Cao Tiểu Vũ rửa mặt trước gương. Rửa mặt xong anh tháo kính xuống và cười với gương.
Lần đầu tiên cười còn chút cứng ngắc. Anh nhíu mày, trong đầu nhớ lại độ cong nơi khóe môi lúc Phương Vũ cười với người khác, anh cười lại một lần, hai lần……
Đến khi cười mệt rồi anh mới lấy một tờ giấy từ trong túi ra, nhìn chữ trên đó thì thầm:
“Kính gửi lãnh đạo nhà trường, thầy cô và các em học sinh, để tiếp tục phát huy hơn nữa văn hóa trường……”
Trong hội diễn văn nghệ anh và Phương Vũ sẽ dẫn chương trình cùng nhau. Đối với các giáo viên khác mà nói đây có lẽ là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, nhưng với Cao Tiểu Vũ thì ngày nào cũng cần tập cười với gương, luyện cách kiểm soát biểu cảm, sau đó đọc bản thảo nhiều lần…. Phương Vũ nói biểu cảm của anh quá cứng, giọng cũng hơi nhỏ.
Chỉ cần luyện tập nhiều là ổn rồi. Bất cứ là chuyện gì chỉ cần luyện tập nhiều là ổn, Cao Tiểu Vũ biết.
Tập được một lúc anh lại đổ mồ hôi, anh phải cởi kính ra vùi đầu rửa mặt.
Chuyển cảnh, khi ngẩng đầu dậy người trong gương đã biến thành Trần Chu, anh ta cũng đang rửa mặt.
Trần Chu đang rửa mặt thì chợt nghe cửa sổ nhà mình có tiếng động gì đó. Anh treo khăn mặt lên rồi đi ra ban công, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cao Tiểu Vũ đang cầm sào phơi quần áo thấy anh ra thì hỏi: “Hôm nay anh có bận không?”
Có gì để bận chứ, tôi ở đây là vì giám sát em, Trần Chu nghĩ.
“Không bận, hôm nay không đến xưởng trà, không có ca.” Trần Chu đáp, “Sao vậy?”
“… Em hỏi vậy thôi.”
Trần Chu cười: “Có gì thì nói.”
Cao Tiểu Vũ do dự một lúc mới nói: “Túi sơn trà hôm qua… có ngọt không?” Là túi trái cây anh treo trên nắm tay cửa nhà Trần Chu sau khi đi làm về hôm qua.
Trần Chu nhíu mày hỏi: “Sơn trà gì, em đưa tôi khi nào?”
Cao Tiểu Vũ ò một tiếng: “…. Hôm qua đó, chẳng lẽ bị người khác lấy mất? Em treo trên cửa nhà anh mà, có lẽ là lúc chạng vạng……”
Lúc này Trần Chu mới cười đáp: “Lừa em thôi. Tối qua tôi ăn thử rồi, rất ngọt.”
Biểu cảm của Cao Tiểu Vũ biến hóa khá vi diệu, đầu tiên là ngây ra, sau đó là mất mát, cuối cùng mới bật cười, một nụ cười không tự nhiên.
“Đừng lừa em.” Anh cười, “Em rất dễ tin người khác.”
Trần Chu cười cười: “Tôi nói gì em cũng tin à?”
Cao Tiểu Vũ trao đi một ánh mắt ngây thơ: “Đúng đó, anh nói gì em cũng tin.”
Trần Chu im lặng.
Bọn họ nhìn nhau một lúc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhìn nhau đánh giá đối phương một cách đầy ý vị.
Lý Chí Nguyên rất thích cảnh này. Trong một ngôi nhà cũ kỹ, hai người ở lầu một và lầu hai đứng ở ban công đối thoại, ông thích bố cục của không gian này. Độ bão hòa của ánh mặt trời cao, cảm xúc trên mặt diễn viên vừa đủ… mọi thứ đều vừa phải.
Áo sơ mi trắng Cao Tiểu Vũ phơi trên ban công bay bay. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi ngoài cửa sổ, trong cửa sổ cạnh ống kính là hai tờ giấy đỏ chéo nhau và rèm cửa màu đỏ sẫm đung đưa như ẩn như hiện.
Cao Tiểu Vũ vẫn đang cầm sào phơi quần áo bằng tre, câu được câu không gõ một nhịp, hai nhịp, ba nhịp lên ban công nhà Trần Chu… nghe đến khó chịu.
Thế là Trần Chu đưa tay cầm lấy cây sào phơi quần áo đang gõ trên ban công nhà mình.
Anh dùng sức, mỉm cười kéo đẩy với Cao Tiểu Vũ mấy lần… là một động tác tranh giành rất ý vị.
Cao Tiểu Vũ không khỏe như Trần Chu nên cuối cùng anh bất đắc dĩ buông tay.
Anh nói với Trần Chu: “Thứ ba tuần sau anh rảnh không? Muốn đến trường em xem văn nghệ không, lúc đó em sẽ chơi piano.”
Anh lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Em tập “The Bell”, bài đó rất khó đàn, em đã tập rất lâu rồi, muốn… đàn cho anh nghe.”
Trong một khoảng trống lặng im chỉ còn lại tiếng gió nóng hổi.
Trần Chu cười đáp: “Được, tôi đi xem.”
Thoại đã nói xong nhưng đạo diễn vẫn không kêu cut.
Bọn họ cũng không tùy ý di chuyển, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nhìn xuống và nhìn lên… trong mắt họ chứa đầy tình cảm và quyến luyến. Nhiệt tình nhưng cũng kiềm chế, là cảm giác sóng ngầm trào dâng.
Phim càng quay càng hợp khẩu vị, mọi người trong trường quay ai cũng cảm nhận được điều này. Bọn họ phối hợp ngày càng ăn ý, càng lúc càng giống một cặp đôi thật sự. Dù là ánh mắt nhìn đối phương hay giọng điệu nói chuyện… tất cả đều là lấy giả làm thật.
Lý Chí Nguyên thất thần nhìn họ một lúc mới hô cut, nói có thể kết thúc công việc.
Cảnh này quay cả một buổi sáng nên ai cũng mệt mỏi. Nhiệt độ hôm nay lại rất cao, từ sáng sớm đã bắt đầu nóng tới mồ hôi nhễ nhại……Hôm nay Trịnh Quan Ngữ quay xong hiếm khi không đi tìm Minh Tranh nói nhảm, y vội vã trở lại xe.
Lúc quay y rõ ràng cảm giác được cánh tay mình có gì đó không ổn, ngón tay cứng đờ có chút không động đậy được.
Nhưng y không nói với ai hết chỉ lên xe nhanh chóng để cho A Mạch xem cho mình.
A Mạch xoa nhẹ cánh tay mấy lần cho y, lo lắng hỏi: “Ngón tay anh còn cử động được không?:
Trịnh Quan Ngữ thử cố gắng di chuyển ngón tay của mình, có thể động, chỉ là cứng ngắc trông không được linh hoạt cho lắm.
Y thở dài: “Còn cần cái tay này làm gì nữa, thật phiền.”
A Mạch suy tư một lúc: “Gần đây cũng không làm gì nặng mà nhỉ? Sao lại…”
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ rồi cũng lấy làm lạ: “Không có cầm gì nặng, tay dùng sức cũng chỉ…. Đánh đàn? Mỗi lần cũng không đàn bao lâu, chắc chắn không dùng sức quá nhiều.”
A Mạch lo lắng nhìn y: “Vậy thì không phải do ngoại lực gây ra, chắc là tái phát… Anh đừng đụng vào đàn thường xuyên, lúc quay hẳn tập, gần đây hãy thoải mái một tí.”
Trịnh Quan Ngữ thở dài: “Ừm, biết rồi.”
Tay y cứ lâu lâu lại bị đau, gần như đã thành thói quen rồi, dù sao thì đau cũng để A Mạch mát xa là hôm sau sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Tiến độ quay phim rất căng thẳng, quay cảnh này xong tiếp đó sẽ là cảnh thân mật cực kỳ quan trọng.
Trước đây Lý Chí Nguyên chưa từng quay cảnh thân mật có quy mô lớn thế này nên trong lòng ông cực kỳ lo lắng, sau khi kết thúc công việc về khách sạn vẫn không yên lòng, gọi tất cả mọi người vào phòng bàn bạc chi tiết quay ngày mai.
Phòng họp nhỏ rất náo nhiệt.
Không biết vì sao khi thảo luận hai diễn viên chính rất thoải mái, ngược lại là đạo diễn và nhân viên lại có hơi ngượng ngùng thấy hơi gò bó.
Lý Chí Nguyên là người lo lắng nhất. Bình thường ông hay uống trà nhưng sau khi về khách sạn lại lấy một chai rượu đỏ ra uống, còn kêu mọi người uống chúng, nói gì mà cùng uống để thả lỏng… thật làm người ta muốn cười.
Minh Tranh và Trịnh Quan Ngữ đều không uống, hai người còn cố ý ngồi cách xa nhau vạn dặm, mỗi người ngồi một góc ngẩn ngơ ra đó.
Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình đã cho Lý Chí Nguyên đủ mặt mũi rồi, này đã là tránh tị hiềm lắm rồi đó!
Sau khi nói chuyện một lúc A Mạch cầm điện thoại đi tới gọi Trịnh Quan Ngữ sang một bên, nói rằng người đại diện Dương Xu muốn xác nhận cảnh thân mật đến cùng là có tiêu chuẩn thế nào. Thật ra trước đó đã xác nhận rồi nhưng cô vẫn có chút lo lắng, lo lắng tiêu chuẩn quá cao nên phải xác nhận lại nhiều lần.
Trịnh Quan Ngữ gọi A Mạch gửi cho Dương Xu thỏa thuận cho cảnh thân mật mà đoàn phim đã lên kế hoạch, “Gửi cho chị ấy xem lần nữa đi, cứ nói giống như những gì anh đã nói với chị ấy lúc trước, không có gì quá mức.”
A Mạch gật đầu, sau khi trả lời điện thoại cậu nhìn những người xung quanh rồi thận trọng nghiêng người về phía Trịnh Quan Ngữ: “…… Anh, em vừa nghe được mấy câu chuyện phiếm trong phòng trà.”
Trên thực tế A Mạch rất ít khi nói ra nói vào với y nên Trịnh Quan Ngữ khá tò mò, hỏi cậu: “Nói anh?”
A Mạch lắc đầu: “… Nói anh Minh Tranh, nói anh ấy được đạo diễn nào đó bao nuôi, còn nói thấy có lần xe tới đón anh ấy đi đâu đó.”
“Ồ.” Trịnh Quan Ngữ trầm ngâm gật đầu, “Còn gì nữa không?”
“Không có.” A Mạch thở dài, “Chỉ nghe nói là một chiếc Mẹc xịn… Ài, miệng của đám này nát quá!”
Trịnh Quan Ngữ trợn to mắt: “Chỉ vậy thôi hả? Không có nghe ai nói gì về anh với Minh Tranh hết à? Có thì nói nghe xem.”
A Mạch: “…… Không nghe thấy.”
Trịnh Quan Ngữ thở dài cực kỳ thất vọng.
Ngay sau đó y lại có chút bối rối, có xe tới đón Minh Tranh, chẳng lẽ Yến Mậu từng đến Uyển Đinh hả?
Kỳ lạ.
Y còn đang ngơ ngác khó hiểu, A Mạch thấy Trịnh Quan Ngữ vô thức xoa tay thì hỏi: “Tay anh còn đau lắm hả?”
“Không sao, chỉ là hơi nhức.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Không sao đâu, về cậu lại mát xa cho anh là được, cũng không ảnh hưởng gì.”
Nói chuyện xong đi qua bên đạo diễn vẫn còn chưa dứt, còn kêu y và Minh Tranh sang ngồi và nói về bộ phim.
Hai diễn viên, hai đạo diện và một chỉ đạo mỹ thuật ngồi thành vòng tròn, nói về cách làm sao để quay cảnh của hai người đàn ông trên giường cho đẹp mắt, thêm chi tiết thế nào, tạo ngôn ngữ màn ảnh ra sao.
Sắc mặt đạo diễn mất tự nhiên, trong lòng ông rất lo cho cảnh này nên không ngừng nhấp rượu để an ủi, xoa dịu tâm trạng.
Trịnh Quan Ngữ thấy Lý Chí Nguyên nhâm nhi rượu trong ly giữ nhiệt thì buồn cười, không nhịn được xoa tay đùa: “Đạo diễn, chỉ đang nói cảnh thân mật mà thôi chú còn uống rượu trợ hứng, chẳng lẽ ngày mai quay chú cũng uống?”
Phó đạo diễn tiếp tời: “Đạo diễn Lý năm mươi rồi, hai người cũng nên hiểu đi. Quay mấy cảnh này rất tốn sức, áp lực của chúng tôi rất lớn.”
Lý Chí Nguyên lại uống thêm một hớp rượu đỏ, thở dài: “Bây giờ tôi chỉ hận không thể bỏ cảnh này!”
Phó đạo diễn vội vàng xua tay: “Không ổn đâu, cảnh này quá quan trọng, toàn là những cảnh đẹp nhất trong phim.”
Lý Chí Nguyên gật đầu: “Tôi biết. Tuy là cảnh sắc dục nhưng sắc dục trong bộ phim này không phải là trọng điểm, trọng điểm là tình yêu, tiết tấu phải tốt. Cảnh này nếu quay quá trắng trợn tôi sẽ không thích, tục. Tốt nhất là… gợi cảm là được, không thể quá lố, chỉ cần có chừng mực là được.”
Bây giờ Minh Tranh nghe Lý Chí Nguyên nói về cảnh diễn sẽ nghe đến buồn ngủ, tốc độ nói của đạo diễn Lý quá chậm. Cậu cần nghịch cái gì đó trong tay mới có thể phân tâm nghe được…. Lúc này Minh Tranh đang lén lút nghịch nắp chai nước khoáng màu xanh ở dưới bàn.
Trịnh Quan Ngữ cũng đang làm việc riêng, y liếc thấy mấy ngón tay của Minh Tranh đang chơi cái nắp chai kia, nắp chai lật qua lật lại trên mấy đốt ngón tay của cậu… Trịnh Quan Ngữ nhìn đến lóa cả mắt, cảm giác như đang xem xiếc.
Thật hâm mộ, tay chân linh hoạt, Trịnh Quan Ngữ xoa tay thầm nghĩ. Cuối cùng thì một tay của mình cũng xem như nửa tàn phế rồi, không thể xách đồ nặng, dùng sức mạnh cũng không được.
Phó đạo diễn trước mặt Lý Chí Nguyên nói tiếp: “Nhưng khi quay cảnh này trên mặt diễn viên phải có dục vọng.”
Lý Chí Nguyên xua tay: “Anh đổi từ đi, đừng dục vọng.”
Phó đạo diễn suy nghĩ cười nói: “Tình yêu?”
Lý Chí Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, là tình yêu, đừng sắc tình.”
Trịnh Quan Ngữ nhìn nắp chai màu xanh lam lật qua lật lại trên mấy ngón tay của Minh Tranh, trả lời lơ đễnh: “Không sắc tình thì quay cảnh giường chiếu thế nào? Đàn ông ngủ với đàn ông không mãnh liệt cũng không đẹp, lôi kéo chắc chắn phải có.”
Y vừa nói xong lời này, động tác chơi nắp chai của Minh Tranh dừng lại.
Lý Chí Nguyên nhìn y rồi nhìn Minh Tranh, xoắn xuýt một lát mới nói: “…. Tôi hy vọng cảnh này quay nhẹ nhàng và hơi có khoảng cách.”
“Khoảng cách?” Trịnh Quan Ngữ bật cười, “Quần áo cũng cởi rồi còn khoảng cách, đạo diễn Lý, chú nói cháu cũng không diễn được, yêu cầu cao quá rồi.”
Lý Chí Nguyên vốn đã vì việc của họ mà phiền lòng muốn chết, nghe vậy thì mắng: “…… Dù sao cậu cũng hiểu ý chú! Lúc quay phải dịu dàng! Có chút khoảng cách! Không được sắc tình… Tốt nhất là phải ngây thơ! Hiểu không?”
…… Cảnh giường chiếu, ngây thơ? Ừ.
“Hiểu rồi.” Trịnh Quan Ngữ xoa tay mình gật đầu, “Dịu dàng, khoảng cách, tình yêu, ngây thơ, không sắc tình… hiểu rồi, hiểu rồi.”
Gần đây vốn Lý Chí Nguyên thấy y là khó chịu, giờ nghe Trịnh Quan Ngữ nói thế này lại càng khó nhịn, trừng mắt nhìn y: “Cậu biết cái gì? Nào, nói tôi nghe xem.”
Trịnh Quan Ngữ ít nhiều gì cũng có chút xúc động với thái độ của Lý Chí Nguyên. Bình thường y rất ít khi tranh cãi với người khác nhưng hôm nay cả thể xác và tinh thần của y đều không vui vẻ cho lắm nên không biết sao lại muốn gây gổ với người khác.
Y nói: “Là… không sắc tình, tình yêu ấm áp thuần khiết, là một loại tình chẳng ra tình? Pha lẫn vào đó, đúng không đạo diễn Lý?”
“……”
Lý Chí Nguyên trừng mắt nhìn y.
Minh Tranh ngồi cạnh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nên vội vàng đụng đầu gối dưới bàn vào Trịnh Quan Ngữ nhắc nhở y đừng nói nữa, mau im lặng.
Một cái chạm này Trịnh Quan Ngữ vậy mà thật sự nghe lời, đưa hai tay ra cười với Lý Chí Nguyên: “Tôi đùa chút thôi.”
Y không nói gì với Lý Chí Nguyên nữa, sau đó chỉ ngồi đàng hoàng ở đó lắng nghe, hầu như cũng không mở miệng.
Nói chuyện một lúc A Mạch đi tới đưa cho Trịnh Quan Ngữ một chiếc áo khoác âu phục màu xám để mặc, điều hòa nhiệt độ trong phòng rất thấp, sợ y bị lạnh.
Trịnh Quan Ngữ nhận lấy nhưng nghĩ sao đó lại không mặc mà đưa qua để lên đùi Minh Tranh người cũng đang mặc rất ít: “Cậu mặc đi.”
Tất cả mọi người: “…….”
Minh Tranh quả thật bị hành động này của y làm cho sợ ngây người, phản ứng đầu tiên là nhìn Lý Chí Nguyên đang nói chuyện.
…… Trịnh Quan Ngữ này không chỉ to gan mà còn là càng ngày càng trắng trợn.
Lý Chí Nguyên vốn đang nói chuyện cũng dừng lại.
Nhưng ông nhịn, ông vẫn giữ thể diện cho Trịnh Quan Ngữ ở trước mặt mọi người mà không nói gì.
…… Nhân viên xung quanh dù có thấy cũng xem như mù điếc không ai lên tiếng.
Dù sao thì trong đoàn phim này cũng chỉ có một mình Lý Chí Nguyên đủ tư cách để nói chuyện với Trịnh Quan Ngữ.
Chiếc áo kia được ném trên đùi Minh Tranh, cậu không nhúc nhích, người cậu không lạnh ngược lại còn thấy hơi nóng lên, mặt cũng nóng.
Lý Chí Nguyên tự chuốc rượu mình xong thì yêu cầu mọi người giải tán về nghỉ ngơi.
Vì chú ý đến cảm xúc của họ nên ông không giữ Trịnh Quan Ngữ lại để dạy cho một bài, nhưng chủ yếu cũng là không có cơ hội, Trịnh Quan Ngữ nói chuyện xong thì đi nhanh nhất, nói vội về đi toilet, xong là biến về phòng mình.
… Điều này làm cho Minh Tranh còn đang cầm áo khoác của Trịnh Quan Ngữ cực kỳ xoắn xuýt.
Cậu đứng trước cửa phòng Trịnh Quan Ngữ thật lâu, trong lòng rất không muốn tìm Trịnh Quan Ngữ nhưng……
Nhưng đồ của người ta thì phải trả.
Cuối cùng vẫn gõ cửa.
Trịnh Quan Ngữ mở cửa rất nhanh. Y thấy cậu thì cười không nói gì, nhận áo khoác của mình.
Một khoảng lặng.
Minh Tranh nhìn y chằm chằm một hồi mới nói: “… Lần sau đừng làm vậy trước mặt mọi người.”
Trịnh Quan Ngữ à, hỏi cậu: “Tôi làm gì?”
Ngay khi Minh Tranh định đáp lời thì liếc thấy một vài nhân viên trên hành lang đang đi về phía bên này…
Tệ thật, dù cho là người có vô tư nhưng bị thấy thế này cũng hơi…
Hiển nhiên Trịnh Quan Ngữ cũng thấy người, y dứt khoát mở cửa ra rộng hơn: “Vào trước không?”
Minh Tranh do dự không nhúc nhích.
“Sao, sợ à.” Trịnh Quan Ngữ cười, “Chẳng lẽ tôi còn ăn thịt cậu?”
Sợ gì chứ. Minh Tranh vô cảm nghĩ, vào thì vào.
Cậu đi vào nhưng chỉ đứng trước cửa chứ không vào sâu. Phòng khách sạn không lớn, đi vào trong là giường nên không thể bước tiếp được nữa.
Nhưng chỗ vào chỉ nhỏ bấy nhiêu đó, hai người đàn ông đứng chen chúc một chỗ trông có hơi kỳ quái… Bầu không khí cũng có chút mập mờ.
Minh Tranh định nói với y: Lần sau anh đừng làm như vậy trước mặt người khác, không tốt cho anh cũng không tốt cho tôi.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ đã chợt nói với cậu: “Đúng rồi, trước kia cậu xem phim chưa? Loại nam nam ấy.”
Minh Tranh liếc nhìn y: “Xem rồi thì sao, chưa xem thì sao?”
“Chưa xem thì tôi cho cậu mượn mấy bộ xem thử.” Trịnh Quan Ngữ cười, “Tốt nhất cậu nhanh tranh thủ thời gian bù kiến thức đi, ngày mai cần dùng đến.”
Minh Tranh lắc đầu từ chối: “Tôi nghiêm túc nói cho anh hay, tôi không cần loại kiến thức này.”
“Được rồi.” Trịnh Quan Ngữ thở dài, “Tôi chủ yếu là lo nghiệp vụ của cậu không tốt No good nhiều, lo lắng cho cậu thôi.”
Minh Tranh suýt chút cười gằn thành tiếng: “… Anh tự lo đi.”
Này mà còn là quân tử? Giống mấy tên dê xồm thì có, mặt người dạ thú.
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu cười hỏi: “Sao mới nói hai câu đã quạu rồi?”
Minh Tranh lắc đầu: “Không có.”
“Tôi cảm thấy lúc cậu không vui… “ Trịnh Quan Ngữ sát lại gần cậu hơn, “Giọng nói cứ như trẻ con vậy, giống như đang chờ tôi dỗ đấy.”
Minh Tranh lười dây dưa với y, lướt mắt xuống chỉ tay của Trịnh Quan Ngữ: “Có phải tay anh đau không? Cứ xoa mãi vậy.”
Trịnh Quan Ngữ sững ra rồi mới bật cười: “Ấy, Minh tiểu Tranh, cậu nhìn lén tôi!”
Nói ra cũng lạ, trừ A Mạch ra thì không ai quan tâm, chỉ cậu ấy hỏi.
Minh Tranh lại hỏi: “Đau lắm à?”
Trịnh Quan Ngữ thu nụ cười lại, trong tiềm thức y muốn giấu bàn tay đi.
“Không đau.” Y đáp, “Không ảnh hưởng gì cả. Chỉ cần đạo diễn không bắt tôi đi khiêng đá thì quay phim không thành vấn đề gì, A Mạch xoa tay giúp tôi thì hôm sau sẽ đỡ hơn.”
Minh Tranh nhìn y một hồi, sau đó mới do dự lấy một thứ trong túi ra đưa qua.
“Cầm lấy rồi dùng.”
Trịnh Quan Ngữ lấy làm lạ: “Gì vậy?”
“Rượu thuốc khá tốt, dùng thử xem.” Minh Tranh nói, “Bảo trợ lý của anh mỗi lần dùng một ít là được, đừng dùng nhiều.”
…… Khi Trịnh Quan Ngữ nhận lấy còn có chút được thương mà sợ. Bởi vì hơi sốc nên ban đầu y vẫn chưa kịp phản ứng……
Minh Tranh thừa dịp y đang ngây người thì vội vã mở cửa đi mất, động tác nhanh lẹ như thể sau lưng có quỷ đuổi theo.
Trịnh Quan Ngữ cầm chai rượu thuốc kia nhìn hồi lâu mới hoảng hồn đi đóng cửa lại, song thì bước đến cửa sổ nhìn —
Ngoài cửa sổ là một ngày nắng chói chang không một gợn mây.
Thật tốt, hôm nay cũng không mưa.