"Sự hiện diện của em cần phải được công khai, đúng vậy, đó là cách duy nhất.”(Marl)
Marl gật đầu khi nói như thế.
Tôi đã nói chuyện với Marl phía sau nhà xưởng.
So với sáng nay, trông như là Marl đã mua thêm nhiều sách, các loại thảo dược và thuốc thử được đặt ở nhiều chỗ và giờ thì nó đã trông giống với một xưởng giả kim rồi.
"Rõ ràng là Vương quốc Miscronia đang yêu cầu các quốc gia tìm kiếm em, và nếu như có ai đó phát hiện ra Vương quốc Karendale đang che giấu điều gì như vầy khi trận Đại lũ xảy ra, họ sẽ gặp rắc rối lớn."(Marl)
Đề nghị của Sondark là công bố sự tồn tại của Marl cùng với tôi.
Marl là đệ nhất công chúa của Vương quốc Miscronia người rất kính trọng Anh hùng.
Cô ấy chạy đi mang theo mình một lời tiên tri và đã gặp được người Anh hùng kiệt xuất, nó sẽ giống như một câu chuyện cổ tích theo cách nhìn của công chúng.
Câu chuyện tình yêu về anh hùng và người đồng đội khác giới, bởi vì nó là một câu chuyện anh hùng kinh điển, đó cũng đồng thời là sự kiện về việc công bố lễ đính hôn nữa.
Một chút bất hòa sẽ xảy ra khi mà nó được thực hiện mà không có sự đồng ý của Vương quốc Miscronia, không có cách nào khác để làm dịu gia đình hoàng gia Miscronia trừ khi Marl là người tự mình nói ra điều đó.
Hơn nữa, khi Marl chọn một người anh hùng đích thực làm bạn đồng hành, có khả năng sẽ khiến họ suy nghĩ lại về việc kết hôn với hoàng tử nước láng giềng.
"Đó là một hướng đi khó khăn không rõ nó có ổn với chuyện của em không, nhưng còn có cả vấn đề của trận Đại lũ nữa, và cuối cùng quan trọng nhất là bởi vì em sẽ chỉ chấp nhận mình Taichi-san mà thôi!"(Marl)
Tôi xoa đầu Marl khi cô ấy tới ôm tôi.
Cô gái này quá dễ thương, phải chăng cô ấy là một thiên thần?
"Một lần nữa, em vẫn chưa có kinh nghiệm, nhưng xin anh hãy quan tâm đến em, Taichi-san."(Marl)
"À, tất nhiên rồi."(Taichi)
Tôi nghĩ đã quá trễ vào lúc này nhưng tôi đã hoàn toàn chấp nhận Marl.
Có phải đó là do kỹ năng Thuyết phục mà Marl có được........?
Nó không giống như là tôi đã không nghĩ ngợi gì về điều đó, nhưng giờ đây có vẻ như đó là một điều tuyệt vời bất luận chuyện gì.
"Taichi-san! Giúp em học phép thuật mới đi nào!"(Marl)
Trong khi mải mê suy nghĩ, Marl đã đổi chủ đề.
Từ lúc có cách học phép thuật mà mọi người đều có thể dễ dàng làm theo chỉ với một cuốn sách phép, chẳng tổn hại gì khi thử nó cả.
"Ừm, đầu tiên, chắp tay lại với em…………Không phải, khép chặt ngón tay của anh lại với em này, sau đó hãy truyền ma pháp qua cơ thể em, làm cho nó di chuyển từ tay này sang tay kia."(Marl)
"Hmm, như thế này à?"(Taichi)
Chúng tôi dùng cả hai tay nắm chặt lấy nhau.
Tay của Marl khá nhỏ so với tôi, nhưng có vài chỗ chai trên đôi tay ấy do cầm kiếm mà thành. [note10436]
Đó là bằng chứng cho thấy Marl - người chưa từng cầm kiếm hay bất cứ thứ gì cho đến khi cô ấy gặp được tôi - đã chăm chỉ luyện kiếm.
Có thể gọi đấy là một tài năng khi đạt được cấp 2 Kiếm kỹ trong một khoảng thời gian ngắn, thành quả Marl có được từ kỳ luyện ngục.
"Tay của Taichi-san to thật đấy chứ, đúng không?"(Marl)
"Là do tay em nhỏ xinh đó."(Taichi)
Chúng tôi nắm tay nhau.
Bắt đầu thôi nào, bằng cách nào đấy mà tôi lại bắt đầu thấy ngượng ngùng, yeah. [note10437]
"Vậy thì, từ tay trái------ Marl nên và cố thử truyền ma pháp từ tay phải sang tay trái."(Taichi)
"Vâng!"(Marl)
Tôi trập trung ma pháp và truyền chúng từ tay trái của mình sang Marl. [note10438]
Vào lúc đó, Marl run rẩy.
"Oh, oh...........! Bằng cách nào đó, nó ở trong em.......!"(Marl)
Marl bối rối vì cảm nhận về lần đầu tiên của em ấy.
Cô ấy cố gắng rút tay lại theo phản xạ, tôi giữ chặt tay cô ấy lại không để nó buông ra.
"Tiếp theo, anh sẽ để nó chảy qua tay phải."(Taichi)
"V-vâng, nó thì……… không, không được đâu, em không thể……….Unnnn!"(Marl)
Có phải ma pháp của tôi đã hòa trộn với ma pháp yếu ớt của Marl rồi không?
Ma pháp với một chút không tương thích quay trở lại cơ thể của cô ấy từ tay phải của tôi.
Nhưng Marl này, em không thể ngừng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ gợi tình ấy được sao?
Tôi thấy như mình đang làm gì đó rất đê tiện.
"Anh sẽ làm nhanh lên một chút nhé."(Taichi)
"Ch-!!! Chờ chút đã------Hyannnnnnnnnn!!!!"(Marl)
Khi Marl hét lên, cơ thể cô ấy run lên dữ dội và khụy gối xuống.
Ớ ầu? Có phải tôi đã nó làm quá mức? Ma lực truyền đi chỉ khoảng 50 thôi mà.
Khi truyền ma pháp, ma thuật của tôi hòa trộn với Marl rồi trở về với tôi, phải chăng tôi đã lấy đi ma lực của cô ấy?
Để tôi chuyển lại ma pháp của mình bằng cách lúc nãy.
Tôi nên dùng thêm Thuật trị liệu nữa.
"Hahhhh-hahhhhh.............."(Marl)
Marl thở hổn hển trong khi co giật trong vô thức trên sàn, bởi vì luân chuyển ma pháp.
Nói gì thì nói, nó thật dâm dục.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó có cảm giác là ma pháp trở nên ấm áp lạ kỳ sau khi truyền phép.
Nó là một cảm giác kiểu như phép thuật của Marl và tôi hòa trộn với nhau, và thứ ma thuật kết hợp đó biến thành tình nhân của cơ thể.
Tình nhân, đúng thế! Hãy cùng nhau thân thiết hơn nào! Fuhahahahahah! Tôi muốn cười thật to.
Tôi tự hỏi thứ này là gì.
Marl tỉnh lại 5 phút sau đó.
Tôi không thể chấp nhận được việc bỏ mặc cô ấy nằm trên sàn nên đã để cho cô ấy gối lên mình.
"Oh, cái đó.........? Chuyện gì đã xảy ra thế?"(Marl)
"Này, sau khi anh tăng tốc độ dòng chảy ma thuật lên thì em đã ngất đi, việc này ổn chứ? Anh có chút lo lắng."(Taichi)
"V-vâng, nó ổn, em không thấy khó chịu, đúng hơn là cảm nhận về nó tốt hơn em thấy lúc trước! H-hãy làm nó lại lần nữa nào!"(Marl)
Một lần nữa, chúng tôi bắt đầu truyền ma pháp như đã làm trước đó.
Mặc dù có vẻ như là cô ấy đã cố gắng chịu đựng nhiều hơn lần trước, tuy vậy, Marl lại ngất đi lần nữa.
Mặt cô ấy đỏ lên và nó có hơi chút ngất ngây. [note10439]
Tôi có phần quen quen với biểu cảm này......... Tôi truyền lại ma lực cho cô ấy và sử dụng thuật Trị liệu.
Lần này cô ấy tỉnh lại trong vòng một phút.
Khuôn mặt có màu đỏ tươi và đôi chân đứng không vững như thể đang say rượu.
"Đ-được rồi.............Em đã hiểu............lần này, em sẽ thử nó."(Marl)
"Này này, em thực sự ổn chứ?"(Taichi)
"Vâng, em ổn! Em đến đây!"(Marl)
Marl nói vậy và bắt đầu tập trung ma pháp với khuôn mặt đỏ ửng.
Cô ấy đã không làm nó thật tốt, nhưng ngay khi kéo ma thuật trở về, tôi có thể cảm nhận được ma thuật của Marl bắt đầu chảy trơn tru vào mình.
Ma pháp của Marl truyền vào cơ thể tôi từ tay phải.
Cảm giác kỳ lạ gì thế này? Đó là một cảm giác khó giải thích kiểu như là cả cơ thể tôi đang được vuốt ve bằng lông vũ.
Phải gọi nó là nhột hay kích thích nhỉ?
Và điều đó xảy ra vào lúc ma pháp đi ra từ tay của Marl.
"Brhhhhhhh!?"(Taichi)
Cảm giác tuyệt vời của sự kiệt sức dâng trào từ cốt lõi của cơ thể tôi. [note10440]
Không, nó không chỉ đơn giản như vậy.
Đó là một cảm giác tuyệt vời đã lên đến đỉnh cao mới.
"Chờ một chút, cái gì vậy !? Cái gì thế này!?"(Taichi)
"Fufu, fufufu................hãy đứng yên đấy đi, Taichi-san"(Marl)
Khi tôi cố giằng tay ra, Marl giữ chặt lấy nó không chịu buông.
Dừng nó lại, dừng lại đồ ngốc.
"Oooo, OHHHHHH! VẬY THÌ NHẬN LẤY NÀY!"(Taichi)
"KHOAN…, Taichi-sa------------AHNNNNNNNNNNNNN!?"(Marl)
Tôi cũng luân chuyển rồi truyền ma thuật lại cho Marl và thành công trong việc giành lại thế chủ động.
Marl chống cự trong vô vọng, nhưng lượng ma pháp là quá khác biệt!
Marl đã bị đánh bại, vẫn đang nằm run rẩy trên sàn. Vừa rồi thật nguy hiểm.
"Nó thật sự là một việc làm nguy hiểm khi truyền ma pháp qua lại giữa người với người......."(Taichi)
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi chăm sóc cho Marl.
Sau khi kiểm tra, “Origin magic – Khởi nguyên ma pháp” cấp 1 đã được thêm vào bảng kỹ năng của tôi và Marl.
Đó là thứ ma thuật mà chúng ta phải mang cơ thể của mình đến gần nhau, nhưng cần một người có ma lực mạnh hơn, nhưng.............. Có ích lợi gì cho việc này không?
Dù thế coi bộ nó có ích cho cuộc sống về đêm, điều này giống như mở ra một cánh cửa đến với thế giới mới.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Bởi vì chúng tôi đã ra mồ hôi rất nhiều, nên tôi quyết định đi tắm cùng với Marl - người đã thức dậy khá trễ sáng nay.
Chúng tôi không thể kiềm hãm được sự tò mò của mình, tôi đã thử làm chuyện đó nóng bỏng hơn cùng Marl bằng Khởi nguyên ma pháp.
Như một kết quả cho sự điều chỉnh và đồng bộ luân chuyển ma pháp cùng nhau, chúng tôi đã thực sự vươn tới một thế giới mới.
Không, có thể nói rằng chúng tôi đã hoàn toàn được mở mang tầm mắt.
"Taiiichiii-Shhaaan ... thứ này thật nguy hiểmmmmmm, hãy nggừưưưưng sssử dụnnnng tttthứ nàyyyyyyyyy."(Marl)
"A-ah, cái----này quá mức rồi."(Taichi)
Cả tôi lẫn Marl đều không có tí sức lực nào trong giọng nói.
Nhưng tại sao thứ này lại là Khởi nguyên ma pháp?
Không phải nó là thứ ma thuật đầu tiên được sản sinh hay một cái gì đại loại thế sao?
Ở khía cạnh nào đó thì nó là một loại ma thuật sơ khai được dùng bằng cách tiếp xúc cơ thể, có vẻ hoàn toàn hợp lý.
Nếu đẳng cấp của thứ này tăng lên, sẽ không thể có chuyện hút cạn thể lực và pháp lực của người khác ngay lập tức được chứ?
Hay đúng hơn, nó là phép thuật khá lợi hại nếu bạn có thể dùng nó từ một khoảng cách nhất định.
"Nhưng thế nào đấy, anh cảm giác như mình mất đi sức mạnh cơ thể."(Taichi)
Kiểm tra lại thanh trạng thái, nó có thể xem là khá ổn.
MP giảm khoảng 100 điểm, HP thì bị giảm khoảng 30 điểm. Tôi đoán nó đã bị hút đi.
Có vẻ như không bị ảnh hưởng gì trên thông số tiềm năng.
Lặng lẽ dùng thuật Trị liệu. [note10441]
30 sát thương lên sinh lực, đây là mức giảm đáng kể nhất tôi từng bị, thật đáng sợ.
"Cùng đi ăn rồi làm việc nào."(Taichi)
"Vâng! Nhưng có lẽ sẽ tiếp tục với phép thuật đó, vậy nên em sẽ đọc sách phép!"(Marl)
Cái gì cơ? Điều đó thật đáng sợ.
Trong khi nói thế trong đầu, nhưng tôi chẳng thể giấu được sự kỳ vọng của mình.
Sau cùng thì tôi cũng là một thằng đàn ông mà.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm và dùng bữa trưa.
Bữa trưa nay có mì sốt thịt với ruột heo rừng nhồi và rau luộc dùng như một món ăn kèm theo.
Mặc dù là sốt thịt, nó không có màu đỏ mà là màu xanh.
Có vẻ như cà chua ở thế giới này có màu xanh.
Ngươi đến từ chỗ quái nào vậy, Lycopene?
Hương vị gần giống với món mì sốt thịt tôi từng ăn ở thế giới cũ. Nó có thể được gọi là Bolognese không?
Ruột heo rừng nhồi và rau luộc cũng rất ngon. Đặc biệt, món ruột nhồi được nêm nếm rất xuất sắc.
"Được rồi, làm việc nào."(Taichi)
Marl đã chui vào phòng giả kim ở phía sau và tôi quyết định bắt đầu lần rèn đầu tiên của mình.
Tôi tự nhiên biết những thứ cơ bản nhờ vào các kỹ năng.
Liệu kiến thức và kinh nghiệm sẽ được ghi vào não bộ bằng cách học được kỹ năng?
Thắc mắc sao lại như thế khi nghĩ về cơ chế của nó, điều đó thật lạ lùng.
Đầu tiên là luyện quặng sắt, tôi đã mua nó từ Hội thương gia để làm thành một thỏi thắt.
Tôi cần phải dùng lò phép để luyện, nhưng nó khá dễ sử dụng vì có thể kiểm soát nhiệt độ tốt.
Tiếp theo, khi nung thỏi sắt trong lò rèn thì đập nó.
Thứ đầu tiên tôi sẽ làm là một con dao sắt.
Tôi không biết là do nó dễ xử lý hay bởi vì tôi có quá nhiều sức mạnh nữa.
Nhưng tôi thích thú đập các miếng kim loại đã được nung nóng thích hợp.
Trong vòng 30 phút tôi đã có một lưỡi dao đơn.
Tôi làm bén nó bằng một viên đá mài rồi làm thêm chuôi và vỏ bằng gỗ và da.
Nó mất chưa tới một tiếng cho tới giờ.
"Có thể làm nhanh vậy sao.......? Không, thực sự thì nó đã được hoàn thành rồi." (Taichi)
Sức mạnh của kỹ năng thật tuyệt vời.
Khi nhìn con dao, tôi có thể xem nó bằng Thẩm định nhãn, nó hiển thị đúng là một con dao sắt.
Chất lượng “tốt”. Tôi đã làm ra nó.
Được rồi, từ thời điểm này tôi sẽ dần dần tăng từng cấp kỹ năng một, rồi làm tiếp từng lưỡi dao cái này xong tới cái khác.
Thăng kỹ năng lên cấp 2 giúp cho thời gian chế tạo ngắn đi nhiều. Hơn nữa, chất lượng cũng đạt “xuất sắc”.
Lúc tôi nâng cấp kỹ năng của mình, tôi biết cách để canh thời gian làm nóng, canh thời gian để đập, cách để mài bén, cách để luyện một khoáng thạch biến thành một thỏi kim loại tốt hơn?
Kiến thức cứ thế tới mỗi lúc một nhiều hơn.
Cách làm vũ khí dẫn xuất ma thuật có được khi nâng kỹ năng Rèn lên cấp 3.
Khi nâng lên cấp 4, tôi tìm ra cách để đưa phép thuật vào vũ khí.
Thời gian cần để tạo ra một con dao càng lúc càng ngắn đi.
Kế đến, tôi sẽ không chỉ làm những con dao đơn thuần mà làm cả những dụng cụ đặc biệt như các sản phẩm dẫn xuất và ma thuật.
Cả hai thứ đó đều có thể làm mà không gặp trở ngại gì.
Tôi đưa thuộc tính Ánh sáng vào sản phẩm ma pháp.
Nó là một công cụ hữu dụng để thay thế ánh sáng nếu bạn rút nó ra khỏi vỏ.
Và khi tôi đạt được cấp 5 và biết được phương thức rèn Kiếm Phép thuật / Kiếm Thánh, thứ cũng có công dụng của một pháp cụ.
Do đột ngột có được một lượng kiến thức đồ sộ, đầu tôi trở nên quay cuồng.
Nhưng cơ thể tôi cứ thế tiếp tục nện sắt.
Cứ tiếp tục đập như thể tôi đã bị điều khiển.
Khi nhận ra, tôi đã hoàn thành hàng tá lưỡi dao.
"Caaa!?"(Taichi)
Có thứ gì đó như một vầng hào quang tỏa ra từ cây búa rèn của tôi. Có cần phải quan ngại không đây!?
Đáng ra chỉ nên là một cây búa rèn khi kiểm tra bằng Thẩm định nhãn, nó đã trở thành một cây búa rèn thánh linh.
Giờ thì có cả thánh thần cư ngụ bên trong nó sao? Kỹ năng quá ư là gian lận.
Tôi mài bén các lưỡi dao cẩn thận từng cái một.
Nên để con dao ánh sáng mà tôi đã đưa thuộc tính Ánh sáng ở tay.
Tôi cũng biết cách để làm vũ khí từ vật liệu quái vật, nên kể từ giờ khi đánh bại lũ quái vật, có thể sẽ là tốt khi giữ các bộ phận có khả năng dùng làm vật liệu.
"Fuh, em cuối cùng cũng tạo ra được một bình thuốc phép! Caaaa! Cái núi dao gì thế này!?"(Marl)
Gương mặt của Marl có chút ngơ ngác, mắt dán vào một lượng lớn dao xếp đống trong xưởng rèn.
Điều đó khá bình thường, có đến tận 38 cái.
"Anh đã bị cuốn vào việc làm ra nó, anh đang tự kiểm điểm lại đây."(Taichi)
"Không, em không hề nghĩ rằng cần phải kiểm điểm lại....."(Marl)
Marl lấy ra một con dao trong số xếp chồng, rút nó ra khỏi vỏ và nhìn vào lưỡi dao.
Những gì cô ấy thấy hiện giờ là chất lượng “tốt” được làm với kỹ năng cấp độ 2.
"Nó trông bén và rất chắc chắn, phải không?"(Marl)
"Oh, cứ lấy một cái nếu em thích nó, anh đề xuất một cái giống vầy."(Taichi)
Tôi đưa cho Marl con dao thép với chất lượng “Siêu nhiên” được làm bằng kỹ năng cấp độ 5.
Marl kéo con dao ra khỏi vỏ bọc và dính chặt mắt vào lưỡi dao.
Rồi cô ấy thử chạm vào vài lần và đặt nó trở lại trong vỏ.
"Nó có vẻ khá tốt, nhưng có được không nếu để em sở hữu nó?"(Marl)
"Oh, nó là cái tốt nhất anh làm được ngày hôm nay, nếu có thể anh muốn Marl giữ nó."(Taichi)
"... Cám ơn anh! Vậy em sẽ cho Taichi-san cái này!"(Marl)
Thứ Marl đưa ra là một chất lỏng lóng lánh với màu xanh lục nhạt lạ thường đựng trong một cái bình trong suốt.
Sao nó lại sáng lấp lánh, điều này có đáng quan ngại?
Kiểm tra bằng Thẩm định nhãn, nó hiển thị là một lọ thuốc phục hồi.
Có vẻ như không phải hàng chất lượng thấp hay cao.
Dù sao thì nó cũng là thành quả giả kim thuật đầu tiên của cô ấy, chẳng phải đây là một điều phi thường sao?
"Anh sẽ lấy nó."(Taichi)
"Hehe, đi phiêu lưu thật vui, nhưng thuật giả kim cũng thú vị không kém!"(Marl)
Khi tôi kiểm tra, Giả kim thuật cấp độ 1 đã được thêm vào bảng kỹ năng của Marl.
Chỉ một ngày hôm nay mà cô ấy đã học được Khởi nguyên ma pháp và thuật Giả kim.
Tôi đoán cô gái này thực sự là một thiên tài.
Cổ họng tôi teo lại khi để ý tới nó. Anh bạn đã làm việc trong bao lâu rồi thế? Không, tôi không có cảm giác như mình sẽ làm cho thứ thuốc phép này trong sạch, dù rằng cổ họng tôi đang khô khốc.
-------------------------------------------------------------------------------------------
"Làm tốt lắm, hai người đã xong việc chưa?"(Flam)
Khi tôi và Marl rời xưởng, chúng tôi bắt gặp Flam đang cầm một chiếc túi gai.
Rõ ràng cô ấy trông như đã lấy lên một số nguyên liệu từ tầng hầm.
"Ồ, tôi đã làm được một con dao khá tốt."(Taichi)
"Đây là con dao Taichi-san làm."(Marl)
Marl lấy con dao mà tôi đã làm ra đưa cho Flam xem.
Flam nhìn con dao và nheo mắt lại.
"...... Nó rất tuyệt, đây là thứ anh làm tốt à?"(Flam)
"Oh, nó không tồi, nhỉ?"(Taichi)
"Có thể nói đây là một món đồ tuyệt hảo được làm bởi một bậc thầy rèn hiếm có."(Flam)
Tôi nghĩ là con dao đã được tung hô quá mức, nhưng nó ở một cấp độ nằm ngoài tầm hiểu biết của con người dựa trên cơ sở trình độ kỹ thuật. Liệu nó đã được đánh giá hợp lệ theo một khía cạnh nào đó?
Nó là một cảm xúc phức tạp bởi vì đó là một kỹ năng tôi dễ dàng có được với các điểm kỹ năng.
"Nó rất bắt mắt, vậy nên xin thứ lỗi, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối."(Flam) [note10442]
Flam cúi chào và đi vào bếp.
Marl vẫn đang háo hức ngắm nhìn con dao tôi đã cho cô ấy.
Cô ấy thực sự thích nó.
Khi tôi nghĩ về nó, tôi cảm thấy mình chỉ cho Marl mỗi con dao và bộ giáp.
Lần tới nên cho cô ấy một cái gì đó quyến rũ.
Thứ gì được nhỉ? Tôi muốn tặng một thứ gì đó hữu ích.
Vòng đeo cho ma pháp tới hệ thống phòng thủ cũng được đấy.
Wahahaha! Nếu nó là dành cho Marl, tôi sẽ phá vỡ mọi quy tắc!
"Anh cười cái gì thế?"(Marl)
"Hahaha, anh vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt hay. Được rồi, anh sẽ làm hết sức mình vào ngày mai luôn."(Taichi)
Trong khi bị kích động, tôi tắm cùng một cô gái tên Marl. [note10443]
Sẽ sớm tới giờ ăn tối nên chúng tôi chỉ đi tắm đơn thuần bởi vì đã làm điều đó vào lúc sáng.
Chúng tôi chỉ cọ rửa cơ thể. Thật dễ chịu khi có ai đó kỳ lưng cho bạn. [note10444]
-------------------------------------------------------------------------------------------
Sau bữa tối, tôi thả lỏng cơ thể rã rời sau khi vung búa cả ngày..
"Ei, Ei."(Maybell)
"Ah ...... Chỗ đó đó. Quào ...... đã quá"(Taichi)
"Anh trông như một gã hư hỏng thích thú được dẫm đạp bởi một cô gái khi nhìn từ phía này!"(Marl)
Tôi nằm trên một tấm thảm ở phòng khách. Maybell đứng trên lưng tôi và mát xa bằng chân cô ấy.
Ban đầu, tôi được đấm bóp bằng tay, cơ mà nó không hiệu quả.
Giờ tôi trải một cái khăn trên lưng và Maybell dẫm lên đó. Cảm giác thật tuyệt. [note10445]
"Oh, một chút nữa ở chỗ đó, yeah, này, mạnh thêm chút nữa được đấy."(Taichi)
Đôi chân mềm mại của Maybell đưa trúng vào đúng huyệt trên lưng tôi.
Aahhh, cảm giác tuyệt quá.
Ý tôi là, chắc chắn tôi trông giống hệt một tên hư hỏng như lời Marl nói.
Nhưng tôi muốn bạn nghĩ thế này. Tôi nghĩ tới cảnh tượng một người cha, với con của anh ta, mát xa cho anh ta bằng cách bước lên trên lưng.
Nó cũng giống như vậy.
Dù cho cô ấy là một cô gái xinh đẹp không có máu mủ gì, ở trên lưng và mặc đồ hầu gái.
Tôi hiểu rồi, tôi đúng là một tên hư hỏng.
Nhưng nó thật tuyệt, trước sự dễ chịu này tôi sẽ thổi bay mấy cái lý do lý trấu. [note10446]
"Ahh, ohh.......Cám ơn, Maybell"(Taichi)
"V-vâng!"(Maybell)
Cớ sao mà má Maybell lại ửng đỏ khi bước khỏi lưng tôi.
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có thấy thoải mái khi dẫm lên một người đàn ông không.
Hãy còn quá sớm, Maybell.
Có lẽ tôi đã nhầm. Yup.
Tôi thử xoay vai và cổ. Ờm, tôi thấy có chút khá hơn.
Có vẻ như mát xa bằng chân của một cô gái đã cho thấy sự hiệu quả của nó.
Khi tôi đang định đứng dậy thì Marl cản tôi lại từ đằng sau.
Tôi bị buộc phải nằm xuống một lần nữa.
"Nè, em đang tính làm gì thế."(Taichi)
"Chỉ mình Maybell thì không công bằng! Em cũng muốn dẫm lên Taichi-san!"(Marl)
"Khoan đã, đó là mát xa mà, anh không hề có cái sở thích kiểu đấy, nhưng nếu là Marl, nó quá nặ---"ẶNGGG!" AGHH!?"(Taichi)
Và phiên dẫm đạp của Marl bắt đầu.
Dẫu rằng cô ấy nhỏ nhắn, cô ấy vẫn rất nặng khi so với Maybell. [note10447]
Thật khó để thở với cảm giác bị đè ép.
Tôi không biết có gì vui với chuyện này, nhưng trông họ có vẻ hạnh phúc.
Nè, chờ chút! Sao cô trông giống như là cũng muốn tham gia cùng vậy!? Dừng lại ngay!
"AFFFF!"(Taichi)
Nhưng nó không quá tồi để thư giãn cơ bắp của mình. [note10448]
Yeah, tôi cảm thấy sự cương cứng cơ đã biến mất.
Nó không giống như kiểu tôi cảm thấy sung sướng khi được dẫm đạp. [note10449]
-------------------------------------------------------------------------------------------
"..........."(Flam)
"Sao cô không tham gia cùng?" (Jack)
"Không, tôi là một nô lệ phạm tội, tôi đã một lần nhắm vào mạng sống của Chủ nhân."(Flam)
"Tôi không nghĩ người đó lại tự nhiên quan tâm về việc đó đâu."(Jack)
"Ổn mà, nó cũng vui khi đứng xem từ đây."(Flam)
"Chắc rồi, nhưng tôi tự hỏi liệu cháu của mình có thức tỉnh bởi sở thích kỳ lạ không nữa."(Jack)