“Cháu chào bà nội Dương, bà vừa đi dạo về ạ!” Lạc Thanh Nhã mỉm cười chào Dương Thư Huệ, rồi khó chịu nhìn lên lầu, sau đó nói với Dương Thư Huệ.
“Bà ơi, ngày hôm kia, Vivi đã làm cho Tử Yên bị sốc, có lẽ không thể chịu đựng được.
Vì vậy, sau khi chìm vào giấc ngủ vào đêm hôm trước, cô ấy không hề tỉnh dậy.
Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra cô ấy có nói không có chuyện gì, đã rút máu đem đến bệnh viện xét nghiệm nhưng vẫn chưa có kết quả…”
“Làm sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra?” Dương Thư Huệ vừa nghe thấy đứa cháu gái ngoan ngoãn của mình ngủ say không chịu tỉnh liền vô cùng lo lắng, kích động nắm lấy tay Lạc Thanh Nhã hỏi.
“Hiện tại bác sĩ cũng không có kết quả.
Đã lấy máu đi xét nghiệm rồi, nhưng vấn đề bây giờ là Kỳ Minh Viễn không chịu ăn gì cả.
Chú Đàm nói từ tối hôm qua anh ấy đã không ăn gì.
Bà nội Dương, anh ấy có vấn đề về dạ dày, không được nhịn đói...”
“Có bệnh dạ dày thì phải ăn uống đúng giờ, sao lại không chịu ăn!” Dương Thư Huệ xoay người đi lên lầu muốn khuyên bảo Kỳ Minh Viễn!
“Bà nội Dương, bà khuyên anh ấy đi, cháu vừa mới lên khuyên anh ấy nhưng lại bị mắng, bà là bậc trên, đừng chiều chuộng anh ấy, để anh ấy uống chút sữa cũng được!” Lạc Thanh Nhã dặn dò Dương Thư Huệ.
“Bà biết đứa bé Kỳ Minh Viễn kia có hiếu, nó sẽ không la bà già này, cháu Lạc, cháu đi làm đi, đừng đi trễ!” Dương Thư Huệ gật đầu, một tay vịn vào cầu thang, một tay chống nạng ba chân đi lên lầu.
“Kỳ Minh Viễn, mới vừa rồi bà thấy có khách đến, hỏi ông Đàm thì ông ấy nói là bác sĩ, có phải Tử Yên bị bệnh không?” Dương Thư Huệ bước tới hỏi Kỳ Minh Viễn đứng ở bên cạnh.
“Bà nội, Tử Yên không sao, chỉ là quá mệt mỏi thôi!” Kỳ Minh Viễn không muốn bà cụ lo lắng, cho nên mới nói Lăng Tử Yên chỉ bị mệt!
“Hóa ra là mệt quá, khó trách, thôi để nó ngủ một giấc đi!” Dương Thư Huệ nhìn Lăng Tử Yên, trong lòng cảm thấy rất đau khổ, sau đó nhìn ly sữa trong tay Kỳ Minh Viễn nói: “Kỳ Minh Viễn, tối hôm qua cháu đã không ăn uống gì, sáng nay cũng không thèm ăn sáng.
Ít ra thì cháu cũng phải uống một chút sữa chứ.
Cháu chăm sóc Tử Yên thế này, nếu nó tỉnh dậy, biết cháu vì nó mà nhịn đói, nó sẽ rất tức giận!”
Kỳ Minh Viễn không biết làm sao, biết Dương Thư Huệ ở đây là để thuyết phục anh, đành phải uống cạn ly sữa trong tay.
Dương Thư Huệ yên tâm, cầm lấy cái ly trống trong tay Kỳ Minh Viễn, nói với anh: “Từ tối hôm qua đến sáng nay, bà nội chỉ ăn một mình.
Buổi trưa hôm nay nhất định phải cùng bà nội đi ăn đấy, như vậy bà nội sẽ không quấy rầy cháu nữa”
Kỳ Minh Viễn không muốn Dương Thư Huệ lo lắng nên đành gật đầu với bà ấy.
Khi bác sĩ gia đình gọi điện thông báo kết quả xét nghiệm máu là giờ ăn trưa, bác sĩ ở bên kia điện thoại nói: “Anh Kỳ, cơ thể của cô Kỳ không có bệnh tật gì, các chỉ số đều rất bình thường, nếu ngày mai cô ấy vẫn không tỉnh lại, anh hãy đưa cô ấy tới bệnh viện.”
“Được!” Kỳ Minh Viễn cúp máy liền thấy Đường Uyển Dư đẩy cửa phòng ngủ chính bước vào: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
“Đám cưới hôm trước xảy ra nhiều chuyện bề bộn như vậy, mẹ không yên tâm nên mới đến đây xem thử.” Đường Uyển Dư không nói là chú Đàm gọi điện báo cáo tình hình ở đây với bà ấy, chỉ nói mình lo lắng, sau đó đi về phía giường, thấy Lăng Tử Yên vẫn còn ngủ, liền nghi ngờ nhìn Kỳ Minh Viễn, lại liếc qua Lăng Tử Yên: “Tử Yên bị sao vậy? Đêm qua kiệt sức hả?”
“Mẹ, chúng ta xuống lầu ăn trưa đi!” Kỳ Minh Viễn không tin Dương Thư Huệ sẽ không nói cho bà ấy biết anh đã không ăn gì từ tối hôm qua, thay vì để bà ấy nhắc tới, không bằng chính anh chủ động.
“Vậy thì tốt!” Đường Uyển Dư gật đầu, rất hài lòng với lời nói của Kỳ Minh Viễn!
Kỳ Minh Viễn cũng rất nghe lời, nhanh nhẹn cùng bọn họ đi xuống lầu ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm xong liền đi phòng ngủ chính chăm nom Lăng Tử Yên mãi cho đến tối, anh không thể chờ đến khi cô tỉnh lại.
Từ tối hôm trước đến hôm nay đã hai ngày hai đêm, Kỳ Minh Viễn không yên tâm, đành phải ở lúc ăn cơm tối ôm Lăng Tử Yên xuống lầu.
“Kỳ Minh Viễn, con định bế Tử Yên đi đâu vậy?” Đường Uyển Dư đang định lên lầu gọi Kỳ Minh Viễn xuống ăn cơm thì thấy anh đã ôm Lăng Tử Yên xuống, trên mặt đầy lo lắng.
“Bệnh viện, con không thể nhìn cô ấy tiếp tục ngủ nữa!” Kỳ Minh Viễn trả lời Đường Uyển Dư, dưới chân vẫn không ngừng bước.
“Con đi đi!” Đường Uyển Dư biết tính tình con trai rất cố chấp, không thuyết phục được, đành phải cho phép anh đem Lăng Tử Yên đến bệnh viện, sau đó quay sang nói với quản gia: “Đem đồ ăn đã chuẩn bị cho nó bỏ vào hộp, tôi tự mình mang qua.”
Bệnh viện Lam Tinh.
Bác sĩ kiểm tra cho Lăng Tử Yên rồi thông báo kết quả với Kỳ Minh Viễn: “Cơ thể của cô Kỳ không có gì bất thường.
Cô ấy rất khỏe mạnh.
Nguyên nhân khiến cô ấy ngủ mãi có thể là do trong lòng không muốn tỉnh.
Gần đây có chuyện gì xảy ra khiến cô ấy khó chịu không?”
Sắc mặt Kỳ Minh Viễn thay đổi, gật đầu.
“Vậy thì đây chính là tâm bệnh, là một kiểu trốn tránh trong lòng.
Cô ấy có thể không sẵn sàng đối mặt với một thực tế nào đó mà cô ấy không thể chấp nhận, hoặc cô ấy không muốn nghĩ về một số điều không thể giải quyết được nên đã lựa chọn trốn tránh trong tiềm thức, lúc này mới không tỉnh dậy.
“Bác sĩ vô cùng chắc chắn khẳng định suy đoán của mình.
“Tôi phải làm sao đây?” Kỳ Minh Viễn nhíu mày, nếu là những bệnh tâm lý khác, anh vẫn có thể tìm bác sĩ tâm lý giải quyết, nhưng vấn đề bây giờ là cô đang ngủ say không nghe thấy, huống chi là cảm giác bên ngoài thế giới, anh làm thế nào để chữa lành cho cô ấy?
“Điều đó phụ thuộc vào thời điểm cô Kỳ có sẵn sàng đối mặt với thực tế hay không.” Bác sĩ trả lời: “Anh có thể dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với cô ấy mỗi ngày.
Tốt nhất là nên nói với cô ấy những điều cô ấy không muốn đối mặt, cân nhắc vấn đề theo quan điểm của cô ấy, nói kết quả cô ấy muốn nghe nhất, như vậy sẽ khiến cô ấy mau tỉnh lại! Bây giờ, chúng tôi chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô ấy mỗi ngày để duy trì sự sống.”
Lời nói của bác sĩ mang đến cho Kỳ Minh Viễn một linh cảm rất xấu, anh lo lắng hỏi bác sĩ: “Nếu tôi nói cho cô ấy nghe những gì cô ấy muốn nghe, cô ấy vẫn không muốn tỉnh lại, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Trường hợp xấu nhất là cô ấy trở thành người thực vật!” Bác sĩ nghiêm mặt nhìn Kỳ Minh Viễn
“Người thực vật!” Kỳ Minh Viễn sững sờ, lần đầu tiên biết còn có loại bệnh như vậy.
Một người không muốn đối mặt với thực tế sẽ không tỉnh lại và trở thành một người thực vật?
Nếu cô ấy cứ vẫn không chịu tỉnh dậy, anh nên làm gì bây giờ?
Kỳ Minh Viễn không biết anh đã trở lại phòng bệnh của Lăng Tử Yên như thế nào, chỉ biết khi anh mở cửa, Đường Uyển Dư đã chờ sẵn trong phòng tiếp khách, trên bàn đầy thức ăn mang từ nhà lên.
“Kỳ Minh Viễn, con không được gục ngã, nếu con ngã xuống, Tử Yên làm thế nào bây giờ?” Dù gì cũng là một người mẹ, Đường Uyển Dư vẫn biết cách thuyết phục con trai mình.
Kỳ Minh Viễn gật đầu, bước tới, cầm đũa và bát cơm lên, bắt đầu ăn.
“Con cứ từ từ ăn, mẹ sẽ hỏi bác sĩ về chuyện của Tử Yên!” Đường Uyển Dư thấy anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn mới yên tâm ra ngoài gặp bác sĩ.
Kỳ Minh Viễn ăn xong, Đường Uyển Dư trở lại với vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Tử Yên không bị thương nhưng rất có thể trở thành một người thực vật!
Thế này thì con bà phải làm sao?
Đường Uyển Dư mở cửa phòng bệnh với vẻ mặt bất lực, bà ấy đi tới nói với Kỳ Minh Viễn: “Mẹ không quấy rầy các con nữa, mẹ về nhà trước đây, Kỳ Minh Viễn, nếu có thời gian, con hãy trò chuyện với Tử Yê nhiều hơn!”
“Dạ!” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên, không quay đầu lại, dường như nếu anh nhìn đi chỗ khác thì Lăng Tử Yên sẽ biến mất.
“Vậy thì mẹ đi đây!” Sau đó Đường Uyển Dư rời đi.
Không lâu sau khi Đường Uyển Dư rời đi, Kỳ Minh Viễn gọi điện thoại cho khách sạn An Bình: “Sai người đem toàn bộ rượu vodka trong bộ sưu tập của tôi đến bệnh viện Lam Tinh!”
Một tiếng sau, Kỳ Minh Viễn bắt đầu uống hết ly này đến ly khác trong phòng bệnh Lăng Tử Yên, vừa uống anh vừa nói với Lăng Tử Yên đang ngủ trên giường: “Em không phải không muốn thức dậy sao? Được, anh cùng em uống say đến chết!”
Đêm đó, anh uống hết toàn bộ rượu vodka do người phục vụ ở khách sạn An Bình mang đến, cuối cùng nôn ra một ngụm máu trên chiếc chăn trắng tinh của Lăng Tử Yên..