Buổi chiều, Thẩm Thiêm một mình đến khu cắm trại.
Sự thật là Thẩm Thiêm đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ khá lâu trước đó (chí ít một tuần), nhưng bước ngoặt hoàn toàn đến vào phút ngẫu hứng bộc phát lúc nửa đêm nên chuẩn bị không được đầy đủ. Đến lúc gặp thấy vài chiếc việt dã kẹt lại bên dòng sông chảy xiết do không thể nào di chuyển được, Thẩm Thiêm mới hiểu ra dòng "Nếu xe qua sông xảy ra hỏng hóc khách hàng phải tự chi trả chi phí sửa chữa" mình thấy trên hợp đồng thuê xe rạng sáng nay để làm gì.
Bờ bên này có những nhân viên cứu hộ mặc đồng phục bắt mắt và xe kéo. Lúc Thẩm Thiêm vừa tới, mấy người nọ nhìn chiếc Toyota anh thuê, khô khan tỏ vẻ khả năng cao chiếc này không qua nổi, đề xuất nên dừng tại đây là tốt nhất.
Thế là quyền lựa chọn lại bị nhét vào tay Thẩm Thiêm.
Xác suất, xác suất, tại sao cuộc đời này lại lắm xác suất thế cơ chứ.
Thẩm Thiêm có lòng hỏi ý kiến Tần Tranh, tiếc là điện thoại đã cạn sạch pin sau cuộc gọi xuyên suốt tuyến đường dài dằng dặc. Giờ đây cũng hệt như lúc tại Québec, Thẩm Thiêm phải tự một mình đối diện với xác suất.
Lần trước ở bệnh viện, Thẩm Thiêm bỏ qua xác suất tệ hại và tệ hại hơn, quay lưng đi về một lựa chọn khác khó mà tin tưởng hơn cả thế.
Còn lần này, giữa quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ và lạ kỳ của Iceland, Thẩm Thiêm hít sâu một hơi, cuối cùng chọn dừng xe tại đây.
Anh đã trở nên hèn nhát hơn rồi ư?
Thẩm Thiêm không trả lời được, chỉ là nếu so sánh cảm giác hưng phấn mặc kệ tất cả lúc mới xuất phát với khi bất thình lình mất liên với Tần Tranh vừa đây thôi, sự trống rỗng bỗng nhiên tuôn ra chiếm cứ khắp cõi lòng anh hệt như một hạt mầm đâm chồi mạnh mẽ, thoắt cái đã nên tán cây trưởng thành rợp kín trời, quét vẫy cành lá cuốn phăng đi mọi sự hưng phấn ban sơ.
Cảnh vật nơi đây vẫn tuyệt vời và đẹp đẽ không giống chốn nhân gian, ngay cả tảo trôi nổi trên mặt nước cũng điệp trùng loang sắc, mang lại hiệu ứng chồng lớp thị giác không thua gì các tuyệt tác hội họa trường phái ấn tượng của Monet. Nhưng khi Thẩm Thiêm ngồi ở đầu xe thẫn thờ ngắm dãy núi đằng xa xa, điều lòng anh vô thức nghĩ đến lại là: Giá mà bây giờ có ai đó ở cạnh mình thì tốt biết mấy.
À thì... chắc bạn có thể tưởng tượng được khoảnh khắc khi ý thức bản thân có suy nghĩ này, Thẩm Thiêm đã ngạc nhiên đến mức nào.
Anh vốn tưởng bản thân đang bước chân trên con đường độc hành, nhưng không ngờ độc hành hay tự dựa vào bản thân chỉ là cái mác, khả phủ chứng mới là đáp án —— Sự tự do của anh dường như không còn là tuyệt đối.Dường như đây không phải dấu hiệu tốt.
Nếu là ngày xưa, chắc chắn Thẩm Thiêm sẽ giật mình, vội vã kéo kín áo khoác bước lên cây cầu độc mộc sang sông, theo con đường biển báo chỉ dẫn sẵn chạy đi thật nhanh và không quay đầu. Nhưng lần này, sau phút trầm ngâm thật dài, Thẩm Thiêm cũng chỉ lẳng lặng ngồi về xe.
Chiếc Toyota không tắt máy, nguồn điện động cơ vẫn khởi động để sạc điện thoại đến khi nó đủ năng lượng bật nguồn lại.
Trong lúc cầm điện thoại chờ màn hình chạy xong đoạn chữ chạy bật nguồn, Thẩm Thiêm tức cười nhận ra, mình không khác gì một thằng nhóc mới biết yêu cuống lên căng thẳng vì vài tin nhắn còn chẳng biết có tồn tại không.
Đoạn hội thoại của hai người kết thúc vào mười mấy phút trước, Thẩm Thiêm kêu lên đầy ngạc nhiên trong tin nhắn "Wow, ngay đây có con sông to lắm đang ở trước mặt anh nè". Theo kiểu suy nghĩ bình thường thì bước tiếp theo Thẩm Thiêm chỉ có hai lựa chọn băng qua sông hoặc không. Mà theo cái tính ưa mạo hiểm không sợ chết của Thẩm Thiêm thì, Tần Tranh quá nửa cho là anh sẽ chọn băng qua sông, và thế là hắn sẽ căng thẳng lắm, vì tự nhiên Thẩm Thiêm vô duyên vô cớ mất liên lạc mà, nói chung không phải điềm tốt lành gì. Biết đâu Tần Tranh còn gọi điện, sau đó có thể nghĩ ra điện thoại Thẩm Thiêm hết pin, rồi lại thấy lo lắng, gửi tin nhắn cho Thẩm Thiêm liên tục, nghĩ cách...
"Chừng nào mở máy thì gọi cho em, anh cứ chơi cho vui nhé."
Mở máy lên, màn hình hiện lên duy nhất một tin nhắn từ mười mấy phút trước. Thẩm Thiêm lại chìm vào im lặng trầm ngâm.
Thẩm Thiêm khẽ chau mày, lướt ngược xuôi màn hình một lúc xác nhận đúng thật chỉ có mỗi tin nhắn này, anh quẳng điện thoại vào ghế bên cạnh.
Cảm xúc còn khó hiểu hơn ban nãy xuất hiện —— Hình như anh đang khó chịu.
Nhưng anh đang khó chịu cái gì?
Tần Tranh không giống như anh nghĩ, không nhắn năm sáu bảy tám tin nhắn cho mình, hay là Tần Tranh chẳng hề quan tâm mình có băng qua sông hay không, hay là cả hai, thậm chí là cộng thêm nhiều mối phiền nhiễu vụn vặn moi móc ra từ khắp xó xỉnh nữa? Chưa kể cái tên này sao nói mà không giữ lời gì hết, bảo mình không được rời khỏi mắt dù chỉ một giây một phút, Thẩm Thiêm đã đi mười mấy tiếng đồng hồ xa hắn hẳn mấy trăm cây số rồi đó!
Bấm đầu ngón tay ngẫm nghĩ thật lâu, Thẩm Thiêm cũng nhận ra điều kỳ lạ nằm ở đâu.
Anh ngẩng đầu, nhìn bản thân nghẹn họng trân trối trong gương chiếu hậu. Cả hai Thẩm Thiêm đều phải chấn động trước kiểu chày cối át lý của mình —— Đã sinh lòng ham muốn chiếm hữu Tần Tranh thì coi như thôi đi, một tiêu chí chứng tỏ tình cảm của cả hai đang trở nên sâu đậm. Thế nhưng từ trước đến nay khi bị cầm buộc trong thế giới hai người, chẳng phải người cứ luôn khao khát không gian riêng từ sâu thẳm trong lòng cũng chính là anh mà? Sao bây giờ được toại nguyện, anh lại không thấy mừng rỡ?
Giữa lúc chất vấn, cảm giác căng thẳng và khó chịu bất giác nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ còn lại chút ít cặn dư lẫn với bọt khí li ti.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ dẫn đến thảm họa.
Thẩm Thiêm lại cầm điện thoại lên, gõ vấn đề mình đang bối rối lăn tăn gửi đi: "Tình cảm đúng là thứ vô lý nhất trần đời này em nhỉ? Phức tạp và thật đáng sợ."
Quả là thứ xâm lấn ra khắp mọi ngóc ngách còn hơn phình động mạch.
Năm phút sau, Tần Tranh trả lời anh: "Anh bắt đầu thấy mình trở nên nhu nhược yếu đuối?"
Nếu là thế thật thì tốt, bà ngoại Thẩm Thiêm với mẹ anh sẽ không bao giờ làm trò giống anh như bây giờ, gợn lên đống bọt nước chua chát kỳ cục (chắc vậy).
Thẩm Thiêm lười để ý vì sao Tần Tranh trả lời muộn, gửi emoji mắt trợn ngược rồi lại quẳng điện thoại đi.
Lần này anh thật sự chuẩn bị băng qua cây cầu độc mộc sang sông.
Nhưng năm phút sau, Thẩm Thiêm lại đổi hướng —— Cầm điện thoại lên.
Cũng chẳng có gì.
Chỉ là Thẩm Thiêm nghĩ ngợi, lỡ đâu trên đường mình có thấy cảnh gì muốn... ai thèm cho hắn xem.
Lỡ đâu trên đường mình gặp phải nguy hiểm gì đó phải bật chế độ sinh tồn... có khi không kịp cả sinh tồn. Nhưng chắc là tại thời khắc ấy anh sẽ hối hận nếu không được nói lời sau cuối với Tần Tranh.
Ngày Edwin ra đi cũng vậy, hôm ấy khi ông đi, Thẩm Thiêm cứ ngỡ rồi sẽ gặp lại sớm thôi nên đã không nói lời từ biệt cho hẳn hoi, anh luôn thấy hối hận vì điều này.
Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Thiêm vốn đã chai cứng trước bao trận cuồng phong của Iceland chợt yếu mềm.
Anh quyết định người lớn không nhớ tội trẻ con, không so đo với nhóc thiếu gia nữa. Không ngờ nhóc thiếu gia lại chạy tới xin hòa trước.
Ở ghế phụ lái, chiếc điện thoại vừa nãy Thẩm Thiêm dồn sức ném phăng đi đang rung rung liên tục. Anh cầm lên, thấy năm sáu bảy tám tin nhắn đến trễ Tần Tranh gửi.
"Em cũng vẫn hay thấy rối rắm, sợ sệt, nhưng gần đây mấy triệu chứng đáng sợ ấy thuyên giảm nhiều rồi."
"Anh muốn biết vì sao em làm được không?"
"Vì anh đó, Thẩm Gia Ánh."
"Vì em biết được rằng anh thật lòng quan tâm đến em."
Đang khi Thẩm Thiêm im ắng nhìn chăm chú, điện thoại rung lên lần nữa: "Em cũng quan tâm anh nhiều lắm. Anh có biết không?"
Màn hình sáng rồi phút chốc tối đi, phản chiếu ý cười mãi không phai trong đôi mắt lạnh giá.
"Dài dòng văn tự." Anh trả lời xong, nhét điện thoại vào bên túi gần tim mình nhất.
Trong chuyến đi tìm kiếm câu trả lời ngắn ngủi này, khi Thẩm Thiêm tưởng rằng sự tự do của anh đã phủ chứng thành công, Tần Tranh lại đứng ra chỉnh sửa điều kiện đi kèm, buông phấn, quay lại nhìn học sinh duy nhất ngồi chính giữa lớp học, nói cho người ấy biết: Anh vẫn tự do. Tự do trong quá khứ là vì anh không quan tâm một ai, nhưng tự do trong giây phút này là vì em chỉ quan tâm riêng mình anh. Nên anh hãy cứ tiến về phía trước.
Lần này, Thẩm Thiêm không bận tâm bất kỳ điều gì nhếch môi, đi trên cây cầu độc mộc bắc ngang con sông chảy xiết.