365 Ngày Hôn Nhân

chương 345

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa chiếu lên người cô, âm ấm!

Nằm trong lòng hắn, Lãnh Tử Tình dường như nghe thấy tiếng mình nghiến răng. Vì sao cô lần nào cũng bị hắn chinh phục, thậm chí còn chinh phục đến hoàn toàn như vậy.

Khẽ động đậy, cánh tay phía sau quấn quanh người, phủ lên ngực cô, giữ chặt trong lòng đầy chiếm hữu.

Những ngày chăm sóc hắn, ngay cả thói quen dậy sớm cũng bị bỏ mất. Mỗi ngày đều đến khi mặt trời lên cao, dường như vô cùng nhàn nhã.

Thật là nhớ Tử Tử nha! Thân mình nhỏ bé mũm mĩm ôm vào trong lòng, thật ấm áp! Dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu, mặc kệ là khóc lóc với mình, cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng. Đã mấy ngày không nhìn thấy bé con rồi? Đều tại hắn! Cả ngày bám lấy cô không rời!

Hôm nay, phải đưa Tử Tử đi gặp Hoa Bá. Nhất định!

Len lén nhấc tay hắn ra, Lãnh Tử Tình định xuống giường, lại bị hắn giữ chặt, nhét vào trong chăn.

"Á!" Lãnh Tử Tình kinh hô, ngã nhào vào gối, ngoái đầu trừng mắt với hắn, "Anh có thôi đi không?"

Tiếng cười khẽ khàn khàn vì mới ngủ dậy, tay hắn lại bắt đầu không an phận.

"Chết thật! Lôi Tuấn Vũ, anh điên rồi! Một buổi tối anh muốn bao nhiêu lần rồi, có biết hay không?" Lãnh Tử Tình dường như là quát lên. Chân của cô đều đã mềm nhũn, không phải là hắn lại muốn… Cảm giác nóng bỏng từ trong thân thể truyền đến.

"Chán anh rồi?" Lôi Tuấn Vũ thản nhiên hỏi.

"Anh… mặc kệ anh! Tôi đi làm bữa sáng!" Lãnh Tử Tình tức giận nói.

Hắn vậy mà một chút cũng không lo lắng về đôi mắt của mình, chuyện công ty cũng không quản, cả ngày cứ bám lấy người cô, có phải là bị bệnh gì rồi hay không? Lãnh Tử Tình không khỏi nhớ tới nhân vật trong Liêu trai chí dị. Đêm nào cũng hoạt động, sợ rằng hắn sẽ bị

"tinh lực cạn kiệt" mất!

"Em xác định bây giờ là lúc ăn sáng?" Lôi Tuấn Vũ bỡn cợt nói.

Lãnh Tử Tình liền nhìn đồng hồ, trời ạ! Mười giờ rưỡi! Đã muộn thế này rồi! Không khỏi đảo trắng mắt! E là cô đã bị hắn dày vò đến trắng đen lẫn lộn mất rồi!

Nhớ lại chiêu thức của hắn ngày hôm qua… Lãnh Tử Tình không khỏi mặt đỏ tim run…

Chưa từng có cảm nhận như vậy. Hắn dường như mỗi lần đều bức cô đến đường cùng, đến lúc cô run rẩy không thôi mới hưởng thụ được hắn tiến vào. Cái loại run rẩy cao trào này khiến cô quả thật mất đi tự tôn. Hoàn toàn nở rộ ở trước mặt hắn.

Ngôn ngữ yêu của hắn làm cô xấu hổ vô cùng. Nếu không phải cô chắc chắn hắn không nhìn thấy, đánh chết cô cũng sẽ không vặn vẹo thân mình như vậy, sẽ không ngâm nga như vậy…

"Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?" Cố ý trêu đùa, làm cho Lãnh Tử Tình càng thêm xấu hổ.

"Không… không nghĩ gì cả! Á!" Lãnh Tử Tình hét lên một tiếng. Tay hắn đã lại tiến vào giữa hai chân cô.

Vội kẹp chặt lại, giận dữ nhìn kẻ đầu sỏ.

"Sao vậy? Vẫn còn muốn? Vẫn muốn anh dùng tay sao?" Lôi Tuấn Vũ cười đến càn rỡ.

Lãnh Tử Tình dường như muốn xỉu! Đêm qua đã làm đến mấy lần, hắn đều là dùng tay hoàn thành! Lần nào cũng đến khi cô run rẩy thở dốc, hắn mới dừng lại!

"Buông tay! Lôi Tuấn Vũ, anh có thể bớt quá đáng một chút được không?" Lãnh Tử Tình tức giận đến run cả người, nhưng lại không dám buông lỏng, hễ buông lỏng là tay hắn lại càng tiến vào sâu hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Ngoan, không phải xấu hổ! Vợ yêu, anh dùng tay là vì anh hy vọng em có thể trải nghiệm vui thích giống như anh! Mà chồng yêu của em đây… nói thật… sức lực có hạn! Nếu chỉ dùng nó, e là không thể thỏa mãn em! Mèo hoang nhỏ của anh!" Lôi Tuấn Vũ dõng dạc nói.

"Á! Đừng nói nữa! Lôi Tuấn Vũ, ai muốn trải nghiệm vui thích? Tôi một chút cũng không vui thích!" Lãnh Tử Tình rút mạnh tay hắn ra, kẹp hai chân, sợ hắn lại tấn công, "Hơn nữa, ai là vợ của anh?! Anh là chồng của ai?! Anh là người đã có vợ, tôi là người đã có chồng, anh quên rồi sao?"

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên sửng sốt, đột nhiên cười giễu: "Ý của em là, chúng ta đang ở đây vụng trộm?"

"Anh! Mặc kệ anh!" Lãnh Tử Tình nhất thời nghẹn lời, vụng trộm? Nực cười, bọn họ không thể chính đáng hơn được nữa ấy chứ!

"Chẳng phải em nói là yêu anh sao?"

"Ừm."

"Vậy thì lấy anh đi."

"Anh điên rồi!"

"Không hề…"

"Nhưng vợ của anh… Lãnh Tử Tình đó phải làm thế nào? Tôi nghe nói hai người còn chưa làm thủ tục ly hôn!" Trong lòng Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút mất mát. Giống như chính mình ở nơi xa xôi đã bị lãng quên, tim có chút đau! Lại không biết là vì sao?! Chẳng lẽ mình đang ghen với mình hiện tại sao?"

"Đơn phương ly hôn chẳng lẽ không được? Em để ý sao?" Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ thâm thúy nhìn chằm chằm Lãnh Tử Tình đang trầm tư trong gương.

"Tôi… xin lỗi, tôi cũng chưa làm thủ tục ly hôn!" Lãnh Tử Tình đột nhiên nói!

Lôi Tuấn Vũ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khóe miệng rộng mở. Đương nhiên! Coi như cô vẫn thành thực!

"Vậy anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng, em thấy thế nào? Tờ giấy rách kia quan trọng ư?"

Nếu Lãnh Tử Tình có thể liếc nhìn hắn một cái, nhất định sẽ phát hiện mắt hắn linh hoạt đến mức nào, vẻ mặt hắn chăm chú đến mức nào!

Hôn lễ ư? Lãnh Tử Tình chìm vào hồi ức, trong hôn lễ vốn dĩ long trọng đó, cô lại trốn mất!

Là hắn nợ cô! Nhưng, hiện giờ lại cho cô một lần nữa, cô có còn dũng khí đó không?

Nếu nói ba năm trước đây cô có dũng khí bỏ đi, vậy thì bây giờ, cô không thể đối mặt với hậu quả lừa dối Lôi Tuấn Vũ!

"Tuấn Vũ, vì sao anh lại tin tưởng tôi? Anh không cảm thấy tôi tiếp cận anh có thể là có ý đồ gì sao?" Lãnh Tử Tình nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt hắn không có tiêu cự, nhưng thần thái lại dịu dàng như vậy.

Rất tốt, mèo hoang nhỏ, rốt cuộc cũng có chút áy náy?

"Em có ý đồ gì sao?" Hỏi ngược lại.

Hắn rất ít khi trả lời trực diện câu hỏi của cô. Đôi khi, khiến cô đoán không ra. Có lẽ là kinh nghiệm nhiều năm làm ăn trên thương trường khiến hắn có bản năng như vậy!

Dù sao khi bọn họ nói chuyện, cô xưa nay chưa bao giờ chiếm được ưu thế.

"Bộp" một tiếng, cô nắm tay đánh vào ngực hắn!

Lôi Tuấn Vũ cả kinh, trong mắt không khỏi dao động một chút, lập tức thu lại. Cô mèo hoang nhỏ này đang nổi giận với hắn sao?

"Xấu xa! Anh không thể nhường nhịn tôi một chút hả!" Lãnh Tử Tình bĩu môi hờn dỗi! Đấu lý lẽ với hắn, cô vĩnh viễn không bao giờ thắng được.

"Ha ha. Vợ yêu, được rồi, đừng tức giận! Là anh có ý đồ được chưa?" Lôi Tuấn Vũ nịnh nọt ôm cô vào lòng.

"Đừng có gọi tôi là vợ yêu, mất tự nhiên chết đi được!" Vừa nghe thấy Lôi Tuấn Vũ gọi cô là vợ yêu, cả người cô liền nổi da gà. Cứ cảm thấy mình có lỗi với ai đó? Không biết là cô của quá khứ, hay là hắn của hiện tại! Tóm lại, việc này rối như tơ vò, cô cũng lười làm rõ!

"Vậy được, gọi em là người yêu?"

"Không cần!"

"Em yêu?"

"Buồn nôn chết đi được!"

"......" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ghé vào tai cô thì thầm một câu.

"Á! Lôi Tuấn Vũ, anh muốn ăn đòn!" Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, thẹn thùng ở trong lòng hắn giơ nắm đấm lên, lại bị hắn nắm chặt lấy.

"Ha ha ha ha!" Tiếng cười đàn ông sang sảng khiến cho cả phòng ngủ đều theo đó khoan khoái hẳn lên!

Đàn ông thối chết tiệt! Hắn lại dám nói cô là… Trời ạ! Cái tên vừa ghê tởm vừa xấu hổ như vậy cô nghĩ cũng đã thấy ghê người…

Truyện Chữ Hay