếng, Hằng phải gồng mình chống chịu cái sự đau đớn mà bò lồm cồm lên tầng , bé Mai thì vẫn bay lơ lửng đằng sau, vừa khóc vừa cười nói cái giọng the thé:

- Nhà ngươi yếu thế này mà vẫn đòi gặp Morgana sao?

Hằng cuối cùng vẫn bò được vào bên trong phòng thờ trên tầng , bé Mai vẫn bay lơ lửng theo sau, tuy chỉ có điều, cô bé ngày một dis chuyển chậm và cái tiếng cười như tắt lịm hẳn đi. Hằng tiến tới một lô hũ để ở dưới chân bàn thờ. Bé Mai bay lơ lửng tới giữa phòng tầng thì như bị một thế lực vô hình giữ lại đứng im, dưới nền nhà hình sao năm cánh lộn ngược lồng trong hình tròn với vô vàn kí tự khi không phát ra một thứ ánh sáng trắng chói lòa. Bé Mai lơ lửng trên không chung nói:

- Nhà ngươi... nhà ngươi đã yểm bùa căn nhà này...

Hằng vẫn không nói gì, cô chỉ cố sức mở nắp cái hũ nhỏ có chứa thứ dung dịch mầu đỏ đậm kia. Chợt cái tiếng cười khanh khánh lại phát ra với cái giọng nói the thé:

- Yểm bùa khá tốt... nhưng như thế này còn lâu mới gϊếŧ được ta...

Hằng mở nắp cái hũ ra quay đầu nói:

- Ai bảo ngươi là ta sẽ gϊếŧ người?

Nói giứt câu, Hằng tạt mạnh cái thứ dụng dịch đó thẳng vào người bé Mai đang lơ lửng trên mặt không chung. Thứ dung dịch này chính là máu chó, máu chó vừa vấy lên người bé Mai thì toàn thân cô nhóc rơi thẳng xuống nền tầng cái rầm, thứ ánh sáng ở kí tự dưới sàn cũng tắt ngấm. Bé Mai bắt đầu giãy giụa la hét trong đau đớn tột cùng, hai tay cô nhóc như cố gạt đi đống máu chó bám lên người dính như keo kia:

- Rát... rát quá... cái gì thế này?!!!

Thấy rằng có hiệu quả, Hằng không chần chừ thêm một phút giây nào. Cô bám vào cái bàn thờ cố đứng dậy. Hằng với con dao để trên đó và rạch một đường ngang lòng bàn tay mình. Hằng túm chặt bàn tay đang rỉ máu đầm đìa kia lại và miệng lẩm rẩm đọc một thứ bùa chú, một thứ bùa chú bằng tiếng Việt. Hằng đọc dứt bùa chú, cô dùng bàn tay đang rớm máu kia mà vẩy thẳng lên người của Mai. Mai vẫn ngồi đó toàn thân rung lên vì rát nhìn Hằng chằm chằm nói:

- Đây... đây là thứ bùa phép gì?

Hằng với tay cầm hộp diêm trên bàn lấy ra một que và nói:

- Thứ bùa phép có thể giả nhà ngươi về lại với thế giới của ngươi.

Nói dứt lời, Hằng quẹt que diêm cháy bùng lên và ném nó về phía Mai. Không hiểu bằng cách nào mà thứ máu chó bám dính trên người Mai khi không như hóa thành xăng. Gặp que diêm cháy, một ngọn lửa cháy bùng lên bao chùm lấy người bé Mai. Ngọn lửa này chỉ cháy phừng lên được ít giây rồi tắt lịm. Ngọn lửa tắt thì bé Mai cũng nằm đổ gục ra sàn nhà bất tỉnh, trên người của cô bé cũng không còn vết tích gì của máu chó đen cả. Thấy rằng cái con quỷ nhập vào người bé Mai đã bị đuổi đi thì Hằng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta từ từ cúi người quỳ xuống cạnh bé Mai mà ôm lấy cô nhóc vào lòng. Hai cánh tay Hằng xiết chặt lấy bé Mai để đầu cô bé tựa vào vai mình, có vẻ như cô bắt đầu thấy hối hận về việc mình làm. Và dường như ngay trong lúc này đây, Hằng bắt đầu nhận ra rằng Morgana có lẽ nguy hiểm hơn cô tưởng. Trong giây phút này đây, thấy được bé Mai vẫn còn an toàn trong vòng tay mình là Hằng đã cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi, không biết kể từ khi nào mà tình cảm giữa cô và bé Mai lại khăng khít như vậy. Có lẽ trong cái giây phút sinh tử cận kề thì cái tình cảm trong con người Hằng lại trỗi dậy, và có lẽ cúng chính trong cái giây phút đó mà Hằng đã lơ là mất cảnh giác, cô đã đi ngược lại với lời thế ước khi nhập đạo voodoo, đó là dùng phép thuật của tổ tiên truyền lại để chống lại người từ thế giới voodoo.

Sau cái lần đối đầu với thế lực từ thế giới voodoo đó thì Hằng dường như cũng từ bỏ hẳn ý định triệu hồi Morgana, nhưng liệu Hằng dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? không lẽ nào cái tình cảm đang nầy nở giữa cô và bé Mai đã khiến cô như quên đi hận thù năm xưa? Nói gì thì nói, đã lại một lần nữa vì lo lắng cho bé Mai mà cô đã lại bước thêm một bước sai lầm nữa. Dẫu biết rằng bé Mai đã bình phục và lại là đứa con nuôi đáng yêu của cô như ngày nào, chính vì thế mà Hằng đã bỏ qua cái công đoạn kiểm tra, kiểm tra xem cái thế lực kia đã hoàn toàn bị giả về với thế giới voodoo chưa. Bản thân bé Mai bây giờ sinh hoát cười nói bình thường là vậy, nhưng ai mà dám chắc được rằng cái thế lực đó không còn vương lại bên trong thể xác của cô bé chứ?

Cứ ngỡ rằng Hằng có thể dể dàng từ bỏ hận thù để sống một cuộc sống bình thường với bé Mai đến hết đời, thế nhưng cha cô thì lại hoàn toàn khác, ông ta không dễ dàng gì mà để cho Hằng và Mai được yên thân khi mà cái nỗi sợ hãi bị Hằng trả thù vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu ông ta. Thời gian trôi qua, bé Mai đã vào học lớp một. Giữa học kỳ một đó, nhà trường có tổ chức cho các cháu bé đi thăm quan, đáng lẽ ra là Hằng sẽ nằm trong số các bậc phụ huynh đi cùng còn mình, nhưng vì bận việc đi khám bệnh nên cô không thể đi cùng được mà chỉ hẹn đón bé Mai ở trường. Bầu trời như sụp đổ xuống thằng đầu Hằng khi mà xe trở lớp của Mai đã về và bắt đầu giả học sinh thì Hằng không tìm thấy con gái mình đâu. Hằng hỏi giáo viên và các bậc phụ huynh đi cùng lớp của con mình thì mọi người khăng khăng bảo rằng sĩ số đủ khi lên xe rời điểm thăm quan, thậm chí còn một số bậc phụ huynh và cô giáo vẫn còn thấy Mai ngồi trên xe khi về trường bởi cô bé rất thông minh và gây được sự chú ý, vậy mà giờ thì không thấy đâu. Cả một khuôn viên trường bắt đầu náo loạn, giáo viên cũng như các bậc phụ huynh có mặt bắt đầu bủa đi xung quanh tìm bé Mai. Còn Hằng thì khác, càm thấy quá tuyệt vọng và lo lắng tột độ, cô cố nén nước mắt mà lao ngay về nhà. Hằng nhớ ra rằng trong vô vàn phép thuật của voodoo có một phép dùng để tìm đường đi hay như là theo giõi một ai đó, phép đó có tên gọi là mặt quạ đen, và Hằng tin rằng chỉ có dùng cách này mới có thể tìm thấy được Mai nhanh nhất. Hằng lao thẳng lên tầng và chuẩn bị mọi thứ để làm phép, cô lấy ra một cái đĩa khá to để trước mặt, bên trên là một vài mảnh cây khô được sếp thành hình trụ chụm đầu vào nhau tựa như đốt lửa trại. Ở giữa đó là vô vàn rơm khô cùng với một số thảo dược khác. Trên đỉnh nhúm lửa trại là một khung xương quạ đã được cô khéo léo gắn keo lại đặt đứng trên đỉnh, trên hộp sọ con quạ là ba cọng lông được Hằng dán vào. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, Hằng ngồi trước cái đĩa đó mà lẩm rẩm đọc thần chú, vừa đọc cô vừa quẹt diêm và châm vào đám rơm trộn lẫn với thảo dược bên trong. Lửa bắt đầu cháy to dần, và ngay khi mà Hằng đọc dứt thần chú thì khói đã bay mù mịt phòng. Thần chú vừa dứt, bỗng nhiên hai mắt Hằng như trắng rã và con người biến mất, từ trong đám khói dày đặc kia là bóng một con quạ đen lao vút đi trên không trung. Hằng ngồi dưới mặt đất nhưng tầm nhìn của cô với con quạ đen kia đã chung làm một, cô có thể nhìn thấy những gì mà con quạ thấy từ trên cao. Con quạ đen này đảo cánh bay như lượn đi trên bầu trời đà nẵng. Và chỉ sau có mấy phút, từ trên không con quạ đen đã nhìn ra bé Mai được hai người đàn ông đèo trên một chiếc xe máy đi thẳng tới một mé rừng cách trường tầm ba mươi cây số. Đợi cho đến khi họ xuống xe thì Hằng ngây lập tức đứng phắt dậy và chạy ra gọi taxi để lao thẳng tới đó.

Vậy hai thanh niên này là ai? Tại sao lại đưa bé Mai tới khu rừng vắng người này cơ chứ? Thì ra hai thanh niên nghiện ngập đó là người của ông Long thuê để sát hại bé Mai, nhằm ngăn chặn việc Hằng sẽ trả thù. Vậy tại sao lại phẩi đợi đến bây giờ để sát hại bé Mai? Ông Long vốn là một thầy phủ thủy cao tay, là người có kinh nghiệm trừ ma diệt quỷ và thi triển phép thuật nhiều năm. Sở dĩ ông ta trở nên có tiếng tăm và tay nghề thâm hậu như vậy là nhờ vao hai chữ "cẩn thận". Biết rằng cô con gái của mình, Hằng, là một đối thủ tầm cỡ. Chính vì thế mà ông ta phải lên kế hoặch thật tỉ mỉ và kĩ lưỡng. Chiều ngày hôm nay, từ giờ cho tới giờ là giờ cực xấu, âm khí xung thiên rất thuận lợi cho việc thi triển phép thuật đường âm. Chính vì thế mà ông Long đã gán cho hai tên nghiện, mỗi tên nghiện một lá búa để có người âm đi theo chúng mà che trở cho chúng không bị phát hiện hay như theo giõi. Bên cạnh đó, bọn người âm đi theo hai thằng nghiện này còn là bình phong để đỡ đón cho hai thằng nghiện khi mà bọn chúng bị Hằng dùng bùa phép chống chả. Bên cạnh đó, ông Long còn đưa cho hai thằng nghiện một thứ bùa thôi miên để trấn áp bé Mai cho tiện việc hành sự. Ngoài ra, ông Long còn chọn cách sát hại bé Mai bằng việc treo cổ cô bé là vì ông muốn giam giữ linh hồn của bé Mai tại chỗ đó sau khi chết để có thể thu phục và tìm hiểu thêm về thứ phép thuật mà Hằng đang tu luyện. Cứ ngỡ rằng mọi việc được lên kế hoạch tỉ mỉ và hoàn hảo như vậy thì ông ta chắc chắn sẽ thành công, chưa kể đến việc ông Long biết rất rõ rằng thứ phép thuật mà Hằng đang tu theo là thứ phép thuật ngoại bang, trong khi toàn bộ phép thuật của ông ta lại là thuần túy, phép thuật đến từ những vị thần thánh và ma quỷ của cái đất Việt này, những người mà ông thường thờ cúng và sùng bái. Vậy thì thử hỏi làm sao thần thánh của đất Việt lại có thể lùi bước trước sức mạnh của thứ phép thuật ngoại bang kia cơ chứ? Làm gì có vị thần ngoại bang nào được súng bái trên cái đất Việt này? Có lẽ ông Long chưa nhìn ra được rằng căn nhà mà Hằng đang ở bây giờ chính là một ngôi đền vững chắc để thờ phụng các vị thần ngoại bang, những kẻ đã tạo ra thế giới voodoo, và có lẽ ông Long cũng như cô con gái của mình, hai người họ đã quá xem nhẹ Morgana.

Hai thanh niên nghiện ngập kia dắt bé mai đi thêm mấy trăm mét vào sâu trong khu rừng. Ba người bọn họ tiến tới trước một cái cây to đã được thắt sẵn dây thừng ở trên. Hai thằng nghiện đưa bé Mai tới đây, thế rồi bọn nó nhìn nhau lưỡng lự, có vẻ như chúng nó vẫn còn ghê tay khi nghĩ đến việc mình sắp sát hại một đứa trẻ. Hai thằng bắt đầu đùn đẩy nhau. Một thằng nói:

- Mày cuốn dây vào cổ nó nhé, để tao bế nó lên.

Thằng kia giãy nảy lên nhất quyết:

- Không, tao thòng dây, mày bế nó.

Sau một hồi cãi vã, cuối cùng thì chúng nó đã phân chia được công việc rõ ràng là ai sẽ làm gì. Nhận ra rằng giờ tốt sắp qua đi, hai thằng nghiện loáy hoáy chuẩn bị. Một thằng nhấc nách bé Mai đưa lên cao, thằng còn lại thì bắt đầu luồn dây thòng vào cổ cô bé. Không hiểu vì lí do gì mà thằng thòng dây vào cổ bé mai tay nó run lên cầm cập, thằng xốc nách bé Mai nhấc lên bắt đầu thấy mỏi tay thì giục:

- Nhanh cái con mẹ mày lên, bố mày mỏi tay quá.

Bất ngờ, bé Mai quay đầu một trăm tám mươi độ nhìn thẳng vào mắt thằng nghiện đang xốc nách mình lên và hỏi:

- Nhanh để làm gì?

Thằng nghiện thòng dây thấy bé Mai xoay được đầu một trăm tám mươi độ thì sợ vãi đái lùi bước ra xa. Nào ngờ đâu cái dây thòng lòng ở tay nó khi không bị ai điều khiển tự quàng vào cổ nó mà siết chặt và kéo cao thằng nghiện này lên. Thế là một thằng bị treo cổ lên cây đung đưa theo chiều gió. Thăng còn lại thấy vậy cũng sợ són đái ra quần, nó lao mình như một con thiêu thân ra chỗ để xe máy. Nhẩy lên xe, cu cậu cố đề máy mà không được, đến khi đề được máy thì vít ga lao đi như con của thần gió. Thế nhưng chẳng được bao xa, thì bất ngờ bé Mai từ đâu bỗng hiện ra đứng chặn đường nó, thằng nghiện này giật thót mình bóp phanh. Nhưng có lẽ đã là quá muộn, một cành cây nhọn không biết từ đâu chồi ra đâm xuyên cuống họng móc thẳng vào cằm nó. Chiếc xe máy theo đà lao tới lật ngang qua một bên mài đường tóe lửa, còn thằng nghiên kia thì từ từ bị cành cây nhọn móc họng kéo lên cao. Bé Mai đứng dưới nhìn nó mặt lạnh tanh từ từ bẻ xương cổ "răng rắc".

Chiếc xe taxi tiến tới gần mé rừng đó, Hằng ngồi sau xe nhìn thấy Mai đang đi lững thững một mình ngược lại về nhà thì cô ho hét taxi dừng lại. Hằng mở cửa xuống ôm chầm lấy Mai mà hai hàng nước mắt lưng tròng. Cô sờ khắp người Mai như thể để xem cô bé có bị thương ở đâu không, Hằng nói:

- Con... con không sao chứ...?

Bé Mai nhìn Hằng nói:

- Con không sao ạ.

Hằng hỏi:

- Làm sao... làm sao con lại ở đây một mình?

Bé Mai đáp:

- Hai chú kia bảo ông ngoại tới nhờ họ đón con về nhà ông chơi. Nhưng không hiểu tại sao họ đưa con tới đây rồi bỏ đi.

Hằng nghe đến đây thì trong lòng cô như sôi máu lên, thì ra vẫn là cha cô tìm cách hãm hại cái mái ấm nho nhỏ của cô như ngày nào.

Sáng ngày hôm sau, Hằng bế bé Mai tới thẳng nhà bố mẹ mình. Cô đạp cổng vườn lao thẳng vào, mặc cho nhiều người giúp việc có cả mẹ cô can ngăn và khuyên giải khi thấy mặt Hằng sát khí đằng đằng nhưng cô cương quyết gặp mặt cha mình để nói cho ra lẽ. Hằng vừa bước vào gian nhà chính thì hai con chó một mực một vàng lại sủa điên loạn. Thế nhưng lần này có lẽ do bế theo bé Mai mà khi không hai con chó kia bỗng cúp đuôi tỏ ra sợ hãi kêu ăng ẳng mà chui rúc vào ngách bàn thờ. Cha Hằng đang cúi thắp hương cúi đầu lễ bái trước bàn thờ, Hằng đặt bé Mai đứng xuống, thế rồi cô tiến tới kéo tay cha mình nói:

- Hôm nay con với cha phải nói chuyện cho rõ ràng.

Ông Long vẫn mặc kễ cứ cầm hương vái lạy. Hằng lại tiếp tục to tiếng:

- Tại sao cha lại có thể nhẫm tâm như vậy được chứ?! Dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé thôi mà?!

Mặc cho Hằng to tiếng quát tháo, thế nhưng ông Long vẫn vái lẩm rẩm. Mẹ Hằng lo ngại vội tiến lại cố kéo cô ra và nói:

- Con à... có chuyện gì cũng phải bình tĩnh...

Hai mẹ con Hằng đứng đôi co nhau còn ông Long vẫn thản nhiên như không biết gì. Không thể chịu nổi được cái thái độ này của cha mình nữa, Hằng đẩy mẹ mình qua một bên và lao tới phía bàn thờ. Ngay khi ông Long với tay cắm hương thì bất ngờ Hằng gạt đổ toàn bộ đồ lẽ bầy trên bàn thờ và hét lớn:

- Cúng bái cái gì chứ?! Cha dẹp mẹ nó hết đi!!!

Ông Long mặt như đanh lại cố nén nhịn, sau khi cắm được ba nén hương lên bàn thờ rồi ông quay qua tát mạnh vào mặt Hằng cái "bốp" và nói lớn:

- Con mất dạy! Mày có biết đây là bàn thở tổ không?!

Hằng ăn cái tát lật mặt đến chảy cả máu mồm, cô cố nhếch mép cười:

- Bàn thờ tổ? Cúng bái tổ tiên để làm gì khi mà tay tra đã nhúng chàm chứ?!

Tất cả người giúp việc có mặt nghe xong câu đó đều chết lặng, mẹ Hằng thì còn ngỡ ngàng hơn nữa. Ông Long vẫn đứng đó nhìn để mặc cho con gái mình xỉ vả:

- Con hỏi cha, từ trước đến nay, cả cái dòng họ này đếu sống bằng nghề thầy phù thủy. Nhưng thử hỏi? Có ai? Ai trong cái dòng họ này lại mất lương tâm như cha không?! Cha buôn thần bán thánh, cha dùng phép thuật để chuộc lợi riêng cho mình?! Cha cậy có quyền, có tiền, có phép để ức hiếp kẻ khác?! Cha làm như vậy thì tổ tiên nào chứng cho cha?!

Ông Long lại tát cho Hằng một cái tát lật mặt nữa cái "bốp". Nhưng có vẻ như Hằng đã không biết đau là gì, cô bắt đầu cười thành tiếng:

- Cha cứ tát con đi, cha có tát chết con cha cũng không rửa hết tội của mình đâu. Con đến đây là để nói cho cha biết, từ hôm nay, con sẽ từ cái gia đình này!

Người giúp việc đứng bên ngoài thì sững sờ, mẹ Hằng thì hét lớn:

- Hằng! Con nói cái gì vậy?!

Ông Long mặt bắt đầu tím tái lại vì tức, ông run rẩy chỉ tay quát lớn:

- Con mất dạy... mày... mày cút ngay... nhà này đéo có cái loại con cái như mày.

Hằng ôm bé Mai lên quay ra chỗ mẹ mình nói:

- Con xin lỗi mẹ, nhưng thực sự cho dù ông ta có là cha con đi chăng nữa thì ông ta cũng quá ác độc. Mẹ bảo trọng, nếu có nhớ thì thi thoảng hãy đến thăm con.

Mặc cho mẹ Hằng có khuyên can thế nào, nhưng Hằng vẫn ôm bé Mai bước đi, vọng theo sau là tiếng chửi rủa của cha cô. Bé Mai được Hằng bế lên nằm úp vào lòng mình, cô bé nhìn bàn thờ qua cổ của Hằng. Bất ngờ, cô bé khẽ nghiêng đầu một cái thì toàn bộ năm bát hương trên bàn thờ nhà Hằng khi không vỡ tan tành. Mọi người ai nấy cũng giật thót mình, riêng chỉ có ông Long là nhìn thẳng về phía bé Mai. Chỉ trong có tích tắc, mắt đối mắt, ông Long bắt đầu đổ mồ hôi hột, trong thâm tâm ông như đang mách bảo rằng cái kẻ mà ông phải coi chừng là con nhóc kia chứ không phải là con gái ông.

Không hiểu chời xui đất khiến thế nào mà Hằng không bế bé Mai về thẳng nhà mình ngay. Hai mẹ con cô bắt taxi tới bờ sông Hàn và đi dạo ở đó. Hằng nắm chặt tay bé Mai từng bước chậm rãi dưới bóng cây rợp mát mà nghĩ về cuộc đời mình. Bé Mai liên tục nhìn hai má Hằng và hỏi:

- Mẹ... mẹ... ông đánh mẹ có đau không?

Nghe thấy cô con nuôi quan tâm mình như vậy thì Hằng cảm thấy hạnh phúc lắm, cô xoa đầu bé Mai và bảo:

- Mẹ không sao.

Hằng dắt bé Mai ghé vào tiệm mua kem để ăn, chợt cô như để ý thấy phía xa xa có một đứa trẻ lang thang rách rưới đang đứng nhìn hai mẹ con cô mua kem chằm chằm. Không hiểu vì sao mà mới nhìn thấy ánh mắt của đứa bé gái vô gia cư đó lần đầu mà Hằng đã có một cái cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc, không, nói đúng ra là từ khi nhìn thấy ánh mắt nó thì bao nhiêu lo toan bộn bề bỗng chốc tan biến. Hằng mua thêm một cây kem nữa và dắt bé Mai tới trước mặt cô bé vô gia cư kia, và nói:

- Cháu ăn đi.

Cô nhóc vô gia cư này mắt như sáng lên, thế rồi cô bé cám ơn rối rít và ăn cây kem ngấu nghiến. Hằng nhìn cô bé ăn mà thấy thương lắm, Hằng hỏi:

- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Cô bé nói:

- Dạ con mười tuổi ạ.

Hằng hỏi:

- Con tên là gì? Ba má con đâu sao khổ thế này?

Cô bé đáp:

- Dạ, con tên Yến Chi. Ba má con bệnh nặng qua đời sớm, con sống với đám bạn con ở gần khu chợ cũ ạ.

Hằng nghe thấy vậy thì cô như động lòng chắc ẩn, và cái cảm giác yên bình như trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết khi cô nói chuyện với Yến Chi. Có lẽ ngay lúc này đây, linh tính cô đang mách bảo rằng phải đón Yên Chi về ở cùng với mình và Mai. Hằng còn chưa kịp mở lời thì Yên Chi lên tiếng:

- À mà cô ơi... con nói cô nghe cái này nè. Cái người mà cô muốn tìm không phải là người như cô mong đợi đâu.

Hằng nghe xong cái câu nói đó thì như chết điếng người, bây giờ thì cô đã nhớ ra lời mà ông tổ dòng họ từng nói với mình. Bất ngờ toàn thân Hằng như nổi da gà, cô hỏi:

- Ủa, sao con lại nói với cô như vậy?

Yến Chi đáp:

- Dạ, con cũng không biết nữa, có cái gì đó mách bảo con phải nói với cô như vậy. Mà... mà con nói cái này ạ... cô... cô đừng giận con hen...

Hằng đưa tay vuốt mái tóc rối của Yên Chi nói:

- Con nói đi, cô nghe.

Yên Chi khẽ thủ thỉ:

- Con có linh cảm là cô đang gặp nguy hiểm đó ạ.

Hằng nghe xong câu đó thì như đứng hình, có điều mà Hằng không hề biết đó là cái ánh mắt mà bé Mai nhìn Yến Chi từ nãy đền giờ đã có một chút gì đó ganh ghét.

Truyện Chữ Hay