29-sai Dokushin wa Isekai de Jiyuu ni Ikita......katta

chương 17: tôi đột nhiên nhận được lời tiên tri

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"...... Hmm"

Khi mở mắt ra, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ làn da người khác.

Nhìn sang bên thì tôi thấy Marl.

Dựa vào ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, thì có vẻ trời vẫn còn sớm.

Sao mình không quay lại “Thế giới mộng mơ” mới vừa nãy nhỉ?

[Này này, chờ đã. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.]

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Tôi vẫn còn buồn ngủ mà, không nghe thấy, không nghe thấy.

[Đừng có thoát khỏi thực tại. Nghe đi. Nó rất quan trọng.]

Cái quái gì thế, ồn ào quá đi, tôi đâu có dùng “God Call” đâu.

Tôi chỉ muốn đi ngủ tiếp vì dậy quá sớm mà thôi. Ông tính làm gì nếu Marl tỉnh dậy hả?

[Trận Đại Lũ sẽ xảy ra trong hai tháng kể từ giờ.]

"Hửm?" (Taichi)

Giọng tôi vô tình phát ra. Marl nhận thấy và khẽ mở mắt.

"Vẫn còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi." (Taichi)

"Mmm..." (Marl)

Marl ngoan ngoãn nhắm mắt lại và thiếp đi.

Này, ý ông là gì? Tại sao điều đó lại xảy ra?

[Hãy tự mình tìm hiểu xem căn nguyên dẫn đến trận Đại Lũ là gì. Chào nhé.]

Sau câu nói đó, giọng nói trong đầu tôi biến mất.

Tôi đã cố gắng nhấn God Call, nhưng cũng chẳng có phản ứng gì.

Tôi thở dài.

Hết chuyện này lại tới chuyện nọ. Cho tôi chút bình yên có được không?

Nhưng mà kệ, ngủ thôi, giờ tôi không thể đi đâu cho tới khi Marl dậy được, và tôi vẫn còn buồn ngủ nữa.

——————————————————————

"Chào buổi sáng, chủ nhân, ngài có muốn vài dịch vụ vào buổi sáng không nhỉ?"(Flam)

Sau giấc ngủ thứ hai, tôi thức dậy và thay quần áo cùng Marl, sau đó Flam bước vào và hỏi như vậy.

"Không, tôi có thể tự mình làm được." (Taichi)

"Đúng vậy, xùy---! xùy---!" (Marl)

"Tôi bị đối xử “khắc nghiệt” ở đây thì phải?" (Flam)

Tôi đã từ chối một cách thẳng thừng, và Marl thì phát ra giọng nói như xua đuổi một con mèo đi, Flam chỉ làm một cái nhún vai.

Thực sự thì, tôi không thấy sự nghiêm túc nào trong lời tuyên bố “trả thù” cả. Có lẽ đó chỉ là để an ủi tôi mà thôi.

Điều đáng ngạc nhiên là sự nghiêm túc của Marl về chuyện đó.

Mặc dù họ ít khi có xích mích hay mâu thuẫn với nhau lắm, thường tắm chung với nhau, và Maybell thỉnh thoảng cũng tham gia vào nữa.

Nhìn họ mà xem, **kyah, kyah** rồi lại **Ufu, ufu**, thanh âm hạnh phúc trong bồn tắm khiến tôi mỉm cười, trông như ba chị em vậy.

Flam thay khăn trải giường và thu dọn đồ giặt sau đó rời khỏi phòng. Trang phục của cô ấy là đồng phục hầu gái như Maybell.

Sau cùng thì, Flam phải làm việc như một hầu gái trong biệt thự này.

Bởi vì là một nô lệ tội phạm, nên cô ấy không thể được giải phóng khỏi nô lệ dễ dàng.

Và tôi không thể đuổi cô ấy đi được, vì đó là lẽ đương nhiên.

"Maybell thì cháu nó vẫn có nhược điểm, nhưng việc mua sắm lại khá được việc." (Jack)

Ông Jack đã đưa ra nhận định như vậy.

Bởi vì Flam là một cựu sát thủ, nên cô ấy mạnh mẽ và có kỹ năng chiến đấu. Và cũng là một người phụ nữ trưởng thành.

Mặt khác, Maybell đã được đào tạo tốt về khoản hầu gái, mà cơ thể của cô bé lại nhỏ và yếu, và cô bé mới chỉ 13 tuổi.

Tất nhiên, có vẻ như Jack-san đã có kế hoạch khắc phục nhược điểm của cháu gái mình.

Nhưng ông ấy cũng không thể luôn đi theo cháu mình được, điển hình là khi cháu mình đi mua sắm ở chợ.

Sự có mặt của Flam có vẻ giúp ích lớn cho ông Jack và Maybell.

Tôi cũng nghĩ đến việc đưa vũ khí cho Flam, vì cô ấy sẽ là người bảo vệ cho Maybell trong thành phố, nhưng Flam đã từ chối.

"Không ai để nô lệ có vũ khí cả, hơn nữa tôi là một nô lệ tội phạm, đã từng một lần chĩa kiếm vào chủ nhân. Nếu chủ nhân bận tâm đến mấy tên vô lại trên đường, thì tôi chỉ cần tay không là đủ rồi, vậy nên cậu chủ không cần lo lắng đâu."(Flam)

Mà, từ đầu thì đã không cần phải lo rồi, vì hầu như không có bất kỳ sự cố giết người nào ở Tân thị trấn cả.

Nói cách khác, tôi đã gần như phạm sai lầm nghiêm trọng vào ngày hôm trước.

Mặc dù tôi chưa gây ra chuyện đó, nhưng tôi cũng phải ngẫm lại hành động của chính mình.

——————————————————————————

Sau đó, chúng tôi thưởng thức bữa sáng và thư giãn bằng cách nhấp nháp một tách trà sau bữa ăn.

Việc này đã trở thành thường lệ gần đây, và khoảng thời gian này cũng là lúc bàn những việc chúng tôi sẽ làm trong ngày.

Thực đơn buổi sáng hôm nay là bánh mì tươi do Maybell mua, mứt táo, súp tảo bẹ với trứng luộc được chuẩn bị một cách ngẫu nhiên.

Maybell, Marl, Flam làm một khuôn mặt khó hiểu khi họ nhìn thấy súp tảo bẹ. Có vẻ như họ không biết loại súp này.

"Hương vị thật đậm đà. Món này thật khác lạ, thú vị thật." (Jack)

Món súp tảo bẹ này đã làm ông Jack mê mệt với nó, và ông đã nói rằng, nếu có thời gian rảnh thì ông sẽ học công thức của món này.

Nhờ việc đó mà số lần món súp tảo bẹ và tảo bẹ được dùng trong thực đơn gần đây ngày càng nhiều.

Khi dạy về tảo bẹ, thì ông ấy luôn cố làm cái gì đó mới lạ. Tôi thực sự kỳ vọng về việc này.

"Đã một thời gian kể từ khi chúng ta ổn định được nơi ở của mình, vì vậy chúng ta nên bắt đầu hoạt động phiêu lưu ở Alfen. Anh đã có dự định gì chưa?" (Marl)

Marl đề cập việc đó với một tốc độ vừa phải.

"À, ừ, anh nghĩ là nên tăng cường trang bị và săn quái vật, anh phải mạnh hơn." (Taichi)

Tôi quyết định che giấu về trận Đại Lũ.

Thật ra thì tôi cũng không cần nói vì ngôi đền nhận được lời tiên tri sẽ công bố sự kiện này sớm thôi.

Thêm vào đó, đó là lý do cần phải nhanh chóng cường hóa trang bị và nâng cao cấp độ của chúng tôi lên.

Nếu có thể, tôi muốn Marl nhớ một số Phép thuật và Phép thuật công kích, liệu có được không nhỉ?

Tôi không muốn nghĩ tới việc dinh thự bên trong bức Tường thứ ba này chống chọi với các cuộc tấn công của trận Đại Lũ.

Nhưng để cho chắc thì cứ phải tăng sức phòng thủ của dinh thự cái đã.

"Taichi-san còn thấy nghi ngờ về sức mạnh của mình ư, không phải anh đã đủ mạnh rồi sao? Không ai có thể đấm và giết troll bằng tay không đâu, anh biết không?" (Marl)

"Với đàn ông, thì việc phải mạnh lên là lẽ đương nhiên, và không có giới hạn đối với việc này." (Taichi)

"Vậy sao?" (Marl)

"Là vậy đấy." (Taichi)

Marl trưng ra một khuôn mặt khó hiểu với lời nói của tôi, nhưng cô nàng có vẻ đã bị thuyết phục rồi.

"Vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi đến Guild phải không anh?" (Marl)

"Đi kiếm bộ giáp mới trước đã, cả anh và em mới chỉ có mỗi cái giáp da rẻ tiền." (Taichi)

"Phải vậy thôi, nếu tập trung vào chiến đấu với quái vật, thì tốt hơn hết là phải có chiếc áo giáp tốt hơn rồi." (Marl)

Bộ giáp bằng da mà tôi có thì đối phó tốt với kẻ địch như goblin, nhưng với kẻ địch mạnh hơn thế thì có chút vấn đề.

Tôi không biết có bao nhiêu loại áo giáp ở thế giới này, nhưng chuẩn bị một bộ giáp tốt là một điều cần thiết.

——————————————————————

"... Hừmm." (Taichi)

"Lựa chọn thôi, mà lại khó quá đi." (Marl)

"Chúng ta không thể chọn bừa một cái được." (Taichi)

Tôi và Marl nhìn quanh các cửa hàng áo giáp ở Tân thị trấn.

Mặc dù tôi đã cố tản bộ xung quanh, nhưng không có món nào lọt được vào mắt tôi cả.

Tôi không yêu cầu cao sang gì, nhưng việc này liên quan đến tính mạng của chúng tôi, vậy nên tôi sẽ không mua đồ kém chất lượng đâu.

Chúng tôi tới cửa hàng áo giáp thứ tư.

Cửa hàng này nằm gần bức Tường thứ ba ở Tân thị trấn.

Tên của cửa hàng được viết là “Cửa hàng áo giáp Peron”, nó có bán nhiều loại áo giáp khác nhau như áo giáp phiến, áo giáp mỏng, áo giáp da, giáp xích, vân vân...

Có vẻ là có cả áo giáp làm từ Mythril nữa, mặc dù giá khá cao, nhưng lại có chất lượng tốt.

Thứ mà tôi đang xem là một bộ Giáp lưới được xâu với nhau bằng những mắt xích tròn làm từ Mithril.

Nó có ưu điểm là nhẹ, bền và không rỉ sét, nên bạn không cần phải đi bảo dưỡng.

Hơn nữa, bạn có thể mặc vài cái áo giáp bên ngoài nó nữa.

Đó sẽ là một bộ giáp da mà chất liệu được làm từ da Troll, nó đủ sức chống chịu để bạn không bị thổi bay đi.

Nếu bạn mặc thêm giáp da trên nó, thì tiếng phát ra từ chiếc giáp lưới có lẽ sẽ không phiền lắm.

"Ồ, anh bạn đang xem xét rất kỹ nhỉ, cậu để ý nó à?"

Khi tôi đảo quanh các Giáp lưới Mithril và Giáp da Troll, một người đàn ông với một cơ thể rắn chắc trông như ông chủ của cửa hàng bước tới với lời nói như thế.

Ông ta từng là một mạo hiểm giả sao? Có một vết sẹo trên má và khuôn mặt khá dữ dằn.

"Tôi muốn có áo giáp mới, ông nghĩ sao về việc tôi mặc giáp lưới và mặc chiếc áo Giáp da Troll này bên ngoài?" (Taichi)

"Giáp tấm toàn thân bền hơn và mạnh hơn, sao cậu không dùng?"

Rồi ông chủ chỉ vào bộ giáp phiến ở góc cửa hàng.

Có một cái áo giáp tấm toàn thân làm bằng thép, chất lượng tốt và áo giáp mảnh được bày bán ở đó.

Áo giáp mảnh là loại giáp nối các tấm kim loại với nhau bằng dây, phòng thủ có hiệu quả cao, nhưng mỗi khi di chuyển thì nó lại tạo ra âm thanh **gashagasha**.

"Dĩ nhiên là thay vì mua cả hai, có vẻ mua mỗi áo giáp tấm thôi thì rẻ hơn. Sao anh lại mua cả hai vậy?" (Marl)

"Vì khá là nguy hiểm khi ở những nơi có nhiều quái vật, nó sẽ nặng và tạo ra những âm thanh **gashagasha**. Còn bộ kia thì dễ dàng di chuyển và im ắng hơn, và còn có sức phòng thủ nữa, kết hợp như vậy sẽ tốt hơn, mặc dù giá khá đắt."(Taichi)

Ông chủ tiệm và Marl mỉm cười trước lời tôi nói.

"Tuyệt vời, tôi nghe nói rằng người trẻ ngày nay chỉ nhìn vào dáng vẻ bề ngoài của giáp phiến, còn anh bạn đây lại hiểu biết những thứ về áo giáp mặc dù còn trẻ như vậy."

Ông chủ vỗ mạnh vào lưng tôi. Nó thật sự đau đấy.

Ông ta tự gọi mình là chủ cửa hàng - Ritz. Còn vợ ông ta tên là Peron, có vẻ như cô ấy đang làm việc trong xưởng ở phía sau.

Và rồi, câu truyện về người vợ ấy kéo dài mãi chẳng ngừng. Tha cho tôi, và để tôi mua giáp cái đi!

Marl đang cố gắng xem xét những chiếc khiên nhỏ cách hơi xa một chút. Tôi tự hỏi liệu em ấy có định sử dụng nó trong tương lai không.

"À thì, vợ tôi..." (Ritz)

"Ritz! Anh lại tán nhảm với khách hàng đấy à? Em luôn bảo anh là im lặng đứng ở quầy đi cơ mà!" (Peron)

Ritz đột nhiên rùng mình sợ hãi với giọng nói hét lên từ phía sau cửa hàng.

'Thôi xong, đời tàn rồi!'

Biểu hiện của ông ta hiện rõ lên điều đó.

Tôi cũng sợ hãi hướng mắt về phía đó, vì một lý do khác.

Tôi đang hình dung ra một người hoàn toàn là phụ nữ khi tôi nghe câu truyện tình yêu của ông ta, nhưng tôi lại nghe được một giọng nói cao đến lạ thường, chả lẽ là của một cô gái trẻ.

"X… xin lỗi, Peron, anh có chút phấn khíchh." (Ritz)

"Đừng có lôi thôi! Về lại quầy đi! Hay là anh cần tôi đá đít anh về lại quầy hả?" (Peron)

"Anh hiểu, anh hiểu rồi, đành phải chịu vậy..." (Ritz)

Ritz-san, ông sợ vợ, sao.

Tôi nhìn người vợ ép Ritz-san về lại quầy.

Cô nàng quả thật là một cô bé.

Nếu cô ấy không mang dây đeo đầy những thứ như dụng cụ trên eo, thì cô sẽ trông như một bé gái vậy.

Mái tóc đỏ mượt, đôi mắt khỏe, đẹp như quả hạnh nhân, bờ ngực bằng phẳng, các yếu tố của Loli đều đủ cả.

"Ông già đó, ông ta là một Lolicon sao..." (Taichi)

"Ahn!? Cậu muốn ăn đòn à!? Tôi đã hơn bốn mươi rồi đấy! Những người lùn như tôi thật khổ so với các cậu mà!" (Peron)

"Không, không có đâu!" (Taichi)

Tôi vô tình quay lưng lại.

Ở quầy, thế quái nào mà tên Ritz lại đang cắn khăn tay với vẻ ghen tuông chứ.

Không chỉ lolicon, mà còn là một M sao? Ông lập dị quá đó nhỉ?

"Vậy thì? Cậu muốn mặc giáp lưới Mithril bên trong Giáp da Troll à? Không phải một lựa chọn tồi. Nếu là một áo giáp lưới Mithril, thì cũng không quá nặng khi cậu mặc một lớp giáp nữa bên ngoài, vì nó nhẹ. Cậu cúi xuống một chút nào."(Peron)

Khi tôi cúi xuống, thì Peron-san ôm tôi một vài lần hay chạm nhiều lần vào cơ thể tôi.

Ông Ritz thì đang đập mạnh vào quầy khiến nó rung lắc. Này khách hàng, phá hoại tài sản trong cửa hàng chúng tôi bị nghiêm cấm đấy.

"Cô nữa, đến đây." (Peron)

"Được thôi!" (Marl)

"Được rồi, tốt... Này! Sao cô lại ôm tôi! Buông tôi ra!" (Peron)

Peron đang cố cự lại cái ôm của Marl.

Ông Ritz thì lại vui mừng. Nhìn ông ta thích thú như đang đắm mình trong khu vườn hoa huệ vậy![note9940]

Và thế quái nào ông lại nhìn Marl với ánh mắt đó hả, tôi xử ông giờ đấy.

"Peron-san dễ thương quá đi! Làm con của chúng ta nhé!" (Marl)[note9941]

"Không! Thế quái nào..." (Peron)

Peron-san nói bằng một giọng chán nản và cầm lên bộ áo giáp phù hợp với chúng tôi trong số những cái Giáp da Troll và chỉnh lại giáp lưới Mythril.

Tôi mặc thử nó.

Âm thanh phát ra nhỏ, nó đã bị nén khá nhiều hơn tôi nghĩ.

Trọng lượng hơi nặng, nhưng nó không gây ra vấn đề gì cả.

Bộ giáp da Troll linh hoạt hơn và dễ di chuyển hơn tôi tưởng.

"Vậy, nó thế nào? Nó có phần hơi nặng, nhưng cậu không cảm thấy gì quá bất thường phải không?" (Peron)

"Ồ, nó còn hơn cả những gì tôi tưởng ấy." (Taichi)

"Nó nhẹ hơn tôi tưởng nên tôi có phần cảm thấy lạ. Nhưng tôi cảm thấy khá thoải mái khi mặc nó."(Marl)

Marl duỗi tay ra và kiểm tra sự linh hoạt của nó.

Tôi nghĩ là ngay cả khi áo giáp có chất lượng tốt đi nữa, mà bạn không cảm thấy thoải mái khi mặc thì việc đó sẽ rất tệ. Và chúng tôi luôn phải mặc nó trong suốt cuộc phiêu lưu mà.

"Vậy thì, cậu ưng nó chứ? Còn về giá cả thì... Gần đây đã nhập được rất nhiều nguyên liệu là da Troll, nên thực ra thì giá có giảm chút. Bình thường thì bộ đó có giá là 70 vàng, nhưng tôi giảm giá đặc biệt cho cậu xuống còn 50 vàng, thế nào? "(Peron)

Nếu so sánh với các cửa hàng khác mà chúng tôi đã xem qua, thì đó là một mức giá hợp lý.

Cửa hàng này nằm gần bức Tường thứ ba, thật tốt khi nó khá gần với dinh thự.

Chất lượng của cửa hàng này tốt hơn ba cửa hàng trước đó nữa.

"Vậy còn việc bảo dưỡng thì sao?" (Taichi)

"Tôi sẽ thực hiện việc đó nếu cậu mang nó đến đây, tất nhiên là sẽ tốn chút phí rồi." (Peron)

Peron-san vỗ vào ngực mình.

Khi tôi nhìn sang Marl, thì em ấy gật đầu.

"Vậy thì thỏa thuận xong!" (Taichi)

——————————————————————

Sau khi thanh toán 50 vàng, chúng tôi lập tức đến Guild.

Số tiền còn lại là khoảng 6 đồng vàng, tương đương khoảng 60.000 yên ở Nhật.

Mặc dù cuộc sống hiện tại không có bất tiện gì. Nhưng vẫn cần phải kiếm thêm tiền vì nó cần cho việc nâng cấp từ từ thiết bị lên cao hơn trong tương lai.

Và tôi cũng đồng thời có thể lên cấp nữa.

**Lầm bầm, lầm bầm**

Tại thời điểm tôi bước vào Guild, tôi cảm thấy như nghe thấy các loại giọng nói như thế.

Bầu không khí này là sao đây?

Do tôi là Troll Crusher à?

Tôi bất giác nhìn quanh Guild.

Các mạo hiểm giả mà có chạm mắt với tôi thì lập tức đảo mắt đi.

"Taishi-san, anh trở nên nổi tiếng theo chiều hướng xấu từ những vấn đề trước đó rồi..." (Marl)

"Anh cũng chẳng còn gì để nói." (Taichi)

Vì tôi không làm gì được, nên đành gãi đầu và đi đến quầy guild.

Người trực ở quầy cũng là cô nhân viên ngày hôm đó.

Sao cô lại run như một chú chó Chihuahua vậy?

"Ch… C... Trào nừng"

"Không, không, đừng có sợ một mạo hiểm giả hạng D như tôi chứ, tôi có ăn thịt cô đâu." (Taichi)

Tôi buộc phải mỉm cười cay đắng với cái nỗi kinh sợ của dàn nhân viên nữ.

Cô ta run sợ đến nỗi khiến lời nói của mình rối cả lên!

Marl cũng cất lời từ bên cạnh tôi.

"Đúng đó, anh ấy có thể làm cây chùy nứt ra, nhưng tôi đâu có sợ anh ấy đâu." (Marl)

"Này, em thật là, anh đang cố không làm cô ấy sợ, đừng có đổ thêm dầu vào lửa chứ... Lúc này tôi muốn kiếm tiền, liệu cô có yêu cầu chinh phục nào cho tôi không?" (Taichi)

"À, umm... Cái này?"

Cô ấy đưa tôi một cái yêu cầu chinh phục.

Từ đây, cách khoảng một tuần đi đường, và mất khoảng ba ngày leo lên núi, rồi giết con Rồng Tuyết sống trên đó.

Mặc dù phần thưởng rất tuyệt. Nhưng, này, làm gì phải như thế.

"Không, không, một nhiệm vụ bình thường là được rồi, đây đâu phải là một yêu cầu cho hạng D, phải không? Hãy cho tôi một nhiệm vụ phù hợp với thứ hạng của mình thôi." (Taichi)

"Ồ, ừ, a…"

Cô ấy quay lại và lấy ra cho tôi một đống yêu cầu lớn lao. Đúng ra thì cô nghĩ tôi có thể nhận bao nhiêu yêu cầu vậy?

Từ tiêu diệt tổ của ong khổng lồ loài lớn, chinh phục heo rừng khổng lồ,... tới việc săn goblin bình thường.

Trường hợp nào thì phần thưởng hoàn thành cũng là một đồng bạc lớn, và có vẻ phần thưởng cho việc săn bắt được tách riêng.

Năm đồng lớn cho một con goblin, hai đồng lớn cho ong một khổng lồ loài lớn, còn heo rừng lớn thì không được đồng nào.

Xác chết goblin thì bán được hai đồng lớn, ong khổng lồ loài lớn thì một đồng lớn một con, còn heo rừng khổng lồ thì một con được tám đồng vàng nếu xác chết ở tình trạng tốt.

Ở trường hợp của tôi, tôi có thể mang toàn vẹn xác con heo rừng khổng lồ về, mà không cần phải mổ xẻ.

Mình có nên lấy yêu cầu Heo rừng khổng lồ không nhỉ?

"Sao yêu cầu tiêu diệt tổ của một con ong bạo chúa khổng lồ loài lớn là ưu tiên cao nhất vậy?" (Marl)

Marl hỏi.

Tôi không có lý do gì để cản sự tò mò của em ấy cả, vậy nên tôi tiếp tục theo dõi em ấy.

“À, vâng, đích đến là một ngôi làng, cách đây hai giờ đi xe ngựa, nhưng vì có vài con ong khổng lồ loài lớn bắt đầu xuất hiện trong làng, nên tình thế rất cấp bách, và yêu cầu này được gửi đến đầu tiên vào sáng nay."

Rồi cô đưa cho Marl tờ yêu cầu.

Tôi cũng nhìn vào nó từ bên cạnh.

Địa điểm là một ngôi làng gần đây, cách khoảng hai giờ đi đường bằng xe ngựa.

Ong khổng lồ loài lớn gây tổn hại không chỉ ngôi làng này, mà còn gây thiệt hại cho các khu vực lân cận.

"Taichi-san, chúng ta hãy cứu họ khỏi những con ong đó đi! Chúng ta phải coi mạng người là ưu tiên hàng đầu!" (Marl)

"Ồ, anh hiểu rồi, chúng tôi phải đi bộ tới đó sao?" (Taichi)

Nhân viên nữ run sợ trước lời nói của tôi. Có hơi sốc khi cô ấy vẫn sợ hãi sau mọi việc từ nãy tới giờ.

"V, vâng! Người gửi yêu cầu này bán cây trồng ở chợ tại Tân thị trấn và anh ấy có thể đưa anh theo cùng khi trở lại làng vào buổi trưa, tên anh ấy là Bison. Tôi nghĩ rằng anh có thể tìm thấy anh ấy nếu đi hỏi về Bison của làng Viet ở chợ. "

"Được rồi, vậy thì, tôi không có nhiều thời gian nên tôi muốn cô thông báo tới mọi người tại dinh thự của tôi là tôi sẽ thực hiện yêu cầu này, nó tốn bao nhiêu tiền?" (Taichi)

Từ giờ đến trưa không còn nhiều thời gian.

Có lẽ anh ta sẽ buôn bán tốt và có khi quay lại trước buổi trưa nữa. Tôi không muốn bỏ lỡ cuộc gặp mặt với Bison-san.

"À ừm, nếu là một yêu cầu, thì chỉ là một đồng xu lớn cho khoản hoa hồng. Nhưng nếu chính cậu đi yêu cầu, thì có khi bằng một nửa giá đó chăng?"

Nói vậy, nữ nhân viên hướng tầm nhìn về phía quán rượu.

"Tôi vẫn chưa có người quen đáng tin cậy ở đây, nên tôi muốn yêu cầu." (Taichi)

Tôi nhún vai và đặt một đồng xu lớn lên quầy.

Điền các thông tin cần thiết vào mẫu yêu cầu mà nữ nhân viên đưa, cả nội dung cần thông báo nữa.

Nội dung của yêu cầu, tên của ngôi làng, và nội dung là tôi sẽ vắng nhà hôm nay là đủ rồi nhỉ?

"Vậy là được rồi nhỉ?" (Taichi)

"Em nghĩ thế là được rồi! Yêu cầu đầu tiên ở thủ đô, em hồi hộp quá đi!" (Marl)

Mắt em ấy sáng lên khi nói thế. Tôi cảm thấy như mình chưa thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Marl một thời gian rồi vậy.

Bởi vì tôi sẽ làm nhiệm vụ lại sau một thời gian dài, nên tôi tập trung tinh thần cao độ.

Mặc dù chúng là quái vật cấp thấp, nhưng cũng không thể mất cảnh giác được.

“Vậy thì, Taichi Mitsuba-san, mạo hiểm giả hạng D, Marl-san, mạo hiểm giả hạng E, xin hãy tiêu diệt lũ ong khổng lồ loài lớn đó.”

Truyện Chữ Hay