365 Ngày Hôn Nhân

chương 338

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đi vào thư phòng, phá lệ, hắn lại đang đứng trước cửa sổ, mặt hướng ra bên ngoài. Nếu không biết mắt hắn không nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ hắn đang nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Khi Lãnh Tử Tình bước vào, hắn cũng không xoay người lại. Nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng bước chân cô cố tình bước mạnh.

"Tuấn Vũ, vì sao không phẫu thuật?" Lãnh Tử Tình không đến gần hắn, mà đứng dựa vào bàn, từ xa nhìn hắn. Cô đã thành thói quen nhìn hắn từ xa rồi. Hắn sẽ không nhìn thấy tình cảm tràn đầy trong mắt cô.

Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ thản nhiên nhếch lên, không trả lời.

Cô cũng vĩnh viễn không thể biết, tâm tình lúc này của hắn.

Cô có thể lấy thân phận "Hàn tiểu thư" để ở bên hắn bao lâu, hắn rõ ràng hơn ai hết. Một người gặp phải khó khăn liền bỏ trốn như cô, hắn không thể hiểu hơn được nữa! Hắn không thể chịu đựng nỗi đau khổ nhớ nhung mất đi cô lần nữa! Lần này cô chủ động quay về bên hắn, khiến cho hắn thụ sủng nhược kinh! Còn thường xuyên nằm mơ thấy hắn đang nằm mơ, cô không hề trở về! Khi hắn tỉnh lại việc đầu tiên hắn làm là vuốt ve thân thể cô trước người mình, đặc biệt là nốt ruồi phía trong đùi cô! Giống như chỉ có như vậy mới có thể xác định cô đang ở bên người hắn, chỉ có nốt ruồi kia mới khiến hắn thực sự cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh hắn là cô! Nguồn truyện: Truyện FULL

Cho nên, ngày nào hắn cũng yêu cầu cô phải ngủ cùng hắn. Mặc dù cô cực lực ngăn cản, nhưng hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách!

Nhưng hắn rất không xác định được ý tứ của cô! Nếu, thị lực của hắn được khôi phục, cô sẽ lập tức rời xa hắn sao? Cô vẫn lấy danh nghĩa là Hàn tiểu thư, nhất định là có khúc mắc!

Hắn sợ là có thể nắm chắc 90% , xác định cô sẽ bỏ đi!

So với nhìn căn phòng trống trơn, cái giường trống trơn, hắn lại càng hy vọng có thể chạm vào tai cô, vào tóc mai cô giống như bây giờ. Cô không thể biết niềm vui sướng của hắn trong khoảng thời gian này, đều là vì cô đang ở bên cạnh hắn. Thậm chí hắn hiện giờ không để tâm mắt có nhìn thấy hay không. Nếu là vì không nhìn thấy, có thể ở bên cô cả đời, thì cũng đáng!

"Tuấn Vũ?" Lãnh Tử Tình thấy hắn không nói lời nào, có chút lo lắng. Cô vĩnh viễn không đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Chúng ta không nói chuyện này nữa."

"Sao lại không nói chuyện này nữa? Chẳng lẽ anh muốn cả đời sẽ như vậy sao? Tôi thật sự không hiểu…"

"Cả đời như vậy không tốt sao? Em ghét bỏ?" Lôi Tuấn Vũ xoay người lại, đứng ngược nắng, cả khuôn mặt âm u trong bóng tối! Lãnh Tử Tình không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

"Anh! Ấu trĩ! Anh đang giận dỗi với ai vậy?" Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ đi lên trước, mặt đối mặt nhìn hắn trong khoảng cách gần. Trên khuôn mặt này lại còn mang theo nụ cười.

Cánh tay cứng rắn tự nhiên ôm người trước mặt vào lòng, giọng nói êm tai đầy từ tính vang lên bên tai cô: "Muốn anh đi phẫu thuật sao?"

Lãnh Tử Tình không khỏi lườm hắn một cái, quả là thừa lời. Đương nhiên!

"Anh có chút lo lắng…" Trong thanh âm của hắn lại có chút do dự.

"Lo lắng? Lo lắng cái gì?" Không hiểu gì cả!

"Ngay giây tiếp theo em sẽ biến mất trước mặt anh!" Ngữ khí chắc chắn.

Lãnh Tử Tình không khỏi chấn động! Sao hắn lại có ý nghĩ như vậy?! Mà ý tưởng này lại chính là ý tưởng của cô! Trời ạ! Tâm tư của hắn cũng… thật là đáng sợ! Cô chán ghét cảm giác bị nhìn thấu.

Môi dán lấy vành tai cô, chạm nhẹ, khiến cô run rẩy.

"Anh đang nói gì vậy?! Tôi sao có thể…" Tay Lãnh Tử Tình đẩy trước ngực hắn, né tránh sự quấy nhiễu của đôi môi hắn.

"Anh đã không thể chấp nhận mất đi… Hàn tiểu thư nữa, hy vọng em đừng cười nhạo anh.

Anh thật sự đã yêu hương vị của em mất rồi!" Giọng Lôi Tuấn Vũ có chút run rẩy, môi cũng bắt đầu tăng thêm lực đạo.

Lãnh Tử Tình cảm thấy cổ và tai mình hoàn toàn rơi vào phạm vi tấn công của đôi môi hắn, thân thể cô cũng trở thành đối tượng để bàn tay to lớn của hắn du ngoạn không chút e dè.

Cả người lập tức bắt đầu khô nóng, nhiệt tình của hắn cô không thể quen thuộc hơn được nữa. Châm lửa trên người cô, luôn khiến tim cô đập tăng tốc trước cả hắn. Có lúc cô cũng cười nhạo chính mình, có phải duyên cớ là vì mình đã ba năm không "được ăn", lại có thể giống như thiếu nữ yêu lần đầu, chờ mong nụ hôn của hắn, chờ mong sự âu yếm của hắn.

Còn hắn, chân thành bộc lộ như vậy, khiến cho Lãnh Tử Tình đau lòng lại càng đau thêm!

Cô hiểu hắn! Hắn đã chấp nhận thân thể của cô rồi, sẽ giống như con nghiện thèm thuốc, trở nên mê đắm.

Cô có chút dở khóc dở cười. Lúc trước cô vô tình hại hắn, khiến hắn chỉ có thể chấp nhận thân thể của cô, nỗi áy náy và mê đắm này khiến cô vô cùng xấu hổ. Còn lúc này thì sao?

Tim cô lại còn đập nhanh hơn, giống như một cô học trò nhỏ, toàn thân bị vây quanh bởi tình yêu tràn ngập. Hắn nói hắn đã yêu hương vị của cô mất rồi, cô có một cảm giác được sủng nịnh.

Có chút gấp gáp, lại giống như vô cùng trân trọng cô, tay hắn thật kiềm chế vuốt ve thân thể cô.

Lãnh Tử Tình bị lời nói của hắn làm cho cảm động cũng được, bị tay của hắn trêu đùa cũng được, dù sao cô lúc này chỉ có một suy nghĩ. Cô muốn người đàn ông này! Nhưng, cô phải thật lý trí làm một việc, đó chính là phải khiến hắn chấp nhận phẫu thuật!

Thế là, cô liền nắm lấy tay hắn, hít sâu mấy lần, nói: "Nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, bây giờ tôi sẽ bỏ đi!" Lãnh Tử Tình thật không ngờ giọng của mình lại chẳng khác nào một chú mèo con, trong veo như đang làm nũng.

Cô quả thật muốn tìm một miếng đậu hũ mà đâm đầu vào!

Lôi Tuấn Vũ chấn động rõ ràng, động tác của hắn dừng lại. Lẳng lặng "nhìn chằm chằm" cô!

Cô không xác định rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không, khẽ hắng giọng, nói lại lần nữa:

"Tuấn Vũ, tôi nói nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, tôi sẽ lập tức bỏ đi!"

"Nếu anh nói không thì sao?" Từ đôi môi mỏng của Lôi Tuấn Vũ phun ra câu này.

Anh! Máu toàn thân Lãnh Tử Tình như đông cứng lại, anh…

Đùa giỡn với cô? Vừa nãy còn nói yêu hương vị của cô, hiện giờ lại không để ý đến việc cô bỏ đi?! Quả thực khiến cô xấu hổ đến không biết chui vào đâu!

Liền xoay người, định rời đi, lại bị hắn giữ chặt, từ sau lưng ôm lấy cô, bên tai vang lên giọng nói trêu đùa: "Tức giận? Anh có thể chấp nhận phẫu thuật, nhưng… nếu em dám rời đi…"

Vành tai Lãnh Tử Tình nóng bừng, hắn đang chọc cô vui sao? Lại tò mò nếu cô bỏ đi, hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào? Bởi vì, trong đáy lòng cô quả thật đang tính xem phải trốn khỏi tầm mắt như báo săn mồi của hắn như thế nào.

Cách thức này đừng nói là hắn, cô cũng thấy rất thích hợp. Có thể nhìn hắn mà không bị

hắn phát hiện, có thể thể hiện bất kỳ thái độ nào trước mặt hắn, có thể hết mình hưởng thụ dưới thân hắn, cũng không thẹn thùng… Có thể cả ngày ở một chỗ với hắn, không cần để ý đến công việc, có thể chăm sóc hắn ngày ba bữa cơm, giống như một đôi vợ chồng bình thường…

Trong khoảng thời gian này Lãnh Tử Tình dường như đã bị những điều tốt đẹp đó hòa tan!

Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức quên cả bệnh tật của mắt hắn. Hạnh phúc đến mức có chút ích kỷ! Hạnh phúc đến mức quên mất cả Tử Tử!

"Thế nào?" Ngữ khí khiêu khích.

"Nếu em có can đảm bỏ đi, anh đảm bảo, ngay giây phút anh bắt lại được "Hàn tiểu thư", sẽ muốn liền ba ngày ba đêm! Hơn nữa còn không loại trừ ở trước mặt bàn dân thiên hạ!"

Hắn điên rồi chắc! Lãnh Tử Tình nghĩ đến liền thấy run rẩy. Thật biến thái! Trước mặt bàn dân thiên hạ? Mệt hắn nói được ra miệng?! Cô là Lãnh Tử Tình, không phải là Hàn tiểu thư, hắn muốn đi đâu tìm bắt đây? Nhưng, lời nói của hắn vẫn khiến cô nghe xong gặp gió, lạnh buốt! Hắn tuyệt đối có thể làm được!

"Sao tôi có thể rời bỏ anh chứ? Chỉ cần anh không chê tôi là được!" Giọng Lãnh Tử Tình run run. Trong thâm tâm cô vẫn thấy lo lắng. Cái tên đáng ghét này! Nếu có can đảm làm như vậy, cô… cô liền…Vẫn không nghĩ ra cách gì để đối phó cho tốt! Đàn ông thối! Chỉ biết dùng hành động ghê gớm đó, quả thực đúng là một sắc lang!

"Anh còn có một điều kiện!" Hắn lại còn được voi đòi tiên!

"Sao anh nhiều điều kiện như vậy, nói một lèo cho xong đi!" Lãnh Tử Tình tức giận nói.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, cười tính khí trẻ con của cô. Hắn đương nhiên biết cô đang giận dỗi.

"Lấy lòng anh." Giống như một đứa trẻ đòi kẹo que, hắn lại còn dùng ngữ khí cầu khẩn nói ra.

"Anh nói cái gì?!" Khi cô cất cao giọng đến quãng tám quay đầu lại, đúng lúc ở sát bên tai hắn, khiến hắn chấn động đến nhíu chặt mày.

Lôi Tuấn Vũ buông người cô ra, nói: "Anh nói là lấy lòng anh, nếu không ngày mai trong người anh không thoải mái, chuyên gia gì đó kia phải đợi bao lâu, anh không dám đảm bảo!"

"Anh!" Quả đúng là một kẻ vô lại! Hắn rõ ràng vừa mới đồng ý với cô, bây giờ lại còn kèm thêm điều kiện?! Thật là ghê gớm!

"Thế nào, không đồng ý? Vậy được…" Lôi Tuấn Vũ hai tay khoanh trước ngực, bày ra dáng vẻ tùy ý em. Mà dáng vẻ uể oải kia lại khiến cho người ta nhìn có chút không đành lòng!

Lãnh Tử Tình tức giận đến ngứa ngáy chân răng! Hắn lúc nào cũng là người nắm hết mọi thứ trong tay, sao lại trở nên như vậy?! Dáng vẻ cô con dâu nhỏ bày ra cho ai xem đây? Rõ ràng là cố ý mà!

Được, hắn muốn cô lấy lòng hắn phải không?! Được lắm! Chết tiệt, cho anh biết thế nào là "

Hàn tiểu thư", cô không phải là cô của ba năm trước nữa! Hừ! Lôi Tuấn Vũ, tiếp chiêu đi!

"Đồng ý, sao tôi có thể không đồng ý chứ? Lôi tổng đẹp trai ngời ngời như vậy, nhiều tiền lại dịu dàng, sao tôi có thể không đồng ý chứ?!" Lãnh Tử Tình không chú ý đến giọng nói của mình gần như đang nghiến răng nghiến lợi!

Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ từ từ cong lên, rất tốt, mèo hoang nhỏ! Hắn chỉ biết cô xưa nay chưa bao giờ đóng vai phục tùng!

Truyện Chữ Hay