Nhét cục đá vào trong tay hắn, lại định nói hắn mặc ngược quần ngủ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi. Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, sẽ không ai để ý!
Trong lòng buồn bã, hắn là người kiêu ngạo đến mức nào. Nếu biết chính mình mặc ngược quần ngủ, sẽ có cảm tưởng gì?!
Người phụ nữ này ở bên cạnh mình, giống như không tồn tại vậy. Nỗi phiền muộn bất an lúc trước của Lôi Tuấn Vũ, dường như ngay lúc cô xuất hiện liền tiêu tan hết.
Hắn không biết là cảm giác gì. Thật giống như vô hình có thêm một sự tin tưởng!
Nhẹ nhàng áp cục đá lên đầu, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu nhíu đầu mày! Thế giới của hắn lẽ nào lại là như vậy sao?
Trong đầu lập tức hồi tưởng lại chuyện lúc trước khi xảy ra tai nạn xe.
Trương Sinh, cái tên này hắn dường như đã muốn quên! Lại là kẻ vĩnh viễn không thể nào quên được!
Hắn ta mê cờ bạc, sa sút đến mức vợ cũng bỏ đi. Mà lúc hắn ta túng quẫn, lại nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ, hắn ta đòi tiền Lôi Tuấn Vũ, Lôi Tuấn Vũ sao có thể cho chứ?! Giao dịch của bọn họ sớm đã kết thúc vào cái đêm hoang đường kia rồi!
Thế nhưng, một câu nói của Trương Sinh lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của Lôi Tuấn Vũ, hắn ta nói: "Lôi tổng, chẳng lẽ anh không muốn biết vợ anh vì sao lại đào hôn sao?!"
Tin tức này, ngay cả giới truyền thông đều bị phong tỏa rồi! Sao hắn ta lại biết được?!
Vết sẹo kia của Lôi Tuấn Vũ lập tức bị khơi dậy! Vì thế hắn nhận lời với Trương Sinh, dùng năm mươi triệu để đổi lấy bí mật này!
Trương Sinh, mặc dù cũng ra vẻ ta đây, nhưng lại tỏ ra vô cùng hám tiền! Bởi vì hắn ta rất cần tiền.
Lôi Tuấn Vũ rất nhanh đã biết được, Trương Sinh từ sau lần đó có tiền, liền mang vợ con đi di dân sang Canada! Nhưng hắn ta ham ăn biếng làm, ham mê cờ bạc! Thường xuyên bay qua bay lại Macao, có lúc đánh bạc đến một tháng không về nhà!
Đánh bạc, mười lần thua chín! Hắn ta đương nhiên cũng không may mắn đến đâu!
Vợ hắn ta tức giận quá đỗi, ly hôn với hắn ta, đuổi hắn ta ra khỏi nhà.
Ba năm trước, hắn ta đã nghèo túng chẳng khác một kẻ ăn mày đầu đường! Nhưng không biết từ đâu lại kiếm được một khoản tiền, vì thế hắn ta lại bắt đầu đánh bạc!
Người đã nghiện cờ bạc, mãi mãi sẽ không bao giờ dừng lại. Lôi Tuấn Vũ đúng hẹn chuyển vào tài khoản của Trương Sinh năm mươi triệu.
Trương Sinh ở trước mặt Lôi Tuấn Vũ, dùng điện thoại kiểm tra tài khoản. Lôi Tuấn Vũ quả nhiên biết giữ lời! Trong hai con mắt của hắn ta liền lóe ra tia sáng.
Hắn ta cười hì hì nói: "Lôi tổng, vợ anh trong ngày cưới đó… hà hà, vì sao lại đào hôn, chính là bỏ đi cùng với người đàn ông khác!"
Lôi Tuấn Vũ chợt nheo mắt, mờ ám nói: "Trương Sinh! Mày giỡn tao?! Mày cảm thấy tin tức này là một bí mật sao? Nó đáng giá năm mươi triệu sao?"
Trương Sinh run rẩy, lập tức cười theo nói: "Đây chẳng phải cũng là sự thật sao? Lôi tổng?!"
Lôi Tuấn Vũ liền túm cổ áo hắn ta, dữ tợn nói: "Đừng có giở trò với tao! Nếu không, một xu mày cũng không lấy được!"
"Đừng đừng đừng, Lôi tổng. Chúng ta đã thương lượng rồi mà! Xin bớt giận!" Trương Sinh vội vàng châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, có chút khó xử mở miệng, "Kỳ thật, vợ
anh ngày đó đào hôn là có nguyên nhân khác!"
Một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh. Chẳng lẽ Tử Tình đào hôn, không phải bởi vì cùng Hoa Bá bỏ trốn, mà thật sự có ẩn tình khác. Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cảm thấy có chút hít thở
không thông. Chuyện mình trăn trở nhiều năm như vậy, lại có ẩn tình khác? Ẩn tình gì? Là chuyện gì?! Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm Trương Sinh!
"Này! Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ! Anh như vậy, tôi không dám nói đâu!" Trương Sinh có chút hoảng sợ nhìn Lôi Tuấn Vũ. Hắn ta lần này nếu không phải là không còn cách nào khác, đánh chết cũng sẽ không đến tìm Lôi Tuấn Vũ!
Còn không phải là vì không tìm thấy Lãnh Tử Tình! Người phụ nữ đó có vẻ dễ lừa! Dùng chuyện năm đó để kiếm thêm mười tám triệu, hoàn toàn không thành vấn đề!
Nghĩ tới cả đời này sẽ không phải lo đến cơm áo gạo tiền, hắn ta liền vô cùng vui vẻ!
"Trương Sinh! Sự kiên nhẫn của tao rất có hạn!" Lời Lôi Tuấn Vũ lạnh như băng.
"Khụ khụ, Lôi tổng. Vì năm mươi triệu, tôi sẽ nói cho anh! Chuyện… đó của anh, bị vợ anh biết rồi! Vì thế cô ấy liền bỏ đi!" Trương Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Là mày nói?!" Lôi Tuấn Vũ mặc dù trong lòng chấn động, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Nói… nói đùa! Sao có thể là tôi?!" Trương Sinh cười hì hì phủ nhận. Trên trán không khỏi toát mồ hôi lạnh!
Trong xe liền xuất hiện một không khí chết chóc. Dường như ý thức được có gì không đúng, Trương Sinh lập tức lái xe chuồn đi!
Lôi Tuấn Vũ đè nén giận dữ trong lòng, gọi một cuộc điện thoại, đóng băng tài khoản của Trương Sinh! Đồng thời báo cảnh sát, cung cấp chứng cứ, nói Trương Sinh lừa đảo chiếm đoạt tài sản của hắn!
Trương Sinh đến sân bay, vẫn không yên tâm, kiểm tra lại tài khoản! Lại phát hiện tài khoản bị đóng băng! Ngay lúc hắn đang khủng hoảng, nhìn thấy cảnh sát ở sân bay hình như đang tìm ai đó! Lập tức ý thức được mình đã bị Lôi Tuấn Vũ giở trò!
Vì thế, hắn ta giận dữ trốn đi, lái xe nhân cơ hội đâm vào xe của Lôi Tuấn Vũ. Thế là xảy ra tai nạn, trong lúc quẫn bách cùng cực, hắn ta muốn Lôi Tuấn Vũ cùng chết! Kết cục lại là hắn ta rơi đến chết không toàn thây!
Oán hận ba năm trong nháy mắt biến thành tự trách và áy náy! Lôi Tuấn Vũ trợn trừng đôi mắt trống rỗng, nhìn thế giới tối đen như mực trước mắt. Đây có lẽ là báo ứng! Là ông trời thay cô trừng phạt hắn!
"Lôi tiên sinh, ăn cơm thôi!"
Lôi Tuấn Vũ giật nảy mình, sao lại giống như tiếng của Lãnh Tử Tình!
Lãnh Tử Tình phát hiện thân mình hắn chấn động, hồ nghi nhìn về phía hắn, bỗng nhiên ý thức được mình hình như nói quá tự nhiên! Vội vàng bóc một cái kẹo cao su cho vào miệng.
Hơi thở tươi mát lập tức lan tới lỗ mũi Lôi Tuấn Vũ, là vị bạc hà.
Hắn không nói gì. Chính mình quá nhớ nhung cô rồi. Thản nhiên đứng dậy, tự nhiên đưa tay ra cho hộ lý chăm sóc đặc biệt của hắn, sau đó hai người đi ra.
Chăm sóc hắn gần gũi như vậy, Lãnh Tử Tình trong lòng thật ấm áp. Thời gian ba năm, đủ để nỗi nhớ nhung của cô càng thêm cấp bách, khiến cho nỗi hận của cô biến mất không còn dấu vết.
"Lôi tiên sinh, tôi làm món trứng gà táo tầu hầm quả óc chó, thịt lợn sơn tra, gan lợn xào, còn có canh rong biển nấu nấm, những món này đều rất tốt cho mắt, nếm thử xem?" Lãnh Tử Tình đặt bát đũa vào tay Lôi Tuấn Vũ, không ngừng gắp thức ăn cho hắn.
Nhấm nháp mỹ vị thực sự, Lôi Tuấn Vũ không khỏi cảm thán, xem ra mẹ lựa chọn hộ lý chăm sóc đặc biệt, quả thật là rất cẩn thận nha!
"Mùi vị thế nào?" Lãnh Tử Tình có chút mong chờ hắn khen ngợi, ngây ngốc gắp thức ăn cho hắn, còn mình lại chưa ăn miếng nào.
"Tôi không kén ăn!"
Lời nói lạnh lùng, lại không hề có khen ngợi. Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, dáng vẻ chậm rãi nhai nuốt, Lãnh Tử Tình không khỏi mỉm cười. Cô còn muốn mong cầu gì xa xôi chứ? Cô đến để chăm sóc hắn, chẳng lẽ còn muốn có được sự yêu chiều của hắn sao?! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lãnh Tử Tình, rốt cuộc tim mày để ở đâu?!
"Hết rồi à?" Lôi Tuấn Vũ dùng đũa gõ gõ bát, Lãnh Tử Tình mới đột nhiên phát hiện, trong bát hắn trống không.