Cái chạm giữa đôi mày hệt như bông tuyết tan chảy chỉ trong khoảnh khắc. Thẩm Thiêm buông đôi tay nâng giữ gò má Tần Tranh, vỗ lên khẽ khàng như cánh bướm đập, đoạn nhẹ nhàng mải miết đầu ngón tay khắp quai hàm hắn rồi rời đi.
—— Cũng vào chớp mắt sắp tẩu thoát thành công nọ, anh bị Tần Tranh nắm siết cổ tay cản đường.
"Sao anh biết sinh nhật tôi?"
Tần Tranh cố chấp nhìn anh, gằn từng chữ đặt câu hỏi.
Hai người quen biết nhau đến nay đã là năm thứ tư.
Năm thứ nhất lần đầu tiên hai người gặp nhau khi ấy chưa đến sinh nhật Tần Tranh. Năm thứ hai Tần Tranh trải qua sinh nhật thứ 22 giữa khoảng thời gian lập nghiệp đêm ngày đảo lộn. Nhưng đến năm thứ ba, tại lễ tốt nghiệp của Tần Tranh Thẩm Thiêm nhờ người chúc mừng sinh nhật hắn. Trong khi sự thật là vào năm thứ tư, cụ thể là nửa tháng trước Tần Tranh mới nói cho anh biết sinh nhật của mình vào ngày nào.
"Bộ khó nghĩ lắm à?"
Thẩm Thiêm bị nắm tay cũng không chịu đứng đắn, mấy đầu ngón tay táy máy loạn lên nghịch ngợm chọc xương gò má Tần Tranh một cái.
"Đây là thời đại Internet rồi, cưng ạ. Con người làm sao giữ bí mật được."
Anh có rất nhiều cách để biết sinh nhật Tần Tranh. Nhưng điều hắn quan tâm hơn không phải cách thức anh biết, mà là lý do anh biết và tại sao anh lại phải nhớ, đúng không?
Cũng bởi không muốn đối diện cảnh tượng này nên năm ngoái vào lúc nhận thư mời, Thiểm Thiêm đã do dự có nên đến Los Angeles vào mai hay không.
Nếu suy nghĩ của anh với Tần Tranh hoàn toàn trong sạch, vậy cho dù chỉ làm bạn giường Thẩm Thiêm vẫn có thể vô tư hẹn Tần Tranh ra ngoài cửa sổ vào ngày sinh nhật hắn, vung vẩy một bó hoa rồi nhận lại được cảm giác vui thích đúng ý.
Nhưng hẳn rằng từ rất lâu trước kia Thẩm Thiêm đã ý thức được, mỗi lần nằm trên giường ngấm men say mơ màng nhìn Tần Tranh, khi nhịp tăng tăng lên nhanh chóng mỗi lần nằm trong lòng hắn có lẽ không đơn giản chỉ vì hormone gây nên.
Thẩm Thiêm rút cánh tay anh khỏi ràng buộc của Tần Tranh.
Anh không hỏi hắn đã để con Traveller ở đâu, món gối tựa hình xương rồng hiếm hoi này từ đâu ra. Thẩm Thiêm lơ đãng khoanh tay đến cạnh cửa sổ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn quang cảnh phố xá và bầu trời từ tầng hai, đôi mắt tự nhiên rũ xuống dãy nến bày trên bệ cửa sổ.
Căn chung cư của Tần Tranh không giống nhà gỗ trăm năm tuổi lâu đời của anh, có thắp nến cũng không lo mồi lửa làm hắn tán gia bại sản. Cơ mà nhìn thế này thì có vẻ cậu tổng còn chưa từng thắp một cây nến nào.
Iceland đầu giờ chiều mây đen u ám, tia nắng không xuyên nổi tầng mây khiến căn nhà nằm ngay hướng mặt trời mọc cũng không lấy được chút sáng nào.
Giữa lúc ngẩn ngơ, trước mắt anh bỗng có gì đó hé sáng.
Chẳng biết Tần Tranh đến cạnh anh từ lúc nào, hắn hào phóng đốt lọ nến màu cam trông đẹp nhất lên.
Không hiểu sao Thẩm Thiêm thấy chiếc bật lửa trong tay hắn rất quen mắt, sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi anh đã lập tức nghĩ ra nguyên nhân —— Nếu cậu tổng đã hoài niệm đến thế, vậy đây có thể chính là chiếc zippo ba năm trước hắn đã ném cho Thẩm Thiêm khi mình ngỏ lời mượn ven đường.
"Ngọn nến này rất giống hoàng hôn sau dãy núi Esja." Thẩm Thiêm bình phẩm.
Dù chắc chắn hôm nay không thấy được, nhưng nếu đi vào mùa thích hợp và đến bờ biển vào sáng sớm, chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng kỳ quan bầu trời quang mây lúc mặt trời lặn.
"Tôi đang cho anh xem hoàng hôn đấy thôi." Tần Tranh trả lời.
Thẩm Thiêm khẽ chớp mắt: "Hửm?"
Tần Tranh giơ cổ tay xem giờ trên đồng hồ, bình thản giải thích: "Bây giờ là 15:27, mặt trời sẽ lặn vào lúc 22:48. Một lọ nến đốt hết trong khoảng hai tiếng đồng hồ, anh có muốn biết đêm nay hai ta sẽ được xem hoàng hôn bao nhiêu lần không?"
Thẩm Thiêm bật cười: "Bộ em là hoàng tử bé à? Có một hôm em ngắm hoàng hôn những bốn mươi ba lần."
Anh đọc nguyên văn câu trích từ truyện cổ tích này bằng tiếng Pháp, nhấn nhá uyển chuyển trầm bổng. Còn người dỗ dành người ta lại bất giác đưa tay xoa xoa gáy Thẩm Thiêm (dạo này Tần Tranh cứ không biết lớn nhỏ như vậy đó).
Thanh niên đặt ngọn nến hoàng hôn ở chính giữa bệ cửa sổ, quay người ngồi xuống sô pha, lấy đồ bấm bật ti vi rồi lại ngoảnh đầu nhìn về Thẩm Thiêm đang thong dong chờ xem hắn muốn nói gì tiếp.
Tần Tranh: "Nhà tôi hơi lớn hơn hành tinh của hoàng tử bé một chút. Từ bây giờ chắc chỉ kịp thấy bốn hoặc năm lần hoàng hôn."
Thẩm Thiêm: "Em đừng có mà làm tắt. Nếu chu kỳ là tiếng, vậy một ngày em có thể thấy... 24 chia ..."
"Mười sáu lần hoàng hôn." Tần Tranh cười nhẹ lấy bài toán nhẩm của Thẩm Thiêm.
Đúng là học sinh tiểu học, thấy đắc ý vì cộng trừ nhân chia nhanh hơn người lớn một trăm lần.
Thẩm Thiêm nắm mười ngón tay vô thức xòe ra ban nãy về, đến cạnh Tần Tranh ngồi xuống, bất đắc dĩ đặt dấu chấm cho cuộc hội thoại hết sức ấu trĩ này: "Được, vậy nhà em sẽ lớn hơn hành tinh của hoàng tử bé... 44 chia 16... Ừm, đại khái là vậy đó. Nhà em đúng thật lớn hơn B-612, lớn hơn cụ thể bao nhiêu thì tôi không quan tâm, đừng có kì kèo công thức tính bán kính, thể tích với chu kỳ tự xoay quanh với tôi nữa, tôi dốt tự nhiên lắm."Anh nói hết cả rồi.
Tần Tranh bỏ qua, quơ quơ đồ bấm với Thẩm Thiêm: "Anh muốn xem gì?"
Tiệc của học sinh tiểu học kém xa party náo nhiệt đúng chuẩn của cậu tổng, nội dung càng không có gì để khen: Một chú cừu bông Iceland nhỏ, một dãy nến, một bàn đồ ăn vặt, hai dĩa trái cây, hai ly nước, mấy hộp hình, chiếc lò nướng bên trong là bánh kem vị cacao, tất cả chỉ có thế.
Đặc biệt là mấy hộp băng đĩa mới mướn được kia, nghe có vẻ cổ lỗ sĩ hết sức. Nhưng thay vì phải đối mặt với chiếc ti vi kết nối Internet nhiều lựa chọn không xuể kia, mấy cuốn băng này xếp trên bàn chờ người đến lựa cũng đủ mường tượng hình ảnh ít lâu trước đó Tần Tranh đứng ở cửa hàng chen chúc, cắm cúi nghiêm túc lựa từng cuốn băng một.
Có lẽ... đến chính Tần Tranh cũng không nghĩ được rằng Thẩm Thiêm lại cảm thấy hình ảnh trong tưởng tượng ấy rung động vô ngần.
Băng đĩa, máy chơi game, bóng rổ cũ. Đôi khi mấy cậu trai luôn có kiểu bướng bỉnh chấp nhất đến độ ngây thơ, người không hiểu thì cười cợt họ cổ lỗ, nhưng người thích họ lại chẳng kiếm lòng được cảm thấy người ấy sao mà lãng mạn đáng yêu biết nhường nào.
Thẩm Thiêm cúi xuống nhìn bàn trà, nghiên cứu mấy cuốn băng Tần Tranh mướn được kia một hồi rồi cuối cùng chống đầu ngón tay xuống bộ phim phóng sự động vật hoang dã, ngước mắt đối diện với Tần Tranh: "Xem cái này trước đi, được không?"
Đương nhiên là được.
Tần Tranh cầm chiếc hộp đến trước ti vi, cẩn thận lấy đĩa đặt vào đầu đọc DVD có thể nói là đồ cổ nọ. Sau vài thao tác đơn giản, hình ảnh thình lình hiện trên màn hình đầy thần kỳ.
"Ồ wow." Thẩm Thiêm hùa vào khen ngợi.
Riêng mặt này anh với Thẩm Ngọc Nhữ phải nói là bất phân thắng bại. Hai bà cháu đều mù tịt đọc hiểu mọi sách hướng dẫn sử dụng đồ điện tử.
Rõ ràng hai bà cháu có thể đọc và tiếp thu những đầu sách chuyên ngành mà người bình thường không thẩm thấu nổi. Nhưng hễ chỉ cần đồ điện trong nhà trục trặc ở đâu đó, hai bà cháu chỉ biết trơ ra nhìn nhau như hai tảng đá, ngoài quyết định ai gọi thợ đến sửa ra thì không biết giải pháp gì hơn.
Nhưng dù vậy, mới nãy Tần Tranh chỉ làm những thứ rất bình thường để một đĩa phim hiện lên màn hình ti vi, thế mà phản ứng của Thẩm Thiêm có hơi cường điệu quá đà.
Tựa phim đã xuất hiện, Tần Tranh cất đồ bấm lên bàn trà, trở về cạnh Thẩm Thiêm cầm chú cừu bông ở sau lưng người đàn ông ôm vào lòng, lại xách gối hình xương rồng nằm sát bên mà Thẩm Thiêm ngồi thẳng thớm không đụng dính một cọng lông mảnh nào, lót thẳng vào lưng anh hết cho từ chối.
"Đây là món quà mấy người bạn cùng khởi nghiệp tặng tôi dịp tốt nghiệp. Tôi cứ để trong vali, lúc trước khi rời Giang Thành gấp rút không kịp để ý mình bỏ gì mang theo. Tôi vẫn mang Traveller theo bên mình suốt, bây giờ nó đang nằm trong tủ quần áo. Nếu anh muốn lát nữa tôi dẫn anh vào xem. Ngoài ra, chiếc đồng hồ này là mẹ tôi tặng hồi về nước, trước đó tôi chỉ đeo chiếc anh tặng tôi hôm Giáng sinh. Sau này không đeo nữa là vì tôi không biết mình có nên, hay nói đúng hơn là anh có muốn tôi đeo nó không —— Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ, trước lúc ngọn nến đêm nay tắt lửa, nếu anh không ngại, tôi sẽ đổi về chiếc đồng hồ ấy."
Hắn lại nói được một hơi dài như thế là vì hắn làm hướng dẫn viên du lịch ư.
Trong tiếng voi gầm giữa lòng thảo nguyên, Thẩm Thiêm cứng người không động đậy, đối mắt với Tần Tranh đến chừng nửa phút mới chậm chạp quay đi, đăm đăm mắt nhìn màn hình tinh thể lỏng, kiệm chữ như vàng nói "Được".
Vừa nãy Tần Tranh nói rất nhiều, nhưng dường như cũng chỉ quy về một lời: Từ giây phút đầu đến sau cuối, nơi này chỉ có mình anh, không có bất kỳ ai khác.
Mà đối diện với nó, câu trả lời của Thẩm Thiêm vẫn chỉ vỏn vẹn một chữ "Được".
Có điều với người có cách lý giải "tình cảm chân thành" rất khác như Tần Tranh, dường như hắn không buồn để tâm chủ nghĩa nói năng tối giản của Thẩm Thiêm.
Nhận ra người ngồi kế bên rốt cuộc cũng thả lỏng tâm trí, dựa lưng vào gối xương rồng đúng với công dụng của nó, Tần Tranh cũng bất giác liên tưởng Thẩm Thiêm với loài thực vật chẳng có chiếc gai nhọn nào chỉ biết giương nanh múa vuốt này.
Hắn không nhịn được nhếch môi cười. Thẩm Thiêm phát hiện hắn cười cũng quay mặt sang, thoáng nhướng đuôi mày, nhăn mũi với hắn trông như đang giận hắn lắm.
Tần Tranh ho khẽ, nhấc mắt xem bộ phim về thế giới động vật bị hai người ngó lơ suốt từ nãy giờ, đề nghị bằng tông giọng gắng sức bình thản nhất có thể: "Có cần tua lại từ đầu không?"
"Không..." Nhưng mới nãy đúng thật chẳng coi được tí gì.
Người mắc chứng cưỡng chế nghiêm trọng với việc xem phim ảnh là Thẩm Thiêm đây tuyệt nhiên phải xem hết từ đầu đến cuối không bỏ lỡ một giây nào. Anh ngả lưng vào gối xương rồng, vò mẻ không sợ bể nát thêm ngang nhiên hếch cằm: "Lại từ đầu đi, phiền cậu đây vất vả."
"Rất hân hạnh được cống hiến vì anh."
Bộ phim được tua về cảnh đầu tiên.
Một con báo sư tử châu Mỹ với ánh mắt sắc lạnh bước chân khỏi bụi cỏ. Giọng thuyết minh hòa với bản nhạc nền tông trầm giới thiệu, tên của cô báo sư tử này là Suiwa và cô sống tại chân núi cánh đồng băng Patagonia Nam Mỹ.
Khung cảnh trên màn hình là bầu trời mây mù đồng dạng nhưng không giống hệt Iceland. Núi tuyết, hồ nước mênh mông, vùng lục địa trơ trọi và sinh cảnh trải rộng bạt ngàn không một bóng người sinh sống. Thẩm Thiêm xem mà mê mẩn, bất giác bỏ qua cả món khoai tây chiên, ôm gối xương rồng vừa tay co cụm vào một góc sô pha.
Thật ra cả hai hiếm khi xem gì đó cùng nhau.
Trừ gian trưng bày đồ đằng người da đỏ ở bảo tàng Metropolian với bộ phim về cá voi xanh Buenos Aires kia, các chương trình tiết mục khác cơ bản chỉ xuất hiện với vai trò nhạc nền trợ hứng cho cuộc vui của hai người.
Đây là bộ phim mà hôm qua Tần Tranh tìm thấy trong tiệm băng đĩa chỉ sau cái nhìn lướt đầu tiên. Mặc dù sau đó hắn đã nghiêm túc chọn lựa thêm mấy bộ thuộc các loại hình khác nhau, nhưng sự thật chứng minh quả nhiên Thẩm Thiêm luôn chung tình dài lâu với động vật hoang dã.
Trong căn nhà tinh tươm sạch sẽ, ngoài hắn ra, lần đầu tiên có thêm hơi thở của một ai khác.
Mặc dù Tần Tranh chỉ nhìn thấy được đôi cánh tay xinh đẹp ôm gối xương rồng của người kia. Nhưng đây dường như là khung cảnh rất hiếm khi hiện hữu trong cuộc đời hắn, hắn ngồi cạnh bên một người, cùng nhau xem một bộ phim không mục đích.
Có lẽ anh không nên chỉ là thợ làm đàn.
Cách chiếc gối xương rồng lần đầu tiên trông lớn đến như thế, Tần Tranh ngước cằm ngồi ở bên còn lại của sô pha, lòng bỗng nảy sinh suy nghĩ.
Thẩm Thiêm quá tự do.
Dù rằng sự tự do này chính là kẻ đầu sỏ gây hao mòn tước đi sinh mệnh Thẩm Thiêm. Song trong mắt Tần Tranh, sự tự do thuộc về anh vẫn rất đẹp.
Tự do không chỉ hiện diện nơi hành động và cách Thẩm Thiêm biểu đạt. Dường như toàn bộ con người Thẩm Thiêm được cấu thành từ tự do. Không một hình dung trực quan nào có thể diễn tả sắc thái trong đôi mắt anh. Anh tựa như làn gió thổi đến từ chốn xa xưa, và như thể đã khám phá tận cùng nơi xa thẳm huyền bí nhất của vũ trụ, nhận biết rõ sự sống chỉ là một ngôi sao màu biêng biếc với bề ngoài yếu mềm ở bên rìa ngân hà hữu hình này, anh luôn nhìn lịch sử và nền văn minh nhân loại bằng cái nhìn tiếc xót bình thản vượt ngoài thế gian.
Gần như ngay từ điểm bắt đầu, Thẩm Thiêm chưa bao giờ màng đến ánh mắt của bất kỳ ai. Anh hành động suồng sã và tự cho mình là nguyên tắc của bản thân, không một ai có khả năng làm xô lệch quỹ đạo cuộc đời anh tùy thích. Vì với anh, con người tính là chi.
Trên đời này không tồn tại điều đủ sức khiến Thẩm Thiêm thật lòng nhớ mong. Thế nên anh trở thành người tự do đúng nghĩa tận tường tự do nhất —— Gần như Thẩm Thiêm là người nhận thức được điều này trước tiên, để rồi sau đó không chút do dự chạy về phía cuộc phiêu lưu thuộc về anh.
Con người thường rất dễ đặt lòng khao khát vào những sự mình không có được. Tần Tranh đúng thật rất khao khát Thẩm Thiêm, mà sau khi nghĩ suy hằng vô số lần, cuối cùng hắn đã sẵn lòng ưng theo tâm nguyện anh mang.
Nhưng hắn không biết, sự khao khát đôi khi đến từ cả hai phía.
Khi cô báo tư sử châu Mỹ một mình băng qua cánh đồng tuyết, Thẩm Thiêm dựa đầu vào gối xương rồng, tâm trí vô thức nghĩ đến người đang chiếm cứ đầu bên kia sô pha.
Lắm khi, Thẩm Thiêm luôn cảm thấy Tần Tranh giống hệt loài động vật họ mèo cỡ lớn, bí ẩn, hùng mạnh, tuyệt đẹp, và sẽ luôn bén rễ nảy mầm thành tán cổ thụ che trời ở bất kỳ chốn nào hắn dừng chân.
Nơi con đường cuộc đời, phần đa con người trên đời đều sẽ tuân theo quỹ đạo thế gian này đã định sẵn, phần đa bước đi trong yên ổn một khoảng thời gian, và tại miền đất hoang bỗng chợt tìm đến sau khi quỹ đạo ấy nứt vỡ, họ sẽ tiếp tục vừa đi vừa nghỉ chân trên một lối nào đó trong hoang mang hoặc kiên định. Điểm số sau mỗi cuộc chơi không còn là thước đo quyết định cuộc đời từ đó về sau chỉ riêng bản thân bạn có thể tự bước đi, không còn ai có thể đánh giá bạn theo hệ tiêu chuẩn thống nhất chung nào đó, hết thảy xảy đến trước đây đã trở thành dĩ vãng, ngày sau bạn chỉ có thể so sánh với chính bản thân bạn của quá khứ.
Bạn sẽ làm sai nhiều điều và cũng sẽ đạt được rất nhiều. Tin xấu là mọi chuyện hoàn toàn do bàn tay bạn quyết định nên, mà tin tốt cũng là mọi chuyện hoàn toàn do bàn tay bạn quyết định nên —— Rất nhiều người phải tốn một quãng thời gian thật dài mới chấp nhận được. Nhưng dường như ngay từ phút đầu tiên, Tần Tranh đã đứng lên trên hết miền đất hoang vô tận ấy.
Trong khi phần đa mọi người không có con đường nào để đi, hắn lại có thể bước chân lên khắp mọi ngã rẽ.
Tần Tranh rất nhạy cảm với những con số, làm việc rất chuyên nghiệp trong vai trò của một tình nguyện viên tại Zambia, và ngay từ lần đầu tiên đến Bắc Âu hắn đã rất nhanh chóng hiểu rõ mọi phong tục và nét văn hóa nơi này.
Hắn luôn hoàn thành hết việc xác định này đến việc xác định khác, Thẩm Thiêm không làm được.
Những năm qua anh lang bạt khắp nơi, không có chỗ ở cố định, dám đi đường giữa đêm khuya, người người ước ao sự tự do anh có. Nhưng có những khoảnh khắc, Thẩm Thiêm mềm yếu đến lạ lùng.
Anh đã quen bao bọc mình trong lớp áo thờ ơ như gần như xa. Cho rằng miễn là không tồn tại ràng buộc của những quy định, thì tự do và cảm xúc sẽ luôn tươi mới. Cuộc sống này tuyệt vời là nhờ vào tài năng trời cho và vận may của Thẩm Thiêm. Anh thản nhiên đón nhận hết thảy mọi món quà số mệnh này trao ban, nhưng khi thời gian tươi đẹp bị gấp thành gáy sách dày, hóa ra anh cũng ngày một đánh mất bản thân mình từ trong những trang phong cảnh mỗi ngày một thay mới.
Khi điểm kết cuộc đời biến từ thứ mơ hồ thành mảng xám xịt vô vị, anh đã không biết bản thân còn có thể tiếp tục làm gì.
Vào thời điểm quyết định tìm đến cái chết, Thẩm Thiêm thậm chí đã không kiềm lòng được thở phào nhẹ nhõm.
Anh từng đọc trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, ai từng trải qua thế giới bốn chiều khi trở về thế giới ba chiều chắc chắn sẽ mắc chứng sợ bị giam cầm. Tương tự vậy, kẻ đã từng nao núng trước sự sống và cái chết như Thẩm Thiêm rất khó lòng rung động trước những chân lý và tình cảm anh đã sớm cảm nghiệm được từ trong thực tại qua miệng lưỡi người khác.
Sống một đời không dễ dàng. Được sinh ra trong thế giới này đã là kỳ tích đáng trân quý, thế nhưng, liệu bản thân thế giới này có thật sự tồn tại ý nghĩa không?
Trước khi quay về Budapest cùng Tần Tranh, Thẩm Thiêm luôn chìm trong trạng thái suy tưởng "mọi thứ đã mất ý nghĩa" đầy hỗn độn, rời rạc, phiêu du, mịt mờ tứ phía, không một sự vật nào thật sự khơi gợi được tinh thần của anh, chỉ có cái chết mới là tương lai xác đáng duy nhất.
Rõ ràng đã quyết định ra đi.
Nhưng Tần Tranh cứ nhất quyết phải kéo anh lại.
Ba năm trước tại thảo nguyên Zambia là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai.
Khoảng chừng trước khi đến Iceland, lớp vỏ bọc lừa bịp bên ngoài Thẩm Thiêm đã bị Tần Tranh kiên nhẫn hòa tan đến đổ sụp.
Thẩm Thiêm vẫn tự do, mà cả phần đời còn lại của anh vẫn sẽ thuộc về tự do.
Nhưng Thẩm Ngọc Nhữ nói đúng, anh đã có nỗi âu lo và điểm yếu.
Cuộc hành trình đến Iceland này vốn là chuyến đi cuối cùng anh tự tay lưu đày vĩnh hằng, nhưng anh vẫn không sao nhìn thấy được tương lai anh đã để một ai đó dần biến mình thành người phàm.
Một điều rất không ổn.
Một điều rất tuyệt diệu.
Hệt như một giấc mơ, anh biết mình rồi sẽ thức giấc nhưng vẫn không nhịn được dung túng bản thân, sa chân chìm đắm hết lần này đến lần khác.
"Anh ngủ à?" Tần Tranh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thiêm mở to mắt, im lìm trả lời: "Không."
Hình như Tần Tranh cười, Thẩm Thiêm cong khóe môi, cũng mỉm cười.
"Có vài lời tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn muốn chính miệng nói với anh."
"Hoàng hôn" trên bệ cửa sổ cháy cạn nửa giữa nền mây đen. Giọng Tần Tranh dần lặng hẳn đi, nhưng âm vang không hề trở nên yếu ớt.
Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Thiêm cũng ngồi dậy khỏi góc sô pha.
Gối xương rồng ở giữa hai người, chia cách căn phòng và cánh đồng tuyết trên màn hình thành hai nửa. Cả hai lắng nghe giọng nói nhau, dường như nghe được một cuộc điện thoại từ chiều không gian khác.
Tần Tranh ôm chú cừu bông Iceland của hắn, nói rõ rệt từng chữ: "Tôi cứ liên tục tặng điều ước sinh nhật cho anh, bởi vì đây là món quá tốt nhất tôi có thể tặng."
Tần Tranh không có gì ngoài bản thân hắn, đến cả tiền tài, địa vị lẫn rào cản không hòa hợp được với người khác đều do người khác ban cho sau khi sinh ra. Tần Tranh chẳng có mấy thứ thuộc về hắn, gần như không có, những gì hắn trao ra được chỉ có phước lành thuần khiết nhất vũ trụ đính kèm ngày hắn ra đời.
Hắn nghiêm túc nói: "Em rất thích anh, Thẩm Thiêm, anh có biết không?"
Em rất thích anh.
Không phải "thích" theo nghĩa bị anh vô thức phủ định vào lần đầu tỏ tình tại Budapest, cũng chẳng phải thứ thiện cảm nông cạn dễ dãi đổi dời.
Em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi.
Khởi nguyên có lẽ phải ngược dòng thời gian về lần đầu hai ta gặp nhau. Em lấy sự thiếu kiên nhẫn và nhạo cười che giấu rung động từ cái nhìn đầu tiên; để rồi những lần gặp gỡ, ly biệt, chìm đắm kết thúc bắt đầu nối tiếp nhau chỉ không ngừng tăng tốc và sâu sắc hơn khoảnh khắc em chìm đắm vào lòng biển hồ mang tên "Thẩm Thiêm" này.
Em rất thích anh, anh có biết không?
"Tôi biết." Thẩm Thiêm trả lời hắn.
Tôi đã luôn và đã luôn nhận biết.
Hệt như cánh cửa sổ đóng chặt đã lâu nay mở tung.
Mặt Tần Tranh buông lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Anh biết là được rồi."
Hắn chỉ...
"Chỉ thế thôi ư?" Thẩm Thiêm ngắt lời hắn.
Tần Tranh ngoảnh lại, mịt mờ nhận ra gối xương rồng rơi xuống đất từ lúc nào. Mà Thẩm Thiêm nhìn hắn, trên khuôn mặt là nụ cười điềm tĩnh pha lẫn với ranh mãnh đầy kỳ quặc.
"Tôi cứ nghĩ em sẽ tham lam hơn thế." Thẩm Thiêm nói.
"Em được phép tham lam hơn mà." Anh nói tiếp.
Tần Tranh lại đi hoài nghi mình có nghe lầm không.
Đúng là đồ ngốc.
Vào lần hoàng hôn cháy cạn hai phần ba trong căn phòng, Thẩm Thiêm lấn qua ranh giới gối xương rồng, thế chỗ chú cừu bông chủ động nép vào lòng Tần Tranh.
"Em lấy thêm một điều ước trong sổ tiết kiệm ra cho tôi đi."
Anh kề bên tai hắn nhỏ nhẹ bật ra từng chữ, đảm bảo hắn sẽ hiểu kịp thời và chuẩn xác ý mình muốn nói.
"Tôi rất thích em, Tần Tranh." Thẩm Thiêm nhẹ giọng.
"Hãy cho tôi cơ hội, tôi muốn được yêu em."