Kể về quá trình quen biết giữa tôi và Trần Ứng Giai thì hẳn có thể gọi là có chút đáng cười.
Bốn năm đại học bọn tôi đều học cùng lớp, thế nhưng lại từng nói với nhau không quá mười câu.
Cậu ta có bạn bè của cậu ta thì tôi cũng có bạn bè của mình, không có quan hệ gì với nhau cho nên cũng chẳng có gì để trò chuyện.
Năm tốt nghiệp tôi cắn răng đến thành phố duyên hải, lúc tìm phòng tra vi tính mới phát hiện cậu ta cũng ở thành phố ấy.
Thế là lập tức gõ phím cùng nhau thuê phòng đi.
Phòng thuê đầu tiên của chúng tôi có hai phòng ngủ, tuy rằng phòng bếp và nhà vệ sinh đều nhỏ hẹp đến độ không xoay người nổi nhưng ít ra cả hai đều có không gian cá nhân.
Quan hệ giữa bọn tôi vẫn không mặn không nhạt như trước.
Kinh doanh phần mình sinh sống phần mình.
Thi thoảng sẽ gõ cửa hỏi cậu ta có muốn ăn cơm cùng không, hai tháng sau dưới cơn tức giận tôi đã từ chức sau đó không giao nổi tiền thuê nhà thế mà tôi vẫn không biết xấu hổ mở miệng nói với cậu ta câu nào.
Một tối nào đó cậu ta ôm notebook đến phòng tôi hỏi tôi có muốn xem phim không.
Tôi nói có.
Cậu ta ôm notebook ngồi trên giường tôi, tôi nhớ rõ hồi đó chúng tôi đã xem Batman.
Anne Hathaway đẹp đến độ khiến tôi hít thở không thông.
Kết cục anh hùng trở về cuộc sống thường ngày, khiến tôi chẳng hiểu sao thấy cảm động quá dỗi.
Xem xong Trần Ứng Giai lại hỏi tôi có muốn xem phần hai không?
Tôi nói đã xem rồi.
Cậu ta hỏi tôi có thích Joker không?
Tôi bèn cười: "Cậu thì thế nào?"
Kể từ đó quan hệ giữa chúng tôi bỗng nhiên trở nên mật thiết, hai tháng sau cái nghèo đẩy chúng tôi chuyển đến một căn phòng nghèo rớt mùng tơi.
Con gián bò qua sàn và tiếng nước rỉ cứ vang lên không ngừng trong đêm khuya yên tĩnh.
Tôi và Trần Ứng Giai vĩnh viễn không thiếu lời để nói.
Tôi không biết các bạn có từng trải qua chuyện đó không. Có một người, hoàn toàn không liên quan đến giới tính, có thể khiến cho bạn cùng ngồi nói chuyện phiến với cậu ta đến tám chín giờ.
Từ lần xem phim gần nhất đến mấy chuyện lặt vặt khi sinh sống cùng nhau, mỗi một chuyện tôi đều có thể kể với cậu ta, cậu ta cũng có thể tiếp thu chuẩn xác chuyện tôi muốn nói, đã thế còn biết phát biểu quan điểm của mình.
Không có bất cứ chuyện gì liên quan đến tình dục.
Tôi có thể chia sẻ với cậu ta bất cứ bộ AV quý giá giấu kín trong ổ cứng không nỡ xóa nào, có thể cùng cậu ta thảo luận về cái đùi thon dài thẳng tắp và bộ ngực mềm mại của con gái.
Hơn nữa tôi có thể khẳng định chắc chắn là lúc cậu ta kết hôn tôi có thể tặng một hồng bao rất lớn, tuyệt đối không có bất cứ ý tưởng pha tạp nào.
Thế nhưng, thế nhưng, nếu, tôi nói là nếu.
Nếu như bạn muốn tôi sống cùng loại người này cả một đời, thế thì tôi một chút cũng không để ý.
Tôi tuyệt đối sẽ không xoi mói.
Ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể chuyện trò.
Tôi nhớ rõ có một lần chúng tôi cùng xem Brokeback Mountain trong tiếng nước rơi tí tách.
Tôi rút thuốc ra cảm thụ tâm lý nặng nề bộ phim đem lại cho mình.
Một hồi sau Trần Ứng Giai lại nói Del Mar thâm tình quá.
Tôi cắn tàn thuốc nhìn cậu ta cười: "Anh ta không thích đàn ông cũng chẳng thích đàn bà, anh ta chỉ thích Jack."
Thích một người chẳng liên quan gì đến giới tính cả.
Trần Ứng Giai nói: Jack là đồng tính, Del Mar thì không.
Tôi nói: Thì sao?
Cậu ta nhíu mày, gập notebook của mình xuống, sau đó nói với tôi rằng: Thích là một linh hồn trao đổi cùng một linh hồn khác, không liên quan gì đến giới tính.
Tôi nhe răng cười nhạo: Ghê chưa, lơ đãng lại nói ra chân lý cuộc đời.
Hai ngày sau tôi thấy cậu ta nằm trên sô pha đọc sách, tôi hỏi cậu ta đọc gì thế.
Cậu ta chớp mắt cười với tôi: Plato.
Tôi vô cùng khẳng định: Symposium.(tên sách)
Lại thấy cậu ta thò tay lật một trang sách, không nói chuyện.
Tôi ngồi nhìn cậu ta mà thấy góc độ này thật sự có chút kỳ quái, mặt cậu ta bị sách che mất, chỉ có cái cằm là xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi ngồi trên sô pha nhìn cậu ta đọc sách, cười: A, xem một đám gay ngồi bàn luận chuyện yêu đương là gì có phải tuyệt lắm hay không.
Cậu ta đóng sách lại, có chút đăm chiêu liếc nhìn tôi, sau đó hỏi rằng: Thế thì yêu là gì?
Thế thì yêu là gì?
Hai tâm hồn cùng một nhịp thở sao?
Tôi hỏi cậu ta: Thế mày cảm thấy yêu đến mức cùng tận sẽ có biểu hiện gì?
Cậu ta nghĩ nghĩ: Đến chết cũng không đổi?
Tôi cười: Rất phù phiếm ha.
Cậu ta lại nghĩ nghĩ: Cụ thể?
Tôi nói: Ừa.
Cậu ta nói: Hôn nhân?
Tôi hỏi: Đó là cái gì?
Cậu ta hỏi vặn lại: Sinh mệnh kéo dài?
Tôi xòe tay: Gay không xứng được yêu?
Cậu ta ha ha ha nằm trên sô pha cười, cười đến độ đôi mắt híp lại thành một khe hở, vi quang trong khóe mắt theo khe hở đó tràn ra ngoài.
Cười một lát, cậu ta ngồi dậy từ sô pha, vẫn cười như trước, cậu ta vẫy vẫy tay với tôi: Lại đây, Tiêu, chúng ta thảo luận một chút xem hôn nhân là gì nào.
Tôi cảm thấy buồn cười, dùng chính cái câu của cậu ta để đáp lại: Không phải yêu đến cực hạn sao?
Cậu ta cười: Gay cũng xứng được yêu, theo tao nghĩ là thế, chỉ là tạm thời chưa phải.
Cuối cùng chúng tôi ngồi trên sô pha hàn huyên cả một buổi tối.
Đợi đến khi luồng dương quang đầu tiên len vào dừng trên sàn nhà, tôi nghe thấy cậu ta ảo não mắng chửi một câu: Mẹ nó sao lại sáng rồi.
Sau đó nói: Ở cùng một chỗ với mày cứ có cảm giác thọ mệnh quá ngắn không đủ dùng, thời gian đều bị đẩy nhanh lên.
Cho nên yêu là gì, hôn nhân là cái gì?
Thật ra đến mãi tận khi thái dương hoàn toàn treo giữa trời không, toàn bộ thế giới bắt đầu tỉnh ngủ chúng tôi vẫn chẳng đưa ra nổi kết luận.
Sáng mai Trần Ứng Giai đã phải đi đón tân nương của cậu ta rồi, có khả năng cậu ta sẽ tìm thấy đáp ăn, cũng có khả năng một đời cũng không biết được.
Tôi sẽ tặng cậu ta một hồng bao lớn, sau đó chúc cậu ta hạnh phúc.
Tôi thật sự chẳng có ý tưởng gì khác.
Ai kêu tôi là một thẳng nam thẳng tắp chứ.
Thế nhưng Mạc Kiệt lại không tin.
Anh ấy cứ nghĩ tôi ở cạnh anh ấy bốn năm thì thẳng nhưng ở với Trần Ứng Giai bốn tháng thì lại cong.
Còn cong vô cùng triệt để nữa chứ.
Cho nên khi tin đối tượng khiến tôi cong sắp kết hôn truyền vào trong lỗ tai anh ấy, anh ấy liền ngàn dặm xa xôi tìm tới bên cạnh tôi bức thiết muốn hiến thân cho tôi.
Hơn nữa còn dùng ngôn từ nghĩa chính nói với tôi rằng, tôi không thẳng.
Anh còn nói: Công chúa, anh đợi lâu quá rồi, trường kiếm rỉ sắt loang lổ cả.