36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

chương 180: anh và ái vi sắp gặp nhau rồi sao 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc kệ trước đó Kỳ Minh Viễn và Vivi có quan hệ gì, cô không thể che giấu chuyện Vivi chính là Phương Ái Vi, cô muốn nói cho Kỳ Minh Viễn biết, cô tìm được chị của mình rồi.

"Được, lát nữa anh đến ngay.

" Giờ phút này Kỳ Minh Viễn đang rất lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình, nghe giọng của cô vừa nãy chắc là đã khóc rất đau lòng, anh phải nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, hỏi cô rổ cuộc là bị làm sao!

"Cô đi đi, tôi không muốn gặp bất cứ ai!" Vivi thấy Lăng Tử Yên cúp điện thoại liền bắt đầu đuổi người.

"Vì một người đàn ông, có đáng giá không? Hôm qua tên cặn bã kia đối xử với chị thế nào? Chị Yên đối xử với chị thế nào? Chị ấy coi chị là chị ruột nên mới lo lắng cho chị như vậy, chị lại đối xử với chị ấy như thế, chị thấy mình có lương tâm không?" Hứa Minh Ưu thực sự không nhìn nổi thái độ của Vivi đối với Lăng Tử Yên hôm nay.

"Cô đi đi, tôi không cần cô quan tâm, cũng không cần cô lo lắng cho tôi!" Vivi nhìn về phía Lăng Tử Yên: "Trước đây chúng ta là người xa lạ, về sau cũng là người xa lạ, cô sống hay chết không liên quan gì đến tôi, tôi sống hay chết, cũng chẳng liên quan đến cô!"

Lăng Tử Yên nghe Vivi nói lời cắt đứt quan hệ như vậy, trong lòng rất buồn, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy vừa mới thất tình đến nỗi muốn tự tử, tâm trạng của cô ấy khó tránh khỏi có chút quá khích, dù sao Lăng Tử Yên cũng là giáo viên tiểu học, rất có kiên nhẫn với mọi người, bèn nói với Vivi: "Được, nếu như chị không muốn em ở lại đây, vậy thì em đi về trước, nhưng chị phải bảo đảm với em, không thể làm tổn thương bản thân nữa, nếu không em cứ luôn ở bên cạnh chị không đi!"

Mặc dù cô không mong muốn để Kỳ Minh Viễn nhìn thấy Vivi, nhưng mà so với tính mạng của Vivi, cô không sợ để Kỳ Minh Viễn gặp Vivi, cô chỉ có một người chị gái như vậy, cô muốn chị ấy phải sống thật tốt, không thể để chị ấy xảy ra chuyện người ý muốn nữa.

"Được, tôi bảo đảm với cô được chưa? Cô đi đi, để tôi một mình yên lặng một lát!" Vivi nhìn Lăng Tử Yên.

nước mắt đã rơi lã chã.

Lăng Tử Yên biết cô ấy cần ở một mình một lúc, cũng gật đầu với cô ấy: "Em đi đây, chị cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai em quay lại thăm chị, nếu cần gì chị đều có thể gọi điện thoại cho em.

"

"Đi mau đi!" Vivi rất phiền chán với dáng vẻ không yên lòng của Lăng Tử Yên, tức giận bảo cô đi nhanh một chút.

"Tạm biệt!" Kỳ Minh Viễn gật đầu với cô ta, ngồi vào ghế lái rồi lái xe rời khỏi bệnh viện, đi về hướng Hương Lan Uyển, chờ sau khi xe vững vàng đi trên đường, Kỳ Minh Viễn mới quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Tử Yên, có chuyện gì vậy, em khóc à?"

"Chị ấy tự tử vì một tên đàn ông cặn bã, em không biết là bố mẹ chị ấy có ân oán gì với bố mẹ của tên cặn bã kia, nhưng bố mẹ ân oán là thời bố mẹ, tại sao phải liên lụy đến thời con cái? Chị ấy đã làm sai điều gì? Tại sao lại gặp phải tên đàn ông như vậy, đàn ông cặn bã trên thế giới này sao lại tồi tệ như vậy chứ.

" Lăng Tử Yên bất bình thay Vivi, càng nói càng kích động.

Bây giờ Kỳ Minh Viễn mới hiểu tại sao cô lại như thế, chắc là người bạn kia của cô gặp người không tốt, cho nên mới nghĩ quẩn mà tự sát.

"Cứu được người là tốt rồi, đừng lo lắng những chuyện khác nữa, hửm? Ngày mai anh đi cùng em thăm cô ấy một lát.

" Kỳ Minh Viễn một tay điều khiển vô lăng, một tay còn lại nắm chặt tay cô.

"Được, ngày mai chúng ta cùng đi thăm chị ấy.

" Lăng Tử Yên nhắm mắt lại, trong lòng rất rõ ràng sớm muộn gì Kỳ Minh Viễn và Vivi cũng gặp nhau, ngày này là không tránh khỏi, mặc kệ trước kia hai người có quen nhau hay không, từng có ân oán hay không, cô đều phải đối mặt.

Thời gian hôm nay hai người về đến nhà chậm hơn bình thường một chút, Dương Thư Huệ hông yên lòng, chống cây gậy chuyên dành cho người già đi về phía bọn họ, vừa đi vừa hỏi: "Sao hôm nay về muộn vậy? Tắc đường à?"

"Vâng ạ!" Lăng Tử Yên thấy bà nội tự mình đến đón cô, bèn vội vàng đi tới đỡ lấy bà: "Bà nội, hôm nay bà cảm thấy thế nào?"

"Bà khỏe lắm, về rồi thì đi rửa tay ăn cơm đi.

" Dương Thư Huệ thúc giục Lăng Tử Yên đi rửa tay: "Bà không cần đỡ, bà muốn luyện tập tự mình đi bộ, bà cũng không muốn sau này đi đâu cũng phải chống gậy.

".

Truyện Chữ Hay