Trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đã ăn tối xong và đang đi dạo bên ngoài.
Sau khi đỡ no, họ chơi trò chơi bóng trên sân thể thao ở Hương Lan Uyển, đến tận tám giờ tối mới về nhà, một ngày mãn nguyện.
Ngày hôm sau đến trường, Tô Diên Hạnh cuối cùng cũng không tặng hoa cho cô nữa, hẳn là bức thư cô gửi cho Lệ Minh Kiệt ngày hôm qua đã có tác dụng, Lăng Tử Yên cũng yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là trong vở bài tập của Tô Diên Hạnh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những dòng chữ rồng bay phượng múa, các câu hỏi đều liên quan đến Tô Diên Hạnh, chẳng hạn như cô bé có ngoan ngoãn nghe lời hay không, có hòa thuận với bạn bè hay không, tâm trạng có bị ảnh hưởng bởi vì đột ngột đổi trường học hay không, v.v…
Rõ ràng đây là những câu hỏi của Lệ Minh Kiệt, nhưng vì những câu hỏi này liên quan đến Tô Diên Hạnh, Lăng Tử Yên chỉ đành trả lời những câu hỏi của Lệ Minh Kiệt trong vở bài tập.
Những dòng chữ hai người họ viết đều bằng tiếng Việt, Tô Diên Hạnh mới học lớp một, vì thế cô bé cũng không biết cậu mình và cô giáo Lăng viết gì trong vở.
Thời gian gần đây Kỳ Minh Viễn cũng không giúp Lăng Tử Yên chấm bài tập, nên anh cũng không biết điều đó.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến cuối tháng , đây cũng là buổi họp giữa năm của lãnh đạo cấp cao Quốc tế Hải An.
Chiều thứ sáu, sau khi cuộc họp ở trường tiểu học Thành Công kết thúc, Bùi Ngọc Trân đến gần Lăng Tử Yên, cả hai đi đến sân bay bằng xe của Hứa Minh Ưu, hai người họ tình cờ gặp Kỳ Minh Viễn ở cổng sân bay, anh mỉm cười giơ tay về phía cô.
“Ở đây.” Sau khi Lăng Tử Yên chào tạm biệt Hứa Minh Ưu, cô nắm tay Bùi Ngọc Trân đi về phía Kỳ Minh Viễn.
“Em đến rồi à!” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô.
“Anh Kỳ, làm phiền anh rồi!” Bùi Ngọc Trân cười chào Kỳ Minh Viễn.
“Cô giáo Bùi đừng khách sao, ở trường cô đã giúp đỡ Tử Yên rất nhiều, tôi nên cảm ơn cô mới đúng, đi thôi, chuyến bay sắp cất cánh rồi.” Sau khi Kỳ Minh Viễn nói xong, anh nắm tay Lăng Tử Yên và đi về phía cửa check-in.
“Cô giáo Bùi, chúng ta cùng đi nào!” Thư ký Chương đi phía sau, cô không muốn Bùi Ngọc Trân ở một mình nên đã bảo cô ấy đi cùng, cánh tay còn lại của Thư ký Chương còn ôm một cậu bé năm tuổi, “Tôi là thư ký của anh Kỳ.
Cô có thể gọi tôi là chị Chương.
Đây là con trai tôi, tên là Triệu Kỳ, Kỳ Kỳ, chào cô giáo Bùi đi."
“Cảm ơn anh.” Lăng Tử Yên giơ tay nhận chai nước, nhưng anh lại cầm chai nước đi.
Cô nghi ngờ nhìn anh, chỉ nghe anh nói: "Để anh bón cho em!"
Lăng Tử Yên hiểu ra và gật đầu với anh, anh đặt miệng chai lên môi cô và bón cho cô uống.
Cô uống nước xong không bao lâu thì máy bay cất cánh, Lăng Tử Yên cảm thấy hơi đói nên mở hộp sôcôla ra ăn, hai người vừa ăn vừa tán gẫu những điều thú vị, thời gian trôi rất nhanh.
Khi mặt trời sắp lặn, máy bay đã đến sân bay quốc tế Tam Á!
Đoàn người xuống máy bay, Lăng Tử Yên xách ba lô nhỏ, Kỳ Minh Viễn kéo vali, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi sảnh sân bay, đi theo mấy vị lãnh đạo cấp cao cũng đang kéo hành lý.
“Cô Lăng.” Khi Lăng Tử Yên chuẩn bị lên xe buýt của công ty thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại và nhìn thấy Tô Diên Hạnh, cô bé đang cầm một chiếc ba lô nhỏ, đội mũ lưỡi trai và mặc chiếc váy cộc tay màu đỏ, cô bé nhiệt tình vẫy tay chào Lăng Tử Yên.
“Tô Diên Hạnh, em đến Tam Á nhanh như vậy sao?” Lăng Tử Yên quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang lao về phía mình, cảm thấy tốc độ của cô bé vô cùng nhanh!
"Cậu đưa cháu đi chơi, cô đi đâu vậy? Đây có phải là chồng của cô giáo Lăng không? Chú đẹp trai, cháu chào chú!" Cái miệng ngon ngọt của Tô Diên Hạnh chào hỏi Kỳ Minh Viễn, sau đó nói thẳng ra mục đích của chính mình, "Chú à, mọi người đi theo nhóm đúng khôn, cháu muốn đi cùng mọi người có được không?"
Nghe vậy, Lăng Tử Yên cau mày, cô lo lắng tìm kiếm xung quanh, và nhanh chóng nhìn thấy Lệ Minh Kiệt đang đứng nhìn về phía họ!.