Mọi người đều cho rằng chuyện bất hạnh ở gia đình chị Mộ Dung chỉ là tai nạn. Không ai có ý cảnh giác gì hết.
Ngoại trừ Trương Cổ.
Anh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc, ngoài ra còn trang bị thêm cái can nữa.
Anh không thể khẳng định cái chết của Thiều Thiều là do thằng bé đó gây ra, không thể khẳng định thực ra nó là thứ gì, cũng không thể khẳng định dãy nhà có mấy đứa bé như nó, nhưng anh ngày càng cảm nhận rõ rệt một thứ âm khí tang tóc tỏa ra từ thằng bé này.
Thứ không khí này lan tỏa khắp không trung bên trên thị trấn.
Hôm nay Trương Cổ đi xem phim, rồi trở về nhà. Dưới ánh trăng, bên trên cái giếng cũ mà Thiều Thiều chết đuối, anh nhìn thấy một khối gì đó đen đen đang cựa quậy, hình như là một đứa trẻ con.
Trương Cổ hít sâu một làn khí lạnh. Lẽ nào là oan hồn không tan của Thiều Thiều?
Bước về phía đó, còn cách vài chục mét thì anh dừng bước, nheo mắt nhìn. Hình như là bóng thằng bé.
Là nó hay sao?
Hình như nó cũng đang nhìn Trương Cổ.
Một lúc sau, nó quay người chạy đến lan can nhà chị Lý rồi nhanh nhẹn vượt qua, mất hút. Nó chạy còn nhanh hơn mèo.
Trương Cổ rảo bước đến trước cửa sổ nhà chị Lý nhìn vào, thấy thằng bé Xoa đang chăm chú chơi trò xếp hình xây nhà. Đúng là nó đã có thể xếp rất cao, một ngôi nhà trông hết sức kỳ quái.
Trương Cổ lẳng lặng lùi trở về.
Anh hơi có phần không tin ở mắt mình nữa. Liệu có phải là con ly miêu to của nhà chị Lý? Hay là một con cáo hoang dã lần mò vào đây?
Nếu đó là một đứa bé con thì nó là đứa bé nào?
Trương Cổ và anh cảnh sát Thiết Trụ vốn là bạn học cũ.
Anh quyết định kể lại chuyện này với Thiết Trụ.
Tối nay anh đến nhà Thiết Trụ. Nhà Thiết Trụ không khá giả gì, không có món gì đãi khách, Trương Cổ cầm theo một gói trà ngon.
Cả hai ngồi đối diện nhau, Trương Cổ vào đề và nói ra tất tần tật mọi tình tiết đáng ngờ về thằng bé kia. Rồi nói: “Rất có thể cháu Thiều Thiều đã bị nó làm hại.”
Thiết Trụ lắc đầu quầy quậy: “Thằng bé đó ư? Không thể!”
Trương Cổ: “Cậu hãy tin ở trực giác của tôi. Nếu không, coi chừng sẽ có một đứa trẻ nào đó sắp gặp tai nạn.”
Thiết Trụ: “Cậu bảo nó là ma à?”
Trương Cổ: “Giả sử nó đúng là ma thì tôi cũng không sợ đến thế. Được gặp ma, thì coi như tôi cũng được mở rộng tầm mắt. Nhưng đáng sợ nhất là tôi không biết nó là thứ gì.”
Thiết Trụ: “Tôi nghĩ, cậu đã xem quá nhiều phim kinh dị, rồi bị kích thích đó thôi.”
Trương Cổ: “Còn một khả năng nữa, tôi đã nghĩ rất nhiều lần rồi: thằng bé này là đứa trẻ bình thường nhưng vẫn còn một thằng bé khác mà chúng ta không thể nhìn thấy…”
Thiết Trụ vội nói ngay: “Trương Cổ, cậu đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta chuyển kênh đi, kẻo đêm nay tôi không dám dậy để đi tè nữa cũng nên.”
Dù Trương Cổ nói gì thì Thiết Trụ vẫn cứ không tin.
Hơn giờ tối thì Trương Cổ ra về. Vừa ra khỏi nhà Thiết Trụ thì chân vấp phải hòn đất, suýt ngã. Đúng lúc loạng choạng ấy anh nhìn thấy phía trước có bóng người, người ấy định tránh mặt anh nhưng không kịp nữa.
Trương Cổ đứng ngay ngắn, nhìn cho rõ. Thì ra là bà già thu gom phế liệu. Bà ta đứng ngoài cửa nhà Thiết Trụ, vẻ lấm lét, không biết đang định làm gì.
Bà ta và Trương Cổ đứng đờ ra nhìn nhau mấy giây, sau đó bà ta cúi đầu, vội vã bước đi.
Trương Cổ sửng sốt mất một lúc. Bà già này đang theo dõi anh? Chẳng lẽ bà ta định mua tóc của anh thật hay sao?
Hôm nay đến cơ quan làm việc, Trương Cổ gọi điện cho Phùng Kình.
Trương Cổ: “Gần đây Đứa Bé Vĩnh Viễn có tiếp xúc với cậu không?
Phùng Kình: “Thứ ba tuần trước chúng tôi đã chat rất lâu.”
Trương Cổ: “Sao cậu không cho tôi biết?”
Phùng Kình: “Tôi cho rằng cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Trương Cổ: “Tại sao?”
Phùng Kình: “Cậu tự nghĩ xem, cậu đội mũ sụp xuống mặt, đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc, cầm can, nghi ngờ đủ thứ, cậu khao khát làm thám tử sắp hóa rồ đến nơi! Hãy tỉnh lại đi, ông bạn thân ơi!”
Trương Cổ: “Các cậu mới cần tỉnh lại!”
Phùng Kình bỗng hỏi: “Cậu có cảm thấy tôi rất đáng sợ không?”
Trương Cổ: “Hôm nọ cậu hỏi tôi ba trừ một bằng mấy, tôi thấy cậu rất bí hiểm.”
Phùng Kình: “Chỉ có thế mà cũng sợ thì cậu sống sao nổi? Có ai đó hỏi trong túi cậu có bao nhiêu tiền, thì cậu sợ à? Có ai đó hỏi cậu sinh nhật ngày nào, hoặc hỏi đi Bắc Kinh nên đi thế nào, cậu cũng sợ hay sao?”
Trương Cổ: “Những điều này khác với câu hỏi của cậu.”
Phùng Kình: “Thế thì từ nay tôi cam đoan khi nói chuyện với cậu sẽ không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào nữa.”
Trương Cổ: “Cậu cho tôi biết với: Đứa Bé Vĩnh Viễn lại nói những chuyện gì?”
Phùng Kình: “Tôi kể với cô ấy chuyện về thằng bé, vừa mở đầu vài câu cô ấy đã cấm tôi kể tiếp, vì cô ấy sợ.”
Trương Cổ: “Còn nói gì nữa?”
Phùng Kình: “Tôi không muốn nói với cậu nữa.”
Trương Cổ: “Phùng Kình, cậu có thể yêu cầu gặp mặt cô ấy không?”
Phùng Kình: “Cô ấy ở tận Giang Nam, một thành phố phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ, cách đây hàng vạn dặm đường mây nước trăng sao, đâu dễ gì mà đến được?”
Trương Cổ: “Thế thì cậu bảo cô ấy truyền cho cậu bức ảnh, chắc là được?”
Phùng Kình: “Nếu cô ấy là người giả, gửi bừa một bức ảnh nào đó cho tôi, thì quá dễ dàng à? Dù cô ấy nói mình là Chương Tử Di , thì cũng không vấn đề gì.”
Đặt điện thoại xuống rồi, Trương Cổ mới biết có một người đang đứng sau anh, anh giật nảy mình, định thần nhìn, thì ra là Lưu Á Lệ, Trưởng ban văn hóa của thị trấn. Sao cô ấy chẳng đánh tiếng gì cả?
Lưu Á Lệ mỉm cười: “Đứa Bé Vĩnh Viễn cái gì thế? Hình như anh đang nói tiếng lóng thì phải?”
Trương Cổ: “Một người bạn trên mạng.”
Lưu Á Lệ nói sang đề tài khác: “Chủ tịch thị trấn sắp xuống xã để kiểm tra các trường tiểu học của các thôn, ông ấy bảo tôi đi theo để ghi chép. Anh bố trí xe giúp tôi nhé?”
Trương Cổ: “Được.”
Lưu Á Lệ nhìn Trương Cổ đầy ngụ ý, rồi quay người bước đi.
Trương Cổ ngẩn người nhìn theo Lưu Á Lệ, anh cảm thấy bất cứ ai cũng trở nên rất đáng nghi.
Nhà các chị Lý, chị Mộ Dung, nhà Liên Loại đều không có máy tính.
Trương Cổ bỗng nảy ra một ý định táo bạo.
Hôm nay thứ ba, sau khi trời tối, anh sẽ mai phục ở sân trước cửa nhà chị Biện. Anh muốn tận mắt nhìn thấy thằng bé Xoa lủi vào nhà chị Biện như thế nào, thao tác máy tính ra sao…
Nhóm chị Biện đêm nay sẽ chơi bài mạt chược như mọi lần, cả thảy là bốn người.
Chồng chị Mộ Dung đã lên đường trở về doanh trại. Chị Mộ Dung vẫn chưa được giải thoát khỏi nỗi bi thương, chơi mạt chược là cách tiêu khiển duy nhất của chị.
Trước sân nhà chị Biện có mấy luống hoa nhỏ, bên cạnh có cái ang nước khá to dùng để tưới cây. Trương Cổ nấp sau cái ang nước.
Trực giác mách bảo anh đêm nay thằng bé ấy nhất định sẽ đến.
Nó sẽ phải nói - kể cả đội lốt một hình tượng nào đó để nói…
Trời rất tối, gió khá mạnh, hoa lá xào xạc. Con chó hay lượn trước cửa nhà Trương Cổ lại sủa ầm lên, tiếng sủa của nó nghe như từ rất xa vọng đến.
Trương Cổ chốc chốc lại ngoảnh nhìn về phía cái giếng cũ Thiều Thiều đã chết đuối, dù rất mến cháu Thiều Thiều nhưng anh vẫn cảm thấy rất sợ.
Cửa nhà chị Biện vẫn lặng lẽ khép kín.
Trương Cổ vừa hồi hộp nhìn cái cửa đó vừa căng thẳng tưởng tượng…
Được màn đêm yểm hộ, thằng bé sẽ xuất hiện, nó lẻn vào nhà chị Biện, không bật đèn lên, nó lần mò rồi thành thạo mở máy tính, lên mạng, vào chat-room, ngón tay đánh chữ để đối thoại. Nhà chị Biện rất tối, màn hình máy tính hắt ánh sáng vào mặt thằng bé, xanh rớt, nhợt nhạt. Thằng bé nói với Phùng Kình: cặp lông mày của em rất đẹp…
Bỗng có một bóng đen nhảy vụt qua trước mắt Trương Cổ, anh sợ phát run. Bóng đen ấy kêu lên hai tiếng “meo… meo…”
Trương Cổ thở phào.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, gió càng lúc càng mạnh. Hình như con chó chưa từng lộ diện ấy không bao giờ ngủ, nó vẫn đơn độc sủa “gâu, gâu, gâu…”
Trương Cổ muốn trở về nhà, đóng hết cửa sổ lại rồi ngủ một giấc cho đẫy.
Chỉ là nghĩ vậy thôi, chứ anh vẫn mím môi, kiên trì mai phục. Anh thề với mình đêm nay nhất định sẽ nhìn thấy người thật, phanh phui ra sự thật, bắt hắn phải khai thật, tìm thấy đáp án thật sự.
Anh kéo áo khoác ôm chặt vào người hơn, quyết ý tử thủ.
Nhưng rồi cơn buồn ngủ kéo đến, đã mấy lần anh suýt nữa ngủ mất nhưng rồi anh vẫn kịp tỉnh trở lại, phản ứng đầu tiên là ngoảnh nhìn về phía cái giếng cũ mà Thiều Thiều đã chết đuối, sau đó ngoảnh lại xem nhà chị Biện tình hình ra sao.
Trời đã dần sáng mà thằng cha giảo hoạt ấy vẫn chưa xuất hiện.
Nếu tiếp tục mai phục, sẽ là vô nghĩa vì ánh mặt trời đang dần chiếu đến tận lưng anh.
Trương Cổ tức giận thầm nguyền rủa, không rõ là nguyền rủa thằng bé kia hay nguyền rủa chính anh. Sau đó anh há miệng rõ to ngáp một cái, rồi đứng lên, đi về nhà.
Vào nhà, Trương Cổ lập tức gọi điện cho Phùng Kình, anh muốn xác định xem có phải đêm qua Đứa Bé Vĩnh Viễn không lên mạng để chat không. Chuông điện thoại reo rất lâu, đối phương mới nghe máy.
Trương Cổ: “Phùng Kình đấy à?”
Phùng Kình: “Sao cậu quá đáng thế? Sớm tinh mơ đã gọi người ta.”
Trương Cổ: “Cho đến giờ tôi còn chưa ngủ một phút nào đây này.”
Phùng Kình: “Cậu phải làm gì?”
Trương Cổ: “Tôi thức trắng đêm trước cửa nhà chị Biện.”
Phùng Kình: “Có thu hoạch gì không?”
Trương Cổ: “Hắn không đến. Đứa Bé Vĩnh Viễn không ló mặt ra chứ gì?”
Phùng Kình: “Sao lại không ló mặt ra? Cô ấy và tôi trò chuyện gần như suốt đêm. Tôi vừa mới đi ngủ.”
Trương Cổ ngây đờ.
Thế là chuyện gì? Chẳng lẽ Đứa Bé Vĩnh Viễn không hề liên quan đến các sự việc xảy ra ở thị trấn nhỏ này thật? Và người ấy đúng là cô gái ở một thành phố nhỏ miền Nam?
Trương Cổ ngao ngán đặt điện thoại xuống, đi vào gian trong.
Khung cảnh trước mắt khiến anh kinh hoàng muốn ngất: máy tính của anh đang bật, rõ ràng là có người đã dùng nó!
Anh vẫn nhớ rất rõ, tối qua trước khi ra khỏi nhà anh đã tắt máy tính và nhổ cả phích cắm ra khỏi ổ điện. Thế mà bây giờ máy tính của anh đang chạy! Và, trên màn hình còn xuất hiện một con cá lạ hoắc đang bơi qua bơi lại, êm đềm như một giấc mơ…
Như một con gà chọi vừa thua trận, Trương Cổ ngồi phịch xuống ghế. Bóng đen ám ảnh trong lòng đã nuốt chửng anh.
Cái thứ bí hiểm kia đang ngày càng tiếp cận, ngày càng nhìn rõ hơn. Anh muốn không tin cũng không xong!